Không muốn nói cho anh.
Không thể nói với anh.
Khi bàn tay to lớn của Chung Chấp đặt lên eo Toàn Minh, phía sau lưng cô cứng đờ, hồi lâu cũng không phản bác.
Những bức tường trắng lạnh lẽo phản chiếu những bóng cây đung đưa dưới ánh trăng, cái bóng của chúng phản chiếu trên tường cũng giống như biểu tình của Toàn Minh, có thêm một tầng sương mù.
Chung Chấp lặng lẽ đợi cô suy nghĩ, trông cô có vẻ rất bối rối, do dự ngẩng đầu khỏi vòng tay Chung Chấp nhìn anh, rồi đột ngột nói: "Ba… Ba có cảm thấy được hiện giờ con đang rất vui không?"
Chung Chấp sửng sốt một lúc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thong thả rõ ràng nói: “Vấn đề này đối với con rất quan trọng sao?"
Khi không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của người khác, Chung Chấp sẽ luôn sử dụng thủ thuật quen thuộc của mình - ném lại câu hỏi cho đối phương, rất xảo quyệt nhưng rất hiệu quả.
Toàn Minh bị anh gài bẫy, bất giác nghiêm túc nói: "Rất quan trọng."
Cả hai đều đang cẩn thận thử thăm dò cũng như bảo vệ đối phương. Chung Chấp chỉ cảm thấy lúc anh nói, ánh mắt trong suốt của cô đột nhiên tối đi.
Không thể nói là xa lạ.
Chung Chấp đưa tay che trán cô, sau đó anh cúi xuống ôm má cô, rất tôn sùng: "Đối với ba mà nói, sự trưởng thành khỏe mạnh và hạnh phúc của con quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."
Đây là mong ước bình thường và giản dị nhất của tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới. Nói cách khác, cảm xúc cá nhân của anh có thể không phải là điều anh cân nhắc đầu tiên.
Chung Chấp đã nói đúng, đó quả thật là những lời nói chân thành của anh, nhưng một ý nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu cô, dường như cô chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ bắt được câu trả lời mà mình mong muốn.
Chỉ là bây giờ cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, có quá nhiều điều cô nhận ra chỉ bằng trực giác khiến cô cảm thấy không chắc chắn, thậm chí còn không thể hiểu được, tại nơi này không thể lập tức hiểu ra được rốt cuộc là gì, nhưng vẫn giống như trước đủ cho cô dao động.
Mãi một lúc lâu sau, khi Toàn Minh nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, cô mới nhận ra có lẽ ngay từ đầu lập trường của cô và Chung Chấp đã không giống nhau.
Chỉ nghĩ đến đây, khi màn đêm lại bao trùm trời đất, bóng đêm giống như chăn bông nặng nề khiến người ta khó thở. Toàn Minh nhanh chóng vén chăn bông lên, thoát khỏi vòng tay của Chung Chấp, ngồi thẳng dậy, sau đó như lên cơn suyễn, phải lấy tay đè lên ngực mình để thở.
Sau đó, cô nghe thấy Chung Chấp đang đưa lưng về phía mình thở dài một hơi.
Chung Chấp nhìn theo bóng lưng của Toàn Minh, mái tóc dài đen như lụa dán lên cần cổ mảnh mai của cô, càng kéo dài thêm bóng lưng gầy yếu, giống như những bông hoa nhà kính không bị bẻ gãy, càng ngày càng rực rỡ, càng ngày càng mảnh mai, căn bản không phải đối mặt với bão đêm.
Chỉ là bóng tối là nơi sinh sôi nảy nở những cảm xúc tiêu cực, trong đêm khuya yên tĩnh càng khiến cho con người ta cảm thấy bí bách cùng đau xót. Đây không phải là thời điểm hợp lý.
Chung Chấp không nói gì nhiều, anh ngồi dậy với Toàn Minh, sau đó duỗi tay ra từ phía sau ôm chặt eo cô rồi ấn cô vào lòng, so với bất kỳ người nào khác anh hiểu dược, nhiệt độ cơ thể có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.
“Con rất dễ bị mất ngủ, nên bây giờ đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Chung Chấp tựa cằm vào cổ cô, hơi thở ấm áp ập tới, giọng nói trầm ấm cuốn lấy trái tim cô, “Chuyện tách ra ngủ riêng con đừng nghĩ tới nữa, nếu không muốn để ba phải lo lắng thì ngoan ngoãn nghe lời."
Toàn Minh nghiêng người, dùng chóp mũi quệt vào mũi anh, tự nhiên hôn anh, giống như đang tham lam hấp thụ một chút ngọt ngào trong bình trà.
Toàn Minh cảm thấy vẫn chưa đủ, liền đơn giản xoay người quỳ xuống trước mặt Chung Chấp, vòng tay qua cổ anh, sau đó cúi đầu hôn anh, để mái tóc dài buông xuống trên vai che đi khuôn mặt của anh. Đầu lưỡi chui vào khe hở giữa hai hàm răng không chút ngăn cản, thâm nhập vào thật sâu rồi miễn cưỡng rút ra, nhìn anh.
Toàn Minh thích vào thời điểm xung quanh yên tĩnh vắng lặng, nhìn vào mắt anh, quan sát dục vọng trong đôi mắt giống như sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới mặt biển, sau đó đợi sóng biển biến thành dung nham rực lửa, hòa tan cô.
Chung Chấp vòng tay qua eo cô, để cô ngồi trên người anh. Anh giữ hai mắt cá chân mảnh mai của cô, như thể đang bóc một quả cam mọng nước, là chua hay ngọt đều phải tự mình nếm thử mới biết được. Sau đó bàn tay to của anh di chuyển lên làn da bắp chân trắng như kem của cô, cho đến khi chạm vào quần của cô.
Trên thực tế, Toàn Minh cũng đang mặc một chiếc áo lửng cùng loại vải, hy sinh kiểu dáng và may đo để tạo sự thoải mái, trông hoàn toàn không liên quan đến sự gợi cảm, nhưng ngay cả điều này cũng đủ để thu hút Chung Chấp.
Anh quá tham lam, trói chặt thân thể mảnh mai của Toàn Minh trong vòng tay, thân thể nóng rực đè nặng lên ngực cô, lòng bàn tay đặt ở sau đầu cô, sau đó tiếp tục chặn môi cô. Tay còn lại thoải mái luồn vào trong, nắm lấy những ngọn đồi nhấp nhô như đậu phụ dưới lớp đồ ngủ nhẹ nhàng, cảm xúc nơi đó mang lại khiến cho anh muốn nắm cô trong lòng bàn tay.
Chung Chấp hôn lên xương quai xanh của Toàn Minh, bị anh hôn như vậy khiến hai chân cô run rẩy, đầu óc cô trở nên trống rỗng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng. Cô giống như một bức thư không có địa chỉ, không biết gửi đi đâu, chỉ biết va vào vòng tay anh.
Khi cô đưa tay chạm đến đũng quần của anh, Chung Chấp đã kịp thời ngăn cô lại.
Sau đó Toàn Minh lại nghe thấy Chung Chấp thở dài một tiếng, sau đó xoa xoa mái tóc rối bù của cô, cười khẽ: "Quên đi, không thể bắt con lấy cơ thể mình ra đùa giỡn được."
Toàn Minh nhớ Chung Chấp đã từng cảnh cáo, ít nhất cũng phải một tháng.
Cô nhắm mắt lại, ôm chặt Chung Chấp, vùi đầu vào ngực anh, giống như một đứa trẻ chủ động thừa nhận hành vi sai trái của mình.
Chung Chấp không nói nên lời, mặc dù đau đầu nhưng anh phải dỗ dành cô mới có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ, đợi tới khi nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, lúc này Chung Chấp mới dám ngủ.
Có thể là khi hôn cô, đôi mắt ẩm ướt của Toàn Minh như thể đang dối trá, Chung Cháp chỉ nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng, mà không nhìn thấy được sự thờ ơ và lạnh lùng xa cách.
Cho tới lúc bốn giờ sáng khi anh tỉnh dậy theo thói quen, quay đầu nhìn sang đã không thấy người bên cạnh đâu.
Không thể nói với anh.
Khi bàn tay to lớn của Chung Chấp đặt lên eo Toàn Minh, phía sau lưng cô cứng đờ, hồi lâu cũng không phản bác.
Những bức tường trắng lạnh lẽo phản chiếu những bóng cây đung đưa dưới ánh trăng, cái bóng của chúng phản chiếu trên tường cũng giống như biểu tình của Toàn Minh, có thêm một tầng sương mù.
Chung Chấp lặng lẽ đợi cô suy nghĩ, trông cô có vẻ rất bối rối, do dự ngẩng đầu khỏi vòng tay Chung Chấp nhìn anh, rồi đột ngột nói: "Ba… Ba có cảm thấy được hiện giờ con đang rất vui không?"
Chung Chấp sửng sốt một lúc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thong thả rõ ràng nói: “Vấn đề này đối với con rất quan trọng sao?"
Khi không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của người khác, Chung Chấp sẽ luôn sử dụng thủ thuật quen thuộc của mình - ném lại câu hỏi cho đối phương, rất xảo quyệt nhưng rất hiệu quả.
Toàn Minh bị anh gài bẫy, bất giác nghiêm túc nói: "Rất quan trọng."
Cả hai đều đang cẩn thận thử thăm dò cũng như bảo vệ đối phương. Chung Chấp chỉ cảm thấy lúc anh nói, ánh mắt trong suốt của cô đột nhiên tối đi.
Không thể nói là xa lạ.
Chung Chấp đưa tay che trán cô, sau đó anh cúi xuống ôm má cô, rất tôn sùng: "Đối với ba mà nói, sự trưởng thành khỏe mạnh và hạnh phúc của con quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."
Đây là mong ước bình thường và giản dị nhất của tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới. Nói cách khác, cảm xúc cá nhân của anh có thể không phải là điều anh cân nhắc đầu tiên.
Chung Chấp đã nói đúng, đó quả thật là những lời nói chân thành của anh, nhưng một ý nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu cô, dường như cô chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ bắt được câu trả lời mà mình mong muốn.
Chỉ là bây giờ cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, có quá nhiều điều cô nhận ra chỉ bằng trực giác khiến cô cảm thấy không chắc chắn, thậm chí còn không thể hiểu được, tại nơi này không thể lập tức hiểu ra được rốt cuộc là gì, nhưng vẫn giống như trước đủ cho cô dao động.
Mãi một lúc lâu sau, khi Toàn Minh nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, cô mới nhận ra có lẽ ngay từ đầu lập trường của cô và Chung Chấp đã không giống nhau.
Chỉ nghĩ đến đây, khi màn đêm lại bao trùm trời đất, bóng đêm giống như chăn bông nặng nề khiến người ta khó thở. Toàn Minh nhanh chóng vén chăn bông lên, thoát khỏi vòng tay của Chung Chấp, ngồi thẳng dậy, sau đó như lên cơn suyễn, phải lấy tay đè lên ngực mình để thở.
Sau đó, cô nghe thấy Chung Chấp đang đưa lưng về phía mình thở dài một hơi.
Chung Chấp nhìn theo bóng lưng của Toàn Minh, mái tóc dài đen như lụa dán lên cần cổ mảnh mai của cô, càng kéo dài thêm bóng lưng gầy yếu, giống như những bông hoa nhà kính không bị bẻ gãy, càng ngày càng rực rỡ, càng ngày càng mảnh mai, căn bản không phải đối mặt với bão đêm.
Chỉ là bóng tối là nơi sinh sôi nảy nở những cảm xúc tiêu cực, trong đêm khuya yên tĩnh càng khiến cho con người ta cảm thấy bí bách cùng đau xót. Đây không phải là thời điểm hợp lý.
Chung Chấp không nói gì nhiều, anh ngồi dậy với Toàn Minh, sau đó duỗi tay ra từ phía sau ôm chặt eo cô rồi ấn cô vào lòng, so với bất kỳ người nào khác anh hiểu dược, nhiệt độ cơ thể có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.
“Con rất dễ bị mất ngủ, nên bây giờ đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Chung Chấp tựa cằm vào cổ cô, hơi thở ấm áp ập tới, giọng nói trầm ấm cuốn lấy trái tim cô, “Chuyện tách ra ngủ riêng con đừng nghĩ tới nữa, nếu không muốn để ba phải lo lắng thì ngoan ngoãn nghe lời."
Toàn Minh nghiêng người, dùng chóp mũi quệt vào mũi anh, tự nhiên hôn anh, giống như đang tham lam hấp thụ một chút ngọt ngào trong bình trà.
Toàn Minh cảm thấy vẫn chưa đủ, liền đơn giản xoay người quỳ xuống trước mặt Chung Chấp, vòng tay qua cổ anh, sau đó cúi đầu hôn anh, để mái tóc dài buông xuống trên vai che đi khuôn mặt của anh. Đầu lưỡi chui vào khe hở giữa hai hàm răng không chút ngăn cản, thâm nhập vào thật sâu rồi miễn cưỡng rút ra, nhìn anh.
Toàn Minh thích vào thời điểm xung quanh yên tĩnh vắng lặng, nhìn vào mắt anh, quan sát dục vọng trong đôi mắt giống như sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới mặt biển, sau đó đợi sóng biển biến thành dung nham rực lửa, hòa tan cô.
Chung Chấp vòng tay qua eo cô, để cô ngồi trên người anh. Anh giữ hai mắt cá chân mảnh mai của cô, như thể đang bóc một quả cam mọng nước, là chua hay ngọt đều phải tự mình nếm thử mới biết được. Sau đó bàn tay to của anh di chuyển lên làn da bắp chân trắng như kem của cô, cho đến khi chạm vào quần của cô.
Trên thực tế, Toàn Minh cũng đang mặc một chiếc áo lửng cùng loại vải, hy sinh kiểu dáng và may đo để tạo sự thoải mái, trông hoàn toàn không liên quan đến sự gợi cảm, nhưng ngay cả điều này cũng đủ để thu hút Chung Chấp.
Anh quá tham lam, trói chặt thân thể mảnh mai của Toàn Minh trong vòng tay, thân thể nóng rực đè nặng lên ngực cô, lòng bàn tay đặt ở sau đầu cô, sau đó tiếp tục chặn môi cô. Tay còn lại thoải mái luồn vào trong, nắm lấy những ngọn đồi nhấp nhô như đậu phụ dưới lớp đồ ngủ nhẹ nhàng, cảm xúc nơi đó mang lại khiến cho anh muốn nắm cô trong lòng bàn tay.
Chung Chấp hôn lên xương quai xanh của Toàn Minh, bị anh hôn như vậy khiến hai chân cô run rẩy, đầu óc cô trở nên trống rỗng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng. Cô giống như một bức thư không có địa chỉ, không biết gửi đi đâu, chỉ biết va vào vòng tay anh.
Khi cô đưa tay chạm đến đũng quần của anh, Chung Chấp đã kịp thời ngăn cô lại.
Sau đó Toàn Minh lại nghe thấy Chung Chấp thở dài một tiếng, sau đó xoa xoa mái tóc rối bù của cô, cười khẽ: "Quên đi, không thể bắt con lấy cơ thể mình ra đùa giỡn được."
Toàn Minh nhớ Chung Chấp đã từng cảnh cáo, ít nhất cũng phải một tháng.
Cô nhắm mắt lại, ôm chặt Chung Chấp, vùi đầu vào ngực anh, giống như một đứa trẻ chủ động thừa nhận hành vi sai trái của mình.
Chung Chấp không nói nên lời, mặc dù đau đầu nhưng anh phải dỗ dành cô mới có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ, đợi tới khi nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, lúc này Chung Chấp mới dám ngủ.
Có thể là khi hôn cô, đôi mắt ẩm ướt của Toàn Minh như thể đang dối trá, Chung Cháp chỉ nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng, mà không nhìn thấy được sự thờ ơ và lạnh lùng xa cách.
Cho tới lúc bốn giờ sáng khi anh tỉnh dậy theo thói quen, quay đầu nhìn sang đã không thấy người bên cạnh đâu.
/75
|