Bên trong Diệp Gia. Diệp Thành Đồ cùng A Hổ buổi trưa thường ít về nhà, mà A Hổ trên căn bản là chưa có trở về, cho nên hai người không có ở nhà cũng là bình thường.
Nhưng thật ra Diệp Nam Lăng lại đang ở nhà, sau khi Đỗ Thừa tới, liền bị Diệp Nam Lăng trực tiếp kêu vào thư phòng.
“Đỗ Thừa, thật không ngờ trình độ tin học của cậu thật tinh thâm, không đơn giản".
Đây là câu nói đầu tiên khi Diệp Nam Lăng thấy Đỗ Thừa, hiển nhiên, Diệp Nam Lăng mặc dù không có đi Viện Khoa Học Quân Sự nhưng là có một số việc hắn vẫn có thể biết được.
"Ha ha” Đỗ Thừa mỉm cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, hơn nữa bắt đầu thu lại tàn cuộc.
"Nếu rãnh thì dạy Tiểu Dao, nó ở phương diện này rất có thiên phú, chỉ cần nó lên chức, đối với cậu sau này cũng rất có lợi” Diệp Nam Lăng trong ánh mắt rõ ràng hiển lộ ra thần sắc thưởng thức.
Trì tài bất ngạo, đây là Diệp Nam Lăng đánh giá Diệp Nam Lăng, trong mắt hắn, có thể "trị tài", cũng không có nhiều người, mà Đỗ Thừa tuyệt đối là người nổi bật trong số đó.
“Cái này cháu biết, chỉ cần có thời gian, cháu sẽ hướng dẫn nhiều cho cô ấy" Đỗ Thừa trực tiếp trả lời, loại chuyện này không cần Diệp Nam Lăng nói cái gì, chính hắn cũng rõ ràng cần phải làm như thế nào.
Diệp Nam Lăng gật gật đầu, bất quá đây cũng không phải là lý do chính hắn gọi Đỗ Thừa tiến vào. Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Nghe nói cháu cùng đứa nhỏ của Quách gia va chạm, có phải hay không?"
"Hắn tìm tới cháu” Đỗ Thừa mỉm cười, loại chuyện này, Đỗ Thừa căn bản không có tin rằng có thể che giấu Diệp Nam Lăng. Thậm chí, quan hệ mình cùng Trình Yên Diệp Nam Lăng chỉ sợ đều sẽ biết.
Chẳng qua, Diệp Nam Lăng đối với Đỗ Thừa cũng không có gì yêu cầu, dù sao bọn hắn cũng là người từng trải, đối với phương diện này cũng không có gì phản cảm, bởi vì loại chuyện này bọn hắn khi còn trẻ tuổi cũng chỉ hơn chứ không kém.
Chẳng cần nói đến ai, Diệp Nam Lăng lúc tuổi còn trẻ thật ra cũng là có mấy hồng nhan, cho nên, đối với Đỗ Thừa có mấy hồng nhan, Diệp Nam Lăng cũng sẽ không hỏi cái gì, chỉ cần Đỗ Thừa nghiêm túc đối với Diệp Mỵ là được.
“Nếu có thể, cháu tạm thời tốt nhất không cần cùng đứa nhỏ của Quách Gia có xung đột gì, Quách Gia trước mắt như mặt trời ban trưa. Cả quốc nội có thể cùng bọn chúng đối kháng cũng không có mấy người" Diệp Nam Lăng mười phần nghiêm túc. Bất quá, hắn chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi, đối với Đỗ Thừa hắn vẫn rất có lòng tin, bởi vì Diệp Nam Lăng đối với tính cách của Đỗ Thừa vẫn là hiểu rất rõ.
“Cái này cháu biết, cháu tạm thời còn không muốn tìm cái chết. Đỗ Thừa mỉm cười, Diệp Nam Lăng nói như vậy không thể nghi ngờ là nói cho hắn biết, Diệp Gia căn bản không phải là đối thủ của Quách Gia, đối với cái này Đỗ Thừa thật ra đã sớm biết rõ.
Bất quá, Diệp Nam Lăng làm sao có thể có thể để cho Đỗ Thừa đối với Diệp Gia hoàn toàn không có tin tưởng, Diệp Nam Lăng thanh âm hạ xuống, sau đó hắn mười phần khẳng định nói: “Yên tâm đi, chỉ cần cháu không làm ra sai lầm lớn, Diệp Nam Lăng ta tuy rằng không thể giúp cháu cái gì, nhưng là nếu chỉ là bảo vệ thì vẫn có thể".
Tuy rằng quyền lực cùng thế lực không kịp Quách Gia nhưng Diệp Nam Lăng là Viện Trưởng vinh dự của Viện Khoa Học Quân Sự, tuy rằng chỉ là một cái thân phận "vinh dự” nhưng cả Viện Khoa Học Quân Sự có rất nhiều người xuất thân từ trong tay Diệp Nam Lăng, hơn nữa Diệp Nam Lăng không có nói cho Đỗ Thừa, ở quân đội, cũng là có rất nhiều người xuất thân từ dưới tay hắn.
"Vâng, cháu biết, lão gia tử".
Nghe được Diệp Nam Lăng nói như vậy, Đỗ Thừa biết Diệp Nam Lăng thật lòng quan tâm đến mình, đương nhiên, Đỗ Thừa cũng không cần cảm tạ cái gì, bởi vì Đỗ Thừa biết Diệp Nam Lăng cũng không cần chính mình cảm ơn.
Bất quá thật ra, trong lòng Đỗ Thừa cũng sẽ không sợ Quách Gia bởi vì Đỗ Thừa còn có một bước cuối cùng, bước này hiện giờ hắn cũng chưa muốn tung ra.
Đương nhiên, trừ phi đến một khắc cuối cùng, nếu không Đỗ Thừa cũng sẽ không động đến nước cờ kia.
Giữa trưa, Đỗ Thừa ở Diệp Gia ăn cơm xong cũng không có vội vã quay về thành phố.
Dù sao Đỗ Thừa tạm thời cũng không có chuyện gì, cho nên Đỗ Thừa quyết định ở Diệp Gia hai ngày, cho nên buổi chiều Đỗ Thừa liền lấy con xe Porsche của Diệp Mỵ mà đi đến Cục Cảnh Vệ, Diệp Mỵ lúc này đã cùng Diệp Nam Lăng đi Viện Khoa Học Quân Sự.
Tuy rằng Đỗ Thừa đã giúp Diệp Mỵ giải quyết vấn đề khó khăn nhất, nhưng Diệp Mỵ vẫn còn có thêm rất nhiều sự tình phải xử lý, ban ngày tự nhiên là không thể tiếp Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa sẽ không để ý, dù thế nào đi nữa hắn đã hồi lâu không có đi Cục Cảnh Vệ, giờ đang rãnh thì qua đó chơi luôn.
Tuy rằng hiện tại Đỗ Thừa có thể ở Cục Cảnh Vệ đại viện tự động xuất nhập, nhưng là, con xe Porsche cũng không phải biển số xe Cục Cảnh Vệ, cho nên sau khi tới Cục Cảnh Vệ đại viện, Đỗ Thừa chỉ có thể đem xe dừng tại bên ngoài, mà chính hắn đi bộ về phía trong đại viện.
Đỗ Thừa lúc đến cũng không có gọi điện cho A Hổ cùng Thiết Quân, cho nên, đám người A Hổ lúc này đang vật lộn ở sân tập huấn đột nhiên nhìn thấy Đỗ Thừa, cả đám đều là sửng sờ, ngay sau đó là thần sắc mừng rỡ.
Mấy ngày nay, bọn hắn ở thủ đô mỗi cái Đại Viện đều hết sức nổi bật, thực lực đều xứng đáng với cái tên đại viện đệ, cũng làm cho Cục Cảnh Vệ khí thế ngày càng tăng.
Tự nhiên, bọn hắn mười phần rõ là ai mang vinh dự này cho bọn hắn, là ai giúp bọn họ thoát khỏi áp bách của Ma Quỷ Hoa. Tự nhiên, mỗi người nhìn Đỗ Thừa với ánh mắt đã tràn ngập tôn kính và hoan nghênh.
Đỗ Thừa cũng rất mau sáp nhập vào trong đó, lại truyền thụ mấy bộ kỹ xảo rèn luyện, còn có một bộ cách đấu kỹ xảo. Trong lúc nhất thời, cả Cục Cảnh Vệ nhiệt tình lại một lần nữa tăng vọt.
Đến lúc Đỗ Thừa theo Cục Cảnh Vệ rời đi đã là hơn năm giờ chiều.
Đỗ Thừa cự tuyệt đám người Thiết Quân mời rượu, trực tiếp lái xe về tới biệt thự Diệp Gia.
Chỉ có buổi tối gặp mặt Diệp Mỵ, Đỗ Thừa tự nhiên là phải ở cùng với Diệp Mỵ.
Chẳng qua để Đỗ Thừa có chút ngoài ý muốn là Diệp Mỵ buổi tối lại muốn tăng ca, hơn nữa là tới mười một giờ khuya mới xong. Đến lúc Diệp Mỵ mở ra cửa phòng mình, thấy Đỗ Thừa, gương mặt mỏi mệt của Diệp Mỵ đã tràn đầy hưng phấn.
Mà Diệp Mỵ lúc này còn có thêm cảm giác áy náy, Đỗ Thừa thật vất vả đến thủ đô mà mình đến giờ mới về, Diệp Mỵ trong lòng tự nhiên không yên tâm, cho nên vừa tiến vào trong phòng, Diệp Mỵ cũng không có lập tức đi tắm mà liền gắt gao ôm Đỗ Thừa.
Cảm nhận được Diệp Mỵ nhu tình, Đỗ Thừa nhịn không được mà nói: "Ngốc nghếch, nhanh đi tắm rửa đi, thúi quá".
Diệp Mỵ bất mãn hết sức trừng mắt nhìn Đỗ Thừa, một bên hướng phía tủ âm tường, một bên hướng phía Đỗ Thừa bất mãn hết sức mà nói: "Cho dù thúi, cũng phải đem anh thúi theo rồi mới đi tắm được".
Đỗ Thừa cười hì hì trở về trên giường, một bên xem TV một bên tiến hành học tập.
Diệp Mỵ hiển nhiên là mệt chết, tắm xong rồi mà vẫn còn ngáp liên tục, vẻ mặt ủ rũ, bất quá vừa lên giường. Cô ấy liền hướng phía Đỗ Thừa, đem cặp môi thơm ngon hướng về phía Đỗ Thừa, mười phần nhiệt liệt hướng phía Đỗ Thừa mà hôn.
Đỗ Thừa rất nhanh liền phản khách vi chủ, đem Diệp Mỵ hôn cho đỏ mặt luôn, lúc này mới buông cô ấy ra, sau đó nói: "Nằm xuống, để anh mat xa cho".
"Anh có thể mat xa?"
Nhìn thấy Đỗ Thừa ôn nhu, Diệp Mỵ cảm giác trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Thử cái là biết thôi mà”Đỗ Thừa nhẹ nhàng đem Diệp Mỵ Diệp Mỵ nằm xuống giường, sau đó hai tay hướng huyệt Thái Dương, bắt đầu ở huyệt Thái Dương nhẹ nhàng mát xa.
Đây là một bộ thủ pháp mát xa có thể giúp người ta thả lỏng tinh thần, là Đỗ Thừa học được từ Hân Nhi, mười phần hữu hiệu.
Diệp Mỵ chỉ cảm thấy đại não bắt đầu dần dần thả lỏng, sau đó bất tri bất giác liền ngủ thật say, hơn nữa tiến nhập trong trạng thái ngủ say.
Đợi cho Diệp Mỵ thở càng ngày càng đều, Đỗ Thừa mới chậm rãi dừng tay, sau đó đắp mền cho cô ấy. Chính hắn thì ngồi ở một bên bắt đầu học tập.
Diệp Mỵ ngủ thoải mái vô cùng. Đợi nàng sáng sớm thức dậy, mỏi mệt mỏi mệt ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất, chẳng qua, Diệp Mỵ sau khi tỉnh lại cũng không thấy Đỗ Thừa ở bên canh, hiển nhiên là đã đi tập thể dục.
Nhớ lại Đỗ Thừa ôn nhu, Diệp Mỵ trong lòng có thể nói là cực kỳ vui vẻ, một cảm giác hạnh phúc cảm giác hạnh phúc vô cùng đem cô ấy bao quanh.
“Này sắc quỷ thật đúng là nhịn xuống".
Nhớ lại Đỗ Thừa trước kia mỗi lần đều phải đem cô ấy tra tấn dục sinh dục tử, Diệp Mỵ nhịn không được hì hì cười một tiếng, sau đó vô cùng vũ mị tự nhủ.
Mà Đỗ Thừa, đã dậy từ sớm, giờ phút này hắn đang ở cùng Diệp Nam Lăng luyện công buổi sáng.
Hai người đều là Thái Cực quyền, nhưng là Đỗ Thừa Thái Cực quyền rõ ràng so với Diệp Nam Lăng càng thêm càng thêm tinh diệu.
Nhìn thấy chiêu thức tinh diệu của Đỗ Thừa, Diệp Nam Lăng đã sớm dừng thân đến xem, đợi cho Đỗ Thừa múa xong. Hắn lúc này mới hết sức ngạc nhiên hướng phía Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, cháu là học Thái Cực từ nhà nào, so với ta bộ này Trần gia Thái Cực tinh thâm một ít?"
Đỗ Thừa cũng dừng tay lại, mỉm cười nói: “Cháu cũng không biết, đây là cháu vài ngày trước cùng một sư phụ luyện, để lão gia tử chê cười rồi".
“Danh sư chưa chắc xuất cao đồ, chúng cùng luyện tiếp chứ, thế nào?"
Diệp Nam Lăng đối với bộ Thái Cực kia của Đỗ Thừa hiển nhiên là mười phần có hứng thú, liền nói với Đỗ Thừa.
"Vâng".
Đỗ Thừa đương nhiên đồng ý, trực tiếp cùng Diệp Nam Lăng luyện Thái Cực.
Nhưng thật ra Diệp Nam Lăng lại đang ở nhà, sau khi Đỗ Thừa tới, liền bị Diệp Nam Lăng trực tiếp kêu vào thư phòng.
“Đỗ Thừa, thật không ngờ trình độ tin học của cậu thật tinh thâm, không đơn giản".
Đây là câu nói đầu tiên khi Diệp Nam Lăng thấy Đỗ Thừa, hiển nhiên, Diệp Nam Lăng mặc dù không có đi Viện Khoa Học Quân Sự nhưng là có một số việc hắn vẫn có thể biết được.
"Ha ha” Đỗ Thừa mỉm cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, hơn nữa bắt đầu thu lại tàn cuộc.
"Nếu rãnh thì dạy Tiểu Dao, nó ở phương diện này rất có thiên phú, chỉ cần nó lên chức, đối với cậu sau này cũng rất có lợi” Diệp Nam Lăng trong ánh mắt rõ ràng hiển lộ ra thần sắc thưởng thức.
Trì tài bất ngạo, đây là Diệp Nam Lăng đánh giá Diệp Nam Lăng, trong mắt hắn, có thể "trị tài", cũng không có nhiều người, mà Đỗ Thừa tuyệt đối là người nổi bật trong số đó.
“Cái này cháu biết, chỉ cần có thời gian, cháu sẽ hướng dẫn nhiều cho cô ấy" Đỗ Thừa trực tiếp trả lời, loại chuyện này không cần Diệp Nam Lăng nói cái gì, chính hắn cũng rõ ràng cần phải làm như thế nào.
Diệp Nam Lăng gật gật đầu, bất quá đây cũng không phải là lý do chính hắn gọi Đỗ Thừa tiến vào. Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Nghe nói cháu cùng đứa nhỏ của Quách gia va chạm, có phải hay không?"
"Hắn tìm tới cháu” Đỗ Thừa mỉm cười, loại chuyện này, Đỗ Thừa căn bản không có tin rằng có thể che giấu Diệp Nam Lăng. Thậm chí, quan hệ mình cùng Trình Yên Diệp Nam Lăng chỉ sợ đều sẽ biết.
Chẳng qua, Diệp Nam Lăng đối với Đỗ Thừa cũng không có gì yêu cầu, dù sao bọn hắn cũng là người từng trải, đối với phương diện này cũng không có gì phản cảm, bởi vì loại chuyện này bọn hắn khi còn trẻ tuổi cũng chỉ hơn chứ không kém.
Chẳng cần nói đến ai, Diệp Nam Lăng lúc tuổi còn trẻ thật ra cũng là có mấy hồng nhan, cho nên, đối với Đỗ Thừa có mấy hồng nhan, Diệp Nam Lăng cũng sẽ không hỏi cái gì, chỉ cần Đỗ Thừa nghiêm túc đối với Diệp Mỵ là được.
“Nếu có thể, cháu tạm thời tốt nhất không cần cùng đứa nhỏ của Quách Gia có xung đột gì, Quách Gia trước mắt như mặt trời ban trưa. Cả quốc nội có thể cùng bọn chúng đối kháng cũng không có mấy người" Diệp Nam Lăng mười phần nghiêm túc. Bất quá, hắn chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi, đối với Đỗ Thừa hắn vẫn rất có lòng tin, bởi vì Diệp Nam Lăng đối với tính cách của Đỗ Thừa vẫn là hiểu rất rõ.
“Cái này cháu biết, cháu tạm thời còn không muốn tìm cái chết. Đỗ Thừa mỉm cười, Diệp Nam Lăng nói như vậy không thể nghi ngờ là nói cho hắn biết, Diệp Gia căn bản không phải là đối thủ của Quách Gia, đối với cái này Đỗ Thừa thật ra đã sớm biết rõ.
Bất quá, Diệp Nam Lăng làm sao có thể có thể để cho Đỗ Thừa đối với Diệp Gia hoàn toàn không có tin tưởng, Diệp Nam Lăng thanh âm hạ xuống, sau đó hắn mười phần khẳng định nói: “Yên tâm đi, chỉ cần cháu không làm ra sai lầm lớn, Diệp Nam Lăng ta tuy rằng không thể giúp cháu cái gì, nhưng là nếu chỉ là bảo vệ thì vẫn có thể".
Tuy rằng quyền lực cùng thế lực không kịp Quách Gia nhưng Diệp Nam Lăng là Viện Trưởng vinh dự của Viện Khoa Học Quân Sự, tuy rằng chỉ là một cái thân phận "vinh dự” nhưng cả Viện Khoa Học Quân Sự có rất nhiều người xuất thân từ trong tay Diệp Nam Lăng, hơn nữa Diệp Nam Lăng không có nói cho Đỗ Thừa, ở quân đội, cũng là có rất nhiều người xuất thân từ dưới tay hắn.
"Vâng, cháu biết, lão gia tử".
Nghe được Diệp Nam Lăng nói như vậy, Đỗ Thừa biết Diệp Nam Lăng thật lòng quan tâm đến mình, đương nhiên, Đỗ Thừa cũng không cần cảm tạ cái gì, bởi vì Đỗ Thừa biết Diệp Nam Lăng cũng không cần chính mình cảm ơn.
Bất quá thật ra, trong lòng Đỗ Thừa cũng sẽ không sợ Quách Gia bởi vì Đỗ Thừa còn có một bước cuối cùng, bước này hiện giờ hắn cũng chưa muốn tung ra.
Đương nhiên, trừ phi đến một khắc cuối cùng, nếu không Đỗ Thừa cũng sẽ không động đến nước cờ kia.
Giữa trưa, Đỗ Thừa ở Diệp Gia ăn cơm xong cũng không có vội vã quay về thành phố.
Dù sao Đỗ Thừa tạm thời cũng không có chuyện gì, cho nên Đỗ Thừa quyết định ở Diệp Gia hai ngày, cho nên buổi chiều Đỗ Thừa liền lấy con xe Porsche của Diệp Mỵ mà đi đến Cục Cảnh Vệ, Diệp Mỵ lúc này đã cùng Diệp Nam Lăng đi Viện Khoa Học Quân Sự.
Tuy rằng Đỗ Thừa đã giúp Diệp Mỵ giải quyết vấn đề khó khăn nhất, nhưng Diệp Mỵ vẫn còn có thêm rất nhiều sự tình phải xử lý, ban ngày tự nhiên là không thể tiếp Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa sẽ không để ý, dù thế nào đi nữa hắn đã hồi lâu không có đi Cục Cảnh Vệ, giờ đang rãnh thì qua đó chơi luôn.
Tuy rằng hiện tại Đỗ Thừa có thể ở Cục Cảnh Vệ đại viện tự động xuất nhập, nhưng là, con xe Porsche cũng không phải biển số xe Cục Cảnh Vệ, cho nên sau khi tới Cục Cảnh Vệ đại viện, Đỗ Thừa chỉ có thể đem xe dừng tại bên ngoài, mà chính hắn đi bộ về phía trong đại viện.
Đỗ Thừa lúc đến cũng không có gọi điện cho A Hổ cùng Thiết Quân, cho nên, đám người A Hổ lúc này đang vật lộn ở sân tập huấn đột nhiên nhìn thấy Đỗ Thừa, cả đám đều là sửng sờ, ngay sau đó là thần sắc mừng rỡ.
Mấy ngày nay, bọn hắn ở thủ đô mỗi cái Đại Viện đều hết sức nổi bật, thực lực đều xứng đáng với cái tên đại viện đệ, cũng làm cho Cục Cảnh Vệ khí thế ngày càng tăng.
Tự nhiên, bọn hắn mười phần rõ là ai mang vinh dự này cho bọn hắn, là ai giúp bọn họ thoát khỏi áp bách của Ma Quỷ Hoa. Tự nhiên, mỗi người nhìn Đỗ Thừa với ánh mắt đã tràn ngập tôn kính và hoan nghênh.
Đỗ Thừa cũng rất mau sáp nhập vào trong đó, lại truyền thụ mấy bộ kỹ xảo rèn luyện, còn có một bộ cách đấu kỹ xảo. Trong lúc nhất thời, cả Cục Cảnh Vệ nhiệt tình lại một lần nữa tăng vọt.
Đến lúc Đỗ Thừa theo Cục Cảnh Vệ rời đi đã là hơn năm giờ chiều.
Đỗ Thừa cự tuyệt đám người Thiết Quân mời rượu, trực tiếp lái xe về tới biệt thự Diệp Gia.
Chỉ có buổi tối gặp mặt Diệp Mỵ, Đỗ Thừa tự nhiên là phải ở cùng với Diệp Mỵ.
Chẳng qua để Đỗ Thừa có chút ngoài ý muốn là Diệp Mỵ buổi tối lại muốn tăng ca, hơn nữa là tới mười một giờ khuya mới xong. Đến lúc Diệp Mỵ mở ra cửa phòng mình, thấy Đỗ Thừa, gương mặt mỏi mệt của Diệp Mỵ đã tràn đầy hưng phấn.
Mà Diệp Mỵ lúc này còn có thêm cảm giác áy náy, Đỗ Thừa thật vất vả đến thủ đô mà mình đến giờ mới về, Diệp Mỵ trong lòng tự nhiên không yên tâm, cho nên vừa tiến vào trong phòng, Diệp Mỵ cũng không có lập tức đi tắm mà liền gắt gao ôm Đỗ Thừa.
Cảm nhận được Diệp Mỵ nhu tình, Đỗ Thừa nhịn không được mà nói: "Ngốc nghếch, nhanh đi tắm rửa đi, thúi quá".
Diệp Mỵ bất mãn hết sức trừng mắt nhìn Đỗ Thừa, một bên hướng phía tủ âm tường, một bên hướng phía Đỗ Thừa bất mãn hết sức mà nói: "Cho dù thúi, cũng phải đem anh thúi theo rồi mới đi tắm được".
Đỗ Thừa cười hì hì trở về trên giường, một bên xem TV một bên tiến hành học tập.
Diệp Mỵ hiển nhiên là mệt chết, tắm xong rồi mà vẫn còn ngáp liên tục, vẻ mặt ủ rũ, bất quá vừa lên giường. Cô ấy liền hướng phía Đỗ Thừa, đem cặp môi thơm ngon hướng về phía Đỗ Thừa, mười phần nhiệt liệt hướng phía Đỗ Thừa mà hôn.
Đỗ Thừa rất nhanh liền phản khách vi chủ, đem Diệp Mỵ hôn cho đỏ mặt luôn, lúc này mới buông cô ấy ra, sau đó nói: "Nằm xuống, để anh mat xa cho".
"Anh có thể mat xa?"
Nhìn thấy Đỗ Thừa ôn nhu, Diệp Mỵ cảm giác trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Thử cái là biết thôi mà”Đỗ Thừa nhẹ nhàng đem Diệp Mỵ Diệp Mỵ nằm xuống giường, sau đó hai tay hướng huyệt Thái Dương, bắt đầu ở huyệt Thái Dương nhẹ nhàng mát xa.
Đây là một bộ thủ pháp mát xa có thể giúp người ta thả lỏng tinh thần, là Đỗ Thừa học được từ Hân Nhi, mười phần hữu hiệu.
Diệp Mỵ chỉ cảm thấy đại não bắt đầu dần dần thả lỏng, sau đó bất tri bất giác liền ngủ thật say, hơn nữa tiến nhập trong trạng thái ngủ say.
Đợi cho Diệp Mỵ thở càng ngày càng đều, Đỗ Thừa mới chậm rãi dừng tay, sau đó đắp mền cho cô ấy. Chính hắn thì ngồi ở một bên bắt đầu học tập.
Diệp Mỵ ngủ thoải mái vô cùng. Đợi nàng sáng sớm thức dậy, mỏi mệt mỏi mệt ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất, chẳng qua, Diệp Mỵ sau khi tỉnh lại cũng không thấy Đỗ Thừa ở bên canh, hiển nhiên là đã đi tập thể dục.
Nhớ lại Đỗ Thừa ôn nhu, Diệp Mỵ trong lòng có thể nói là cực kỳ vui vẻ, một cảm giác hạnh phúc cảm giác hạnh phúc vô cùng đem cô ấy bao quanh.
“Này sắc quỷ thật đúng là nhịn xuống".
Nhớ lại Đỗ Thừa trước kia mỗi lần đều phải đem cô ấy tra tấn dục sinh dục tử, Diệp Mỵ nhịn không được hì hì cười một tiếng, sau đó vô cùng vũ mị tự nhủ.
Mà Đỗ Thừa, đã dậy từ sớm, giờ phút này hắn đang ở cùng Diệp Nam Lăng luyện công buổi sáng.
Hai người đều là Thái Cực quyền, nhưng là Đỗ Thừa Thái Cực quyền rõ ràng so với Diệp Nam Lăng càng thêm càng thêm tinh diệu.
Nhìn thấy chiêu thức tinh diệu của Đỗ Thừa, Diệp Nam Lăng đã sớm dừng thân đến xem, đợi cho Đỗ Thừa múa xong. Hắn lúc này mới hết sức ngạc nhiên hướng phía Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, cháu là học Thái Cực từ nhà nào, so với ta bộ này Trần gia Thái Cực tinh thâm một ít?"
Đỗ Thừa cũng dừng tay lại, mỉm cười nói: “Cháu cũng không biết, đây là cháu vài ngày trước cùng một sư phụ luyện, để lão gia tử chê cười rồi".
“Danh sư chưa chắc xuất cao đồ, chúng cùng luyện tiếp chứ, thế nào?"
Diệp Nam Lăng đối với bộ Thái Cực kia của Đỗ Thừa hiển nhiên là mười phần có hứng thú, liền nói với Đỗ Thừa.
"Vâng".
Đỗ Thừa đương nhiên đồng ý, trực tiếp cùng Diệp Nam Lăng luyện Thái Cực.
/265
|