Hà Tiểu Mạn đánh giá tử trên xuống dưới một thân đồ mới của Tô Tịnh, khen không ngớt lời, lập tức gọi nhân viên cửa hàng lấy hóa đơn.
Tô Tịnh nhấc nhấc cánh tay, cười nói bó sát quá cũng không tốt, màu sắc cũng không thực sự phù hợp, liền tiến đến giúp Hà Tiểu Mạn chỉnh sửa lại lông cổ áo, tự nhiên chuyển đề tài tới chiếc áo lông. Thực đúng là người đẹp vì lụa, cổ áo điểm mấy chấm đồi mồi độc nhất vô nhị, lại thêm nhân viên cửa hàng không bỏ qua cơ hội khen tặng, Hà Tiểu Mạn liền vui vẻ trả tiền.
Lúc hai người ôm theo bao lớn bao nhỏ bước ra ngoài đã hơn năm giờ chiều, Diệp Tranh đã điện thoại tới thúc giục hai lần, nói là mời bạn gái, kì thực đã đặt chỗ trước ở cửa hàng ăn yêu thích của chị Mạn, chị Mạn cũng không chối từ, nói thật ra thì đều đã là bạn quen cũ.
Trên đường, chị Mạn vừa lái xe, vừa hỏi Tô Tịnh xem có muốn tới công ty của chị hỗ trợ hay không.
Chị nói nghe rất dễ dàng, Tô Tịnh ngược lại có chút run lên.
Đây là chuyện Diệp Tranh cầu còn không được, có cô ở xí nghiệp Hà thị làm việc, sau này phối hợp với người của mình đúng là rất thuận tiện.
Vốn dĩ Tô Tịnh muốn tự tìm việc, nhưng mấy nơi được nhận cô cũng đều không cảm thấy hài lòng. Ở thành phố này mà chỉ có hai ngàn đồng tiền lương, thì chỉ đủ cho cuộc sống sinh hoạt dè xẻn. Lúc đầu sợ cô ở nhà nhàn rỗi vô vị, Diệp Tranh liền giới thiệu cô với chị Mạn, không ngờ tới lại khiến cho chị Mạn vừa gặp mà như đã quen, càng không ngờ tới là Tô Tịnh có thể phát huy tác dụng lớn như vậy.
Vẫn là phụ nữ dễ nói chuyện hơn.
Có lúc trên đài xuất hiện vấn đề một bước cũng không chịu nhường, đổi một giọng điệu mềm mại cười khẽ, nhiều hay bớt đi mấy phần đều không thành vấn đề.
Tô Tịnh mỉm cười, cười đến gượng gạo, nhưng trong lòng thực sự không muốn. Ngoài miệng nói cảm tạ, khiêm tốn nói tuổi còn trẻ, kiến thức còn hạn hẹp, nói vẫn cần cẩn thận suy nghĩ một chút. Chị Mạn liếc nhìn cô một cái, hỏi còn cần suy nghĩ cái gì, có phải sợ Diệp Tranh không đồng ý.
Đang nói chuyện thì đã đến nơi, còn ở cổng đỗ xe, Diệp Tranh từ bên trong tấm cửa kính thủy tinh dài chạm đất đã nhìn thấy, vội vàng ra đón.
Nhân viên phục vụ cũng không sánh bằng sự ân cần săn sóc của anh, vốn dĩ đã có tướng mạo tuấn tú, cử chỉ, ăn vận lại khéo léo, được ánh nến cùng rượu ngon chiếu rọi lại càng lộ ra vẻ phong lưu. Tô Tịnh rớt lại phía sau nửa bước, nhìn Diệp Tranh giúp chị Mạn kéo ghế, nhận lấy túi xách, động tác tự nhiên như mây trôi nước chảy.
Nhớ lại từng tình cờ gặp gỡ học trưởng Diệp Tranh trong thư viện, Diệp Tranh mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, Diệp Tranh tranh cử vị trí hội trưởng hội học sinh, Diệp Tranh tràn đầy khí phách đọc diễn văn… những chuyện này đều chỉ còn là quá khứ. Tô Tịnh mờ mịt, một bữa cơm ăn cũng không biết mùi vị gì, nhìn chị Mạn tươi cười rạng rỡ, bị Diệp Tranh thuyết phục, lại nhận lời ký một đơn đặt hàng.
Chủ và khách đều vui vẻ.
Tô Tịnh nhấc nhấc cánh tay, cười nói bó sát quá cũng không tốt, màu sắc cũng không thực sự phù hợp, liền tiến đến giúp Hà Tiểu Mạn chỉnh sửa lại lông cổ áo, tự nhiên chuyển đề tài tới chiếc áo lông. Thực đúng là người đẹp vì lụa, cổ áo điểm mấy chấm đồi mồi độc nhất vô nhị, lại thêm nhân viên cửa hàng không bỏ qua cơ hội khen tặng, Hà Tiểu Mạn liền vui vẻ trả tiền.
Lúc hai người ôm theo bao lớn bao nhỏ bước ra ngoài đã hơn năm giờ chiều, Diệp Tranh đã điện thoại tới thúc giục hai lần, nói là mời bạn gái, kì thực đã đặt chỗ trước ở cửa hàng ăn yêu thích của chị Mạn, chị Mạn cũng không chối từ, nói thật ra thì đều đã là bạn quen cũ.
Trên đường, chị Mạn vừa lái xe, vừa hỏi Tô Tịnh xem có muốn tới công ty của chị hỗ trợ hay không.
Chị nói nghe rất dễ dàng, Tô Tịnh ngược lại có chút run lên.
Đây là chuyện Diệp Tranh cầu còn không được, có cô ở xí nghiệp Hà thị làm việc, sau này phối hợp với người của mình đúng là rất thuận tiện.
Vốn dĩ Tô Tịnh muốn tự tìm việc, nhưng mấy nơi được nhận cô cũng đều không cảm thấy hài lòng. Ở thành phố này mà chỉ có hai ngàn đồng tiền lương, thì chỉ đủ cho cuộc sống sinh hoạt dè xẻn. Lúc đầu sợ cô ở nhà nhàn rỗi vô vị, Diệp Tranh liền giới thiệu cô với chị Mạn, không ngờ tới lại khiến cho chị Mạn vừa gặp mà như đã quen, càng không ngờ tới là Tô Tịnh có thể phát huy tác dụng lớn như vậy.
Vẫn là phụ nữ dễ nói chuyện hơn.
Có lúc trên đài xuất hiện vấn đề một bước cũng không chịu nhường, đổi một giọng điệu mềm mại cười khẽ, nhiều hay bớt đi mấy phần đều không thành vấn đề.
Tô Tịnh mỉm cười, cười đến gượng gạo, nhưng trong lòng thực sự không muốn. Ngoài miệng nói cảm tạ, khiêm tốn nói tuổi còn trẻ, kiến thức còn hạn hẹp, nói vẫn cần cẩn thận suy nghĩ một chút. Chị Mạn liếc nhìn cô một cái, hỏi còn cần suy nghĩ cái gì, có phải sợ Diệp Tranh không đồng ý.
Đang nói chuyện thì đã đến nơi, còn ở cổng đỗ xe, Diệp Tranh từ bên trong tấm cửa kính thủy tinh dài chạm đất đã nhìn thấy, vội vàng ra đón.
Nhân viên phục vụ cũng không sánh bằng sự ân cần săn sóc của anh, vốn dĩ đã có tướng mạo tuấn tú, cử chỉ, ăn vận lại khéo léo, được ánh nến cùng rượu ngon chiếu rọi lại càng lộ ra vẻ phong lưu. Tô Tịnh rớt lại phía sau nửa bước, nhìn Diệp Tranh giúp chị Mạn kéo ghế, nhận lấy túi xách, động tác tự nhiên như mây trôi nước chảy.
Nhớ lại từng tình cờ gặp gỡ học trưởng Diệp Tranh trong thư viện, Diệp Tranh mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, Diệp Tranh tranh cử vị trí hội trưởng hội học sinh, Diệp Tranh tràn đầy khí phách đọc diễn văn… những chuyện này đều chỉ còn là quá khứ. Tô Tịnh mờ mịt, một bữa cơm ăn cũng không biết mùi vị gì, nhìn chị Mạn tươi cười rạng rỡ, bị Diệp Tranh thuyết phục, lại nhận lời ký một đơn đặt hàng.
Chủ và khách đều vui vẻ.
/6
|