Toàn Chức Cao Thủ

Chương 651 - Phối Hợp Của Luân Hồi

/1726


Không nhìn thấy Dạ Vũ Thanh Phiền!

Người trào nước mắt đầu tiên chính là các bác đạo diễn tiếp sóng trận đấu, bọn họ có đủ góc nhìn trên toàn bản đồ, lúc này nhìn bao quát xuống diện tích rộng lớn kia, cả sân gió thổi cỏ lay, hành động của bốn người bên phía Lam Vũ vừa nhìn là thấy ngay, nhưng Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên biến mất từ chỗ nào? Lại chẳng ai nhìn thấy.

May mà vấn đề không gây khó khăn cho việc tiếp sóng, cảnh quay vội chuyển sang góc nhìn của Dạ Vũ Thanh Phiền, từ tọa độ để xác định người này hiện giờ đang di chuyển đến vị trí nào.

Tiếp đó màn ảnh kéo ra xa, ra xa nữa, sau đó chỉ thấy gió thổi cỏ lay, lại không nhìn thấy Dạ Vũ Thanh Phiền đâu.

Nhưng đạo diễn đã nhắc nhở, MC chỉ đành phối hợp: “Mọi người nhìn xem, trong hình ảnh hiện tại, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên đang kín kẽ di chuyển trong bụi cỏ kia, không dễ gì bị phát hiện. Mọi người hãy chú ý quỹ đạo lắc lư của bụi cỏ kia mà xem.”

Trên truyền hình, MC còn đang chém gió, kéo khung ảnh ra xa thì chính họ cũng mất dấu Dạ Vũ Thanh Phiền, chỉ đành phán bừa để có cái giải thích.

Quỹ đạo? Toàn bộ khán giả đều cố gắng tìm kiếm nó trên màn ảnh, dù không tìm được cũng phải hùa theo “Á tui thấy rồi, kia kìa kia kìa”, bằng không chẳng phải sẽ thể hiện mình không đủ trình sao?

Nhưng những lão làng thâm niên như Ngụy Sâm và Diệp Tu thực sự có khả năng nhìn thấy dấu vết di chuyển của Dạ Vũ Thanh Phiền giữa trận cỏ vờn kia. Chẳng qua dấu vết chợt lóe thì cảnh đã chuyển, màn ảnh đang từ từ chuyể động, nhất thời hai người đều rõ bên tiếp sóng đang rất lúng túng, nãy giờ chỉ là lừa mắt người xem thôi.

Bên tiếp sóng đương nhiên không thể mặt dày cứ giữ mãi một cảnh để khán giả chưa tìm được “quỹ đạo” tiếp tục tìm, bèn lia từng cảnh hai đội không ngừng. Cả đội rồi tới từng cá nhân, đủ loại đặc tả, thổi phồng không khí quyết chiến trước khi gươm súng sẵn sàng.

Rốt cuộc, cũng có một bên động thủ trước!

“Súng Vương, anh ở đằng sau chú nè!” Kênh chung nhảy ra một hàng chữ, người nói là Dạ Vũ Thanh Phiền.

Trận chung kết mùa thứ tám của Liên minh Vinh Quang, công kích đầu tiên lại là lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên. Đối với những người ghét lời vô nghĩa mà nói, kiểu mở màn này thật quá tụt mood!

Bên tiếp sóng cũng lập tức chuyển màn hình đến đối tượng bị Hoàng Thiếu Thiên khiêu khích: Súng Vương Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải.

Nhất Súng Xuyên Mây không có ý chuyển góc nhìn, nhưng tay trái đã vung về sau, ném ra một trái lựu đạn.

Bất luận lời của Hoàng Thiếu Thiên là thật hay giả, phòng ngừa trước chính là ý định của Chu Trạch Khải. Tiếng nổ ‘ầm’ vang rền của lựu đạn biến thành tiếng động đầu tiên trong trận đấu.

“Úi dà úi da, bị chú ném trúng rồi.” Kênh chung lại nhảy ra một hàng chữ.

“Đậu móa!!! Sao nói lắm vậy?! Ra đánh luôn được chưa?” Nhóm tuyển thủ trong cuộc còn chưa phản ứng, MC đã mất bình tĩnh. Đương nhiên, những lời này gã chỉ có thể gào thét trong lòng, trong chương trình gã buộc phải nghiêm túc giải thích: “Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ vô cùng am hiểu ngôn ngữ quấy rối, nhưng áp dụng nó với Luân Hồi liệu có hiệu nghiệm không? Thật làm chúng ta mong chờ.”

MC tuyệt đối không phải fan của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng thân là MC, gã đành phải miễn cưỡng giữ thái độ công chính mà giải thích cho kiểu công kích gã chán ghét nhất.

“Xem kiếm!” Trên màn hình nhảy ra hai chữ.

Các tuyển thủ Luân Hồi vẫn không có động tĩnh gì, nhưng lúc này, cỏ cây giữa bụi cỏ bên cạnh bỗng nhiên bay tung tóe, quả thật có một luồng kiếm khí bay vút tới.

Dạ Vũ Thanh Phiền thật sự tấn công. Chẳng qua vị trí của hắn hoàn toàn không phải sau lưng Nhất Súng Xuyên Mây, mục tiêu công kích của hắn chính là mục sư của Phương Minh Hoa: Tiếu Ca Tự Nhược.

Nhưng nếu trò đánh lén này có thể gây ra phiền toái gì, thì Luân Hồi quả thật có lỗi với bản đồ sân nhà đấu chung kết của mình. Các tuyển thủ Luân Hồi tất nhiên đã được huấn luyện những trường hợp đánh lén như vậy. Trong phút chốc vụn cỏ tung bay, Tiếu Ca Tự Nhược của Phương Minh Hoa bèn ra tay, Ngọn Lửa Thần Thánh vừa ngâm xong đã xuất hiện dưới chân, tiếp đó hắn lại nhảy nhanh sang bên cạnh, vung thánh giá trong tay về phía trước, một luồng ánh sáng trắng thánh khiết cứ thế rọi sáng như đèn pin. Bụi cỏ xanh um bị ánh sáng trắng chiếu đến, tức thì hiện rõ một bóng dáng không hòa hợp với màu sắc xung quanh. Sau khi luồng kiếm khí kia chém hụt, người nọ không hề lao ra, mà đang rút lui.

Các tuyển thủ Luân Hồi từng được tập huấn trên bản đồ này nhanh chóng dồn dame càn quét. Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải nhảy vọt lên, nã súng không ngớt vào bóng người nọ từ trên cao. Ma kiếm sĩ Vô Lãng của Giang Ba Đào cũng tiến lên trước, thanh kiếm ngắn cổ quái trong tay sớm nổi lên ánh lửa, chém thẳng xuống. Một làn sóng lửa lập tức kéo qua cuốn sạch mọi thứ, bụi cỏ kia chỉ còn lại dấu tích của một vùng bị đốt đến cháy khét, nhưng hoàn toàn không có bóng dáng của Dạ Vũ Thanh Phiền.

Hai tuyển thủ khác là thích khách Ngô Khải và nhu đạo Lữ Bạc Viễn, đều là hai nghề cận chiến, không có skill tầm xa. Nhân vật của hai người chia nhau một trái một phải xông tới.

Lúc này ánh sáng trắng mà Tiếu Ca Tự Nhược đánh ra cũng sắp biến mất, trên đất bằng không hề phát hiện bóng dáng Dạ Vũ Thanh Phiền. Nhưng Nhất Súng Xuyên Mây vẫn đang lơ lửng trên không lại tiếp nhận sứ mệnh chỉ đường của ánh sáng trắng kia, viên đạn bay ra vẫn đang đuổi theo Dạ Vũ Thanh Phiền. Nhân vật của Ngô Khải và Lữ Bạc Viễn được dẫn đường, phối hợp với sự hạn chế của Sóng Kiếm Lửa từ Giang Ba Đào, thoáng cái bủa vây Dạ Vũ Thanh Phiền.

Tức khắc tiếng vỗ tay rộ lên.

Màn phối hợp này quả thật quá ngoạn mục quá phấn khích, hơn nữa người bị bắt lại chính là tên quỷ ranh mãnh Hoàng Thiếu Thiên.

Tuy Luân Hồi được gọi là chiến đội một người, nhưng đó cũng là do Chu Trạch Khải quá xuất sắc. Khi các chiến đội khác gọi Luân Hồi như vậy, nói không chừng còn đang thầm nhỏ dãi hâm mộ vì Luân Hồi có được một át chủ bài quá hùng mạnh. Bất cứ team nào cũng có hoa tươi có lá xanh. Chẳng qua sức mạnh của Chu Trạch Khải càng làm màu lá xanh của các tuyển thủ khác trong đội rõ ràng hơn mà thôi. Quả thực một mình Chu Trạch Khải thường thể hiện sức mạnh cân cả trận, nhưng không đồng nghĩa là Luân Hồi không có chiến thuật, không có phối hợp. Ngay lúc này, họ đang đứng trên vũ đài cao nhất của trận chung kết chứng tỏ cho tất cả thấy ý thức và phối hợp của Luân Hồi.

“Dạ Vũ Thanh Phiền đã bị tóm, lần này cậu ta không xong rồi. Mọi người nhìn xem, bây giờ các đội viên khác của Lam Vũ phải mất nhiều thời gian qua đấy. Có vẻ như hành động của Hoàng Thiếu Thiên hơi tách rời cả đội nhỉ, liều lĩnh thật, chúng ta cùng xem cậu ta sẽ ứng phó ra sao nào.” Đồng chí MC hiện đang kiềm xuống cảm xúc hả hê khi nhìn thấy ai đó sắp toi, tiếp tục cố gắng tập trung bình loạn.

“Ái cha vậy mà bắt được anh rồi nà!”

Thời điểm nguy cấp thế này, Hoàng Thiếu Thiên lại còn lãng phí thời gian mà gõ chữ, lòng yêu thích với những lời vớ vẩn ấy quả thực khiến người ta khâm phục.

Hai tay nhu đạo của Lữ Bạc Viễn bắt lấy người Dạ Vũ Thanh Phiền. Quăng Ném là kỹ năng chính của nghề nhu đạo, thương tổn cao, không những tấn công dịch chỗ đối thủ mà còn bắt buộc đối thủ phải cạp đất. Đây là một chiêu khống chế mục tiêu ưu việt trong chiến đấu đoàn đội, đặc biệt thích hợp với đội ngũ tấn công mạnh bạo.

Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải chỉ lo nói nhảm, Dạ Vũ Thanh Phiền nhanh chóng nhảy vọt về phía sau thoát khỏi hai cánh tay đang vồ tới, đồng thời dựng thẳng kiếm, một phát Đỡ Đòn đỡ Đâm Xuyên Tim của thích khách Ngô Khải.

Mượn thế của một kích này, Dạ Vũ Thanh Phiền lại rút lui, nhưng thích khách của Ngô Khải đuổi kịp cực nhanh, ngay cả dao găm còn chưa rút khỏi thân kiếm của Dạ Vũ Thanh Phiền đã vội vàng đuổi theo.

Kinh nghiệm cấp đại thần của Hoàng Thiếu Thiên còn phải bàn gì nữa? Vừa nhìn thấy động tác đó của thích khách, tức khắc nhận ra, Dạ Vũ Thanh Phiền cấp bách lăn người sang bên cạnh. Thanh dao găm trong tay thích khách của Ngô Khải còn chưa thu về đã bật ra như một viên đạn, nhưng nhìn kỹ mới rõ, dao không hề vuột khỏi tay, chỉ trút đi một lớp ngoài. Một lớp bay ra, nhưng dao găm vẫn còn nắm trong tay nhân vật, nhanh chóng vẽ ra một vòng cung, kéo theo lớp dao đã bay ra kia.

Kỹ năng thích khách: Đâm Tử Mẫu.

Thao tác của Ngô Khải không hề chậm, tiếc rằng Hoàng Thiếu Thiên đã nhận ra ý đồ của gã, nhanh chóng né tránh, một chiêu đánh lén đầy nham hiểm lại không đả động gì đến hắn.

Dạ Vũ Thanh Phiền nghiêng thân lăn mình được một nửa, đột nhiên nhảy lên. Với thao tác cực nhanh, thân kiếm vung lên dùng Đâm Ngược Gió, kiếm vung bao phủ một vùng trước mặt, khiến thích khách của Ngô Khải tránh không kịp, đồng thời cũng khiến Lữ Bạc Viễn đang lao lên phanh gấp.

Sau khi Đâm Ngược Gió, Dạ Vũ Thanh Phiền thu thế hạ xuống đất, ngờ đâu trong nháy mắt khi vòng kiếm của Đâm Ngược gió biến mất, một nhân vật đã Trượt vào giữa Lữ Bạc Viễn và Ngô Khải, đó là Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải. Trong lúc cả hai vẫn đang dây dưa với Hoàng Thiếu Thiên vừa nãy, cậu ta đã đáp xuống và đến vừa kịp lúc.

Cứ ngỡ trượt người tới sẽ vừa lúc tiếp cận Dạ Vũ Thanh Phiền đang tiếp đất sau Đâm Ngược Gió. Không ngờ trong thoáng chốc ngắn ngủi, Hoàng Thiếu Thiên vẫn hoàn thành một thao tác, đánh ra Ngân Quang Lạc Nhẫn.

Kiếm Dạ Vũ Thanh Phiền đâm trúng Nhất Súng Xuyên Mây, Nhất Súng Xuyên Mây trượt tới cũng đá Dạ Vũ Thanh Phiền một phát. Đây là một phát va chạm kỹ năng tương đương.

Dạ Vũ Thanh Phiền bị đá bay ra ngoài, nhưng lại đúng với ý hắn. Khi vừa rơi xuống liền khua kiếm, không hề công kích, mà Tam Đoạn Trảm mở đường thoát thân. Kiếm phong giáng xuống, chém cỏ cây bay túi bụi sau đầu, Dạ Vũ Thanh Phiền vội chuồn mất như một cái máy cắt cỏ.

Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải vì bị Ngân Quang Lạc Nhẫn chém trúng, lâm vào trạng thái cứng người trong một thoáng. Bị cầm chân trong chốc lát, khiến cậu ta không thể tấn công lập tức sau khi trượt, để Dạ Vũ Thanh Phiền có cơ hội thuận lợi tẩu thoát. Năng lực nắm chắc cơ hội của Hoàng Thiếu Thiên còn cần phải nói sao?

Cuộc đụng độ đầu tiên giữa hai bên tạm thời kết thúc, trong mấy giây ngắn ngủi ấy, show ra đủ loại thao tác tỉ mỉ tinh vi, cứ như thở một hơi thôi cũng ảnh hưởng trận đấu. Toàn bộ khán giả đều nín thở, miệng MC có linh hoạt cũng không theo kịp tiết tấu nhanh như vậy.

Ngay khi mọi người còn đang hồi tưởng, kênh chung lại nhảy ra một hàng chữ.

“A ha há, không bắt được anh không bắt được anh, các chú cứ đợi đi, anh quay lại liền.”

Thật ấu trĩ! Thật sát phong cảnh! Là ý nghĩ của đại đa số khán giả. Tên này cứ thích tung mấy câu rác rưởi không phù hợp đẳng cấp vào những lúc gay go kịch tính thế này, thật là chướng mắt méo tả nổi!

/1726

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status