Chung Chấp biết mình lại lỡ lời nói hết mọi chuyện, khiến anh không khỏi cảm thấy đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, mỗi lần cô bị cô nắm lấy nhược điểm, trong lòng luôn có cảm giác căng thẳng không thể thoát ra được.
Anh che miệng nói: "Chuyện này, con cũng không cần phải lo lắng, đây không phải vấn đề quan trọng."
Vừa dứt lời, Toàn Minh liền nhào vào ôm chặt lấy cổ anh.
Cuối cùng vẫn là cảm thấy đau lòng cho anh.
Chung Chấp thầm thở dài trong lòng, suy nghĩ của cô luôn đơn giản và thẳng thắn như vậy, tất cả cảm xúc đều bộc lộ ra trên mặt, cô trong sáng đến mức không biết được chuyện gì, cả người nhẹ nhàng. Chung Chấp vỗ lưng Toàn Minh một cách tượng trưng như để trấn an cô, không muốn cô hỏi quá nhiều về vấn đề này, sau đó đổi chủ đề: "Ba đã nói hết những điều nên nói rồi. Bây giờ tùy con quyết định." "
Toàn Minh im lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu trực tiếp nhìn anh, trong lòng rầu rĩ, sụt sịt mũi, như thể giây tiếp theo có thể bật khóc: "Ba làm như vậy chính là tiền trảm hậu tấu, bây giờ con quyết định còn ý nghĩa gì không?"
Cô rất ích kỷ, vì thích nên cô muốn giấu Chung Chấp một cách bí mật, không chia sẻ với bất cú ai, tới khi thực sự xảy ra chuyện sẽ để anh đi. Nhưng cô lại dần phát hiện ra, Chung Chấp đang dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình, cô sắp không thể giữ được anh nữa.
Vừa nhắc tới vấn đề này, Toàn Minh tức giận nghiến răng: "Ba đừng có mà hy vọng, con sẽ không đi đâu."
Vì một câu "Muốn tốt cho cô" có thể là một lời bào chữa hoàn hảo, cô cũng muốn để bản thân tùy hứng mà không có bất cứ cố kỵ nào.
Toàn Minh hất tay Chung Chấp ra, coi như vứt bỏ sau khi dùng xong, chỉ đơn giản xoay người trở về phòng, sau đó đóng sập cửa lại, để lại Chung Chấp một mình ngơ ngác.
Khi anh đuổi theo thì phát hiện Toàn Minh đã chui vào chăn bông, quấn chặt lấy mình.
Chung Chấp nắm tay nắm cửa, dựa vào cửa im lặng nhìn con tôm nhỏ co ro trên giường, sau đó bước tới ngồi ở mép giường, vươn tay muốn vuốt tóc cô, nói với cô bằng một giọng nhẹ nhàng hiếm có: "Toàn Toàn… Con hãy nghe ba nói… Con cũng không muốn mấy tháng cố gắng của ba uống phí đấy chứ."
Toàn Minh quay lưng về phía Chung Chấp, che mặt khóc thút thít, thờ ơ với lời nói của Chung Chấp.
Khi Chung Chấp muốn vén một góc chăn bông lên để lộ ra khuôn mặt của cô, Toàn Minh giống như một con thú nhỏ trốn trong hang động đột nhiên bị kích thích bởi thế giới bên ngoài, cô vỗ nhẹ vào tay Chung Chấp, cố gắng ngồi dậy, đồng thời lùi về phía sau: "Đồ dối trá! Ba là đồ dối trá!”
Cô bật khóc thành tiếng: "Ba đã nói dối con lâu như vậy!"
Cô quá tùy hứng.
Sự chống cự quyết liệt của cô khiến Chung Chấp không kiên nhẫn, anh trầm giọng nói: "Không phải ba đã nói cho con biết rồi sao, ý định ban đầu của ba không phải là muốn nói dối con."
"Nhưng ba biết điều con sợ nhất chính là rời xa ba, nhưng ba đã sớm có kế hoạch để con đi rồi, còn giả mù sa mưa với ba!"
Vừa nghe đến cụm từ “giả mù sa mưa”, cả người cô giống như bị gai độc đâm trúng.
Nếu như cô chịu ngoan ngoãn nghe lời một chút thì thật tội, trách anh quá chiều chuộng cô, chỉ khi nói chuyện với anh mới vô tư như vậy.
Chung Chấp cau mày, rướn người nắm lấy cổ tay cô.
Toàn Minh vô thức muốn đưa tay ngăn anh lại, nhưng bị Chung Chấp bắt được, muốn chống cự nhưng sức lực không bằng anh, chỉ có thể ngoan cố đạp vào chân anh, vừa khóc vừa đánh. Anh bắt lấy đôi tay đang giương nanh múa vuốt của cô, mặc kệ cô có đau hay không, anh kéo cô về phía mình, nói: “Như vậy cũng không muốn, như thế kia cũng không đồng ý! Vậy con có biện pháp nào giải quyết tốt hơn không?"
"Chung Toàn Minh, con cũng đã là một người trưởng thành rồi, suy nghĩ có thể thành thục một chút được không, đừng lúc nào cũng tùy hứng như vậy!"
Anh giống như đang thẩm vấn phạm nhân, uy nghiêm và sắc sảo, dùng giọng điệu nghiêm khắc của bậc làm cha làm mẹ để nói với cô, trong lời nói của anh có một quyền uy không thể thay đổi được, giống như những lời dịu dàng bên tai lúc trước đều là ảo giác.
Bọn họ không có khả năng ngang hàng, anh vẫn luôn là người giám hộ cho cô.
Toàn Minh ngẩn người nhìn anh, một lúc sau mới phản ứng lại: "Con tùy hứng? Rõ ràng là ba ép con rời đi! Trước khi đưa ra quyết định, ba đã từng cân nhắc tới cảm nhận của con chưa? Dựa vào cái gì mà con đều phải nghe lời ba?"
Giọng nói sắc nhọn của cô giống như những mảnh vỡ đâm thẳng vào màng nhĩ, bầu không khí kỳ quái hoàn toàn lắng xuống, áp suất thấp trên người Chung Chấp tràn ra ngoài khiến cho cả căn phòng trở nên ngột ngạt.
Anh nắm vai cô, không nhịn được hỏi lại: "Vậy lúc trước khi con ép ba phải đưa ra lựa chọn, con có nghĩ tới cảm nhận của ba không?"
Trái tim loạn nhịp, cô không dám hành động hấp tấp, sau đó đột nhiên hoảng sợ: "Đây mới đúng là suy nghĩ thật sự của ba đúng không! Ba vẫn luôn hối hận! Con chính là một đứa phiền toái, lúc nào cũng mang rắc rối tới cho ba! Ba chỉ ước rằng con có thể đi sớm một chút, như vậy ba cũng không bị người khác chê cười!"
Chung Chấp không ngờ Toàn Minh lại liều lĩnh nói ra những lời như vậy.
Ngôn ngữ là mũi tên bay, những người quen thuộc đã sớm bỏ xuống phòng bị, cũng không ngờ rằng một khi mũi tên đã bắn đi không thể thu trở về, chỉ làm tổn thương những người thân thiết nhất mà thôi.
"Ba có dạy con nói chuyện với người khác không suy nghĩ như vậy không? Ba đối với con như thế nào, chẳng lẽ con không có nửa điểm cân nhắc sao"
"Đúng! Chỉ những gì ba nói là đúng! Con là một đứa ngốc vô dụng!"
Những giọt nước mắt trong mắt cô giống như đông lại thành băng, và ngay khi chúng rơi xuống, như đang rửa sạch hai gò má của cô. Toàn Minh đưa tay ôm ngực ho khan vài cái, sau đó không nhịn được mà kích động hỏi anh: "Ba cảm thấy mình đối với con là đúng! Nhưng con lại cảm thấy không vui chút nào!"
Chung Chấp mím môi không nói nên lời.
"Một bên ba muốn con lớn lên một cách độc lập, đồng thời ép con đi theo con đường mà ba đã chọn! Chẳng lẽ ba không cảm thấy mâu thuẫn sao? Không phải cuộc sống của chính mình, con sẽ phải là người tự mình đưa ra quyết định sao?"
Cô rống to đến mức xé toạc dây thanh quản đến mức cổ họng ngứa ran. Những suy nghĩ dồn nén ấy chưa bao giờ được đưa ra ánh sáng, hiện tại cuối cùng cô cũng thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong lòng với anh, sau khi nói ra những lời kia, cô đã sớm không thể bình tĩnh lại, hô hấp trở nên dồn dập.
"Con đã không có mẹ, hiện tại ngay cả ba cũng muốn vứt bỏ con..."
Toàn Minh cảm thấy đau lòng, Chung Chấp không hiểu suy nghĩ thực sự của cô, hoặc, anh hiểu, nhưng anh vẫn chọn cách phớt lờ nó, cho dù cô có biểu hiện như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chỉ biết dùng câu nói cứng nhắc “vì muốn tốt cho con” kia để qua loa đối phó với cô.
“Ba không bỏ rơi con.” Chung Chấp không kiên nhẫn mà sửa lại: “Chỉ là đi ra ngoài học tập mà thôi, không phải là không còn được gặp lại ba.”
"Ai biết được ba có lấy lý do bận công việc để không gặp con hay không? Ba đã lừa con một lần, ai biết được liệu còn có lần thứ hai, lần thứ ba nữa không?"
“Con có thể để tay lên ngực tự hỏi, ba có phải loại người nói không giữ lời không?” Chung Chấp bắt đầu lặp đi lặp lại những hình ảnh lưu luyến đó trong tâm trí của mình một lần nữa: “Đúng vậy, ba đã làm một số điều khiến con tổn thương, vì vậy ba phải chịu tất cả trách nhiệm về hành vi... "
Toàn Minh mặc kệ không muốn nghe, định đẩy cánh tay đang ôm mình ra, lại bị anh vô tình đẩy ngã xuống giường.
Cô giãy dụa mấy lần, cuối cùng vẫn lựa chọn nhượng bộ, nhưng vẫn cố chấp quay đầu nhìn về phía cuối giường, để cho nước mắt chảy dài trên sống mũi.
Chung Chấp cưỡng ép xoay mặt của cô lại, cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ: "Chung Toàn Minh, con có thể yên tâm một điều. Nếu ba chắc chắn, ba sẽ không buông tay. Nhưng người ba thích có thể là người bình thường., không phải hời hợt. Và khí chất của một người cần được bồi đắp bởi sự giáo dục và trải nghiệm. Ở bên cạnh ba lâu dài chỉ có con tổn thương!"
Lời nói như có ma thuật, làm trái tim cô rung động mạnh.
Toàn Minh sững sờ một hồi, cơn tức giận giống như quả bóng xì hơi, ôm chặt lấy cánh tay Chung Chấp như cọng rơm cứu mạng.
Cô nuốt nước bọt, bởi vì khóc mà không thể nói ra thành câu: "Ba... Vâng, con xin lỗi... Con sẽ không cãi nhau với ba... Ba đừng đuổi con đi... Được không..."
Chung Chấp cụp mắt nhìn người đang dính vào mình, cứ như thể dính chặt lấy mình mà không tài nào dứt ra được.
Anh ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy, chạm vào mắt cô, lau những giọt nước mắt trên má cô, sau đó giúp cô sấy tóc.
Toàn Minh vẫn đang trông mong nhìn Chung Chấp, nhưng anh có vẻ không hiểu thế nào là thương hại, không nóng không lạnh nói: "Trước tiên con nghỉ ngơi một chút, chờ khi con nghĩ thông suốt rồi chúng ta nói sau."
Toàn Minh biết lần này Chung Chấp thực sự rất tức giận, cũng đã thực sự hạ quyết tâm.
Chiến tranh lạnh bắt đầu từ chiều hôm nay, Toàn Minh cứ đóng cửa trốn trong phòng, có khi còn không biết Chung Chấp có ở nhà hay không.
Cô cố chấp không đi tìm anh nữa, khi cãi nhau, cô kháng cự, nhỏ giọng xin lỗi nhưng cô vẫn không lay chuyển được ý định của anh, vậy tại sao bây giờ lại tự chuốc lấy xấu hổ?
Trạng thái này chỉ kéo dài trong ba ngày, có lẽ Chung Chấp không thể chờ đợi được, hoặc có thể anh có nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết. Buổi tối của ba ngày sau, Chung Chấp lại đẩy cửa phòng cô ra.
Anh che miệng nói: "Chuyện này, con cũng không cần phải lo lắng, đây không phải vấn đề quan trọng."
Vừa dứt lời, Toàn Minh liền nhào vào ôm chặt lấy cổ anh.
Cuối cùng vẫn là cảm thấy đau lòng cho anh.
Chung Chấp thầm thở dài trong lòng, suy nghĩ của cô luôn đơn giản và thẳng thắn như vậy, tất cả cảm xúc đều bộc lộ ra trên mặt, cô trong sáng đến mức không biết được chuyện gì, cả người nhẹ nhàng. Chung Chấp vỗ lưng Toàn Minh một cách tượng trưng như để trấn an cô, không muốn cô hỏi quá nhiều về vấn đề này, sau đó đổi chủ đề: "Ba đã nói hết những điều nên nói rồi. Bây giờ tùy con quyết định." "
Toàn Minh im lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu trực tiếp nhìn anh, trong lòng rầu rĩ, sụt sịt mũi, như thể giây tiếp theo có thể bật khóc: "Ba làm như vậy chính là tiền trảm hậu tấu, bây giờ con quyết định còn ý nghĩa gì không?"
Cô rất ích kỷ, vì thích nên cô muốn giấu Chung Chấp một cách bí mật, không chia sẻ với bất cú ai, tới khi thực sự xảy ra chuyện sẽ để anh đi. Nhưng cô lại dần phát hiện ra, Chung Chấp đang dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình, cô sắp không thể giữ được anh nữa.
Vừa nhắc tới vấn đề này, Toàn Minh tức giận nghiến răng: "Ba đừng có mà hy vọng, con sẽ không đi đâu."
Vì một câu "Muốn tốt cho cô" có thể là một lời bào chữa hoàn hảo, cô cũng muốn để bản thân tùy hứng mà không có bất cứ cố kỵ nào.
Toàn Minh hất tay Chung Chấp ra, coi như vứt bỏ sau khi dùng xong, chỉ đơn giản xoay người trở về phòng, sau đó đóng sập cửa lại, để lại Chung Chấp một mình ngơ ngác.
Khi anh đuổi theo thì phát hiện Toàn Minh đã chui vào chăn bông, quấn chặt lấy mình.
Chung Chấp nắm tay nắm cửa, dựa vào cửa im lặng nhìn con tôm nhỏ co ro trên giường, sau đó bước tới ngồi ở mép giường, vươn tay muốn vuốt tóc cô, nói với cô bằng một giọng nhẹ nhàng hiếm có: "Toàn Toàn… Con hãy nghe ba nói… Con cũng không muốn mấy tháng cố gắng của ba uống phí đấy chứ."
Toàn Minh quay lưng về phía Chung Chấp, che mặt khóc thút thít, thờ ơ với lời nói của Chung Chấp.
Khi Chung Chấp muốn vén một góc chăn bông lên để lộ ra khuôn mặt của cô, Toàn Minh giống như một con thú nhỏ trốn trong hang động đột nhiên bị kích thích bởi thế giới bên ngoài, cô vỗ nhẹ vào tay Chung Chấp, cố gắng ngồi dậy, đồng thời lùi về phía sau: "Đồ dối trá! Ba là đồ dối trá!”
Cô bật khóc thành tiếng: "Ba đã nói dối con lâu như vậy!"
Cô quá tùy hứng.
Sự chống cự quyết liệt của cô khiến Chung Chấp không kiên nhẫn, anh trầm giọng nói: "Không phải ba đã nói cho con biết rồi sao, ý định ban đầu của ba không phải là muốn nói dối con."
"Nhưng ba biết điều con sợ nhất chính là rời xa ba, nhưng ba đã sớm có kế hoạch để con đi rồi, còn giả mù sa mưa với ba!"
Vừa nghe đến cụm từ “giả mù sa mưa”, cả người cô giống như bị gai độc đâm trúng.
Nếu như cô chịu ngoan ngoãn nghe lời một chút thì thật tội, trách anh quá chiều chuộng cô, chỉ khi nói chuyện với anh mới vô tư như vậy.
Chung Chấp cau mày, rướn người nắm lấy cổ tay cô.
Toàn Minh vô thức muốn đưa tay ngăn anh lại, nhưng bị Chung Chấp bắt được, muốn chống cự nhưng sức lực không bằng anh, chỉ có thể ngoan cố đạp vào chân anh, vừa khóc vừa đánh. Anh bắt lấy đôi tay đang giương nanh múa vuốt của cô, mặc kệ cô có đau hay không, anh kéo cô về phía mình, nói: “Như vậy cũng không muốn, như thế kia cũng không đồng ý! Vậy con có biện pháp nào giải quyết tốt hơn không?"
"Chung Toàn Minh, con cũng đã là một người trưởng thành rồi, suy nghĩ có thể thành thục một chút được không, đừng lúc nào cũng tùy hứng như vậy!"
Anh giống như đang thẩm vấn phạm nhân, uy nghiêm và sắc sảo, dùng giọng điệu nghiêm khắc của bậc làm cha làm mẹ để nói với cô, trong lời nói của anh có một quyền uy không thể thay đổi được, giống như những lời dịu dàng bên tai lúc trước đều là ảo giác.
Bọn họ không có khả năng ngang hàng, anh vẫn luôn là người giám hộ cho cô.
Toàn Minh ngẩn người nhìn anh, một lúc sau mới phản ứng lại: "Con tùy hứng? Rõ ràng là ba ép con rời đi! Trước khi đưa ra quyết định, ba đã từng cân nhắc tới cảm nhận của con chưa? Dựa vào cái gì mà con đều phải nghe lời ba?"
Giọng nói sắc nhọn của cô giống như những mảnh vỡ đâm thẳng vào màng nhĩ, bầu không khí kỳ quái hoàn toàn lắng xuống, áp suất thấp trên người Chung Chấp tràn ra ngoài khiến cho cả căn phòng trở nên ngột ngạt.
Anh nắm vai cô, không nhịn được hỏi lại: "Vậy lúc trước khi con ép ba phải đưa ra lựa chọn, con có nghĩ tới cảm nhận của ba không?"
Trái tim loạn nhịp, cô không dám hành động hấp tấp, sau đó đột nhiên hoảng sợ: "Đây mới đúng là suy nghĩ thật sự của ba đúng không! Ba vẫn luôn hối hận! Con chính là một đứa phiền toái, lúc nào cũng mang rắc rối tới cho ba! Ba chỉ ước rằng con có thể đi sớm một chút, như vậy ba cũng không bị người khác chê cười!"
Chung Chấp không ngờ Toàn Minh lại liều lĩnh nói ra những lời như vậy.
Ngôn ngữ là mũi tên bay, những người quen thuộc đã sớm bỏ xuống phòng bị, cũng không ngờ rằng một khi mũi tên đã bắn đi không thể thu trở về, chỉ làm tổn thương những người thân thiết nhất mà thôi.
"Ba có dạy con nói chuyện với người khác không suy nghĩ như vậy không? Ba đối với con như thế nào, chẳng lẽ con không có nửa điểm cân nhắc sao"
"Đúng! Chỉ những gì ba nói là đúng! Con là một đứa ngốc vô dụng!"
Những giọt nước mắt trong mắt cô giống như đông lại thành băng, và ngay khi chúng rơi xuống, như đang rửa sạch hai gò má của cô. Toàn Minh đưa tay ôm ngực ho khan vài cái, sau đó không nhịn được mà kích động hỏi anh: "Ba cảm thấy mình đối với con là đúng! Nhưng con lại cảm thấy không vui chút nào!"
Chung Chấp mím môi không nói nên lời.
"Một bên ba muốn con lớn lên một cách độc lập, đồng thời ép con đi theo con đường mà ba đã chọn! Chẳng lẽ ba không cảm thấy mâu thuẫn sao? Không phải cuộc sống của chính mình, con sẽ phải là người tự mình đưa ra quyết định sao?"
Cô rống to đến mức xé toạc dây thanh quản đến mức cổ họng ngứa ran. Những suy nghĩ dồn nén ấy chưa bao giờ được đưa ra ánh sáng, hiện tại cuối cùng cô cũng thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong lòng với anh, sau khi nói ra những lời kia, cô đã sớm không thể bình tĩnh lại, hô hấp trở nên dồn dập.
"Con đã không có mẹ, hiện tại ngay cả ba cũng muốn vứt bỏ con..."
Toàn Minh cảm thấy đau lòng, Chung Chấp không hiểu suy nghĩ thực sự của cô, hoặc, anh hiểu, nhưng anh vẫn chọn cách phớt lờ nó, cho dù cô có biểu hiện như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chỉ biết dùng câu nói cứng nhắc “vì muốn tốt cho con” kia để qua loa đối phó với cô.
“Ba không bỏ rơi con.” Chung Chấp không kiên nhẫn mà sửa lại: “Chỉ là đi ra ngoài học tập mà thôi, không phải là không còn được gặp lại ba.”
"Ai biết được ba có lấy lý do bận công việc để không gặp con hay không? Ba đã lừa con một lần, ai biết được liệu còn có lần thứ hai, lần thứ ba nữa không?"
“Con có thể để tay lên ngực tự hỏi, ba có phải loại người nói không giữ lời không?” Chung Chấp bắt đầu lặp đi lặp lại những hình ảnh lưu luyến đó trong tâm trí của mình một lần nữa: “Đúng vậy, ba đã làm một số điều khiến con tổn thương, vì vậy ba phải chịu tất cả trách nhiệm về hành vi... "
Toàn Minh mặc kệ không muốn nghe, định đẩy cánh tay đang ôm mình ra, lại bị anh vô tình đẩy ngã xuống giường.
Cô giãy dụa mấy lần, cuối cùng vẫn lựa chọn nhượng bộ, nhưng vẫn cố chấp quay đầu nhìn về phía cuối giường, để cho nước mắt chảy dài trên sống mũi.
Chung Chấp cưỡng ép xoay mặt của cô lại, cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ: "Chung Toàn Minh, con có thể yên tâm một điều. Nếu ba chắc chắn, ba sẽ không buông tay. Nhưng người ba thích có thể là người bình thường., không phải hời hợt. Và khí chất của một người cần được bồi đắp bởi sự giáo dục và trải nghiệm. Ở bên cạnh ba lâu dài chỉ có con tổn thương!"
Lời nói như có ma thuật, làm trái tim cô rung động mạnh.
Toàn Minh sững sờ một hồi, cơn tức giận giống như quả bóng xì hơi, ôm chặt lấy cánh tay Chung Chấp như cọng rơm cứu mạng.
Cô nuốt nước bọt, bởi vì khóc mà không thể nói ra thành câu: "Ba... Vâng, con xin lỗi... Con sẽ không cãi nhau với ba... Ba đừng đuổi con đi... Được không..."
Chung Chấp cụp mắt nhìn người đang dính vào mình, cứ như thể dính chặt lấy mình mà không tài nào dứt ra được.
Anh ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy, chạm vào mắt cô, lau những giọt nước mắt trên má cô, sau đó giúp cô sấy tóc.
Toàn Minh vẫn đang trông mong nhìn Chung Chấp, nhưng anh có vẻ không hiểu thế nào là thương hại, không nóng không lạnh nói: "Trước tiên con nghỉ ngơi một chút, chờ khi con nghĩ thông suốt rồi chúng ta nói sau."
Toàn Minh biết lần này Chung Chấp thực sự rất tức giận, cũng đã thực sự hạ quyết tâm.
Chiến tranh lạnh bắt đầu từ chiều hôm nay, Toàn Minh cứ đóng cửa trốn trong phòng, có khi còn không biết Chung Chấp có ở nhà hay không.
Cô cố chấp không đi tìm anh nữa, khi cãi nhau, cô kháng cự, nhỏ giọng xin lỗi nhưng cô vẫn không lay chuyển được ý định của anh, vậy tại sao bây giờ lại tự chuốc lấy xấu hổ?
Trạng thái này chỉ kéo dài trong ba ngày, có lẽ Chung Chấp không thể chờ đợi được, hoặc có thể anh có nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết. Buổi tối của ba ngày sau, Chung Chấp lại đẩy cửa phòng cô ra.
/75
|