“Lão đại, em tới thành Không Tích rồi nè.” Bánh Bao Xâm Lấn vừa đảo mắt đã sống lại ở chủ thành, vui vẻ gửi tin tức.
“Em “độc” đấy.” Diệp Tu trả lời.
“Nhưng em không có vũ khí, cũng không có tiền. . .” Bánh Bao Xâm Lấn tiếp lời.
“Em. . . thiệt độc ác, chờ lát nữa anh đến!” Diệp Tu nói.
“OK!” Bánh Bao Xâm Lấn còn phun cả tiếng Anh.
Diệp Tu không để Quân Mạc Tiếu về thẳng thành Không Tích, mà lại đi về phía Khe Núi Nhất Tuyến. Cả lũ đều logout ở Khe Núi Nhất Tuyến, thế nên sẽ gặp phải hoàn cảnh y như Bánh Bao Xâm Lấn. Tuy tin tưởng những người khác không đến mức giống cậu, ngơ ngơ mặc người bám đuôi mười mấy phút, nhưng dẫu sao vẫn gặp chút khó khăn.
Trên đường đến, bản thân Diệp Tu cũng phải cẩn thận trốn tránh bất kỳ người chơi nào, vào 8 giờ 30 phút, chợt xuất hiện tin nhắc bạn tốt đăng nhập, Diệp Tu mở ra xem, là Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh.
“Ơ, người đâu cả rồi?” Tô Mộc Tranh gửi tin hỏi. Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm không có mặt. Đường Nhu khẳng định không thể tới, mà Kiều Nhất Phàm còn chưa thấy đâu, liên lạc cũng không được.
“Hết cách rồi.” Diệp Tu gửi một emo bó tay.
“Vậy còn đánh được không?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Để coi sau, em ra khỏi Khe Núi Nhất Tuyến trước đi, cẩn thận xíu.” Diệp Tu nói.
Địa điểm Phong Sơ Yên Mộc đăng nhập không hề hẻo lánh như Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng Tô Mộc Tranh không ngốc như cậu ta. Sau khi online đương nhiên biết phải phòng bị những gì, kiểu địa hình của khe núi Nhất Tuyến lại rất dễ trốn chạy, dù bị người theo sau, Tô Mộc Tranh vẫn ung dung lợi dụng địa hình mà cắt đuôi.
Đáng thương cho đám người kia, vừa thấy Phong Sơ Yên Mộc, hưng phấn báo cáo công hội để tranh công. Sau đó lại đi theo. Theo đã đời, người lại mất tiêu. Công đâu không thấy, chỉ thấy bị mắng một trận. Tâm tình của lão đại bảy công hội lớn hiện không tốt đẹp gì.
Diệp Tu tới gần ngõ vào Khe Núi Nhất Tuyến, thấy một người chơi đứng bồn chồn ngoài cửa, không đi vào cũng không rời đi, trong lòng hắn tính toán cả. Không nhiều lời mà xông lên ngay, hai ba nhát đã giết chết người ta.
Các công hội lớn lập tức nhận được tin tức: Phát hiện Quân Mạc Tiếu tại lối vào Khe Núi Nhất Tuyến.
Hai mươi giây sau, phát hiện đồng chí đi trinh sát Quân Mạc Tiếu đã hi sinh anh dũng.
Ở khe núi, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đến chỗ ra vào, vừa lên liền thấy Quân Mạc Tiếu.
“Ai da, tới đón em hả?” Tô Mộc Tranh nói.
“Không phải.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đứng đó, bên cạnh lại có một thi thể. Đương nhiên chính là đồng chí vừa bị giết kia. Đã hy sinh mà vẫn định bụng thăm dò hướng đi của mục tiêu, quả thực tận tụy với công việc.
“Giết phong cảnh quá đi!” Tô Mộc Tranh rất bất mãn với cái xác nọ, ngay cả pháo của Phong Sơ Yên Mộc cũng giơ sẵn lên.
“Đi thôi!” Diệp Tu kêu, hai người rời đi. Đồng chí trinh sát gửi tin hướng đi của hai người, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình.
Mỗi công hội lại điều động người, triển khai việc tìm kiếm và đuổi giết, những người tham dự đều là người của hôm qua, nhưng ý chí chiến đấu lại không cao như trước.
Mà những người từng tham gia chiến đấu thì trông khá khẩm hơn. Giống như Cô Ẩm, chí ít từng bị ăn hành, coi như có động lực để báo thù. Tuy nhiên, số người co giò chạy liên tục, chán chường chờ đợi đến hồ đồ như hôm qua lại không ít. Sau khi biết hôm nay phải tiếp tục, tất cả chuẩn bị sẵn phim ảnh, truyện tranh, tiểu thuyết, đồ ăn vặt để giết thời gian.
Diệp Tu dẫn theo Tô Mộc Tranh, hai người vòng vèo trong bản đồ một hồi, chuồn êm khỏi mạng lưới tìm kiếm của các công hội lớn, sau lại không về thành Không Tích mà đến trấn nhỏ Bố Nhĩ Tư gần Rừng Rậm Băng Sương.
Đây là điểm dừng chân đầu tiên của những người mới rời thôn Tân Thủ, thị trấn tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì. Đấu trường từ bên này vào cũng tương tự.
Khi tới thị trấn Bố Nhĩ Tư đã gần 9 giờ. Kiều Nhất Phàm vẫn chưa xuất hiện. Diệp Tu gửi tiền cho Bánh Bao Xâm Lấn để cậu đi mua vũ khí trước, sau đó nhìn danh sách bạn tốt, Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, Thiển Sinh Ly và Mộ Vân Thâm ngược lại có online. Thế nhưng chưa bàn đến vấn đề thực lực, nếu họ tham gia, chính là dây vào cuộc phân tranh của Diệp Tu và các công hội lớn, sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức. Diệp Tu không muốn họ bị dính vào chuyện này.
9 giờ, lại có tin bạn tốt online, Diệp Tu mở ra xem, Dạ Vị Ương đã lên, Trương Tân Kiệt quả là một kẻ đúng giờ. Hơn nữa người ta còn đứng sẵn ở cửa đấu trường, một bước nữa là có thể vào luôn. Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du và bốn người kia cũng chuẩn bị tươm tất, cả đám nào dám để Trương Tân Kiệt chờ mình đại giá.
Họ không dám, Diệp Tu lại dám.
“Bắt đầu chưa?”
“Chưa đủ người.”
“4 tiếng 37 phút còn tìm không đủ người?” Trương Tân Kiệt rất khinh thường hiệu suất này.
“Bó tay rồi, đổi giờ đi, 12 giờ được không?”
“Không được.” Đối với người nghiêm túc như Trương Tân Kiệt, 12 giờ là thời gian hắn say giấc nồng.
“Vậy cậu nói thử xem.” Diệp Tu trả lời.
“Bao giờ thì có thể tập hợp đủ người?” Trương Tân Kiệt hỏi.
“12 giờ. . .” Vấn đề lại vòng về.
“Vậy mai đi, hy vọng cậu không lỡ hẹn tiếp.” Trương Tân Kiệt quyết đoán nói, hiển nhiên không muốn lãng phí thời gian nữa.
“Ai, đợt chút đã, tôi có người rồi.” Diệp Tu đột nhiên kêu lên. Hắn mới nhận được tin tức bạn tốt online, chưa kịp mở ra xem đã có tin gửi ngay đến: “PKPKPKPKPKPK.”
“Kẻ phiền chết người lại tới rồi!” Tô Mộc Tranh bĩu môi.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nhanh chóng vào đấu trường, lập phòng, bố trí hoàn tất, gửi số phòng cho Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên.
“Chờ tui đổi tài khoản!” Hoàng Thiếu Thiên lập tức nói.
“Cứ dùng cái này đi!” Diệp Tu nói.
“Làm gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Giúp anh đánh chút.” Diệp Tu nói.
“Móa móa móa! ! Tui tới tìm anh để PK, anh nghĩ rằng tui là thú triệu hồi của mình hả!” Hoàng Thiếu Thiên mắng chửi.
“Nhanh lắm.” Diệp Tu nói.
“Không có vũ khí!” Hoàng Thiếu Thiên kêu.
“Chú tìm Bánh Bao Xâm Lấn, cậu ta đang mua vũ khí đấy, bảo cậu ta mua dùm một cái luôn.” Diệp Tu gửi tin. Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên hiện tại mới 27, chỉ có thể dùng vũ khí cấp 25, rẻ hơn vũ khí 30 nhiều.
“Chú em Bánh Bao. . .” Hoàng Thiếu Thiên lại liên hệ với Bánh Bao Xâm Lấn.
Đang giờ cao điểm, trong chợ có rất nhiều quầy bán. Hai người cũng không phải kẻ thích trả giá, cấp tốc cầm hai món vũ khí trong tay, dọt thẳng đến đấu trường.
Tại đấu trường, năm người kia nhận được số phòng thì lập tức tổ đội tiến vào, năm người tập hợp đủ. Tổ năm người của Tưởng Du, bốn nghề chiến đấu không hề đổi, chỉ có mục sư của Dạ Vị Ương bị Trương Tân Kiệt thay thế.
Còn phía đám Diệp Tu? Quân Mạc Tiếu của hắn và Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đã vào, người của ba chỗ trống bên dưới lại biến đổi chớp nhoáng như xẹt điện.
“Người của mấy cậu đâu?” Trong cột tin tức sát bên, Dạ Vị Ương đang gửi tin sang. Vị trí của người thứ ba chợt không chớp nhoáng nữa, nhân vật ổn định: Bánh Bao Xâm Lấn.
Sát phía sau là người thứ tư: Lưu Mộc.
“Lưu Mộc?” Tưởng Du ngẩn ra.
“Ai vậy?” Trương Tân Kiệt hỏi.
“Hôm qua chúng ta không gặp người này. Thế nhưng, có không ít người chết dưới tay hắn ở Rừng Không Tri. Hắn chỉ mới cấp 27.” Tưởng Du vội giới thiệu.
“Tranh thủ thời gian nào, tranh thủ thời gian nào, tranh thủ thời gian nào!” Lưu Mộc vừa vào phòng, cột tin tức lập tức căng thẳng.
“Hơn nữa nói rất nhiều.” Tưởng Du nhanh chóng bổ sung thêm.
“Kiếm khách nói nhiều thịnh hành lâu rồi.” Trương Tân Kiệt nói.
Ai nấy cười cợt, bọn họ đương nhiên biết nguyên nhân do đâu.
“Vậy tên kia là ai?” Trong tiếng cười, nhân vật thứ năm theo sát Lưu Mộc không chớp nữa. Ngó xem thử, nhà quyền pháp liền nghi hoặc. Người thứ năm bên đội Quân Mạc Tiếu là một thích khách cấp 31, tên 00 Giết. Bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này trong tin tình báo.
“00 Giết?” Tưởng Du cũng buồn bực, vội vã gửi tin cho Dạ Độ Hàn Đàm, Dạ Độ Hàn Đàm lại không biết nhân vật ấy là ai.
“Chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị!” Lưu Mộc tiếp tục spam bên này.
“Nếu chú không muốn bại lộ thân phận thì nói ít lại đi.” Diệp Tu gửi tin cho Lưu Mộc.
“Sao thế?”
“Dạ Vị Ương đối diện chính là Trương Tân Kiệt.” Diệp Tu nói.
“Thiệt đó hả?” Hoàng Thiếu Thiên kinh hãi.
Lúc này mọi người đã chuẩn bị xong, trận đấu đoàn đội chính thức bắt đầu, thoáng chốc đã tiến vào cảnh chiến đấu. Bản đồ Mộ Địa Dung Nham, lựa chọn ngẫu nhiên theo hệ thống, công bằng cho cả đôi bên.
“Thiệt hay giỡn thiệt hay giỡn?” Hoàng Thiếu Thiên vào bản đồ rồi vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Giỡn đó, chú xàm tiếp đi!” Diệp Tu nói.
Theo thói quen, Hoàng Thiếu Thiên vừa vào trận đấu sẽ bắt đầu lảm nhảm trong kênh tổ đội, giờ lại nhịn xuống. Mà nhân vật thứ năm 00 Giết đang hối hả xông vào chiến trường.
“Ồ, người anh em này gấp gáp quá vậy, ai đó?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Không biết.” Diệp Tu nói.
“Không biết?” Hoàng Thiếu Thiên không hiểu.
“Không đủ người, vào đại thôi.” Diệp Tu nói.
Mọi người muốn ngất. Phòng của Diệp Tu không cài pass, đương nhiên là ai cũng có thể vào, ba vị trí trước đấy biến đổi như xẹt điện cũng là do có người vừa vào đã bị Diệp Tu đá ra, chừa chỗ cho Bánh Bao Xâm Lấn và Hoàng Thiếu Thiên. Đợi hai người đến đủ, hắn cũng không để ý nữa. Vì vậy người thứ năm chưa bị đá chính là thích khách 00 Giết.
Còn vì sao bên Mưu Đồ Bá Đạo lại không ai chui vào? Đó là vì đây là một trận đấu mang tính đánh cược, lúc tiến vào hệ thống sẽ gửi tin hỏi có đồng ý không. Bên bọn Diệp Tu thua chỉ mất lời hứa, thắng sẽ có đầy vật liệu, thua thì chả sao cả. Bên Mưu Đồ Bá Đạo thắng chẳng được gì, thua lại mất rất nhiều vật liệu. Thằng nào sẽ đồng ý với điều kiện này? Mà lỡ tay ấn nhầm đồng ý, trên người không có ngần ấy vật liệu hiếm cũng không được vào.
“Tuy đẳng cấp tên Lưu Mộc rất thấp, nhưng theo tin tình báo từ phía Rừng Không Tri cho biết, thực lực của hắn không hề kém. Còn tên thích khách lại chẳng có bất luận tin tức gì. Có điều, được tham gia vào trận đánh cuộc này, em nghĩ Quân Mạc Tiếu đặt lòng tin nơi gã, e rằng thực lực của gã cũng khá mạnh.” Phía Mưu Đồ Bá Đạo vốn đang thảo luận về Lưu Mộc và 00 Giết, sau khi vào trận vẫn còn bàn tiếp. Tưởng Du nói hết những phân tích của mình.
“Coi kìa, tên thích khách đó đang lao đến đây.” Nhà quyền pháp kêu lên.
Dạ Vị Ương của Trương Tân Kiệt liếc mắt nhìn sang. Quả nhiên thích khách 00 Giết đã tách khỏi đội ngũ, đơn thương độc mã xông về phía họ.
“Đây là chiến thuật gì?” Trương Tân Kiệt còn đang suy ngẫm, 00 Giết đột nhiên dừng lại, xoay người dọt về.
“Lại quay về rồi?” Đám người của Mưu Đồ Bá Đạo khó hiểu.
“Em “độc” đấy.” Diệp Tu trả lời.
“Nhưng em không có vũ khí, cũng không có tiền. . .” Bánh Bao Xâm Lấn tiếp lời.
“Em. . . thiệt độc ác, chờ lát nữa anh đến!” Diệp Tu nói.
“OK!” Bánh Bao Xâm Lấn còn phun cả tiếng Anh.
Diệp Tu không để Quân Mạc Tiếu về thẳng thành Không Tích, mà lại đi về phía Khe Núi Nhất Tuyến. Cả lũ đều logout ở Khe Núi Nhất Tuyến, thế nên sẽ gặp phải hoàn cảnh y như Bánh Bao Xâm Lấn. Tuy tin tưởng những người khác không đến mức giống cậu, ngơ ngơ mặc người bám đuôi mười mấy phút, nhưng dẫu sao vẫn gặp chút khó khăn.
Trên đường đến, bản thân Diệp Tu cũng phải cẩn thận trốn tránh bất kỳ người chơi nào, vào 8 giờ 30 phút, chợt xuất hiện tin nhắc bạn tốt đăng nhập, Diệp Tu mở ra xem, là Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh.
“Ơ, người đâu cả rồi?” Tô Mộc Tranh gửi tin hỏi. Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm không có mặt. Đường Nhu khẳng định không thể tới, mà Kiều Nhất Phàm còn chưa thấy đâu, liên lạc cũng không được.
“Hết cách rồi.” Diệp Tu gửi một emo bó tay.
“Vậy còn đánh được không?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Để coi sau, em ra khỏi Khe Núi Nhất Tuyến trước đi, cẩn thận xíu.” Diệp Tu nói.
Địa điểm Phong Sơ Yên Mộc đăng nhập không hề hẻo lánh như Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng Tô Mộc Tranh không ngốc như cậu ta. Sau khi online đương nhiên biết phải phòng bị những gì, kiểu địa hình của khe núi Nhất Tuyến lại rất dễ trốn chạy, dù bị người theo sau, Tô Mộc Tranh vẫn ung dung lợi dụng địa hình mà cắt đuôi.
Đáng thương cho đám người kia, vừa thấy Phong Sơ Yên Mộc, hưng phấn báo cáo công hội để tranh công. Sau đó lại đi theo. Theo đã đời, người lại mất tiêu. Công đâu không thấy, chỉ thấy bị mắng một trận. Tâm tình của lão đại bảy công hội lớn hiện không tốt đẹp gì.
Diệp Tu tới gần ngõ vào Khe Núi Nhất Tuyến, thấy một người chơi đứng bồn chồn ngoài cửa, không đi vào cũng không rời đi, trong lòng hắn tính toán cả. Không nhiều lời mà xông lên ngay, hai ba nhát đã giết chết người ta.
Các công hội lớn lập tức nhận được tin tức: Phát hiện Quân Mạc Tiếu tại lối vào Khe Núi Nhất Tuyến.
Hai mươi giây sau, phát hiện đồng chí đi trinh sát Quân Mạc Tiếu đã hi sinh anh dũng.
Ở khe núi, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đến chỗ ra vào, vừa lên liền thấy Quân Mạc Tiếu.
“Ai da, tới đón em hả?” Tô Mộc Tranh nói.
“Không phải.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đứng đó, bên cạnh lại có một thi thể. Đương nhiên chính là đồng chí vừa bị giết kia. Đã hy sinh mà vẫn định bụng thăm dò hướng đi của mục tiêu, quả thực tận tụy với công việc.
“Giết phong cảnh quá đi!” Tô Mộc Tranh rất bất mãn với cái xác nọ, ngay cả pháo của Phong Sơ Yên Mộc cũng giơ sẵn lên.
“Đi thôi!” Diệp Tu kêu, hai người rời đi. Đồng chí trinh sát gửi tin hướng đi của hai người, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình.
Mỗi công hội lại điều động người, triển khai việc tìm kiếm và đuổi giết, những người tham dự đều là người của hôm qua, nhưng ý chí chiến đấu lại không cao như trước.
Mà những người từng tham gia chiến đấu thì trông khá khẩm hơn. Giống như Cô Ẩm, chí ít từng bị ăn hành, coi như có động lực để báo thù. Tuy nhiên, số người co giò chạy liên tục, chán chường chờ đợi đến hồ đồ như hôm qua lại không ít. Sau khi biết hôm nay phải tiếp tục, tất cả chuẩn bị sẵn phim ảnh, truyện tranh, tiểu thuyết, đồ ăn vặt để giết thời gian.
Diệp Tu dẫn theo Tô Mộc Tranh, hai người vòng vèo trong bản đồ một hồi, chuồn êm khỏi mạng lưới tìm kiếm của các công hội lớn, sau lại không về thành Không Tích mà đến trấn nhỏ Bố Nhĩ Tư gần Rừng Rậm Băng Sương.
Đây là điểm dừng chân đầu tiên của những người mới rời thôn Tân Thủ, thị trấn tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì. Đấu trường từ bên này vào cũng tương tự.
Khi tới thị trấn Bố Nhĩ Tư đã gần 9 giờ. Kiều Nhất Phàm vẫn chưa xuất hiện. Diệp Tu gửi tiền cho Bánh Bao Xâm Lấn để cậu đi mua vũ khí trước, sau đó nhìn danh sách bạn tốt, Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, Thiển Sinh Ly và Mộ Vân Thâm ngược lại có online. Thế nhưng chưa bàn đến vấn đề thực lực, nếu họ tham gia, chính là dây vào cuộc phân tranh của Diệp Tu và các công hội lớn, sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức. Diệp Tu không muốn họ bị dính vào chuyện này.
9 giờ, lại có tin bạn tốt online, Diệp Tu mở ra xem, Dạ Vị Ương đã lên, Trương Tân Kiệt quả là một kẻ đúng giờ. Hơn nữa người ta còn đứng sẵn ở cửa đấu trường, một bước nữa là có thể vào luôn. Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du và bốn người kia cũng chuẩn bị tươm tất, cả đám nào dám để Trương Tân Kiệt chờ mình đại giá.
Họ không dám, Diệp Tu lại dám.
“Bắt đầu chưa?”
“Chưa đủ người.”
“4 tiếng 37 phút còn tìm không đủ người?” Trương Tân Kiệt rất khinh thường hiệu suất này.
“Bó tay rồi, đổi giờ đi, 12 giờ được không?”
“Không được.” Đối với người nghiêm túc như Trương Tân Kiệt, 12 giờ là thời gian hắn say giấc nồng.
“Vậy cậu nói thử xem.” Diệp Tu trả lời.
“Bao giờ thì có thể tập hợp đủ người?” Trương Tân Kiệt hỏi.
“12 giờ. . .” Vấn đề lại vòng về.
“Vậy mai đi, hy vọng cậu không lỡ hẹn tiếp.” Trương Tân Kiệt quyết đoán nói, hiển nhiên không muốn lãng phí thời gian nữa.
“Ai, đợt chút đã, tôi có người rồi.” Diệp Tu đột nhiên kêu lên. Hắn mới nhận được tin tức bạn tốt online, chưa kịp mở ra xem đã có tin gửi ngay đến: “PKPKPKPKPKPK.”
“Kẻ phiền chết người lại tới rồi!” Tô Mộc Tranh bĩu môi.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nhanh chóng vào đấu trường, lập phòng, bố trí hoàn tất, gửi số phòng cho Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên.
“Chờ tui đổi tài khoản!” Hoàng Thiếu Thiên lập tức nói.
“Cứ dùng cái này đi!” Diệp Tu nói.
“Làm gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Giúp anh đánh chút.” Diệp Tu nói.
“Móa móa móa! ! Tui tới tìm anh để PK, anh nghĩ rằng tui là thú triệu hồi của mình hả!” Hoàng Thiếu Thiên mắng chửi.
“Nhanh lắm.” Diệp Tu nói.
“Không có vũ khí!” Hoàng Thiếu Thiên kêu.
“Chú tìm Bánh Bao Xâm Lấn, cậu ta đang mua vũ khí đấy, bảo cậu ta mua dùm một cái luôn.” Diệp Tu gửi tin. Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên hiện tại mới 27, chỉ có thể dùng vũ khí cấp 25, rẻ hơn vũ khí 30 nhiều.
“Chú em Bánh Bao. . .” Hoàng Thiếu Thiên lại liên hệ với Bánh Bao Xâm Lấn.
Đang giờ cao điểm, trong chợ có rất nhiều quầy bán. Hai người cũng không phải kẻ thích trả giá, cấp tốc cầm hai món vũ khí trong tay, dọt thẳng đến đấu trường.
Tại đấu trường, năm người kia nhận được số phòng thì lập tức tổ đội tiến vào, năm người tập hợp đủ. Tổ năm người của Tưởng Du, bốn nghề chiến đấu không hề đổi, chỉ có mục sư của Dạ Vị Ương bị Trương Tân Kiệt thay thế.
Còn phía đám Diệp Tu? Quân Mạc Tiếu của hắn và Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đã vào, người của ba chỗ trống bên dưới lại biến đổi chớp nhoáng như xẹt điện.
“Người của mấy cậu đâu?” Trong cột tin tức sát bên, Dạ Vị Ương đang gửi tin sang. Vị trí của người thứ ba chợt không chớp nhoáng nữa, nhân vật ổn định: Bánh Bao Xâm Lấn.
Sát phía sau là người thứ tư: Lưu Mộc.
“Lưu Mộc?” Tưởng Du ngẩn ra.
“Ai vậy?” Trương Tân Kiệt hỏi.
“Hôm qua chúng ta không gặp người này. Thế nhưng, có không ít người chết dưới tay hắn ở Rừng Không Tri. Hắn chỉ mới cấp 27.” Tưởng Du vội giới thiệu.
“Tranh thủ thời gian nào, tranh thủ thời gian nào, tranh thủ thời gian nào!” Lưu Mộc vừa vào phòng, cột tin tức lập tức căng thẳng.
“Hơn nữa nói rất nhiều.” Tưởng Du nhanh chóng bổ sung thêm.
“Kiếm khách nói nhiều thịnh hành lâu rồi.” Trương Tân Kiệt nói.
Ai nấy cười cợt, bọn họ đương nhiên biết nguyên nhân do đâu.
“Vậy tên kia là ai?” Trong tiếng cười, nhân vật thứ năm theo sát Lưu Mộc không chớp nữa. Ngó xem thử, nhà quyền pháp liền nghi hoặc. Người thứ năm bên đội Quân Mạc Tiếu là một thích khách cấp 31, tên 00 Giết. Bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này trong tin tình báo.
“00 Giết?” Tưởng Du cũng buồn bực, vội vã gửi tin cho Dạ Độ Hàn Đàm, Dạ Độ Hàn Đàm lại không biết nhân vật ấy là ai.
“Chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị!” Lưu Mộc tiếp tục spam bên này.
“Nếu chú không muốn bại lộ thân phận thì nói ít lại đi.” Diệp Tu gửi tin cho Lưu Mộc.
“Sao thế?”
“Dạ Vị Ương đối diện chính là Trương Tân Kiệt.” Diệp Tu nói.
“Thiệt đó hả?” Hoàng Thiếu Thiên kinh hãi.
Lúc này mọi người đã chuẩn bị xong, trận đấu đoàn đội chính thức bắt đầu, thoáng chốc đã tiến vào cảnh chiến đấu. Bản đồ Mộ Địa Dung Nham, lựa chọn ngẫu nhiên theo hệ thống, công bằng cho cả đôi bên.
“Thiệt hay giỡn thiệt hay giỡn?” Hoàng Thiếu Thiên vào bản đồ rồi vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Giỡn đó, chú xàm tiếp đi!” Diệp Tu nói.
Theo thói quen, Hoàng Thiếu Thiên vừa vào trận đấu sẽ bắt đầu lảm nhảm trong kênh tổ đội, giờ lại nhịn xuống. Mà nhân vật thứ năm 00 Giết đang hối hả xông vào chiến trường.
“Ồ, người anh em này gấp gáp quá vậy, ai đó?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Không biết.” Diệp Tu nói.
“Không biết?” Hoàng Thiếu Thiên không hiểu.
“Không đủ người, vào đại thôi.” Diệp Tu nói.
Mọi người muốn ngất. Phòng của Diệp Tu không cài pass, đương nhiên là ai cũng có thể vào, ba vị trí trước đấy biến đổi như xẹt điện cũng là do có người vừa vào đã bị Diệp Tu đá ra, chừa chỗ cho Bánh Bao Xâm Lấn và Hoàng Thiếu Thiên. Đợi hai người đến đủ, hắn cũng không để ý nữa. Vì vậy người thứ năm chưa bị đá chính là thích khách 00 Giết.
Còn vì sao bên Mưu Đồ Bá Đạo lại không ai chui vào? Đó là vì đây là một trận đấu mang tính đánh cược, lúc tiến vào hệ thống sẽ gửi tin hỏi có đồng ý không. Bên bọn Diệp Tu thua chỉ mất lời hứa, thắng sẽ có đầy vật liệu, thua thì chả sao cả. Bên Mưu Đồ Bá Đạo thắng chẳng được gì, thua lại mất rất nhiều vật liệu. Thằng nào sẽ đồng ý với điều kiện này? Mà lỡ tay ấn nhầm đồng ý, trên người không có ngần ấy vật liệu hiếm cũng không được vào.
“Tuy đẳng cấp tên Lưu Mộc rất thấp, nhưng theo tin tình báo từ phía Rừng Không Tri cho biết, thực lực của hắn không hề kém. Còn tên thích khách lại chẳng có bất luận tin tức gì. Có điều, được tham gia vào trận đánh cuộc này, em nghĩ Quân Mạc Tiếu đặt lòng tin nơi gã, e rằng thực lực của gã cũng khá mạnh.” Phía Mưu Đồ Bá Đạo vốn đang thảo luận về Lưu Mộc và 00 Giết, sau khi vào trận vẫn còn bàn tiếp. Tưởng Du nói hết những phân tích của mình.
“Coi kìa, tên thích khách đó đang lao đến đây.” Nhà quyền pháp kêu lên.
Dạ Vị Ương của Trương Tân Kiệt liếc mắt nhìn sang. Quả nhiên thích khách 00 Giết đã tách khỏi đội ngũ, đơn thương độc mã xông về phía họ.
“Đây là chiến thuật gì?” Trương Tân Kiệt còn đang suy ngẫm, 00 Giết đột nhiên dừng lại, xoay người dọt về.
“Lại quay về rồi?” Đám người của Mưu Đồ Bá Đạo khó hiểu.
/1726
|