“Quân Mạc Tiếu???” Bên này, Thùy Dương Quấn Bờ thấy đối thủ vào phòng là một nhân vật nữ cũng ngờ ngợ.
“Ừ.” Diệp Tu đáp lại.
Thùy Dương Quấn Bờ cũng không quá bất ngờ, Quân Mạc Tiếu bảo mình mượn acc, nhân vật nữ hay nam cũng như nhau, game thôi, nhân vật nữ cũng chả thêm được thuộc tính hay trang bị gì khác.
Nhưng đó là lời mà Diệp Tu đã nói với hắn khi tranh chấp trước cửa phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, còn người khác thì đâu biết đâu? Cả lũ chỉ biết lúc hẹn chiến hôm qua, Quân Mạc Tiếu bảo đối phương lấy acc chính ra, nên ai cũng đoán già đoán non: Hai nhân vật này là acc chính của họ đó ư?
Cái tên “Thùy Dương Quấn Bờ” kia dù sao cũng có số có má, đa phần đám lão làng di dân từ Thần Chi Lĩnh Vực sang khu mới khai hoang đều biết không ít.
“Thùy Dương Quấn Bờ??” Trong tiệm net Hưng Hân, Trần Quả và Đường Nhu cũng mở máy, lấy nick Hàn Yên Nhu tìm phòng vào xem, vừa thấy tên đối thủ Trần Quả đã giật mình thốt lên.
“Người chị quen à?” Đường Nhu hỏi.
“Chỉ biết thôi. Là người của Lam Khê Các, cao thủ mới nổi nhưng lúc nào cũng thích khoe khoang trên kênh Thế Giới, trông phát ghét.” Trần Quả chơi ở Thần Chi Lĩnh Vực đã lâu, biết Lam Khê Các có mấy cao thủ lừng danh, chẳng qua không có mấy ấn tượng tốt.
“Ồ.” Đường Nhu vẫn còn ngu ngơ với cái tên “Lam Khê Các” này. Cô chỉ coi đó là một trong các công hội nhờ họ phá kỷ lục như công hội Nguyệt Luân, không hơn không kém.
“Sao tự dưng chúng lại muốn đến PK nhỉ?” Trần Quả vừa nghi hoặc hỏi Đường Nhu, vừa nghển sang gọi Diệp Tu, “Này này, bắt đầu được rồi đó.”
“Ố kê.” Diệp Tu đeo tai nghe, ấn sẵn sàng, Quấn Bờ cũng chuẩn bị bắt đầu. Màn hình của Trần Quả Đường Nhu chớp lóe, vào trạng thái quan sát.
“Rốt cuộc mày là trai hay gái?” Vào trận đấu, tiếng của hai người được liên thông, Thùy Dương Quấn Bờ hỏi.
“Trai.” Diệp Tu đáp.
“Vẫn dùng nhân vật này, không đổi hả?” Thùy Dương Quấn Bờ lại hỏi.
“Ờ.”
“Phân thắng bại trong mấy ván đây?” Thùy Dương Quấn Bờ hỏi chi tiết.
“Một là đủ.” Diệp Tu cười, “Một ván là đủ để ông thấy chênh lệch rồi, đảm bảo không cần ván thứ hai.”
“Chém gió hả mày.” Thùy Dương Quấn Bờ nóng máu.
Tuy ở trạng thái quan sát nên Trần Quả và Đường Nhu không thể nghe thấy hai người nói gì, nhưng ngồi bên cạnh Diệp Tu, Diệp Tu nói câu nào hai cô cũng hóng đủ. Vừa nghe thấy thế, Trần Quả đã bĩu môi với Đường Nhu, “Nghe có ngứa đòn không kìa.”
“Bắt đầu rồi.” Đường Nhu vừa nói, Trần Quả lập tức điều chỉnh góc độ quan sát.
Trên võ đài, Thùy Dương Quấn Bờ nói xong câu kia cũng bắt đầu tấn công, nhân vật lao thẳng về phía Trục Yên Hà do Diệp Tu điều khiển. Khi sắp tiến vào tầm bắn của Trục Yên Hà, thân mình của hắn lay động, bước đi một cách bất quy tắc, nhân vật của Thùy Dương Quấn Bờ lập tức phân ra thành từng bóng hình theo mỗi bước.
“Bốn tàn ảnh của Kiếm Ảnh Bước.” Trần Quả ré lên.
Đây là một kỹ năng cao cấp của nghề kiếm khách, hiệu quả hoàn toàn dựa trên thao tác người chơi. Thùy Dương Quấn Bờ đã thao tác Kiếm Ảnh Bước tạo thành bốn tàn ảnh hoàn mỹ, khiến Trần Quả kêu lên sửng sốt. Đám đối thủ từng đấu với cô, chưa ai có thể tạo ra bốn tàn ảnh như thế, tên cao thủ tởm lợm của Lam Khê Các này quả nhiên có tư cách để tự đại.
“Ái chà, được ấy chứ.” Diệp Tu thầm khen một tiếng. Kinh nghiệm chinh chiến của Thùy Dương Quấn Bờ dày dặn, thời cơ dùng Kiếm Ảnh Bước cũng rất chuẩn, đúng ngay chớp mắt tiến vào tầm bắn của Trục Yên Hà. Chú ý tới chi tiết ấy đã khá lắm rồi, hơn nữa đây mới là lần đầu hắn đối đầu với Trục Yên Hà, có thể phán đoán được tầm bắn của nhân vật chứng tỏ hắn khá ám hiểu trò chơi, vừa nhìn đã hiểu biết tất cả trang bị trên người Trục Yên Hà.
Còn bốn tàn ảnh mà Trần Quả xuýt xoa kia… với Diệp Tu thực chất chả là gì, có kiếm khách nào trong giới chuyên nghiệp mà không làm được? Như tên đại thần Hoàng Thiếu Thiên đứng đầu trong lũ kiếm khách ấy, hắn ta có thể tạo ra hẳn sáu tàn ảnh rưỡi, bốn à? Còn non lắm…
Không tàn ảnh hay bốn tàn ảnh cũng như nhau, Diệp Tu nháy mắt đã nhận ra đâu là người thật, đẩy chuột, bắn ngay một quả Pháo Lượng Tử, đồng thời tay trái bấm lùi, Trục Yên Hà trượt ra sau một bước. Pháo Lượng Tử giống với Pháo Laser, tạo phản lực rất lớn, cần phải lùi về sau đúng lúc để giảm phản lực, nếu không nhân vật chắc chắn sẽ cạp đất.
Thùy Dương Quấn Bờ cũng không ngỡ ngàng với chiêu này, Kiếm Ảnh Bước sượt sang bên, bản thể tránh ra một khoảng đủ tầm, vừa hay thoát khỏi phạm vi dao động của Pháo Lượng Tử. Khả năng khống chế đầy tinh tế khiến Diệp Tu lại muốn khen câu nữa. Mà hành động tiếp đấy lại càng khiến Diệp Tu bất ngờ hơn, Thùy Dương Quấn Bờ vừa tránh thoát vừa chém một chiêu Rút Đao Trảm hòng bổ đôi Pháo Lượng Tử.
Hệ thống cho phép thực hiện công kích này, chỉ cần nhanh tay lẹ mắt và tốc độ công kích đủ cao, người chơi thậm chí chém được cả đạn của thiện xạ. Có thể làm được điều này đều là những cao thủ có thao tác bậc thầy, xác suất thành công cũng không phải trăm phát trăm trúng.
Về phần chém đôi Pháo Lượng Tử, số người làm được nhiều hơn, nhưng vẫn phải biết cách nhìn và phương pháp. Lúc này đây, Thùy Dương Quấn Bờ đã tránh được Pháo Lượng Tử lại đột nhiên làm một hành động yêu cầu độ khó thế này, đây quả thực hết sức dư hơi, trừ làm màu ra chẳng còn lý do nào khác. Diệp Tu bất đắc dĩ lắc đầu, thằng oắt này còn chưa rõ tình hình ư?
Sơ hở lớn thế cớ nào Diệp Tu lại bỏ qua? Hắn lập tức thu pháo đổi súng dùng ngay Đạn Lơ Lửng.
Bậc thầy pháo súng không phải chỉ dùng được mỗi pháo hạng nặng, chẳng qua nhiều chiêu sát thương cao của nghề này cần dùng pháo mới thi triển được. Còn chiêu Đạn Lơ Lửng này lại không thuộc chiêu thức của bậc thầy pháo súng, nó là kỹ năng dưới cấp 20 của chuyên gia thuốc súng, tác dụng như tên là gây lơ lửng cho đối thủ khi trúng chiêu. Kỹ năng này dùng súng nhỏ sẽ nhanh và chuẩn hơn.
Đổi sang dòng một súng hoặc hai súng, đấy là chuyện thường ở huyện của hệ Xạ Thủ, Diệp Tu đã thấy trong túi đồ của Trục Yên Hà có cây súng dự phòng từ lâu, nên nhanh chóng rút súng ra, bắn Đạn Lơ Lửng.
Thế nhưng, màn kế tiếp lại khiến Diệp Tu khá ngạc nhiên. Đạn Lơ Lửng vừa bắn ra, Diệp Tu lập tức cất súng, định bụng đổi pháo nổ văng Thùy Dương Quấn Bờ sắp bị cưỡng chế lơ lửng. Ai ngờ chợt thấy Thùy Dương Quấn Bờ thu kỹ năng Rút Trảm Đao lại, nghiêng người nhảy lên trước, đúng lúc phóng qua viên Đạn Lơ Lửng. Vừa chạm đất đã tức thì thi triển Tam Đoạn Trảm, ánh đao chém ra, nhân vật đã lướt đến trước mặt Trục Yên Hà, Tam Đoạn Trảm vốn là một chiêu thức kiếm khách thường dùng để di chuyển nhanh.
“Bẫy à, thằng này khá.” Diệp Tu hiểu ngay. Ra là Thùy Dương Quấn Bờ cũng khá thủ đoạn. Cái màn làm màu rất hợp tính ẻm lúc nãy chỉ là mồi nhử, nhóc ta chắc rằng một cao thủ sẽ thao tác đổi súng bắn Đạn Lơ Lửng rồi đổi lại pháo, nên đã lợi dụng khoảng thời gian đổi vũ khí để chớp thời cơ vọt đến trước mặt.
Thao tác đổi súng không nhanh, vì đổi vũ khí cần có thời gian đóng băng, đó cũng là rào cản lớn nhất cản trở tán nhân phát triển trong quá khứ.
Âm mưu thực hiện thành công làm Thùy Dương Quấn Bờ đắc ý lắm, Trục Yên Hà bấy giờ không kịp nâng pháo lên, có muốn dùng Phi Pháo thoát thân cũng không được, mình đoán chuẩn không cần chỉnh mà, đối phương hoàn toàn bó tay bó chân. Thùy Dương Quấn Bờ chuẩn bị tấn công, ai ngờ lại bị Diệp Tu cho một quả sướng đời, bởi hắn trơ mắt nhìn thấy đối thủ quẳng luôn cây pháo chưa kịp trang bị kia xuống đất.
“Gì đây? Rối rắm nên làm ẩu à?” Thùy Dương Quấn Bờ không hề đoán trước được chuyện này. Trong đấu trường không có khả năng chết rớt trang bị, nhưng lại có kẻ cuống quá mà quẳng cả vũ khí ra ư?
Thùy Dương Quấn Bờ biết tầm bắn của Trục Yên Hà, đương nhiên đoán được vũ khí trong tay đối phương từ lâu rồi.
Pháo hạng nặng Hoa Hồng, vũ khí tím cấp 70, trang bị đẳng cấp đó nằm chỏng chơ trên mặt đất, ngu gì không nhặt? Coi như không dùng thì cũng bán được cả đống tiền.
“Móa.” Trần Quả đập bàn bật dậy, cây pháo Hoa Hồng yêu quý của cô bị Diệp Tu quẳng không thương tiếc, nhỡ bị đối thủ lượm mất thì sao? Trần Quả hối hận sao mình không cố định nó cơ chứ? Chỉ trách trước cứ mơ mộng có ngày đổi vũ khí cam, đến lúc đó sẽ bán vũ khí tím này đi, nhưng giờ thì sao?
Song, lúc này Thùy Dương Quấn Bờ không đáng khinh đến nỗi te te chạy ra nhặt, kinh ngạc nhiều vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục công kích, vừa quay ra đã thấy Trục Yên Hà cho mình một chiêu Lên Gối.
Lên Gối? Hữu dụng ư?
Thùy Dương Quấn Bờ cười khẩy, Lên Gối quả thật là một kỹ năng Bá Thể không bị cắt ngang, nhưng tiếc rằng Thùy Dương Quấn Bờ đã sớm đoán được đối phương sẽ dùng chiêu này để đẩy mình ra, cho nên, kỹ năng đầu tiên hắn sử dụng khi tiến sát là Liệt Ba Trảm, một kỹ năng của quỷ kiếm sĩ có thể phá Bá Thể.
Kỹ năng này không nhanh, nhưng đối với bậc thầy pháo súng vừa cồng kềnh vừa chậm chạp, thì chiêu này vẫn ăn đứt Lên Gối. Lên Gối là kỹ năng loại thể thuật của hệ Xạ Thủ, mặc dù không liên quan đến tốc độ bắn, nhưng lại chịu ảnh hưởng của trọng lượng người chơi. Với bậc thầy pháo súng mặc giáp nặng, cầm pháo hạng nặng, thì đây chắn chắn là kỹ năng chậm nhất.
Thùy Dương Quấn Bờ tự tin mình suy đoán hoàn mỹ, nhưng kết quả lại khác xa dự đoán của hắn, chiêu Lên Gối của Trục Yên Hà đến trước chiêu Liệt Ba Trảm, hất tung hắn lên thành một đường cong đẹp đẽ giữa không trung.
“Không thể nào…” Thùy Dương Quấn Bờ chới với giữa không trung vội vàng điều chỉnh góc nhìn xuống, bấy giờ hắn mới kịp nhận ra: Sức nặng của vũ khí ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ hành động, mà lúc này đây, bậc thầy pháo súng chậm nhất trong hệ Xạ Thủ không hề cầm pháo trong tay, trên tay Trục Yên Hà… chả có gì cả.
Một bậc thầy pháo súng không cầm gì trên tay, động tác nhanh hơn bao nhiêu? Thùy Dương Quấn Bờ chợt nhận ra mình chưa từng chú ý tới vấn đề này.
“Ừ.” Diệp Tu đáp lại.
Thùy Dương Quấn Bờ cũng không quá bất ngờ, Quân Mạc Tiếu bảo mình mượn acc, nhân vật nữ hay nam cũng như nhau, game thôi, nhân vật nữ cũng chả thêm được thuộc tính hay trang bị gì khác.
Nhưng đó là lời mà Diệp Tu đã nói với hắn khi tranh chấp trước cửa phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, còn người khác thì đâu biết đâu? Cả lũ chỉ biết lúc hẹn chiến hôm qua, Quân Mạc Tiếu bảo đối phương lấy acc chính ra, nên ai cũng đoán già đoán non: Hai nhân vật này là acc chính của họ đó ư?
Cái tên “Thùy Dương Quấn Bờ” kia dù sao cũng có số có má, đa phần đám lão làng di dân từ Thần Chi Lĩnh Vực sang khu mới khai hoang đều biết không ít.
“Thùy Dương Quấn Bờ??” Trong tiệm net Hưng Hân, Trần Quả và Đường Nhu cũng mở máy, lấy nick Hàn Yên Nhu tìm phòng vào xem, vừa thấy tên đối thủ Trần Quả đã giật mình thốt lên.
“Người chị quen à?” Đường Nhu hỏi.
“Chỉ biết thôi. Là người của Lam Khê Các, cao thủ mới nổi nhưng lúc nào cũng thích khoe khoang trên kênh Thế Giới, trông phát ghét.” Trần Quả chơi ở Thần Chi Lĩnh Vực đã lâu, biết Lam Khê Các có mấy cao thủ lừng danh, chẳng qua không có mấy ấn tượng tốt.
“Ồ.” Đường Nhu vẫn còn ngu ngơ với cái tên “Lam Khê Các” này. Cô chỉ coi đó là một trong các công hội nhờ họ phá kỷ lục như công hội Nguyệt Luân, không hơn không kém.
“Sao tự dưng chúng lại muốn đến PK nhỉ?” Trần Quả vừa nghi hoặc hỏi Đường Nhu, vừa nghển sang gọi Diệp Tu, “Này này, bắt đầu được rồi đó.”
“Ố kê.” Diệp Tu đeo tai nghe, ấn sẵn sàng, Quấn Bờ cũng chuẩn bị bắt đầu. Màn hình của Trần Quả Đường Nhu chớp lóe, vào trạng thái quan sát.
“Rốt cuộc mày là trai hay gái?” Vào trận đấu, tiếng của hai người được liên thông, Thùy Dương Quấn Bờ hỏi.
“Trai.” Diệp Tu đáp.
“Vẫn dùng nhân vật này, không đổi hả?” Thùy Dương Quấn Bờ lại hỏi.
“Ờ.”
“Phân thắng bại trong mấy ván đây?” Thùy Dương Quấn Bờ hỏi chi tiết.
“Một là đủ.” Diệp Tu cười, “Một ván là đủ để ông thấy chênh lệch rồi, đảm bảo không cần ván thứ hai.”
“Chém gió hả mày.” Thùy Dương Quấn Bờ nóng máu.
Tuy ở trạng thái quan sát nên Trần Quả và Đường Nhu không thể nghe thấy hai người nói gì, nhưng ngồi bên cạnh Diệp Tu, Diệp Tu nói câu nào hai cô cũng hóng đủ. Vừa nghe thấy thế, Trần Quả đã bĩu môi với Đường Nhu, “Nghe có ngứa đòn không kìa.”
“Bắt đầu rồi.” Đường Nhu vừa nói, Trần Quả lập tức điều chỉnh góc độ quan sát.
Trên võ đài, Thùy Dương Quấn Bờ nói xong câu kia cũng bắt đầu tấn công, nhân vật lao thẳng về phía Trục Yên Hà do Diệp Tu điều khiển. Khi sắp tiến vào tầm bắn của Trục Yên Hà, thân mình của hắn lay động, bước đi một cách bất quy tắc, nhân vật của Thùy Dương Quấn Bờ lập tức phân ra thành từng bóng hình theo mỗi bước.
“Bốn tàn ảnh của Kiếm Ảnh Bước.” Trần Quả ré lên.
Đây là một kỹ năng cao cấp của nghề kiếm khách, hiệu quả hoàn toàn dựa trên thao tác người chơi. Thùy Dương Quấn Bờ đã thao tác Kiếm Ảnh Bước tạo thành bốn tàn ảnh hoàn mỹ, khiến Trần Quả kêu lên sửng sốt. Đám đối thủ từng đấu với cô, chưa ai có thể tạo ra bốn tàn ảnh như thế, tên cao thủ tởm lợm của Lam Khê Các này quả nhiên có tư cách để tự đại.
“Ái chà, được ấy chứ.” Diệp Tu thầm khen một tiếng. Kinh nghiệm chinh chiến của Thùy Dương Quấn Bờ dày dặn, thời cơ dùng Kiếm Ảnh Bước cũng rất chuẩn, đúng ngay chớp mắt tiến vào tầm bắn của Trục Yên Hà. Chú ý tới chi tiết ấy đã khá lắm rồi, hơn nữa đây mới là lần đầu hắn đối đầu với Trục Yên Hà, có thể phán đoán được tầm bắn của nhân vật chứng tỏ hắn khá ám hiểu trò chơi, vừa nhìn đã hiểu biết tất cả trang bị trên người Trục Yên Hà.
Còn bốn tàn ảnh mà Trần Quả xuýt xoa kia… với Diệp Tu thực chất chả là gì, có kiếm khách nào trong giới chuyên nghiệp mà không làm được? Như tên đại thần Hoàng Thiếu Thiên đứng đầu trong lũ kiếm khách ấy, hắn ta có thể tạo ra hẳn sáu tàn ảnh rưỡi, bốn à? Còn non lắm…
Không tàn ảnh hay bốn tàn ảnh cũng như nhau, Diệp Tu nháy mắt đã nhận ra đâu là người thật, đẩy chuột, bắn ngay một quả Pháo Lượng Tử, đồng thời tay trái bấm lùi, Trục Yên Hà trượt ra sau một bước. Pháo Lượng Tử giống với Pháo Laser, tạo phản lực rất lớn, cần phải lùi về sau đúng lúc để giảm phản lực, nếu không nhân vật chắc chắn sẽ cạp đất.
Thùy Dương Quấn Bờ cũng không ngỡ ngàng với chiêu này, Kiếm Ảnh Bước sượt sang bên, bản thể tránh ra một khoảng đủ tầm, vừa hay thoát khỏi phạm vi dao động của Pháo Lượng Tử. Khả năng khống chế đầy tinh tế khiến Diệp Tu lại muốn khen câu nữa. Mà hành động tiếp đấy lại càng khiến Diệp Tu bất ngờ hơn, Thùy Dương Quấn Bờ vừa tránh thoát vừa chém một chiêu Rút Đao Trảm hòng bổ đôi Pháo Lượng Tử.
Hệ thống cho phép thực hiện công kích này, chỉ cần nhanh tay lẹ mắt và tốc độ công kích đủ cao, người chơi thậm chí chém được cả đạn của thiện xạ. Có thể làm được điều này đều là những cao thủ có thao tác bậc thầy, xác suất thành công cũng không phải trăm phát trăm trúng.
Về phần chém đôi Pháo Lượng Tử, số người làm được nhiều hơn, nhưng vẫn phải biết cách nhìn và phương pháp. Lúc này đây, Thùy Dương Quấn Bờ đã tránh được Pháo Lượng Tử lại đột nhiên làm một hành động yêu cầu độ khó thế này, đây quả thực hết sức dư hơi, trừ làm màu ra chẳng còn lý do nào khác. Diệp Tu bất đắc dĩ lắc đầu, thằng oắt này còn chưa rõ tình hình ư?
Sơ hở lớn thế cớ nào Diệp Tu lại bỏ qua? Hắn lập tức thu pháo đổi súng dùng ngay Đạn Lơ Lửng.
Bậc thầy pháo súng không phải chỉ dùng được mỗi pháo hạng nặng, chẳng qua nhiều chiêu sát thương cao của nghề này cần dùng pháo mới thi triển được. Còn chiêu Đạn Lơ Lửng này lại không thuộc chiêu thức của bậc thầy pháo súng, nó là kỹ năng dưới cấp 20 của chuyên gia thuốc súng, tác dụng như tên là gây lơ lửng cho đối thủ khi trúng chiêu. Kỹ năng này dùng súng nhỏ sẽ nhanh và chuẩn hơn.
Đổi sang dòng một súng hoặc hai súng, đấy là chuyện thường ở huyện của hệ Xạ Thủ, Diệp Tu đã thấy trong túi đồ của Trục Yên Hà có cây súng dự phòng từ lâu, nên nhanh chóng rút súng ra, bắn Đạn Lơ Lửng.
Thế nhưng, màn kế tiếp lại khiến Diệp Tu khá ngạc nhiên. Đạn Lơ Lửng vừa bắn ra, Diệp Tu lập tức cất súng, định bụng đổi pháo nổ văng Thùy Dương Quấn Bờ sắp bị cưỡng chế lơ lửng. Ai ngờ chợt thấy Thùy Dương Quấn Bờ thu kỹ năng Rút Trảm Đao lại, nghiêng người nhảy lên trước, đúng lúc phóng qua viên Đạn Lơ Lửng. Vừa chạm đất đã tức thì thi triển Tam Đoạn Trảm, ánh đao chém ra, nhân vật đã lướt đến trước mặt Trục Yên Hà, Tam Đoạn Trảm vốn là một chiêu thức kiếm khách thường dùng để di chuyển nhanh.
“Bẫy à, thằng này khá.” Diệp Tu hiểu ngay. Ra là Thùy Dương Quấn Bờ cũng khá thủ đoạn. Cái màn làm màu rất hợp tính ẻm lúc nãy chỉ là mồi nhử, nhóc ta chắc rằng một cao thủ sẽ thao tác đổi súng bắn Đạn Lơ Lửng rồi đổi lại pháo, nên đã lợi dụng khoảng thời gian đổi vũ khí để chớp thời cơ vọt đến trước mặt.
Thao tác đổi súng không nhanh, vì đổi vũ khí cần có thời gian đóng băng, đó cũng là rào cản lớn nhất cản trở tán nhân phát triển trong quá khứ.
Âm mưu thực hiện thành công làm Thùy Dương Quấn Bờ đắc ý lắm, Trục Yên Hà bấy giờ không kịp nâng pháo lên, có muốn dùng Phi Pháo thoát thân cũng không được, mình đoán chuẩn không cần chỉnh mà, đối phương hoàn toàn bó tay bó chân. Thùy Dương Quấn Bờ chuẩn bị tấn công, ai ngờ lại bị Diệp Tu cho một quả sướng đời, bởi hắn trơ mắt nhìn thấy đối thủ quẳng luôn cây pháo chưa kịp trang bị kia xuống đất.
“Gì đây? Rối rắm nên làm ẩu à?” Thùy Dương Quấn Bờ không hề đoán trước được chuyện này. Trong đấu trường không có khả năng chết rớt trang bị, nhưng lại có kẻ cuống quá mà quẳng cả vũ khí ra ư?
Thùy Dương Quấn Bờ biết tầm bắn của Trục Yên Hà, đương nhiên đoán được vũ khí trong tay đối phương từ lâu rồi.
Pháo hạng nặng Hoa Hồng, vũ khí tím cấp 70, trang bị đẳng cấp đó nằm chỏng chơ trên mặt đất, ngu gì không nhặt? Coi như không dùng thì cũng bán được cả đống tiền.
“Móa.” Trần Quả đập bàn bật dậy, cây pháo Hoa Hồng yêu quý của cô bị Diệp Tu quẳng không thương tiếc, nhỡ bị đối thủ lượm mất thì sao? Trần Quả hối hận sao mình không cố định nó cơ chứ? Chỉ trách trước cứ mơ mộng có ngày đổi vũ khí cam, đến lúc đó sẽ bán vũ khí tím này đi, nhưng giờ thì sao?
Song, lúc này Thùy Dương Quấn Bờ không đáng khinh đến nỗi te te chạy ra nhặt, kinh ngạc nhiều vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục công kích, vừa quay ra đã thấy Trục Yên Hà cho mình một chiêu Lên Gối.
Lên Gối? Hữu dụng ư?
Thùy Dương Quấn Bờ cười khẩy, Lên Gối quả thật là một kỹ năng Bá Thể không bị cắt ngang, nhưng tiếc rằng Thùy Dương Quấn Bờ đã sớm đoán được đối phương sẽ dùng chiêu này để đẩy mình ra, cho nên, kỹ năng đầu tiên hắn sử dụng khi tiến sát là Liệt Ba Trảm, một kỹ năng của quỷ kiếm sĩ có thể phá Bá Thể.
Kỹ năng này không nhanh, nhưng đối với bậc thầy pháo súng vừa cồng kềnh vừa chậm chạp, thì chiêu này vẫn ăn đứt Lên Gối. Lên Gối là kỹ năng loại thể thuật của hệ Xạ Thủ, mặc dù không liên quan đến tốc độ bắn, nhưng lại chịu ảnh hưởng của trọng lượng người chơi. Với bậc thầy pháo súng mặc giáp nặng, cầm pháo hạng nặng, thì đây chắn chắn là kỹ năng chậm nhất.
Thùy Dương Quấn Bờ tự tin mình suy đoán hoàn mỹ, nhưng kết quả lại khác xa dự đoán của hắn, chiêu Lên Gối của Trục Yên Hà đến trước chiêu Liệt Ba Trảm, hất tung hắn lên thành một đường cong đẹp đẽ giữa không trung.
“Không thể nào…” Thùy Dương Quấn Bờ chới với giữa không trung vội vàng điều chỉnh góc nhìn xuống, bấy giờ hắn mới kịp nhận ra: Sức nặng của vũ khí ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ hành động, mà lúc này đây, bậc thầy pháo súng chậm nhất trong hệ Xạ Thủ không hề cầm pháo trong tay, trên tay Trục Yên Hà… chả có gì cả.
Một bậc thầy pháo súng không cầm gì trên tay, động tác nhanh hơn bao nhiêu? Thùy Dương Quấn Bờ chợt nhận ra mình chưa từng chú ý tới vấn đề này.
/1726
|