Lâm Tây ngồi trong thư viện, trong đầu còn đang nhớ về chuyện vừa rồi. Ngẫm lại bản thân cuối cùng chạy trối chết như vậy, thật đúng là ngu ngốc mà.
Ở đời trước sau khi đi làm, đồng nghiệp đều là nữ. Lúc học kỹ thuật giảng viên cũng là nữ, khách hàng, đều là các cô dâu, ngẫu nhiên gặp được chú rể, cũng khách sáo nói vài câu may mắn thôi. Hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với đàn ông. Đời này thình lình bị một đám con trai vây quanh, ứng đối ra sao thật đúng là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Nhìn trình độ hiện tại của cô, cũng không biết bao lâu mơi cải thiện đây.
Nghĩ như vậy, học tập cũng không thể chuyên tâm nữa rồi.
Mấy cặp đôi cùng học kế bên cũng thật nhiễu dân, mỗi lần giải mấy đề sẽ thân thêm một chút, lâm tây cảm thấy quả thực không cách nào nhìn được nữa.
Không yên lòng mà giải đề, tổng cộng có năm đạo đề, sai hết bốn đề.
Lâm Tây nhìn đáp án phân tích, ghế bên cạnh đã bị người ta kéo ra rồi. Đối với chuyện phát sinh lúc chiều cũng không hề đề cập tới, cũng tránh làm Lâm Tây xấu hổ.
Giang Tục tắm rửa sơ qua, trên người mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt. Anh thay một bộ quần áo, áo khoác đen dài, mang theo cảm giác cấm dục nhàn nhạt. Anh cởi áo khoác, tùy tay đặt trên ghế dựa, lộ ra áo len đen cổ cao bên trong.
Từ đười trước, Lâm Tây cũng rất thích ngắm đàn ông mặc áo len cao cổ, cô cảm thấy, người đàn ông mặc áo len cao cổ mới là cái móc áo thật sự. Không thể không nói, Giang Tục ngoại trừ có dạng vẻ xinh đẹp, thời trang cũng phi thường tốt, mặc cái gì ra cái đó, đi đến chỗ nào đều có người ghé mắt nhìn.
Từ lúc Giang Tục bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt Lâm Tây đã dán trên người anh không rời. Đột nhiên cô bắt đầu có chút hiểu rõ mấy người Phó Tiểu Phương nói, Diện mạo không thể làm cơm ăn, nhưng diện mạo của Giang Tục có thể ăn với cơm là có ý gì rồi.
Giang Tục làm rất tốt trách nhiệm của một Thầy giáo , không thẹn với danh hiệu học bá. Không chỉ có kỹ năng giảng bài, còn phân tích các đề thi mấy năm qua cho Lâm Tây, đề hình xuất hiện xác suất, ra đề cho Lâm Tây, thật sự là không gì làm không được.
Tuy rằng Giang Tục nói rất đơn giản dễ hiểu, nhưng Lâm Tây thật sự khó có thể chuyên tâm làm bài, cô cúi đầu, dư quang khóe mắt lại thấy mấy cặp đôi Nhiễu dân .
Giang Tục thấy lâm tây luôn phân tâm mà nhìn xung quanh, tùy tay cầm bút gõ đầu cô.
Oa. Lâm Tây ôm cái trán bị gõ đau, rầu rĩ liếc mắt nhìn Giang Tục một cái, dùng ánh mắt phát tiết sự bất mãn.
Giang Tục nhíu mày: Học tập cho tốt, đừng phân tâm.
Lâm Tây không tình nguyện Ờ một tiếng, lại nhìn bài tập, trong đầu còn đang suy nghĩ mấy chuyện mây trời vẩn vơ.
Cô cắn cắn đầu bút, đột nhiên cả người hướng về phía Giang Tục mấy tấc.
Nè. Cô đè thấp giọng hỏi Giang Tục: Cậu nói, tôi không có động lực học tập, có phải bởi vì không có bạn trai không? Cô dùng bút âm thầm chỉ chỉ phía sau hai người: Tôi nhìn bọn hắn giống như học rất chuyên chú, chẳng lẽ các cặp đôi cùng nhau học tập thì hiệu suất rất cao sao?
Giang Tục nhàn nhạt liếc mắt lườm Lâm Tây một cái, bút trên tay xoay xoay, ngón tay thon dài thập phần linh hoạt, xoay bút của Lâm Tây từ ngón trỏ theo thứ tự chuyển tới ngón út, lại theo ngón út quay lại. Cuối cùng, bút bi trong tay ngừng lại.
Giang Tục dùng bút gõ gõ sách tham khảo phía trước Lâm Tây, khẩu khí lạnh lùng: Nếu không gọi cái người Hàn gì đó đến cho cậu được không?
Lâm Tây vừa nghe có người nhắc đến cái người đầu tóc bù xù kia thì đã đau đầu, vội nhấc tay đầu hàng: Tôi chỉ thuận miệng nói thôi! Học tập đương nhiên vẫn là dựa vào chính mình!
Giang Tục lại xoay xoay bút, Cậu ta là bạn cùng lớp với cậu sao?
Lâm Tây chần chừ đọc xong một đoạn, lật một tờ: Đúng vậy.
Giang Tục dừng một chút, lại lơ đãng hỏi một câu: Hẹn hò với cậu ta hả?
Không phải, chỉ ăn cùng bữa cơm. Cậu ta hại tôi bị mọi người đồn chuyện xấu, mời tôi ăn cơm bồi tội. Lâm Tây không nghĩ nhiều, lại nói một câu: Tên thô kệch đó, một chút cũng không hiểu con gái.
Giang Tục nhìn Lâm Tây một cái, hỏi: Cậu ta theo đuổi cậu sao?
Không có. Lâm Tây bĩu môi ghét bỏ: Cậu ta đùa giỡn tôi thôi, cậu ta không thích con gái.
Hả?
Ý tôi là, cậu ta không thích kiểu con gái như tôi.
Vậy sao. Giang Tục như hơi đăm chiêu, bút trong tay theo tiết tấu gõ gõ trên bàn, không chút để ý nói: Anh của cậu muốn tôi chuyển lời đến cậu.
Lâm Minh Vũ? Lâm Tây nhíu mày: Anh ta lại muốn thả rắm gì đây?
Giang Tục một mặt thản nhiên nhìn Lâm Tây, chậm rãi nói: Đừng tùy tiện một mình ăn cơm với nam sinh, dễ bị người khác hiểu lầm.
Lâm Minh Vũ thích quản chuyện yêu đương của tôi vậy sao? Lâm Tây ngẫm lại đều phiền: Người thích gây chuyện thị phi, còn không biết xấu hổ mà nói vậy.
Giang Tục sửng sốt hai giây, cuối cùng gật đầu phụ họa.
Ừm, cậu nói đúng.”
...
*****
Học xong, Giang Tục hoàn thành trách nhiệm đưa Lâm Tây về phòng ngủ.
Gần đây ở
Ở đời trước sau khi đi làm, đồng nghiệp đều là nữ. Lúc học kỹ thuật giảng viên cũng là nữ, khách hàng, đều là các cô dâu, ngẫu nhiên gặp được chú rể, cũng khách sáo nói vài câu may mắn thôi. Hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với đàn ông. Đời này thình lình bị một đám con trai vây quanh, ứng đối ra sao thật đúng là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Nhìn trình độ hiện tại của cô, cũng không biết bao lâu mơi cải thiện đây.
Nghĩ như vậy, học tập cũng không thể chuyên tâm nữa rồi.
Mấy cặp đôi cùng học kế bên cũng thật nhiễu dân, mỗi lần giải mấy đề sẽ thân thêm một chút, lâm tây cảm thấy quả thực không cách nào nhìn được nữa.
Không yên lòng mà giải đề, tổng cộng có năm đạo đề, sai hết bốn đề.
Lâm Tây nhìn đáp án phân tích, ghế bên cạnh đã bị người ta kéo ra rồi. Đối với chuyện phát sinh lúc chiều cũng không hề đề cập tới, cũng tránh làm Lâm Tây xấu hổ.
Giang Tục tắm rửa sơ qua, trên người mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt. Anh thay một bộ quần áo, áo khoác đen dài, mang theo cảm giác cấm dục nhàn nhạt. Anh cởi áo khoác, tùy tay đặt trên ghế dựa, lộ ra áo len đen cổ cao bên trong.
Từ đười trước, Lâm Tây cũng rất thích ngắm đàn ông mặc áo len cao cổ, cô cảm thấy, người đàn ông mặc áo len cao cổ mới là cái móc áo thật sự. Không thể không nói, Giang Tục ngoại trừ có dạng vẻ xinh đẹp, thời trang cũng phi thường tốt, mặc cái gì ra cái đó, đi đến chỗ nào đều có người ghé mắt nhìn.
Từ lúc Giang Tục bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt Lâm Tây đã dán trên người anh không rời. Đột nhiên cô bắt đầu có chút hiểu rõ mấy người Phó Tiểu Phương nói, Diện mạo không thể làm cơm ăn, nhưng diện mạo của Giang Tục có thể ăn với cơm là có ý gì rồi.
Giang Tục làm rất tốt trách nhiệm của một Thầy giáo , không thẹn với danh hiệu học bá. Không chỉ có kỹ năng giảng bài, còn phân tích các đề thi mấy năm qua cho Lâm Tây, đề hình xuất hiện xác suất, ra đề cho Lâm Tây, thật sự là không gì làm không được.
Tuy rằng Giang Tục nói rất đơn giản dễ hiểu, nhưng Lâm Tây thật sự khó có thể chuyên tâm làm bài, cô cúi đầu, dư quang khóe mắt lại thấy mấy cặp đôi Nhiễu dân .
Giang Tục thấy lâm tây luôn phân tâm mà nhìn xung quanh, tùy tay cầm bút gõ đầu cô.
Oa. Lâm Tây ôm cái trán bị gõ đau, rầu rĩ liếc mắt nhìn Giang Tục một cái, dùng ánh mắt phát tiết sự bất mãn.
Giang Tục nhíu mày: Học tập cho tốt, đừng phân tâm.
Lâm Tây không tình nguyện Ờ một tiếng, lại nhìn bài tập, trong đầu còn đang suy nghĩ mấy chuyện mây trời vẩn vơ.
Cô cắn cắn đầu bút, đột nhiên cả người hướng về phía Giang Tục mấy tấc.
Nè. Cô đè thấp giọng hỏi Giang Tục: Cậu nói, tôi không có động lực học tập, có phải bởi vì không có bạn trai không? Cô dùng bút âm thầm chỉ chỉ phía sau hai người: Tôi nhìn bọn hắn giống như học rất chuyên chú, chẳng lẽ các cặp đôi cùng nhau học tập thì hiệu suất rất cao sao?
Giang Tục nhàn nhạt liếc mắt lườm Lâm Tây một cái, bút trên tay xoay xoay, ngón tay thon dài thập phần linh hoạt, xoay bút của Lâm Tây từ ngón trỏ theo thứ tự chuyển tới ngón út, lại theo ngón út quay lại. Cuối cùng, bút bi trong tay ngừng lại.
Giang Tục dùng bút gõ gõ sách tham khảo phía trước Lâm Tây, khẩu khí lạnh lùng: Nếu không gọi cái người Hàn gì đó đến cho cậu được không?
Lâm Tây vừa nghe có người nhắc đến cái người đầu tóc bù xù kia thì đã đau đầu, vội nhấc tay đầu hàng: Tôi chỉ thuận miệng nói thôi! Học tập đương nhiên vẫn là dựa vào chính mình!
Giang Tục lại xoay xoay bút, Cậu ta là bạn cùng lớp với cậu sao?
Lâm Tây chần chừ đọc xong một đoạn, lật một tờ: Đúng vậy.
Giang Tục dừng một chút, lại lơ đãng hỏi một câu: Hẹn hò với cậu ta hả?
Không phải, chỉ ăn cùng bữa cơm. Cậu ta hại tôi bị mọi người đồn chuyện xấu, mời tôi ăn cơm bồi tội. Lâm Tây không nghĩ nhiều, lại nói một câu: Tên thô kệch đó, một chút cũng không hiểu con gái.
Giang Tục nhìn Lâm Tây một cái, hỏi: Cậu ta theo đuổi cậu sao?
Không có. Lâm Tây bĩu môi ghét bỏ: Cậu ta đùa giỡn tôi thôi, cậu ta không thích con gái.
Hả?
Ý tôi là, cậu ta không thích kiểu con gái như tôi.
Vậy sao. Giang Tục như hơi đăm chiêu, bút trong tay theo tiết tấu gõ gõ trên bàn, không chút để ý nói: Anh của cậu muốn tôi chuyển lời đến cậu.
Lâm Minh Vũ? Lâm Tây nhíu mày: Anh ta lại muốn thả rắm gì đây?
Giang Tục một mặt thản nhiên nhìn Lâm Tây, chậm rãi nói: Đừng tùy tiện một mình ăn cơm với nam sinh, dễ bị người khác hiểu lầm.
Lâm Minh Vũ thích quản chuyện yêu đương của tôi vậy sao? Lâm Tây ngẫm lại đều phiền: Người thích gây chuyện thị phi, còn không biết xấu hổ mà nói vậy.
Giang Tục sửng sốt hai giây, cuối cùng gật đầu phụ họa.
Ừm, cậu nói đúng.”
...
*****
Học xong, Giang Tục hoàn thành trách nhiệm đưa Lâm Tây về phòng ngủ.
Gần đây ở
/83
|