Chín giờ sáng, tại một cửa hàng trong trung tâm thương mại, Ngôn Tiêu đang ngồi trên ghế sofa lật một quyển sách.
Đây là một cửa hàng chuyên quần áo nam cao cấp, Bùi Minh Sinh là khách quen ở đây, trước kia Ngôn Tiêu đi cùng anh ta vài lần, đến một mình thì đây là lần đầu tiên.
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ sườn xám tiếp cô, đó là chị Lê người phụ trách nhận đơn hàng, đơn hàng sau khi đặt sẽ được chuyển đến Pháp hoặc Ý giao cho thợ may thủ công.
Gần như xem hết cuốn catalog, Ngôn Tiêu cuối cùng cũng thôi lật qua lật lại, nhìn tấm ảnh bên trong.
Trong ảnh là một chiếc áo khoác nam lông cừu, hai hàng cúc, kiểu áo cổ đứng màu đen.
Người mẫu là người ngoại quốc, dáng người cao gầy, chiếc áo này khoác trên người anh ta như một cái mắc áo. Nếu đổi người mặc, nhất định sẽ mang lại cảm giác hoàn toàn khác.
Trong đầu Ngôn Tiêu bỗng nhiên hiện lên thân hình cao lớn kia, tưởng tượng khi nhìn vào tấm hình kia khiến chiếc áo trông cũng đẹp mắt hơn. Cô chỉ vào tấm hình, nói: Chiếc này.
Chị Lê mỉm cười: Cô Ngôn sao lại muốn may áo khoác len lông cừu, thời tiết hiện giờ đang rất nóng.
Ngôn Tiêu cười: Chuẩn bị trước.
Vậy cũng tốt, cô có yêu cầu gì không?
Giữ ấm.
Chị Lê hơi bất ngờ: Chỉ vậy thôi?
Chuyện đó quan trọng nhất. Ngôn Tiêu lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho chị ta: May theo số đo này, làm với tiêu chuẩn cao nhất của các cô, dùng chất liệu tốt nhất.
Chị Lê nhận lấy, mỉm cười nói thêm: Chắc là làm cho ông chủ Bùi phải không?
Ngôn Tiêu không trả lời: Khi nào may xong?
Cô là khách quý, có thể ưu tiên, nếu cô cần gấp, tôi sẽ yêu cầu phía nước ngoài làm sớm cho cô. Ngôn Tiêu gật đầu: Tôi cần gấp, càng nhanh càng tốt, làm xong thì giúp tôi gửi đến người nhận. Chị Lê tỏ ra ngạc nhiên: Cô muốn gửi thẳng đến cho người nhận?
Phải, tôi ghi địa chỉ cho cô, nơi đó hơi xa, đừng để thất lạc. ...
Chỉ vài ngày sau, tin tức Ngũ Gia sa lưới gây ra cơn chấn động lớn trong giới đồ cổ, rất nhiều phòng đấu giá cũng lao đao, lượng công việc của Hoa Nham cũng giảm đi rất nhiều.
Ngược lại Ngôn Tiêu bận ngập đầu, mấy ngày nay không có chút thời gian rảnh nào.
Một lọ thuốc hít bằng men được nhẹ nhàng đặt trên bàn, Ngôn Tiêu tháo bao tay tay ra, nhìn đồng hồ trên tường, đã quá bảy giờ tối.
Bùi Minh Sinh đã dặn trước hôm nay sắp xếp một bữa tiệc mừng cho cô, kêu cô bất kể thế nào cũng không được đến muộn, hiện giờ thì đã trễ giờ rồi.
Cô sắp xếp lại mọi thứ, cầm túi ra khỏi phòng làm việc.
Trở về nhà thay quần áo, sau đó nhanh chóng đi đến khách sạn lại càng muộn hơn.
Tầng trên ánh đèn sáng trưng, phía bên trong phục vụ khách sạn đang bưng đồ ăn đi lại. Khách đến đều là người trong giới đồ cổ, đại gia sưu tầm cổ vật hoặc nhà đầu tư, còn có đồng nghiệp và các vị cấp cao của Hoa Nham.
Ngôn Tiêu đi đến tìm được Bùi Minh Sinh, thuận tay cầm lấy một ly champagne từ trên khay của bồi bàn đi ngang qua: Làm long trọng như vậy làm gì, anh biết là em không thích xã giao.
Bùi Minh Sinh buồn cười: Muốn em xã giao cái gì, thì anh còn đứng cạnh em thế này à?
Ngôn Tiêu dựa vào bàn ăn, cô mặc một chiếc váy dài màu đen, vai trần, thắt ở eo, nở nụ cười nhẹ, những đường cong trên cơ thể cũng nhẹ nhàng di chuyển tựa như tấm vải satin mềm mại.
Bùi Minh Sinh nhìn cô không chớp mắt, đôi khi cô toát ra vẻ dịu dàng nữ tính, nhưng không rõ có phải do ảo giác hay không mà từ khi cô trở về từ Tây Bắc, trên người cô tựa như còn mang một vẻ phong tình.
Anh ta vô thức đến gần cô hơn, đặt ly rượu trên tay xuống: Anh chỉ mong em kiếm tiền về cho Hoa Nham, nhưng công việc hiện giờ của em đã quá nhiều rồi, từ khi trở về ngày nào cũng bận ngập đầu. Cúc cung tận tụy như vậy, làm ông chủ anh đây cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Ngôn Tiêu liếc anh ta: Bận bịu cũng tốt, cảm thấy rất phong phú.
Bùi Minh Sinh còn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng có vài người cầm rượu đi tới, anh tránh sang một bên.
Ngôn Tiêu, chúc mừng cô, cuối cũng cũng được trả lại sự trong sạch rồi. Một chuyên gia đánh giá nâng chén lên.
Ngôn Tiêu tùy ý gật đầu, không chạm cốc với ông ta, chỉ uống một ngụm rượu.
Chị Ngôn bây giờ là người nổi tiếng nhất bến Thượng Hải rồi, tiền đồ rộng mở nha. Người trợ lý bên cạnh cũng mở miệng nịnh bợ.
Những lời nói khen ngợi đều tương tự như nhau, Ngôn Tiêu chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại, sau đó uống rượu.
Thực ra những người này đều đã từng vạch rõ giới hạn với cô sau khi cô đắc tội Ngũ Gia, cô đều nhớ rất rõ. Hiện giờ cô trở về, bọn họ tỏ vẻ như chưa hề xảy ra chuyện gì, lại bắt đầu giở giọng tung hô.
Tốt lắm, nào mọi người cùng uống nhau uống cạn ly là được. Bùi Minh Sinh lên tiếng, đứng trong đám người giơ ly rượu lên.
Ông chủ mở miệng, mọi người tự nhiên làm theo, một đám người mang khuôn mặt tươi cười giơ ly rượu, đồng loạt nhìn về phía Ngôn Tiêu.
Ngôn Tiêu chậm rãi đứng thẳng, dáng người cô vốn đã cao, đi thêm giầy cao gót phải cao đến 1m75, chỉ thấp hơn Bùi Minh Sinh vài centimet, đứng trong đám đông rất nổi bật.
Trước sự chú ý của mọi người, cô nhấc ly rượu lên, trên mặt nở nụ cười: Chúc mừng bản thân tôi.
Bùi Minh Sinh cười rung người đến mức phải đỡ lấy kính, Ngôn Tiêu vĩnh viễn là Ngôn Tiêu, bất kể là thuận lợi hay khó khăn, cô cũng sẽ không thay đổi, có thể bên ngoài trông cô dịu dàng hòa nhã, nhưng thực ra vô cùng mạnh mẽ cứng cỏi.
Lúc thế này nhưng cô lại có thể dõng dạc tuyên bố như vậy, rõ ràng là cố ý dằn mặt đám người tiểu nhân.
Mọi người đều cười cười hòa nhã, đồng loạt nâng ly.
Chờ đám người kia tản đi, Bùi Minh Sinh nói với cô: Anh vốn định đặc biệt mời Tống Phương đến thưởng thức danh tiếng của em hiện giờ, đáng tiếc ông ta bị cảnh sát mời đi thẩm vấn.
Ngôn Tiêu buồn cười: Cho dù anh mời được ông ta, thì ông ta cũng không có mặt mũi mà đến.
Bùi Minh Sinh cười cười, từ trong áo lấy ra một phong bì rất dày đẩy đến trước mặt cô.
Ngôn Tiêu lấy hai ngón tay kẹp lấy, nhíu mày: Cho em nhiều như thế?
Việc nào ra việc ấy, đây là phần thưởng em đáng được nhận. Bùi Minh Sinh cười tủm tỉm. Ngôn Tiêu không khách khí cất vào trong ví tay: Chỉ mình em có?
Bùi Minh Sinh hiểu ý: Ý em muốn nói đội khảo cô? Bọn họ đương nhiên cũng có, anh đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chưa gửi đi thôi.
Ngôn Tiêu nhìn anh ta: Vì sao?
Quan Dược quản lý tài khoản nhận tiền tài trợ, tài khoản đó đã bị đóng, tiền gửi vào không được, anh gọi điện cho anh ta mấy lần nhưng không lần nào anh ta nhận máy.
Không gọi được?
Gọi được, anh ta không nhận máy.
Ngôn Tiêu xoay ly rượu trong tay, không lên tiếng.
Bùi Minh Sinh lắc đầu: Bỏ đi, dù sao phía sau anh ta còn có ông chủ, giải quyết xong chuyện của Ngũ Gia rồi, có lẽ không muốn tiếp tục liên lạc với chúng ta nữa.
Ừ.
Như vậy là tốt nhất.
Làm được gì cho cô đã làm rồi, hai bên coi như đã thanh toán xong.
Điều này là tốt nhất cho tất cả mọi người.
...
Hai ngày nay Tây Bắc vừa trải qua một cơn bão, những nơi khác thì không sao nhưng trong sa mạc thì vô cùng khó khăn.
Xuyên Tử đang dọn dẹp lại khu nhà của bọn họ. Một chiếc xe lái vào trong sân, cửa xe mở ra, là Quan Dược.
Anh ta gọi: Thập ca, anh lại đi tòa thành đó hả?
Quan Dược Ừ một tiếng, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người.
Có bọn họ trông giữ ở đó là được, anh cần gì ngày nào cũng phải đi thế. Cát bụi thổi lấp ốc đảo, không đi không được.
Xuyên Tử cảm thấy anh như vậy chính là đang ôm thêm việc vào người, nhưng sợ nói ra khiến anh không thoải mái.
Buổi sáng hôm ấy, anh ta trông thấy Quan Dược lái xe đuổi theo, sau khi trở về thì cả ngày không nói một lời.
Sau đó anh ta hỏi vì sao không đuổi theo, Quan Dược lạnh lùng trả lời: Đuổi theo cũng vô ích. Anh không đuổi theo, cũng không gọi điện thoại. Đến ngày thứ hai thì trở lại bình thường, mỗi ngày
cần làm gì thì làm việc đó.
Mấy ngày hôm nay, ngày nào cũng thế.
Xuyên Tử vứt chiếc xẻng trên tay xuống, bước đến đưa cho anh một điếu thuốc, không nói gì cả. Quan Dược vốn dĩ đã ít nói, anh ta cũng không biết phải mở lời thế nào, huống hồ gì đàn ông đôi khi tiếp xúc với nhau cũng không thường nói nhiều.
Quan Dược châm thuốc, kẹp giữa ngón tay, tựa lưng vào thân cây Hồ Dương trước hiên nhà, ánh mặt trời đã dịu đi, cái bóng dưới chân chỉ lờ mờ.
Hút sắp hết nửa điếu thuốc cũng không thấy anh nói gì, đột nhiên có một chiếc xe từ bên ngoài đi vào, đó là một chiếc xe cũ, từ xa đã nghe thấy tiếng máy thình thịch vang lên.
Xuyên Tử ngẩng đầu nhìn: Đó không phải là A Cổ sao.
A Cổ vẫn mặc chiếc áo dài Mông Cổ màu lam, từ trong xe nhảy xuống, trong tay ôm một thứ gì đó, vẫy tay về phía Quan Dược: Tiểu Thập Ca!
Quan Dược ném tàn thuốc đi đến: Cậu tới làm gì?
Đưa đồ được tặng cho anh, có một bao hàng được gửi đến chỗ em, bên trên viết là chuyển cho anh. A Cổ đưa cho anh một cái hộp to.
Quan Dược nhận lấy: Từ đâu gửi đến?
Thượng Hải.
Vẻ mặt Quan Dược khựng lại.
A Cổ không chú ý đến: Anh, mau mở ra xem bên trong là thứ gì, cái hộp to như vậy. Xuyên Tử cũng tò mò đi tới.
Quan Dược đặt chiếc hộp lên đầu xe, xé giấy gói bên ngoài, bên trong lớp giấy là một chiếc hộp rất tinh xảo.
A Cổ nôn nóng không chờ được nữa, mở nắp hộp lên xem: Là quần áo.
Một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, hai tay A Cổ nhấc chiếc áo ra, run rẩy: Nặng như vậy, nhìn rất đắt tiền, anh, có phải do chị em gửi cho anh?
Quan Dược lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc áo.
Thật làm khó cho cô, chu đáo như vậy, cái này coi là gì?
Anh giật chiếc áo trong tay A Cổ, nhét lại vào hộp: Trả lại.
A Cổ sững sờ: Anh không cần sao?
Không cần, mang trả lại cho tôi.
A Cổ thấy anh không giống như nói đùa, ngoan ngoãn đậy nắp hộp lên, ôm trở lại xe.
Xuyên Tử nhìn cậu ta lái xe ra khỏi khu nhà, quay lại vỗ vào vai Quan Dược: Thập ca, là do chị dâu gửi đến sao?
Đừng gọi cô ấy là chị dâu. Quan Dược nghiêm mặt: Đến bây giờ mà cậu chưa hiểu à? Tôi với cô ấy không phải là quan hệ như vậy.
... Xuyên Tử cứng học, lắc lắc đầu: Được rồi, vậy em gọi là cô Ngôn thì được chứ gì. Quan Dược quay người trở về phòng.
Xuyên Tử đuổi theo: Thập ca, anh em đều biết tính tình anh lạnh lùng, nhưng anh có chuyện đừng giấu trong lòng, hoặc là dứt khoát gọi điện cho người ta, phụ nữ ấy mà, dỗ dành một chút là xong thôi.
Quan Dược trầm mặt: Không cần.
Thập ca, anh cũng đừng cố chấp, gọi điện thì sao?
Quan Dược dừng lại, không khí sau cơn bão càng trở nên khô hanh, giọng nói của anh cũng khô khốc: Tôi không gọi cho cô ấy, cô ấy sớm muộn cũng sẽ gọi cho tôi.
Đây là một cửa hàng chuyên quần áo nam cao cấp, Bùi Minh Sinh là khách quen ở đây, trước kia Ngôn Tiêu đi cùng anh ta vài lần, đến một mình thì đây là lần đầu tiên.
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ sườn xám tiếp cô, đó là chị Lê người phụ trách nhận đơn hàng, đơn hàng sau khi đặt sẽ được chuyển đến Pháp hoặc Ý giao cho thợ may thủ công.
Gần như xem hết cuốn catalog, Ngôn Tiêu cuối cùng cũng thôi lật qua lật lại, nhìn tấm ảnh bên trong.
Trong ảnh là một chiếc áo khoác nam lông cừu, hai hàng cúc, kiểu áo cổ đứng màu đen.
Người mẫu là người ngoại quốc, dáng người cao gầy, chiếc áo này khoác trên người anh ta như một cái mắc áo. Nếu đổi người mặc, nhất định sẽ mang lại cảm giác hoàn toàn khác.
Trong đầu Ngôn Tiêu bỗng nhiên hiện lên thân hình cao lớn kia, tưởng tượng khi nhìn vào tấm hình kia khiến chiếc áo trông cũng đẹp mắt hơn. Cô chỉ vào tấm hình, nói: Chiếc này.
Chị Lê mỉm cười: Cô Ngôn sao lại muốn may áo khoác len lông cừu, thời tiết hiện giờ đang rất nóng.
Ngôn Tiêu cười: Chuẩn bị trước.
Vậy cũng tốt, cô có yêu cầu gì không?
Giữ ấm.
Chị Lê hơi bất ngờ: Chỉ vậy thôi?
Chuyện đó quan trọng nhất. Ngôn Tiêu lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho chị ta: May theo số đo này, làm với tiêu chuẩn cao nhất của các cô, dùng chất liệu tốt nhất.
Chị Lê nhận lấy, mỉm cười nói thêm: Chắc là làm cho ông chủ Bùi phải không?
Ngôn Tiêu không trả lời: Khi nào may xong?
Cô là khách quý, có thể ưu tiên, nếu cô cần gấp, tôi sẽ yêu cầu phía nước ngoài làm sớm cho cô. Ngôn Tiêu gật đầu: Tôi cần gấp, càng nhanh càng tốt, làm xong thì giúp tôi gửi đến người nhận. Chị Lê tỏ ra ngạc nhiên: Cô muốn gửi thẳng đến cho người nhận?
Phải, tôi ghi địa chỉ cho cô, nơi đó hơi xa, đừng để thất lạc. ...
Chỉ vài ngày sau, tin tức Ngũ Gia sa lưới gây ra cơn chấn động lớn trong giới đồ cổ, rất nhiều phòng đấu giá cũng lao đao, lượng công việc của Hoa Nham cũng giảm đi rất nhiều.
Ngược lại Ngôn Tiêu bận ngập đầu, mấy ngày nay không có chút thời gian rảnh nào.
Một lọ thuốc hít bằng men được nhẹ nhàng đặt trên bàn, Ngôn Tiêu tháo bao tay tay ra, nhìn đồng hồ trên tường, đã quá bảy giờ tối.
Bùi Minh Sinh đã dặn trước hôm nay sắp xếp một bữa tiệc mừng cho cô, kêu cô bất kể thế nào cũng không được đến muộn, hiện giờ thì đã trễ giờ rồi.
Cô sắp xếp lại mọi thứ, cầm túi ra khỏi phòng làm việc.
Trở về nhà thay quần áo, sau đó nhanh chóng đi đến khách sạn lại càng muộn hơn.
Tầng trên ánh đèn sáng trưng, phía bên trong phục vụ khách sạn đang bưng đồ ăn đi lại. Khách đến đều là người trong giới đồ cổ, đại gia sưu tầm cổ vật hoặc nhà đầu tư, còn có đồng nghiệp và các vị cấp cao của Hoa Nham.
Ngôn Tiêu đi đến tìm được Bùi Minh Sinh, thuận tay cầm lấy một ly champagne từ trên khay của bồi bàn đi ngang qua: Làm long trọng như vậy làm gì, anh biết là em không thích xã giao.
Bùi Minh Sinh buồn cười: Muốn em xã giao cái gì, thì anh còn đứng cạnh em thế này à?
Ngôn Tiêu dựa vào bàn ăn, cô mặc một chiếc váy dài màu đen, vai trần, thắt ở eo, nở nụ cười nhẹ, những đường cong trên cơ thể cũng nhẹ nhàng di chuyển tựa như tấm vải satin mềm mại.
Bùi Minh Sinh nhìn cô không chớp mắt, đôi khi cô toát ra vẻ dịu dàng nữ tính, nhưng không rõ có phải do ảo giác hay không mà từ khi cô trở về từ Tây Bắc, trên người cô tựa như còn mang một vẻ phong tình.
Anh ta vô thức đến gần cô hơn, đặt ly rượu trên tay xuống: Anh chỉ mong em kiếm tiền về cho Hoa Nham, nhưng công việc hiện giờ của em đã quá nhiều rồi, từ khi trở về ngày nào cũng bận ngập đầu. Cúc cung tận tụy như vậy, làm ông chủ anh đây cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Ngôn Tiêu liếc anh ta: Bận bịu cũng tốt, cảm thấy rất phong phú.
Bùi Minh Sinh còn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng có vài người cầm rượu đi tới, anh tránh sang một bên.
Ngôn Tiêu, chúc mừng cô, cuối cũng cũng được trả lại sự trong sạch rồi. Một chuyên gia đánh giá nâng chén lên.
Ngôn Tiêu tùy ý gật đầu, không chạm cốc với ông ta, chỉ uống một ngụm rượu.
Chị Ngôn bây giờ là người nổi tiếng nhất bến Thượng Hải rồi, tiền đồ rộng mở nha. Người trợ lý bên cạnh cũng mở miệng nịnh bợ.
Những lời nói khen ngợi đều tương tự như nhau, Ngôn Tiêu chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại, sau đó uống rượu.
Thực ra những người này đều đã từng vạch rõ giới hạn với cô sau khi cô đắc tội Ngũ Gia, cô đều nhớ rất rõ. Hiện giờ cô trở về, bọn họ tỏ vẻ như chưa hề xảy ra chuyện gì, lại bắt đầu giở giọng tung hô.
Tốt lắm, nào mọi người cùng uống nhau uống cạn ly là được. Bùi Minh Sinh lên tiếng, đứng trong đám người giơ ly rượu lên.
Ông chủ mở miệng, mọi người tự nhiên làm theo, một đám người mang khuôn mặt tươi cười giơ ly rượu, đồng loạt nhìn về phía Ngôn Tiêu.
Ngôn Tiêu chậm rãi đứng thẳng, dáng người cô vốn đã cao, đi thêm giầy cao gót phải cao đến 1m75, chỉ thấp hơn Bùi Minh Sinh vài centimet, đứng trong đám đông rất nổi bật.
Trước sự chú ý của mọi người, cô nhấc ly rượu lên, trên mặt nở nụ cười: Chúc mừng bản thân tôi.
Bùi Minh Sinh cười rung người đến mức phải đỡ lấy kính, Ngôn Tiêu vĩnh viễn là Ngôn Tiêu, bất kể là thuận lợi hay khó khăn, cô cũng sẽ không thay đổi, có thể bên ngoài trông cô dịu dàng hòa nhã, nhưng thực ra vô cùng mạnh mẽ cứng cỏi.
Lúc thế này nhưng cô lại có thể dõng dạc tuyên bố như vậy, rõ ràng là cố ý dằn mặt đám người tiểu nhân.
Mọi người đều cười cười hòa nhã, đồng loạt nâng ly.
Chờ đám người kia tản đi, Bùi Minh Sinh nói với cô: Anh vốn định đặc biệt mời Tống Phương đến thưởng thức danh tiếng của em hiện giờ, đáng tiếc ông ta bị cảnh sát mời đi thẩm vấn.
Ngôn Tiêu buồn cười: Cho dù anh mời được ông ta, thì ông ta cũng không có mặt mũi mà đến.
Bùi Minh Sinh cười cười, từ trong áo lấy ra một phong bì rất dày đẩy đến trước mặt cô.
Ngôn Tiêu lấy hai ngón tay kẹp lấy, nhíu mày: Cho em nhiều như thế?
Việc nào ra việc ấy, đây là phần thưởng em đáng được nhận. Bùi Minh Sinh cười tủm tỉm. Ngôn Tiêu không khách khí cất vào trong ví tay: Chỉ mình em có?
Bùi Minh Sinh hiểu ý: Ý em muốn nói đội khảo cô? Bọn họ đương nhiên cũng có, anh đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chưa gửi đi thôi.
Ngôn Tiêu nhìn anh ta: Vì sao?
Quan Dược quản lý tài khoản nhận tiền tài trợ, tài khoản đó đã bị đóng, tiền gửi vào không được, anh gọi điện cho anh ta mấy lần nhưng không lần nào anh ta nhận máy.
Không gọi được?
Gọi được, anh ta không nhận máy.
Ngôn Tiêu xoay ly rượu trong tay, không lên tiếng.
Bùi Minh Sinh lắc đầu: Bỏ đi, dù sao phía sau anh ta còn có ông chủ, giải quyết xong chuyện của Ngũ Gia rồi, có lẽ không muốn tiếp tục liên lạc với chúng ta nữa.
Ừ.
Như vậy là tốt nhất.
Làm được gì cho cô đã làm rồi, hai bên coi như đã thanh toán xong.
Điều này là tốt nhất cho tất cả mọi người.
...
Hai ngày nay Tây Bắc vừa trải qua một cơn bão, những nơi khác thì không sao nhưng trong sa mạc thì vô cùng khó khăn.
Xuyên Tử đang dọn dẹp lại khu nhà của bọn họ. Một chiếc xe lái vào trong sân, cửa xe mở ra, là Quan Dược.
Anh ta gọi: Thập ca, anh lại đi tòa thành đó hả?
Quan Dược Ừ một tiếng, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người.
Có bọn họ trông giữ ở đó là được, anh cần gì ngày nào cũng phải đi thế. Cát bụi thổi lấp ốc đảo, không đi không được.
Xuyên Tử cảm thấy anh như vậy chính là đang ôm thêm việc vào người, nhưng sợ nói ra khiến anh không thoải mái.
Buổi sáng hôm ấy, anh ta trông thấy Quan Dược lái xe đuổi theo, sau khi trở về thì cả ngày không nói một lời.
Sau đó anh ta hỏi vì sao không đuổi theo, Quan Dược lạnh lùng trả lời: Đuổi theo cũng vô ích. Anh không đuổi theo, cũng không gọi điện thoại. Đến ngày thứ hai thì trở lại bình thường, mỗi ngày
cần làm gì thì làm việc đó.
Mấy ngày hôm nay, ngày nào cũng thế.
Xuyên Tử vứt chiếc xẻng trên tay xuống, bước đến đưa cho anh một điếu thuốc, không nói gì cả. Quan Dược vốn dĩ đã ít nói, anh ta cũng không biết phải mở lời thế nào, huống hồ gì đàn ông đôi khi tiếp xúc với nhau cũng không thường nói nhiều.
Quan Dược châm thuốc, kẹp giữa ngón tay, tựa lưng vào thân cây Hồ Dương trước hiên nhà, ánh mặt trời đã dịu đi, cái bóng dưới chân chỉ lờ mờ.
Hút sắp hết nửa điếu thuốc cũng không thấy anh nói gì, đột nhiên có một chiếc xe từ bên ngoài đi vào, đó là một chiếc xe cũ, từ xa đã nghe thấy tiếng máy thình thịch vang lên.
Xuyên Tử ngẩng đầu nhìn: Đó không phải là A Cổ sao.
A Cổ vẫn mặc chiếc áo dài Mông Cổ màu lam, từ trong xe nhảy xuống, trong tay ôm một thứ gì đó, vẫy tay về phía Quan Dược: Tiểu Thập Ca!
Quan Dược ném tàn thuốc đi đến: Cậu tới làm gì?
Đưa đồ được tặng cho anh, có một bao hàng được gửi đến chỗ em, bên trên viết là chuyển cho anh. A Cổ đưa cho anh một cái hộp to.
Quan Dược nhận lấy: Từ đâu gửi đến?
Thượng Hải.
Vẻ mặt Quan Dược khựng lại.
A Cổ không chú ý đến: Anh, mau mở ra xem bên trong là thứ gì, cái hộp to như vậy. Xuyên Tử cũng tò mò đi tới.
Quan Dược đặt chiếc hộp lên đầu xe, xé giấy gói bên ngoài, bên trong lớp giấy là một chiếc hộp rất tinh xảo.
A Cổ nôn nóng không chờ được nữa, mở nắp hộp lên xem: Là quần áo.
Một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, hai tay A Cổ nhấc chiếc áo ra, run rẩy: Nặng như vậy, nhìn rất đắt tiền, anh, có phải do chị em gửi cho anh?
Quan Dược lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc áo.
Thật làm khó cho cô, chu đáo như vậy, cái này coi là gì?
Anh giật chiếc áo trong tay A Cổ, nhét lại vào hộp: Trả lại.
A Cổ sững sờ: Anh không cần sao?
Không cần, mang trả lại cho tôi.
A Cổ thấy anh không giống như nói đùa, ngoan ngoãn đậy nắp hộp lên, ôm trở lại xe.
Xuyên Tử nhìn cậu ta lái xe ra khỏi khu nhà, quay lại vỗ vào vai Quan Dược: Thập ca, là do chị dâu gửi đến sao?
Đừng gọi cô ấy là chị dâu. Quan Dược nghiêm mặt: Đến bây giờ mà cậu chưa hiểu à? Tôi với cô ấy không phải là quan hệ như vậy.
... Xuyên Tử cứng học, lắc lắc đầu: Được rồi, vậy em gọi là cô Ngôn thì được chứ gì. Quan Dược quay người trở về phòng.
Xuyên Tử đuổi theo: Thập ca, anh em đều biết tính tình anh lạnh lùng, nhưng anh có chuyện đừng giấu trong lòng, hoặc là dứt khoát gọi điện cho người ta, phụ nữ ấy mà, dỗ dành một chút là xong thôi.
Quan Dược trầm mặt: Không cần.
Thập ca, anh cũng đừng cố chấp, gọi điện thì sao?
Quan Dược dừng lại, không khí sau cơn bão càng trở nên khô hanh, giọng nói của anh cũng khô khốc: Tôi không gọi cho cô ấy, cô ấy sớm muộn cũng sẽ gọi cho tôi.
/79
|