Toàn Minh không khỏi ngây ngốc vì những thứ vượt quá mong dự liệu của mình, nếu gặp phải chuyện khoa trương hơn nữa, có thể cô sẽ nghẹn họng mà nhìn đối phương chằm chằm.
“Thực ra chuyện này cũng khá rắc rối. Nếu con không hỏi, ba cũng sẽ không đề cập chuyện này với con.” Chung Chấp cụp mắt xuống, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Anh đặt tăm bông tẩm i-ốt xuống, sau đó lấy ra một miếng dán cầm máu, đặt nhẹ lên một bên đầu gối của cô, "Tên thật của tôi là Lâm Chung Tiện."
Toàn Minh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Chung Chấp đang cúi đầu: "Vậy... ông nội cũng là họ Lâm sao?"
Bởi vì anh tên là Chung Chấp, nên cô cũng cho rằng người ông mà mình chưa từng gặp mặt cũng họ Chung.
Chung Chấp gật đầu, sau đó dùng giọng nói êm tai nhắc tới một câu chuyện cũ: "Ba của ba tên là Lâm Bỉnh, còn mẹ ba tên là Châu Tiện. Trước hay sau khi kết hôn bọn họ vẫn luôn yêu thương nhau... Thời gian đó, để có thể tìm được đúng người không phải chuyện dễ dàng…"
Cụm từ "Đúng người" nện vào lồng ngực Toàn Minh, như có ai bóp chặt trái tim cô, cô bất giác nắm chặt tay, muốn hít một hơi thật sâu.
"Vì vậy, tên của ba đều là lấy từ tên của hai người họ."
“Vậy thì… Chữ ‘Chung’ ở giữa thì sao?” Toàn Minh thoáng cúi đầu nhìn anh, có chút sốt ruột: “Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
“Có chứ.” Chung Chấp nhàn nhạt nở nụ cười, động tác tay cũng dừng lại nhìn chăm chú nhìn cô, giọng nói trong trẻo và chậm rãi này, cũng giống như bóng đêm nồng đệm lúc này khiến cô khó quên: “Ba của ba thực sự rất yêu mẹ, cho nên ngay cả đặt tên cũng có nghĩa… Chung tình tắc không Tiện."
Tình yêu không phải là đố kỵ*.
*Ý nghĩa của câu “Chung tình tắc không Tiện”.
Ánh sáng trong phòng không quá chói mắt, nhưng Toàn Minh vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo và bóng đen phản chiếu trong mắt anh. Không cần phải công khai thành thật đối với một số cảm xúc ẩn chứa trong lời nói, nhưng một loại cảm giác xuyên thấu tâm hồn vẫn khiến nhịp tim phải loạn nhịp, nhịp tim này khiến cho cô bất giác muốn đưa tay lên che ngực… Không thể để cho anh phát hiện ra dù chỉ một chút manh mối.
Chung Chấp giống như không hề phát hiện ra, tiếp tục nói: "Đồng thời, "Chung" cũng là họ của ông nội ba, ba của ba là con út trong nhà, cho nên ông ấy theo họ mẹ, nói cách khác, bà nội của ba họ Lâm."
Toàn Minh thoáng sửng sốt: "Thật phức tạp."
"Lúc còn là trẻ vị thành niên, ba đã gặp phải chuyện không may, cho nên ông nội trở thành người giám hộ của ba. Ông ấy nghĩ tên ban đầu của ba không may mắn, vì vậy đã sửa họ của ba thành họ "Chung"."
Toàn Minh không tìm thấy cảm xúc khác nào trên gương mặt của Chung Chấp, mà thay vào đó anh nói ra sự thật một cách bình tĩnh. Cô cũng không có cách nào cảm thông với chuyện này, chỉ có thể cố gắng không đề cập đến nó.
Cô đưa tay ra, vỗ nhẹ lên đầu anh, giống như đang nhẹ nhàng an ủi anh.
Chung Chấp cuối cùng cũng bật cười, sau đó gật đầu trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói với cô: "Dù sao thì con cũng phải theo họ của ba."
Toàn Minh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, cố ý trêu chọc anh: “Ba đây là muốn tạo ra thêm một họ mới.” Sau đó giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô cúi đầu nghịch ngón tay, nhỏ giọng nói: “Vậy con là con lai. "
Chung Chấp không nghe rõ: "Cái gì?"
Toàn Minh lớn tiếng nói: "Kiến thức sinh học ở trường trung học! Ông nội truyền cho cháu trai, ba truyền cho con gái!"
Chung Chấp sửng sốt một lúc lâu, chợt nhận ra điều gì đó cố nhịn cười: "Trong đầu con… Suốt ngày nghĩ cái gì vậy?"
Não của Toàn Minh nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, có chút tiếc nuối nói: "Haizzz, ba nói, con sẽ không… Không phải do ba sinh ra…"
Động tác của Chung Chấp dừng lại một chút, liếc nhìn cô: "Con nghĩ cũng thật hoàn hảo."
Toàn Minh phát ra một tiếng "Ồ" khô khốc.
Sau tiếng “ồ”, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, cả hai không ai nói nữa. Đề tài đã bị cô vô tình dẫn dắt, nhưng chuyện mà cô muốn hỏi vẫn chưa hỏi ra, nhưng cũng không đành lòng phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.
Chung Chấp cũng không để ý đến cô, giữ cổ chân của Toàn Minh, tập trung bôi thuốc khử trùng cho cô.
Thỉnh thoảng, đầu ngón tay hơi thô ráp của anh lướt qua làn da trên bắp chân cô, phía trên đầu gối là một cái đùi mảnh khảnh gần như có thể dùng một tay cầm được. Trong khi lau miệng vết thương cho cô, Toàn Minh cúi đầu, mê mẩn nhìn sườn mặt của Chung Chấp, như để quan sát xem anh có đang suy nghĩ điều gì kỳ quái.
Chỉ là đôi mắt tinh tường của anh trong suốt đến mức không phân biệt được tuổi tác, dục vọng càng khó phát hiện ra.
"Rầm…"
Những suy nghĩ bị tiếng động bất ngờ làm xáo trộn.
Rèm cửa đột nhiên bị gió mạnh thổi bay, liều mạng lắc lư với biên độ cực lớn, tiếng gió giống như xé rách, một trận gió thổi tới, khiến cả không trung rung chuyển.
Cùng lúc đó, một tia sét xuyên thủng bầu trời đêm, ánh đèn trong phòng bắt đầu nhấp nháy không yên.
Chung Chấp ngay lập tức đặt thứ trong tay xuống, khi anh đi đến chỗ ban công đóng cửa sổ sát đất hướng ra biển lại, cùng lúc đó một tiếng sấm rền vang, tia sét đánh thẳng xuống, một luồng nhiệt ẩm thấp và oi bức tràn vào, như báo trước một cơn bão sắp tới.
Khi cửa sổ bị khóa lại, tiếng sấm cùng những cơn gió thổi tung rèm cửa cuối cùng cũng dừng lại, bên trong căn phòng giống như được ngăn cách với tiếng ồn ở bên ngoài, không khí đột nhiên trở nên tối tăm, chỉ có ánh sáng thường xuyên lay động trên trần nhà vẫn khiến người ta hoảng hốt.
Toàn Minh vẫn ngồi trên bàn, cô xoay người vươn tay với công tắc bên trái, cố gắng đổi nguồn sáng thành đèn treo tường yên tĩnh. Chỉ là trước khi đầu ngón tay cô chạm tới công tắc, một lòng bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, sau đó bóng đen lướt qua cô, bàn tay đó ấn công tắc tắt hết đèn trong phòng.
"Chắc là do điện áp không ổn định. Lát nữa hãy bật lại." Giọng Chung Chấp vang lên trên đỉnh đầu cô.
Không hiểu sao cổ họng Toàn Minh khô khốc, khẽ "ừm" một tiếng. Cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Chung Chấp, cũng không hiểu vì lý do gì mà bản thân cảm thấy giọng nói của anh trầm thấp mà u ám.
Ngay khi Chung Chấp định quay người rời đi, đôi tay của Toàn Minh đã luồn qua hai bên sườn của anh, ôm chặt lấy anh, như muốn chiếm lấy anh thành của riêng mình.
“Ba, con sợ.” Thật ra cô không sợ sấm chớp, bản thân đang nói dối Chung Chấp, nhưng bóng tối lại đang che giấu suy nghĩ bất an của cô, cảm giác này giống như đối mặt với một cơn bão không tên, khiến người ta hưng phấn nhưng cũng lại cảm thấy bất an.
Toàn Minh vùi mặt vào lồng ngực anh lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh. Chung Chấp cũng ngầm không vạch trần cô, lẳng lặng đứng bên cô một lúc, sau đó khi đưa tay lên gáy cô, Toàn Minh đột nhiên thẳng lưng, muốn lùi lại phía sau.
Chung Chấp kịp thời ngăn cô lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen cùng vành tai, hoặc dùng tay chậm rãi nghịch ngợm, như để an ủi một chú mèo con đang sợ hãi.
Đầu ngón tay ấm áp của anh rất có tính mê hoặc, sau khi vuốt ve vài cái, Toàn Minh cảm thấy ngứa ngáy vặn vẹo cổ, cười khúc khích, nhưng vẫn không ngừng cọ vào lòng bàn tay vừa khô vừa ấm của Chung Chấp, đầu của anh hơi hướng ra sau.
Sau khi những đầu ngón tay thon dài của anh lướt từ gáy cô ra phía trước rồi dừng lại một lúc, anh véo cằm cô mà không hề báo trước, thô lỗ buộc cô phải ngước nhìn anh.
Trong bóng tối, Chung Chấp nheo mắt nhìn cô thật kỹ: "Con thật đáng yêu."
“Thực ra chuyện này cũng khá rắc rối. Nếu con không hỏi, ba cũng sẽ không đề cập chuyện này với con.” Chung Chấp cụp mắt xuống, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Anh đặt tăm bông tẩm i-ốt xuống, sau đó lấy ra một miếng dán cầm máu, đặt nhẹ lên một bên đầu gối của cô, "Tên thật của tôi là Lâm Chung Tiện."
Toàn Minh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Chung Chấp đang cúi đầu: "Vậy... ông nội cũng là họ Lâm sao?"
Bởi vì anh tên là Chung Chấp, nên cô cũng cho rằng người ông mà mình chưa từng gặp mặt cũng họ Chung.
Chung Chấp gật đầu, sau đó dùng giọng nói êm tai nhắc tới một câu chuyện cũ: "Ba của ba tên là Lâm Bỉnh, còn mẹ ba tên là Châu Tiện. Trước hay sau khi kết hôn bọn họ vẫn luôn yêu thương nhau... Thời gian đó, để có thể tìm được đúng người không phải chuyện dễ dàng…"
Cụm từ "Đúng người" nện vào lồng ngực Toàn Minh, như có ai bóp chặt trái tim cô, cô bất giác nắm chặt tay, muốn hít một hơi thật sâu.
"Vì vậy, tên của ba đều là lấy từ tên của hai người họ."
“Vậy thì… Chữ ‘Chung’ ở giữa thì sao?” Toàn Minh thoáng cúi đầu nhìn anh, có chút sốt ruột: “Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
“Có chứ.” Chung Chấp nhàn nhạt nở nụ cười, động tác tay cũng dừng lại nhìn chăm chú nhìn cô, giọng nói trong trẻo và chậm rãi này, cũng giống như bóng đêm nồng đệm lúc này khiến cô khó quên: “Ba của ba thực sự rất yêu mẹ, cho nên ngay cả đặt tên cũng có nghĩa… Chung tình tắc không Tiện."
Tình yêu không phải là đố kỵ*.
*Ý nghĩa của câu “Chung tình tắc không Tiện”.
Ánh sáng trong phòng không quá chói mắt, nhưng Toàn Minh vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo và bóng đen phản chiếu trong mắt anh. Không cần phải công khai thành thật đối với một số cảm xúc ẩn chứa trong lời nói, nhưng một loại cảm giác xuyên thấu tâm hồn vẫn khiến nhịp tim phải loạn nhịp, nhịp tim này khiến cho cô bất giác muốn đưa tay lên che ngực… Không thể để cho anh phát hiện ra dù chỉ một chút manh mối.
Chung Chấp giống như không hề phát hiện ra, tiếp tục nói: "Đồng thời, "Chung" cũng là họ của ông nội ba, ba của ba là con út trong nhà, cho nên ông ấy theo họ mẹ, nói cách khác, bà nội của ba họ Lâm."
Toàn Minh thoáng sửng sốt: "Thật phức tạp."
"Lúc còn là trẻ vị thành niên, ba đã gặp phải chuyện không may, cho nên ông nội trở thành người giám hộ của ba. Ông ấy nghĩ tên ban đầu của ba không may mắn, vì vậy đã sửa họ của ba thành họ "Chung"."
Toàn Minh không tìm thấy cảm xúc khác nào trên gương mặt của Chung Chấp, mà thay vào đó anh nói ra sự thật một cách bình tĩnh. Cô cũng không có cách nào cảm thông với chuyện này, chỉ có thể cố gắng không đề cập đến nó.
Cô đưa tay ra, vỗ nhẹ lên đầu anh, giống như đang nhẹ nhàng an ủi anh.
Chung Chấp cuối cùng cũng bật cười, sau đó gật đầu trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói với cô: "Dù sao thì con cũng phải theo họ của ba."
Toàn Minh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, cố ý trêu chọc anh: “Ba đây là muốn tạo ra thêm một họ mới.” Sau đó giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô cúi đầu nghịch ngón tay, nhỏ giọng nói: “Vậy con là con lai. "
Chung Chấp không nghe rõ: "Cái gì?"
Toàn Minh lớn tiếng nói: "Kiến thức sinh học ở trường trung học! Ông nội truyền cho cháu trai, ba truyền cho con gái!"
Chung Chấp sửng sốt một lúc lâu, chợt nhận ra điều gì đó cố nhịn cười: "Trong đầu con… Suốt ngày nghĩ cái gì vậy?"
Não của Toàn Minh nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, có chút tiếc nuối nói: "Haizzz, ba nói, con sẽ không… Không phải do ba sinh ra…"
Động tác của Chung Chấp dừng lại một chút, liếc nhìn cô: "Con nghĩ cũng thật hoàn hảo."
Toàn Minh phát ra một tiếng "Ồ" khô khốc.
Sau tiếng “ồ”, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, cả hai không ai nói nữa. Đề tài đã bị cô vô tình dẫn dắt, nhưng chuyện mà cô muốn hỏi vẫn chưa hỏi ra, nhưng cũng không đành lòng phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.
Chung Chấp cũng không để ý đến cô, giữ cổ chân của Toàn Minh, tập trung bôi thuốc khử trùng cho cô.
Thỉnh thoảng, đầu ngón tay hơi thô ráp của anh lướt qua làn da trên bắp chân cô, phía trên đầu gối là một cái đùi mảnh khảnh gần như có thể dùng một tay cầm được. Trong khi lau miệng vết thương cho cô, Toàn Minh cúi đầu, mê mẩn nhìn sườn mặt của Chung Chấp, như để quan sát xem anh có đang suy nghĩ điều gì kỳ quái.
Chỉ là đôi mắt tinh tường của anh trong suốt đến mức không phân biệt được tuổi tác, dục vọng càng khó phát hiện ra.
"Rầm…"
Những suy nghĩ bị tiếng động bất ngờ làm xáo trộn.
Rèm cửa đột nhiên bị gió mạnh thổi bay, liều mạng lắc lư với biên độ cực lớn, tiếng gió giống như xé rách, một trận gió thổi tới, khiến cả không trung rung chuyển.
Cùng lúc đó, một tia sét xuyên thủng bầu trời đêm, ánh đèn trong phòng bắt đầu nhấp nháy không yên.
Chung Chấp ngay lập tức đặt thứ trong tay xuống, khi anh đi đến chỗ ban công đóng cửa sổ sát đất hướng ra biển lại, cùng lúc đó một tiếng sấm rền vang, tia sét đánh thẳng xuống, một luồng nhiệt ẩm thấp và oi bức tràn vào, như báo trước một cơn bão sắp tới.
Khi cửa sổ bị khóa lại, tiếng sấm cùng những cơn gió thổi tung rèm cửa cuối cùng cũng dừng lại, bên trong căn phòng giống như được ngăn cách với tiếng ồn ở bên ngoài, không khí đột nhiên trở nên tối tăm, chỉ có ánh sáng thường xuyên lay động trên trần nhà vẫn khiến người ta hoảng hốt.
Toàn Minh vẫn ngồi trên bàn, cô xoay người vươn tay với công tắc bên trái, cố gắng đổi nguồn sáng thành đèn treo tường yên tĩnh. Chỉ là trước khi đầu ngón tay cô chạm tới công tắc, một lòng bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, sau đó bóng đen lướt qua cô, bàn tay đó ấn công tắc tắt hết đèn trong phòng.
"Chắc là do điện áp không ổn định. Lát nữa hãy bật lại." Giọng Chung Chấp vang lên trên đỉnh đầu cô.
Không hiểu sao cổ họng Toàn Minh khô khốc, khẽ "ừm" một tiếng. Cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Chung Chấp, cũng không hiểu vì lý do gì mà bản thân cảm thấy giọng nói của anh trầm thấp mà u ám.
Ngay khi Chung Chấp định quay người rời đi, đôi tay của Toàn Minh đã luồn qua hai bên sườn của anh, ôm chặt lấy anh, như muốn chiếm lấy anh thành của riêng mình.
“Ba, con sợ.” Thật ra cô không sợ sấm chớp, bản thân đang nói dối Chung Chấp, nhưng bóng tối lại đang che giấu suy nghĩ bất an của cô, cảm giác này giống như đối mặt với một cơn bão không tên, khiến người ta hưng phấn nhưng cũng lại cảm thấy bất an.
Toàn Minh vùi mặt vào lồng ngực anh lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh. Chung Chấp cũng ngầm không vạch trần cô, lẳng lặng đứng bên cô một lúc, sau đó khi đưa tay lên gáy cô, Toàn Minh đột nhiên thẳng lưng, muốn lùi lại phía sau.
Chung Chấp kịp thời ngăn cô lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen cùng vành tai, hoặc dùng tay chậm rãi nghịch ngợm, như để an ủi một chú mèo con đang sợ hãi.
Đầu ngón tay ấm áp của anh rất có tính mê hoặc, sau khi vuốt ve vài cái, Toàn Minh cảm thấy ngứa ngáy vặn vẹo cổ, cười khúc khích, nhưng vẫn không ngừng cọ vào lòng bàn tay vừa khô vừa ấm của Chung Chấp, đầu của anh hơi hướng ra sau.
Sau khi những đầu ngón tay thon dài của anh lướt từ gáy cô ra phía trước rồi dừng lại một lúc, anh véo cằm cô mà không hề báo trước, thô lỗ buộc cô phải ngước nhìn anh.
Trong bóng tối, Chung Chấp nheo mắt nhìn cô thật kỹ: "Con thật đáng yêu."
/75
|