Dương Miên Miên ngồi ở đó cười, nhưng Kinh Sở thì không cười nổi. Anh ra lệnh Vũ Đào sắp xếp cho mọi người di tản, tránh thương vong khi bom nổ. Một mình anh ngồi chồm hổm trên nền đất tháo bom cho cô. Tay anh rất kiên định không cho thấy anh có mảy may lo lắng.
Nói cho cùng, phá dỡ bom mìn mãi mãi là phía trước đơn giản, phía sau khó vô cùng. Bằng không, tại sao trong mỗi vở kịch truyền hình đến thời điểm mấu chốt lại ca thán một đống tình cảm?
Dương Miên Miên tự nhiên nảy ra ý nghĩ xấu: Nếu đến lúc đó, anh sẽ nói với cô điều gì đây?
Kinh Sở hỏi nhanh một câu: “Cắt sợi nào?”
“ … Anh hỏi tôi?”
“Ừ!”
“…” Sặc, tại sao anh không phản ứng theo lẽ thường, cô đang chờ mong điều đó mà, “Anh cho rằng tôi sẽ biết?”
Kinh Sở liếc cô một chút: “Không chắc, tuy rằng tôi không biết em đang giở trò quỷ gì, nhưng có một điều tôi chắc chắn, em không muốn chết. Nói nhanh, là cái nào?”
“… Đỏ!” Dương Miên Miên liếc nhìn xuống đống bom, mở miệng nói.
Bom rơi nước mắt lã chã: “(┳_┳)Thật là, người ta rất muốn được nổ tung nhưng cũng không muốn giết người, thật đáng ghét mà! Hix hix”
Áo bệnh nhân nghiêm mặt giáo huấn nó: “Em muốn nổ tung thì tìm nơi hữu ích mà nổ, ví như khai phá đường hầm này nọ! Giết người tuyệt đối không được!”
Bom: “ o(╯□╰)o Nhưng em được làm ra để nổ tung mà! Nếu em không tan tành, nghĩa là em sẽ chết! Là cuộc đời không viên mãn! Không muốn như thế! Không muốn như thế! Chỉ muốn nổ tung! Chỉ muốn nổ tung!”
Dương Miên Miên đột nhiên quay xuống hỏi Kinh Sở: “Bom sau khi tháo ra sẽ xử lý thế nào? Chôn? Hay vứt đi như rác rưởi?”
Kinh Sở ngạc nhiên nhìn cô: “Tìm một nơi an toàn sau đó kích hoạt nó!”
Bom: “…(⊙v⊙) Thật không? Vậy thì tốt quá! Muốn nổ tung, muốn nổ thật lớn …” Lời cuối cùng còn chưa dứt, đã bị Kinh Sở cắt đứt, rơi vào trạng thái hôn mê.
Kinh Sở giúp cô cởi áo bom ra: “Hiện tại, đến lượt tôi tính sổ với em …”
Dương Miên Miên đương nhiên đã chuẩn bị qua, lập tức ôm đầu, giả bộ bất tỉnh: “Đau đầu quá! Đau đầu quá!”
“… Em cứ giả vờ đi!”
Mặc kệ thế nào, vụ việc lần này coi như là một kết thúc có hậu. Ôn Hinh bình yên vô sự, Hồ Dật Lâm bị bắt chờ đợi sự trừng phạt của pháp luật.
Dương Miên Miên nằm viện thêm nửa tháng, bác sĩ vẫn yêu cầu cô phải nghỉ ngơi thật tốt, không được suy nghĩ quá nhiều. Lợi dụng cơ hội, cô xin trường nghỉ thêm để ở nhà tĩnh dưỡng, suy nghĩ xem đi kiếm việc làm thêm ở đâu.
Hết cách rồi, mấy ngày nằm viện, công việc bên cửa hàng tiện lợi cũng mất. 〒▽〒
Cô một tay cầm điện thoại di động chat với Liễu Ngọc, một tay vuốt đầu Hải Tặc, những ngày tháng được nghỉ ngơi vẫn là sung sướng nhất!
Dương Mị Mị: Xem xong tiểu thuyết rồi … Lại đói sách.
Xin hãy gọi tôi nữ hoàng tấn công: … Hôm qua chị mới đưa cho em 10 quyển đó! 8 triệu từ a!
Dương Mị Mị: Không còn cách nào khác, 1 phút em xem 3000 từ đó! Tốc độ đã chậm lắm rồi!
Xin hãy gọi tôi nữ hoàng tấn công: Trâu bò!
Dương Mị Mị: Là người chứ không phải trâu bò!
Liễu Ngọc cười ha hả, quay sang nói chuyện với Kinh Sở: “Đội trưởng, chơi với Miên Miên rất vui!”
“Cô viết báo cáo xong rồi?” Kinh Sở liếc cô một cái, Liễu Ngọc rụt cổ: “Vẫn chưa!”
“Vậy còn không mau viết!” Kinh Sở lần tìm bao thuốc lá, rồi ra khu vực hút thuốc. Anh không nghiện thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng cũng hút vài ba điếu.
Dương Miên Miên vừa xem tivi, vừa xem tiểu thuyết. Đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.
Kinh Sở: Sức khỏe khá hơn chưa?
Dương Mị Mị: Choáng váng, buồn nôn, muốn ói, cảm thấy giống như mất hết trí nhớ.
Kinh Sở: Vẫn còn đóng kịch sao?
Dương Mị Mị: Là não của tôi bị chấn động! Chấn động anh có hiểu không. Trong phim truyền hình, chấn động não là mất trí nhớ!
Kinh Sở: Mau sớm khỏe còn đi học. Đừng lơ là bài tập.
Dương Mị Mị: Tôi không cần đi học vẫn hơn bọn họ. Nè! Bên cảnh sát cần tạp vụ đúng không?
Kinh Sở: … Đừng lộn xộn … lo học đi!
Dương Mị Mị: Tôi đây có thể nấu nướng, quét dọn ... Có cần người không? Bây giờ nếu không tìm được việc là không có cơm ăn!
Kinh Sở ngẩn người, nhớ lại cô đêm hôm khuya khoắt vẫn làm việc trong cửa hàng tiện lợi. Cô đứng ở quầy thu ngân làm bài tập. Đèn neon phản chiếu gương mặt của cô, trắng không còn hạt máu.
Thẳng thắn mà nói, anh cũng có chút chút lòng thương hại. Nhìn thấy nạn nhân thê thảm trong các vụ án. Những người bị hại đó không có lỗi, chỉ là do số mệnh của bọn họ đến lúc phải gặp họa.
Đối với phụ nữ, loại cảm xúc này rất nhỏ, khi anh quen bạn gái có thể tính cách mỗi người mỗi khác, nhưng tất cả anh đều huống đến chuyện kết hôn sau này. Do vậy, anh luôn mong muốn người bạn đời của mình có thể độc lập và kiên cường. Dù sao trong một thời điểm nào đó họ xảy ra chuyện nhưng anh lại không thể ở bên cạnh họ.
Nhưng đối với Dương Miên Miên, cảm giác thương tiếc này lại hoàn toàn khác, không rõ ràng. Chỉ là anh rất muốn quan tâm cô, cho dù tính của cô rất xấu nhưng anh vẫn kiên nhẫn, nhường nhịn cô.
Có thể do tuổi cô còn quá nhỏ. Kinh Sở tự nói với bản thân, vì vậy anh luôn nghĩ cách giúp đỡ mà không làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Kinh Sở: Biết dọn dẹp vệ sinh không?
Dương Mị Mị: A! Anh muốn thuê giúp việc theo giờ sao, theo giá thị trường nhé, 30 đồng một giờ.
Kinh Sở: Đã từng làm qua sao?
Dương Mị Mị: Chỉ làm có một ngày. 〒▽〒. Bà chủ nhà đó thấy tôi xinh đẹp, sợ tôi rù quyến chồng bà ta nên ngay sau đó cho tôi nghỉ việc.
Kinh Sở không nhịn được cười. Nghĩ lại dáng vẻ của cô, nhan sắc của Dương Miên Miên thật sự ít ai dám đặt cô để ở trong nhà.
Dương Miên Miên vẫn còn đang kể lể những “bất bình” mà cô gặp phải.
Dương Mị Mị: Làm giáo viên dạy kèm cũng vậy, tôi cũng bị cho nghỉ việc mấy lần. Không phải tôi dạy không tốt, chỉ bởi vì ba của cô học sinh cứ tặng tôi trái cây, đồ dùng này nọ. Sa thải!
Vất vả lắm mới tìm được bà mẹ độc thân. Vậy mà vẫn bị cho nghỉ việc, bà ta sợ câu dẫn con trai bà ta, làm cho nó sớm dính vào chuyện yêu đương.
Vì vậy, tôi chỉ còn cách làm bài tập giúp người ta thôi!
Người quá xinh đẹp rất khổ anh có hiểu không?
Kinh Sở: Em nói cũng có lý, tôi cũng đâu dám để em vào nhà tôi. Lỡ mọi người nhìn thấy, hiểu lầm đều không tốt!
Dương Mị Mị: Nè nè! Tôi tuyệt đối tin rằng bạn gái anh là người thấu tình đạt lý. Cô ấy lại còn xinh đẹp như vậy! Không có gì để lo lắng! Tôi chỉ mới 17 tuổi! Ngực phẳng a!
Kinh Sở: Không phải chuyện này, chúng tôi đã chia tay rồi.
Dương Mị Mị: Đừng buồn! Thế gian này nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ. Tôi đã nói với anh phải quan tâm bạn gái của mình hơn, vậy mà vẫn bị người khác cướp mất.
Kinh Sở dở khóc dở cười, giải thích với cô: Chúng tôi chia tay là chia tay, không bởi vì có người khác xen vào. Chỉ là không hợp nhau mà thôi!
Dương Mị Mị: Cái gì gọi là không hợp?
Kinh Sở: Quan điểm của chúng tôi trên phương diện hôn nhân không có cách nào thỏa hiệp, nên chia tay.
Dương Mị Mị: Vẫn không hiểu. Nếu yêu nhau, chia tay không phải rất đáng tiếc sao?
Kinh Sở: Đúng, rất đáng tiếc.
Anh cho rằng vấn đề này không cần thảo luận quá sâu với Dương Miên Miên, nên anh chuyển đề tài, nói vào chuyện chính.
Kinh Sở: Mỗi ngày em tan học lúc 5 giờ, tôi thường 7 giờ hơn mới tan sở. Vậy em giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, tưới cây ngoài ban công, đi siêu thị mua thức ăn. Tiền lẻ tôi để trong ngăn tủ đặt ở gần cửa ra vào.
Khi tôi về sẽ đưa em đi học, 10 giờ học xong em có thể đi tàu điện ngầm trở về. Nếu phải tăng ca, tôi sẽ báo em, xong việc là có thể về nhà.
Mỗi ngày 50 đồng, một tuần làm 5 ngày, cuối tuần không cần làm.
Dương Mị Mị:
Kinh Sở: Ngày hôm nay tan sở sẽ đưa em chìa khóa nhà tôi.
Dương Mị Mị: Được! Có điều … khi nào anh dạy tôi học võ?
Kinh Sở: Lúc này em không mất trí nhớ à? Ha Ha Ha.
Vào lúc ấy, Kinh Sở hoàn toàn không hề nghĩ đến, anh quyết định việc này đồng nghĩa với chuyện cho phép một người có thể can dự vào cuộc sống riêng tư của anh. Hơn nữa điều này vốn dĩ không gọi là làm công, cái này gọi là bạn gái. _(:3∠)_
Dù sao, lúc đó nhà anh cũng có một thím giúp việc, mỗi ngày phụ trách dọn dẹp, một tuần chỉ làm ba ngày.
Sống nhàn rỗi thì sẽ không có cơm ăn, Dương Miên Miên chỉ còn cách mau mau chóng chóng nhận phần công việc này. Kinh Sở đưa cô địa chỉ cùng chìa khóa nhà, tan học cô đến nhà anh dọn vệ sinh.
Đến nhà Kinh Sở là đúng 5 giờ rưỡi, khi cô mở cửa vào nhà, tay nắm ỗ khóa cực kỳ ngạc nhiên: “ Σ(°△° )︴ chị là ai! Làm sao cô lại có chìa khóa nhà chúng tôi?”
“Đương nhiên là người khác đưa!”
Khóa: “Σ(っ°Д°; )っ… Mau mau mau đến đây! Chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì xảy ra?” Nghe thấy tiếng khóa cửa kêu lên sợ hãi, “mấy bạn nhỏ” trong nhà, dồn dập ló đầu ra.
Dương Miên Miên chống nạnh: “Không có gì! Kinh Sở thuê chị qua đây quét dọn nhà cửa, có chỗ nào không thoải mái, mau mau nói chị nghe!”
“Trời! Là thật hay đùa! Chị còn chưa trưởng thành đó! Kinh Sở bóc lột sức lao động sao?”
“Quan trọng là, Thật là đẹp nhe! Xinh đẹp hơn La Bùi Bùi nhiều!”
“Chờ đã! Mọi người đi lệch hướng rồi! Then chốt là, tại sao chị ta có thể nghe tiếng chúng ta nói chuyện?”
Binh tướng ồn ào một thôi một hồi, Dương Miên Miên thật sự đang dần mất kiên nhẫn, chúng nói mới cho ra đáp án: “Kinh Sở thuê một cô bé quái dị à! Người xấu a!”
“Cuối cùng bọn em có muốn dọn dẹp không?”
“Muốn muốn muốn!”
“A! Chỗ này thật dơ dáy quá, lau rửa cho em đi!” Tiếng la từ trong bệ gạch men phía nhà bếp.
“Hoa muốn uống nước chị ơi!”, chậu hoa trên ban công không chịu lép vế.
“Quần áo! Quần áo! Quần áo bỏ hết vào đây!” Máy giặt van xin.
“Đừng gấp gáp, từng em từng em, đầu tiên chị giặt quần áo trước!”
Giặt xong quần áo, quét nhà, lau nhà. Sau đó, xuống lầu mua thức ăn. Trong tòa nhà này có một siêu thị khá lớn, Kinh Sở thường đến đó mua thức ăn.
Dương Miên Miên cầm tờ ghi chú Kinh Sở để trên tủ lạnh, cứ như thế mà làm theo. Tờ ghi chú xúc động: “Aizza, Kinh Sở nhà chúng em là người tốt nhất. Bây giờ lại đang độc thân. Bọn em vẫn buồn vì anh chưa lấy được vợ. Miên Miên, hay chị suy nghĩ việc này một chút đi.”
“Hả?”, Dương Miên Miên cười phun nước miếng, “Bọn em nhiều chuyện thật.”
Vừa nghĩ Kinh Sở mỗi ngày bị đám nhỏ này thảo luận việc cưới vợ. Hình ảnh thật mỹ lệ mà!
Có điều … “Bọn em cho chị biết xem có gì đáng để chị cân nhắc đây?”
Vừa dọn dẹp, vừa tám chuyện với đống đồ trong nhà Kinh Sở.
Tấm gương: “Anh ấy rất đẹp trai (⊙v⊙)”. Chị đẹp hơn đây!
Tạ tay: “Anh ấy có vóc dáng rất chuẩn (⊙v⊙)" Cô ngực phẳng.
Bóp tiền: “Anh ấy có rất nhiều tiền(⊙v⊙)" Cô nghèo rớt mồng tơi.
Sofa: “Anh ấy sẽ chăm sóc cho chị rất tốt (⊙v⊙)" Vấn đề này đáng để suy nghĩ.
Nồi cơm điện: “Anh ấy sẽ nấu cơm cho chị (⊙v⊙)" Cái này là rất tốt nhe!
Giường: “Tóm lại, sức khỏe phi thường, vóc dáng đẹp trai, ôn nhu hiền lành, sẽ chăm sóc chị, đủ chưa?”
Lời vừa dứt, tất cả đều chìm trong yên tĩnh.
Dương Miên Miên: “Hả?” Cô cảm thấy gương mặt mình nóng bừng, qua một lúc lâu, làm như không có chuyện gì xảy ra, “Chị vẫn là vị thành niên, bọn em không nể mặt sao?”
“Nể mặt thì coi như ăn cơm không chắc luôn!”
“Bọn em ủng hộ chị!”
“Độc thân lâu như vậy, bọn em cũng lo lắng anh ấy sinh ra suy nghĩ lệch lạc!”
“Anh ấy thật sự rất tốt, Miên Miên chị thật sự không động lòng sao?”
Dương Miên Miên lấy quần áo ra khỏi máy giặt: “Bọn em phản chiến nhanh thật, anh ấy mới chia tay bạn gái.”
Câu nói này khiến cả nhà yên lặng một hồi, hơn nửa ngày mới nói:
“Bọn em không cho rằng anh ấy yêu La Bùi Bùi.”
“Lúc gọi điện thoại, bọn em cũng nghe được!”
“Có thích hay không, bọn em là người biết rõ nhất!”
“Lúc chia tay em không thấy anh ấy đau khổ quá!”
Dương Miên Miên hừ một tiếng: “Vậy chứng tỏ anh ấy bạc tình!”
“Thế nhưng lúc anh ấy cứu chị, ánh mắt của anh ấy nhìn chị rất ấm áp đó.” Lên tiếng lúc này chính là chiếc áo sơ mi của anh, nó tung bay ở ban công, âm thanh nhỏ bé.
Dương Miên Miên tức không nói được lời nào.
“Tách tách tách.” Tiếng chiếc điện thoại di động vàng óng vừa mới được sửa, vui sướng gọi cô: “Miên Miên ơi! Kinh Sở gửi tin nhắn!”
Cô thả xuống miếng rửa chén, mở ra đọc tin. Kinh Sở hỏi cô có muốn đến dùng bữa tiệc chúc mừng cùng tổ anh không?
Có thể được bữa cơm miễn phí, cô chớp ngay thời cơ trả lời: “Nói với anh ấy là được!”
Điện thoại tự nhảy ra ký tự, gửi tin nhắn: “Miên Miên, ở trước mặt chị em mới dám làm như vậy thôi nhé! Tuyệt đối không dám làm chuyện bát quái sau lưng chị.”
“Bọn em dám sao?”
“Trong tình huống bình thường, bọn em không bao giờ làm trái ý chủ nhân.” Điện thoại di động gửi tin nhắn, lại vui vẻ nói. “Miên Miên, Kinh Sở gửi tin nhắn báo anh ấy sẽ đến đón chị.”
Dương Miên Miên đột nhiên thấy tâm trạng của mình bay bổng lạ thường.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc do Liễu Ngọc cùng Thường Nhạn sắp xếp, Kinh Sở chỉ quan tâm việc thanh toán.
Anh để bọn họ đến đó trước, còn anh quay về nhà đón Miên Miên, cô mặc bộ đồng phục Nhất Trung khá rộng, rõ ràng là không vừa người. Trên trán cô vẫn còn tấm gạc băng vết thương: “Đi đâu ăn cơm?”
“Để tôi xem xem … Đường Nhất Phẩm.” Liễu Ngọc vừa gừi tin nhắn qua, Kinh Sở lái xe đến khu vực gần đó, “Bên kia là đường dành riêng cho người đi bộ, không đậu xe được. Chúng ta đi bộ qua đó.”
Dương Miên Miên không có ý kiến.
Đường dành riêng cho người đi bộ khá đông đúc, dòng người chen lấn nhau. Kinh Sở nhường cô đi chếch vào phía bên trong: “Lại đây, cẩn thận không bị người khác đẩy ra.”
Dương Miên Miên sóng đôi đi bên anh, anh cao hơn cô rất nhiều, vì vậy, một bên có anh chống đỡ, sẽ không có tên lưu manh dám cố ý sượt qua sàm sỡ cô.
Trước đây chưa từng có ai quan tâm không sao, bây giờ lại xuất hiện người chăm sóc cô tỉ mỉ như vậy, cô cảm thấy là lạ, ngẩng đầu nhìn vào gương mặt anh.
Gương mặt góc cạnh, vô cùng anh tuấn, đường nét rõ ràng, cô không thể diễn tả được nét đẹp của anh, nhưng lương tâm không kìm được phải thốt lên, anh thật sự rất hấp dẫn.
Chú ý tầm mắt của cô, Kinh Sở cúi đầu nhìn: “Choáng váng sao?”
“Một chút thôi!”
Kinh Sở suy nghĩ một chút, đỡ cánh tay của cô, giống như dắt một bà lão qua đường: “Vậy đi chầm chậm một chút!”
“…” cô không ngất chứ!
Nói cho cùng, phá dỡ bom mìn mãi mãi là phía trước đơn giản, phía sau khó vô cùng. Bằng không, tại sao trong mỗi vở kịch truyền hình đến thời điểm mấu chốt lại ca thán một đống tình cảm?
Dương Miên Miên tự nhiên nảy ra ý nghĩ xấu: Nếu đến lúc đó, anh sẽ nói với cô điều gì đây?
Kinh Sở hỏi nhanh một câu: “Cắt sợi nào?”
“ … Anh hỏi tôi?”
“Ừ!”
“…” Sặc, tại sao anh không phản ứng theo lẽ thường, cô đang chờ mong điều đó mà, “Anh cho rằng tôi sẽ biết?”
Kinh Sở liếc cô một chút: “Không chắc, tuy rằng tôi không biết em đang giở trò quỷ gì, nhưng có một điều tôi chắc chắn, em không muốn chết. Nói nhanh, là cái nào?”
“… Đỏ!” Dương Miên Miên liếc nhìn xuống đống bom, mở miệng nói.
Bom rơi nước mắt lã chã: “(┳_┳)Thật là, người ta rất muốn được nổ tung nhưng cũng không muốn giết người, thật đáng ghét mà! Hix hix”
Áo bệnh nhân nghiêm mặt giáo huấn nó: “Em muốn nổ tung thì tìm nơi hữu ích mà nổ, ví như khai phá đường hầm này nọ! Giết người tuyệt đối không được!”
Bom: “ o(╯□╰)o Nhưng em được làm ra để nổ tung mà! Nếu em không tan tành, nghĩa là em sẽ chết! Là cuộc đời không viên mãn! Không muốn như thế! Không muốn như thế! Chỉ muốn nổ tung! Chỉ muốn nổ tung!”
Dương Miên Miên đột nhiên quay xuống hỏi Kinh Sở: “Bom sau khi tháo ra sẽ xử lý thế nào? Chôn? Hay vứt đi như rác rưởi?”
Kinh Sở ngạc nhiên nhìn cô: “Tìm một nơi an toàn sau đó kích hoạt nó!”
Bom: “…(⊙v⊙) Thật không? Vậy thì tốt quá! Muốn nổ tung, muốn nổ thật lớn …” Lời cuối cùng còn chưa dứt, đã bị Kinh Sở cắt đứt, rơi vào trạng thái hôn mê.
Kinh Sở giúp cô cởi áo bom ra: “Hiện tại, đến lượt tôi tính sổ với em …”
Dương Miên Miên đương nhiên đã chuẩn bị qua, lập tức ôm đầu, giả bộ bất tỉnh: “Đau đầu quá! Đau đầu quá!”
“… Em cứ giả vờ đi!”
Mặc kệ thế nào, vụ việc lần này coi như là một kết thúc có hậu. Ôn Hinh bình yên vô sự, Hồ Dật Lâm bị bắt chờ đợi sự trừng phạt của pháp luật.
Dương Miên Miên nằm viện thêm nửa tháng, bác sĩ vẫn yêu cầu cô phải nghỉ ngơi thật tốt, không được suy nghĩ quá nhiều. Lợi dụng cơ hội, cô xin trường nghỉ thêm để ở nhà tĩnh dưỡng, suy nghĩ xem đi kiếm việc làm thêm ở đâu.
Hết cách rồi, mấy ngày nằm viện, công việc bên cửa hàng tiện lợi cũng mất. 〒▽〒
Cô một tay cầm điện thoại di động chat với Liễu Ngọc, một tay vuốt đầu Hải Tặc, những ngày tháng được nghỉ ngơi vẫn là sung sướng nhất!
Dương Mị Mị: Xem xong tiểu thuyết rồi … Lại đói sách.
Xin hãy gọi tôi nữ hoàng tấn công: … Hôm qua chị mới đưa cho em 10 quyển đó! 8 triệu từ a!
Dương Mị Mị: Không còn cách nào khác, 1 phút em xem 3000 từ đó! Tốc độ đã chậm lắm rồi!
Xin hãy gọi tôi nữ hoàng tấn công: Trâu bò!
Dương Mị Mị: Là người chứ không phải trâu bò!
Liễu Ngọc cười ha hả, quay sang nói chuyện với Kinh Sở: “Đội trưởng, chơi với Miên Miên rất vui!”
“Cô viết báo cáo xong rồi?” Kinh Sở liếc cô một cái, Liễu Ngọc rụt cổ: “Vẫn chưa!”
“Vậy còn không mau viết!” Kinh Sở lần tìm bao thuốc lá, rồi ra khu vực hút thuốc. Anh không nghiện thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng cũng hút vài ba điếu.
Dương Miên Miên vừa xem tivi, vừa xem tiểu thuyết. Đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.
Kinh Sở: Sức khỏe khá hơn chưa?
Dương Mị Mị: Choáng váng, buồn nôn, muốn ói, cảm thấy giống như mất hết trí nhớ.
Kinh Sở: Vẫn còn đóng kịch sao?
Dương Mị Mị: Là não của tôi bị chấn động! Chấn động anh có hiểu không. Trong phim truyền hình, chấn động não là mất trí nhớ!
Kinh Sở: Mau sớm khỏe còn đi học. Đừng lơ là bài tập.
Dương Mị Mị: Tôi không cần đi học vẫn hơn bọn họ. Nè! Bên cảnh sát cần tạp vụ đúng không?
Kinh Sở: … Đừng lộn xộn … lo học đi!
Dương Mị Mị: Tôi đây có thể nấu nướng, quét dọn ... Có cần người không? Bây giờ nếu không tìm được việc là không có cơm ăn!
Kinh Sở ngẩn người, nhớ lại cô đêm hôm khuya khoắt vẫn làm việc trong cửa hàng tiện lợi. Cô đứng ở quầy thu ngân làm bài tập. Đèn neon phản chiếu gương mặt của cô, trắng không còn hạt máu.
Thẳng thắn mà nói, anh cũng có chút chút lòng thương hại. Nhìn thấy nạn nhân thê thảm trong các vụ án. Những người bị hại đó không có lỗi, chỉ là do số mệnh của bọn họ đến lúc phải gặp họa.
Đối với phụ nữ, loại cảm xúc này rất nhỏ, khi anh quen bạn gái có thể tính cách mỗi người mỗi khác, nhưng tất cả anh đều huống đến chuyện kết hôn sau này. Do vậy, anh luôn mong muốn người bạn đời của mình có thể độc lập và kiên cường. Dù sao trong một thời điểm nào đó họ xảy ra chuyện nhưng anh lại không thể ở bên cạnh họ.
Nhưng đối với Dương Miên Miên, cảm giác thương tiếc này lại hoàn toàn khác, không rõ ràng. Chỉ là anh rất muốn quan tâm cô, cho dù tính của cô rất xấu nhưng anh vẫn kiên nhẫn, nhường nhịn cô.
Có thể do tuổi cô còn quá nhỏ. Kinh Sở tự nói với bản thân, vì vậy anh luôn nghĩ cách giúp đỡ mà không làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Kinh Sở: Biết dọn dẹp vệ sinh không?
Dương Mị Mị: A! Anh muốn thuê giúp việc theo giờ sao, theo giá thị trường nhé, 30 đồng một giờ.
Kinh Sở: Đã từng làm qua sao?
Dương Mị Mị: Chỉ làm có một ngày. 〒▽〒. Bà chủ nhà đó thấy tôi xinh đẹp, sợ tôi rù quyến chồng bà ta nên ngay sau đó cho tôi nghỉ việc.
Kinh Sở không nhịn được cười. Nghĩ lại dáng vẻ của cô, nhan sắc của Dương Miên Miên thật sự ít ai dám đặt cô để ở trong nhà.
Dương Miên Miên vẫn còn đang kể lể những “bất bình” mà cô gặp phải.
Dương Mị Mị: Làm giáo viên dạy kèm cũng vậy, tôi cũng bị cho nghỉ việc mấy lần. Không phải tôi dạy không tốt, chỉ bởi vì ba của cô học sinh cứ tặng tôi trái cây, đồ dùng này nọ. Sa thải!
Vất vả lắm mới tìm được bà mẹ độc thân. Vậy mà vẫn bị cho nghỉ việc, bà ta sợ câu dẫn con trai bà ta, làm cho nó sớm dính vào chuyện yêu đương.
Vì vậy, tôi chỉ còn cách làm bài tập giúp người ta thôi!
Người quá xinh đẹp rất khổ anh có hiểu không?
Kinh Sở: Em nói cũng có lý, tôi cũng đâu dám để em vào nhà tôi. Lỡ mọi người nhìn thấy, hiểu lầm đều không tốt!
Dương Mị Mị: Nè nè! Tôi tuyệt đối tin rằng bạn gái anh là người thấu tình đạt lý. Cô ấy lại còn xinh đẹp như vậy! Không có gì để lo lắng! Tôi chỉ mới 17 tuổi! Ngực phẳng a!
Kinh Sở: Không phải chuyện này, chúng tôi đã chia tay rồi.
Dương Mị Mị: Đừng buồn! Thế gian này nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ. Tôi đã nói với anh phải quan tâm bạn gái của mình hơn, vậy mà vẫn bị người khác cướp mất.
Kinh Sở dở khóc dở cười, giải thích với cô: Chúng tôi chia tay là chia tay, không bởi vì có người khác xen vào. Chỉ là không hợp nhau mà thôi!
Dương Mị Mị: Cái gì gọi là không hợp?
Kinh Sở: Quan điểm của chúng tôi trên phương diện hôn nhân không có cách nào thỏa hiệp, nên chia tay.
Dương Mị Mị: Vẫn không hiểu. Nếu yêu nhau, chia tay không phải rất đáng tiếc sao?
Kinh Sở: Đúng, rất đáng tiếc.
Anh cho rằng vấn đề này không cần thảo luận quá sâu với Dương Miên Miên, nên anh chuyển đề tài, nói vào chuyện chính.
Kinh Sở: Mỗi ngày em tan học lúc 5 giờ, tôi thường 7 giờ hơn mới tan sở. Vậy em giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, tưới cây ngoài ban công, đi siêu thị mua thức ăn. Tiền lẻ tôi để trong ngăn tủ đặt ở gần cửa ra vào.
Khi tôi về sẽ đưa em đi học, 10 giờ học xong em có thể đi tàu điện ngầm trở về. Nếu phải tăng ca, tôi sẽ báo em, xong việc là có thể về nhà.
Mỗi ngày 50 đồng, một tuần làm 5 ngày, cuối tuần không cần làm.
Dương Mị Mị:
Kinh Sở: Ngày hôm nay tan sở sẽ đưa em chìa khóa nhà tôi.
Dương Mị Mị: Được! Có điều … khi nào anh dạy tôi học võ?
Kinh Sở: Lúc này em không mất trí nhớ à? Ha Ha Ha.
Vào lúc ấy, Kinh Sở hoàn toàn không hề nghĩ đến, anh quyết định việc này đồng nghĩa với chuyện cho phép một người có thể can dự vào cuộc sống riêng tư của anh. Hơn nữa điều này vốn dĩ không gọi là làm công, cái này gọi là bạn gái. _(:3∠)_
Dù sao, lúc đó nhà anh cũng có một thím giúp việc, mỗi ngày phụ trách dọn dẹp, một tuần chỉ làm ba ngày.
Sống nhàn rỗi thì sẽ không có cơm ăn, Dương Miên Miên chỉ còn cách mau mau chóng chóng nhận phần công việc này. Kinh Sở đưa cô địa chỉ cùng chìa khóa nhà, tan học cô đến nhà anh dọn vệ sinh.
Đến nhà Kinh Sở là đúng 5 giờ rưỡi, khi cô mở cửa vào nhà, tay nắm ỗ khóa cực kỳ ngạc nhiên: “ Σ(°△° )︴ chị là ai! Làm sao cô lại có chìa khóa nhà chúng tôi?”
“Đương nhiên là người khác đưa!”
Khóa: “Σ(っ°Д°; )っ… Mau mau mau đến đây! Chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì xảy ra?” Nghe thấy tiếng khóa cửa kêu lên sợ hãi, “mấy bạn nhỏ” trong nhà, dồn dập ló đầu ra.
Dương Miên Miên chống nạnh: “Không có gì! Kinh Sở thuê chị qua đây quét dọn nhà cửa, có chỗ nào không thoải mái, mau mau nói chị nghe!”
“Trời! Là thật hay đùa! Chị còn chưa trưởng thành đó! Kinh Sở bóc lột sức lao động sao?”
“Quan trọng là, Thật là đẹp nhe! Xinh đẹp hơn La Bùi Bùi nhiều!”
“Chờ đã! Mọi người đi lệch hướng rồi! Then chốt là, tại sao chị ta có thể nghe tiếng chúng ta nói chuyện?”
Binh tướng ồn ào một thôi một hồi, Dương Miên Miên thật sự đang dần mất kiên nhẫn, chúng nói mới cho ra đáp án: “Kinh Sở thuê một cô bé quái dị à! Người xấu a!”
“Cuối cùng bọn em có muốn dọn dẹp không?”
“Muốn muốn muốn!”
“A! Chỗ này thật dơ dáy quá, lau rửa cho em đi!” Tiếng la từ trong bệ gạch men phía nhà bếp.
“Hoa muốn uống nước chị ơi!”, chậu hoa trên ban công không chịu lép vế.
“Quần áo! Quần áo! Quần áo bỏ hết vào đây!” Máy giặt van xin.
“Đừng gấp gáp, từng em từng em, đầu tiên chị giặt quần áo trước!”
Giặt xong quần áo, quét nhà, lau nhà. Sau đó, xuống lầu mua thức ăn. Trong tòa nhà này có một siêu thị khá lớn, Kinh Sở thường đến đó mua thức ăn.
Dương Miên Miên cầm tờ ghi chú Kinh Sở để trên tủ lạnh, cứ như thế mà làm theo. Tờ ghi chú xúc động: “Aizza, Kinh Sở nhà chúng em là người tốt nhất. Bây giờ lại đang độc thân. Bọn em vẫn buồn vì anh chưa lấy được vợ. Miên Miên, hay chị suy nghĩ việc này một chút đi.”
“Hả?”, Dương Miên Miên cười phun nước miếng, “Bọn em nhiều chuyện thật.”
Vừa nghĩ Kinh Sở mỗi ngày bị đám nhỏ này thảo luận việc cưới vợ. Hình ảnh thật mỹ lệ mà!
Có điều … “Bọn em cho chị biết xem có gì đáng để chị cân nhắc đây?”
Vừa dọn dẹp, vừa tám chuyện với đống đồ trong nhà Kinh Sở.
Tấm gương: “Anh ấy rất đẹp trai (⊙v⊙)”. Chị đẹp hơn đây!
Tạ tay: “Anh ấy có vóc dáng rất chuẩn (⊙v⊙)" Cô ngực phẳng.
Bóp tiền: “Anh ấy có rất nhiều tiền(⊙v⊙)" Cô nghèo rớt mồng tơi.
Sofa: “Anh ấy sẽ chăm sóc cho chị rất tốt (⊙v⊙)" Vấn đề này đáng để suy nghĩ.
Nồi cơm điện: “Anh ấy sẽ nấu cơm cho chị (⊙v⊙)" Cái này là rất tốt nhe!
Giường: “Tóm lại, sức khỏe phi thường, vóc dáng đẹp trai, ôn nhu hiền lành, sẽ chăm sóc chị, đủ chưa?”
Lời vừa dứt, tất cả đều chìm trong yên tĩnh.
Dương Miên Miên: “Hả?” Cô cảm thấy gương mặt mình nóng bừng, qua một lúc lâu, làm như không có chuyện gì xảy ra, “Chị vẫn là vị thành niên, bọn em không nể mặt sao?”
“Nể mặt thì coi như ăn cơm không chắc luôn!”
“Bọn em ủng hộ chị!”
“Độc thân lâu như vậy, bọn em cũng lo lắng anh ấy sinh ra suy nghĩ lệch lạc!”
“Anh ấy thật sự rất tốt, Miên Miên chị thật sự không động lòng sao?”
Dương Miên Miên lấy quần áo ra khỏi máy giặt: “Bọn em phản chiến nhanh thật, anh ấy mới chia tay bạn gái.”
Câu nói này khiến cả nhà yên lặng một hồi, hơn nửa ngày mới nói:
“Bọn em không cho rằng anh ấy yêu La Bùi Bùi.”
“Lúc gọi điện thoại, bọn em cũng nghe được!”
“Có thích hay không, bọn em là người biết rõ nhất!”
“Lúc chia tay em không thấy anh ấy đau khổ quá!”
Dương Miên Miên hừ một tiếng: “Vậy chứng tỏ anh ấy bạc tình!”
“Thế nhưng lúc anh ấy cứu chị, ánh mắt của anh ấy nhìn chị rất ấm áp đó.” Lên tiếng lúc này chính là chiếc áo sơ mi của anh, nó tung bay ở ban công, âm thanh nhỏ bé.
Dương Miên Miên tức không nói được lời nào.
“Tách tách tách.” Tiếng chiếc điện thoại di động vàng óng vừa mới được sửa, vui sướng gọi cô: “Miên Miên ơi! Kinh Sở gửi tin nhắn!”
Cô thả xuống miếng rửa chén, mở ra đọc tin. Kinh Sở hỏi cô có muốn đến dùng bữa tiệc chúc mừng cùng tổ anh không?
Có thể được bữa cơm miễn phí, cô chớp ngay thời cơ trả lời: “Nói với anh ấy là được!”
Điện thoại tự nhảy ra ký tự, gửi tin nhắn: “Miên Miên, ở trước mặt chị em mới dám làm như vậy thôi nhé! Tuyệt đối không dám làm chuyện bát quái sau lưng chị.”
“Bọn em dám sao?”
“Trong tình huống bình thường, bọn em không bao giờ làm trái ý chủ nhân.” Điện thoại di động gửi tin nhắn, lại vui vẻ nói. “Miên Miên, Kinh Sở gửi tin nhắn báo anh ấy sẽ đến đón chị.”
Dương Miên Miên đột nhiên thấy tâm trạng của mình bay bổng lạ thường.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc do Liễu Ngọc cùng Thường Nhạn sắp xếp, Kinh Sở chỉ quan tâm việc thanh toán.
Anh để bọn họ đến đó trước, còn anh quay về nhà đón Miên Miên, cô mặc bộ đồng phục Nhất Trung khá rộng, rõ ràng là không vừa người. Trên trán cô vẫn còn tấm gạc băng vết thương: “Đi đâu ăn cơm?”
“Để tôi xem xem … Đường Nhất Phẩm.” Liễu Ngọc vừa gừi tin nhắn qua, Kinh Sở lái xe đến khu vực gần đó, “Bên kia là đường dành riêng cho người đi bộ, không đậu xe được. Chúng ta đi bộ qua đó.”
Dương Miên Miên không có ý kiến.
Đường dành riêng cho người đi bộ khá đông đúc, dòng người chen lấn nhau. Kinh Sở nhường cô đi chếch vào phía bên trong: “Lại đây, cẩn thận không bị người khác đẩy ra.”
Dương Miên Miên sóng đôi đi bên anh, anh cao hơn cô rất nhiều, vì vậy, một bên có anh chống đỡ, sẽ không có tên lưu manh dám cố ý sượt qua sàm sỡ cô.
Trước đây chưa từng có ai quan tâm không sao, bây giờ lại xuất hiện người chăm sóc cô tỉ mỉ như vậy, cô cảm thấy là lạ, ngẩng đầu nhìn vào gương mặt anh.
Gương mặt góc cạnh, vô cùng anh tuấn, đường nét rõ ràng, cô không thể diễn tả được nét đẹp của anh, nhưng lương tâm không kìm được phải thốt lên, anh thật sự rất hấp dẫn.
Chú ý tầm mắt của cô, Kinh Sở cúi đầu nhìn: “Choáng váng sao?”
“Một chút thôi!”
Kinh Sở suy nghĩ một chút, đỡ cánh tay của cô, giống như dắt một bà lão qua đường: “Vậy đi chầm chậm một chút!”
“…” cô không ngất chứ!
/153
|