Trong doanh địa, tài xế xách hành lý của Cố Đình Tông lên xe, lúc này đã hơn mười giờ sáng. Xuyên Tử cung kính tiễn người ra khỏi cửa: Ông chủ mới đến đây hai ngày đã đi rồi sao?
Cố Đình Tông cài cúc áo bộ vest: Phía bên Hong Kong có nhiều việc, chuyện ở đây giao lại cho lão thập, các cậu phải nghe theo sự điều động của cậu ta.
Xuyên Tử nhìn ngó xung quanh: Lạ thật, từ sáng sớm đến giờ không thấy Thập ca đâu, không biết anh ấy đi đâu rồi, cũng không nhìn thấy hai thằng nhóc trong đội khảo cổ đâu cả.
Cố Đình Tông cười nói: Cậu ta có việc, cậu cũng đừng hỏi nhiều, cứ làm việc của mình đi, không cần tiễn tôi.
Xuyên Tử trước giờ chỉ từng nghe nói đến mà chưa từng được gặp ông chủ, bây giờ trông thấy ông chủ vừa có phong thái, tính tình lại tốt nên vô cùng ngưỡng mộ, không nghĩ nhiều mà lập tức tuân lệnh, quay đầu lại chào hỏi mấy anh em đang chuẩn bị đi thay ca.
Cố Đình Tông không vội vã lên xe mà đứng bên ngoài đợi. Sắp đến giờ trưa vẫn không thấy Ngôn Tiêu đâu, có vẻ như cô đã ra ngoài.
Đến trưa, một chiếc xe chạy vào trong doanh địa, Ngôn Tiêu từ trên xe đi xuống. Trên người cô mặc một chiếc áo T-shirt trắng rộng rãi đơn giản, trông giống như vừa thức dậy, khuôn mặt trắng trẻo mộc mạc, còn mang theo một chút mệt mỏi.
Cố Đình Tông đứng ở cửa viện, gọi cô lại: Tiêu Tiêu đi đâu vậy, tôi tìm em nãy giờ.
Ngôn Tiêu đến trước mặt anh ta, thật lâu sau mới mở miệng nói: Có việc tìm tôi? Tôi sắp đi rồi.
Xe của anh ta đang đỗ ở đó, vừa nhìn là biết, nhưng cô lại giống như không hề để ý. Trong lòng Cố Đình Tông hiểu rõ, khó khăn nở nụ cười: Trước khi đi vẫn muốn hỏi em một câu, có đồng ý đi cùng tôi không.
Ngôn Tiêu nhìn anh ta: Tôi sẽ không đi cùng anh.
Nụ cười trên mặt anh ta tắt ngúm: Vậy em muốn đi với ai? Có quan trọng không?
Chỉ bốn từ qua loa nhưng đủ khiến người ta liên tưởng rất nhiều, trên mặt Cố Đình Tông không tỏ vẻ gì nhưng ánh mắt đã tối đi: Tiêu Tiêu, để tôi nói thẳng với em, lão thập là thuộc hạ của tôi, cậu ta là người thế nào tôi biết rõ, thật ra cậu ta việc gì cũng dám làm, em phải nghĩ rõ ràng.
Trong lòng Ngôn Tiêu quặn thắt lại, nhìn anh ta: Anh ta cái gì cũng dám làm, kể cả bắn chết người vô tội, đúng không?
Xung quanh không có ai, vắng vẻ trống rỗng, cũng giống như giọng nói của cô lúc này. Ngôn Tiêu ghé sát vào tai anh ta, nói nhỏ: Phát súng đó, là anh buộc anh ta ra tay sao?
Cố Đình Tông nhíu chặt chân mày, những nếp nhăn trên trán càng lộ rõ: Em đang nói linh tinh gì thế, phát súng nào?
Ngôn Tiêu từ từ đứng thẳng người, ngón tay vô thức run rẩy: Không có gì, chẳng qua ngủ không ngon nên nói chuyện hơi lung tung, tôi cũng không biết mình đang nói gì.
Sắc mặt Cố Đình Tông không được tốt, vừa rồi anh ta có chút nóng lòng nên buột miệng.
Tối hôm qua lúc anh ta kêu Quan Dược xử lý chuyện đó, anh ta vỗ một cái trên lưng Quan Dược vì anh ta biết rõ trên lưng Quan Dược giắt một khẩu súng.
Anh ta không nói rõ mà chỉ ra ám hiệu, chỉ cần Quan Dược trung thành sẽ biết phải xử lý thế nào. Ngôn Tiêu thấy ánh mắt anh ta đã dịu đi, nói: Quả thực không cần thiết, tôi từ chối khiến anh khó
xử, nhưng anh không cần thiết phải làm như vậy.
Không cần thiết phải trước mặt cô hạ thấp Quan Dược như vậy.
Phát súng kia gây ra chuyện gì, cho đến lúc này Cố Đình Tông vẫn giả vờ như không biết nhưng Ngôn Tiêu lại biết rất rõ, trái tim cô lúc này chỉ còn lại cảm giác nguội lạnh.
Bỏ đi, tôi chỉ hy vọng anh sáng lập ra tổ chức Văn Bảo này là vì thực sự muốn bảo vệ di vật. Giờ cô đã đoán được vì sao lúc trước Cố Đình Tông bỏ đi không một lời từ biệt, vì anh ta không
thể tiếp tục đợi nữa, không thể bị bại lộ. Mặc dù không còn liên quan nhưng cô cũng hy vọng anh ta sẽ không trở thành một Ngũ gia khác.
Lúc Ngôn Tiêu xoay người rời đi, cổ tay lại bị nắm lấy.
Cố Đình Tông nắm tay cô rất chặt, thậm chí còn có vẻ nóng vội, không giống bộ dáng bình thản ôn hòa ngày thường.
Cố Đình Tông, buông tay ra đi, đừng để một chút ân tình năm đó cũng không còn.
Cố Đình Tông không nói gì, chỉ có hơi thở khẽ dồn dập, giống như hít vào một hơi thật sâu, đến sau cùng vẫn không thể mở miệng nói gì, từ từ buông tay Ngôn Tiêu.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, lao ra ngoài rồi biến mất trong chớp mắt.
Ngôn Tiêu không hề quay đầu nhìn, đi vào trong sân, lại nhìn cảnh vật xung quanh, đột nhiên cảm thấy nơi này vô cùng xa lạ. Cô tăng tốc bước chân đi thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ra.
Bồ Giai Dung ở trong phòng đang cầm trong tay dụng cụ phục chế di vật, thấy Ngôn Tiêu vào ngẩng đầu nhìn cô.
Ngôn Tiêu nói: Cầm theo hành lý của cô theo tôi.
Bồ Giai Dung không hiểu: Có chuyện gì?
Phải đi ngay lập tức, đến bệnh viện Du Lâm tìm Tiểu Thạch và Tiểu Vương.
Bệnh viện? Bồ Giai Dung lúc này vội vàng đứng dậy thu dọn hành lý: Ai trong bọn họ bị bệnh?
Đi trước rồi nói.
Ngôn Tiêu lấy túi sách của mình, vừa về đến chưa kịp uống nước đã đưa Bồ Giai Dung đi.
Xe tiến vào sâu trong sa mạc, Bồ Giai Dung vẫn còn truy hỏi: Cô Ngôn, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ai đã xảy ra chuyện không?
Ngôn Tiêu không trả lời, tăng tốc xe hết mức, mảng cát bụi phía trước rẽ sang tựa như bị xé rách. Cho đến khi xe chạy vào trong trấn, Ngôn Tiêu mới dừng xe. Lúc cô rời khỏi trấn, Lý Chính Hải
và Lý Sảng đang khám xét phòng khám kia, có lẽ giờ này đã điều tra ra được tin tức của Thạch Trung Chu. Nếu cô đưa Bồ Giai Dung đến Du Lâm, đồng nghĩa với việc dẫn đường cho bọn họ.
Chặng tiếp theo tôi sẽ không đưa cô đi, cô hãy đến đó gặp Tiểu Vương. Nhớ là nếu cảnh sát có hỏi gì thì đừng nói, sau này cũng đừng quay trở lại đây.
Bồ Giai Dung ngồi bất động: Cô nói vậy là có ý gì? Chính là ý đó.
Cô ta có chút bất ngờ: Cô đang đuổi người sao?
Ngôn Tiêu gật đầu: Đúng vậy, tôi đang đuổi người.
Mặt Bồ Giai Dung đỏ lên, cao giọng nói: Cô.. cô dựa vào cái gì?
Ngôn Tiêu không muốn nói ra chuyện về tổ chức Văn Bảo vì sợ sẽ hù dọa cô ta.
Dựa vào việc dù cô có ở lại đây cũng không có cơ hội nào, được chưa?
Vẻ mặt Bồ Giai Dung nhanh chóng chuyển từ màu đỏ sang trắng bệch, chỉ một giây trước còn bùng nổ vì tức giận, một giây sau đã biến mất, cúi đầu lúng túng nói: Cho nên cô và Quan đội....
Ngôn Tiêu lạnh nhạt nhìn cô ta: Tôi đã ngủ với anh ta, rồi lại bỏ anh ta. ... Bồ Giai Dung nhìn cô đầy kinh ngạc.
Tất nhiên cô có thể hỏi ý kiến của anh ta, nếu anh ta nguyện ý giữ cô ở lại, tôi sẽ không ngăn
cản.
Bồ Giai Dung khôi phục lại bình tĩnh, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Lần đầu tiên trông thấy cô ta kiên quyết dứt khoát làm một chuyện như vậy, cô mở cửa xe đi xuống, để lại không gian riêng tư lại cho cô ta.
Trên đường phố tấp nập người qua lại, náo nhiệt ồn ào như mọi khi, không ai biết được một đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Ngôn Tiêu đút tay vào túi quần, ánh mắt tập trung vào một quán nhỏ ven đường nhưng lại không biết mình đang nhìn gì.
Khoảng hai mươi phút sau, cô nhìn về phía xe, Bồ Giai Dung đã nói chuyện điện thoại xong. Cửa xe mở ra, cô ta cầm hành lý đi xuống.
Cô Ngôn, tôi đi. Hốc mắt Bồ Giai Dung hơi đỏ, đầu cúi rất thấp: Thực ra tôi đã sớm từ bỏ, nhưng khi nghe nói cô bỏ đi thì trong lòng vẫn không nỡ buông xuôi, nhưng lần này thì tôi thực sự quyết tâm.
Ngôn Tiêu không hỏi cô ta và Quan Dược vừa nói gì với nhau, đó là chuyện của hai người họ, chỉ cần cô ta rời khỏi vùng đất thị phi này là được.
Tạm biệt. Bồ Giai Dung xách túi quay đi. Thực ra vừa rồi cô không gọi được cho Quan Dược, chỉ có giọng nói lạnh lẽo của tổng đài tự động thông báo rằng điện thoại của Quan Dược không liên lạc được.
Mà dù có liên lạc được, cô cũng không biết phải nói gì. Nghe được những lời do chính miệng Ngôn Tiêu nói cô đã hiểu rõ, khi Quan Dược đứng trước mặt Ngôn Tiêu, anh trở thành một người đàn ông bình thường, nhưng khi anh ở trước mặt cô thì lại hoàn toàn không như vậy.
Trên con phố nhỏ hẹp đông đúc, bóng lưng Bồ Giai Dung nhanh chóng biến mất trong biển người qua lại.
Ngôn Tiêu ngồi vào trong xe, nhớ tới lời nói của Hứa n Diệp, bà ta nói cô là người tàn nhẫn với người khác, nhưng đối với chính mình còn tàn nhẫn hơn. Vừa rồi cô cảm nhận được bản thân vô cùng ác độc.
Nhưng so với Quan Dược cô vẫn còn kém hơn, anh mới quả thực là ác độc với chính mình.
Ngôn Tiêu đập mạnh vào tay lái, mạnh mẽ lái xe lao ra ngoài.
Quan Dược nói anh tạm thời ở trong một khách sạn trên trấn. Cô lái xe quanh trấn một vòng, ở đây chỉ có một khách sạn duy nhất.
Ngôn Tiêu đóng mạnh cửa xe, đi vào bên trong.
Đây là một căn nhà hai tầng cũ kỹ. Từ quầy lễ tân đến cầu thang không trông thấy ai cả. Ngôn Tiêu lấy điện thoại ra gọi, máy không mở, nếu trực tiếp gọi to tên anh sẽ không tốt. Cô đứng trên hành lang, trong lòng đưa ra một quyết định, đi đến từng phòng gõ cửa.
Phòng đầu tiên không có người. Phòng thứ hai mở ra, một đôi vợ chồng già đứng ở cửa nhìn cô.
Gian thứ ba là một khách du lịch nam trông khá mệt mỏi.
Từ tầng một đến tầng hai, cô đã gõ cửa tất cả mười hai phòng, Ngôn Tiêu không đếm qua nhưng biết rõ mình đã gõ rất nhiều phòng rồi.
Gian phòng tiếp theo, thật lâu sau cũng không có người ra, Ngôn Tiêu ngầm đoán chính là phòng này. Hơi thở cô dồn dập, trán tì trên cánh cửa: Mở cửa.
Cửa mở, Quan Dược đứng bên trong nhìn cô.
Dưới hai mắt anh là quầng đen, có lẽ cũng một đêm không ngủ: Sao trông anh lại như vậy?
Cả người Ngôn Tiêu đầy mồ hôi, trán và cổ ướt đẫm, cô đi vào, đóng sầm cửa, giơ tay tát anh hai
cái.
Có phải Cố Đình Tông bảo anh làm gì anh cũng làm phải không!
Trên gương mặt màu đồng hằn lên hai dấu đỏ, Quan Dược đứng bất động, nghiến chặt hàm răng. Ông ta là ông chủ của tôi.
Ngực Ngôn Tiêu phập phồng lên xuống, quay người lao vào trong toilet, mở vòi nước, hất nước chà xát mặt.
Quan Dược đứng ở cửa: Em đến đây chỉ để hỏi chuyện này?
Ngôn Tiêu bám tay trên thành bồn, nước từ trên mặt liên tục nhỏ xuống.
Quan Dược sải bước đi vào, vươn tay nắm eo cô kéo ra ngoài: Ngôn Tiêu, rốt cuộc em đến đây làm gì?
Ngôn Tiêu tựa lưng vào tường, hô hấp dần ổn định, ngẩng đầu lên, mái tóc dài bám lên gò má che đi đôi mắt đầy nước: Người phụ nữ mà ông chủ anh muốn có, anh có dám muốn hay không?
Trong nháy mắt, con ngươi Quan Dược tựa như đông cứng.
Ngôn Tiêu nhìn lên: Có dám hay không?
Mắt Quan Dược nhìn chằm chằm lên gương mặt cô, hàm răng mở ra, dứt khoát nói: Dám! Anh dám, nhưng phải xem người phụ nữ kia có chịu không.
Ngôn Tiêu túm lấy cổ áo anh: Vậy anh đừng lạc lối, đừng ngồi tù! Giữ lại cái mạng này, mới có thể đi Thượng Hải tìm em.
Yết hầu Quan Dược di chuyển: Em biết mình đang nói gì không?
Biết, em biết rõ. Ngôn Tiêu cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, giọng nói rất lạnh nhưng từng chữ từng chữ rõ ràng: Từ hôm nay trở đi, từ giờ phút này, em chính là người phụ nữ của Quan Dược.
Ở nơi đây không có bất kỳ một thứ gì cả, chỉ có ánh mắt hai người họ đang nhìn nhau không rời.
Đi ngược lại sự ngăn cản của mọi người, cô đứng trước mặt anh, chỉ cần anh dám, cô sẽ thuộc về
anh.
Quan Dược kéo tay lại, ôm cô vào trong ngực, hôn xuống.
Hai cơ thể dán sát vào nhau, Ngôn Tiêu bị anh bế lên, đè trên giường.
Ngôn Tiêu em đừng đổi ý.
Đừng đổi ý, đã đi đến bước này thì đừng mong thu hồi lại.
Cố Đình Tông cài cúc áo bộ vest: Phía bên Hong Kong có nhiều việc, chuyện ở đây giao lại cho lão thập, các cậu phải nghe theo sự điều động của cậu ta.
Xuyên Tử nhìn ngó xung quanh: Lạ thật, từ sáng sớm đến giờ không thấy Thập ca đâu, không biết anh ấy đi đâu rồi, cũng không nhìn thấy hai thằng nhóc trong đội khảo cổ đâu cả.
Cố Đình Tông cười nói: Cậu ta có việc, cậu cũng đừng hỏi nhiều, cứ làm việc của mình đi, không cần tiễn tôi.
Xuyên Tử trước giờ chỉ từng nghe nói đến mà chưa từng được gặp ông chủ, bây giờ trông thấy ông chủ vừa có phong thái, tính tình lại tốt nên vô cùng ngưỡng mộ, không nghĩ nhiều mà lập tức tuân lệnh, quay đầu lại chào hỏi mấy anh em đang chuẩn bị đi thay ca.
Cố Đình Tông không vội vã lên xe mà đứng bên ngoài đợi. Sắp đến giờ trưa vẫn không thấy Ngôn Tiêu đâu, có vẻ như cô đã ra ngoài.
Đến trưa, một chiếc xe chạy vào trong doanh địa, Ngôn Tiêu từ trên xe đi xuống. Trên người cô mặc một chiếc áo T-shirt trắng rộng rãi đơn giản, trông giống như vừa thức dậy, khuôn mặt trắng trẻo mộc mạc, còn mang theo một chút mệt mỏi.
Cố Đình Tông đứng ở cửa viện, gọi cô lại: Tiêu Tiêu đi đâu vậy, tôi tìm em nãy giờ.
Ngôn Tiêu đến trước mặt anh ta, thật lâu sau mới mở miệng nói: Có việc tìm tôi? Tôi sắp đi rồi.
Xe của anh ta đang đỗ ở đó, vừa nhìn là biết, nhưng cô lại giống như không hề để ý. Trong lòng Cố Đình Tông hiểu rõ, khó khăn nở nụ cười: Trước khi đi vẫn muốn hỏi em một câu, có đồng ý đi cùng tôi không.
Ngôn Tiêu nhìn anh ta: Tôi sẽ không đi cùng anh.
Nụ cười trên mặt anh ta tắt ngúm: Vậy em muốn đi với ai? Có quan trọng không?
Chỉ bốn từ qua loa nhưng đủ khiến người ta liên tưởng rất nhiều, trên mặt Cố Đình Tông không tỏ vẻ gì nhưng ánh mắt đã tối đi: Tiêu Tiêu, để tôi nói thẳng với em, lão thập là thuộc hạ của tôi, cậu ta là người thế nào tôi biết rõ, thật ra cậu ta việc gì cũng dám làm, em phải nghĩ rõ ràng.
Trong lòng Ngôn Tiêu quặn thắt lại, nhìn anh ta: Anh ta cái gì cũng dám làm, kể cả bắn chết người vô tội, đúng không?
Xung quanh không có ai, vắng vẻ trống rỗng, cũng giống như giọng nói của cô lúc này. Ngôn Tiêu ghé sát vào tai anh ta, nói nhỏ: Phát súng đó, là anh buộc anh ta ra tay sao?
Cố Đình Tông nhíu chặt chân mày, những nếp nhăn trên trán càng lộ rõ: Em đang nói linh tinh gì thế, phát súng nào?
Ngôn Tiêu từ từ đứng thẳng người, ngón tay vô thức run rẩy: Không có gì, chẳng qua ngủ không ngon nên nói chuyện hơi lung tung, tôi cũng không biết mình đang nói gì.
Sắc mặt Cố Đình Tông không được tốt, vừa rồi anh ta có chút nóng lòng nên buột miệng.
Tối hôm qua lúc anh ta kêu Quan Dược xử lý chuyện đó, anh ta vỗ một cái trên lưng Quan Dược vì anh ta biết rõ trên lưng Quan Dược giắt một khẩu súng.
Anh ta không nói rõ mà chỉ ra ám hiệu, chỉ cần Quan Dược trung thành sẽ biết phải xử lý thế nào. Ngôn Tiêu thấy ánh mắt anh ta đã dịu đi, nói: Quả thực không cần thiết, tôi từ chối khiến anh khó
xử, nhưng anh không cần thiết phải làm như vậy.
Không cần thiết phải trước mặt cô hạ thấp Quan Dược như vậy.
Phát súng kia gây ra chuyện gì, cho đến lúc này Cố Đình Tông vẫn giả vờ như không biết nhưng Ngôn Tiêu lại biết rất rõ, trái tim cô lúc này chỉ còn lại cảm giác nguội lạnh.
Bỏ đi, tôi chỉ hy vọng anh sáng lập ra tổ chức Văn Bảo này là vì thực sự muốn bảo vệ di vật. Giờ cô đã đoán được vì sao lúc trước Cố Đình Tông bỏ đi không một lời từ biệt, vì anh ta không
thể tiếp tục đợi nữa, không thể bị bại lộ. Mặc dù không còn liên quan nhưng cô cũng hy vọng anh ta sẽ không trở thành một Ngũ gia khác.
Lúc Ngôn Tiêu xoay người rời đi, cổ tay lại bị nắm lấy.
Cố Đình Tông nắm tay cô rất chặt, thậm chí còn có vẻ nóng vội, không giống bộ dáng bình thản ôn hòa ngày thường.
Cố Đình Tông, buông tay ra đi, đừng để một chút ân tình năm đó cũng không còn.
Cố Đình Tông không nói gì, chỉ có hơi thở khẽ dồn dập, giống như hít vào một hơi thật sâu, đến sau cùng vẫn không thể mở miệng nói gì, từ từ buông tay Ngôn Tiêu.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, lao ra ngoài rồi biến mất trong chớp mắt.
Ngôn Tiêu không hề quay đầu nhìn, đi vào trong sân, lại nhìn cảnh vật xung quanh, đột nhiên cảm thấy nơi này vô cùng xa lạ. Cô tăng tốc bước chân đi thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ra.
Bồ Giai Dung ở trong phòng đang cầm trong tay dụng cụ phục chế di vật, thấy Ngôn Tiêu vào ngẩng đầu nhìn cô.
Ngôn Tiêu nói: Cầm theo hành lý của cô theo tôi.
Bồ Giai Dung không hiểu: Có chuyện gì?
Phải đi ngay lập tức, đến bệnh viện Du Lâm tìm Tiểu Thạch và Tiểu Vương.
Bệnh viện? Bồ Giai Dung lúc này vội vàng đứng dậy thu dọn hành lý: Ai trong bọn họ bị bệnh?
Đi trước rồi nói.
Ngôn Tiêu lấy túi sách của mình, vừa về đến chưa kịp uống nước đã đưa Bồ Giai Dung đi.
Xe tiến vào sâu trong sa mạc, Bồ Giai Dung vẫn còn truy hỏi: Cô Ngôn, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ai đã xảy ra chuyện không?
Ngôn Tiêu không trả lời, tăng tốc xe hết mức, mảng cát bụi phía trước rẽ sang tựa như bị xé rách. Cho đến khi xe chạy vào trong trấn, Ngôn Tiêu mới dừng xe. Lúc cô rời khỏi trấn, Lý Chính Hải
và Lý Sảng đang khám xét phòng khám kia, có lẽ giờ này đã điều tra ra được tin tức của Thạch Trung Chu. Nếu cô đưa Bồ Giai Dung đến Du Lâm, đồng nghĩa với việc dẫn đường cho bọn họ.
Chặng tiếp theo tôi sẽ không đưa cô đi, cô hãy đến đó gặp Tiểu Vương. Nhớ là nếu cảnh sát có hỏi gì thì đừng nói, sau này cũng đừng quay trở lại đây.
Bồ Giai Dung ngồi bất động: Cô nói vậy là có ý gì? Chính là ý đó.
Cô ta có chút bất ngờ: Cô đang đuổi người sao?
Ngôn Tiêu gật đầu: Đúng vậy, tôi đang đuổi người.
Mặt Bồ Giai Dung đỏ lên, cao giọng nói: Cô.. cô dựa vào cái gì?
Ngôn Tiêu không muốn nói ra chuyện về tổ chức Văn Bảo vì sợ sẽ hù dọa cô ta.
Dựa vào việc dù cô có ở lại đây cũng không có cơ hội nào, được chưa?
Vẻ mặt Bồ Giai Dung nhanh chóng chuyển từ màu đỏ sang trắng bệch, chỉ một giây trước còn bùng nổ vì tức giận, một giây sau đã biến mất, cúi đầu lúng túng nói: Cho nên cô và Quan đội....
Ngôn Tiêu lạnh nhạt nhìn cô ta: Tôi đã ngủ với anh ta, rồi lại bỏ anh ta. ... Bồ Giai Dung nhìn cô đầy kinh ngạc.
Tất nhiên cô có thể hỏi ý kiến của anh ta, nếu anh ta nguyện ý giữ cô ở lại, tôi sẽ không ngăn
cản.
Bồ Giai Dung khôi phục lại bình tĩnh, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Lần đầu tiên trông thấy cô ta kiên quyết dứt khoát làm một chuyện như vậy, cô mở cửa xe đi xuống, để lại không gian riêng tư lại cho cô ta.
Trên đường phố tấp nập người qua lại, náo nhiệt ồn ào như mọi khi, không ai biết được một đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Ngôn Tiêu đút tay vào túi quần, ánh mắt tập trung vào một quán nhỏ ven đường nhưng lại không biết mình đang nhìn gì.
Khoảng hai mươi phút sau, cô nhìn về phía xe, Bồ Giai Dung đã nói chuyện điện thoại xong. Cửa xe mở ra, cô ta cầm hành lý đi xuống.
Cô Ngôn, tôi đi. Hốc mắt Bồ Giai Dung hơi đỏ, đầu cúi rất thấp: Thực ra tôi đã sớm từ bỏ, nhưng khi nghe nói cô bỏ đi thì trong lòng vẫn không nỡ buông xuôi, nhưng lần này thì tôi thực sự quyết tâm.
Ngôn Tiêu không hỏi cô ta và Quan Dược vừa nói gì với nhau, đó là chuyện của hai người họ, chỉ cần cô ta rời khỏi vùng đất thị phi này là được.
Tạm biệt. Bồ Giai Dung xách túi quay đi. Thực ra vừa rồi cô không gọi được cho Quan Dược, chỉ có giọng nói lạnh lẽo của tổng đài tự động thông báo rằng điện thoại của Quan Dược không liên lạc được.
Mà dù có liên lạc được, cô cũng không biết phải nói gì. Nghe được những lời do chính miệng Ngôn Tiêu nói cô đã hiểu rõ, khi Quan Dược đứng trước mặt Ngôn Tiêu, anh trở thành một người đàn ông bình thường, nhưng khi anh ở trước mặt cô thì lại hoàn toàn không như vậy.
Trên con phố nhỏ hẹp đông đúc, bóng lưng Bồ Giai Dung nhanh chóng biến mất trong biển người qua lại.
Ngôn Tiêu ngồi vào trong xe, nhớ tới lời nói của Hứa n Diệp, bà ta nói cô là người tàn nhẫn với người khác, nhưng đối với chính mình còn tàn nhẫn hơn. Vừa rồi cô cảm nhận được bản thân vô cùng ác độc.
Nhưng so với Quan Dược cô vẫn còn kém hơn, anh mới quả thực là ác độc với chính mình.
Ngôn Tiêu đập mạnh vào tay lái, mạnh mẽ lái xe lao ra ngoài.
Quan Dược nói anh tạm thời ở trong một khách sạn trên trấn. Cô lái xe quanh trấn một vòng, ở đây chỉ có một khách sạn duy nhất.
Ngôn Tiêu đóng mạnh cửa xe, đi vào bên trong.
Đây là một căn nhà hai tầng cũ kỹ. Từ quầy lễ tân đến cầu thang không trông thấy ai cả. Ngôn Tiêu lấy điện thoại ra gọi, máy không mở, nếu trực tiếp gọi to tên anh sẽ không tốt. Cô đứng trên hành lang, trong lòng đưa ra một quyết định, đi đến từng phòng gõ cửa.
Phòng đầu tiên không có người. Phòng thứ hai mở ra, một đôi vợ chồng già đứng ở cửa nhìn cô.
Gian thứ ba là một khách du lịch nam trông khá mệt mỏi.
Từ tầng một đến tầng hai, cô đã gõ cửa tất cả mười hai phòng, Ngôn Tiêu không đếm qua nhưng biết rõ mình đã gõ rất nhiều phòng rồi.
Gian phòng tiếp theo, thật lâu sau cũng không có người ra, Ngôn Tiêu ngầm đoán chính là phòng này. Hơi thở cô dồn dập, trán tì trên cánh cửa: Mở cửa.
Cửa mở, Quan Dược đứng bên trong nhìn cô.
Dưới hai mắt anh là quầng đen, có lẽ cũng một đêm không ngủ: Sao trông anh lại như vậy?
Cả người Ngôn Tiêu đầy mồ hôi, trán và cổ ướt đẫm, cô đi vào, đóng sầm cửa, giơ tay tát anh hai
cái.
Có phải Cố Đình Tông bảo anh làm gì anh cũng làm phải không!
Trên gương mặt màu đồng hằn lên hai dấu đỏ, Quan Dược đứng bất động, nghiến chặt hàm răng. Ông ta là ông chủ của tôi.
Ngực Ngôn Tiêu phập phồng lên xuống, quay người lao vào trong toilet, mở vòi nước, hất nước chà xát mặt.
Quan Dược đứng ở cửa: Em đến đây chỉ để hỏi chuyện này?
Ngôn Tiêu bám tay trên thành bồn, nước từ trên mặt liên tục nhỏ xuống.
Quan Dược sải bước đi vào, vươn tay nắm eo cô kéo ra ngoài: Ngôn Tiêu, rốt cuộc em đến đây làm gì?
Ngôn Tiêu tựa lưng vào tường, hô hấp dần ổn định, ngẩng đầu lên, mái tóc dài bám lên gò má che đi đôi mắt đầy nước: Người phụ nữ mà ông chủ anh muốn có, anh có dám muốn hay không?
Trong nháy mắt, con ngươi Quan Dược tựa như đông cứng.
Ngôn Tiêu nhìn lên: Có dám hay không?
Mắt Quan Dược nhìn chằm chằm lên gương mặt cô, hàm răng mở ra, dứt khoát nói: Dám! Anh dám, nhưng phải xem người phụ nữ kia có chịu không.
Ngôn Tiêu túm lấy cổ áo anh: Vậy anh đừng lạc lối, đừng ngồi tù! Giữ lại cái mạng này, mới có thể đi Thượng Hải tìm em.
Yết hầu Quan Dược di chuyển: Em biết mình đang nói gì không?
Biết, em biết rõ. Ngôn Tiêu cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, giọng nói rất lạnh nhưng từng chữ từng chữ rõ ràng: Từ hôm nay trở đi, từ giờ phút này, em chính là người phụ nữ của Quan Dược.
Ở nơi đây không có bất kỳ một thứ gì cả, chỉ có ánh mắt hai người họ đang nhìn nhau không rời.
Đi ngược lại sự ngăn cản của mọi người, cô đứng trước mặt anh, chỉ cần anh dám, cô sẽ thuộc về
anh.
Quan Dược kéo tay lại, ôm cô vào trong ngực, hôn xuống.
Hai cơ thể dán sát vào nhau, Ngôn Tiêu bị anh bế lên, đè trên giường.
Ngôn Tiêu em đừng đổi ý.
Đừng đổi ý, đã đi đến bước này thì đừng mong thu hồi lại.
/79
|