Tượng phó chính hiệu trưởng trông chừng trước cửa thư viện, một trắng một đen, vô cùng nổi bật.
Hải Trãi nói: “Không ngờ, lão Bạch Trạch đó cũng có ngày hôm nay.”
Công bằng thế này, ông đây dễ chịu rồi.
Lão Bạch Trạch chuyện chính không làm, sớm nên biến hắn thành đá mới phải!
Hải Trãi cám ơn cả nhà Thần Trật Tự!
Song, Hải Trãi sai rồi.
Nửa đêm canh ba vắng vẻ không người, Bạch Trạch từ trong không gian trở về giải trừ hóa đá, còn bỉ ổi đi tới trước mặt Hải Trãi, bốn chân chống đất vươn vai một cái.
Sau đó hắn còn lỉnh đi toàn bộ số tiền xu ước nguyện trước tượng điêu khắc Hải Trãi.
“Dù dao ông cũng dùng không được.” Bạch Trạch nói, “Tôi lấy về đi gắp thú.”
Hải Trãi gào rú trong lòng: “Bạch Trạch ! ! Ông đợi đấy ! ! ! Trộm tiền tôi cực khổ kiếm được tôi rủa ông trọc đầu!”
Bạch Trạch sờ cái đầu ngày càng bóng loáng của Hải Trãi.
“Sờ đầu Hãi Trãi, cuối kỳ không cần lo.”
Hải Trãi có qua có lại: “Có ngày súng trong tay, bắn toi thú Bạch Trạch Phi Đại!”
Bạch Trạch gom tiền xu, vắt lưỡi sang bên một bên, vui vẻ nhét vào túi tiền riêng của ông, đi móc con búp bê trong máy gắp thú mà nửa năm trước ông móc không được.
“Reng reng ~ biubiu! Bắt được rồi, yeah!”
Âm thánh quái dị tiếp tục vang vọng không ngừng trong hành lang.
Sau khi Bạch Trạch tiêu được một nửa số tiền xu thì phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của Đường Táp: “Phía sau, vỗ.”
Bạch Trạch vỗ nút ấn, ngồi xổm trước cửa đường hầm đợi búp bê, nói: “Tôi đang định sau khi trời sáng sẽ đi tìm cô nói chuyện đây, giờ tự cô tới rồi…… đợi chút ha, để tôi gắp thêm một cái.”
Đường Táp: “Ừm, sau đó thì chui vào trong nhà kho định chơi gắp thú thâu đêm, ban ngày thì ngủ bù lại kéo dài chuyện nói chuyện với tôi?”
“Gắp thú không được sao?” Bạch Trạch Bạch Trạch lấp liếm cho chứng lề mề của mình, “Chúng ta sống lâu như vậy rồi, bây giờ cũng nên hồi xuân lại.”
“Không phải có chuyện muốn nói sao?” Đường Táp kéo cái cây nhỏ giành cho trẻ con tới, ngồi xuống, “Bây giờ thì ông nói đi, tôi không mệt.”
Bạch Trạch ngồi xuống đối diện, ra vẻ thần bí: “Cô muốn nghe phiên bản «Thần, Tứ Thánh Thú Và Tôi» do trời đất ghi chép không?”
Ông còn mượn cả tên sách của Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng nhịn không được bèn bật cười.
“Ông kể, tôi nghe thử xem ông có thể làm câu chuyện này trở nên cẩu huyết tới mức nào.”
“Không phải tôi nói khoác, phiên bản này của tôi rất uy tín là thần thức của cô lúc chia trí tuệ cho tôi đã ghi lại bên trong sợi tóc của tôi.”
Bạch Trạch bắt đầu kể.
Phiên bản này quả thật uy tín nhất, người phàm thường nói, không tin ngẩng đầu nhìn, ai qua nổi trời xanh…… Không đúng, không phải câu này, phải là: Ông trời đang nhìn đấy! Cùng câu ‘trời biết đất biết tôi biết bạn biết’!
Những lời này biến trời đất trở thành kẻ chứng kiến nhưng người phàm không biết, trời đất thật sự nhìn thấy.
Trời xanh vô tình mới là ân tình lớn nhất.
Tất cả những chuyện xảy ra giữa trời đất, chúng đều được ghi chép lại. Có điều người phàm tìm không được, chúng yêu cũng mù mờ vô tri.
Mà Bạch Trạch chính là kẻ ghi chép kế thừa trí tuệ trời đất, có tuổi thọ sánh ngang trời đất. Nhưng ông cũng có sự ràng buộc của quy tắc, nếu không gặp phải nguy hiểm ông vẫn bình thường giống bao loài yêu quái khác, sống chậm rãi ghi chép lại sinh lão bệnh tử của vạn vật sinh linh.
Lúc này, đầu DVD thương hiệu Bạch Trạch phát lại phiên bản đầy đủ về tình yêu Thượng Cổ mà Đường Táp muốn xem nhất.
Trước khi A Thù rời khỏi đã giao phó trật tự cho Thanh Long của cô.
Nữ Oa hỏi: “Ngươi vẫn còn một quyền lực cuối cùng thay đổi trật tự, không cải quy tắc mới vì hắn sao? Để hắn và ngươi cũng giống như ta và Phục Hy, dùng cách thức của con người trải qua hàng ngàn năm tan hợp, giác ngộ đời người sao? Đến khi kỷ nguyên con người kết thúc, tất cả khó khăn và trải nghiệm của chúng ta sẽ khiến chúng ta thành Thần lần nữa, đạt được sự vĩnh viễn mãi mãi……”
Thần Trật Tự lắc đầu: “Ta muốn đưa cơ hội cuối cùng này hóa thành lời chúc phúc tặng hắn. Ta không dùng cách thức của bà với Phục Hy để yêu đương với hắn. Ta sẽ vĩnh viễn giữ lại phần thần thức có hắn, đợi hắn lấy cách thức mà bản thân hắn thích nhất xuất hiện ở trước mặt ta nguyện cùng ta tiếp tục tiền duyên thì phần thần thức tình yêu của ta về hắn mới thức tỉnh, đến lúc đó mặc kệ là hắn chọn làm người hay vẫn duy trì dáng vẻ hiện tại, ta đều sẽ tiếp tục yêu hắn…… Như vậy mới gọi là công bằng.”
“Ngươi không sợ thời gian quá dài, xảy ra bất ngờ khiến phần viên mãn đó bị tách rời sao?”
“Xảy ra bất trắc vẫn còn có thể viên mãn, mới được gọi là vĩnh viễn.” A Thù nói, “Nữ Oa, bằng không chúng ta cược một ván? Phục Hy nói, vạn năm sau chúng ta có một cơ hội quyết định thắng thua.”
A Thù nói: “Cược, tình yêu của hắn vĩnh cửu không thay đổi mà phần tình ta giấu trong thần thức cũng sẽ thức tỉnh. Chúng ta sẽ dùng cách thức đặc biệt tiếp nhận tất cả những điều bất trắc và không giống nhau để đi tới cuối cùng.”
Nữ Oa khẽ cười: “Được thôi, …… Phục Hy từng bói nói trong vòng vạn năm chúng ta sẽ có vô số bất trắc vào bất cứ thời gian nào, quẻ tượng nói vạn năm là chưa biết…… Như vậy cũng tốt, ai cùng không biết phần tình này có thể bình an tụ họp ở vạn năm sau hay không nên ta cược với ngươi ván này, sau vạn năm quyết định thắng thua.”
“Nếu như ta thắng.” A Thù nói, “Những quy tắc trật tự mà các người tham gia định ra, ta có quyền thay đổi bất cứ điều gì.”
“Nếu ta thắng.” Nữ Oa nói, “Thì chuyện hôn nhân tình yêu của thế gian về sau đều phải nghe ta, quy định quy tắc thống nhất.”
“Đúng rồi……” A Thù nhìn thấy bên trời có ánh sáng Phụng Hoàng vụt qua, hỏi: “Bà và Phục Hy vác theo con thụy thú Phụng Hoàng mà ta nặn ra nhưng lại giao phó quy tắc sống chết cho nó như vậy là tại vì sao?”
“Chúng ta muốn tạo ra một sinh linh đặc biệt và đẹp đẽ nhất…… Nó vừa mạnh mẽ vừa yếu ớt, nó sẽ cô độc muôn đời càng sáng chói thì càng cô độc, càng bi thương càng đẹp đẽ……”
“Quá bi kịch, ta không thích.” A Thù nói.
Nữ Oa cười hỏi: “Quyền lực trong tay chỉ còn một quyền hạn cuối cùng, tại sao ngươi không thay đổi quy tắc của Phụng Hoàng?”
“Bà muốn dùng Phụng Hoàng để thử thách tình yêu của ta sao?” A Thù do dự chốc lát, nói, “Ta từng nói, ta muốn giữ lời chúc phúc cho Rồng của ta. Hơn nữa ta có lòng tin, vạn năm sau sẽ thắng quyền thay đổi quy tắc trong tay bà, ta sẽ để Phụng Hoàng được tự do thật sự.”
Tiếp sau đó, kỷ nguyên thần sụp đổ.
Thế nhưng, nhu tình của Nữ Oa ở trong không gian và tình của Phục Hy đã tu thành tình hồn.
Ông ngày ngày ngắm nhu tình Nữ Oa bảo vệ mình nhưng không cách nào đáp lời mình, trong lòng thầm có một suy nghĩ: “Anh muốn toàn bộ của em.”
Sau khi thần lực nổ tung, nhu tình Nữ Oa bảo vệ trận đạt tới thời gian suy yếu nhất, tình hồn của Phục Hy nhân cơ hội này trốn thoát ra ngoài, tìm được cơ thể người có lòng mến mộ giành cho Nữ Oa, là một thần sứ.
Nhưng ông vẫn muộn một bước.
Từ đó về sau, ông cùng Thanh Long bắt đầu cuộc đọ sức tình trường lâu dài vạn năm ở dưới đáy hồ.
Trong bóng tối vạn năm cùng với xiềng xích của Thanh Long trói buộc, một ngày nào đó cuối cùng ông cũng tìm được một tia sáng.
Cơ thể của con Rồng đã hóa đá hoàn toàn.
Tình hồn Phục Hy từ chỗ vết thương của vảy hộ tâm Thanh Long trốn thoát khỏi cái lồng giam này để ra ngoài, vốn dĩ ông muốn tìm Phụng Hoàng. Phụng Hoàng là loài mà ông cùng Nữ Oa tạo ra…… Nhưng ông sợ ký ức kế thừa vạn năm của Phụng Hoàng cũng sẽ sinh ra ý thức chống cự giống như Thanh Long.”
Điều này quá nguy hiểm.
Thế là, ông tìm được hộp đựng càng phù hợp hơn.
Giáo viên Đằng Xà của Phi Đại, Đằng Xà là yêu thú được Nữ Oa dựa theo dáng vẻ của ông để nặn ra, mà hắn có một trăm năm không có ký ức, vô cùng phù hợp lấy quyền khống chế ý thức.
Không ngờ tới, Đằng Xà khó giải quyết hơn ông tưởng tượng, ý thức của hắn cũng đang chống đối.
Hắn có đối tượng chung tình.
Phiền phức rồi đây.
Tình hồn Phục Hy không cách nào khống chế toàn bộ ý thức của hắn, đành phải dập tắt sinh hồn của Đằng Xà.
“Nữ Oa, em nhìn xem tôi vì em cái gì cũng làm……”
Tình không có lí trí khống chế, cuối cùng đi tới cực đoan.
Nhưng tình không có lí trí khống chế cũng không hề thông minh.
Hồi ức của Bạch Trạch thu lại, khiến Đường Táp ngẩn người rất lâu.
Mặc kệ cô xem tới đâu đều có hình ảnh chèn vào.
Cô nhìn thấy bóng người của Thanh Long cố gắng ôm lấy lời chúc phúc của cô giành cho hắn mà khóc.
Bóng người đó…… càng nhìn càng giống Đế Chiêu.
Đường Táp biết đây là kết quả của việc bản thân có ý thức dẫn bóng người nhập vào Đế Chiêu.
Nhưng cô……
Thật sự muốn tới ôm bóng người đó.
Bóng người ngửa mặt gầm một tiếng vừa to vừa dài về phía trời, sau đó hóa thành Rồng bay lên đụng vào vách núi rơi xuống đất, người đầy bụi đất vùng vẫy đứng lên rồi trở về bóng người dần dần rời khỏi vách núi đã không còn cô nữa.
Bạch Trạch thu hồi xong, hỏi Đường Táp: “Xem xong rồi, cô có cảm nhận gì?”
Đường Táp sững người rất lâu, sau đó chạy ra ngoài.
Cô kéo Đế Chiêu từ trên giường dậy, cho anh một cái ôm thật chặt còn vô cùng dùng sức.
Tiểu Bạch Long mơ màng: “Hở?”
Đường Táp ôm anh, sờ tóc của anh, nói: “Sau này…… không cô đơn nữa.”
“A…… không cô đơn đâu!” Đế Chiêu cũng ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Trước giờ tôi chưa từng cô đơn, trong lòng tôi luôn có em ở cùng mà!”
Bạch Trạch ôm búp bê đứng ở cửa, thậm thà thậm thụt nói: “Xin hỏi, bây giờ có thể vỗ tay kêu hay không?”
Đế Chiêu xua xua tay.
Bạch Trạch: “Hiểu rồi.”
Lúc rời khỏi, Bạch Trạch còn giúp đóng cửa lại.
Đế Chiêu: “…….”
Bọn họ cũng không làm gì mà nhưng ông đóng cửa như vậy, tóm lại luôn cảm thấy phải xảy ra chút gì đó mới không có lỗi với cái tận tay đóng cửa của hiệu trưởng Bạch.
Nghĩ tới nghĩ lui, trên thực tế hai người họ vẫn chỉ ôm nhau mà ngủ thôi.
Nhưng Đế Chiêu ngủ ngon hơn một chút.
Có lẽ là bởi vì anh đã có được đáp án rồi, trong lòng yên tâm, chút bất an dẫn tới khiếm khuyết đó cũng được lấp đầy rồi.
Đây là Đường Táp chủ động ôm anh đấy, hơn nữa cô còn sờ đầu của mình nữa.
“Thật thích…….” Đế Chiêu thở dài một hơi, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Hiệu trưởng Bạch phụ trách nốt phần nhiệm vụ ứng phó với truyền thông, sáng sớm ngày thứ hôm sau mặt mày sáng rỡ xuất hiện trước ống kính.
“Tôi tin pháp luật và trật tự sẽ cho các phần tử phạm tội một hình phạt tương ứng.”
Hội học sinh cuối cùng đã có thể thở phào một hơi rồi, mạnh người nào thực hiện nhiệm vụ của người nấy.
Đêm nay, tuyển chọn tiết mục cho hội diễn văn nghệ nguyên đán chính thức bắt đầu, đuôi của An Luật cuộn lấy phục trang đạo cụ đủ hình đủ dạng, hai tay cầm lấy quyển kịch bản đọc lời thoại, Phụng Hoàng hỏi một cách hăng hái: “Hôm nay không cần trang điểm diễn tập thật sao? Vậy tại sao bọn họ đều trang điểm cả rồi? Bên đó còn có kẻ tự mang theo cả âm thanh ánh sáng……”
Đường Táp nắm chặt miệng cậu: “Đọc lời thoại, đừng nói chuyện, được chọn rồi hãy nói tới phục trang đạo cụ.”
“Hội học sinh tới rồi!” Một con tiểu yêu tinh giống như tiểu thái giám trong phim truyền hình mặc hý phục cầm phất trần, vội vàng đi vào nói: “Theo tin tức vỉa hè, chọn bên chính pháp trước.”
Những sinh viên của học viện chính pháp có mặt ở hậu trường đều kinh ngạc, vội vàng chuẩn bị.
“Học viện thương mại xếp thứ mấy?”
“Thứ hai là của học viện thương mại, hôm nay quân viện không có chọn, viện thương mại xong sẽ là viện quan hệ!”
“Bạn học này, cám ơn nhé!” Các tiểu yêu tinh của viện quan hệ còn dẫn đầu, vỗ vỗ tay, kêu gọi: “Học viện quan hệ, chúng ta lên sân cuối cùng, đi tới hậu trường cách vách làm nóng người, muốn diễn tập thì diễn tiếp.”
Phần phật phật phật, một đám tiểu yêu tinh đi ra ngoài hết.
An Luật nói: “Xem ra học viện quan hệ lại là nhảy múa chiếm đa số rồi.”
“Ở đây còn có sự phân công?”
“Có chứ.” An Luật nói, “Biết tại sao năm nào cũng bỏ qua quân viện không? Bởi vì quân viện luôn có ba tiết mục cố định đó là biểu diễn võ thuật, hợp xướng quân ca và đọc diễn cảm thơ.”
Đường Táp: “…… Ừm, còn những học viện khác thì sao?”
“Chính pháp ôm tiết mục các loại ngôn ngữ, hình thức của viện thương mại nhiều hơn một chút, xiếc ảo thuật ca hát kịch Bắc Kinh vân vân…… Học viện quan hệ chính là nhảy nhót, nhảy đơn nhảy tập thể, nhảy vũ điệu nhân gian, tóm lại cái gì cũng có.”
“Tôi hiểu rồi.” Đường Táp gật đầu, “Kịch nói thì sao? Ngoại trừ câu lạc bộ kịch của chúng ta còn có ai khác không?”
“Có chứ.” An Luật chỉ tên ăn mặc thành tiểu thái giám đó, nói: “Đó là thuộc học viện chính pháp, năm nào cũng đi diễn kịch cổ trang cẩu huyết.”
Phụng Hoàng nhìn tên tiểu thái giám đó, đoán: “Năm nay bọn họ muốn diễn triều đại nào?”
Chốc lát sau, một con yêu tinh ăn mặc như nữ hoàng vô cùng mạnh mẽ sải bước đi vào hội trường.
Phụng Hoàng: “Ồ…… Võ Tắc Thiên.”
Các hội thành viên bầu chọn của hội học sinh tới hội trường.
Đế Chiêu sau khi đi vào thì xoay đầu nhìn Đường Táp cười một cái, nụ cười vô cùng thoải mái.
Phụng Hoàng: “…… Cậu ấy nhất định cho chúng ta điểm thấp.”
An Luật nhìn chị ruột của nhà mình, nói: “Chưa chắc đâu…… Nếu anh Ngao Hiển cũng ra diễn, một phiếu này của chị An Hinh chúng ta nhất định có thể lấy được.”
Đường Táp: “Hai cậu ngay cả lời thoại còn đọc không xong lại còn có lòng tin đoán số phiếu, sự lạc quan của hai cậu thật chấn động tới tôi rồi.”
Phụng Hoàng và An Luật xoay người qua, gần ‘chết’ mới ôm chân Phật.
Sau khi Đế Chiêu làm một quân lễ thì cầm lấy micro.
“Thế thì, chúng ta bắt đầu chọn từ học viện chính pháp trước, tiết mục thứ nhất, xong ca tình ca bài «Gò Đống Tương Hội» của Mao Ngưu và Tây Linh Dương.”
Đường Táp: “…… Trò gì nữa đây???”
Hai người này từ Tây Tạng tới, hát nhạc Mông Cổ sao?
Đế Chiêu: “Tiếp theo là «Yêu Đương 100%» của Ưng Tam Nương chuẩn bị.”
Hả???
Đường Táp lập tức biến thành mặt người da đen hiện đầy dấu chấm hỏi.
Cảm thấy…… có chút thú vị!
------oOo------
/111
|