Toàn Minh cũng có một cảm giác rất kỳ lạ, khi cô và Chung Chấp nắm tay nhau, cùng nghiêm túc đối mặt với một người, cố vấn học tập giống như một nhân chứng cho mối tình của họ.
Công khai nắm tay như vậy, khiến Trần Dịch cảm thấy rất chói mắt. Anh ấy hắng giọng, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Toàn Minh, vừa rồi tôi cũng đã nói chuyện với ba của em. Mọi chuyện cũng đã rất rõ ràng, sau này em có dự định gì không?"
Có dự định gì không?
Mọi chuyện đã như thế này rồi, cô cũng cảm thấy rất mơ hồ.
Nhưng có một điều rất rõ ràng.
"Em không muốn xa cách với ba."
Sau khi bình tĩnh nói ra lời này, nước mắt đột nhiên không nghe theo khống chế cứ thế tràn ra, như thể những giọt nước mắt đại diện cho nỗi đau đớn mà cô phải chịu đựng những ngày này và sự khinh miệt của bạn học, tuôn ra một cách tuyệt vọng.
Cô đã rất cố gắng để bác bỏ sự thật tàn khốc này, nhưng lại phát hiện ra, hóa ra dũng khí muốn thoát khỏi chuyện tình cảm khổ sở, dĩ nhiên lại áp lực như thế, khiến con người ta không thể thở nổi, chỉ có thể không ngừng gầm thét trong lòng.
Cô thực sự sợ hãi.
Nhưng cô tin rằng không có gì tương tự có thể thay thế được Chung Chấp, nếu tước bỏ cảm xúc cụ thể này, chỉ nghĩ đến nó thôi cũng khiến bản thân cảm thấy đau đớn, đau đớn tới mức tưởng chừng nỗi đau sẽ tan ra thấm vào trong từng tế bào.
Sự xuất hiện của cô khiến Chung Chấp vốn dĩ đang rất bình tĩnh cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, ôm cô vào lòng mà an ủi: "Toàn Toàn... Bây giờ chỉ là cố vấn học tập tìm con nói chuyện mà thôi, không có gì đâu."
Chung Chấp ôm lấy Toàn Minh đang bật khóc nức nở và vỗ nhẹ vào lưng cô, như để an ủi một đứa trẻ ba tuổi không được gặp mẹ ở trường mẫu giáo, anh quay sang nhìn Trần Dịch có chút áy náy, nhưng đối với anh mà nói, Toàn Minh trước mặt còn quan trọng hơn mặt mũi của bản thân trước mặt cố vấn học tập.
“Ừm, khóc đi, con cứ khóc một lát, có ba ở đây.” Chung Chấp lấy khăn giấy giúp cô mắt, sau đó nói bên tai những lời an ủi, sợ rằng chỉ cần lớn tiếng một chút sẽ khiến tiểu tinh linh yếu ớt cảm thấy sợ hãi.
Mấy ngày nay, cô phải trốn tránh bạn cùng phòng, bạn cùng lớp và những ánh mắt xem thường của người khác. Bây giờ, Toàn Minh giống như đã đạt được nguyện vọng tìm được một nơi mà bản thân có thể bật khóc thành tiếng, cô ở trong lòng Chung Chấp khóc tới tê tâm liệt phế, hơi thở thanh nhã quen thuộc trên người anh khiến cho kẻ khác phải sau mê, Toàn Minh giống như một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, không ngừng rúc vào trong lòng anh.
“Cố vấn học tập, thật là ngại quá.” Toàn Minh từ lâu đã không để ý đến sự tồn tại của cố vấn học tập, nhưng Chung Chấp vẫn không quên, quay sang nhìn Trần Đinh vốn đang tìm Toàn Minh để nói chuyện, vẻ mặt có lỗi.
Trần Đinh cũng bị cô làm cho ảnh hưởng, cánh tay vừa nâng lên rồi hạ xuống bất lực, sau đó không đành lòng mà vẫy tay, lẳng lặng ngồi tại chỗ, hai người đàn ông trưởng thành cùng một cô gái nhỏ đang khóc trong văn phòng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Đinh không khỏi có chút cảm động, tuy rằng chưa kết hôn nhưng anh ấy cũng đã có bạn gái. Lúc trao đổi riêng với Chung Chấp, với tư cách là cố vấn học tập, anh ấy vẫn rất căng thẳng và kiên quyết, bởi vì bản thân anh ấy không thể chấp nhận loại chuyện này xảy ra giữa cha và con gái, vẫn nghĩ chuyện này vô cùng dơ bẩn.
Nhưng anh ấy lại cảm thấy, giờ phút này giữa Chung Chấp và Toàn Minh lại có thể hài hòa tự nhiên, ấm áp mà tốt đẹp, không có bẩn cứ dục vọng bẩn thỉu nào, chỉ là hai tâm hồn trong sạch đang rúc vào nhau và than thở với nhau.
Toàn Minh vẫn đang bật khóc nức nở, một lúc sau mới dừng một chút, hai má ửng hồng, giống như người bệnh vừa mới hạ sốt. Chung Chấp vén những sợi tóc bị dính lại trên má của Toàn Minh, lau khô mồ hôi và nước mắt của cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi bên tai cô, sau đó lại nở một nụ cười khích lệ Toàn Minh.
Đột nhiên, rất đột ngột, khi Trần Đinh tận mắt nhìn thấy Chung Chấp cúi đầu xuống hôn Toàn Minh, anh ấy cảm thấy ba quan điểm kiên định, tích cực và đúng đắn mà bản thân đã xây dựng từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành cuối cùng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Hai người họ coi người ngồi trước mặt là anh ấy như không khí, còn công khai hôn nhau.
Chung Chấp dùng nụ hôn táo bạo này, thưởng co đứa trẻ dũng cảm. Trên người anh hiếm khi thấy được vẻ kiên quyết như vậy, như thể anh ấy đang dùng hành động để âm thầm thông báo cho một người khác trong phòng biết tình cảm chân thật đáng tin của hai người họ.
Đương nhiên cũng chỉ là một nụ hôn lướt qua, không phải một nụ hôn sâu.
Đây là khái niệm gì vậy?
Hai người này, không ngờ... Không ngờ...
Không thể nói là ghê tởm, khiếp sợ, kích thích, xúc động, nhưng khi Trần Đinh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong khoảnh khắc đó, ngoài tâm lý, còn cảm thấy ớn lạnh hơn như một phản xạ sinh lý. Như thể có một con rết chuẩn bị cắn thủng lớp da mỏng trên người liều mạng muốn chui ra bên ngoài, để lộ bên trong thối rữa.
Cứ như vậy, Trần Đinh đột nhiên cảm thấy cổ họng mình thắt lại, vô cùng khó chịu, lồng ngực ngột ngạt, bụng dưới rục rịch, hai mắt anh ấy trừng lớn, nắm chặt tay ghế, cũng không nghĩ tới sẽ phải chứng kiến chuyện này, vẫn không thể cử động cứ ngây ra một phút.
Nhưng Chung Chấp cũng không quan tâm đến phản ứng của Trần Đinh. Từ trước đến nay bản thân vẫn luôn ý thức được những gì mình có thể làm và không thể làm ở những thời điểm, địa điểm khác nhau và trước những người khác nhau, vì vậy anh không có ý định che giấu hành vi bất thường của mình vào lúc này, trọng điểm từ đầu đến cuối đều là Toàn Minh, tất cả đều quan tâm Toàn Minh.
Ánh mắt phẳng lặng như nước Chung Chấp rơi vào mắt cô, Toàn Minh đột nhiên ngừng khóc, mím chặt miệng, lấy mu bàn tay quệt đôi mắt ướt một cách đáng thương.
Trần Đinh mất một lúc sau mới định thần lại, lại ho khan một tiếng, không thể không nghi ngờ, liếc mắt nhìn lên nhìn xuống vài lần, cũng không có muốn nói tiếp, Toàn Minh lúc này mới nói: "Cố vấn học tập, hiện tại em không liên lạc được với Dương Niệm... Em muốn hỏi cô ấy..."
Trần Đinh cảm thấy mình như bị nhốt trong một căn phòng ẩm ướt, mùi ẩm mốc buồn nôn xộc thẳng vào phổi: "Không, không sao đâu... Về phần em ấy, có lẽ tôi đã rõ chuyện rồi, tôi sẽ liên hệ em ấy tới trường sau."
Sau đó anh ấy vội nói thêm một câu nữa, nghe như ra lệnh đuổi khách, mặc dù không cố ý nói như vậy: "Tôi đã nói gần hết những điều muốn nói, việc này đã làm chậm trễ một thời gian dài như vậy, Toàn Minh trạng thái này của em… Vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi."
Chung Chấp vẫn rất cảm ơn vị cố vấn học tập trẻ tuổi này, có thể hiểu và bình tĩnh đối mặt nói chuyện với bọn họ như vậy: "Vậy thì làm phiền anh rồi, tất cả chuyện xảy ra trong văn phòng, tôi cũng không muốn người khác biết. Nói chuyện cũng được, chuyện khác cũng được.”
Chung Chấp biết rằng mình đang gây áp lực buộc Trần Đinh phải đưa ra yêu cầu, nếu lãnh đạo nhà trường muốn biết tình hình của sinh viên, cố vấn học tập không có lý do gì để không nói, vì vậy anh vô thức nhẹ giọng: "Coi như bảo vệ riêng tư cá nhân."
Trần Đinh lập tức hiểu ra Chung Chấp đang ám chỉ chuyện vừa xảy ra, vội vàng gật đầu: "Chuyện này tôi biết."
Trước khi hai người rời đi, nhịp tim của anh ấy vẫn đập rất nhanh, bất an cảnh cáo: "Vẫn hy vọng hai người quay về suy nghĩ lại… Dù sao quan hệ sau này."
Anh ấy cũng chỉ là một cố vấn học tập bình thường, thực sự đã cố gắng hết sức mình.
"Ừm, cám ơn."
Sau đó Chung Chấp đưa Toàn Minh ra ngoài, trước khi đóng cửa rời đi còn chào hỏi một tiếng.
Trần Đinh lấy một cốc nước lạnh, sau khi uống xong mới khiến anh ấy bình tĩnh lại, đồng thời cũng làm ẩm cổ họng. Kế hoạch ban đầu của anh ấy là đưa ra một chuẩn mực cực kỳ đúng đắn về luân thường đạo lý xã hội, thẳng thắn chỉ trích hai người này, nhưng thay vào đó bản thân lại sợ hãi, quả thực do mình còn trẻ tuổi, định lực không đủ. Nếu như là cố vấn học tập lớn tuổi hơn một chút, hẳn là sẽ tức giận trước cảnh tượng nhìn thấy hôm nay.
Trần Đinh lo lắng đi đi lại lại trong văn phòng, gần trưa mới tan làm, anh ấy đẩy cửa nhìn sang bên phải thì thấy hai người vừa đi đến góc xa của cầu thang, cũng không biết Chung Chấp đã nói gì với Toàn Minh, chỉ cười cười vò loạn mái tóc của cô, sau đó lại cẩn thận chỉnh sửa lại, hơn nữa giúp cô đội mũ đeo khẩu trang, sau đó nắm tay cô từng bước một đi xuống cầu thang, một lúc sau không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.
Trần Đinh đột nhiên có một chút hy vọng, hy vọng những người biết chuyện này không làm hai ba con họ khó xử nữa.
Anh không nhìn thấy ham muốn bẩn thỉu giữa hai người họ, đó là tình yêu, nhưng dường như đó không chỉ là tình thân hay tình yêu, mà là một thứ tình cảm đầy đủ hơn, tinh tế hơn, ấm áp hơn và mãnh liệt hơn.
Công khai nắm tay như vậy, khiến Trần Dịch cảm thấy rất chói mắt. Anh ấy hắng giọng, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Toàn Minh, vừa rồi tôi cũng đã nói chuyện với ba của em. Mọi chuyện cũng đã rất rõ ràng, sau này em có dự định gì không?"
Có dự định gì không?
Mọi chuyện đã như thế này rồi, cô cũng cảm thấy rất mơ hồ.
Nhưng có một điều rất rõ ràng.
"Em không muốn xa cách với ba."
Sau khi bình tĩnh nói ra lời này, nước mắt đột nhiên không nghe theo khống chế cứ thế tràn ra, như thể những giọt nước mắt đại diện cho nỗi đau đớn mà cô phải chịu đựng những ngày này và sự khinh miệt của bạn học, tuôn ra một cách tuyệt vọng.
Cô đã rất cố gắng để bác bỏ sự thật tàn khốc này, nhưng lại phát hiện ra, hóa ra dũng khí muốn thoát khỏi chuyện tình cảm khổ sở, dĩ nhiên lại áp lực như thế, khiến con người ta không thể thở nổi, chỉ có thể không ngừng gầm thét trong lòng.
Cô thực sự sợ hãi.
Nhưng cô tin rằng không có gì tương tự có thể thay thế được Chung Chấp, nếu tước bỏ cảm xúc cụ thể này, chỉ nghĩ đến nó thôi cũng khiến bản thân cảm thấy đau đớn, đau đớn tới mức tưởng chừng nỗi đau sẽ tan ra thấm vào trong từng tế bào.
Sự xuất hiện của cô khiến Chung Chấp vốn dĩ đang rất bình tĩnh cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, ôm cô vào lòng mà an ủi: "Toàn Toàn... Bây giờ chỉ là cố vấn học tập tìm con nói chuyện mà thôi, không có gì đâu."
Chung Chấp ôm lấy Toàn Minh đang bật khóc nức nở và vỗ nhẹ vào lưng cô, như để an ủi một đứa trẻ ba tuổi không được gặp mẹ ở trường mẫu giáo, anh quay sang nhìn Trần Dịch có chút áy náy, nhưng đối với anh mà nói, Toàn Minh trước mặt còn quan trọng hơn mặt mũi của bản thân trước mặt cố vấn học tập.
“Ừm, khóc đi, con cứ khóc một lát, có ba ở đây.” Chung Chấp lấy khăn giấy giúp cô mắt, sau đó nói bên tai những lời an ủi, sợ rằng chỉ cần lớn tiếng một chút sẽ khiến tiểu tinh linh yếu ớt cảm thấy sợ hãi.
Mấy ngày nay, cô phải trốn tránh bạn cùng phòng, bạn cùng lớp và những ánh mắt xem thường của người khác. Bây giờ, Toàn Minh giống như đã đạt được nguyện vọng tìm được một nơi mà bản thân có thể bật khóc thành tiếng, cô ở trong lòng Chung Chấp khóc tới tê tâm liệt phế, hơi thở thanh nhã quen thuộc trên người anh khiến cho kẻ khác phải sau mê, Toàn Minh giống như một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, không ngừng rúc vào trong lòng anh.
“Cố vấn học tập, thật là ngại quá.” Toàn Minh từ lâu đã không để ý đến sự tồn tại của cố vấn học tập, nhưng Chung Chấp vẫn không quên, quay sang nhìn Trần Đinh vốn đang tìm Toàn Minh để nói chuyện, vẻ mặt có lỗi.
Trần Đinh cũng bị cô làm cho ảnh hưởng, cánh tay vừa nâng lên rồi hạ xuống bất lực, sau đó không đành lòng mà vẫy tay, lẳng lặng ngồi tại chỗ, hai người đàn ông trưởng thành cùng một cô gái nhỏ đang khóc trong văn phòng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Đinh không khỏi có chút cảm động, tuy rằng chưa kết hôn nhưng anh ấy cũng đã có bạn gái. Lúc trao đổi riêng với Chung Chấp, với tư cách là cố vấn học tập, anh ấy vẫn rất căng thẳng và kiên quyết, bởi vì bản thân anh ấy không thể chấp nhận loại chuyện này xảy ra giữa cha và con gái, vẫn nghĩ chuyện này vô cùng dơ bẩn.
Nhưng anh ấy lại cảm thấy, giờ phút này giữa Chung Chấp và Toàn Minh lại có thể hài hòa tự nhiên, ấm áp mà tốt đẹp, không có bẩn cứ dục vọng bẩn thỉu nào, chỉ là hai tâm hồn trong sạch đang rúc vào nhau và than thở với nhau.
Toàn Minh vẫn đang bật khóc nức nở, một lúc sau mới dừng một chút, hai má ửng hồng, giống như người bệnh vừa mới hạ sốt. Chung Chấp vén những sợi tóc bị dính lại trên má của Toàn Minh, lau khô mồ hôi và nước mắt của cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi bên tai cô, sau đó lại nở một nụ cười khích lệ Toàn Minh.
Đột nhiên, rất đột ngột, khi Trần Đinh tận mắt nhìn thấy Chung Chấp cúi đầu xuống hôn Toàn Minh, anh ấy cảm thấy ba quan điểm kiên định, tích cực và đúng đắn mà bản thân đã xây dựng từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành cuối cùng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Hai người họ coi người ngồi trước mặt là anh ấy như không khí, còn công khai hôn nhau.
Chung Chấp dùng nụ hôn táo bạo này, thưởng co đứa trẻ dũng cảm. Trên người anh hiếm khi thấy được vẻ kiên quyết như vậy, như thể anh ấy đang dùng hành động để âm thầm thông báo cho một người khác trong phòng biết tình cảm chân thật đáng tin của hai người họ.
Đương nhiên cũng chỉ là một nụ hôn lướt qua, không phải một nụ hôn sâu.
Đây là khái niệm gì vậy?
Hai người này, không ngờ... Không ngờ...
Không thể nói là ghê tởm, khiếp sợ, kích thích, xúc động, nhưng khi Trần Đinh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong khoảnh khắc đó, ngoài tâm lý, còn cảm thấy ớn lạnh hơn như một phản xạ sinh lý. Như thể có một con rết chuẩn bị cắn thủng lớp da mỏng trên người liều mạng muốn chui ra bên ngoài, để lộ bên trong thối rữa.
Cứ như vậy, Trần Đinh đột nhiên cảm thấy cổ họng mình thắt lại, vô cùng khó chịu, lồng ngực ngột ngạt, bụng dưới rục rịch, hai mắt anh ấy trừng lớn, nắm chặt tay ghế, cũng không nghĩ tới sẽ phải chứng kiến chuyện này, vẫn không thể cử động cứ ngây ra một phút.
Nhưng Chung Chấp cũng không quan tâm đến phản ứng của Trần Đinh. Từ trước đến nay bản thân vẫn luôn ý thức được những gì mình có thể làm và không thể làm ở những thời điểm, địa điểm khác nhau và trước những người khác nhau, vì vậy anh không có ý định che giấu hành vi bất thường của mình vào lúc này, trọng điểm từ đầu đến cuối đều là Toàn Minh, tất cả đều quan tâm Toàn Minh.
Ánh mắt phẳng lặng như nước Chung Chấp rơi vào mắt cô, Toàn Minh đột nhiên ngừng khóc, mím chặt miệng, lấy mu bàn tay quệt đôi mắt ướt một cách đáng thương.
Trần Đinh mất một lúc sau mới định thần lại, lại ho khan một tiếng, không thể không nghi ngờ, liếc mắt nhìn lên nhìn xuống vài lần, cũng không có muốn nói tiếp, Toàn Minh lúc này mới nói: "Cố vấn học tập, hiện tại em không liên lạc được với Dương Niệm... Em muốn hỏi cô ấy..."
Trần Đinh cảm thấy mình như bị nhốt trong một căn phòng ẩm ướt, mùi ẩm mốc buồn nôn xộc thẳng vào phổi: "Không, không sao đâu... Về phần em ấy, có lẽ tôi đã rõ chuyện rồi, tôi sẽ liên hệ em ấy tới trường sau."
Sau đó anh ấy vội nói thêm một câu nữa, nghe như ra lệnh đuổi khách, mặc dù không cố ý nói như vậy: "Tôi đã nói gần hết những điều muốn nói, việc này đã làm chậm trễ một thời gian dài như vậy, Toàn Minh trạng thái này của em… Vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi."
Chung Chấp vẫn rất cảm ơn vị cố vấn học tập trẻ tuổi này, có thể hiểu và bình tĩnh đối mặt nói chuyện với bọn họ như vậy: "Vậy thì làm phiền anh rồi, tất cả chuyện xảy ra trong văn phòng, tôi cũng không muốn người khác biết. Nói chuyện cũng được, chuyện khác cũng được.”
Chung Chấp biết rằng mình đang gây áp lực buộc Trần Đinh phải đưa ra yêu cầu, nếu lãnh đạo nhà trường muốn biết tình hình của sinh viên, cố vấn học tập không có lý do gì để không nói, vì vậy anh vô thức nhẹ giọng: "Coi như bảo vệ riêng tư cá nhân."
Trần Đinh lập tức hiểu ra Chung Chấp đang ám chỉ chuyện vừa xảy ra, vội vàng gật đầu: "Chuyện này tôi biết."
Trước khi hai người rời đi, nhịp tim của anh ấy vẫn đập rất nhanh, bất an cảnh cáo: "Vẫn hy vọng hai người quay về suy nghĩ lại… Dù sao quan hệ sau này."
Anh ấy cũng chỉ là một cố vấn học tập bình thường, thực sự đã cố gắng hết sức mình.
"Ừm, cám ơn."
Sau đó Chung Chấp đưa Toàn Minh ra ngoài, trước khi đóng cửa rời đi còn chào hỏi một tiếng.
Trần Đinh lấy một cốc nước lạnh, sau khi uống xong mới khiến anh ấy bình tĩnh lại, đồng thời cũng làm ẩm cổ họng. Kế hoạch ban đầu của anh ấy là đưa ra một chuẩn mực cực kỳ đúng đắn về luân thường đạo lý xã hội, thẳng thắn chỉ trích hai người này, nhưng thay vào đó bản thân lại sợ hãi, quả thực do mình còn trẻ tuổi, định lực không đủ. Nếu như là cố vấn học tập lớn tuổi hơn một chút, hẳn là sẽ tức giận trước cảnh tượng nhìn thấy hôm nay.
Trần Đinh lo lắng đi đi lại lại trong văn phòng, gần trưa mới tan làm, anh ấy đẩy cửa nhìn sang bên phải thì thấy hai người vừa đi đến góc xa của cầu thang, cũng không biết Chung Chấp đã nói gì với Toàn Minh, chỉ cười cười vò loạn mái tóc của cô, sau đó lại cẩn thận chỉnh sửa lại, hơn nữa giúp cô đội mũ đeo khẩu trang, sau đó nắm tay cô từng bước một đi xuống cầu thang, một lúc sau không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.
Trần Đinh đột nhiên có một chút hy vọng, hy vọng những người biết chuyện này không làm hai ba con họ khó xử nữa.
Anh không nhìn thấy ham muốn bẩn thỉu giữa hai người họ, đó là tình yêu, nhưng dường như đó không chỉ là tình thân hay tình yêu, mà là một thứ tình cảm đầy đủ hơn, tinh tế hơn, ấm áp hơn và mãnh liệt hơn.
/75
|