Hôm sau, tan học xong tôi đi lên phòng tập nhảy.
“Hạnh Nhi, em giỏi lắm. Trường ta thắng là nhờ có em. Cô sẽ cho em làm chủ tịch hội học sinh…” Há há, đúng vậy đấy. Chỉ cần tôi chịu khó một tí là tôi sẽ được làm chủ tịch hội học sinh. Mẹ tôi sẽ phải trắng mắt ra mà thừa nhận ” Con Hạnh Nhi cũng không thua kém gì con Hạnh Mai “. À quên chưa kể cho mọi người rằng gia đình tôi ngoài bố mẹ ra thì tôi còn có một chị gái. Bà ấy tên là Vũ Hạnh Mai. Vâng, và sự thật là trong nhà tôi thì tôi lúc nào cũng bị coi là phế vật. Bà chị yêu vấu của tôi là một người vô cùng hoàn hảo. Không chỉ học vô cùng giỏi và được làm chủ tịch hội học sinh thì chị ấy còn rất chinh gái. Tôi nhớ hồi trước lần nào tôi về nhà cũng phải chen gần chết mới vào được đến cổng. Biết tại sao không? Vì mấy anh theo đuổi chị tôi xếp hàng đông quá. Chị ấy vừa hát hay đàn giỏi lại biết chơi bóng chuyền. Nói chung là bao nhiêu cái hay cái đẹp của bố mẹ tôi chị ấy lấy hết, toàn nhường cho tôi những điểm xấu. Haizz…càng nghĩ càng thấy đắng lòng.
Tôi bước vào phòng với một tâm trạng không mấy thoải mái.
– Ơ ghế tớ đâu – Tôi ngơ ngác hỏi.
– À cậu ngồi xuống sàn đi, ghế cậu tớ dùng để để chân mất rồi. Phiền cậu quá – Mai Linh trả lời một cách cũng không kém ngây thơ. Đồ…đồ giả nai. Chỉ cần nhìn vào mắt cô ta là tôi đã thấy rõ sự giả nai rồi. Sao lại có chuyển bắt tôi ngồi dưới đất còn ghế tôi thì để chân được. Bất công! Quá bất công! Cố nhịn. Cố nhịn đi Hạnh Nhi ạ. Tôi đi ra ngồi lên cái trống canon. Bây giờ không phải là lúc cãi nhau với Mai Linh. Vì tôi biết, trách nhiệm đè lên bọn tôi rất cao cả. Trường tôi nổi tiếng với truyền thống về các bộ môn nghệ thuật, đặc biệt là âm nhạc. Chính vì thế nên tôi mới vào cái trường này chứ. Tôi nhớ như in lần đầu tiên tôi vào cái phòng này tôi suýt ngất. Phải nói là vô cùng hiện đại luôn. Gần như loại nhạc cụ nào cũng có, xung quanh phòng toàn là gương, đấy là còn chưa kể đến dàn loa gần 100 triệu. Lạy chúa, 100 TRIỆU đấy. Quay trở về với hiện tại, tôi đang tập vừa đệm guitar vừa hát cho đoạn đầu. Hoàng Nam đang ngồi mix nhạc. Còn Mai Linh đang ngồi dũa móng tay…
– Này, cậu mau tập đi – Tôi phải nói, vì thấy chướng mắt quá.
– Cậu nhìn xem móng tay thế này thì tập tành gì. Mai tớ tập, bây giờ tớ phải dũa móng tay – Cô ta chìa bộ móng tay không chút tì vết cho tôi xem.
Thích trêu ngươi nhau à? Tôi bảo thế chỉ vì muốn tốt cho cái trường này thôi. Tôi quay sang nhìn Hoàng Nam. Nhìn bộ mặt cậu ta không giấu nổi sự ngán ngẩm.
* * *
Ngày rồi lại ngày, cuối cùng hôm nay chúng tôi phải biểu diễn. Đúng thời điểm này vào một tuần trước tôi và Hoàng Nam đã rất khổ sở. Không phải vì bài hát mà là vì phải bắt con nhỏ Mai Linh tập tành tử tế. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu tại sao bọn tôi lại phải tập cùng Mai Linh rồi. Căn bản cô ta hát cũng hay, chẳng qua nó không chịu tập thôi. Tôi đi đến trung tâm nghệ thuật thành phố, bước vào phòng ghi “Lazy”. Quên chưa nói cho mọi người chuyện này. Chúng tôi đã thống nhất đặt tên nhóm là Lazy. Chỉ vì nhỏ Mai Linh lười quá, thế là Hoàng Nam nghĩ ra cái tên đấy. Nghe cũng được mà, nhỉ?
Vừa vào tôi đã thấy Hoàng Nam ăn mặc chỉnh tề đứng bên trong. Tôi không muốn thừa nhận đâu nhưng Hoàng Nam mặc bộ này đẹp thật. Thành công đầu tiên của bọn tôi đó chính là dụ dỗ các bé fan girl.
– Các em đã chuẩn bị xong chưa. Bây giờ là bắt đầu rồi đấy. Tiết mục của trường mình xếp thứ 5 mà – Cô tổng phụ trách bước vào phòng – Mai Linh đâu?
– Em không biết ạ. Để em gọi thử – Tôi vào danh bạ có tên “Phù thủy Gangnam”.
– Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm trong chăn ấm, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…
Tôi ngán ngẩm cúp máy.
– Không liên lạc được cô ạ.
– Để cô đi bảo ban tổ chức dời tiết mục của trường mình xuống cuối. Các em cố liên lạc với Mai Linh nhé – Cô đi ra khỏi phòng.
– Cậu thay quần áo đi, tớ gọi cho – Hoàng Nam nói.
– Ừ – Tôi gật đầu.
. . .
Tôi bước ra khỏi phòng thay đồ.
– Thấy sao hả Hoàng Nam – Tôi xoay một vòng cho hắn xem. Phần đầu của tiết mục tôi mặc một bộ đồ kiểu vintage, thả mái tóc dài ngang vai và đeo cái kính tròn như Nobita.
Cậu ta trợn mắt lên. Trợn, trợn nữa, trợn mãi. Dở hơi à? Lại đến giờ rồi. Nhìn quái gì? Tôi biết nhìn tôi kì cục lắm nhưng có cần phải nhìn kiểu đấy không.
– Tạm được. Chẳng qua chưa thấy cậu thả tóc bao giờ – Cậu ta đỏ mặt???
. . .
– Và sau đây xin mời quí vị khán giả thưởng thức tiết mục cuối cùng, tiết mục của trường Ánh Dương. Ngôi trường nổi tiếng với… – Giọng anh MC cứ oang oang.
Tôi ngồi sau cánh gà mà chân tay run lẩy bẩy. Chưa bao giờ tôi đứng trên một sân khấu lớn như thế. Trời ơi, Mai Linh còn chưa đến là sao đây.
– …Và xin mời nhóm Lazy đại diện cho trường Ánh Dương.
Thình thịch…thình thịch… Tim tôi đập như gõ mõ. Sân khấu ở ngay trước mắt tôi. Và như thế, tôi bước lên sân khấu một mình.
“Hạnh Nhi, em giỏi lắm. Trường ta thắng là nhờ có em. Cô sẽ cho em làm chủ tịch hội học sinh…” Há há, đúng vậy đấy. Chỉ cần tôi chịu khó một tí là tôi sẽ được làm chủ tịch hội học sinh. Mẹ tôi sẽ phải trắng mắt ra mà thừa nhận ” Con Hạnh Nhi cũng không thua kém gì con Hạnh Mai “. À quên chưa kể cho mọi người rằng gia đình tôi ngoài bố mẹ ra thì tôi còn có một chị gái. Bà ấy tên là Vũ Hạnh Mai. Vâng, và sự thật là trong nhà tôi thì tôi lúc nào cũng bị coi là phế vật. Bà chị yêu vấu của tôi là một người vô cùng hoàn hảo. Không chỉ học vô cùng giỏi và được làm chủ tịch hội học sinh thì chị ấy còn rất chinh gái. Tôi nhớ hồi trước lần nào tôi về nhà cũng phải chen gần chết mới vào được đến cổng. Biết tại sao không? Vì mấy anh theo đuổi chị tôi xếp hàng đông quá. Chị ấy vừa hát hay đàn giỏi lại biết chơi bóng chuyền. Nói chung là bao nhiêu cái hay cái đẹp của bố mẹ tôi chị ấy lấy hết, toàn nhường cho tôi những điểm xấu. Haizz…càng nghĩ càng thấy đắng lòng.
Tôi bước vào phòng với một tâm trạng không mấy thoải mái.
– Ơ ghế tớ đâu – Tôi ngơ ngác hỏi.
– À cậu ngồi xuống sàn đi, ghế cậu tớ dùng để để chân mất rồi. Phiền cậu quá – Mai Linh trả lời một cách cũng không kém ngây thơ. Đồ…đồ giả nai. Chỉ cần nhìn vào mắt cô ta là tôi đã thấy rõ sự giả nai rồi. Sao lại có chuyển bắt tôi ngồi dưới đất còn ghế tôi thì để chân được. Bất công! Quá bất công! Cố nhịn. Cố nhịn đi Hạnh Nhi ạ. Tôi đi ra ngồi lên cái trống canon. Bây giờ không phải là lúc cãi nhau với Mai Linh. Vì tôi biết, trách nhiệm đè lên bọn tôi rất cao cả. Trường tôi nổi tiếng với truyền thống về các bộ môn nghệ thuật, đặc biệt là âm nhạc. Chính vì thế nên tôi mới vào cái trường này chứ. Tôi nhớ như in lần đầu tiên tôi vào cái phòng này tôi suýt ngất. Phải nói là vô cùng hiện đại luôn. Gần như loại nhạc cụ nào cũng có, xung quanh phòng toàn là gương, đấy là còn chưa kể đến dàn loa gần 100 triệu. Lạy chúa, 100 TRIỆU đấy. Quay trở về với hiện tại, tôi đang tập vừa đệm guitar vừa hát cho đoạn đầu. Hoàng Nam đang ngồi mix nhạc. Còn Mai Linh đang ngồi dũa móng tay…
– Này, cậu mau tập đi – Tôi phải nói, vì thấy chướng mắt quá.
– Cậu nhìn xem móng tay thế này thì tập tành gì. Mai tớ tập, bây giờ tớ phải dũa móng tay – Cô ta chìa bộ móng tay không chút tì vết cho tôi xem.
Thích trêu ngươi nhau à? Tôi bảo thế chỉ vì muốn tốt cho cái trường này thôi. Tôi quay sang nhìn Hoàng Nam. Nhìn bộ mặt cậu ta không giấu nổi sự ngán ngẩm.
* * *
Ngày rồi lại ngày, cuối cùng hôm nay chúng tôi phải biểu diễn. Đúng thời điểm này vào một tuần trước tôi và Hoàng Nam đã rất khổ sở. Không phải vì bài hát mà là vì phải bắt con nhỏ Mai Linh tập tành tử tế. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu tại sao bọn tôi lại phải tập cùng Mai Linh rồi. Căn bản cô ta hát cũng hay, chẳng qua nó không chịu tập thôi. Tôi đi đến trung tâm nghệ thuật thành phố, bước vào phòng ghi “Lazy”. Quên chưa nói cho mọi người chuyện này. Chúng tôi đã thống nhất đặt tên nhóm là Lazy. Chỉ vì nhỏ Mai Linh lười quá, thế là Hoàng Nam nghĩ ra cái tên đấy. Nghe cũng được mà, nhỉ?
Vừa vào tôi đã thấy Hoàng Nam ăn mặc chỉnh tề đứng bên trong. Tôi không muốn thừa nhận đâu nhưng Hoàng Nam mặc bộ này đẹp thật. Thành công đầu tiên của bọn tôi đó chính là dụ dỗ các bé fan girl.
– Các em đã chuẩn bị xong chưa. Bây giờ là bắt đầu rồi đấy. Tiết mục của trường mình xếp thứ 5 mà – Cô tổng phụ trách bước vào phòng – Mai Linh đâu?
– Em không biết ạ. Để em gọi thử – Tôi vào danh bạ có tên “Phù thủy Gangnam”.
– Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm trong chăn ấm, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…
Tôi ngán ngẩm cúp máy.
– Không liên lạc được cô ạ.
– Để cô đi bảo ban tổ chức dời tiết mục của trường mình xuống cuối. Các em cố liên lạc với Mai Linh nhé – Cô đi ra khỏi phòng.
– Cậu thay quần áo đi, tớ gọi cho – Hoàng Nam nói.
– Ừ – Tôi gật đầu.
. . .
Tôi bước ra khỏi phòng thay đồ.
– Thấy sao hả Hoàng Nam – Tôi xoay một vòng cho hắn xem. Phần đầu của tiết mục tôi mặc một bộ đồ kiểu vintage, thả mái tóc dài ngang vai và đeo cái kính tròn như Nobita.
Cậu ta trợn mắt lên. Trợn, trợn nữa, trợn mãi. Dở hơi à? Lại đến giờ rồi. Nhìn quái gì? Tôi biết nhìn tôi kì cục lắm nhưng có cần phải nhìn kiểu đấy không.
– Tạm được. Chẳng qua chưa thấy cậu thả tóc bao giờ – Cậu ta đỏ mặt???
. . .
– Và sau đây xin mời quí vị khán giả thưởng thức tiết mục cuối cùng, tiết mục của trường Ánh Dương. Ngôi trường nổi tiếng với… – Giọng anh MC cứ oang oang.
Tôi ngồi sau cánh gà mà chân tay run lẩy bẩy. Chưa bao giờ tôi đứng trên một sân khấu lớn như thế. Trời ơi, Mai Linh còn chưa đến là sao đây.
– …Và xin mời nhóm Lazy đại diện cho trường Ánh Dương.
Thình thịch…thình thịch… Tim tôi đập như gõ mõ. Sân khấu ở ngay trước mắt tôi. Và như thế, tôi bước lên sân khấu một mình.
/33
|