Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 46 - Chương 44

/83


Bắn pháo hoa kết thúc, mọi người chậm rãi đi theo dòng người ra ngoài. Liếc mắt nhìn lại, một mảnh đông nghìn nghịt, mọi người đều chen vai chen chân. Rất nhiều người bị chen đến nghẹn, dứt khoát nhảy lên bồn hoa, hoặc là trèo lên cây cao, hiện trường có chút hỗn loạn.

Giang Tục thấy tình hình này, che chở cô đi vào một con đường nhỏ ít người hơn. Thoát khỏi đám người, Lâm Tây cố gắng hít vài hơi không khí, mới lấy lại nhịp thở.

Giang Tục đi hai bước, thấy bên đường nhỏ có một băng ghế, trực tiếp nhấn Lâm Tây lên ghế.

Bây giờ người rất đông, chúng ta chờ một lát rồi đi. Giang Tục nói.

Lâm Tây nhớ lại cảnh chen lấn vừa rồi, trong lòng còn có chút sợ hãi: Được.

Giang Tục cúi đầu liếc nhìn Lâm Tây một cái, ánh mắt dịu dàng: Tôi đi mua mấy bình nước.

Lâm Tây gật gật đầu: Ừm.

Giang Tục vừa đi chưa được hai bước, Lâm Tây liền lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Tiểu Phương. Di động áp vào tai, tầm mắt tự nhiên nâng lên, cách đó không xa có hai cô gái đi tới, trong đó có một người cột đuôi ngựa nhìn chằm chằm vào lâm tây, Lâm Tây có chút kinh ngạc.

Hai người này càng đi càng gần, Lâm Tây nương theo ánh sáng đèn đường mỏng manh cẩn thận phân biệt, rốt cục nhận ra người tới.

Thì ra lai là Đan Hiểu.

Trong lòng Lâm Tây cơ hồ là bản năng lộp bộp nhảy dựng lên, ước chừng là đời trước nghe qua không ít về tâm tư si mê Giang Tục của cô ta, thế nhưng lại ẩn ẩn có một cảm giác kỳ quái về cô ta.

Nhưng mà suy nghĩ lại thì, một đời này cô và cô ta chưa tiếp xúc với nhau, cũng không có tình bạn gì gì, lại thản nhiên hơn.

Giang Tục đã đi rất xa, Lâm Tây một mình ngồi trên ghế dài, hẳn là cũng không vấn đề gì.

Lâm Tây ngẩng đầu, thẳng lưng, gọi điện thoại.

Một lát sau, Giang Tục mang theo một túi to đựng vài bình nước về. anh đưa một chai cho Lâm Tây: Không có nóng, uống tạm đi.

Lâm Tây gật đầu, nhận lấy.

Lâm Minh Vũ gọi điện thoại cho tôi, gặp ở cổng công viên.

Được.

Tay Lâm Tây bị lạnh cói chút cứng ngắt, dùng sức không được, ôm bình nước nửa ngày không vặn mở. Giang Tục thấy thế, cũng không nói gì thêm, trực tiếp lấy qua, nhẹ nhàng vặn mở, sau đó tự nhiên đưa cho Lâm Tây.

Lâm Tây một mặt xấu hổ, nghĩ rằng bình thường đều cô rất mạnh, đều là vặn nắp bình giúp người khác, thế nào khi ở cùng Giang Tục, liền ngay cả nắp bình cũng mở không xong?

Đi thôi. Giang Tục xoay người đi.

Được được. Lâm Tây vội chạy theo.

Ở cổng công viên, hai người phải mất một lúc mới tìm được Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương, sau khi anh cạo đầu thường hay đội mũ màu đen che đi, cả người đều trở nên khó tìm rất nhiều.

Trong lỗ mũi Lâm Minh Vũ nhét một tờ khăn giấy, đen mặt đứng ở đây, mắt nhìn ai cũng phun lửa, dọa đến không ít người qua đường. Phó Tiểu Phương và anh đứng hơi cách nhau, hai người không nói chuyện, đều là loại cảm giác gặp kẻ thù.

Giang Tục đưa nước cho bọn họ. Bọn họ mỗi người cầm một chai.

Mũi anh sao vậy? Lâm Tây hỏi.

Chảy máy mũi.” Lâm Minh Vũ không muốn tiếp tục đề tài này, tức giận nói: Không về trường được rồi, ngủ tạm bên ngoài thôi.

Phó Tiểu Phương không nói gì trợn mắt nhìn anh: Hôm nay nhiều người như vậy, còn có chỗ cho chúng ta ngủ sao.

Ông đây đã sớm sắp xếp rồi! Lâm Minh Vũ nhìn Lâm Tây, hung dữ trả lời Phó Tiểu Phương.

Lâm Tây vui mừng khi Lâm Minh Vũ còn có lúc cẩn thận như vậy: Lâm Minh Vũ, cuối cùng hôm nay anh cũng có tiến bộ rồi.

Lâm Minh Vũ: Cút đi!

Lâm Minh Vũ vốn muốn đặt một phòng chơi bài, kết quả bị người ta đoạt hết. Hiện tại chỉ còn phòng tiêu chuẩn, chỉ có một cái bàn vuông gấp, Lâm Minh Vũ đề nghị đánh Song thăng.

Phòng điều kiện không tính là tốt, bàn cũng có chút tróc sơn, cũng may có máy điều hòa, ấm áp hơn chút.

Thời điểm ghép đội, Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương không chịu ở chung một đội, Lâm Minh Vũ lại không chịu để Lâm Tây và Phó Tiểu Phương một đội, nói là sợ các cô chơi xấu. Cuối cùng phân phối, Lâm Minh Vũ và Lâm Tây một đội, Giang Tục và Phó Tiểu Phương một đội.

Bốn góc bàn, bốn người chiếm một chỗ, Lâm Tây ngồi đối diện Giang Tục. hai tay Lâm Tây đặt lên bàn, ngẩng đầu có thể bốn mắt nhìn nhau với Giang Tục.

Giang Tục ngồi đó không nhúc nhích, luôn như có như không nhìn Lâm Tây, khiến cho Lâm Tây có chút ngượng ngùng.

Kỳ thực Lâm Minh Vũ và Lâm Tây coi như là có ăn ý, dù sao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng Giang Tục quá cường đại, toàn bộ quá trình tính bài, cơ hồ chơi không kém, mặc dù mang theo Phó Tiểu Phương có hơi cản trở, nhưng vẫn như trước đánh cho anh em họ Lâm tơi bời.

Một ván kết thúc, anh em họ Lâm lại thua, Lâm Minh Vũ ném bài, tru


/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status