Bác áp dụng phương pháp khích tướng, đương nhiên không phải là khích bọn Đường Táp, mà là khích Ngao Hiển.
Thế là Ngao Hiển lập tức phô bày ra cái gì gọi là truốt áp lực, cái gì gọi là truốt căm phẫn.
Ngao Hiển hóa thân thành đại ca hung hãn, cởi bỏ quần áo chỉ mặc mỗi chiếc quần lót chữ I màu đen, thổi vang còi bắt đầu huấn luyện ma quỷ.
Người ngã đầu tiên là An Luật.
Chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ rũ xuống, dựng lên không nổi nữa.
Ngao Hiển buông lời ma quỷ: “Vực dậy tinh thần hết cho tôi, nhóm nào chạy không nổi nữa thì thay phiên cõng nhau chạy!”
Đế Chiêu thà rằng cõng Đường Táp cũng không muốn cõng Hồ Ly. An Luật ngày nào ăn no là nằm không chăm vận động, cân nặng chẳng nhẹ chút nào.
Đế Chiêu tăng tốc, phóng qua ‘cái xác’ An Luật làm như không nghe thấy.
Đường Táp liếc mắt một cái, thương mà không giúp gì được, dùng mắt ra hiệu cho Phụng Hoàng tới.
Phụng Thất: “......”
Phụng Thất đành phải vác Hồ Ly phế lên, chạy tiếp.
Phụng Thất: “Cậu xem, chỉ có tôi cậu mới có thể nhờ được.”
An Luật le lưỡi, cái đuôi quấn chặt Phụng Thất buộc chắc bản thân lên người Phụng Hoàng: “Tôi vì cậu xông pha khói lửa, giờ cậu cõng tôi chạy bộ, là việc nên làm không phải sao?”
Phụng Hoàng nói: “Lấy cái đuôi ra, nóng chết được!”
An Luật không buông, cậu quá hiểu Phụng Hoàng mà, cái tên xấu xa gian xảo này, nếu nói thích làm hại ai nhất thì chính là cậu.
Lúc An Luật còn trẻ hãy còn khá là ngây thơ rất tin tưởng Phụng Hoàng, té ngã hay là trầy da đều cầu cứu Phụng Hoàng. Phụng Hoàng thì sao, sau một hồi cười nhạo không thương tiếc thì đưa tay cứu giúp cậu, sau đó ngay tại lúc cậu cảm động rơi nước mắt, lại ném cậu ra còn bản thân thì líu lo cười to.
Cho nên không thể trách cậu sau khi lớn lên gặp Phụng Hoàng một lần là đánh một lần, tuy Phụng Hoàng có sức quyến rũ vô địch, sau khi đánh nhau xong cậu vẫn có thể ngủ chung với Phụng Hoàng như thường, nhưng! Con này không đánh không được, nhất định phải đánh!
An Luật sử dụng chiêu Cửu Vĩ quấn tình lang, Phụng Hoàng liếc xéo một cái, nhà thi đấu thể thao vốn đã oi bức, chạy lâu như vậy càng nóng thêm, bị chín cái đuôi lông nhung quấn khắp người nhìn tưởng chừng như đang mặc áo lông chạy năm ngàn mét.
Quá ma quỷ rồi, quả thật khiến Phụng giận sôi lên!
Ngao Hiển: “Được rồi, bây giờ nghe khẩu lệnh của tôi, đứng tại chỗ bật nhảy một trăm lần!”
Phụng Hoàng: “Ma, ma quỷ!”
An Luật quấn càng chặt hơn, Phụng Hoàng nhảy cậu cũng theo đó mà thè lưỡi thở hồng hộc.
Phụng Hoàng không nhịn được nữa: “Cậu cmn không có nhảy cái nào đâu, cậu thở cái gì!”
An Luật ding ding nói: “Nhìn các cậu nhảy, mệt thiệt á.......”
Sau khi hoạt động xong, Bác bưng một thùng chiến cầu lên sân: “Đi, đứng vào vị trí.”
Ngao Hiển hỏi Đường Táp: “Để An Luật làm thủ môn thật sao?”
Đường Táp gật đầu, trong mắt chứa đầy vẻ yêu thương: “Anh phải có lòng tin đối với cậu ấy.”
An Luật cong lưng, đi một bước thở ba lần, Hắc Long buồn rầu không thôi đứng tại chỗ gãi đầu.
Ngao Hiển nói thẳng: “....... Tôi không có lòng tin đối với cậu ấy.”
Thế là, Đường Táp cười bảo: “Vậy thì phải tin tưởng tôi.”
Đế Chiêu dựng đứng lỗ tai nghe, lúc nghe được cậu này nhịn không được nở nụ cười yêu thương của cha.
Thầy Bác thổi còi một tiếng, mọi người ai nấy đứng vào vị trí, Hắc Long gảy đầu của Tiểu Bạch Long: “Cười cái gì mà cười, nhìn thấy nụ cười ngớ ngẩn của chú, phát sầu.”
“Bóng sắp tới rồi đây!” Thầy Bác mỗi tay cầm một quả, giống như cái máy ném bóng, gian xảo phát bóng đủ các góc độ.
An Luật làm thủ môn hậu phương căng thẳng tới mức bung chín cái đuôi ra, giống như Khổng Tước đang xòe đuôi, chắn kín cả khung thành.
Đường Táp đứng im không nhúc nhích, lúc số lượng quả bóng tăng dần có mấy quả lọt lưới bay thẳng về phía Đường Táp, Đường Táp cũng chỉ nghiêng người tránh một vài quả đó, nhìn về phía An Luật.
Bản năng của An Luật nói với cậu, lúc bóng tới vậy thì tránh!
Thế là chín cái đuôi vốn đã chắn kín khung thành thì ngay khoảnh khoắc chiến cầu chạm tới, đều chọn rụt lại nhanh như chớp, để bóng bay vào lưới.
Tim của Bác bắt đầu không ổn rồi.
“Ai yo, làm thế nào bây giờ, với trình độ này của mấy đứa.......” Thầy Bác chầm chậm đỡ lồng ngực.
Hắc Long xoay người, nhìn thấy đuôi của An Luật đang quấn bản thân thành một trái cầu lông, cầu lông run rẩy không thôi, xem ra là khóc rồi.
“Ding ding ding, tôi đã nói tôi không được........ Ngay cả mở mắt tôi cũng không dám mở.”
Bác: “Em nhìn đi nhìn đi, như vậy còn được không? Các bạn học à, tháng sau là bắt đầu đại hội rồi, mấy đứa là muốn tôi và hiệu trưởng Bạch lần lượt xấu hổ treo cổ chết ngoài cổng lớn đúng không?”
Đường Táp: “Buổi luyện tập hôm nay quá đột ngột, thưa thầy, để đêm nay em chuẩn bị đũa rồi, ngày mai nhất định không xảy ra tình trạng như vậy nữa đâu ạ.”
Bác ngồi xổm trên đất, chống má thở dài.
“Năm hạn xui xẻo, đúng là năm hạn xui xẻo mà, cuộc đời sự nghiệp của tôi, vinh quang nửa đời trước của tôi, ai....... vĩnh biệt từ đây!”
Đế Chiêu nhỏ giọng an ủi Đường Táp: “Thầy Bác hơi thích đóng kịch, em đừng để trong lòng.”
Đường Táp: “Ừm, tôi không bị đả kích đâu, nhưng đổi lại nếu tôi là thầy Bác, tôi cũng sẽ rất buồn lo.”
Phụng Hoàng thở dài một hơi, vạch mở cầu lông ra, chui đầu vào đó khẽ giọng: “An Luật đừng khóc, đứng lên đi!”
“Cút!” Mắt Hồ Ly của An Luật đầy nước mắt, ding ding nói, “Đều tại cậu! Khi đó sao cậu không thiêu chết tôi đi! Dù sao tôi cũng không giỏi về môn này...... Tại sao cứ bắt tôi lên sân chứ!”
An Luật ném ra một dấu chấm than (!) to bự.
“Bởi vì chúng ta là bang Dao Phây, là bạn tốt của nhau!” Phụng Hoàng an ủi, “Luật Luật không sao đâu, lúc về tôi sẽ luyện tập với cậu, nhất định sẽ được thôi! Còn sớm!”
Phụng Hoàng của đánh trả lại một dấu chấm than (!).
Nhưng chẳng ăn thua gì, An Luật càng khép chặt cái đuôi hơn, vẫn quấn bản thân thành một quả bóng như cũ.
Cuối cùng phải là Phụng Hoàng và Đế Chiêu, mỗi người nắm một cái đuôi kéo cậu đi về.
Quả bóng gợi cảm này, vẫn đang tự bế. Hắc Bạch Long và Phụng Hoàng thay phiên nhau lên khuyên nhủ, phô trương không thể phô trương hơn nữa, song, quả bóng này không hề động đậy.
Đường Táp làm cơm xong bưng lên bàn, cầm một cây quạt bắt đầu quạt, mùi thơm từ khe hở của quả bóng chui vào bên trong, cái đuôi của An Luật buông lỏng ra.
Đường Táp thu quạt hạ lệnh: “Tới ăn cơm.”
An Luật vừa thút thít vừa kéo ghế ngồi ở bên bàn, lúc ăn cơm còn sụt sịt rơi nước mắt.
Đường Táp: “Khóc nữa mùi vị sẽ mặn hết, đừng khóc nữa, không sao đâu.”
An Luật uất ức nói: “Tôi chỉ là một con Hồ Ly phế...... Tôi không xứng ding ding ding.”
Đế Chiêu dỗ dành: “Nào có chứ, mấy ngày trước cậu còn dũng cảm cứu Thất Thất, đẹp trai quá trời!”
Ngao Hiển: “Ồ, còn có chuyện này sao?”
An Luật ding càng dữ dội hơn.
Đường Táp nhanh chóng ăn xong, buông đũa xuống, tháo một chiếc áo lông màu hồng, quấn thần một quả cầu lông, đưa cho Phụng Hoàng.
“Ăn xong lấy cái này cho An Luật luyện, luyện với cái đuôi của cậu ấy, chỉ cần không sợ bóng nữa thì có thể thắng rồi.”
Phụng Hoàng: “Được!”
Ngao Hiển nói: “Tóm lại, nhiệm vụ rất gian khổ, tôi và Đế Chiêu đã bàn bạc xong cả rồi cố gắng hết sức áp dụng sách lược phòng thủ, ngoài ra xuất phát từ truyền thống, đội minh tinh chuyên nghiệp cũng không để chúng ta thua quá khó coi, chí ít sẽ nhường một quả, chỉ cần không bị điểm 0 thì vẫn coi như là giữ được thể diện.”
Đường Táp cười bảo: “Đừng có tự ti như vậy, tôi không thua được đâu.”
Buổi tối, Phụng Hoàng và An Luật ngồi xếp bằng ở đầu giường và cuối giường.
Phụng Hoàng ném cầu sợi len, An Luật thì dùng đuôi đánh ngược trở lại, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đế Chiêu dọn dẹp phòng bếp giúp Đường Táp, còn Đường Táp ngồi trên chiếc ghế cây nhỏ, dùng dao phây vót đũa chiến cầu của cô.
Đế Chiêu dọn phòng bếp xong, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Đường Táp, như là sợ làm phiên tới cô bèn nhỏ giọng hỏi cô: “Cần giúp gì không?”
Đường Táp ‘người đến không từ’, lạnh lùng ra lệnh: “Lấy nho trong tủ lạnh ra lột đi.”
Đế Chiêu: “Tất cả?”
“Ừm, tất cả, muốn ăn thì ăn, nhưng giữ vỏ nho lại cho tôi.”
Tâm tình của An Luật tốt hơn một chút, nghe được đoạn đối thoại này của hai người thì ding ding cười mấy tiếng, nói: “Ăn nho không nhả vỏ, không ăn nho ngược lại phải nhả vỏ.......”
Phụng Hoàng: “Tâm tình tốt hơn rồi? Vậy tôi tăng độ khó lên nhá!”
Phụng Hoàng bắt đầu tăng sức và tốc độ, tâm tình của An Luật lập tức lại hạ về số âm.
Đế Chiêu không hổ là Tiểu Long có đức hạnh, gia giáo quá tốt lại còn học ở quân viện, lúc làm nội vụ quả thật tỉ mỉ chu đáo khiến người ta tìm không ra chút sai sót nào.
Đường Táp mài vũ khí đũa của cô xong, ngẩng đầu lên nhìn một cái thấy Đế Chiêu ngồi ở đối diện đã lột xong một bát lớn, mỗi một quả nho đều tròn nhẵn no đủ, mà vỏ nho thì nguyên vẹn được đựng trong thau thủy tinh.
Đường Táp bật cười.
Đế Chiêu bắt được tiếng cười cực kỳ nhẹ của cô, ngước đầu lên nhìn, cũng cười theo: “Cười cái gì?”
“Có hai nguyên nhân.” Đường Táp nói, “Anh rất giống ba tôi, ông cũng tốt nghiệp trường quân đội, làm gì cũng tỉ mỉ nghiêm túc.”
Tiểu Bạch Long xấu hổ mỉm cười, coi đó như là lời khen ngợi cao nhất mà Đường Táp cho anh.
“Nguyên nhân thứ hai......” Đường Táp vui vẻ cười ra tiếng, “Vừa rồi tôi dùng Thần thức nhìn một chút, có một con Tiểu Bạch Long làm ổ trên ghế cây nhỏ, hai cái vuốt cẩn thận lột một quả nho nhỏ như vậy, ha ha ha ha, thật sự rất đáng yêu!”
Đầu Bạch Long cúi càng thấp hơn, tay đang lột nho hơi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Có thể khiến em cười thì tốt rồi.”
Đường Táp lại dùng Thần thức nhìn hai còn ở trên giường, mặt mày chứa ý cười: “Ngày tháng kiểu này, trôi qua cũng không tệ.”
Song, trước khi đi ngủ, Đường Táp thuận miệng nhắc ngày mai phải nộp bài tập.
Hồ Ly và Phụng Hoàng: “Bài tập? Bài tập gì?”
“Bài tập của cảnh sát trưởng Mèo Đen.” Đường Táp nói, “Lúc nghỉ hè đã gửi vào thùng thư rồi, các cậu không xem ư? Trước mười hai giờ ngày mai phải gửi bài tập vào thùng thư của thầy ấy, nếu không nộp thì học kỳ sau sẽ cho thẳng điểm 0.”
Hồ Ly và Phụng Hoàng điên lên, hỏi rõ mới biết là chụp ảnh vết tích nhìn thấy được trong kỳ nghỉ, còn phải căn cứ vào mười tấm ảnh vết tích để tiến hành lý luận, hai người đành phải cầm máy ảnh của Đường Táp xuống lầu làm vết tích giả.
Đường Táp xoa cổ tay, nói: “Đêm nay anh không về kí túc xá ư?”
Đế Chiêu không muốn đi, anh nói: “Không mang theo chìa khóa với lại vừa mới khai giảng, đêm nay anh Ngao Hiển chắc chắn là không ở trong kí túc xá, tôi muốn về cũng về không được, tôi dời giường hành quân tới ngủ ở văn phòng hiệu trưởng là được rồi.”
Thật ra thì, anh có thể trèo cửa sổ, nhưng........ quản được anh sao! Cứ coi như bản thân là con Rồng ngốc không biết trèo cửa sổ đi!
Mà đêm nay Ngao Hiển đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng nghỉ, thì bỗng ách xì một cái thật vang.
Ngao Hiển: “? Chẳng lẽ hôm nay không thể giao lưu tình cảm có chiều sâu với An Hinh, nên cô ấy đang mắng mình.”
Không được, phải gửi tin nhắn hỏi thăm một tiếng mới được.
Đường Táp nhíu mày: “Văn phòng hiệu trưởng? Đừng phiền phức như vậy, anh cứ ngủ ở đây đi.”
Cả mình Rồng của Đế Chiêu cương cứng, cổ họng căng chặt nói: “Chuyện đó, không cần tránh nghi ngờ....... sao?”
“Đàn ông phụ nữ mới bị nghi ngờ.” Đường Táp nói, “Chúng ta nào được tính là người? Yên tâm đi, ở trong mắt tôi anh chính là một con Rồng, chiếm không được hời đâu.”
Mỗi một mảnh vảy của mình Rồng Đế Chiêu đều không vui nghĩ: “Không phải em đã nói, bản tính của Rồng là ‘dâm’ sao?”
Nghĩ xong lại vội vàng kiểm điểm bản thân: “Không đúng, mình đang nghĩ chuyện vớ vẩn gì thế! Tình hữu nghị thiên trường địa cửu mới đúng!”
Đường Táp ngả đầu lập tức ngủ ngay.
Đế Chiêu nằm trên giường hành quân trằn trọc không ngủ được, bỗng cảm thấy bắt đầu khô nóng.
Anh nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, chui từ đường cửa sổ chuồn ra ngoài.
Huyền Vũ đang ở hồ Huyền Vũ ngâm mình thả lỏng, vốn là gió yên sóng lặng, sóng nước êm dịu, nó thong dong tự đắc khép mắt lại nhanh chóng ngủ mất, sau đó bỗng nghe ầm ầm một tiếng, cả mình Rùa của nó dập dờn theo sóng nước dữ dội.
Huyền Vũ giữ chắc thân mình, nhìn kỹ một cái: “Lại là cậu?”
Tiểu Bạch Long giơ vuốt lên, lên tiếng chào hỏi: “Chào tiền bối.”
“Ngủ không được?”
“......... Có một chút.”
“Đêm khuya vắng vẻ, ăn no mặc ấm lòng sinh dâm dục gì đó rồi?”Huyền Vũ bỉ ổi hỏi.
Tiểu Bạch Long nghiêm túc nói: “Vậy thì không phải, vảy hộ tâm của tôi vẫn còn lành lặn đây này, không có động.”
Huyền Vũ: “...... Vậy thì, gà nhỏ cô quạnh rồi?”
Tiểu Bạch Long bị câu này của Huyền Vũ làm cho xấu hổ đỏ mặt, dưới sự xấu hổ và giận dữ, anh xoay đầu đi chỉ để cái đuôi Rồng đối mặt với Huyền Vũ, không quan tâm đến nó nữa.
Huyền Vũ bò lên sừng Rồng của anh, duỗi đầu tới trước mắt anh, hỏi: “Táp Táp nhà chúng tôi quá dũng mãnh có sức hấp dẫn, khiến cậu sinh ngưỡng mộ trong lòng rồi?”
Tiểu Bạch Long trừng mắt oán giận: “Tiền bối, ông phải có dáng vẻ của bậc tiền bối một chút!”
“Nếu tôi ra dáng tiền bối, thì sao còn có thể trêu chọc tên ngốc như cậu chứ?” Lòng Huyền Vũ nghĩ.
Thế là Ngao Hiển lập tức phô bày ra cái gì gọi là truốt áp lực, cái gì gọi là truốt căm phẫn.
Ngao Hiển hóa thân thành đại ca hung hãn, cởi bỏ quần áo chỉ mặc mỗi chiếc quần lót chữ I màu đen, thổi vang còi bắt đầu huấn luyện ma quỷ.
Người ngã đầu tiên là An Luật.
Chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ rũ xuống, dựng lên không nổi nữa.
Ngao Hiển buông lời ma quỷ: “Vực dậy tinh thần hết cho tôi, nhóm nào chạy không nổi nữa thì thay phiên cõng nhau chạy!”
Đế Chiêu thà rằng cõng Đường Táp cũng không muốn cõng Hồ Ly. An Luật ngày nào ăn no là nằm không chăm vận động, cân nặng chẳng nhẹ chút nào.
Đế Chiêu tăng tốc, phóng qua ‘cái xác’ An Luật làm như không nghe thấy.
Đường Táp liếc mắt một cái, thương mà không giúp gì được, dùng mắt ra hiệu cho Phụng Hoàng tới.
Phụng Thất: “......”
Phụng Thất đành phải vác Hồ Ly phế lên, chạy tiếp.
Phụng Thất: “Cậu xem, chỉ có tôi cậu mới có thể nhờ được.”
An Luật le lưỡi, cái đuôi quấn chặt Phụng Thất buộc chắc bản thân lên người Phụng Hoàng: “Tôi vì cậu xông pha khói lửa, giờ cậu cõng tôi chạy bộ, là việc nên làm không phải sao?”
Phụng Hoàng nói: “Lấy cái đuôi ra, nóng chết được!”
An Luật không buông, cậu quá hiểu Phụng Hoàng mà, cái tên xấu xa gian xảo này, nếu nói thích làm hại ai nhất thì chính là cậu.
Lúc An Luật còn trẻ hãy còn khá là ngây thơ rất tin tưởng Phụng Hoàng, té ngã hay là trầy da đều cầu cứu Phụng Hoàng. Phụng Hoàng thì sao, sau một hồi cười nhạo không thương tiếc thì đưa tay cứu giúp cậu, sau đó ngay tại lúc cậu cảm động rơi nước mắt, lại ném cậu ra còn bản thân thì líu lo cười to.
Cho nên không thể trách cậu sau khi lớn lên gặp Phụng Hoàng một lần là đánh một lần, tuy Phụng Hoàng có sức quyến rũ vô địch, sau khi đánh nhau xong cậu vẫn có thể ngủ chung với Phụng Hoàng như thường, nhưng! Con này không đánh không được, nhất định phải đánh!
An Luật sử dụng chiêu Cửu Vĩ quấn tình lang, Phụng Hoàng liếc xéo một cái, nhà thi đấu thể thao vốn đã oi bức, chạy lâu như vậy càng nóng thêm, bị chín cái đuôi lông nhung quấn khắp người nhìn tưởng chừng như đang mặc áo lông chạy năm ngàn mét.
Quá ma quỷ rồi, quả thật khiến Phụng giận sôi lên!
Ngao Hiển: “Được rồi, bây giờ nghe khẩu lệnh của tôi, đứng tại chỗ bật nhảy một trăm lần!”
Phụng Hoàng: “Ma, ma quỷ!”
An Luật quấn càng chặt hơn, Phụng Hoàng nhảy cậu cũng theo đó mà thè lưỡi thở hồng hộc.
Phụng Hoàng không nhịn được nữa: “Cậu cmn không có nhảy cái nào đâu, cậu thở cái gì!”
An Luật ding ding nói: “Nhìn các cậu nhảy, mệt thiệt á.......”
Sau khi hoạt động xong, Bác bưng một thùng chiến cầu lên sân: “Đi, đứng vào vị trí.”
Ngao Hiển hỏi Đường Táp: “Để An Luật làm thủ môn thật sao?”
Đường Táp gật đầu, trong mắt chứa đầy vẻ yêu thương: “Anh phải có lòng tin đối với cậu ấy.”
An Luật cong lưng, đi một bước thở ba lần, Hắc Long buồn rầu không thôi đứng tại chỗ gãi đầu.
Ngao Hiển nói thẳng: “....... Tôi không có lòng tin đối với cậu ấy.”
Thế là, Đường Táp cười bảo: “Vậy thì phải tin tưởng tôi.”
Đế Chiêu dựng đứng lỗ tai nghe, lúc nghe được cậu này nhịn không được nở nụ cười yêu thương của cha.
Thầy Bác thổi còi một tiếng, mọi người ai nấy đứng vào vị trí, Hắc Long gảy đầu của Tiểu Bạch Long: “Cười cái gì mà cười, nhìn thấy nụ cười ngớ ngẩn của chú, phát sầu.”
“Bóng sắp tới rồi đây!” Thầy Bác mỗi tay cầm một quả, giống như cái máy ném bóng, gian xảo phát bóng đủ các góc độ.
An Luật làm thủ môn hậu phương căng thẳng tới mức bung chín cái đuôi ra, giống như Khổng Tước đang xòe đuôi, chắn kín cả khung thành.
Đường Táp đứng im không nhúc nhích, lúc số lượng quả bóng tăng dần có mấy quả lọt lưới bay thẳng về phía Đường Táp, Đường Táp cũng chỉ nghiêng người tránh một vài quả đó, nhìn về phía An Luật.
Bản năng của An Luật nói với cậu, lúc bóng tới vậy thì tránh!
Thế là chín cái đuôi vốn đã chắn kín khung thành thì ngay khoảnh khoắc chiến cầu chạm tới, đều chọn rụt lại nhanh như chớp, để bóng bay vào lưới.
Tim của Bác bắt đầu không ổn rồi.
“Ai yo, làm thế nào bây giờ, với trình độ này của mấy đứa.......” Thầy Bác chầm chậm đỡ lồng ngực.
Hắc Long xoay người, nhìn thấy đuôi của An Luật đang quấn bản thân thành một trái cầu lông, cầu lông run rẩy không thôi, xem ra là khóc rồi.
“Ding ding ding, tôi đã nói tôi không được........ Ngay cả mở mắt tôi cũng không dám mở.”
Bác: “Em nhìn đi nhìn đi, như vậy còn được không? Các bạn học à, tháng sau là bắt đầu đại hội rồi, mấy đứa là muốn tôi và hiệu trưởng Bạch lần lượt xấu hổ treo cổ chết ngoài cổng lớn đúng không?”
Đường Táp: “Buổi luyện tập hôm nay quá đột ngột, thưa thầy, để đêm nay em chuẩn bị đũa rồi, ngày mai nhất định không xảy ra tình trạng như vậy nữa đâu ạ.”
Bác ngồi xổm trên đất, chống má thở dài.
“Năm hạn xui xẻo, đúng là năm hạn xui xẻo mà, cuộc đời sự nghiệp của tôi, vinh quang nửa đời trước của tôi, ai....... vĩnh biệt từ đây!”
Đế Chiêu nhỏ giọng an ủi Đường Táp: “Thầy Bác hơi thích đóng kịch, em đừng để trong lòng.”
Đường Táp: “Ừm, tôi không bị đả kích đâu, nhưng đổi lại nếu tôi là thầy Bác, tôi cũng sẽ rất buồn lo.”
Phụng Hoàng thở dài một hơi, vạch mở cầu lông ra, chui đầu vào đó khẽ giọng: “An Luật đừng khóc, đứng lên đi!”
“Cút!” Mắt Hồ Ly của An Luật đầy nước mắt, ding ding nói, “Đều tại cậu! Khi đó sao cậu không thiêu chết tôi đi! Dù sao tôi cũng không giỏi về môn này...... Tại sao cứ bắt tôi lên sân chứ!”
An Luật ném ra một dấu chấm than (!) to bự.
“Bởi vì chúng ta là bang Dao Phây, là bạn tốt của nhau!” Phụng Hoàng an ủi, “Luật Luật không sao đâu, lúc về tôi sẽ luyện tập với cậu, nhất định sẽ được thôi! Còn sớm!”
Phụng Hoàng của đánh trả lại một dấu chấm than (!).
Nhưng chẳng ăn thua gì, An Luật càng khép chặt cái đuôi hơn, vẫn quấn bản thân thành một quả bóng như cũ.
Cuối cùng phải là Phụng Hoàng và Đế Chiêu, mỗi người nắm một cái đuôi kéo cậu đi về.
Quả bóng gợi cảm này, vẫn đang tự bế. Hắc Bạch Long và Phụng Hoàng thay phiên nhau lên khuyên nhủ, phô trương không thể phô trương hơn nữa, song, quả bóng này không hề động đậy.
Đường Táp làm cơm xong bưng lên bàn, cầm một cây quạt bắt đầu quạt, mùi thơm từ khe hở của quả bóng chui vào bên trong, cái đuôi của An Luật buông lỏng ra.
Đường Táp thu quạt hạ lệnh: “Tới ăn cơm.”
An Luật vừa thút thít vừa kéo ghế ngồi ở bên bàn, lúc ăn cơm còn sụt sịt rơi nước mắt.
Đường Táp: “Khóc nữa mùi vị sẽ mặn hết, đừng khóc nữa, không sao đâu.”
An Luật uất ức nói: “Tôi chỉ là một con Hồ Ly phế...... Tôi không xứng ding ding ding.”
Đế Chiêu dỗ dành: “Nào có chứ, mấy ngày trước cậu còn dũng cảm cứu Thất Thất, đẹp trai quá trời!”
Ngao Hiển: “Ồ, còn có chuyện này sao?”
An Luật ding càng dữ dội hơn.
Đường Táp nhanh chóng ăn xong, buông đũa xuống, tháo một chiếc áo lông màu hồng, quấn thần một quả cầu lông, đưa cho Phụng Hoàng.
“Ăn xong lấy cái này cho An Luật luyện, luyện với cái đuôi của cậu ấy, chỉ cần không sợ bóng nữa thì có thể thắng rồi.”
Phụng Hoàng: “Được!”
Ngao Hiển nói: “Tóm lại, nhiệm vụ rất gian khổ, tôi và Đế Chiêu đã bàn bạc xong cả rồi cố gắng hết sức áp dụng sách lược phòng thủ, ngoài ra xuất phát từ truyền thống, đội minh tinh chuyên nghiệp cũng không để chúng ta thua quá khó coi, chí ít sẽ nhường một quả, chỉ cần không bị điểm 0 thì vẫn coi như là giữ được thể diện.”
Đường Táp cười bảo: “Đừng có tự ti như vậy, tôi không thua được đâu.”
Buổi tối, Phụng Hoàng và An Luật ngồi xếp bằng ở đầu giường và cuối giường.
Phụng Hoàng ném cầu sợi len, An Luật thì dùng đuôi đánh ngược trở lại, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đế Chiêu dọn dẹp phòng bếp giúp Đường Táp, còn Đường Táp ngồi trên chiếc ghế cây nhỏ, dùng dao phây vót đũa chiến cầu của cô.
Đế Chiêu dọn phòng bếp xong, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Đường Táp, như là sợ làm phiên tới cô bèn nhỏ giọng hỏi cô: “Cần giúp gì không?”
Đường Táp ‘người đến không từ’, lạnh lùng ra lệnh: “Lấy nho trong tủ lạnh ra lột đi.”
Đế Chiêu: “Tất cả?”
“Ừm, tất cả, muốn ăn thì ăn, nhưng giữ vỏ nho lại cho tôi.”
Tâm tình của An Luật tốt hơn một chút, nghe được đoạn đối thoại này của hai người thì ding ding cười mấy tiếng, nói: “Ăn nho không nhả vỏ, không ăn nho ngược lại phải nhả vỏ.......”
Phụng Hoàng: “Tâm tình tốt hơn rồi? Vậy tôi tăng độ khó lên nhá!”
Phụng Hoàng bắt đầu tăng sức và tốc độ, tâm tình của An Luật lập tức lại hạ về số âm.
Đế Chiêu không hổ là Tiểu Long có đức hạnh, gia giáo quá tốt lại còn học ở quân viện, lúc làm nội vụ quả thật tỉ mỉ chu đáo khiến người ta tìm không ra chút sai sót nào.
Đường Táp mài vũ khí đũa của cô xong, ngẩng đầu lên nhìn một cái thấy Đế Chiêu ngồi ở đối diện đã lột xong một bát lớn, mỗi một quả nho đều tròn nhẵn no đủ, mà vỏ nho thì nguyên vẹn được đựng trong thau thủy tinh.
Đường Táp bật cười.
Đế Chiêu bắt được tiếng cười cực kỳ nhẹ của cô, ngước đầu lên nhìn, cũng cười theo: “Cười cái gì?”
“Có hai nguyên nhân.” Đường Táp nói, “Anh rất giống ba tôi, ông cũng tốt nghiệp trường quân đội, làm gì cũng tỉ mỉ nghiêm túc.”
Tiểu Bạch Long xấu hổ mỉm cười, coi đó như là lời khen ngợi cao nhất mà Đường Táp cho anh.
“Nguyên nhân thứ hai......” Đường Táp vui vẻ cười ra tiếng, “Vừa rồi tôi dùng Thần thức nhìn một chút, có một con Tiểu Bạch Long làm ổ trên ghế cây nhỏ, hai cái vuốt cẩn thận lột một quả nho nhỏ như vậy, ha ha ha ha, thật sự rất đáng yêu!”
Đầu Bạch Long cúi càng thấp hơn, tay đang lột nho hơi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Có thể khiến em cười thì tốt rồi.”
Đường Táp lại dùng Thần thức nhìn hai còn ở trên giường, mặt mày chứa ý cười: “Ngày tháng kiểu này, trôi qua cũng không tệ.”
Song, trước khi đi ngủ, Đường Táp thuận miệng nhắc ngày mai phải nộp bài tập.
Hồ Ly và Phụng Hoàng: “Bài tập? Bài tập gì?”
“Bài tập của cảnh sát trưởng Mèo Đen.” Đường Táp nói, “Lúc nghỉ hè đã gửi vào thùng thư rồi, các cậu không xem ư? Trước mười hai giờ ngày mai phải gửi bài tập vào thùng thư của thầy ấy, nếu không nộp thì học kỳ sau sẽ cho thẳng điểm 0.”
Hồ Ly và Phụng Hoàng điên lên, hỏi rõ mới biết là chụp ảnh vết tích nhìn thấy được trong kỳ nghỉ, còn phải căn cứ vào mười tấm ảnh vết tích để tiến hành lý luận, hai người đành phải cầm máy ảnh của Đường Táp xuống lầu làm vết tích giả.
Đường Táp xoa cổ tay, nói: “Đêm nay anh không về kí túc xá ư?”
Đế Chiêu không muốn đi, anh nói: “Không mang theo chìa khóa với lại vừa mới khai giảng, đêm nay anh Ngao Hiển chắc chắn là không ở trong kí túc xá, tôi muốn về cũng về không được, tôi dời giường hành quân tới ngủ ở văn phòng hiệu trưởng là được rồi.”
Thật ra thì, anh có thể trèo cửa sổ, nhưng........ quản được anh sao! Cứ coi như bản thân là con Rồng ngốc không biết trèo cửa sổ đi!
Mà đêm nay Ngao Hiển đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng nghỉ, thì bỗng ách xì một cái thật vang.
Ngao Hiển: “? Chẳng lẽ hôm nay không thể giao lưu tình cảm có chiều sâu với An Hinh, nên cô ấy đang mắng mình.”
Không được, phải gửi tin nhắn hỏi thăm một tiếng mới được.
Đường Táp nhíu mày: “Văn phòng hiệu trưởng? Đừng phiền phức như vậy, anh cứ ngủ ở đây đi.”
Cả mình Rồng của Đế Chiêu cương cứng, cổ họng căng chặt nói: “Chuyện đó, không cần tránh nghi ngờ....... sao?”
“Đàn ông phụ nữ mới bị nghi ngờ.” Đường Táp nói, “Chúng ta nào được tính là người? Yên tâm đi, ở trong mắt tôi anh chính là một con Rồng, chiếm không được hời đâu.”
Mỗi một mảnh vảy của mình Rồng Đế Chiêu đều không vui nghĩ: “Không phải em đã nói, bản tính của Rồng là ‘dâm’ sao?”
Nghĩ xong lại vội vàng kiểm điểm bản thân: “Không đúng, mình đang nghĩ chuyện vớ vẩn gì thế! Tình hữu nghị thiên trường địa cửu mới đúng!”
Đường Táp ngả đầu lập tức ngủ ngay.
Đế Chiêu nằm trên giường hành quân trằn trọc không ngủ được, bỗng cảm thấy bắt đầu khô nóng.
Anh nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, chui từ đường cửa sổ chuồn ra ngoài.
Huyền Vũ đang ở hồ Huyền Vũ ngâm mình thả lỏng, vốn là gió yên sóng lặng, sóng nước êm dịu, nó thong dong tự đắc khép mắt lại nhanh chóng ngủ mất, sau đó bỗng nghe ầm ầm một tiếng, cả mình Rùa của nó dập dờn theo sóng nước dữ dội.
Huyền Vũ giữ chắc thân mình, nhìn kỹ một cái: “Lại là cậu?”
Tiểu Bạch Long giơ vuốt lên, lên tiếng chào hỏi: “Chào tiền bối.”
“Ngủ không được?”
“......... Có một chút.”
“Đêm khuya vắng vẻ, ăn no mặc ấm lòng sinh dâm dục gì đó rồi?”Huyền Vũ bỉ ổi hỏi.
Tiểu Bạch Long nghiêm túc nói: “Vậy thì không phải, vảy hộ tâm của tôi vẫn còn lành lặn đây này, không có động.”
Huyền Vũ: “...... Vậy thì, gà nhỏ cô quạnh rồi?”
Tiểu Bạch Long bị câu này của Huyền Vũ làm cho xấu hổ đỏ mặt, dưới sự xấu hổ và giận dữ, anh xoay đầu đi chỉ để cái đuôi Rồng đối mặt với Huyền Vũ, không quan tâm đến nó nữa.
Huyền Vũ bò lên sừng Rồng của anh, duỗi đầu tới trước mắt anh, hỏi: “Táp Táp nhà chúng tôi quá dũng mãnh có sức hấp dẫn, khiến cậu sinh ngưỡng mộ trong lòng rồi?”
Tiểu Bạch Long trừng mắt oán giận: “Tiền bối, ông phải có dáng vẻ của bậc tiền bối một chút!”
“Nếu tôi ra dáng tiền bối, thì sao còn có thể trêu chọc tên ngốc như cậu chứ?” Lòng Huyền Vũ nghĩ.
/111
|