Lâm Tây mang theo đồ ăn trở về phòng ngủ, Phó Tiểu Phương đã lên giường ngủ.
Thấy Lâm Tây mang vẻ mặt phẫn nộ, Quyển Quyển và Lily mới vừa tan học về không khỏi có chút lo lắng. Trong phòng này, Quyển Quyển và Lily là một nhóm, Lâm Tây và Tiểu Phương là một nhóm, bình thường nhất quán phân hai nhóm.
Tây Tử, cậu và Tiểu Phương làm sao vậy? Lily nói: Cô ấy cơm cũng chưa ăn, vừa về đã trốn trên giường rồi.
Quyển Quyển vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ nhẹ nhàng, an ủi Lâm Tây: Tây Tử, có chuyện gì cũng đừng nóng giận, chắc chắn Tiểu Phương không phải cố ý đâu.
Lâm Tây: ...
Lâm Tây cũng chẳng muốn giải thích, trực tiếp dọn thức ăn ra bàn, cố ý hắng giọng hô một câu: Hôm nay có nấm kim châm xào ớt, mùi thơm thật...
Chừa cho mình một ít! Phó Tiểu Phương theo bản năng từ trên giường nhảy dựng lên.
Lâm Tây nhân cơ hội nắm lấy áo Phó Tiểu Phương, giọng điệu hung ác: Xem mình có đánh chết cậu không, ai cho cậu bịa chuyện!
Cứu mạng...
Phó Tiểu Phương vừa ăn đồ ăn lâm tây mua về, vừa nói rõ về Hành động vĩ đại lúc sáng của Lâm Tây cho Quyển Quyển và Lily.
Nghe Phó tiểu Phương mặt mày hớn hở thauajt lại, lâm tây đang nuốt trứng xào cà chua, đột nhiên có vài phần sợ hãi trong lòng.
Ngẫm lại lá gan Lâm Tây vẫn còn rất lớn, cư nhiên dám tức giận oán hận tên lưu manh Hàn Sâm.
Sau khi hồi tưởng lại sự kích thích lúc đó, Lâm Tây nghĩ, đại khái là cô đối với cái đầu tóc dài bù xù chẳng ra sao kia không thể nhịn được nữa thôi.
Ngày hôm sau ngày Lâm Tây không chút lưu tình phê bình Hàn Sâm, cư nhiên Hàn Sâm cắt phăng cái kiểu tóc kia.
Nói ra, việc này cũng thật quỷ dị.
Ngày đó lại là tiết sáng, sắp đến thời gian vào học, trong phòng học mới lục tục ngồi đầy.
Hàn Sâm vẫn là một dạng đi muộn muôn thuở. Sách không mang theo, bút không có, vở lại càng chưa từng thấy.
Lúc cậu ta vào phòng học, thoáng dẫn tới một chút xôn xao, bởi vì cái hình tượng biến hóa kia của cậu.
Chỉ qua một buổi tối mà thôi, giống như cậu ta đã thay đổi thành một người khác. Kiểu tóc húi cua giống như đa số nhóm nam sinh hay để, tóc vàng cũng nhuộm thành đen, dây xích hay mấy cái phụ kiện loạn thất bát tao cũng không đeo, kiểu quần đáy dài tới đầu gối cũng không mặc, đột nhiên trở nên rất bình thường. So với tạo hình mái đầu rối bù không bình thường, Hàn Sâm càng phù hợp với cách ăn mặc thế này hơn. Nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra mày rậm mũi cao, nhìn qua có vài phần mùi vị đàn ông, nhiều hơn chút mạnh mẽ cool ngầu.
Rõ ràng là đi muộn, lại còn tùy tiện đi vào tư cửa trước, một chút cũng không nể mặt giảng viên, vẫn là vẻ hung hãn trước sau như một.
Lúc đi ngang qua lâm tây, Hàn Sâm nhíu nhíu mày.
Lâm Tây khẽ ngẩng đầu nhìn cậu ta, có chút kinh ngạc với cái khựng lại này của cậu. Sau đó, cậu ta trừng mắt liếc nhìn lâm tây một cái, vẻ mặt hung ác, làm động tác cắt cổ, làm Lâm Tây sợ tới mức rụt cổ lại.
Khi đi học, Hàn Sâm vẫn như cũ ngồi vào dãy cuối và ngáy ò ó o.
Nhóm nữ sinh cùng lớp ở hàng ghế trước nghị luận nhao nhao, ngay cả Phó Tiểu Phương cũng nhịn không được cảm khái vài câu.
Kiểu tóc này của Hàn Sâm cũng quá cool rồi, thì ra dáng vẻ của cậu ta còn rất đẹp trai, nhìn lại phần thịt chỗ bắp chân cậu ta kìa, thật sự rất đẹp trai!
Lâm Tây quay đầu liếc nhìn tên gay kia một cái, cũng không phải giả vờ giả vịt thôi sao.
Trong đầu thoáng qua cảnh tượng cậu ta và một người đàn ông ôm nhau lúc trước, nhịn không được giật nẩy mình, sau một lúc lâu, hèn mọn nói: Đẹp trai ở đâu? Bốc đầy mùi gay.
****
Chuyện Lâm Tây đi bệnh viện, rất nhanh bị cái miệng rộng của Lâm Minh Vũ truyền tới tai bác rai, bác gái.
Bác trai, bác gái đã hứa với ba mẹ Lâm Tây, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Tây, ngay trong ngày nghe được tin này đã đến trường đưa canh bổ rồi.
Lại là mời ăn cơm, lại cho hai người thêm phiếu ăn, còn cho tiền mặt, trước khi đi lại còn dặn Lâm Tây và Lâm Minh Vũ: Hai anh em các con phỉa luôn trông chừng chăm sóc nhau, hảo hảo học tập, đồng thời cũng phải chú ý thân thể.
Hai anh em họ Lâm bình thường tuy thích đánh nhau, thời khắc mấu chốt trái lại rất đoàn kết.
Bác trai bác gái đi rồi, Lâm Minh Vũ mang theo hộp giữ ấm cùng Lâm Tây về phòng ngủ.
Lâm Tây dặn lâm Minh Vũ: Anh nói với hai bác, đừng tìm ba mẹ em nói chuyện này, nếu không thì bọn họ cũng chạy tới rồi. Bệnh cũng đã tốt hơn, đều chạy tới vậy cũng thật là phiền toái.
Lâm Minh Vũ nói: Biết rồi, anh đã nói trước với họ rôi.
Đúng rồi, trong đại hội thể dục thể thao, anh chuẩn bị khiêu chiến “Mười mục toàn năng' rồi. Lâm Minh Vũ đột nhiên nói lời thề son sắt.
Ờ. Lâm Tây trái lại không có quá ngoài ý muốn.
Anh muốn giành huy chương, tặng cho chị dâu em. Lâm Minh Vũ nói xong, vẻ mặt thẹn thùng đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Có thể, dù sao trường chúng ta tham gia mười mục toàn năng lại không hạn chế chỉ số thông minh.
... Lâm Minh Vũ giơ quả đấm lên: Lâm Tây, viêm dạ dày không hạ được em, ngược lại anh có thể đánh chết em.
Ha ha ha!
Lâm Tây cười đến thoải mái, đột nhiên Lâm Minh Vũ nhớ tới một
Thấy Lâm Tây mang vẻ mặt phẫn nộ, Quyển Quyển và Lily mới vừa tan học về không khỏi có chút lo lắng. Trong phòng này, Quyển Quyển và Lily là một nhóm, Lâm Tây và Tiểu Phương là một nhóm, bình thường nhất quán phân hai nhóm.
Tây Tử, cậu và Tiểu Phương làm sao vậy? Lily nói: Cô ấy cơm cũng chưa ăn, vừa về đã trốn trên giường rồi.
Quyển Quyển vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ nhẹ nhàng, an ủi Lâm Tây: Tây Tử, có chuyện gì cũng đừng nóng giận, chắc chắn Tiểu Phương không phải cố ý đâu.
Lâm Tây: ...
Lâm Tây cũng chẳng muốn giải thích, trực tiếp dọn thức ăn ra bàn, cố ý hắng giọng hô một câu: Hôm nay có nấm kim châm xào ớt, mùi thơm thật...
Chừa cho mình một ít! Phó Tiểu Phương theo bản năng từ trên giường nhảy dựng lên.
Lâm Tây nhân cơ hội nắm lấy áo Phó Tiểu Phương, giọng điệu hung ác: Xem mình có đánh chết cậu không, ai cho cậu bịa chuyện!
Cứu mạng...
Phó Tiểu Phương vừa ăn đồ ăn lâm tây mua về, vừa nói rõ về Hành động vĩ đại lúc sáng của Lâm Tây cho Quyển Quyển và Lily.
Nghe Phó tiểu Phương mặt mày hớn hở thauajt lại, lâm tây đang nuốt trứng xào cà chua, đột nhiên có vài phần sợ hãi trong lòng.
Ngẫm lại lá gan Lâm Tây vẫn còn rất lớn, cư nhiên dám tức giận oán hận tên lưu manh Hàn Sâm.
Sau khi hồi tưởng lại sự kích thích lúc đó, Lâm Tây nghĩ, đại khái là cô đối với cái đầu tóc dài bù xù chẳng ra sao kia không thể nhịn được nữa thôi.
Ngày hôm sau ngày Lâm Tây không chút lưu tình phê bình Hàn Sâm, cư nhiên Hàn Sâm cắt phăng cái kiểu tóc kia.
Nói ra, việc này cũng thật quỷ dị.
Ngày đó lại là tiết sáng, sắp đến thời gian vào học, trong phòng học mới lục tục ngồi đầy.
Hàn Sâm vẫn là một dạng đi muộn muôn thuở. Sách không mang theo, bút không có, vở lại càng chưa từng thấy.
Lúc cậu ta vào phòng học, thoáng dẫn tới một chút xôn xao, bởi vì cái hình tượng biến hóa kia của cậu.
Chỉ qua một buổi tối mà thôi, giống như cậu ta đã thay đổi thành một người khác. Kiểu tóc húi cua giống như đa số nhóm nam sinh hay để, tóc vàng cũng nhuộm thành đen, dây xích hay mấy cái phụ kiện loạn thất bát tao cũng không đeo, kiểu quần đáy dài tới đầu gối cũng không mặc, đột nhiên trở nên rất bình thường. So với tạo hình mái đầu rối bù không bình thường, Hàn Sâm càng phù hợp với cách ăn mặc thế này hơn. Nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra mày rậm mũi cao, nhìn qua có vài phần mùi vị đàn ông, nhiều hơn chút mạnh mẽ cool ngầu.
Rõ ràng là đi muộn, lại còn tùy tiện đi vào tư cửa trước, một chút cũng không nể mặt giảng viên, vẫn là vẻ hung hãn trước sau như một.
Lúc đi ngang qua lâm tây, Hàn Sâm nhíu nhíu mày.
Lâm Tây khẽ ngẩng đầu nhìn cậu ta, có chút kinh ngạc với cái khựng lại này của cậu. Sau đó, cậu ta trừng mắt liếc nhìn lâm tây một cái, vẻ mặt hung ác, làm động tác cắt cổ, làm Lâm Tây sợ tới mức rụt cổ lại.
Khi đi học, Hàn Sâm vẫn như cũ ngồi vào dãy cuối và ngáy ò ó o.
Nhóm nữ sinh cùng lớp ở hàng ghế trước nghị luận nhao nhao, ngay cả Phó Tiểu Phương cũng nhịn không được cảm khái vài câu.
Kiểu tóc này của Hàn Sâm cũng quá cool rồi, thì ra dáng vẻ của cậu ta còn rất đẹp trai, nhìn lại phần thịt chỗ bắp chân cậu ta kìa, thật sự rất đẹp trai!
Lâm Tây quay đầu liếc nhìn tên gay kia một cái, cũng không phải giả vờ giả vịt thôi sao.
Trong đầu thoáng qua cảnh tượng cậu ta và một người đàn ông ôm nhau lúc trước, nhịn không được giật nẩy mình, sau một lúc lâu, hèn mọn nói: Đẹp trai ở đâu? Bốc đầy mùi gay.
****
Chuyện Lâm Tây đi bệnh viện, rất nhanh bị cái miệng rộng của Lâm Minh Vũ truyền tới tai bác rai, bác gái.
Bác trai, bác gái đã hứa với ba mẹ Lâm Tây, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Tây, ngay trong ngày nghe được tin này đã đến trường đưa canh bổ rồi.
Lại là mời ăn cơm, lại cho hai người thêm phiếu ăn, còn cho tiền mặt, trước khi đi lại còn dặn Lâm Tây và Lâm Minh Vũ: Hai anh em các con phỉa luôn trông chừng chăm sóc nhau, hảo hảo học tập, đồng thời cũng phải chú ý thân thể.
Hai anh em họ Lâm bình thường tuy thích đánh nhau, thời khắc mấu chốt trái lại rất đoàn kết.
Bác trai bác gái đi rồi, Lâm Minh Vũ mang theo hộp giữ ấm cùng Lâm Tây về phòng ngủ.
Lâm Tây dặn lâm Minh Vũ: Anh nói với hai bác, đừng tìm ba mẹ em nói chuyện này, nếu không thì bọn họ cũng chạy tới rồi. Bệnh cũng đã tốt hơn, đều chạy tới vậy cũng thật là phiền toái.
Lâm Minh Vũ nói: Biết rồi, anh đã nói trước với họ rôi.
Đúng rồi, trong đại hội thể dục thể thao, anh chuẩn bị khiêu chiến “Mười mục toàn năng' rồi. Lâm Minh Vũ đột nhiên nói lời thề son sắt.
Ờ. Lâm Tây trái lại không có quá ngoài ý muốn.
Anh muốn giành huy chương, tặng cho chị dâu em. Lâm Minh Vũ nói xong, vẻ mặt thẹn thùng đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Có thể, dù sao trường chúng ta tham gia mười mục toàn năng lại không hạn chế chỉ số thông minh.
... Lâm Minh Vũ giơ quả đấm lên: Lâm Tây, viêm dạ dày không hạ được em, ngược lại anh có thể đánh chết em.
Ha ha ha!
Lâm Tây cười đến thoải mái, đột nhiên Lâm Minh Vũ nhớ tới một
/83
|