Từng làn nước mát lạnh chảy xuống, cuốn theo tất cả thức ăn nhưng còn vẹn nguyên nỗi sỉ nhục.
Gương mặt này đã mang đến ình bao nhiêu là bất hạnh.
Đã đến lúc phải thay đổi tất cả.
Phải bắt chúng trả giá gấp trăm, gấp vạn lần như thế.
Mặc xong bộ quần áo thơm tho được chuẩn bị sẵn, tôi mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa.
Văn Kỳ đang ngồi trên giường với hai tay ôm mặt, trông dáng bộ rất mệt mỏi
- Anh đã sai...sai thật rồi...
Cách đó không xa, cô em gái mù lòa của anh đang từ tốn lần tới. Khi chân đã đụng vào thành giường, Tú Nhi mới mò mẫm để ngồi xuống bên cạnh anh trai. Dịu dàng ôm lấy đầu anh, bàn tay ngọc ngà của cô ấy khẽ xoa nhẹ trên lưng như vỗ về, an ủi:
- Anh đâu có làm gì sai. - Nước mắt cô gái lặng lẽ rơi xuống - Em biết là anh đã cố hết sức.
- Nhưng mọi việc tại sao càng lúc càng trở nên tồi tệ?
- Hãy để em giúp anh, để em giúp anh đi, được không?
- Nhưng bằng cách nào? - Văn Kỳ ngẩng đầu nhìn cô ấy - Hải Oanh...
- Chị ấy ra rồi sao? - Tú Nhi lật đật đứng dậy và chìa bàn tay về chỗ nào đó trước mặt tôi - Nào, đến đây với em đi.
Chần chừ giây lát tôi cũng bước lại gần nhưng không buồn nắm lấy bàn tay ấy. Văn Kỳ thì lật đật tránh qua một bên.
- Anh ra ngoài chút được không? Em có chuyện muốn nói riêng với chị ấy.
Mình thì có chuyện gì để nói với cô ta?
Trong khi tôi giương mắt nhìn Tú Nhi thì anh trai cô ta cũng đang ngạc nhiên không kém.
- Đi ra đi mà - Tú Nhi liền đẩy nhẹ vào lưng anh mình, mắt vẫn còn long lanh nước"
Hải Oanh không nói Tú Nhi muốn gặp riêng cô ấy vì chuyện gì. Tôi cũng không biết vì sao lần này người giải cứu cô ấy khỏi rắc rối không phải Eric mà lại là Văn Kỳ. Hay anh ấy đã về đoàn tụ với gia đình? Câu chuyện càng lúc càng trở nên gây cấn trong khi số trang còn lại cứ vơi dần. Hy vọng là đủ để đi đến đích.
Nửa ngày trời cặm cụi khiến lưng tôi rất mỏi. Cảm giác buồn nôn vẫn tiếp tục đeo bám một cách dai dẳng. Nếu Eric đột ngột trở về ngay lúc này, tôi thật không dám chắc điều gì có thể xảy ra. Những suy nghĩ đối lập đang xung đột rất dữ dội trong tôi. Cơn ghen của một người vợ khiến tôi chỉ muốn đẩy Hải Oanh về phía Văn Kỳ để Eric được thảnh thơi. Nhưng tình yêu dành cho anh lại khiến nỗi mong mỏi cô ấy sẽ chấp nhận anh càng trở nên mãnh liệt. Người con gái ấy không biết vì sao lại khéo khiến cho người ta phải vừa thương vừa giận.
/50
|