Mây đen che trăng, cả thành Trường An bao phủ trong đêm đen.
“Ngươi cũng thật là hạ tiện.” Tinh La vắt chân ngồi trên mái nhà, châm chọc: “Lý Tâm Ngọc đối với ngươi như vậy, Lý gia đối với Bùi gia như vậy, mà ngươi vẫn đối với ả một mực khăng khăng. Ả uyển chuyển thốt vài lời, ngươi đến mình tên họ là gì cũng quên luôn quá.”
“Ngươi không cần khích ta.” Bùi Mạc ôm kiếm, mắt sáng như đao: “Tương lai thế nào, tin nàng hay nghi nàng, đều là tự ta quyết định, không liên quan đến ngươi.”
“Nếu ta nói, giết ả là xong. Giống như năm đó những ai bắt nạt ta ở Tiên Đô ta đều giết sạch, nghĩ lại vẫn thấy thoải mái ! » Nói rồi hắn cắn bờ môi nhợt nhạt : « Nếu ngươi không nhẫn tâm giết nàng ta, vậy để ta làm giúp . Ai bảo ta thiếu Bùi gia một món nợ ân tình chứ. ! »
« Ngươi động đến nàng, ta liền giết Lý Dục Tú. »
« Ngươi dám ! »
« Ngươi cứ thử xem. » Bùi Mạc hất cằm, kiêu ngạo : « Nàng ở trong lòng ta còn sâu hơn so với Lý Dục Tú trong tim ngươi. Sớm có một ngày hòn ngọc quý của Đông Đường sẽ trở thành nữ nhân của Bùi gia. »
Tinh La mặt đầy ghét bỏ : « Phi ! Cái thứ bánh bèo như ả mà cũng dám so với quận chúa Dục Tú của ta ? »
« Nàng so với Dục Tú gấp 1000 lần. »
“Ngươi dám sỉ nhục quận chúa ta sẽ đánh ngươi.”
Hai người cứ như trẻ con, cãi vã nhau một lúc, khoảng chừng cảm thấy quá ấu trĩ, không hẹn mà cùng ngậm miệng, ngoảnh đầu đi chỗ khác.
Chừng một lúc lâu sau, Bùi Mạc quay đầu nhìn lại, ánh đèn trên Quan Tinh Lâu đã tắt, đã không còn thấy bóng Lý Tâm Ngọc.
Đi rồi? Chắc vẫn chưa đi quá xa.
Vẻ mặt Bùi Mạc trở nên nghiêm túc, Tinh La không hiểu tại sao lại xuất hiện trong cung, cùng hắn giao thủ, luôn có cảm giác sai sai đâu đó.
Nghĩ đến đây, hắn xoay người nhảy xuống mái hiên, chạy đến trước cửa Thái sử cục.
Ở phía trên, Tinh La nằm trên ngói, gác tay lên huyệt thái dương, nhìn bóng lưng vội vàng của Bùi Mạc, chậm rãi nở một nụ cười quỷ dị.
“Đi thôi đi thôi, nếu đúng lúc vừa vặn có trò hay để xem đây.”
Mây đen tản ra, trăng sáng chiếu đến, thành Trường An yên tĩnh trong màn đêm.
Lý Tâm Ngọc ra đến cửa lớn, vừa vặn thấy Bạch Linh mang áo khoác đến, nói: “Thị vệ của bổn cung đến rồi, Hạ đại nhân dừng chân tại đây được rồi.”
Hạ Tri Thu khom người, ánh mắt lành lạnh: “Được, thần cung tiễn điện hạ, chúc điện hạ hàng năm đều có ngày hôm nay.”
“Cảm tạ.” Lý Tâm Ngọc nhận lấy áo bào bao lấy thân thể mới cảm thấy ấm hơn một chút.
Đi qua Thái sử cục, vẫn không nhìn thấy bóng người Bùi Mạc, Lý Tâm Ngọc quan sát xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Bạch Linh, Bùi Mạc đâu?”
Bạch Linh kinh ngạc: “Hắn không ở cùng người sao.”
“Mới vừa nãy còn ở đây, xuống lầu liền không thấy, cũng không biết đi đâu.”
“Điện hạ đừng lo, có lẽ là việc tư, rời đi một lúc…”
Lời chưa dứt, ánh mắt Bạch Linh lập tức thay đổi. Nàng che chắn trước mặt Lý Tâm Ngọc, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, rút kiếm khẽ quát: “Ai ở đó!”
Tiếng bước chân sột soạt truyền tới từ chỗ bụi hoa, một vị mỹ nhân xiêm y đỏ bước ra.
Khi nàng đi đến chỗ ánh sáng, Lý Tâm Ngọc lộ ra thần tình kinh ngạc: “Liễu Phật Yên?!”
“Công chúa nhận ra ta?” Liễu Phật Yên một thân một mình, từng bước rời khỏi chỗ tối, khuôn mặt hiện dưới ánh sáng vô cùng mê người.
Nàng cách Lý Tâm Ngọc khoảng chừng bảy bước, hành lễ, môi đỏ nổi bật nụ cười nhạt diễm lên, ôn nhu nói: “Không biết tội phụ có may mắn mời công chúa đi một chuyến.”
Dứt lời nàng hướng về chòi nghỉ bên vườn hoa, dùng tay mời Lý Tâm Ngọc.
“Công chúa không nên dễ tin.” Bạch Linh cảnh giác nói: “Người này lai lịch không rõ, không nên đùa với lửa.”
Lý Tâm Ngọc duỗi tay một cái ra hiệu Bạch Linh im lặng, mỉm cười nhìn Liễu Phật Yên.
Nhìn gần thế này mới thấy Liễu Phật Yên thật sự rất xinh đẹp, mũi cao mắt sâu, da thịt trắng như tuyết, nàng mặc dù không trẻ trung bằng Lý Tâm Ngọc nhưng đẹp đến xán lạn, giơ tay nhấc chân đều như mẫu đơn nở, phong tình vạn chủng.
“Từ sau vụ cháy ở Tiên Đô, bổn cung vẫn luôn muốn tìm cơ hội tâm sự cùng Liễu cô nương…” Nói một nửa, Lý Tâm Ngọc lại che miệng lanh lợi nói: “Không, hiện tại nên đổi giọng, gọi người một tiếng Bùi Tam Nương Tử rồi.”
“Tội phụ to gan, có mấy lời bất luận thế nào vẫn phải nói với công chúa. Chỉ là bên ngoài tai vách mạch rừng, vẫn là mời công chúa đến đình tự một chút.” Thấy Bạch Linh đề phòng, Liễu Phật Yên thấp giọng nở nụ cười, vén ống tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết, bình tĩnh nói: “Năm đó lúc Bùi gia diệt tộc, Binh bộ thượng thư kiêng kị thân phận con gái, đã sai người cắt đứt gân tay tội phụ, hiện tại ta đến trói gà cũng không chặt, sẽ không làm hại được công chúa.”
Trên cổ tay nàng có hai vết thương dài nhỏ, tuy rằng vết tích đã nhạt đi nhưng hiện lên từ da thịt trắng như tuyết vẫn khiến người ta giật mình…Cũng khó trách Tam Nương Tử căm hận Lý tộc như vậy, quá nửa là bị bọn quan lại mở hình phạt riêng, giận chó đánh mèo với Lý gia.
Lý Tâm Ngọc trầm ngâm một lúc, đưa tay đẩy chuôi kiếm trên tay Bạch Linh vào trong vỏ, thấp giọng nói: “Cách ta bảy bước bảo vệ là được, bổn cung sẽ đi gặp nàng ấy, nếu sau thời gian một chén trà ta còn chưa về thì hẵng tùy cơ ứng biến.”
Bạch Linh thu kiếm lùi về sau một bước, gật đầu: “Vâng.”
Lý Tâm Ngọc theo Lý Phật Yên đến chòi trong vườn.
Buổi tối bàn ghế còn mang theo hơi lạnh, Lý Tâm Ngọc ngồi xuống, hỏi: “Bùi Tam Nương Tử sao lại xuất hiện trong thâm cung? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của người, dường như đi lại rất bình thường.”
Liễu Phật Yên mỉm cười, không chút kẽ hở, lạnh nhạt nói: “Là nhờ phúc của lệnh huynh.”
“Hoành huynh?”
“Từ khi Tiên Đô bị hủy, Thái tử điện hạ có xuất cung tìm ta một lần, hắn thấy tội phụ không nơi nương thân liền thương hại đưa ta vào cung, để ta làm nô tỳ Dịch Đình cung.”
“Dục Giới quan nô cùng nô tỳ ở Dịch Đình tuy đều là làm nô, nhưng ý nghĩ rất khác nhau.”
Quan kỹ không cách nào chuộc thân, vì sinh tồn mà bán rẻ tiếng cười; mà nô tỳ ở Dịch Đình cung, chỉ cần được chủ nhân ân sủng, liền có thể khôi phục tự do…
Nghĩ đến đây, Lý Tâm Ngọc cảm khái: “Xem ra hoàng huynh thật sự lo lắng cho ngươi, dựa vào tính tình của hắn, nghĩ biện pháp để đưa ngươi vào cung đã là vô cùng hiếm thấy. Hoàng huynh trước giờ là người lạnh lùng, chỉ có đổi mặt với ý trung nhân mới tìm mọi cách khiến người đó vui.”
Kiếp trước, Lý Tấn 20 tuổi cưới tôn nữ của Thái Phó, đúng kiểu nữ nhân dịu dàng quy củ. Tuy không biết hai người có hạnh phúc không nhưng cũng sinh được một trai một gái, sau đó thành đổ, vợ con ly tán, cũng không biết sau đó nữa thì thế nào.
Lý Tâm Ngọc vạn vạn không nghĩ tới, đại sự một đời cư nhiên bị chệch quỹ đạo, Thái tử ca ca bị chìm đắm trong chuyện tình với Bùi Tam Nương Tử.
Dục Giới Tiên Đô, lầu cao tung khăn, nhất kiến chung tình.
Tâm tư Lý Tâm Ngọc nhất thời hỗn loạn, không chừng nhân duyên giữa thái tử ca ca và Liễu Phật Yên chung quy vẫn là nghiệt ngã…
Đang rơi vào trầm tư, Liễu Phật Yên đối diện đã mở miệng: “Phần ân tình này của Thái tử, tội phụ khắc sâu trong tâm khảm. Nhưng công chúa có biết, tội phụ đã có thanh mai trúc mã?”
Lý Tâm Ngọc ngơ ngác,
“Hắn là một cao thủ bắn cung, cưỡi ngựa, giao hảo cùng Bùi gia. Nếu như năm đó tai họa không ập đến, ta và hắn đã sớm nên duyên vợ chồng…Đáng tiếc, sau khi Bùi gia diệt vong, hắn cũng bị liên lụy, bị giam vào trại, cuối cùng chết đói trong ngục, chưa được thấy ta lần cuối.”
Trong bóng đêm yên tĩnh, Liễu Phật Yên nhanh chóng đưa tay gạt lệ: “Ta không cách nào từ chối ý tốt của thái tử điện hạ. Nhưng thử hỏi công chúa, nếu như người ở trong hoàn cảnh của tội phụ, nên làm gì? Là cảm tạ công ân hay vẫn là…hận đến thấu xương?”
Lý Tâm Ngọc dần thu lại ý cười, nhìn thẳng ánh mắt Liễu Phật Yên. Suy nghĩ chốc lát, nàng nói rành mạch: “Năm đó hoàng hậu bị đâm, phụ hoàng vì quá đau thương mà xử lý qua loa, vì lời gian thần gièm pha mà khiến Bùi gia diệt vong, điểm này, bổn cung sẽ không vì phụ hoàng mà bao che. Sai lầm người phạm phải năm đó bây giờ đã phải trả giá: vợ qua đời, long thể bất an, đan dược đã ăn mòn thân thể người, không còn biết sẽ sống được đến mấy tháng…Nhưng là, hoàng huynh vô tội, năm đó án phạt hạ xuống, huynh ấy chỉ là một thiếu niên 15 tuổi.”
Dừng một chút, nàng nói thêm: “Ta không có quyền yêu cầu ngươi khoan dung hắn hay gì, báo thù cũng được, giải tội cũng xong, bổn cung không ý kiến. Chỉ là hoàng huynh ngốc đến si người, cái gì cũng dễ coi là thật, tam nương tử nếu đúng là không có ý gì với hoàng huynh, thì đừng nên cho huynh ấy hy vọng.”
“Công chúa không cần lo lắng.” Liễu Phật Yên nở nụ cười tự giễu: “Ta nếu thật sự có ý xấu với Thái tử, đêm nay đã không đến tìm công chúa.”
“Ngài là trưởng bối, cũng là thân nhân duy nhất của Bùi Mạc trên thế gian này, bổn cung cư nhiên cũng như hắn kính trọng người.” Lý Tâm Ngọc nghiêm túc nói: “Tam Nương Tử, vụ án bốn năm trước, Lý gia và Bùi gia đều là người bị hại, thủ phạm phía sau vẫn chưa lộ diện, đã vậy sao người không tin Bùi Mạc một lần, cùng ta liên thủ?”
“A?” Liễu Phật Yên lóe lên một tia hứng thú, mặt không còn ý cười, hỏi: “Ngươi cũng tin rằng có người giết chết hoàng hậu rồi vu oan cho Bùi gia?”
“Từ lúc bắt đầu đã nghi ngờ, hiện nay đã có manh mối. Mặc kệ tương lai ra sao, chí ít lúc này cũng ta có chung mục tiêu tìm ra thủ phạm đúng sau, đều là vì người chết oan báo thù. Nếu đã chung mục đích, sao không tạm thời buông bỏ thù hận, liên thủ đối ngoại? Kẻ thù của ngươi, cũng chính là kẻ thù của huynh muội chúng ta.”
Liễu Phật Yên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, thoáng như cả vườn hoa đều nở rộ. Nàng nhìn Lý Tâm Ngọc, chậm rãi nói: “Ta vốn là đến thăm dò ngươi lại suýt nữa bị ngươi xúi giục…Cô gái nhỏ này thật không đơn giản nha! Chả trách đứa cháu của ta lại mê luyến ngươi như vậy.”
Lý Tâm Ngọc cũng nở nụ cười, rõ ràng chỉ mới qua tuổi 16 lại khí phách như một nữ tướng.
Ánh mắt nàng phản chiếu cả bầu trời sao, nhíu mày hay cười đùa đều xán lạn như ánh mặt trời, nói: “Nếu như có thể, ta chỉ muốn sống một cuộc sống đơn thuần thôi.”
“Đứa cháu kia của ta đối với ngươi thực sự thâm tình, ta lần này đến lần khác gọi nó về, nó đều không muốn.” Liễu Phật Yên ngước mắt, tầm mắt nhìn vào nơi nào đó phía sau Lý Tâm Ngọc, cười nói: “Nó một lòng một dạ với người, không biết công chúa cũng đối với nó như vậy chăng?”
Lý Tâm Ngọc lập tức nói: “Đó là đương nhiên. Bùi Mạc là người thông minh, nếu ta đối với hắn không tốt, sao hắn phải khổ sở ở bên cạnh ta?’
Liễu Phật Yên lại cười thâm sâu hơn: “Ngươi đối với nó, một chút che giấu cũng chưa từng có?”
Lần này, Lý Tâm Ngọc suy tư hồi lâu.
Nàng thấm thỏm, chẳng lẽ nàng ta biết chuyện nàng trọng sinh?
Không, không thể. Chuyện hoang đường như vậy sẽ không ai tin được…
Suy nghĩ không ra kết quả, Lý Tâm Ngọc hỏi: “Bổn cung không biết Tam nương tử ám chỉ chuyện gì?”
“Nếu công chúa không nhớ ra, tội phụ mạn phép nhắc, vạn mong công chúa cho tội phụ một đáp án.” Dứt lời, nàng đứng dậy, tăng cao âm điệu: “Tháng tám năm ngoái, lúc A Mạc còn ở nô lệ doanh, từng có người muốn giết nó…người kia, có phải là công chúa?”
Lý Tâm Ngọc vẻ mặt thất thần rất nhanh trấn định lại: “Tam Nương Tử có ý gì?”
“Tội phụ dám hỏi thẳng công chúa, nhất định đã tra được manh mối, hoàn toàn chắc chắn.” Dứt lời, Liễu Phật Yên nhìn Bạch Linh đứng xa xa, nói: “Nữ hậu vệ truyền lại ý chỉ của công chúa, cũng không khó để nhìn ra.”
Lý Tâm Ngọc trầm ngâm không nói. Nàng xem như đã hiểu tại sao đêm đó sau khi từ Tiên Đô trở về, Bùi Mạc lại trở nên khác thường như vậy.
Nhất định là Liễu Phật yên đã nói gì đó với hắn, khiến hắn bồn chồn không yên,
Nếu thật sự như vậy, một khi xác thực sợ là còn đau đớn hơn, Lý Tâm Ngọc không biết nên giải thích thế nào mới tốt.
Liễu Phật Yên nhìn vẻ mặt của nàng, ánh mắt thâm thúy: “Nếu công chúa đã muốn cùng tội phụ liên thủ,vậy ngay cả chuyện này cũng không thể thẳng thắn hay sao?”
“Không sai.” Cổ họng Lý Tâm Ngọc nghẹn lại, nàng hắng giọng, trầm tĩnh nói: “Lúc mới đầu, ta thừa nhận đã từng giận chó đánh mèo, muốn giết hắn…”
Soạt!
Phía sau vang lên tiếng vụn nhỏ, như là có người trong cơn kinh hoàng đạp gãy cành khô.
Lý Tâm Ngọc quay đầu lại, lập tức trợn to mắt, đột nhiên bật dậy.
Bùi Mạc đứng trong bóng đêm, nắm kiếm đứng say lưng nàng. Mặt mũi đều ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu lập lòe ánh sáng tuyệt vọng.
Lý Tâm Ngọc không biết hắn đã ở đó bao lâu, nhưng nàng có thể chắc rằng, lời vừa rồi, hắn đã nghe thấy.
Chính tai hắn nghe thấy, người mình thương yêu nhất nói đã từng muốn giết hắn.
/100
|