"Căn phòng mới của tôi còn rộng hơn chỗ hai chị em từng ở. Có một cửa sổ nhìn ra khu vườn phía sau, một cái giường, một cái tủ và một chiếc bàn bằng gỗ. Đèn trong phòng là những viên đá phản chiếu ánh sáng từ trên trần rủ xuống. Ngắm nhìn mê cung cây cảnh dưới chân, tôi bỗng thấy rùng mình.Ngôi nhà là cái mạng nhện khổng lồ còn tôi là con muỗi ngu ngốc, dẫu biết chết vẫn muốn đâm đầu vào.
Còn gì đang đợi mình sau cái vẻ ngoài rực rỡ ấy?
- Hải Oanh, cô có ở đó không? - Giọng nói xa lạ bất ngờ vang lên khắp chốn - Hải Oanh, cô đâu rồi?
Bối rối ngồi xuống cạnh cái loa ở đầu giường, tôi đưa tay ấn vào nút màu đỏ:
- Ai vậy?
- Thím Hồng đang tìm cô, mau xuống nhà bếp đi.
- Nhà bếp?...Alô...Alô...
Mặc vội vàng bộ đồ dành cho người giúp việc, tôi bỏ máy bộ đàm trên bàn vào túi rồi chạy nhanh xuống cầu thang. Không khí lạnh lẽo phía sau cánh cửa khiến người tôi phát cóng. Máy điều hòa có ở khắp nơi trừ phòng ngủ của người làm (ơn trời phật) Nhiệt độ chắc khoảng 21 chứ không hơn. Sao người ta lại có thể ở suốt ngày ở một nơi như thế?
Nhà bếp ở đâu?
Tôi xoa xoa cánh tay nhìn quanh thì phát hiện ra có hai cô người làm đang từ xa đi tới.
- Xin lỗi...
Lời nói còn chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại bởi ánh nhìn ghê sợ. Họ che miệng thì thầm với nhau điều gì đó rồi bước đi thật nhanh.
- Tiễn tới đây được rồi, anh bảo người đưa em về phòng nhé!
Giọng nói nửa quen nửa lạ ấy bất ngờ vang lên rõ mồn một.
- Em có thể làm tất cả, một mình!
Tú Nhi đang cùng anh trai mình đi xuống cầu thang, trông có vẻ loạng choạng. Văn Kỳ thì tay xách cặp, tay chìa ra phía trước như lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đỡ lấy cô ấy.
Tôi vội vàng đến núp sau một chậu cây và giả vờ như đang lau chùi thứ gì đó.
Tú Nhi bất ngờ đứng lại làm anh trai cổ cũng đột ngột dừng theo. Rồi cô ấy nhẹ nhàng chìa bàn tay ra trước, mặt nở nụ cười hiền dịu:
- Anh dắt em xuống đi.
- Không phải đã thông nhất là chỉ tiễn tới đây thôi sao?
- Em nói chỉ tự đi đến cầu thang giữa. Nhưng bây giờ là anh dắt em mà.
- Ranh ma thật - Văn Kỳ ghé sát môi vào tai cổ để thì thầm điều gì đó.
Đôi mắt sáng của Tú Nhi khẽ nhắm lại khi cả hai cùng bật cười khúc khích.
- Ở nhà đợi anh nhé.
Vừa thấy anh ấy đưa mắt nhìn quanh, tôi đã vội thụp đầu xuống.
- Phải sớm tìm cho em một cô a hoàn mới thôi
Đó là tất cả những gì tôi còn có thể nghe thấy.
- Này cô gái! - Máy bộ đàm của tôi bất ngờ phát ra tiếng nói
Một giọng trầm ấm có pha chút tinh nghịch của chàng trai trẻ.
- Nhà bếp không có ở ngoài vườn đâu.
- Tôi không biết đường.
- Quay lại căn phòng lúc nãy đi.
- Anh nhìn thấy tôi ư?
- Tôi thấy tất cả mọi người trong căn nhà này - Giọng nói đó bật cười - Rẽ vào hành lang bên phải nào.
- Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn.
- Bây giờ hãy quẹo trái.
- Có phải nhà bếp ở sau cánh cửa lớn kia không?
- Đúng rồi.
- Cảm ơn anh.
Người ở bên kia đã tắt máy.
Ngày đầu tiên của tôi ở nhà họ Võ chính thức bắt đầu từ đây..."
/50
|