Tin có thai như một tia sét giữa trời quang.
Vào thời khắc đó, thế giới giống như nhấn nút tạm dừng, hành lang bệnh viện bỗng nhiên trở nên trống rỗng, thỉnh thoảng có một vài người qua đường thoáng nhìn qua, cũng bị bầu không khí áp suất thấp xung quanh hai người phải tránh xa.
Toàn Minh cảm thấy khoang ngực tràn ngập mùi thuốc lạnh nồng nặc, hô hấp trở nên nặng nề, cho tới khi cảm thấy không thể thở nổi mà buộc phải tỉnh lại. Ánh mắt của nàng có chút mơ hồ, lông mi lên xuống vài cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Chấp.
Đây là hậu quả xấu mà cô và Chung Chấp đã tạo ra, lại một lần nữa cô phải nhận quả báo.
“Toàn Toàn, chúng ta về trước đi.” Chung Chấp chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, nhưng giọng nói cứng ngắc giống như mặt băng sắp vỡ. Nhìn khuôn mặt không còn nước mắt nhưng thấm đẫm đau thương, không có một chút sức sống của Toàn Minh, cơn đau nhói buốt khiến tim Chung Chấp co quắp không kiểm soát được.
Chung Chấp ôm vai chặn thân thể yếu ớt của cô, tránh ánh mắt mơ hồ của người qua đường, không nói một lời cùng Toàn Minh quay trở về, nhất thời, lối đi rộng rãi sáng sủa trở nên tối tăm chật chội, như thể không có điểm cuối.
Toàn Minh không nhớ mình về đến nhà bằng cách nào, hai chân như bị tách khỏi cơ thể, anh kéo cô vào trong nhà, rồi đặt cô ngồi trên ghế sô pha.
Căn phòng không sáng lắm, nhưng cũng không có ai bật đèn lên. Sau khi về nhà, Chung Chấp vẫn không đề cập đến chuyện kia, sau khi ngồi xuống bên cạnh cô một lúc lâu, anh âu yếm vuốt đi phần tóc lòa xòa trên má cô, sau đó nhắm mắt cúi người hôn cô.
Toàn Minh nhắm mắt lại, hơi thở của Chung Chấp áp tới gần, ghế sô pha cũng bị hõm xuống. Toàn Minh nắm chặt cổ tay áo của Chung Chấp, như thể sự bất an giống như có thể thông qua nhiệt độ cơ thể truyền sang cho anh.
Chung Chấp nắm những đầu ngón tay đang run rẩy của cô, bóng đen cơ thể anh cũng phủ lên người cô, sự an toàn, cùng nhiệt độ khiến kẻ khác mê đắm nhanh chóng chiếm lấy cơ thể cô. Toàn Minh mở to hai mắt nhìn anh, trong mắt ẩm ướt, mát lạnh như nước, như sắp xuyên vào trong cơ thể Chung Chấp.
Toàn Minh lại nhắm mắt lại, cúi người gần hơn một chút, áp môi mình lên môi Chung Chấp, sau đó thân mật môi lưỡi giao nhau, hấp thụ chất lỏng ẩm ướt như rượu nồng vào cổ họng, hương thơm nóng bỏng khiến cô suýt nữa tan vào trong lồng ngực phập phồng ấm áp của anh.
Tất cả những gì Toàn Minh muốn nói đều bị nụ hôn của anh chặn lại, Chung Chấp không cho cô cơ hội để nói, sự dịu dàng của cô biến thành tùy ý quấy rối, trong khoang miệng dường như chứa mật nóng, không thể phân biệt được ai là người nhiệt tình hơn.
Chung Chấp quấn lấy eo Toàn Minh, bắt nạt thân thể mảnh khảnh yếu ớt của cô, luồn bàn tay to của anh vào trong áo cô, men dọc theo thắt lưng không ngừng tiến về phía trước cướp đoạt. Toàn Minh ôm chặt cổ Chung Chấp, vùi mình vào trong vòng tay anh, hương thơm và sự lạnh lẽo quyện vào nhau trở nên nồng nặc, không chỗ nào thoát ra được.
Cuối cùng thì thủy triều cũng đã qua, cảm giác mượt mà trên làn da của cô chân thật đến khó tin. Anh khao khát cô, rất muốn vuốt ve cô, nhưng Chung Chấp đột ngột dừng lại, rồi thuận thế ôm chặt lấy Toàn Minh, tình cảm mỏng manh mơ hồ biến mất trong tích tắc.
Bốc lửa nhưng phải kiềm chế, đối với Chung Chấp mà nói vừa là nhẫn nại nhưng cũng vừa là trừng phạt.
Anh ôm lấy người trước mặt, giọng nói như nắm chặt cát: "Toàn Toàn... Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ba."
Chung Chấp quá hiểu bản thân mình, càng nóng nảy sẽ càng phóng túng, càng ngày càng không để ý đến cảm nhận của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng phát tiết. Có thể là do khoảng thời gian này thế giới bên ngoài quấy nhiễu khiến Toàn Minh quên việc uống thuốc, hoặc cũng có thể là do biện pháp bảo hiểm giữa bọn họ không được tốt, vì thế cho dù cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót, rốt cuộc cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đứa nhỏ mà cha cùng con gái ruột của mình sinh ra... Chung Chấp không dám nghĩ tới. Mối quan hệ dị dạng này đang dần phá hủy khả năng phán đoán của anh.
Dù sao, tất cả đều là lỗi của anh.
Toàn Minh cọ mũi vào vành tai Chung Chấp, rồi dọc theo cổ, hầu kết, cằm, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng sạch sẽ của anh. Toàn Minh ngẩng mặt lên nhìn Chung Chấp, nhìn khuôn mặt sẽ khiến cô cảm thấy rung động không biết bao nhiêu lần, nhưng ánh mắt cô lại trở nên mở hồ, cũng không giống như hoảng hốt.
“Ba.” Toàn Minh nhìn chăm chú vào mắt anh, đầu ngón tay men theo đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh, rõ ràng là dịu dàng, nhưng những gì nói ra lại khiến Chung Chấp cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô nói, "Chúng ta sinh nó ra được không."
Trong phòng tràn đầy cảm xúc lo lắng bất an, giọng nói của Toàn Minh không hề dao động, giống như vực sâu u tối: "Dù sao những người đó đều gọi con là kỹ nữ, là tiện nhân, nếu như không làm ra những chuyện khác thời thì sẽ khiến bọn họ thất vọng."
“Không thể nào.” Chung Chấp đột ngột ác độc cắt ngang lời này của cô, như thể mỗi lời anh nói đều trở nên tối nghĩa và xa lạ.
Thật lâu sau, Toàn Minh rốt cục bắt được cảm xúc bình thường của con người, cong môi cười lạnh nói: "Có cái gì không tốt? Dù sao đứa nhỏ theo họ ba hay họ con thì cũng đều là họ Chung."
Trong trí tưởng tượng của Chung Chấp, cho dù Toàn Minh có vô tình mang thai thì cũng không nên như bây giờ. Ở thời điểm quan trọng này, đừng nói đến chuyện cô có thể sinh con được hay không, với thể trạng mỏng manh và tinh thần phải chịu kích thích, Chung Chấp căn bản không dám để cho cô sinh con, rốt cuộc anh không dám để cô phải mạo hiểm bất cứ chuyện gì.
“Không thể… Toàn Toàn đừng nói lung tung.” Chung Chấp hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh mà nặng nề.
Anh hoàn toàn không hoan nghênh sinh mệnh vẫn chưa thành hình dạng này, mà tàn nhẫn bỏ nó như thế này sẽ tổn hại rất lớn đến thân thể Toàn Minh.
Anh vẫn quá tự tin vào bản thân, cho rằng chỉ cần bản thân hạ quyết tâm thì có thể thực sự bảo vệ được Toàn Minh, nhưng lần nào cô cũng là người bị tổn thương nhiều nhất, và lần nào cô cũng chịu mọi hình phạt dành cho anh.
Dường như xung quanh đều có ảo ảnh vỡ vụn như mưa trút xuống, Chung Chấp ướt đẫm nước mưa nhớp nháp, dù cẩn thận đến đâu cô cũng sẽ vuột khỏi tay anh, dù cố gắng thế nào, mọi cố gắng đều vô ích, tất cả đều đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của anh, càng lúc càng xa.
Từ lúc nhận thức Toàn Minh, Chung Chấp không có lúc nào không cảnh giác đề phòng vực đen phía sau vách núi, cảm thấy bản thân giống như mò mẫm đi trên một sợi dây thép trong bóng tối, chỉ cần vô ý một chút, sẩy chân ngã xuống sẽ tan xương nát thịt, nhưng mà vĩnh viễn sẽ không có ai nói cho anh biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Bởi vì, ngay từ đầu, anh đã dấn thân vào một con đường sai lầm một đi không trở lại.
Chung Chấp biết bản thân mình vừa là một người cha không đủ tư cách, lại càng không giống một người chồng. Anh không chỉ tự tin mà còn có lòng tham, không chỉ muốn cô tiếp tục là đứa con trong sạch của mình, lại càng muốn cô trở thành một cô gái tươi sáng rạng rỡ.
Anh không chỉ dung túng cho sự cám dỗ của cô, vì dục vọng của bản thân, thậm chí còn nhân danh tình yêu trói buộc ở bên cạnh mình. Tuy nhiên, những sự thật chói tai đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong tai anh, dạy anh không biết bao nhiêu lần bằng những kinh nghiệm đau đớn, nói cho Chung Chấp câu trả lời rõ ràng, chính xác và duy nhất - hãy rời xa cô.
Không muốn hủy hoại cô, hãy rời xa cô ngay bây giờ.
Cô đã là một con chim bị nhốt trong lồng, nếu còn tiếp tục bẻ gẫy đôi cánh của cô, cô thực sự không thể bay.
Từ khi còn nhỏ Chung Chấp đã không còn cha mẹ, cho tới hiện tại, Chung Chấp cũng không cách nào đoán trước được tương lai sẽ còn có đau khổ gì đang chờ, trong cuộc sống của anh, ngay cả hy vọng và dũng khí duy nhất cũng đã cạn kiệt. Tình yêu của anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng là cuộc sống, là lý tưởng, thậm chí ngay cả cho nó quá nhiều tự do cũng là một loại tội lỗi.
Chung Chấp ôm eo và chân của cô, đặt ở trên đùi, nhìn dáng vẻ mềm mại của cô, nói: "Trước tiên con có thể nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó chúng ta có thể đến bệnh viện."
Toàn Minh nghe thấy như vậy liền quay đầu lại, yên lặng nhìn chằm chằm anh một hồi, sau đó tựa đầu vào vai Chung Chấp, ôm lấy cổ anh, dựa nửa người vào cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Ba đang sợ cái gì?"
Bọn họ đang ở rất gần, âm thanh như muốn thổi vào màng nhĩ của anh, thân thể mảnh mai dán vào ngực anh, lòng bàn chân cô vô thức cọ vào chân anh, cả người cô giống như quả đào thối, sắp vỡ nát, nhưng bây giờ nó đủ mềm chỉ cần cắn nhẹ một cái.
Anh nên nói gì với cô đây?
Chung Chấp cụp mắt xuống, thờ ơ với hành vi của cô: "Ba không sợ đứa nhỏ có vấn đề, ba lo lắng cho con."
Anh cúi đầu hôn cô: "Con đừng lo lắng, ba sẽ luôn ở bên con."
Toàn Minh khựng lại, sau đó như người bệnh nan y cuối cùng cũng từ bỏ giãy dụa, trước khi sắp được giải thoát vẫn khiến cô không hết hy vọng: "Vậy ba có hối hận không?"
Hối hận điều gì?
Thực ra câu hỏi này quá rộng, anh hối hận điều gì? Hối hận khi không cần đứa nhỏ, hối hận bởi vì đã gặp cô? Anh để tay lên ngực tự hỏi, không phải hối hận vẫn luôn tồn tại sao?
"Không hối hận."
Có phải đây là câu trả lời mà cô muốn nghe?
Toàn Minh mệt mỏi nhắm mắt lại như đang buồn ngủ, yếu ớt dựa vào người Chung Chấp, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, chỉ có hai mắt nóng rực, tim đập loạn nhịp.
Hai ngày sau, Chung Chấp đưa Toàn Minh đến phòng kế hoạch hóa gia đình, tiến hành một cuộc phẫu thuật nhỏ, trong suốt quá trình Chung Chấp vẫn tỏ ra thờ ơ.
Sau khi về nhà, Chung Chấp vẫn chăm sóc cô cẩn thận, nhưng mấy ngày sau, Toàn Minh càng trầm mặc hơn, thậm chí tính khí chua ngoa hay tính xấu cũng biến mất, giống như món đồ làm bằng sứ, lạnh lẽo, đẹp đẽ mong manh.
Cô trốn trong phòng, tự dày vò bản thân, đau khổ, mọi thứ đều trở nên vô vị, cô như mất đi vị giác, không chịu ra ngoài, không còn quan tâm đến những kẻ đã công kích mình cũng như Chung Chấp, đối với tất cả những lời chửi rủa đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Nó giống như rơi từ khoảng không, ngay cả ý nghĩ làm hài lòng người mình yêu cũng cùng nhau rơi xuống đáy vực, rồi đợi giây phút cuối cùng tan thành tro bụi.
Điều đáng sợ nhất đối với con người không phải là sự sụp đổ của cơ thể, mà là không nói được một lời cứ như vậy mà sụp đổ.
Vào thời khắc đó, thế giới giống như nhấn nút tạm dừng, hành lang bệnh viện bỗng nhiên trở nên trống rỗng, thỉnh thoảng có một vài người qua đường thoáng nhìn qua, cũng bị bầu không khí áp suất thấp xung quanh hai người phải tránh xa.
Toàn Minh cảm thấy khoang ngực tràn ngập mùi thuốc lạnh nồng nặc, hô hấp trở nên nặng nề, cho tới khi cảm thấy không thể thở nổi mà buộc phải tỉnh lại. Ánh mắt của nàng có chút mơ hồ, lông mi lên xuống vài cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Chấp.
Đây là hậu quả xấu mà cô và Chung Chấp đã tạo ra, lại một lần nữa cô phải nhận quả báo.
“Toàn Toàn, chúng ta về trước đi.” Chung Chấp chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, nhưng giọng nói cứng ngắc giống như mặt băng sắp vỡ. Nhìn khuôn mặt không còn nước mắt nhưng thấm đẫm đau thương, không có một chút sức sống của Toàn Minh, cơn đau nhói buốt khiến tim Chung Chấp co quắp không kiểm soát được.
Chung Chấp ôm vai chặn thân thể yếu ớt của cô, tránh ánh mắt mơ hồ của người qua đường, không nói một lời cùng Toàn Minh quay trở về, nhất thời, lối đi rộng rãi sáng sủa trở nên tối tăm chật chội, như thể không có điểm cuối.
Toàn Minh không nhớ mình về đến nhà bằng cách nào, hai chân như bị tách khỏi cơ thể, anh kéo cô vào trong nhà, rồi đặt cô ngồi trên ghế sô pha.
Căn phòng không sáng lắm, nhưng cũng không có ai bật đèn lên. Sau khi về nhà, Chung Chấp vẫn không đề cập đến chuyện kia, sau khi ngồi xuống bên cạnh cô một lúc lâu, anh âu yếm vuốt đi phần tóc lòa xòa trên má cô, sau đó nhắm mắt cúi người hôn cô.
Toàn Minh nhắm mắt lại, hơi thở của Chung Chấp áp tới gần, ghế sô pha cũng bị hõm xuống. Toàn Minh nắm chặt cổ tay áo của Chung Chấp, như thể sự bất an giống như có thể thông qua nhiệt độ cơ thể truyền sang cho anh.
Chung Chấp nắm những đầu ngón tay đang run rẩy của cô, bóng đen cơ thể anh cũng phủ lên người cô, sự an toàn, cùng nhiệt độ khiến kẻ khác mê đắm nhanh chóng chiếm lấy cơ thể cô. Toàn Minh mở to hai mắt nhìn anh, trong mắt ẩm ướt, mát lạnh như nước, như sắp xuyên vào trong cơ thể Chung Chấp.
Toàn Minh lại nhắm mắt lại, cúi người gần hơn một chút, áp môi mình lên môi Chung Chấp, sau đó thân mật môi lưỡi giao nhau, hấp thụ chất lỏng ẩm ướt như rượu nồng vào cổ họng, hương thơm nóng bỏng khiến cô suýt nữa tan vào trong lồng ngực phập phồng ấm áp của anh.
Tất cả những gì Toàn Minh muốn nói đều bị nụ hôn của anh chặn lại, Chung Chấp không cho cô cơ hội để nói, sự dịu dàng của cô biến thành tùy ý quấy rối, trong khoang miệng dường như chứa mật nóng, không thể phân biệt được ai là người nhiệt tình hơn.
Chung Chấp quấn lấy eo Toàn Minh, bắt nạt thân thể mảnh khảnh yếu ớt của cô, luồn bàn tay to của anh vào trong áo cô, men dọc theo thắt lưng không ngừng tiến về phía trước cướp đoạt. Toàn Minh ôm chặt cổ Chung Chấp, vùi mình vào trong vòng tay anh, hương thơm và sự lạnh lẽo quyện vào nhau trở nên nồng nặc, không chỗ nào thoát ra được.
Cuối cùng thì thủy triều cũng đã qua, cảm giác mượt mà trên làn da của cô chân thật đến khó tin. Anh khao khát cô, rất muốn vuốt ve cô, nhưng Chung Chấp đột ngột dừng lại, rồi thuận thế ôm chặt lấy Toàn Minh, tình cảm mỏng manh mơ hồ biến mất trong tích tắc.
Bốc lửa nhưng phải kiềm chế, đối với Chung Chấp mà nói vừa là nhẫn nại nhưng cũng vừa là trừng phạt.
Anh ôm lấy người trước mặt, giọng nói như nắm chặt cát: "Toàn Toàn... Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ba."
Chung Chấp quá hiểu bản thân mình, càng nóng nảy sẽ càng phóng túng, càng ngày càng không để ý đến cảm nhận của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng phát tiết. Có thể là do khoảng thời gian này thế giới bên ngoài quấy nhiễu khiến Toàn Minh quên việc uống thuốc, hoặc cũng có thể là do biện pháp bảo hiểm giữa bọn họ không được tốt, vì thế cho dù cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót, rốt cuộc cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đứa nhỏ mà cha cùng con gái ruột của mình sinh ra... Chung Chấp không dám nghĩ tới. Mối quan hệ dị dạng này đang dần phá hủy khả năng phán đoán của anh.
Dù sao, tất cả đều là lỗi của anh.
Toàn Minh cọ mũi vào vành tai Chung Chấp, rồi dọc theo cổ, hầu kết, cằm, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng sạch sẽ của anh. Toàn Minh ngẩng mặt lên nhìn Chung Chấp, nhìn khuôn mặt sẽ khiến cô cảm thấy rung động không biết bao nhiêu lần, nhưng ánh mắt cô lại trở nên mở hồ, cũng không giống như hoảng hốt.
“Ba.” Toàn Minh nhìn chăm chú vào mắt anh, đầu ngón tay men theo đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh, rõ ràng là dịu dàng, nhưng những gì nói ra lại khiến Chung Chấp cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô nói, "Chúng ta sinh nó ra được không."
Trong phòng tràn đầy cảm xúc lo lắng bất an, giọng nói của Toàn Minh không hề dao động, giống như vực sâu u tối: "Dù sao những người đó đều gọi con là kỹ nữ, là tiện nhân, nếu như không làm ra những chuyện khác thời thì sẽ khiến bọn họ thất vọng."
“Không thể nào.” Chung Chấp đột ngột ác độc cắt ngang lời này của cô, như thể mỗi lời anh nói đều trở nên tối nghĩa và xa lạ.
Thật lâu sau, Toàn Minh rốt cục bắt được cảm xúc bình thường của con người, cong môi cười lạnh nói: "Có cái gì không tốt? Dù sao đứa nhỏ theo họ ba hay họ con thì cũng đều là họ Chung."
Trong trí tưởng tượng của Chung Chấp, cho dù Toàn Minh có vô tình mang thai thì cũng không nên như bây giờ. Ở thời điểm quan trọng này, đừng nói đến chuyện cô có thể sinh con được hay không, với thể trạng mỏng manh và tinh thần phải chịu kích thích, Chung Chấp căn bản không dám để cho cô sinh con, rốt cuộc anh không dám để cô phải mạo hiểm bất cứ chuyện gì.
“Không thể… Toàn Toàn đừng nói lung tung.” Chung Chấp hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh mà nặng nề.
Anh hoàn toàn không hoan nghênh sinh mệnh vẫn chưa thành hình dạng này, mà tàn nhẫn bỏ nó như thế này sẽ tổn hại rất lớn đến thân thể Toàn Minh.
Anh vẫn quá tự tin vào bản thân, cho rằng chỉ cần bản thân hạ quyết tâm thì có thể thực sự bảo vệ được Toàn Minh, nhưng lần nào cô cũng là người bị tổn thương nhiều nhất, và lần nào cô cũng chịu mọi hình phạt dành cho anh.
Dường như xung quanh đều có ảo ảnh vỡ vụn như mưa trút xuống, Chung Chấp ướt đẫm nước mưa nhớp nháp, dù cẩn thận đến đâu cô cũng sẽ vuột khỏi tay anh, dù cố gắng thế nào, mọi cố gắng đều vô ích, tất cả đều đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của anh, càng lúc càng xa.
Từ lúc nhận thức Toàn Minh, Chung Chấp không có lúc nào không cảnh giác đề phòng vực đen phía sau vách núi, cảm thấy bản thân giống như mò mẫm đi trên một sợi dây thép trong bóng tối, chỉ cần vô ý một chút, sẩy chân ngã xuống sẽ tan xương nát thịt, nhưng mà vĩnh viễn sẽ không có ai nói cho anh biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Bởi vì, ngay từ đầu, anh đã dấn thân vào một con đường sai lầm một đi không trở lại.
Chung Chấp biết bản thân mình vừa là một người cha không đủ tư cách, lại càng không giống một người chồng. Anh không chỉ tự tin mà còn có lòng tham, không chỉ muốn cô tiếp tục là đứa con trong sạch của mình, lại càng muốn cô trở thành một cô gái tươi sáng rạng rỡ.
Anh không chỉ dung túng cho sự cám dỗ của cô, vì dục vọng của bản thân, thậm chí còn nhân danh tình yêu trói buộc ở bên cạnh mình. Tuy nhiên, những sự thật chói tai đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong tai anh, dạy anh không biết bao nhiêu lần bằng những kinh nghiệm đau đớn, nói cho Chung Chấp câu trả lời rõ ràng, chính xác và duy nhất - hãy rời xa cô.
Không muốn hủy hoại cô, hãy rời xa cô ngay bây giờ.
Cô đã là một con chim bị nhốt trong lồng, nếu còn tiếp tục bẻ gẫy đôi cánh của cô, cô thực sự không thể bay.
Từ khi còn nhỏ Chung Chấp đã không còn cha mẹ, cho tới hiện tại, Chung Chấp cũng không cách nào đoán trước được tương lai sẽ còn có đau khổ gì đang chờ, trong cuộc sống của anh, ngay cả hy vọng và dũng khí duy nhất cũng đã cạn kiệt. Tình yêu của anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng là cuộc sống, là lý tưởng, thậm chí ngay cả cho nó quá nhiều tự do cũng là một loại tội lỗi.
Chung Chấp ôm eo và chân của cô, đặt ở trên đùi, nhìn dáng vẻ mềm mại của cô, nói: "Trước tiên con có thể nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó chúng ta có thể đến bệnh viện."
Toàn Minh nghe thấy như vậy liền quay đầu lại, yên lặng nhìn chằm chằm anh một hồi, sau đó tựa đầu vào vai Chung Chấp, ôm lấy cổ anh, dựa nửa người vào cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Ba đang sợ cái gì?"
Bọn họ đang ở rất gần, âm thanh như muốn thổi vào màng nhĩ của anh, thân thể mảnh mai dán vào ngực anh, lòng bàn chân cô vô thức cọ vào chân anh, cả người cô giống như quả đào thối, sắp vỡ nát, nhưng bây giờ nó đủ mềm chỉ cần cắn nhẹ một cái.
Anh nên nói gì với cô đây?
Chung Chấp cụp mắt xuống, thờ ơ với hành vi của cô: "Ba không sợ đứa nhỏ có vấn đề, ba lo lắng cho con."
Anh cúi đầu hôn cô: "Con đừng lo lắng, ba sẽ luôn ở bên con."
Toàn Minh khựng lại, sau đó như người bệnh nan y cuối cùng cũng từ bỏ giãy dụa, trước khi sắp được giải thoát vẫn khiến cô không hết hy vọng: "Vậy ba có hối hận không?"
Hối hận điều gì?
Thực ra câu hỏi này quá rộng, anh hối hận điều gì? Hối hận khi không cần đứa nhỏ, hối hận bởi vì đã gặp cô? Anh để tay lên ngực tự hỏi, không phải hối hận vẫn luôn tồn tại sao?
"Không hối hận."
Có phải đây là câu trả lời mà cô muốn nghe?
Toàn Minh mệt mỏi nhắm mắt lại như đang buồn ngủ, yếu ớt dựa vào người Chung Chấp, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, chỉ có hai mắt nóng rực, tim đập loạn nhịp.
Hai ngày sau, Chung Chấp đưa Toàn Minh đến phòng kế hoạch hóa gia đình, tiến hành một cuộc phẫu thuật nhỏ, trong suốt quá trình Chung Chấp vẫn tỏ ra thờ ơ.
Sau khi về nhà, Chung Chấp vẫn chăm sóc cô cẩn thận, nhưng mấy ngày sau, Toàn Minh càng trầm mặc hơn, thậm chí tính khí chua ngoa hay tính xấu cũng biến mất, giống như món đồ làm bằng sứ, lạnh lẽo, đẹp đẽ mong manh.
Cô trốn trong phòng, tự dày vò bản thân, đau khổ, mọi thứ đều trở nên vô vị, cô như mất đi vị giác, không chịu ra ngoài, không còn quan tâm đến những kẻ đã công kích mình cũng như Chung Chấp, đối với tất cả những lời chửi rủa đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Nó giống như rơi từ khoảng không, ngay cả ý nghĩ làm hài lòng người mình yêu cũng cùng nhau rơi xuống đáy vực, rồi đợi giây phút cuối cùng tan thành tro bụi.
Điều đáng sợ nhất đối với con người không phải là sự sụp đổ của cơ thể, mà là không nói được một lời cứ như vậy mà sụp đổ.
/75
|