Bên trong thư phòng Thanh Hoan điện, Lý Tâm Ngọc lật công văn được trình lên từ Thương Cung cùng Thái Y viện, sau vài lần kiểm chứng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Bùi Mạc nói: “Năm đó thái y tự mình nghiệm thi, xác nhận Khương Phi đúng là đã treo cổ tự vẫn, không còn khả năng còn sống.”
Bùi Mạc rũ mắt, đốt ngón tay thon dài lật giở vụ án, đọc nhanh như gió, lông mày nhíu chặt: “Nếu Khương Phi không giả chết, nhưng lại có thể dự đoán chuẩn xác 17 năm sau Vi Khánh Quốc sẽ thất bại, quả thực đáng sợ.”
“Kế hoạch của Vi Khánh Quốc nhất định là do Khương Phi chỉ đạo. Bùi Mạc, ngươi còn nhớ lời di bút của Khương Phi trong hộp đồng không?” Lý Tâm Ngọc nhắm mắt, nhớ lại chữ viết trên giấy trắng, một chữ cũng không sót: “Kế sách của ta chặt chẽ đến cực điểm, vốn không nên thất bại, không biết là người nào đã ra tay. Để ước hẹn của ta cùng Vi lang đành dừng lại như thế?” Nàng ta nói nàng ta cùng Vi Khánh Quốc ước hẹn, ta rất tò mò đó là ước hẹn gì?”
Bùi Mạc nhẹ nhàng gật đầu: “Kỳ quái là, năm đó người hầu được tiếp xúc Khương Phi đều chết hết, chúng ta không cách nào kiểm chứng.”
“Còn có một biện pháp.” Mưa dầm kéo dài, bên trong thư phòng leo lắt ánh sáng, Lý Tâm Ngọc ngước đôi mắt diễm lệ lên, chậm rãi nói một câu: “Mở quan tài khám nghiệm thi thể.”
Nếu người sống đã vô pháp kiểm chứng, vậy liền tìm cách để người chết mở miệng, tìm kiếm manh mối từ thi cốt của Khương Phi.
Bởi vì năm đó Khương Phi tự sát mà chết, mà cái chết lại kinh sợ quá mức, vì vậy không theo quy tắc hỏa táng chôn ở Hoàng lăng thông thường mà tiến hành an táng ở ngoại thành phía đông. Dù sao Khương Phi cũng liên quan đến vụ án phản nghịch, giờ có muốn mở quan tài khám nghiệm thi thể cũng không ai dám ngăn cản.
Hoàng đế chấn kinh, sau khi xử lý xong vụ án Vi thị tất cả liền giao cho Đại Lý Tự phụ trách, thái tử Lý Tấn truyền chỉ thay, cho phép mở quan tài suốt đêm.
Mưa rào xối xả không có dấu hiệu muốn dừng lại. Nội thị Đông cung khoác áo mưa suốt đêm chạy đến Thanh Hoan điện bẩm báo, để Tương Dương công chúa dời bước đến Đông Cung nghị sự.
Nghe nói, Đại Lý Tự tìm thấy hộp đồng thứ hai trong quan tài của Khương Phi.
Lúc đến Đông cung, đêm đã sâu.
Đèn lồng hắt hiu, màn đêm như một cái lỗ đen thu hết phong ba bão táp. Lý Tâm Ngọc từ xe ngựa bước ra, Bùi Mạc đã bật dù đỡ nàng hạ xuống.
Tiến vào Đông cung đại đại, váy cùng giày thêu đã ướt hết, Lý Tâm Ngọc vội treo áo khoác lên giá gỗ, đến chỗ Đại Lý Tự cùng Thái tử: “Hộp gỗ ở đâu?”
Bùi Mạc đi theo phía sau nàng. Bởi vì hắn là Tiêu Quốc Công tương lai, lại có khả năng là phò mã tương lai, dù có xuất hiện ở đây cũng không ai dám nói gì.
Đại Lý Tự trình lên một cái hộp chạm trổ hoa văn bằng đồ xanh đã rỉ màu, y đúc chiếc hộp trước đó, hiển nhiên là của cùng một người làm.
Đại Lý Tự chắp tay, khổ sợ nói: “Hai vị điện hạ, không biết cái hộp này là do cái gì tạo thành, chùy phá cũng không ra, thuộc hạ cũng dùng hết cách rồi.”
“Một đám phế thải!” Lý Tấn trách mắng: “Tìm tay nghề tinh xảo nhất thành tới đây!”
“Để ta.” Bùi Mạc tiến lên phía trước, chăm chú nhìn chiếc hộp, mở miệng nói: “Đây là chuyện cơ mật, để lộ ra không hay.”
“Ngươi? Ngươi làm được?” Lý Tấn nhíu mày ngồi xuống ghế, hai chân đong đưa, dáng vẻ không tin tưởng.
Lý Tâm Ngọc khẽ mỉm cười: “Hoàng huynh yên tâm, hộp gỗ đầu là do Bùi Mạc mở mà.”
Bùi Mạc không nói, chỉ lấy ra trong tay áo một cây trâm vàng, xuyên vào ổ khóa của hộp gỗ, cẩn thận chuyển động.
Trâm cài của ta? Lý Tâm Ngọc sờ búi tóc, lập tức buồn cười, chả trách mấy ngày nay cứ thấy trên đầu thiếu cái gì đó, hóa ra là bị tên tiểu tử này mượn cơ hội giữ riêng.
Dưới ánh nến tầng tầng, phong vũ bay bay, có thể nghe thấy rõ tiếng máy móc vang lên trong đại điện. Chỉ trong chốc lát, đã nghe tiếng hộp bật mở, một con quỷ lè lưỡi bắn ra ngoài.
Con rối này tóc tai y phục đều phỏng theo nam tử, cùng với con rối trước kia yểm ngày sinh tháng đẻ của Hoàng hậu hẳn là một đôi.
Trước ngực con rối hình người cũng được dùng chu sa viết ngày sinh tháng đẻ lên, điểm khác chính là, trước ngực nó viết ngày sinh tháng đẻ của Hoàng đế.
Bốn phía rơi vào tĩnh mịch, trên mặt mọi người đều viết lên vẻ phẫn nộ lẫn kinh sợ.
“Hai ba tháng hai?” Thanh âm Bùi Mạc phá vỡ yên lặng: “Không phải bệ hạ sinh ngày hai lăm sao?”
Lý Tâm Ngọc trầm mặc một hồi, giải thích: “Ngày sinh thật của phụ hoàng là hai ba tháng hai, vì từ nhỏ thể chất yếu ớt, hoàng gia sợ có kẻ vị vào đó yểm bùa hại phụ hoàng liền nghe theo kiến nghị của Thái sử cục dời sinh nhật phụ hoàng lại hai ngày, tuyên bố thành ngày 25, chỉ có số ít cận thần tài nhân mới biết ngày sinh thực của người.”
Bùi Mạc hỏi: “Ta, hoàng huynh, mẫu hậu, Thái sử cục, Lễ bộ, còn có…” Nhưng có gì xoẹt qua đầu, nàng nhăn mặt lại, nói: “Trước ngày đại hôn thường sẽ phải đem ngày sinh thực hợp lại cùng bên cái để bói cát hung, có thể là vì lẽ đó…”
“Vì lẽ đó, Khương Phi cũng biết ngày sinh của Hoàng thượng.” Bùi Mạc nhẹ giọng bổ sung.
Đến nước này, hộp đồng còn được đào lên từ dưới huyệt mộ của Khương Phi đào lên, chân tướng đã không còn nhiều lời.
Khương Phi trước khi chết đã dùng thuật Vu cổ nguyền rủa Hoàng đế cùng Hoàng hậu, lại có liên quan đến việc Vi Khánh Quốc mưu phản…
“Một người dùng mưu thuật hại người, còn nói gì đến tư cách làm phi!” Đại Lý Tự cũng không thể tưởng tượng nổi, chắp tay cung kính nói: “Chúng thần sẽ bẩm tấu lên hoàng thượng để nghiêm trị ác phi Khương thị!”
“Dưới đáy hộp còn có đồ vật.” Bùi Mạc nói rồi quay sang Lý Tấn: “Bởi vì thần không thể mang mang kiếm vào điện, vẫn cần mượn kiếm của thị vệ thái tử dùng một lát.”
Lý Tấn phất tay một cái: “Dùng đi dùng đi.”
Bùi Mạc mang kiếm đến, chặt đứt lò xo cố định con rối, lại một đao nữa bổ máy móc ra, chiếc hộp nứt ra, một quyển sổ to bằng lòng bàn tay, dày bằng nửa tập sách rơi xuống đất.
Có thể đây là quyển sách Khương Phi hay xem, trên sách đã hiện ra dấu vết cũ nát.
Bùi Mạc nhặt sách lên, lật xem qua, đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, xác nhận là không có độc mới yên lòng đưa đến trước mặt Lý Tâm Ngọc.
Trang bìa ghi là: “Huyền Cơ lục. » ba nét chữ khải ngay ngắn.
“Huyền Cơ lục? Nghe như thể sách nghiên cứu về cơ quan bí thuật các thứ.” Lý Tâm Ngọc nói đoạn, giở ra tờ thứ nhất, nụ cười thu lại, nét mặt dần căng cứng.
“Sao vậy, có chuyện gì vậy? Tâm Nhi?” Thấy sắc mặt Lý Tâm Ngọc đột nhiên đại biến, Lý Tấn tò mò ghé đầu qua, nhìn chữ viết trên sách thầm thì: “Đinh Dậu, mùng 7 tháng 3. Vi Lang nói hắn thích ta, buồn cười chết mất…” Cái này là gì? Không giống cơ quan bí thuật a!”
“Là nhật ký của Khương Phi.” Bùi Mạc ôm cánh tay, nhìn quyển sổ, chỉ cảm thấy mấy nét chữ khải lộ ra âm quỷ mị khí, khiến người ta không rét mà run.
“Ở trong đây, có toàn bộ chân tướng…” Lý Tâm Ngọc nói đoạn, tựa như không chịu nổi đả kích, đột nhiên khép sách lại, thất thần.
Bùi Mạc lo âu nắm chặt tay nàng, cảm nhận được lòng bàn tay nàng chảy mồ hôi lạnh, đau lòng nói: “Công chúa không cần miễn cưỡng chính mình.”
“Không, ta muốn xem, ta muốn biết chân tướng.” Nói đoạn, nàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, mở sách ra lần nữa.
[Đinh Dậu, mùng 7 tháng 3,
Vi lang nói hắn thích ta, buồn cười chết mất! Vốn tưởng hắn là người chất phác nghiêm túc, không biết cái gì gọi là tình yêu, không ngờ cách đây mấy tháng bị ta đùa bỡn. Hắn đối với ta mà nói đã mất đi tính chinh phục, cũng nên đi tìm con mồi tiếp theo rồi…]
[Đinh Dậu, 15 tháng 4,
Cái gì là yêu? Bên trong hồng trần vạn trượng này, liệu có một tình yêu thật sự hay chăng?]
[Đinh Dậu, ngày 15 tháng 8,
Vô vị, vô vị chết đi được. Phủ Thục Châu to lớn đến thế này lại không thể có người có thế lực mạnh như ta, tất cả đều là thể loại tầm thường cực điểm]
[Đinh Dậu, ngày 10 tháng 9,
Vi lang lại đưa thư đến rồi, nói chờ hắn áo gấm về nhà, liền đến cưới ta…Chơi đùa mà thôi, hắn lại xem là thật?]
[Đinh Dậu, ngày 23 tháng 10,
[Ta muốn rời khỏi nơi này]
[Đinh Dậu, ngày 24 tháng 10,
Nghe phụ thân nói, bên trong thâm cung người lừa ta gạt, thắng làm vua thua làm giặc, sóng lớn sóng ngầm, thật hợp ý ta! Vào cung có khi lại tìm được kỳ phùng địch thủ.]
[Đinh Dậu, ngày 9 tháng 12,]
[Cơ hội đến, thái tử cưới vợ, ta nằm trong danh sách dự bị. Liền nghĩ ra một cách, loại trừ những kẻ tầm thường xoàng xĩnh không xứng làm đối thủ của ta.]
[Mậu Tuất, mùng 1 tháng 3,
[Thế mà vẫn để sót một ả nữ nhân, nghe nói là giữa ngực thái tử có một nốt ruồi chu sa, thú vị phết.]
[Mậu Tuấn, 18 tháng 4,
Hôm nay xuất giá, mọi người đều đổ xô ra đường, nhưng ta biết bọn họ không đến ngắm ta, ngay cả trên bức họa, ta cũng chỉ là người làm nền mà thôi.
Trừ hắn ra…
Trong biển người ta nhìn thấy Vi lang, ta thấy trong ánh mắt hắn là sự phẫn nộ không cam lòng. Phá hủy hy vọng trong hắn, khiến hắn không cách nào ra khỏi mê cung do ta bố trí, quả là thú vị. Có điều, đêm đại hôn, thái tử cư nhiên không hề đến chỗ ta, đến nhìn ta cũng không có chút tình nguyện nào, hắn yêu nữ nhân kia đến thế sao? Hay là, dung mạo của ta không thể hấp dẫn hắn? Bất kể thế nào, đây cũng là lần đầu ta tính sai.]
[Mậu Tuất, ngày 19 tháng 4,
Thực quá thú vị! Ta đã gặp được nữ nhân kia! Nàng rất đẹp, không chỉ khiến nam nhân điên đảo, ngay cả ta cũng suýt nữa yêu nàng…yêu? Thật sự trên thế gian này có tình yêu chân thành sao? Tất cả có chăng chỉ là lời chót lưỡi đầu môi của bọn nam nhân mà thôi.]
[Mậu Tuất, ngày 1 tháng năm,]
Trần thái phi có thai, sợ hãi chạy đến chỗ ta khóc lóc kể lể, nàng ta nói nếu như để Hoàng hậu biết được chắc chắn sẽ nghĩ cách giết con trai nàng, nhưng hoàng đế tuổi đã cao, nếu nàng mất đi đứa bé này, sau này sẽ không cách nào thụ thai nữa. Hừm, đúng là một nữ nhân đáng thương…Ta liền cho nàng một túi gấm, để nàng ta có thể bình an sinh đứa bé này]
[Mậu Tuất, ngày 19 tháng 5,
[Thái tử trong mắt chỉ có Uyển Nhi]
[Mậu Tuất, ngày 27 tháng 8,
[Trịnh Uyển Nhi mang thai, thật buồn nôn!]
[Mậu Tuất, 13 tháng 11,]
Ta thất bại rồi, thái tử tuyên bố đưa ta vào lãnh cung. Trong lòng vạn mưu ngàn kế cũng không thể dao động nổi Thái tử cùng Trịnh Uyển Nhi, may mắn là, bọn họ cũng không có chứng cứ lên án ta.]
[Mậu Tuất, mùng 1 tháng 12]
Trần Thái phi sinh ra Thụy Vương, nàng rất cảm kích ta, nói nguyện vì ta mà không màng sống chết. A, lại có thêm một quân cờ. Nữ nhân đáng thương, không biết rằng long tử này được sinh ra không phải là kết thúc khổ cực mà là bắt đầu của hoạn nạn…]
[Kỷ Hợi, 16 tháng 6,
Uyển Nhi sinh con trai, mẹ con bình an, mạng cũng lớn thật.]
[Kỷ Hợi, 10 tháng 9,
Hoàng đế băng hà, thái tử kế vị, Uyển Nhi làm hoàng hậu. Một năm rưỡi, ta ngay cả một chút thắng lợi cũng không đạt được, tại sao vậy? Đến tột cùng là sai ở đâu? Vì sao mỗi lần sắp thành công, đều bị trật đi một quân cờ?]
[Kỷ Hợi, 25 tháng 12,
Đại điển Tế Tự bại lộ, ta bị đánh vào lãnh cung. Hắn nói ta quả thực là La Sát Ác Ma, nhìn ánh mắt phẫn nộ đỏ gay của hắn, ta hình như đã lâu rồi không tìm được lạc thú.]
[Canh Tử, ngày 18 tháng 5,
Hoàng thượng ân chuẩn cho ta đi ra ngoài hít thở không khí, gặp được tuần thành đại thống lĩnh Vi lang. Hắn thực sự là vừa anh tuấn lại ngu xuẩn, ngu đến mức ta chỉ vừa rơi một giọt nước mắt, hắn liền tin là ta bị lạnh nhạt, bị ức hiếp, một nữ nhân đáng thương bị chồng ruồng bỏ….]
[Canh Tử, ngày 7 tháng 7,
Hắn tới gặp ta, nói muốn dẫn ta đi, buồn cười!]
[Canh Tử, 17 tháng 9,
Thâm cung không thú vị như tưởng tượng, ta chơi chán rồi. Mỗi khi nhìn thấy hai kẻ kia ân ái như vậy, ta càng cảm thấy không cam lòng.]
[Canh Tử, ngày 6 tháng 11,
Ta muốn đoạt lại tất cả, đoạt không được, sẽ phá hủy nàng.]
[Tân Sửu, ngày 7 tháng 3,
Hoàng thượng cùng Uyển Nhi đến hoa viên ngắm hoa, hắn nói muốn cùng hoàng hậu bạc đầu giai lão, sinh cùng khâm chết cùng huyệt. Ta không thể hiểu nối. Cõi đời này có tình yêu chân thành? Nam nhân yêu đều sẽ vì dung nhan tàn lụi mà mai mục tình cảm, vì lẽ đó mà một nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp thì nên chết đi ở độ tuổi xinh đẹp nhất thì mới không bị những năm tháng sau này giày xéo.]
[Tân Sửu, ngày 9 tháng 10,
Như ta dự liệu, quân thần đã xúc động phẫn nộ tấu trình án kết tội Uyển Nhi chuyên sủng…Đến lúc rồi.]
Đọc đến đây, Lý Tâm Ngọc xem như đã chạm đến chân tướng. Nàng run rẩy mãi mới lật được trang kế tiếp, một hàng chữ kinh sợ lọt vào mắt nàng:
[Nhâm Dần, 14 tháng 4,
Ta muốn dùng cái chết của ta, bố trí một cái bẫy.]
“Quả là, mụ điên này thật quá đáng sợ!” Hô hấp của Lý Tâm Ngọc cùng Lý Tấn đều đồng thời cứng lại.
Có thể sự tình vẫn chưa đi đến hồi kết, trong sổ ghi chép kế hoạch, Khương Thị thậm chí còn dặn dò cặn kẽ Vi Khánh Quốc bày trí cơ quan, nỏ thuật, làm sao để gây nên ái dục cùng cừu hận của hắn, làm sao để trong vòng năm năm thăng quan tiến chức, trở thành cận vệ của Hoàng đế, làm sao để sát hại Hoàng hậu giá họa cho Bùi gia…
Nàng hiểu rõ tính tình Lý Thường Niên, biết rằng Hoàng hậu vừa chết, hắn chắc chắn sẽ bi thống tột cùng, vì lẽ đó nhắc nhở Vi Khánh Quốc tìm cách dùng đan dược khống chế Hoàng đế, mang Thiên Tử lấy khiến chư hầu, Cuối cùng lại khóc lóc kể lể mình ở lãnh cung khổ sở ra sao để nắm chặt được Vi Khánh Quốc trong tay.
An bài xong tất cả, ả chọn một dịp để chết đi, gây xôn xao dư luận.
Cuối cùng, Khương Phi viết:
[Âm Dần, 13 tháng 9,
Trịnh Uyển Nhi lại mang thai. Không biết là nam hay nữ. Có điều, việc này đã không quan trọng. Ta chết ở tuổi 21, vì thế, đứa con thứ hai của nàng cũng có thể chết ở tuổi 21…Lang Gia Vương lòng lang dạ thú, ngày diệt quốc, cũng sẽ là ngày giỗ của bọn chúng.
Ta không sợ chuyện bại lộ, dù bọn ngươi có thắng, đào được phần mộ, phát hiện được bức thư của ta thì có làm sao? Ta đã chết, các ngươi không thể báo thù, còn phải sống trong đau khổ, chờ kiếp nạn tiếp theo đến.]
Ký tên cũng là một chữ Khương như cũ, còn vẽ thêm một cái mặt quỷ thè lưỡi hung hăng cực điểm.
/100
|