Cũng giống như bốn năm trước, ngay khi một tia sáng ban mai vừa chiếu vào phòng thì Mâu Thần An liền thức giấc. Điểm khác nhau duy nhất là, lần này cậu không có vụng trộm rời đi.
Vuốt ve tuấn nhan gần ngay trước mắt, tay cậu lướt qua vầng trán cao rộng, đôi mày kiếm lạnh lùng, cặp mắt phượng còn đang nhắm chặt, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng nhưng kì thực vô cùng ấm áp, cái cằm kiên nghị. Cuối cùng, cậu dừng lại ở mí mắt của nam nhân.
Cậu đi rồi, Dạ nhất định phải chiếu cố cho bản thân thật tốt a.
Rung động ở đầu ngón tay làm Mâu Thần An cả kinh vội thu tay về, đôi mắt đen không kịp nhắm lại, cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt phượng. Không có vẻ mê mang của người mới tỉnh ngủ, mục quang trong đôi mắt phượng kia rõ ràng còn mang theo vẻ đắc ý, mới nhìn cũng biết nam nhân ấy đã thức từ lâu.
“Sao anh không ngủ nhiều thêm một chút?” Bàn tay cậu không thu về, vẫn nhẹ nhàng lướt trên gương mặt của Lãnh Linh Dạ.
Cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu, y không đáp mà hỏi lại:
“Đang suy nghĩ cái gì?” Từ lúc Mâu Thần An nhìn chăm chú gương mặt của y thì y đã tỉnh giấc rồi, nhưng y vẫn để yên cho cậu khắc sâu hình ảnh của y vào lòng, đến khi cảm giác ngón tay của cậu thật lạnh, y mới mở mắt ra.
Nhắm mắt lại như để che dấu cảm xúc hỗn độn trong lòng, cảm giác được cánh tay phải của y đang dịu dàng ôm lấy cậu, Mâu Thần An mang theo lo lắng nói:
“Em sợ sau khi em đi rồi, anh sẽ không ăn cơm đúng giờ.” Bình thường có cậu ở cạnh, ba bữa cơm cậu đều sẽ lo liệu hết, nếu đến khi cậu rời đi rồi, như vậy sẽ không ai nhắc Dạ ăn cơm.
Dạ luôn như thế, một khi đã bận rộn với công việc rồi thì dù bụng của anh ấy có kêu vang anh ấy cũng mặc kệ.
Xoay người một cái, y đem mặt của mình đặt dưới ngực cậu, đôi môi mỏng tinh tế gặm cắn chiếc cổ thon thon.
“Vậy ở lại đi.” Đã lo lắng cho y, vậy không cần về nữa, chẳng phải sẽ có thể đúng giờ nhắc nhở y ăn cơm sao? Huống chi, sinh nhật thôi mà, không có năm nay thì vẫn còn năm sau.
“Ngô.” Cảm giác ngưa ngứa ở cổ làm cho Mâu Thần An co rúm lại, đôi mắt xẹt qua một tia bi thương: “Sao mà nói thế được?”
Tách hai chân thon gầy sáng hai bên, hơi chật vật một chút, dục vọng nóng bỏng lập tức xâm nhập vào tiểu huyệt vẫn còn trơn ướt vì sự tình đêm qua.
“A!” Đột nhiên, cả thân người bị nam nhân đè lên, phía sau cũng bị đâm vào khiến Mâu Thần An vô thức thắt chặt lại mật huyệt, sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Phân thân nóng rực của chính mình bị hậu huyệt như nhung tơ bao trùm lấy, thật chặt quá, làm cho Lãnh Linh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, y cố nhẫn nại rút phân thân ra, bàn tay liền di chuyển đến hai cánh mông của Mâu Thần An, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, cố gắng giúp người bên dưới thả lỏng, rồi mới lần nữa tiến vào bên trong hậu huyệt hấp dẫn mê người.
“Đừng chặt như vậy.” Mút lấy vành tai mềm mại, thanh âm trầm thấp cũng theo đó thổi vào trong tai một luồng nhiệt khí.
“Ân… Dạ… Em hôm nay… phải đi về…” Cậu rất sợ nam nhân hoan lạc quá độ khiến cậu không xuống giường được, đến lúc đó một bước cũng không bước nỗi chứ đừng nói là về nhà.
“Anh biết.” Nhớ lại lần trước, vào rạng sáng Mâu Thần An đột nhiên phát sốt, thân hình thon dài lập tức đình chỉ mọi động tác.
Nhìn thật kỹ hai gò má ửng hồng của cậu, đôi mắt phượng tăng thêm một chút thâm trầm, liền đặt lên đôi môi sưng đỏ của cậu một nụ hôn thật sâu, buột cậu phải phun ra âm thanh rên rỉ.
“Ân a… Ngô…”
Mâu Thần An siết chặt lấy cổ của y, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, chủ động vươn chiếc lưỡi ngọt ngào mềm mại ra. Chỉ còn lần cuối cùng này thôi, hãy để cho mọi thứ khắc sâu vào trí nhớ đi.
Ngạc nhiên trước sự chủ động bất ngờ của người trong ngực, nhưng Lãnh Linh Dạ lập tức nghĩ đến hai người sắp phải xa nhau mấy ngày, nụ hôn lại càng thêm cướp đoạt sâu sắc.
Đợi khi hai người rời khỏi giường thì mặt trời đã treo thẳng trên đỉnh đầu. Nếm xong một chút đồ ăn Trung Quốc, Mâu Thần An đơn giản thu thập hành lý rồi lên chiếc xe hơi thể thao để Lãnh Linh Dạ chở đến bến xe.
Sau khi tạm biệt Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An lên xe rời đi từ cánh cổng phía tây. Từ trong cửa xe nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng dần dần biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt cũng nhịn không được nữa tràn ra khỏi khóe mi.
Dạ, anh phải hảo hảo bảo trọng…
***
Về đến Sai Kung thì đã là buổi tối. Thấy Mâu Thần An đột nhiên quay về, người nhà của cậu ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Trong khi mẫu thân đang tự mình xuống bếp nấu cơm, cả nhà đều ngồi quây quần bên Mâu Thần An nói chuyện phiếm, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Sao con về mà không gọi điện báo trước một tiếng, để mẹ bảo Tiểu Quang đến đầu thôn đón con?” Tuy lời nói là trách móc, nhưng lại không thể che dấu nỗi vui sướng đang lan tỏa. Đứa con khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, đương nhiên Đỗ Tĩnh Nhu cao hứng còn không kịp.
“Thiệt là, con nó lớn vậy rồi, chẳng lẽ không biết đường tự về nhà hay sao?” Mâu Đức Hưng không đồng ý với lời trách móc của thê tử liền đỡ lời cho Mâu Thần An. Nhìn thấy đứa con so với lần trước hình như còn gầy hơn, hắn không khỏi đau lòng nhíu mày: “Gầy như thế, con làm việc vất vả lắm à?”
Nghe Mâu Đức Hưng nói vậy, Đỗ Tĩnh Nhu lập tức chú ý đến hai gò má của Mâu Thần An, đúng là gầy đi rất nhiều, liền kói:
“Phải rồi, A Đức, anh không nói em cũng không để ý. Tiểu An, nếu làm việc vất vả quá thì dứt khoát nghỉ đi. Bây giờ nhà chúng ta cũng không khó khăn như trước, cha mẹ có thể lo tiền học phí cho mấy đứa em của con được mà.”
Không đợi Mâu Thần An trả lời, Mâu Thần Quang liền cướp lời:
“Anh à, em với Tiểu Huy có đi làm thêm, trường cũng có cấp học bổng cho tụi em. Nếu anh làm việc vất vả quá thì đổi việc khác đi. Số tiền bọn em kiếm được cũng đủ chi trả một nửa học phí rồi.”
Mâu Thần An mỉm cười lắc đầu. Người nhà quan tâm cậu như thế làm cậu rất cảm động, điều duy nhất cậu có thể làm chính là trở về báo cho họ biết cậu vẫn rất tốt mà thôi.
“Mọi người không cần lo lắng, con ở công ty làm việc rất tốt, ông chủ cũng đối đãi không tệ với con.” Nhớ đến mục đích trở về lần này, cậu vội vàng kéo hành lý lại, lấy ra mấy thứ đưa cho từng người một: “Cha, cái này cho cha, lưng cũng cha không được khỏe, con nghe đồng nghiệp nói uống cái này sẽ có hiệu quả tốt lắm. Mẹ, cái này của mẹ, buổi tối không ngủ được thì gối lên nó. Tiểu Quang, đây là đôi giày chơi bóng rổ, anh không biết có đúng kiểu em thích hay không nhưng anh nghe đồng nghiệp nói nó rất tốt. Tiểu Huy, cái đồng hồ này em thích lâu lắm rồi, đúng không? Tiểu Mỹ, cái này cho em, còn Tiểu Huệ nữa, mai là sinh nhật của em rồi, chúc em sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật của em đây.”
Nhìn hộp thuốc trong tay, chỉ nhìn bao bì cũng biết là hàng cao cấp rồi, Mâu Đức Hưng hiểu rõ tấm lòng hiếu thảo của đứa con, chỉ mỉm cười mà không trách cứ nó lãng phí tiền.
Sờ sờ chiếc gối kê đầu mềm mại còn mang theo mùi dược thảo thơm ngát trong tay, Đỗ Tĩnh Nhu cao hứng gật đầu:
“Ai da, ai da, dễ chịu quá, đêm nay mẹ phải lấy nó làm gối ngủ mới được.”
“Xem em vui chưa kìa.” Thấy thê tử cười đến tít cả mắt, Mâu Đức Hưng cười trêu chọc.
“Không được à, anh thật tình, hôm nay con về nên em mới không so đo với anh đó thôi.” Trừng mắt nhìn Mâu Đức Hưng, Đỗ Tĩnh Nhu vui tươi hớn hở nghiên cứu chiếc gối kê đầu.
“Anh, anh tuyệt quá, em thích đôi giày chơi bóng rổ này lâu rồi.” Nhìn số đo của đôi giày thật vừa vặn với đôi chân mình, Mâu Thần Quang trong mắt tràn đầy kinh hỉ, nhưng lại lập tức nghĩ ra một chuyện: “Anh, sao anh mua được nó thế? Loại giày này không còn được sản xuất nữa mà, mấy người bạn cùng chơi bóng với em tìm mãi cũng không mua được đó.”
“Người nhà của đồng nghiệp anh mở một tiệm giày, anh nhờ người đó tìm giúp thôi.” Thật ra đây là do Lãnh Linh Dạ giúp cậu mua được, nhưng cậu vốn không định nói ra.
“A, vậy anh phải thay em cám ơn người đồng nghiệp kia nha.” Mâu Thần Quang thật không dám tin, vận khí của hắn lại tốt như vậy. Ngày mai, tụi bạn nhìn thấy nhất định sẽ hâm mộ đến chết.
“Anh, cám ơn anh nhiều.” Trên cổ tay là chiếc đồng hồ hắn đã mơ ước bấy lâu, nhưng biết rõ kinh tế gia đình không cho phép, Mâu Thần Huy chưa bao giờ nhắc qua, không ngờ Mâu Thần An lại biết được.
“Anh, em cũng cám ơn anh lắm nha, đôi hoa tai này đẹp quá!” Hoa tai có đính nhiều viên hồng ngọc, đơn giản nhưng lại không mất đi tính ưu nhã, ánh sáng từ hồng ngọc tỏa ra trong đêm thật nhẹ nhàng mà không chói lóa.
Nhìn đôi hoa tai của Mâu Thần Mỹ, trên hai gò má của Mâu Thần An hiện lên một tia ửng hồng không được tự nhiên. Lúc trước khi cậu nhờ Lý Sơ Đồng cùng đi mua với cậu thì cậu cứ bị nàng giễu cợt là mua cho bạn gái, nếu cậu không giải thích là mua cho em gái thì thật không biết còn bị trêu chọc đến khi nào.
“Anh à, vòng tay này lớn quá!” Huơ hưo vòng trang sức trên tay, Mâu Thần Huệ cong môi lên, ai oán nói.
“Tiểu Huệ, đây là vòng chân mà.” Mâu Thần An buồn cười lắc đầu, cậu gỡ vòng trang sức trên cổ tay nàng xuống, giúp nàng đeo vào chân: “Ừ, đúng là vừa vặn a, em thích mặc váy mà, đeo vòng chân rất thích hợp.”
Nhìn chiếc vòng màu xanh trên chân, đôi môi cong lên lúc này mới nở nụ cười:
“Hắc hắc, em biết anh sẽ không lầm đâu.” Nhìn chiếc vòng chân đầy với vẻ đầy thỏa mãn, Mâu Thần Huệ làm nũng lắc lắc cánh tay Mâu Thần An.
“Em đó.” Mâu Thần An sủng nái xoa xoa trán em gái, làm cả nhà đều không nhịn được mỉm cười.
Thấy nét mặt tươi cười vui sướng của người nhà, đôi mắt đen xẹt qua một tia vui mừng, như vậy là đủ rồi.
Vuốt ve tuấn nhan gần ngay trước mắt, tay cậu lướt qua vầng trán cao rộng, đôi mày kiếm lạnh lùng, cặp mắt phượng còn đang nhắm chặt, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng nhưng kì thực vô cùng ấm áp, cái cằm kiên nghị. Cuối cùng, cậu dừng lại ở mí mắt của nam nhân.
Cậu đi rồi, Dạ nhất định phải chiếu cố cho bản thân thật tốt a.
Rung động ở đầu ngón tay làm Mâu Thần An cả kinh vội thu tay về, đôi mắt đen không kịp nhắm lại, cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt phượng. Không có vẻ mê mang của người mới tỉnh ngủ, mục quang trong đôi mắt phượng kia rõ ràng còn mang theo vẻ đắc ý, mới nhìn cũng biết nam nhân ấy đã thức từ lâu.
“Sao anh không ngủ nhiều thêm một chút?” Bàn tay cậu không thu về, vẫn nhẹ nhàng lướt trên gương mặt của Lãnh Linh Dạ.
Cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu, y không đáp mà hỏi lại:
“Đang suy nghĩ cái gì?” Từ lúc Mâu Thần An nhìn chăm chú gương mặt của y thì y đã tỉnh giấc rồi, nhưng y vẫn để yên cho cậu khắc sâu hình ảnh của y vào lòng, đến khi cảm giác ngón tay của cậu thật lạnh, y mới mở mắt ra.
Nhắm mắt lại như để che dấu cảm xúc hỗn độn trong lòng, cảm giác được cánh tay phải của y đang dịu dàng ôm lấy cậu, Mâu Thần An mang theo lo lắng nói:
“Em sợ sau khi em đi rồi, anh sẽ không ăn cơm đúng giờ.” Bình thường có cậu ở cạnh, ba bữa cơm cậu đều sẽ lo liệu hết, nếu đến khi cậu rời đi rồi, như vậy sẽ không ai nhắc Dạ ăn cơm.
Dạ luôn như thế, một khi đã bận rộn với công việc rồi thì dù bụng của anh ấy có kêu vang anh ấy cũng mặc kệ.
Xoay người một cái, y đem mặt của mình đặt dưới ngực cậu, đôi môi mỏng tinh tế gặm cắn chiếc cổ thon thon.
“Vậy ở lại đi.” Đã lo lắng cho y, vậy không cần về nữa, chẳng phải sẽ có thể đúng giờ nhắc nhở y ăn cơm sao? Huống chi, sinh nhật thôi mà, không có năm nay thì vẫn còn năm sau.
“Ngô.” Cảm giác ngưa ngứa ở cổ làm cho Mâu Thần An co rúm lại, đôi mắt xẹt qua một tia bi thương: “Sao mà nói thế được?”
Tách hai chân thon gầy sáng hai bên, hơi chật vật một chút, dục vọng nóng bỏng lập tức xâm nhập vào tiểu huyệt vẫn còn trơn ướt vì sự tình đêm qua.
“A!” Đột nhiên, cả thân người bị nam nhân đè lên, phía sau cũng bị đâm vào khiến Mâu Thần An vô thức thắt chặt lại mật huyệt, sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Phân thân nóng rực của chính mình bị hậu huyệt như nhung tơ bao trùm lấy, thật chặt quá, làm cho Lãnh Linh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, y cố nhẫn nại rút phân thân ra, bàn tay liền di chuyển đến hai cánh mông của Mâu Thần An, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, cố gắng giúp người bên dưới thả lỏng, rồi mới lần nữa tiến vào bên trong hậu huyệt hấp dẫn mê người.
“Đừng chặt như vậy.” Mút lấy vành tai mềm mại, thanh âm trầm thấp cũng theo đó thổi vào trong tai một luồng nhiệt khí.
“Ân… Dạ… Em hôm nay… phải đi về…” Cậu rất sợ nam nhân hoan lạc quá độ khiến cậu không xuống giường được, đến lúc đó một bước cũng không bước nỗi chứ đừng nói là về nhà.
“Anh biết.” Nhớ lại lần trước, vào rạng sáng Mâu Thần An đột nhiên phát sốt, thân hình thon dài lập tức đình chỉ mọi động tác.
Nhìn thật kỹ hai gò má ửng hồng của cậu, đôi mắt phượng tăng thêm một chút thâm trầm, liền đặt lên đôi môi sưng đỏ của cậu một nụ hôn thật sâu, buột cậu phải phun ra âm thanh rên rỉ.
“Ân a… Ngô…”
Mâu Thần An siết chặt lấy cổ của y, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, chủ động vươn chiếc lưỡi ngọt ngào mềm mại ra. Chỉ còn lần cuối cùng này thôi, hãy để cho mọi thứ khắc sâu vào trí nhớ đi.
Ngạc nhiên trước sự chủ động bất ngờ của người trong ngực, nhưng Lãnh Linh Dạ lập tức nghĩ đến hai người sắp phải xa nhau mấy ngày, nụ hôn lại càng thêm cướp đoạt sâu sắc.
Đợi khi hai người rời khỏi giường thì mặt trời đã treo thẳng trên đỉnh đầu. Nếm xong một chút đồ ăn Trung Quốc, Mâu Thần An đơn giản thu thập hành lý rồi lên chiếc xe hơi thể thao để Lãnh Linh Dạ chở đến bến xe.
Sau khi tạm biệt Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An lên xe rời đi từ cánh cổng phía tây. Từ trong cửa xe nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng dần dần biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt cũng nhịn không được nữa tràn ra khỏi khóe mi.
Dạ, anh phải hảo hảo bảo trọng…
***
Về đến Sai Kung thì đã là buổi tối. Thấy Mâu Thần An đột nhiên quay về, người nhà của cậu ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Trong khi mẫu thân đang tự mình xuống bếp nấu cơm, cả nhà đều ngồi quây quần bên Mâu Thần An nói chuyện phiếm, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Sao con về mà không gọi điện báo trước một tiếng, để mẹ bảo Tiểu Quang đến đầu thôn đón con?” Tuy lời nói là trách móc, nhưng lại không thể che dấu nỗi vui sướng đang lan tỏa. Đứa con khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, đương nhiên Đỗ Tĩnh Nhu cao hứng còn không kịp.
“Thiệt là, con nó lớn vậy rồi, chẳng lẽ không biết đường tự về nhà hay sao?” Mâu Đức Hưng không đồng ý với lời trách móc của thê tử liền đỡ lời cho Mâu Thần An. Nhìn thấy đứa con so với lần trước hình như còn gầy hơn, hắn không khỏi đau lòng nhíu mày: “Gầy như thế, con làm việc vất vả lắm à?”
Nghe Mâu Đức Hưng nói vậy, Đỗ Tĩnh Nhu lập tức chú ý đến hai gò má của Mâu Thần An, đúng là gầy đi rất nhiều, liền kói:
“Phải rồi, A Đức, anh không nói em cũng không để ý. Tiểu An, nếu làm việc vất vả quá thì dứt khoát nghỉ đi. Bây giờ nhà chúng ta cũng không khó khăn như trước, cha mẹ có thể lo tiền học phí cho mấy đứa em của con được mà.”
Không đợi Mâu Thần An trả lời, Mâu Thần Quang liền cướp lời:
“Anh à, em với Tiểu Huy có đi làm thêm, trường cũng có cấp học bổng cho tụi em. Nếu anh làm việc vất vả quá thì đổi việc khác đi. Số tiền bọn em kiếm được cũng đủ chi trả một nửa học phí rồi.”
Mâu Thần An mỉm cười lắc đầu. Người nhà quan tâm cậu như thế làm cậu rất cảm động, điều duy nhất cậu có thể làm chính là trở về báo cho họ biết cậu vẫn rất tốt mà thôi.
“Mọi người không cần lo lắng, con ở công ty làm việc rất tốt, ông chủ cũng đối đãi không tệ với con.” Nhớ đến mục đích trở về lần này, cậu vội vàng kéo hành lý lại, lấy ra mấy thứ đưa cho từng người một: “Cha, cái này cho cha, lưng cũng cha không được khỏe, con nghe đồng nghiệp nói uống cái này sẽ có hiệu quả tốt lắm. Mẹ, cái này của mẹ, buổi tối không ngủ được thì gối lên nó. Tiểu Quang, đây là đôi giày chơi bóng rổ, anh không biết có đúng kiểu em thích hay không nhưng anh nghe đồng nghiệp nói nó rất tốt. Tiểu Huy, cái đồng hồ này em thích lâu lắm rồi, đúng không? Tiểu Mỹ, cái này cho em, còn Tiểu Huệ nữa, mai là sinh nhật của em rồi, chúc em sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật của em đây.”
Nhìn hộp thuốc trong tay, chỉ nhìn bao bì cũng biết là hàng cao cấp rồi, Mâu Đức Hưng hiểu rõ tấm lòng hiếu thảo của đứa con, chỉ mỉm cười mà không trách cứ nó lãng phí tiền.
Sờ sờ chiếc gối kê đầu mềm mại còn mang theo mùi dược thảo thơm ngát trong tay, Đỗ Tĩnh Nhu cao hứng gật đầu:
“Ai da, ai da, dễ chịu quá, đêm nay mẹ phải lấy nó làm gối ngủ mới được.”
“Xem em vui chưa kìa.” Thấy thê tử cười đến tít cả mắt, Mâu Đức Hưng cười trêu chọc.
“Không được à, anh thật tình, hôm nay con về nên em mới không so đo với anh đó thôi.” Trừng mắt nhìn Mâu Đức Hưng, Đỗ Tĩnh Nhu vui tươi hớn hở nghiên cứu chiếc gối kê đầu.
“Anh, anh tuyệt quá, em thích đôi giày chơi bóng rổ này lâu rồi.” Nhìn số đo của đôi giày thật vừa vặn với đôi chân mình, Mâu Thần Quang trong mắt tràn đầy kinh hỉ, nhưng lại lập tức nghĩ ra một chuyện: “Anh, sao anh mua được nó thế? Loại giày này không còn được sản xuất nữa mà, mấy người bạn cùng chơi bóng với em tìm mãi cũng không mua được đó.”
“Người nhà của đồng nghiệp anh mở một tiệm giày, anh nhờ người đó tìm giúp thôi.” Thật ra đây là do Lãnh Linh Dạ giúp cậu mua được, nhưng cậu vốn không định nói ra.
“A, vậy anh phải thay em cám ơn người đồng nghiệp kia nha.” Mâu Thần Quang thật không dám tin, vận khí của hắn lại tốt như vậy. Ngày mai, tụi bạn nhìn thấy nhất định sẽ hâm mộ đến chết.
“Anh, cám ơn anh nhiều.” Trên cổ tay là chiếc đồng hồ hắn đã mơ ước bấy lâu, nhưng biết rõ kinh tế gia đình không cho phép, Mâu Thần Huy chưa bao giờ nhắc qua, không ngờ Mâu Thần An lại biết được.
“Anh, em cũng cám ơn anh lắm nha, đôi hoa tai này đẹp quá!” Hoa tai có đính nhiều viên hồng ngọc, đơn giản nhưng lại không mất đi tính ưu nhã, ánh sáng từ hồng ngọc tỏa ra trong đêm thật nhẹ nhàng mà không chói lóa.
Nhìn đôi hoa tai của Mâu Thần Mỹ, trên hai gò má của Mâu Thần An hiện lên một tia ửng hồng không được tự nhiên. Lúc trước khi cậu nhờ Lý Sơ Đồng cùng đi mua với cậu thì cậu cứ bị nàng giễu cợt là mua cho bạn gái, nếu cậu không giải thích là mua cho em gái thì thật không biết còn bị trêu chọc đến khi nào.
“Anh à, vòng tay này lớn quá!” Huơ hưo vòng trang sức trên tay, Mâu Thần Huệ cong môi lên, ai oán nói.
“Tiểu Huệ, đây là vòng chân mà.” Mâu Thần An buồn cười lắc đầu, cậu gỡ vòng trang sức trên cổ tay nàng xuống, giúp nàng đeo vào chân: “Ừ, đúng là vừa vặn a, em thích mặc váy mà, đeo vòng chân rất thích hợp.”
Nhìn chiếc vòng màu xanh trên chân, đôi môi cong lên lúc này mới nở nụ cười:
“Hắc hắc, em biết anh sẽ không lầm đâu.” Nhìn chiếc vòng chân đầy với vẻ đầy thỏa mãn, Mâu Thần Huệ làm nũng lắc lắc cánh tay Mâu Thần An.
“Em đó.” Mâu Thần An sủng nái xoa xoa trán em gái, làm cả nhà đều không nhịn được mỉm cười.
Thấy nét mặt tươi cười vui sướng của người nhà, đôi mắt đen xẹt qua một tia vui mừng, như vậy là đủ rồi.
/65
|