Tháng ba, tháng của xuân. Tiết trời mát mẻ, ấm áp. Ông mặt trời rọi những tia nắng vàng rực rỡ xuống mặt đất. Các loại cây cối đua nhau đâm chồi nảy lộc. Các loài hoa cũng đua nhau khoe sắc, tỏa hương khắp bốn phương trời.
Sau khi tuyên chỉ trước toàn dân, nói rằng Thất hoàng tử sẽ ra biên cương đánh trận. Toàn dân đã nổi lên một đợt sóng mạnh.
Giờ Mẹo! Cổng thành của Hoàng cung.
Thất hoàng tử Lăng Hạo Thiên, người mặc bộ giáp vàng, áo choàng đỏ, đầu đội mũ miện, cưỡi hãn huyết mã, tay cầm thanh kiếm Tường Tồn của Thái Thượng Hoàng ban cho lúc còn nhỏ. Khuôn mặt ung dung, trầm ổn. Sống lưng cao ngất, tư thế oai hùng hiên ngang.
Đương Kim Thánh Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử, Hoàng Tử, Công Chúa, Quận Chúa, Hiền Quý Phi, Chu Quý Phi và cả các Hoàng thân quốc thích đều đứng trên Thành.
Hiền Quý Phi khóc nấc, dựa vào người tiểu nô tỳ bên cạnh. Dáng người như muốn ngất đi tức khắc.
" Muội muội bớt đau lòng. Thằng bé sẽ đi nhanh thôi. Sẽ không sao! " Hoàng Hậu nương nương nhìn vị thiếp thân chung một chồng của mình. Vì thương con mà như muốn ngất! Bà thấy xót xa, đau lòng biết bao.
Đương Kim Thánh Thượng lạnh lùng nhìn Hiền Quý Phi không nói gì.
Thái Tử Lăng Hạo Hàn nhìn mọi người, cười ôn nhu không nói gì.
Nhị Hoàng Tử Lăng Hạo Hiên , Tứ Hoàng Tử Lăng Vũ Nhan, Ngũ Hoàng Tử Lăng Hạo Thần đứng nhìn xuống thành, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng khi có người gặp họa. Chỉ riêng Lục Hoàng Tử Lăng Vũ Hạo, khuôn mặt lạnh lùng, nhếch môi cười.
" Tất cả hãy chuẩn bị! Cùng ta ra trận! Cùng nhau đánh phá quân thù!! " Lăng Hạo Thiên giọng nghiêm nghị, oai nghiêm, nói to.
" Đánh phá quân thù! " Cả một vùng cổng thành, hàng ngàn hàng nghìn tướng lính, cùng nhau hô to. Tiếng hô vang đến tận trời xanh, đất nền rung chuyển.
Lăng Hạo Thiên liếc nhìn mọi người, hô lớn: " Xuất phát!! "
Lăng Hạo Thiên oai nghiêm cưỡi ngựa, dẫn đầu ngàn tướng lính, đi về phương Bắc. Tướng lính thân cận đi phía sau, cẩn thận bảo vệ tướng chủ.
Hiền Quý Phi khóc nức nở, nhìn đứa con của mình rời xa, sức lực không còn, ngã đùng ra ngất đi. Khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu. Mọi người một phen hoảng hồn, nhanh chóng đưa Hiền Quý Phi về cung gọi đại phu đến bắt mạch, nói rằng, cơ thể bị suy nhược trầm trọng cần bồi bổ một tháng.
..............
" Bà bà! Con thương bà bà nhất a... " Tô Tuyết Linh ngồi chải mái tóc trắng cho Bạch thị, miệng không tự chủ được thốt lên lời nịnh nọt. Khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt to híp híp, cái miệng đỏ chúm chím chúm chím cười.
" Ha Ha!! Nịnh giỏi lắm! Nịnh giỏi lắm! Khụ khụ... Khụ khụ!! " Bạch thị cười nói, rồi lại ho khan. Già rồi!! khổ a...
Tô Tuyết Linh thấy Bạch thị ho khan. Mắt rưng rưng, lấy tay vỗ vỗ lưng Bạch thị, giọng lo lắng: " Bà Bà! Sao không a... Đừng làm con lo. "
Bạch thị ho khan, ho đến chảy cả nước mắt, lắc đầu thay cho trả lời.
Tô Tuyết Linh nàng nhanh chân chạy đến học tủ, lấy ra lọ thuốc đen xám. Mở nắp, trút xuống bàn tay trắng nỏn một viên linh đan, rồi cất lọ sứ đó vào tủ. Vưa quay đầu lại thì thấy Bạch thị ôm ngực, phun ra một ngụm máu đen, rồi ngã đùng ra sàn.
Nàng giật nảy mình, nhanh chóng hoàn hồn, chạy đến bên Bạch thị. Ôm Bạch thị khóc nấc lên, chợt nhớ trong tay có viên linh đan thì khẽ cạy mở răng Bach jthij nhét viên linh đan vào mồm Bạch thị.
" Bà bà! Sẽ không sao! Đã có thuốc giải rồi! "
-------------------
P/S: Hi mọi người! Đây là một tác phẩm đầu tiên của mình. Truyện hay hoặc dở, không thú vị hay thú vị,....v...v... Sao cũng được. Mình cũng mong các bạn cmt góp thêm ý kiến cho mình. Thế nào cũng được. Ném đá mình cũng được. Mình xin chịu. Mong sao các bạn có thể cmt góp ý thêm cho mình và ủng hộ mình nhìu nhìu một xíu nha. Chúc mọi người buổi tối zui zẻ nha!!
Sau khi tuyên chỉ trước toàn dân, nói rằng Thất hoàng tử sẽ ra biên cương đánh trận. Toàn dân đã nổi lên một đợt sóng mạnh.
Giờ Mẹo! Cổng thành của Hoàng cung.
Thất hoàng tử Lăng Hạo Thiên, người mặc bộ giáp vàng, áo choàng đỏ, đầu đội mũ miện, cưỡi hãn huyết mã, tay cầm thanh kiếm Tường Tồn của Thái Thượng Hoàng ban cho lúc còn nhỏ. Khuôn mặt ung dung, trầm ổn. Sống lưng cao ngất, tư thế oai hùng hiên ngang.
Đương Kim Thánh Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử, Hoàng Tử, Công Chúa, Quận Chúa, Hiền Quý Phi, Chu Quý Phi và cả các Hoàng thân quốc thích đều đứng trên Thành.
Hiền Quý Phi khóc nấc, dựa vào người tiểu nô tỳ bên cạnh. Dáng người như muốn ngất đi tức khắc.
" Muội muội bớt đau lòng. Thằng bé sẽ đi nhanh thôi. Sẽ không sao! " Hoàng Hậu nương nương nhìn vị thiếp thân chung một chồng của mình. Vì thương con mà như muốn ngất! Bà thấy xót xa, đau lòng biết bao.
Đương Kim Thánh Thượng lạnh lùng nhìn Hiền Quý Phi không nói gì.
Thái Tử Lăng Hạo Hàn nhìn mọi người, cười ôn nhu không nói gì.
Nhị Hoàng Tử Lăng Hạo Hiên , Tứ Hoàng Tử Lăng Vũ Nhan, Ngũ Hoàng Tử Lăng Hạo Thần đứng nhìn xuống thành, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng khi có người gặp họa. Chỉ riêng Lục Hoàng Tử Lăng Vũ Hạo, khuôn mặt lạnh lùng, nhếch môi cười.
" Tất cả hãy chuẩn bị! Cùng ta ra trận! Cùng nhau đánh phá quân thù!! " Lăng Hạo Thiên giọng nghiêm nghị, oai nghiêm, nói to.
" Đánh phá quân thù! " Cả một vùng cổng thành, hàng ngàn hàng nghìn tướng lính, cùng nhau hô to. Tiếng hô vang đến tận trời xanh, đất nền rung chuyển.
Lăng Hạo Thiên liếc nhìn mọi người, hô lớn: " Xuất phát!! "
Lăng Hạo Thiên oai nghiêm cưỡi ngựa, dẫn đầu ngàn tướng lính, đi về phương Bắc. Tướng lính thân cận đi phía sau, cẩn thận bảo vệ tướng chủ.
Hiền Quý Phi khóc nức nở, nhìn đứa con của mình rời xa, sức lực không còn, ngã đùng ra ngất đi. Khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu. Mọi người một phen hoảng hồn, nhanh chóng đưa Hiền Quý Phi về cung gọi đại phu đến bắt mạch, nói rằng, cơ thể bị suy nhược trầm trọng cần bồi bổ một tháng.
..............
" Bà bà! Con thương bà bà nhất a... " Tô Tuyết Linh ngồi chải mái tóc trắng cho Bạch thị, miệng không tự chủ được thốt lên lời nịnh nọt. Khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt to híp híp, cái miệng đỏ chúm chím chúm chím cười.
" Ha Ha!! Nịnh giỏi lắm! Nịnh giỏi lắm! Khụ khụ... Khụ khụ!! " Bạch thị cười nói, rồi lại ho khan. Già rồi!! khổ a...
Tô Tuyết Linh thấy Bạch thị ho khan. Mắt rưng rưng, lấy tay vỗ vỗ lưng Bạch thị, giọng lo lắng: " Bà Bà! Sao không a... Đừng làm con lo. "
Bạch thị ho khan, ho đến chảy cả nước mắt, lắc đầu thay cho trả lời.
Tô Tuyết Linh nàng nhanh chân chạy đến học tủ, lấy ra lọ thuốc đen xám. Mở nắp, trút xuống bàn tay trắng nỏn một viên linh đan, rồi cất lọ sứ đó vào tủ. Vưa quay đầu lại thì thấy Bạch thị ôm ngực, phun ra một ngụm máu đen, rồi ngã đùng ra sàn.
Nàng giật nảy mình, nhanh chóng hoàn hồn, chạy đến bên Bạch thị. Ôm Bạch thị khóc nấc lên, chợt nhớ trong tay có viên linh đan thì khẽ cạy mở răng Bach jthij nhét viên linh đan vào mồm Bạch thị.
" Bà bà! Sẽ không sao! Đã có thuốc giải rồi! "
-------------------
P/S: Hi mọi người! Đây là một tác phẩm đầu tiên của mình. Truyện hay hoặc dở, không thú vị hay thú vị,....v...v... Sao cũng được. Mình cũng mong các bạn cmt góp thêm ý kiến cho mình. Thế nào cũng được. Ném đá mình cũng được. Mình xin chịu. Mong sao các bạn có thể cmt góp ý thêm cho mình và ủng hộ mình nhìu nhìu một xíu nha. Chúc mọi người buổi tối zui zẻ nha!!
/15
|