Thực ra tình yêu chính là trạng thái tạm thời vô cùng ngắn ngủi trong cuộc đời, không liên quan đến đối tượng, giới tính, tuổi tác. Chỉ trong phút chốc, nơi cổ họng cô khẽ phát ra tiếng cười, trong lòng dâng lên chút thích thú, giống như sắp không kìm nén được nữa, bèn lộ ra vẻ xấu xa buông thả.
Được rồi, không nói nữa.
Cổ họng Chung Chấp lên xuống, nhưng lại không thốt được ra tiếng, dường như âm thanh đã bị đông cứng lại trong đêm.
Toàn Minh là trụ chống của anh, anh sợ con gái lỗ mãng, nên ra sức tỏ vẻ dịu dàng trò chuyện với cô, dẫn dắt cô trở về sinh hoạt hàng ngày, nhưng chính anh cũng nhìn thấy bản thân mình dối trá dưới mặt nạ của sự chết lặng.
Lúc nương theo ống tay áo ma sát tới gần, là ranh giới Toàn Minh lần lượt vượt qua, anh cũng cảm nhận được rõ ràng ranh giới cha con giữa anh và cô không rõ ràng như vậy nữa. Quan hệ mập mờ lại xa cách khiến anh sợ hãi, anh không muốn nghiên cứu kỹ, mà chỉ khiển trách cô một chiều, giống như có một kiểu đạo đức giả để chừa đường lui vì trốn tránh trách nhiệm.
Không dám ngẫm nghĩ nguyên nhân.
Không có thứ gì đáng sợ hơn chuyện này.
Đêm đó, lúc Toàn Minh ngủ còn mặt dày muốn tìm anh, nhưng lại phát hiện anh đã khóa cửa phòng từ bên trong.
Tối thứ hai, tối thứ ba, tối thứ tư... cũng như vậy, mấy lần giảng giải và trao đổi đều chấm dứt trong thất bại, Toàn Minh đã hết thuốc chữa, nhưng anh không thể buông thả bản thân, nếu không dập tắt được sự nhiệt tình của cô, vậy anh sẽ tránh xa ra, không thấy mặt mới có thể an phận.
Cho đến lúc ban ngày bất đắc dĩ chạm mặt nhau, hai người lại đeo mặt nạ lên, sống hòa thuận với nhau như không có chuyện gì, vẫn lặng lẽ, bình thường như chẳng có việc gì. Cô kiềm chế tình yêu si mê thắm thiết với anh, cùng anh tiến hành chơi trò chơi nhập vai.
Người đã từng mang đến ấm áp vô hạn, ước mơ vô tận cho cô, dường như hôm nay lại mang mặt nạ da người nở nụ cười xa cách giả tạo với cô, rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại có thể cảm nhận được sự cố ý xa cách và lạnh nhạt, thậm chí chỉ vẹn vẹn tình thân bình thường có vẻ cũng bị tiêu tan gần như không còn nữa. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Toàn Minh muốn về trường học trước một ngày, buổi tối cuối cùng ở nhà, cô gõ cánh cửa phòng đóng chặt của Chung Chấp, cũng giống như gõ một tiếng lên trái tim của anh vậy.
"Ba à, ba mở cửa một chút có được không..." Ngoài cửa cô nhiễm khí trần tục, khuấy động lòng anh, cố chấp không chịu nổi.
"Ba à, ngày mai con phải đi rồi... con muốn nói chuyện với ba một lát..." Cô thấp giọng cầu khẩn nói, có vẻ đang khóc thút thít, giống như người không có nhà để về.
Đã rất nhiều ngày bọn họ không bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau rồi.
Lòng bàn chân Toàn Minh xộc lên khí lạnh, trái tim tựa như rơi vào trong hầm băng, thảm thương ngồi ở cửa. Cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, cố chấp muốn anh mở cửa, chẳng qua là hi vọng hai người bọn họ có thể tháo gỡ vướng mắc một lần nữa chung sống thật tốt, nhưng cô chính là vướng mắc của anh, chuyện này giống như một sự tuần hoàn tự mâu thuẫn không có điểm dừng vậy.
Toàn Minh ngồi ngoài cửa nhớ lại quá khứ, hình như hành động của cô hơi quá đáng, buộc Chung Chấp xa cách cô, chỉ là bê đá đập chân mình. Trước kia Chung Chấp dịu dàng, thích cười, hiền hòa, bây giờ anh giống như một khối thủy tinh mờ khó đoán, lạnh lùng kiên quyết, không nhìn thấu được.
Ngay lúc cô mơ màng sắp ngủ, cửa ở sau lưng mở ra. Cô mất thăng bằng ngả người về đằng sau, Chung Chấp cúi người nhanh tay nhanh mắt đỡ cô.
Anh ôm cô lên giường, không nói lời nào nằm xuống, chủ động ôm cô trong bóng tối, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho cơ thể cô.
Anh vẫn không nỡ để cô như vậy.
Toàn Minh tựa vào ngực Chung Chấp, đưa tay đặt bên hông anh khiến người anh thoáng cái trở nên cứng ngắc.
"Ngủ đi, ba ở cùng con." Chung Chấp nói trên đỉnh đầu cô, đẩy cánh tay cô ra, có phần bối rối.
Toàn Minh không nói nhiều, ngoan ngoãn yên lòng nhắm mắt lại. Tấm băng kiên cố và ngăn cách giữa hai người tựa như dần hòa tan trong không khí.
Cô thỏa mãn nằm trong lòng anh thật lâu, sau đó lại thở dài, giọng nói có phần xa xôi, tựa như cây anh túc: "Con sắp đi rồi... Ba hôn con một chút có được không..."
Tay cô xoa nhẹ gò má anh, nhắm mắt lại lẳng lặng chờ Chung Chấp đáp lại. Cô không có quá nhiều mong đợi được đáp lại, chỉ đơn thuần chia sẻ nỗi nhớ nhung của mình cho anh, mặc dù khoảng cách của họ đang gần như vậy.
Bọn họ mặt đối mặt ôm nhau ngủ, hơi thở Chung Chấp thở ra lướt qua mặt cô, anh vẫn chưa ngủ, rõ ràng là đã nghe được nhưng vẫn không hề có hành động.
Toàn Minh bị anh ôm tới mức cả người nóng lên, hơi toát mồ hôi. Im lặng một lúc rất lâu, ngay lúc Toàn Minh muốn buông xuôi sự chờ đợi định đi ngủ thì trên môi chợt có thêm chút cảm giác mềm mại giống như chuồn chuồn đạp nước.
Cô kinh ngạc, cô vốn chỉ mong đợi anh hôn một cái trên mặt mình.
Lần đầu tiên anh chủ động hôn cô, không phải trán, không phải gò má, mà cực kỳ rõ ràng, rõ rành rành dừng lại trên cánh môi cô. Nụ hôn rất nhẹ, rất ngắn, rất đơn thuần, không mang theo dục vọng vẩn đục như cô, anh nhanh chóng rời đi, định xoay người. Thế nhưng người cô đã nóng lên như lửa đốt, không thể để anh cứ thể chạy đi được. Cô không chịu sự khống chế, ma xui quỷ khiến di chuyển men theo môi anh, xoay người muốn kéo dài nụ hôn chưa thỏa mãn đó.
Người Chung Chấp cứng đờ, ngơ ngác, thở ra hơi nóng đan xen trên mặt. Bởi vì đêm khuya không thấy rõ mặt nhau, Toàn Minh lại có thêm chút phóng túng và to gan. Đầu Chung Chấp vô cùng choáng váng, cảm xúc như bị cô dẫn dắt, không dám làm bậy, có hơi kháng cự nhưng lại vụng về đáp lại cô, cả người giống như rơi vào đám mây không làm được gì, trong đầu hiện lên thứ gì đó, lại liều mạng muốn quên đi gì đó, thân phận và giới hạn dần trở nên mơ hồ.
Nụ hôn vụn vặn, thận trọng, răng môi quấn quýt, tựa như chỉ dùng sức một cái nó sẽ men theo kẽ ngón tay chạy đi vậy, cũng không bắt được. Toàn Minh kéo tay anh đặt ngang hông mình, anh vô thức vuốt ve vén quần áo cô lên, cho đến khi chạm tay vào làn da trơn láng và non mịn của cô. Hô hấp hai người dần dần nhanh hơn, giống như muốn cuốn đầu lưỡi và tiếng thở dốc của đối phương vào trong miệng, trúc trắc dây dưa, đan xen thành một thế giới đèn hoa rực rỡ.
Anh say sưa giữ lại chiếc eo thon mảnh của cô, có phần không dằn nổi muốn cởi đai áo ngủ của cô. Cô dẫn dắt tay anh, cởi lỏng đai lưng. Da thịt cô dần lộ ra trong không khí, vạt áo lỏng lẻo, bầu ngực trơn mịn hơi đung đưa trong áo, lộ ra phân nửa rãnh ngực mê hoặc. Anh phủ lên đầu vai lạnh như băng của cô, kéo áo cô dần dần tụt xuống, nâng hai chiếc bánh bao đầy đặn trắng như tuyết.
Đầu Chung Chấp rất đau, như thể đang cố gắng quên đi thứ gì đó nhưng lại chìm sâu vào trong cảm xúc thích thú không cảm nào kiềm chế được, tình cảm bị cô khiêu khích đến hỗn loạn không kiềm chế nổi, được phóng đại vô hạn trong đêm tối gợi tình mê loạn này. Dường như cô đang nhìn anh trong giấc mộng rất xa xôi, anh cũng không phân biệt nổi bản thân đang nằm mơ hay đang ở trong thế giới thật nữa.
Đầu ngón tay anh men theo cột sống cô trượt xuống, cảm giác tê dại được anh dần dần vén lên, hai tay dừng lại trên đôi mông mẩy, nắn bóp thật chặt. Anh vùi đầu ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô, gặm cắn mút mát, đan xen với dục vọng khó có thể diễn tả bằng lời, vừa thuần khiết, thiêng liêng không thể xâm phạm lại vừa có vẻ chúng sinh đều vì nhan sắc.
Người đàn ông khẽ thở dốc, hai tay niết nụ hoa xinh đẹp rồi lại thả ra, miệng lưỡi ấm nóng ướt át quyến luyến bên cổ cô. Cô nắm chặt tóc anh, thốt ra tiếng rên rỉ khẽ khàng, giống như móng mèo khẽ cào nhẹ vào lòng anh. Toàn Minh run rẩy nâng hai chân lên kẹp lấy anh, giãy giụa cặp mông muốn hùa theo anh. Dưới thân ướt át, tấm thân xử nữ tựa như được thấm ướt nước xuân, cô bám chặt anh, cảm nhận được vật cứng như lửa nóng đang chống lên giữa hai chân.
Cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ vào mặt anh, cơ thể ma sát lẫn nhau khiến thân nhiệt dần dần tăng cao, quấn lấy chân anh. Anh dùng thêm sức véo lấy nụ hoa đỏ thắm của cô.
"Ba..." Cổ họng cô không nén nổi tình cảm tràn ra tiếng rên rỉ động tình ngọt ngào say đắm.
Tiếng gọi này tựa như sét đánh giữa ban ngày, xẹt qua trong màn đêm đen của đúng sai rối loạn, đen trắng đảo điên, xé bầu trời đêm, cũng đồng thời kéo anh trở lại thực tế. Con gái với quần áo xốc xếch đang nằm sấp trên người anh liên tục thở gấp, cảnh tượng phóng túng như vậy đâm chói đôi mắt anh đến phát đau.
Anh giật mình đẩy cô ra giốngđang nhìn thấy ma quỷ đáng sợ ăn thịt người. Toàn Minh chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, ngay sau đó quần áo ngủ được anh liến thoắng khép lại, che khuất ngực cô.
Tên cầm thú nhà anh đã làm gì với cô đây, nếu không phải cô rên thành tiếng thì thiếu chút nữa anh đã không nhịn được.
Chung Chấp hoảng hốt nói xin lỗi, trên mặt lộ rõ vẻ cực kỳ xấu hổ và hối lỗi: "Toàn Toàn, xin lỗi, xin lỗi..."
Bởi vì trong thoáng vuốt ve, mái tóc lộn xộn che đi gương mặt cô nên anh không nhìn được rõ cảm xúc.
Cô hoàn toàn không cần anh nói lời xin lỗi và vỗ về.
Chung Chấp lập tức dẫn Toàn Minh trở về phòng cô, đóng cửa phòng lại rồi vuốt mặt rời đi, anh tắm nước lạnh ép buộc bản thân mình đến bên cạnh cửa sổ hứng gió lạnh để bình tĩnh lại.
Hồi tưởng lại lúc ban nãy, anh đã không nhịn được hôn cô khi cô buông lời cầu xin mình, nhưng lúc đó anh vốn không hề nghĩ gì nhiều, chỉ là sự yêu thương và cưng chiều của cha đối với con gái, ma xui quỷ khiến anh đặt lên đôi môi anh đào của cô. Ngay sau đó là sự thân mật kiểu như anh đuổi em theo, cô đuổi theo anh rồi lại hướng dẫn anh. Thân thể anh giống như từ trên mây rơi xuống, ham học hỏi theo bản năng của động vật, sự tò mò khiến anh muốn bắt được sự đáp lại nhiệt tình của cô, tìm tòi kết quả.
Không đụng chạm thì sẽ không suy nghĩ nhiều. Giữa bọn họ có một khe rãnh, là ranh giới cuối cùng tuyệt đối không thể chạm đến.
Được rồi, không nói nữa.
Cổ họng Chung Chấp lên xuống, nhưng lại không thốt được ra tiếng, dường như âm thanh đã bị đông cứng lại trong đêm.
Toàn Minh là trụ chống của anh, anh sợ con gái lỗ mãng, nên ra sức tỏ vẻ dịu dàng trò chuyện với cô, dẫn dắt cô trở về sinh hoạt hàng ngày, nhưng chính anh cũng nhìn thấy bản thân mình dối trá dưới mặt nạ của sự chết lặng.
Lúc nương theo ống tay áo ma sát tới gần, là ranh giới Toàn Minh lần lượt vượt qua, anh cũng cảm nhận được rõ ràng ranh giới cha con giữa anh và cô không rõ ràng như vậy nữa. Quan hệ mập mờ lại xa cách khiến anh sợ hãi, anh không muốn nghiên cứu kỹ, mà chỉ khiển trách cô một chiều, giống như có một kiểu đạo đức giả để chừa đường lui vì trốn tránh trách nhiệm.
Không dám ngẫm nghĩ nguyên nhân.
Không có thứ gì đáng sợ hơn chuyện này.
Đêm đó, lúc Toàn Minh ngủ còn mặt dày muốn tìm anh, nhưng lại phát hiện anh đã khóa cửa phòng từ bên trong.
Tối thứ hai, tối thứ ba, tối thứ tư... cũng như vậy, mấy lần giảng giải và trao đổi đều chấm dứt trong thất bại, Toàn Minh đã hết thuốc chữa, nhưng anh không thể buông thả bản thân, nếu không dập tắt được sự nhiệt tình của cô, vậy anh sẽ tránh xa ra, không thấy mặt mới có thể an phận.
Cho đến lúc ban ngày bất đắc dĩ chạm mặt nhau, hai người lại đeo mặt nạ lên, sống hòa thuận với nhau như không có chuyện gì, vẫn lặng lẽ, bình thường như chẳng có việc gì. Cô kiềm chế tình yêu si mê thắm thiết với anh, cùng anh tiến hành chơi trò chơi nhập vai.
Người đã từng mang đến ấm áp vô hạn, ước mơ vô tận cho cô, dường như hôm nay lại mang mặt nạ da người nở nụ cười xa cách giả tạo với cô, rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại có thể cảm nhận được sự cố ý xa cách và lạnh nhạt, thậm chí chỉ vẹn vẹn tình thân bình thường có vẻ cũng bị tiêu tan gần như không còn nữa. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Toàn Minh muốn về trường học trước một ngày, buổi tối cuối cùng ở nhà, cô gõ cánh cửa phòng đóng chặt của Chung Chấp, cũng giống như gõ một tiếng lên trái tim của anh vậy.
"Ba à, ba mở cửa một chút có được không..." Ngoài cửa cô nhiễm khí trần tục, khuấy động lòng anh, cố chấp không chịu nổi.
"Ba à, ngày mai con phải đi rồi... con muốn nói chuyện với ba một lát..." Cô thấp giọng cầu khẩn nói, có vẻ đang khóc thút thít, giống như người không có nhà để về.
Đã rất nhiều ngày bọn họ không bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau rồi.
Lòng bàn chân Toàn Minh xộc lên khí lạnh, trái tim tựa như rơi vào trong hầm băng, thảm thương ngồi ở cửa. Cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, cố chấp muốn anh mở cửa, chẳng qua là hi vọng hai người bọn họ có thể tháo gỡ vướng mắc một lần nữa chung sống thật tốt, nhưng cô chính là vướng mắc của anh, chuyện này giống như một sự tuần hoàn tự mâu thuẫn không có điểm dừng vậy.
Toàn Minh ngồi ngoài cửa nhớ lại quá khứ, hình như hành động của cô hơi quá đáng, buộc Chung Chấp xa cách cô, chỉ là bê đá đập chân mình. Trước kia Chung Chấp dịu dàng, thích cười, hiền hòa, bây giờ anh giống như một khối thủy tinh mờ khó đoán, lạnh lùng kiên quyết, không nhìn thấu được.
Ngay lúc cô mơ màng sắp ngủ, cửa ở sau lưng mở ra. Cô mất thăng bằng ngả người về đằng sau, Chung Chấp cúi người nhanh tay nhanh mắt đỡ cô.
Anh ôm cô lên giường, không nói lời nào nằm xuống, chủ động ôm cô trong bóng tối, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho cơ thể cô.
Anh vẫn không nỡ để cô như vậy.
Toàn Minh tựa vào ngực Chung Chấp, đưa tay đặt bên hông anh khiến người anh thoáng cái trở nên cứng ngắc.
"Ngủ đi, ba ở cùng con." Chung Chấp nói trên đỉnh đầu cô, đẩy cánh tay cô ra, có phần bối rối.
Toàn Minh không nói nhiều, ngoan ngoãn yên lòng nhắm mắt lại. Tấm băng kiên cố và ngăn cách giữa hai người tựa như dần hòa tan trong không khí.
Cô thỏa mãn nằm trong lòng anh thật lâu, sau đó lại thở dài, giọng nói có phần xa xôi, tựa như cây anh túc: "Con sắp đi rồi... Ba hôn con một chút có được không..."
Tay cô xoa nhẹ gò má anh, nhắm mắt lại lẳng lặng chờ Chung Chấp đáp lại. Cô không có quá nhiều mong đợi được đáp lại, chỉ đơn thuần chia sẻ nỗi nhớ nhung của mình cho anh, mặc dù khoảng cách của họ đang gần như vậy.
Bọn họ mặt đối mặt ôm nhau ngủ, hơi thở Chung Chấp thở ra lướt qua mặt cô, anh vẫn chưa ngủ, rõ ràng là đã nghe được nhưng vẫn không hề có hành động.
Toàn Minh bị anh ôm tới mức cả người nóng lên, hơi toát mồ hôi. Im lặng một lúc rất lâu, ngay lúc Toàn Minh muốn buông xuôi sự chờ đợi định đi ngủ thì trên môi chợt có thêm chút cảm giác mềm mại giống như chuồn chuồn đạp nước.
Cô kinh ngạc, cô vốn chỉ mong đợi anh hôn một cái trên mặt mình.
Lần đầu tiên anh chủ động hôn cô, không phải trán, không phải gò má, mà cực kỳ rõ ràng, rõ rành rành dừng lại trên cánh môi cô. Nụ hôn rất nhẹ, rất ngắn, rất đơn thuần, không mang theo dục vọng vẩn đục như cô, anh nhanh chóng rời đi, định xoay người. Thế nhưng người cô đã nóng lên như lửa đốt, không thể để anh cứ thể chạy đi được. Cô không chịu sự khống chế, ma xui quỷ khiến di chuyển men theo môi anh, xoay người muốn kéo dài nụ hôn chưa thỏa mãn đó.
Người Chung Chấp cứng đờ, ngơ ngác, thở ra hơi nóng đan xen trên mặt. Bởi vì đêm khuya không thấy rõ mặt nhau, Toàn Minh lại có thêm chút phóng túng và to gan. Đầu Chung Chấp vô cùng choáng váng, cảm xúc như bị cô dẫn dắt, không dám làm bậy, có hơi kháng cự nhưng lại vụng về đáp lại cô, cả người giống như rơi vào đám mây không làm được gì, trong đầu hiện lên thứ gì đó, lại liều mạng muốn quên đi gì đó, thân phận và giới hạn dần trở nên mơ hồ.
Nụ hôn vụn vặn, thận trọng, răng môi quấn quýt, tựa như chỉ dùng sức một cái nó sẽ men theo kẽ ngón tay chạy đi vậy, cũng không bắt được. Toàn Minh kéo tay anh đặt ngang hông mình, anh vô thức vuốt ve vén quần áo cô lên, cho đến khi chạm tay vào làn da trơn láng và non mịn của cô. Hô hấp hai người dần dần nhanh hơn, giống như muốn cuốn đầu lưỡi và tiếng thở dốc của đối phương vào trong miệng, trúc trắc dây dưa, đan xen thành một thế giới đèn hoa rực rỡ.
Anh say sưa giữ lại chiếc eo thon mảnh của cô, có phần không dằn nổi muốn cởi đai áo ngủ của cô. Cô dẫn dắt tay anh, cởi lỏng đai lưng. Da thịt cô dần lộ ra trong không khí, vạt áo lỏng lẻo, bầu ngực trơn mịn hơi đung đưa trong áo, lộ ra phân nửa rãnh ngực mê hoặc. Anh phủ lên đầu vai lạnh như băng của cô, kéo áo cô dần dần tụt xuống, nâng hai chiếc bánh bao đầy đặn trắng như tuyết.
Đầu Chung Chấp rất đau, như thể đang cố gắng quên đi thứ gì đó nhưng lại chìm sâu vào trong cảm xúc thích thú không cảm nào kiềm chế được, tình cảm bị cô khiêu khích đến hỗn loạn không kiềm chế nổi, được phóng đại vô hạn trong đêm tối gợi tình mê loạn này. Dường như cô đang nhìn anh trong giấc mộng rất xa xôi, anh cũng không phân biệt nổi bản thân đang nằm mơ hay đang ở trong thế giới thật nữa.
Đầu ngón tay anh men theo cột sống cô trượt xuống, cảm giác tê dại được anh dần dần vén lên, hai tay dừng lại trên đôi mông mẩy, nắn bóp thật chặt. Anh vùi đầu ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô, gặm cắn mút mát, đan xen với dục vọng khó có thể diễn tả bằng lời, vừa thuần khiết, thiêng liêng không thể xâm phạm lại vừa có vẻ chúng sinh đều vì nhan sắc.
Người đàn ông khẽ thở dốc, hai tay niết nụ hoa xinh đẹp rồi lại thả ra, miệng lưỡi ấm nóng ướt át quyến luyến bên cổ cô. Cô nắm chặt tóc anh, thốt ra tiếng rên rỉ khẽ khàng, giống như móng mèo khẽ cào nhẹ vào lòng anh. Toàn Minh run rẩy nâng hai chân lên kẹp lấy anh, giãy giụa cặp mông muốn hùa theo anh. Dưới thân ướt át, tấm thân xử nữ tựa như được thấm ướt nước xuân, cô bám chặt anh, cảm nhận được vật cứng như lửa nóng đang chống lên giữa hai chân.
Cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ vào mặt anh, cơ thể ma sát lẫn nhau khiến thân nhiệt dần dần tăng cao, quấn lấy chân anh. Anh dùng thêm sức véo lấy nụ hoa đỏ thắm của cô.
"Ba..." Cổ họng cô không nén nổi tình cảm tràn ra tiếng rên rỉ động tình ngọt ngào say đắm.
Tiếng gọi này tựa như sét đánh giữa ban ngày, xẹt qua trong màn đêm đen của đúng sai rối loạn, đen trắng đảo điên, xé bầu trời đêm, cũng đồng thời kéo anh trở lại thực tế. Con gái với quần áo xốc xếch đang nằm sấp trên người anh liên tục thở gấp, cảnh tượng phóng túng như vậy đâm chói đôi mắt anh đến phát đau.
Anh giật mình đẩy cô ra giốngđang nhìn thấy ma quỷ đáng sợ ăn thịt người. Toàn Minh chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, ngay sau đó quần áo ngủ được anh liến thoắng khép lại, che khuất ngực cô.
Tên cầm thú nhà anh đã làm gì với cô đây, nếu không phải cô rên thành tiếng thì thiếu chút nữa anh đã không nhịn được.
Chung Chấp hoảng hốt nói xin lỗi, trên mặt lộ rõ vẻ cực kỳ xấu hổ và hối lỗi: "Toàn Toàn, xin lỗi, xin lỗi..."
Bởi vì trong thoáng vuốt ve, mái tóc lộn xộn che đi gương mặt cô nên anh không nhìn được rõ cảm xúc.
Cô hoàn toàn không cần anh nói lời xin lỗi và vỗ về.
Chung Chấp lập tức dẫn Toàn Minh trở về phòng cô, đóng cửa phòng lại rồi vuốt mặt rời đi, anh tắm nước lạnh ép buộc bản thân mình đến bên cạnh cửa sổ hứng gió lạnh để bình tĩnh lại.
Hồi tưởng lại lúc ban nãy, anh đã không nhịn được hôn cô khi cô buông lời cầu xin mình, nhưng lúc đó anh vốn không hề nghĩ gì nhiều, chỉ là sự yêu thương và cưng chiều của cha đối với con gái, ma xui quỷ khiến anh đặt lên đôi môi anh đào của cô. Ngay sau đó là sự thân mật kiểu như anh đuổi em theo, cô đuổi theo anh rồi lại hướng dẫn anh. Thân thể anh giống như từ trên mây rơi xuống, ham học hỏi theo bản năng của động vật, sự tò mò khiến anh muốn bắt được sự đáp lại nhiệt tình của cô, tìm tòi kết quả.
Không đụng chạm thì sẽ không suy nghĩ nhiều. Giữa bọn họ có một khe rãnh, là ranh giới cuối cùng tuyệt đối không thể chạm đến.
/75
|