“?!”
Một câu nói phát ra làm cho mọi người một lần nữa khiếp sợ nhìn về phía Mâu Thần An, cậu ta rốt cuộc là ai? Vị trí bên cạnh Lãnh Linh Dạ luôn là mục tiêu tranh giành của các nữ sinh, hôm nay lại bị người trong cuộc một câu định đoạt tất cả.
Cái đó nói lên điều gì? Chính là sau này các nàng sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với vị vương tử trong mơ kia nữa. Trước kia, các nàng còn có thể cưỡng bức hoặc dụ dỗ người ngồi cạnh Lãnh Linh Dạ nhường lại chỗ ngồi của hắn, nhưng hiện tại…
Kinh ngạc hay khó hiểu cũng chẳng đủ để hình dung cảm giác của các nàng lúc này, bị tước đoạt cơ hội duy nhất tiếp cận Lãnh Linh Dạ, không muốn lẫn không cam lòng làm cho các nàng đồng loạt phẫn nộ nhìn về phía cái người đang ngồi ở vị trí mà các nàng mơ ước.
Hoàn toàn không cảm nhận được sự đố kị dày đặc trong không khí, điều Mâu Thần An quan tâm chính là –
“Thiếu gia, người này là…” Cậu chính là muốn nói đến người nam sinh bên cạnh, bỗng thấy nam sinh kia dùng tốc độ ánh sáng thu dọn sách vở, nhanh chóng chuyển đến ngồi ở hàng cuối cùng. Cậu kinh ngạc há to miệng. Hắn… tốc độ của hắn thật là nhanh a!
Không để ý Mâu Thần An vẫn đang ngây ngốc, Lãnh Linh Dạ đơn giản ngồi xuống ghế kế bên cậu. Bọn họ đã cùng nhau đi học, đương nhiên không có lý nào cậu không ngồi cạnh y.
Không giống với sự lạnh lùng của Lãnh Linh Dạ, các nữ sinh nghe từ miệng Mâu Thần An một tiếng “Thiếu gia” thì trong bụng đều mừng thầm. Hóa ra, cậu ta chỉ là người hầu, để cậu ta ngồi cạnh có lẽ chỉ để tiện sai vặt mà thôi. Vì để trong khi đi học cũng được hảo hảo chiếu cố, rất nhiều kẻ trong nhà có tiền bạc dư dả đều an bài một người hầu cùng thiếu gia hoặc tiểu thư đi học chung, loại hiện tượng này trong trường quý tộc chẳng có gì là lạ.
Chỉ là không ai nghĩ tới Lãnh Linh Dạ cũng là một trong số đó. Điều này càng làm cho các nữ sinh thêm khẳng định xí nghiệp Lãnh thị giàu có đến mức nào. Bởi vì chi phí theo học tại trường quý tộc ở Hương Cảng cực kỳ đắt, không có bao nhiêu người sẵn lòng cho người hầu theo con mình đi học để rồi phải tốn thêm một khoản phí, trừ khi là những kẻ vô cùng giàu có.
Đừng xem các nàng thân thể còn chưa phát dục đầy đủ, mỗi ngày được cha mẹ nói đi nói lại, mưa dầm thấm đất khiến các nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai phải bắt lấy cơ hội một phát biến thành phượng hoàng, cho dù nhà các nàng cũng thuộc loại giàu có nhưng vẫn tránh không được mơ ước về một cuộc sống thập phần xa xỉ hơn. Trong ngôi trường quý tộc này, ngoại trừ bắt buộc phải hoàn thành việc học, hết thảy tinh lực của bọn họ đều tập trung vào việc tìm được một người hoàn hảo, bất kể là nam hay nữ.
Tiếng chuông báo vào giờ học vang lên, làm cho Mâu Thần An đang ngây ngốc phục hồi tinh thần lại. Sau khi tiếng chuông kết thúc, một nữ giáo sư trẻ tuổi rảo bước vào phòng học, thoáng nhìn về phía người không có gì trên bàn học, Mâu Thần An hiểu ý liền vội vàng đem sách giáo khoa từ trong ba lô để phía sau lên bàn. Bởi vì không biết tiết này học môn gì, cậu cứ đơn giản lấy toàn bộ sách giáo khoa ra.
Thật ra Mâu Thần An muốn biết tiết này học môn gì, có thể nhìn sách khoa trên bàn của Lãnh Linh Dạ, bất quá… điều kiện tiên quyết là trên bàn học của Lãnh Linh Dạ cũng phải để sách vở mới được, mà vấn đề là trên bàn học của y một quyển sách cũng không có.
Cũng không thể nói hành động của Mâu Thần An là kỳ quái được, mọi người bên cạnh đều giở sách ra, cậu mà không có sách thì mới là kỳ quái. Hơn nữa, cậu là nhập học giữa chừng, không biết thời khóa biểu thì làm sao biết phải học cái gì.
Còn về phần Lãnh Linh Dạ, cái này cũng khó trách, y vốn không có thói quen ghi nhớ thời khóa biểu, theo quan niệm của y, những chuyện đó căn bản là lãng phí tế bào trí nhớ. Bình thường, y đều là đợi giáo viên bắt đầu giảng bài rồi mới lấy sách giáo khoa ra, còn về chuyện y có nghe giảng hay không thì không biết.
Với người đã đạt được chứng chỉ MBA*, loại chương trình học cấp 2 này với y mà nói có nghe hay không cũng không mất mát gì.
*MBA là viết tắt của Master of Business Administration, tức “Thạc sỹ quản trị kinh doanh”, có nguồn gốc ở Mỹ, được công nhận trên toàn thế giới và cả 6 lục địa đều có các trường đại học đưa ra chương trình học MBA. Tại châu âu, Quy trình Bologna hiện nay đã đưa ra tiêu chuẩn chung của 3 cấp độ giáo dục cao hơn: Cử nhân (Barchelor) (3 năm), Thạc sĩ (Master) (5 năm) và Tiến sĩ (Doctorate) (8 năm).
Có lẽ sẽ có người thắc măc, Lãnh Linh Dạ đã học xong hết chương trình học, còn lấy được học vị Thạc sỹ, vì sao y còn lãng phí thời gian mà đi học cấp 2? Tại sao y không đem thời gian đó làm chuyện có tiền đồ hơn, như là sớm tiến vào xí nghiệp Lãnh thị
Vậy thì Lãnh Linh Dạ sở dĩ còn đang học cấp 2, cũng không có nhảy lớp hay tạm nghỉ học, rất rõ ràng đều là do những toan tính của Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc. Bọn họ không đời này để y tiếp nhận xí nghiệp Lãnh thị quá sớm như thế, trừ khi y đã trưởng thành hoặc là sau khi y đã du học nước ngoài trở về, đến lúc đó bọn họ có thể cho y gia nhập xí nghiệp Lãnh thị làm Tổng giám đốc hay gì gì đó, nhưng tất nhiên y mọi thực quyền vẫn thuộc về bọn họ.
Ham muốn chiếm giữ quyền lực cùng tiền tài của bọn họ lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ không bao giờ đơn giản đem thứ trong tay giao cho người khác, cho dù y là con ruột của bọn họ cũng thế. Đối với chuyện này, Lãnh Linh Dạ không hề có cảm giác gì. Y vốn dĩ cũng sẽ giống như tất cả những kẻ có tiền khác, vì mở rộng cơ nghiệp mà có một cuộc hôn nhân chính trị, tương tự như Lãnh Diệu Huy và Nghê Mộ Ngọc vậy, cả cuộc đời rốt cuộc đều vì quyền lực cùng tiền tài mà sống, cùng lắm thì y không đến nỗi quá coi trọng như bọn họ mà thôi.
Nhưng đó là con người y trước khi gặp được Mâu Thần An, hiện tại Lãnh Linh Dạ tuyệt đối không bao giờ để cuộc đời mình bị khống chế trong tay kẻ khác, nhất là trong tay Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc. Xí nghiệp Lãnh thị trong mắt người khác là một món ăn ngon, chứa đầy tiền tài cùng quyền lực, nhưng trong mắt y thì lại không đáng một xu.
Y sẽ không bám vào xí nghiệp Lãnh thị để sinh tồn, muốn hoàn toàn nắm giữ cuộc đời của chính mình y chỉ có cách trở nên thật mạnh mẽ. Chỉ có mạnh mẽ đến mức không ai sánh bằng, mới có thể ngạo thị hết thảy mọi thứ. Và, chỉ khi có được khối tài sản khổng lồ có thể so sánh với tài sản của xí nghiệp Lãnh thị, y mới có thể chống lại Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc, thậm chí áp đảo phía trên bọn họ.
Thử nghĩ, mỗi người trên đời đều có nhược điểm, muốn đánh bại hắn thì phải nhắm vào nhược điểm của hắn. Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn che giấu nhược điểm đó hoặc công khai ra cho thiên hạ biết. Mà trên đời này chỉ có hai loại người có thể không e dè tiết lộ nhược điểm của bản thân, một là những kẻ cho rằng nhược điểm của hắn không đủ để trí mạng, hai là những kẻ tuyệt đối tự tin có thể bảo vệ tốt nhược điểm của mình, không để người khác uy hiếp.
Lãnh Linh Dạ không phải loại thứ nhất càng không phải loại thứ hai, ít nhất hiện tại là thế, cho nên y lựa chọn che dấu. Không ai biết y đã được học vị Thạc sỹ, cũng không ai biết tầm quan trọng của Mâu Thần An đối với y. Có lẽ không lâu nữa, sẽ có người biết rõ, nhưng vẫn không đủ để tạo thành uy hiếp của y. Đừng quên theo thời gian trôi đi, năng lực của y cũng không ngừng tăng cao, y tuyệt đối có tự tin sẽ bảo vệ Mâu Thần An thật tốt, không để cho cậu chịu bất kì một thương tổn nào.
Đến lúc đó, nhược điểm sẽ không còn là nhược điểm nữa. Việc bây giờ y cần làm chính là tích trữ đầy đủ tài chính để thành lập một xí nghiệp cho riêng bản thân.
***
Nữ giáo sư quét mắt nhìn đám học sinh bên dưới, cảm thấy người bên cạnh Lãnh Linh Dạ có hơi lạ thì dừng lại một chút, nhưng rồi nàng rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. Sáng nay khi đến trường thì nàng nhận được thông báo từ hiệu trưởng rằng bắt đầu từ hôm nay có một học sinh vào lớp nàng, đáng chú ý nhất chính là học sinh đó do đích thân Lãnh Linh Dạ giới thiệu.
Xem ra, đây chính là cậu ta a!
Tuy không hiểu nổi suy nghĩ của cậu học trò con nhà giàu này, nữ giáo sư vẫn nhớ rõ bổn phận của mình, mở sách giáo khoa ra bắt đầu tiết học.
Nghe giáo viên giảng bài trên bục cả nửa ngày, Mâu Thần An vẫn không biết nên lấy cuốn sách giáo khoa nào. Ngay khi cậu đang lúng túng, một bàn tay thon dài lấy từ trong đống sách ra một quyển sách có tựa “Quản lý kinh tế học” đặt trước mặt cậu, rồi lại thay cậu lật đến số trang mà giáo viên đang giảng.
Ngẩng đầu nhìn cặp mắt vẫn lạnh như băng của người bên cạnh, Mâu Thần An lập tức cúi đầu, hai má đỏ bừng, hạ giọng nói, cậu cũng không quên hiện còn đang trong tiết học.
“Cám ơn.” Nói cám ơn xong, y cầm lấy quyển sách bắt đầu chăm chú nghe giảng bài, cho dù cậu vẫn đang nghe không hiểu.
Liếc mắt nhìn Mâu Thần An đang cúi mặt xuống, khuôn mặt ngăm đen ửng hồng, đôi mắt chuyên chú nhìn vào quyển sách, y không khỏi nhớ tới một cảnh tình cảm chiều hôm qua trong phòng tắm, hai con ngươi lạnh như băng lập tức phủ kín một tầng tĩnh mịch. Kinh ngạc phát hiện cơ thể đã nổi lên dục hỏa, Lãnh Linh Dạ nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã khôi phục sự lạnh lùng như xưa.
Không giống với trường công, chương trình học ở trường quý tộc hoàn toàn là nhằm vào những nhà quản lý xí nghiệp trong tương lai mà soạn ra, phàm là những nội dung có liên quan đến việc kinh doanh thì tự nhiên đều mời những người có chuyên môn đến giảng bài.
Học hết tiết đầu, Mâu Thần An phát giác ra được cậu cùng những người khác cách biệt rất lớn. Nhưng nỗi khát khao tri thức cùng tính tình không chịu thua làm cậu âm thầm quyết định, sau khi trở về nhất định phải đọc kỹ sách, mặc kệ vất vả cỡ nào cũng phải kiên trì, ít nhất cũng phải hiểu được sách giáo khoa.
Một câu nói phát ra làm cho mọi người một lần nữa khiếp sợ nhìn về phía Mâu Thần An, cậu ta rốt cuộc là ai? Vị trí bên cạnh Lãnh Linh Dạ luôn là mục tiêu tranh giành của các nữ sinh, hôm nay lại bị người trong cuộc một câu định đoạt tất cả.
Cái đó nói lên điều gì? Chính là sau này các nàng sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với vị vương tử trong mơ kia nữa. Trước kia, các nàng còn có thể cưỡng bức hoặc dụ dỗ người ngồi cạnh Lãnh Linh Dạ nhường lại chỗ ngồi của hắn, nhưng hiện tại…
Kinh ngạc hay khó hiểu cũng chẳng đủ để hình dung cảm giác của các nàng lúc này, bị tước đoạt cơ hội duy nhất tiếp cận Lãnh Linh Dạ, không muốn lẫn không cam lòng làm cho các nàng đồng loạt phẫn nộ nhìn về phía cái người đang ngồi ở vị trí mà các nàng mơ ước.
Hoàn toàn không cảm nhận được sự đố kị dày đặc trong không khí, điều Mâu Thần An quan tâm chính là –
“Thiếu gia, người này là…” Cậu chính là muốn nói đến người nam sinh bên cạnh, bỗng thấy nam sinh kia dùng tốc độ ánh sáng thu dọn sách vở, nhanh chóng chuyển đến ngồi ở hàng cuối cùng. Cậu kinh ngạc há to miệng. Hắn… tốc độ của hắn thật là nhanh a!
Không để ý Mâu Thần An vẫn đang ngây ngốc, Lãnh Linh Dạ đơn giản ngồi xuống ghế kế bên cậu. Bọn họ đã cùng nhau đi học, đương nhiên không có lý nào cậu không ngồi cạnh y.
Không giống với sự lạnh lùng của Lãnh Linh Dạ, các nữ sinh nghe từ miệng Mâu Thần An một tiếng “Thiếu gia” thì trong bụng đều mừng thầm. Hóa ra, cậu ta chỉ là người hầu, để cậu ta ngồi cạnh có lẽ chỉ để tiện sai vặt mà thôi. Vì để trong khi đi học cũng được hảo hảo chiếu cố, rất nhiều kẻ trong nhà có tiền bạc dư dả đều an bài một người hầu cùng thiếu gia hoặc tiểu thư đi học chung, loại hiện tượng này trong trường quý tộc chẳng có gì là lạ.
Chỉ là không ai nghĩ tới Lãnh Linh Dạ cũng là một trong số đó. Điều này càng làm cho các nữ sinh thêm khẳng định xí nghiệp Lãnh thị giàu có đến mức nào. Bởi vì chi phí theo học tại trường quý tộc ở Hương Cảng cực kỳ đắt, không có bao nhiêu người sẵn lòng cho người hầu theo con mình đi học để rồi phải tốn thêm một khoản phí, trừ khi là những kẻ vô cùng giàu có.
Đừng xem các nàng thân thể còn chưa phát dục đầy đủ, mỗi ngày được cha mẹ nói đi nói lại, mưa dầm thấm đất khiến các nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai phải bắt lấy cơ hội một phát biến thành phượng hoàng, cho dù nhà các nàng cũng thuộc loại giàu có nhưng vẫn tránh không được mơ ước về một cuộc sống thập phần xa xỉ hơn. Trong ngôi trường quý tộc này, ngoại trừ bắt buộc phải hoàn thành việc học, hết thảy tinh lực của bọn họ đều tập trung vào việc tìm được một người hoàn hảo, bất kể là nam hay nữ.
Tiếng chuông báo vào giờ học vang lên, làm cho Mâu Thần An đang ngây ngốc phục hồi tinh thần lại. Sau khi tiếng chuông kết thúc, một nữ giáo sư trẻ tuổi rảo bước vào phòng học, thoáng nhìn về phía người không có gì trên bàn học, Mâu Thần An hiểu ý liền vội vàng đem sách giáo khoa từ trong ba lô để phía sau lên bàn. Bởi vì không biết tiết này học môn gì, cậu cứ đơn giản lấy toàn bộ sách giáo khoa ra.
Thật ra Mâu Thần An muốn biết tiết này học môn gì, có thể nhìn sách khoa trên bàn của Lãnh Linh Dạ, bất quá… điều kiện tiên quyết là trên bàn học của Lãnh Linh Dạ cũng phải để sách vở mới được, mà vấn đề là trên bàn học của y một quyển sách cũng không có.
Cũng không thể nói hành động của Mâu Thần An là kỳ quái được, mọi người bên cạnh đều giở sách ra, cậu mà không có sách thì mới là kỳ quái. Hơn nữa, cậu là nhập học giữa chừng, không biết thời khóa biểu thì làm sao biết phải học cái gì.
Còn về phần Lãnh Linh Dạ, cái này cũng khó trách, y vốn không có thói quen ghi nhớ thời khóa biểu, theo quan niệm của y, những chuyện đó căn bản là lãng phí tế bào trí nhớ. Bình thường, y đều là đợi giáo viên bắt đầu giảng bài rồi mới lấy sách giáo khoa ra, còn về chuyện y có nghe giảng hay không thì không biết.
Với người đã đạt được chứng chỉ MBA*, loại chương trình học cấp 2 này với y mà nói có nghe hay không cũng không mất mát gì.
*MBA là viết tắt của Master of Business Administration, tức “Thạc sỹ quản trị kinh doanh”, có nguồn gốc ở Mỹ, được công nhận trên toàn thế giới và cả 6 lục địa đều có các trường đại học đưa ra chương trình học MBA. Tại châu âu, Quy trình Bologna hiện nay đã đưa ra tiêu chuẩn chung của 3 cấp độ giáo dục cao hơn: Cử nhân (Barchelor) (3 năm), Thạc sĩ (Master) (5 năm) và Tiến sĩ (Doctorate) (8 năm).
Có lẽ sẽ có người thắc măc, Lãnh Linh Dạ đã học xong hết chương trình học, còn lấy được học vị Thạc sỹ, vì sao y còn lãng phí thời gian mà đi học cấp 2? Tại sao y không đem thời gian đó làm chuyện có tiền đồ hơn, như là sớm tiến vào xí nghiệp Lãnh thị
Vậy thì Lãnh Linh Dạ sở dĩ còn đang học cấp 2, cũng không có nhảy lớp hay tạm nghỉ học, rất rõ ràng đều là do những toan tính của Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc. Bọn họ không đời này để y tiếp nhận xí nghiệp Lãnh thị quá sớm như thế, trừ khi y đã trưởng thành hoặc là sau khi y đã du học nước ngoài trở về, đến lúc đó bọn họ có thể cho y gia nhập xí nghiệp Lãnh thị làm Tổng giám đốc hay gì gì đó, nhưng tất nhiên y mọi thực quyền vẫn thuộc về bọn họ.
Ham muốn chiếm giữ quyền lực cùng tiền tài của bọn họ lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ không bao giờ đơn giản đem thứ trong tay giao cho người khác, cho dù y là con ruột của bọn họ cũng thế. Đối với chuyện này, Lãnh Linh Dạ không hề có cảm giác gì. Y vốn dĩ cũng sẽ giống như tất cả những kẻ có tiền khác, vì mở rộng cơ nghiệp mà có một cuộc hôn nhân chính trị, tương tự như Lãnh Diệu Huy và Nghê Mộ Ngọc vậy, cả cuộc đời rốt cuộc đều vì quyền lực cùng tiền tài mà sống, cùng lắm thì y không đến nỗi quá coi trọng như bọn họ mà thôi.
Nhưng đó là con người y trước khi gặp được Mâu Thần An, hiện tại Lãnh Linh Dạ tuyệt đối không bao giờ để cuộc đời mình bị khống chế trong tay kẻ khác, nhất là trong tay Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc. Xí nghiệp Lãnh thị trong mắt người khác là một món ăn ngon, chứa đầy tiền tài cùng quyền lực, nhưng trong mắt y thì lại không đáng một xu.
Y sẽ không bám vào xí nghiệp Lãnh thị để sinh tồn, muốn hoàn toàn nắm giữ cuộc đời của chính mình y chỉ có cách trở nên thật mạnh mẽ. Chỉ có mạnh mẽ đến mức không ai sánh bằng, mới có thể ngạo thị hết thảy mọi thứ. Và, chỉ khi có được khối tài sản khổng lồ có thể so sánh với tài sản của xí nghiệp Lãnh thị, y mới có thể chống lại Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc, thậm chí áp đảo phía trên bọn họ.
Thử nghĩ, mỗi người trên đời đều có nhược điểm, muốn đánh bại hắn thì phải nhắm vào nhược điểm của hắn. Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn che giấu nhược điểm đó hoặc công khai ra cho thiên hạ biết. Mà trên đời này chỉ có hai loại người có thể không e dè tiết lộ nhược điểm của bản thân, một là những kẻ cho rằng nhược điểm của hắn không đủ để trí mạng, hai là những kẻ tuyệt đối tự tin có thể bảo vệ tốt nhược điểm của mình, không để người khác uy hiếp.
Lãnh Linh Dạ không phải loại thứ nhất càng không phải loại thứ hai, ít nhất hiện tại là thế, cho nên y lựa chọn che dấu. Không ai biết y đã được học vị Thạc sỹ, cũng không ai biết tầm quan trọng của Mâu Thần An đối với y. Có lẽ không lâu nữa, sẽ có người biết rõ, nhưng vẫn không đủ để tạo thành uy hiếp của y. Đừng quên theo thời gian trôi đi, năng lực của y cũng không ngừng tăng cao, y tuyệt đối có tự tin sẽ bảo vệ Mâu Thần An thật tốt, không để cho cậu chịu bất kì một thương tổn nào.
Đến lúc đó, nhược điểm sẽ không còn là nhược điểm nữa. Việc bây giờ y cần làm chính là tích trữ đầy đủ tài chính để thành lập một xí nghiệp cho riêng bản thân.
***
Nữ giáo sư quét mắt nhìn đám học sinh bên dưới, cảm thấy người bên cạnh Lãnh Linh Dạ có hơi lạ thì dừng lại một chút, nhưng rồi nàng rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. Sáng nay khi đến trường thì nàng nhận được thông báo từ hiệu trưởng rằng bắt đầu từ hôm nay có một học sinh vào lớp nàng, đáng chú ý nhất chính là học sinh đó do đích thân Lãnh Linh Dạ giới thiệu.
Xem ra, đây chính là cậu ta a!
Tuy không hiểu nổi suy nghĩ của cậu học trò con nhà giàu này, nữ giáo sư vẫn nhớ rõ bổn phận của mình, mở sách giáo khoa ra bắt đầu tiết học.
Nghe giáo viên giảng bài trên bục cả nửa ngày, Mâu Thần An vẫn không biết nên lấy cuốn sách giáo khoa nào. Ngay khi cậu đang lúng túng, một bàn tay thon dài lấy từ trong đống sách ra một quyển sách có tựa “Quản lý kinh tế học” đặt trước mặt cậu, rồi lại thay cậu lật đến số trang mà giáo viên đang giảng.
Ngẩng đầu nhìn cặp mắt vẫn lạnh như băng của người bên cạnh, Mâu Thần An lập tức cúi đầu, hai má đỏ bừng, hạ giọng nói, cậu cũng không quên hiện còn đang trong tiết học.
“Cám ơn.” Nói cám ơn xong, y cầm lấy quyển sách bắt đầu chăm chú nghe giảng bài, cho dù cậu vẫn đang nghe không hiểu.
Liếc mắt nhìn Mâu Thần An đang cúi mặt xuống, khuôn mặt ngăm đen ửng hồng, đôi mắt chuyên chú nhìn vào quyển sách, y không khỏi nhớ tới một cảnh tình cảm chiều hôm qua trong phòng tắm, hai con ngươi lạnh như băng lập tức phủ kín một tầng tĩnh mịch. Kinh ngạc phát hiện cơ thể đã nổi lên dục hỏa, Lãnh Linh Dạ nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã khôi phục sự lạnh lùng như xưa.
Không giống với trường công, chương trình học ở trường quý tộc hoàn toàn là nhằm vào những nhà quản lý xí nghiệp trong tương lai mà soạn ra, phàm là những nội dung có liên quan đến việc kinh doanh thì tự nhiên đều mời những người có chuyên môn đến giảng bài.
Học hết tiết đầu, Mâu Thần An phát giác ra được cậu cùng những người khác cách biệt rất lớn. Nhưng nỗi khát khao tri thức cùng tính tình không chịu thua làm cậu âm thầm quyết định, sau khi trở về nhất định phải đọc kỹ sách, mặc kệ vất vả cỡ nào cũng phải kiên trì, ít nhất cũng phải hiểu được sách giáo khoa.
/65
|