Phụng Hoàng không dễ gì chuẩn bị được nước mắt, ai biết Y Lan điên cuồng vỗ mặt của cậu, cự tuyệt: “Nhịn đấy, đợi thi cuối kỳ xong rồi hãy khóc!”
Phụng Hoàng: “……”
Đóng vai đáng thương cũng đóng không xong.
Sau khi ăn một bữa no nê, Phụng Hoàng và Hồ Ly chơi xấu không muốn đi, Đường Táp liếc Đế Chiêu một cái làm tư thế nhún vai không biết phải làm sao.
Đế Chiêu nghiến răng nghiến lợi: “Hai cậu biết điều một chút được không? Ăn xong rồi còn không đi, còn muốn ở đây ngủ ké sao?”
“Trước kia ngủ ké cũng không thấy cậu có ý kiến.” Phụng Hoàng suýt chút nữa là nói toạt ra, đưa mắt ra hiệu với Đế Chiêu: Cậu đã làm gì tôi đều biết hết!
Đế Chiêu kéo giường hành quân ra đặt ngay cửa toilet, chỉ giường hành quân nói: “Của hai cậu!”
Phụng Hoàng: “Giường này không phải của cậu sao? Toàn trường đều biết giường hành quân này là của cậu mà!”
Cửu Vĩ Hồ cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy! Tôi muốn ngủ giường lớn.”
Cậu nói xong là nhảy tọt lên giường ngay.
Đế Chiêu túm được đuôi của cậu ném lên giường hành quân, sau đó xách luôn Phụng Hoàng lên.
Phụng Hoàng: “Cậu dựa vào cái gì! Cậu có tư cách gì làm như vậy!”
Đế Chiêu: “Dựa vào việc tôi là Rồng, câm mồm!”
Anh ‘thu xếp’ một Hồ một Phụng xong, dùng trạng thái hình người nằm lên giường tự giác chiếm một nửa giường.
Phụng Hoàng hét lên, mách: “Táp Táp! Cậu ấy dùng hình người nằm giường của cô!”
Đường Táp bình thản nói: “Ừm, rất bình thường.”
Phụng Hoàng truy hỏi: “Táp Táp! Dựa vào đâu cậu ấy có thể làm vậy!”
Đường Táp tuyên bố một cách thình lình: “Bởi vì anh ấy là bạn trai của tôi.”
Đế Chiêu nhịn không được, cười khà khà ra tiếng.
Anh thật sự đang vui muốn chết rất muốn ra vẻ mất tự nhiên, nói với bọn họ: “Ừm, chính là như vậy.”
Nhưng anh không cách nào khống chế được niềm vui của bản thân, Đế Chiêu ôm chăn cười khùng khục.
Các tiểu yêu tinh đáng yêu hơn so với con người một chút, giống như lúc này bản năng của bọn họ thỉnh thoảng lộ ra vô cùng chân thật.
Đế Chiêu vui vẻ đủ rồi, anh hắng giọng, nói: “Chính là như vậy, hôm nay coi như là chính thức công khai với các cậu đấy.”
Loảng xoảng một tiếng, Phụng Hoàng khóc ngất đi.
Cửu Vĩ Hồ: “Không phải chứ…… Táp Táp, cô đừng bị anh ấy lừa nha……. Cô cần suy nghĩ kỹ vào! Anh ấy không phải Thanh Long, anh ấy là Đế Chiêu mà!”
“Tôi cũng không phải A Thù, tôi là Đường Táp.” Đường Táp đáp như vậy, cô bật cười, nói: “Tôi luôn thích Bạch Long, có cảm tình lại vì trên người bọn tôi đều gánh vác tình cảm giống nhau cho nên thuận theo tự nhiên muốn ở chung thử xem sao.”
Cửu Vĩ Hồ sững người rất lâu, cậu vỗ cho Phụng Hoàng tỉnh dậy: “Tỉnh dậy, tam phòng, mọi chuyện đã định rồi.”
Phụng Hoàng dang cánh che mặt: “Cậu dang ra!”
Cậu nhịn lại nhịn, đột nhiên xông lên nhào về phía Y Lan.
“……”
Thế nhưng bày tư thế xong nước mắt lại chậm chạp không chịu rơi xuống.
Phụng Hoàng mệt mỏi nằm ở trước tủ đầu giường, im lặng không lên tiếng nghiêng đầu nhìn Đường Táp.
Đường Táp: “Đừng nhìn tôi như vậy, Thất Thất.”
“Đường Táp.”
Phụng Thất đột nhiên nghiêm túc lên.
Đế Chiêu kéo chặt Đường Táp, có hơi sợ Phụng Hoàng mỗi khi bắt đầu nghiêm túc.
Phụng Hoàng dang cánh ra, nhắm mắt: “Có thể ôm tôi không?”
Đế Chiêu thả lỏng tay, làm một tư thế mời.
Đường Táp bước qua giường, bao Phụng Hoàng lên.
Cánh của Phụng Hoàng nhẹ nhàng ôm lấy hai vai của Đường Táp, đầu dựa ở hõm cổ của cô.
Cậu thì thầm nói bên tai Đường Táp: “Tôi muốn được ở bên mọi người cả đời...... không chia ly.”
Đường Táp nhẹ nhàng vỗ Phụng Hoàng, mỉm cười nói: “Được, chúng ta sẽ làm bạn thân của cậu, bên nhau cả đời cậu không cô độc nữa đâu.”
Phụng Hoàng à Phụng Hoàng.
Lúc đó A Thù cảm thán câu đó, là cảm thán cậu tuy đẹp đẽ nhưng cô độc.
Đẹp đẽ nhưng bi thương để cậu di truyền phần cô độc này cho các thế hệ sau.
Thời kỳ Thượng Cổ, vốn là thụy thú được các chúng Thần yêu thương nhất, nay cùng ở với Phục Hy Nữ Oa trong rừng ngô đồng, mai thì quấn lấy A Thù, đấu võ mồm với Thanh Long.
Nhưng trong chớp mắt, chúng Thần tiêu tán ngay cả nhưng Thánh Thú thường chơi với cậu cũng lần lượt rơi xuống chết đi.
Duy chỉ có Phụng Hoàng là không có cách nào quyết định sống chết của bản thân cũng không có người để chờ đợi.
Nỗi cô độc này của cậu được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, mỗi một thế hệ đều thoát không khỏi bi kịch, càng lúc càng mệt mỏi. Cậu bị phản bội bị trêu đùa, cậu trải qua nỗi ly biệt lần này hết lần khác.
Dường như vĩnh viễn không có tận cùng.
“Đừng để tôi cô độc ở đây......”
Thời gian vui vẻ ngắn ngủi, bầu bạn cũng vậy.
Phụng Thất mở mắt ra, nhẹ nhàng tựa trán lên trán của Đường Táp.
“Đường Táp, từ nay về sau tôi chỉ muốn ghi nhớ ký ức của Phụng Thất....... có thể để tôi từ nay về sau chỉ là Phụng Thất thôi không?”
“Nếu cậu quyết định như vậy, tôi sẽ gíup cậu.”
“Tôi muốn bạn bè của tôi, những người bạn ở bên cạnh tôi hôm nay vĩnh viễn bên cạnh tôi, mặc kệ thời gian trôi qua nhanh cách mấy mọi người đều ở đây.”
Tay của Đường Táp nhẹ nhàng đặt lên lông cánh Phụng Hoàng rực rỡ của cậu, thấp giọng nói: “Được.”
Đế Chiêu ôm lấy chăn, đầy mắt tràn ngập ý cười dịu dàng đang nhìn bọn họ.
Cửu Vĩ Hồ ding ding khóc chạy qua, cho Đường Táp và Phụng Hoàng một cái ôm thật lớn!
Đế Chiêu cũng đi qua, khom người ôm hết bọn họ vào lòng.
“Bạn bè một đời cùng nhau đi, vĩnh viễn ở bên nhau!”
Phụng Hoàng hít hít mũi, ngẩng đầu hỏi Đường Táp: “Vậy tôi làm nhị phòng được không?”
Đường Táp nhíu mày.
Tiểu Bạch Long đen mặt, xách Phụng Hoàng lên: “Để anh xử lý!”
Anh đá tung cửa sổ ném Phụng Hoàng ra ngoài.
Đế Chiêu xoay người lại phủi phủi tay, chống eo nhìn về phía Cửu Vĩ Hồ.
An Luật từ từ lấy cái vuốt từ trên ngực Đường Táp xuống, cụp tai nói: “Tôi không có nói gì cả! Tôi kiên định ủng hộ chế độ một vợ một chồng! Ding! Thật đấy!”
Một vợ một chồng hai thiếp gì đó……
An Luật vội vàng đánh chết giọng nói vang lên ở đáy lòng.
Ngoài cửa sổ, Phụng Hoàng lớn giọng kêu lên: “Đế Chiêu! Chẳng lẽ cậu không muốn Đường Táp tập hợp đủ Long Phụng cát tường sao?! Đã nói là sẽ luôn ở bên nhau mà?! Cậu xoay đầu lập tức phản bội lời thề của Thần rồi?!”
Cửu Vĩ Hồ chân thành khuyên bảo: “Đế Chiêu, Phụng Hoàng lại dính người như vậy…… bằng không, anh thử suy xét tôi không quấn người này xem? Hơn nữa tôi còn có của hồi môn rất phong phú……”
Cửa lại mở ra, một con Hồ Ly bay ra ngoài.
Đế Chiêu tắt đèn: “Ngủ đi!”
Trong bóng tối Đường Táp khẽ bật cười.
Đế Chiêu: “Em rất vui sao? Còn cười!”
Đường Táp nói: “Có phải là lỗi của em đâu, Thần chính là được người ta yêu thích như vậy đấy…….”
Chín giờ sáng hôm nay thi môn chuyên ngành, đúng giờ bắt đầu thi.
Sau khi thời gian bắt đầu thi được nửa tiếng, Đường Táp nộp bài thi ra khỏi nơi thi, đi lục tìm ở trong nhà kho lấy phần thịt còn lại, sau khi được chia nhỏ ra rồi bỏ vào nồi hầm.
Vừa mới để thịt lên hầm thì thấy Phụng Hoàng hùng hùng hổ hổ chạy vào ôm Y Lan lên, nói: “Mau mau mau, đón lấy!!”
Một giọt nước mắt Phụng Hoàng từ trên lông mi của cậu rơi vào trong đất.
Phụng Thất ngồi xổm trước cỏ Y Lan, vừa căng thẳng vừa nghiêm túc chờ đợi phản ứng của Y Lan.
Đường Táp tò mò hỏi: “Không phải cậu đang thi sao?”
Phụng Hoàng giật thót.
“Ôi! Táp Táp!” Cậu nhảy lên, “Táp Táp sao cũng ở đây?! Không phải cô cũng đang thi sao? Thế nào, cô cũng làm không được bỏ thi rồi sao?”
Đường Táp: “…….”
Đường Táp: “Đừng đánh đồng học thần với học tra, đây là sự sỉ nhục đối với tôi.”
Phụng Hoàng thở phào một hơi: “Hù chết tôi rồi, tôi cho rằng cô cũng giống tôi, bỏ thi rồi.”
Đường Táp nghiêng đầu nhìn cỏ Y Lan.
“Không dưng sao lại chảy nước mắt?”
Phụng Hoàng gãi đầu, nói: “Bị đề bọn họ ra khó nên khóc thôi.”
Đường Táp sững người rất lâu, nói: “Sớm biết tuyến lệ của cậu nằm ở đây, ban đầu tôi sẽ ra một sắp bài thi cho cậu làm rồi.”
Y Lan: “…… Hai người có ai thông cảm một chút cho cảm nhận của tôi không?”
Y Lan nói: “Nếu bây giờ tôi hồi phục hình người thì phải lên trường thi đấy……”
Phụng Hoàng: “Ây da, sao vẫn không có công hiệu thế? Chẳng lẽ bị việc học làm khó nên nước mắt chảy ra không tính là nước mắt sao?”
Đường Táp nhún vai, trở về phòng bếp tiếp tục bận bịu.
Mở máy hút khói lên, bỏ xương sườn thịt xuống nồi.
Có tiếng máy hút khói che chắn, Y Lan hỏi Phụng Hoàng: “Nếu bài thi có thể làm khó cậu tới khóc, thì ba năm trước cậu đã khóc rồi. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phụng Hoàng đan tay đặt sau đầu, ngượng ngịu nói: “Không có gì chỉ là sau khi tiếng chuông vang lên cả trường bỗng yên tĩnh. Ngay cả một đề thi tôi cũng không làm chỉ ngồi ở ddos suy nghĩ cuộc đời, kết quả nhớ tới lời tối qua Táp Táp nói, không biết làm sao trong lòng nóng lên mũi cay xè rồi thì muốn chảy nước mắt. Cậu xem tôi đối xử với cậu tốt không, giây đầu tiên tôi đã xông ra tặng nước mắt cho cậu rồi này.”
Y Lan: “Ui cha…… tôi bỏng rồi!”
Cỏ Y Lan bắt đầu lan ra nhanh chóng.
Phụng Hoàng: “Có công hiệu rồi! Táp Táp mau lại xem! Có hiệu quả rồi!”
Y Lan: “Không cho xem! Mau đi lấy quần áo cho tôi! Tôi muốn chiếc váy màu xanh!”
Phụng Hoàng sững người: “Móa, nhận thức tâm lý của cậu là con gái sao!!”
Y Lan: “Mắc mớ gì cậu! Dù sao mặc váy đẹp hơn!”
Buổi trưa, Cửu Vĩ Hồ thi xong trở về, chắp tay lo âu đi vòng vòng ở trong phòng.
Cậu luôn nhìn chằm chằm điện thoại, cứ ba phút reload một lần đang đợi công bố đáp án của học bá viện bọn họ để so với đáp án mình viết, từ đó để ước tính thành tích.
Lúc Đế Chiêu trở về, bọn họ đã lên ăn cơm rồi.
Bên bàn cơm nhỏ có một con Phụng Hoàng, một con Cửu Vĩ Hồ còn có một cây cỏ Y Lan mặc váy xanh mơn mởn đang ngồi.
Nói cười vui vẻ, cảnh tượng vô cùng hòa hợp.
Đế Chiêu ghen tỵ: “Tại sao không đợi anh?”
Đường Táp: “Sao anh muộn như vậy?”
Đế Chiêu giơ túi giấy trong tay ra: “Ồ, bọn anh kiểm tra thể lực cuối kỳ ở bên hồ Minh Châu, bên cạnh đó có một cửa hàng gần đây nhập về rất nhiều trân châu nước ngọt chất lượng vô cùng tốt, anh mua một ít lấy về mài phấn trang điểm cho em.”
Phụng Hoàng cắn đầu đũa: “Hừm.”
Cửu Vĩ Hồ vẫn còn đang chăm chăm với cái điện thoại, đũa sắp bị cậu cắn gãy rồi.
Đột nhiên, Cửu Vĩ Hồ bắt đầu kêu ding ding: “A!! Cứu mạng! Mặc kệ là tính sao đều là 59 điểm! Tôi sắp chết rồi tôi sắp chết rồi, môn chuyên ngành của tôi sắp rớt rồi, ba mẹ tôi nhất định sẽ tịch thu máy chơi game của tôi ngay! Chị tôi nhất định sẽ mắng tôi là phế Hồ gả không ai thèm! Táp Táp cứu mạng!”
Đường Táp nhàn nhạt hạ lệnh: “Ăn cơm.”
Cửu Vĩ Hồ nghiêng đầu dựa vào lòng Đường Táp, ding ding nức nở.
“Táp Táp, nếu tôi không tốt nghiệp được, của hồi môn của tôi sẽ ít đi một nửa đấy……. Sau này sao có thể cùng cô đi tiêu xài của hồi môn ăn sang đây!”
Phụng Hoàng nhíu mày: “Hết cứu rồi, cậu có thể có lý tưởng nào cao xa hơn chút không?”
Đế Chiêu: “Ai thèm của hồi môn của cậu, cậu nghĩ tôi không có sao? Táp Táp muốn tiêu xài cũng không tiêu của cậu đâu.”
Đường Táp ngửa mặt lên trời thở dài.
Cô xoay đầu gắp rau cho Y Lan: “Nào, hai chúng ta ăn nhiều một chút.”
Sau khi được nước mắt Phụng Hoàng tưới vào, Y Lan nói chuyện không còn chậm nữa.
“Được thôi, Táp đại thần.”
Đường Táp châm chọc: Chỉ có đứa này là bình thường thôi, vừa đi vừa quý trọng vậy.
Ba ngày sau, kỳ thi môn chuyên ngành của bốn học viện lớn đều kết thúc.
Mà Y Lan và Phụng Hoàng lại nhận được thông báo thi bổ sung.
“Địa điểm, văn phòng hiệu trưởng Bạch Trạch, giáo viên coi thi, Ba Xà.”
Ba Xà vừa chấm bài thi cuối kỳ của học viện thương mại, vừa coi thi cho Phụng Hoàng và Y Lan.
Phụng Hoàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bài thi thầy ấy đang chấm.
Mày của Ba Xà nhíu lại càng sâu, chậc chậc không ngừng.
Xem ra bài thi nộp lên năm nay trình độ vô cùng khiến người ta lo lắng.
Phụng Hoàng nộp lên nửa trang giấy trắng nhưng cậu không hề để ý chuyện này, vừa thi xong cậu lập tức xông tới phòng cách vách, lớn giọng nói: “An Luật! Tôi nhìn thấy thành tích môn nền tảng ngoại thương của cậu rồi! Một tin tốt và một tin xấu! Cậu muốn nghe tin nào trước!”
Cửu Vĩ Hồ hạ quyết tâm, nói: “Tin tốt trước!”
“Tin tốt là, cậu không phải được 59 điểm!!”
Trong lòng Cửu Vĩ Hồ lộp bộp một tiếng.
Phụng Hoàng tự động đóng góp tin tức xấu: “Tin xấu là, cậu thi được 58 điểm!”
Bốn chân của Cửu Vĩ Hồ giãy một cái, cái đuôi thẳng đứng, qua đời tại chỗ.
/111
|