Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 74: Tìm người

/153


Bến xe ở thị trấn có vẻ tấp nập hơn lúc hai người còn ở nhà ga thành phố, khi đến nơi đã giữa trưa, bụng đói còn cào, Đặng Mạn Linh muốn đi ăn gì trước, Dương Miên Miên không có ý kiến.

Thế nhưng xung quanh bến xe lại chẳng tìm được một chỗ ăn cơm, Dương Miên Miên thở dài: “Thôi, quên đi, vậy để tớ gọi cho cảnh sát trước đã.”

Cảnh sát trước đó đã gọi điện thoại cho cô, báo với cô có người đến đón, đừng đi lung tung. Đáng tiếc tín hiệu ở đây ko tốt lắm, cô đành phải đi một quãng xa mới gọi được điện thoại lại cho đối phương.

Nhận cuộc gọi là một người đàn ông khá thô lỗ, giọng nói lớn đến mức khiến cô nhức hết lỗ tai: “Mấy đứa con nít ranh đến chỉ thêm phiền phức. Nếu không phải Kinh Sở đặc biệt nhờ cậy tôi, tôi còn không muốn trả lời mấy đứa nữa! Tôi không rảnh mang xe đến đón, tự đón xe qua đây!”

Dương Miên Miên bĩu môi, trong lòng không mấy vui vẻ, có điều cô hiểu chuyện này chỉ tổ gây thêm phiền phức cho họ nên đành phải nhẫn nhịn, không dám hé răng.

Chờ khi mọi việc kết thúc, nằm trên giường sẽ ép Kinh Sở tra hỏi xem có phải cô chỉ là người thích gây họa hay không? ╭(╯^╰)╮

Điện thoại còn chưa gọi xong, đã nghe thấy tiếng balo hét lớn: “Miên Miên, nhìn qua bên kia!”

Dương Miên Miên cúp điện thoại, quay đầu lại, chợt thấy Đặng Mạn Linh cùng một người đàn ông lằng nhà lằng nhằng, bên cạnh còn có người phụ nữ trung niên đang nói gì đó. Cô bước đến gần mới nghe rõ gã đàn ông nói: “Con nhóc con, dám trốn học, còn không mau nhanh chóng cùng ta quay về!”

Người phụ nữ ở một bên khuyên nhủ: “Con gái à, nghe lời ba ba, mau về nhà thôi!”

Đặng Mạn Linh sống chết cũng không theo bọn họ: “Tôi không quen biết mấy người! Mấy người nhận lầm người rồi!”

Đám đông thấy ồn ào liền bu đen bu đỏ, cũng chỉ nghĩ rằng là con cái trốn học bị cha mẹ bắt về nhà, nên đứng đó hóng hớt mà thôi, đôi khi phụ họa thêm vài câu: Con nít bây giờ càng ngày càng khó quản.

“Thả cô ta ra, tôi đã báo cảnh sát rồi!”, Dương Miên Miên chen vào đám người, kéo Đặng Mạn Linh ra đứng phía sau.

“Cháu chỉ là bạn học, chuyện nhà chúng tôi không đến lượt cháu xen vào, tôi đang dạy dỗ con gái của mình!”

“A!”, Dương Miên Miên cười cười, “Đừng nói mấy người không phải là cha mẹ của cậu ta, mà cho dù có đúng là thế cái cách các người dạy dỗ như vậy cũng đủ để tôi báo cảnh sát. Nhắc lại lần nữa, thả cậu ta ra, còn không tôi sẽ không khách sáo!”

“Oắt con …”, người đàn ông muốn nắm lấy tóc của Dương Miên Miên, nhưng cô nhanh hơn nắm dc bả vai hắn, đấm mạnh vào mũi, giơ chân đá vào đũng quần, động tác rất nhanh và chính xác, đúng là không lãng phí những tháng ngày khổ luyện.

Đặng Mạn Linh kinh ngạc ngẩn người.

“Táy máy tay chân, tôi sẽ tố cáo thêm tội ông quấy rối tình dục, bây giờ ông muốn đợi cảnh sát đến hay cút?”

Dù sao cũng ban ngày ban mặt, xung quanh lại còn nhiều người nên cặp vợ chồng kia dù bất mãn nhưng cũng không dám làm gì chỉ sợ Dương Miên Miên báo cảnh sát thật, do vậy chỉ lầm bầm trong miệng vài câu rồi đi.

Đặng Mạn Linh bị dọa sợ muốn ngất: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”

“Bọn buôn người”, Dương Miên Miên cảm giác mình đi theo cô ta là điều hoàn toàn đúng, “Đừng sợ! Không sao nữa rồi!”

Đặng Mạn Linh: “…”, Làm sao mà không sợ, cô thiếu một chút là bị bọn buôn người bắt cóc mà! Làm sao có thể bình tĩnh được 〒▽〒!

Từ đó về sau, Đặng Mạn Linh như con chim sợ cành cong, cứ ai đến hơi gần một chút là cô ta giật mình, ôm chặt lấy cánh tay của Dương Miên Miên.

Dương Miên Miên nhìn cô ta: “… Thật ra, cậu đừng lo lắng quá, số bọn chúng chiếm tỉ lệ rất nhỏ. Một nhà khoa học sau khi nghiên cứu đã kết luận một người sau khi gặp chuyện xui xẻo thì sẽ không còn gặp bất cứ xui xẻo gì nữa.”

Đặng Mạn Linh nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, một phút sau cô mới hoàn hồn: “Vậy tại sao lại có câu ‘Nhà dột gặp mưa’, vậy cái ông nhà khoa học ấy là ai?”

“Tớ!”, gương mặt Dương Miên Miên không biến sắc, gật đầu thừa nhận, “… Nhà khoa học tương lai”

Đặng Mạn Linh phì cười, cảm giác bình tĩnh hơn, không còn lo lắng như vừa rồi: “Cảm ơn cậu, Miên Miên!”

Dương Miên Miên quay đầu sang hướng khác, trạm xe buýt nhiệt tình: “Hai chị không phải đang đợi xe buýt sao, chuyến xe buýt kế tiếp cách sau đây 20 phút nữa.”

“…”, chuyện này mới không khoa học đây nè! Dương Miên Miên sờ cái bụng đang réo ùng ục, chỉ vào quán “mì qua cầu” cách đó ko xa: “Chúng ta ăn chút gì đi!”

Đặng Mạn Linh gật đầu, cô cũng đói bụng: “Ok!”

Hai người đi vào trong quán mì, mùi mì rất thơm, hai người vùi đầu ăn ngấu nghiến. Trong lúc ấy ngoài cửa cũng có bốn người bước vào, ba nữ một nam. Người đàn ông trông có vẻ thật thà chất phác, có một bác gái khá lớn tuổi, tính tình cởi mở, hai cô gái còn lại trông khá trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi mà thôi.

Dương Miên Miên còn chưa kịp phát hiện đã nghe Đặng Mạn Linh kêu lên một tiếng: “Chị?!”

Đặng Mạn Vân cũng sững người: “Linh Linh!”

Dương Miên Miên: “…”, không lời nào có thể diễn tả ‘vận may’ này của cô. Nếu nói đó là xui xẻo, vừa xuống xe liền tìm được người muốn tìm; luận may mắn, chưa tìm đến cảnh sát đã chạm trán được đám người này, chắc lần này bọn cô cũng không dễ thoát.

Cô vừa nâng chén mì vừa nghĩ, quả nhiên chỉ một chút khiêu chiến đã thấy có động lực hơn hẳn hơn.

Kinh Sở à, đừng trách em tự tìm phiền phức, chính bọn chúng tự tìm đến em mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô ăn chén mì qua cầu, cầm khăn tay lau miệng, cướp lời của Đặng Mạn Linh nói trước: “Dì Đặng không xong rồi, gọi điện thoại cho chị cũng không gọi được, vì vậy em và Linh Linh đành phải đến tìm chị. Chúng ta mau mau trở về thôi.”

Đặng Mạn Vân cũng thông minh, thừa gió bẻ măng, quay về phía đám người kia nói: “Tôi phải quay về gặp mẹ tôi rồi.”

Bọn người đó có chút khó xử, bác gái kia khuôn mặt tươi cười: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, em cháu mới đến đây, chi bằng cùng chúng ta đi dạo một chút.”

Đặng Mạn Linh cũng biết cách phối hợp: “Mẹ chúng tôi bây giờ đang trong bệnh viện, bảo chúng tôi đừng cuống là thế nào. Chị ơi mau về nhà, không sẽ không gặp được mẹ lần cuối …”, khi nói viền mắt cô hoe đỏ.

Nhưng Đặng Mạn Vân biết cứ điểm của bọn chúng, làm sao dễ dàng thả cô đi, thậm chí còn nghĩ cách làm sao để gạt luôn cả hai đứa bé này luôn, đặc biệt là các cô lại xinh đẹp như vậy, chào hàng chắc chắn sẽ đem lại hiệu quả cao.

Nghĩ đến đây, bọn họ liền lôi lôi kéo kéo bọn cô ra khỏi quán mì, Dương Miên Miên gửi đi một tin nhắn, không ngẩng đầu: “Mấy anh chị đi đâu, không phải nói chờ người đến đón sao?”

“Các cô còn đợi người sao?”, người đàn ông cảnh giác.

“Đúng, người thân!”, Dương Miên Miên kéo khóa balo, cho điện thoại vào đó, “Có điều anh ấy nói đang có việc, buổi tối mới có thể theo chúng tôi đi tìm người, tôi nói đã tìm được người rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Bác gái kia đẩy Đặng Mạn Vân một cái, cô ta đành khó khăn cất lời: “Chị bây giờ đang ở nhờ nhà một người bạn.”

Dương Miên Miên kéo tay Đặng Mạn Linh, giọng bình tĩnh: “Vậy thì chị đi qua đó đi, không phải chú Đặng nói muốn cám ơn cô ấy sao?”, cô lấy cùi chỏ huých vào Đặng Mạn Linh, cô ta ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, trong lòng hơi sợ hãi: “Miên Miên …”

“Không sao!”, Dương Miên Miên thấp giọng an ủi cô ta.

Các cô đi theo đám người kia, chen chúc trên con phố huyên náo, ven đường còn mua nội y, hai cái 10 đồng; còn có bán giày, đồng giá 30 đồng một đôi; rồi còn bán trang sức, vỏ điện thoại, rất náo nhiệt, rộn rộn ràng ràng.

Qua khỏi con phố là đến một ngõ nhỏ bẩn thỉu, có chó hoang đang lục tìm đồ ăn trong thùng rác, nhìn thấy bọn họ liền co giò chạy.

Khi bọn họ dừng chân tại địa điểm cần đến là một ngôi nhà cũ kỹ, kiểu nhà của thập kỷ trước, vách tường loang lổ, Đặng Mạn Linh trợn tròn mắt, há hốc mồm. Cô ta chưa từng nghĩ chị của mình phải ở một nơi như thế này.

Càng trố mắt nhìn đám người ở đây, trong vỏn vẹn 10 mét vuông sắp xếp mấy cái gường đôi, mỗi giường đều có người nằm, chậu rửa mặt thì xếp chồng chất ở dưới gầm giường.

Dương Miên Miên cũng là người nghèo, nhưng dù sao một đám người chen chúc trong một gian phòng chật hẹp thế này thì cô chưa thấy qua bao giờ, đám người của cô vừa đứng vào trong đã cảm thấy không thở nổi.

Khiến người ta đổ mồ hôi lạnh hơn đó chính là đám người này cực kỳ nhiệt tình, mỗi người đều muốn tiến lên nắm lấy tay các cô, hoan nghênh các cô, còn mời bọn cô ăn cơm, gạo khô cùng mấy cây cải xanh, ngay đến Dương Miên Miên còn không muốn ăn.

Đặng Mạn Linh lặng lẽ hỏi: “Chị, ngày thường chị cũng ăn cái này sao?”

Đặng Mạn Vân cười khổ, không biết giải thích cho cô em của mình như thế nào, cô vốn nghĩ em cô đã hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của cô, sẽ báo cảnh sát để cứu cô, không nghĩ tới lại còn ngu ngốc va vào đây.

Còn người bạn học kia của con bé, cảm thấy rất kỳ lạ.

“Em gái nghe chị nói, con người lúc nào cũng gặp phải sinh lão bệnh tử, nhưng cơ hội phát tài chỉ có một. Mẹ của em nhất định hi vọng em được vẻ vang, sống những tháng ngày thật tốt. Hơn nữa, hbây giờ mấy tên cho vay nặng lãi khá hung tợn, động một chút là vác dao vác kiếm”, một người trong nhóm lên tiếng hăm dọa, nỗ lực thuyết phục các cô đừng đi về, mà ở đây làm giàu.

Đặng Mạn Linh không hiểu mô tê gì cả, nháy mắt mấy cái. Đặng Mạn Vân nhỏ giọng nói nói: “Chị nói dối với bọn chúng cha mình mượn mấy triệu lãi suất cao, mẹ thì bệnh nặng … Chị sợ bọn chúng biết gia cảnh nhà mình, rồi quay ngược lại bắt cóc nhằm vơ vét của cải.”

“…”, chị ơi, thà để cho bọn chúng vơ vét, bằng không nó cũng vào tay mụ đàn bà kia thôi, Đặng Mạn Linh nghĩ đến vẫn còn thấy tức giận.

“Đến phiên mấy cô, thì thào gì đó?”, một cô thiếu nữ đứng bên cạnh nhìn bọn họ có chút bất mãn.

Ở đây, hành động của các cô không bị hạn chế, nhưng đi đâu cũng có người kè kè theo, không để các cô lạc đàn. Đồng thời ra sức dụ dỗ các cô vào ‘cuộc chơi’.

Họ giảng cho các cô cách xây dựng sự nghiệp, rồi nói về chuyện làm sao để có thật nhiều tiền. Có nhiều tiền có thể rước bạn gái về nhà trong hãnh diện, bla … bla … Tất cả đều là những chuyện viển vông.

Nhưng đáng sợ nhất vẫn ở chỗ năng lực sung mãng kia, thật giống như ở nơi đây người nào cũng chắc như bắp mình sắp phát tài đến nơi rồi, sớm muộn cũng sẽ trở thành đại phú hào. Người người luôn trong trạng thái chờ cá chép hóa rồng, chỉ đợi một chút gió nữa mà thôi.

Đây chính là điều đáng sợ của cái mà người ta hay gọi là ‘tẩy não’, người người đều nói như vậy, ở trong bầu khí cuồng nhiệt thế này, tất cả mọi người đều bị cảm hóa.

Nghe tới thì thật nực cười, giống như mọi người đều biết cổ phiếu nguy hiểm thế nào, nhưng vẫn cứ thế mà đâm đầu vào, cái này cũng giống như vậy, bầu không khí cuồng nhiệt này cảm hóa, như người đã mất đi lý trí. Hitler cũng giống như vậy, ông ta cũng áp dụng chiêu thức tẩy não, nhân dân Đức đều choáng váng, nhưng cuối cùng vẫn bị cảm hóa.

Đây là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Ở đây mỗi ngày Đặng Mạn Vân đều thật sự cảm thấy chấn động, nếu như cô không phải sinh ra trong một gia đình giàu có, nếu như cô sinh ra một gia đình bình thường như bọn họ , chắc chắn cô đã bị bọn chúng tẩy não, trở thành một trong những thành viên của chúng.

Đứng trên phương diện một người nghèo rớt mồng tơi chính hiệu, Dương Miên Miên nghe xong mấy lời này chỉ có một ý nghĩ duy nhất – NGU XUẨN.

Nơi này thật sự quá kinh khủng, cô không muốn ở đây quá lâu. Cô hơi thất vọng khi không tìm được manh mối gì có giá trị … tuy nhiên, đã tìm thấy người là tốt rồi.

“WC ở đâu?”, cô không muốn lãng phí thời gian ở mấy nơi như thế này, đành phải đánh nhanh rút gọn.

Phòng vệ sinh rất nhỏ và bẩn thỉu, rất nhiều người dùng chung một cái toilet. Dương Miên Miên kéo Đặng Mạn Linh và Đặng Mạn Vân vào trong, khóa trái cửa, ở đây chỉ có một cửa sổ nhỏ, vì vậy cô cũng không lo bị bọn chúng nghe lén.

Dương Miên Miên mở nắp bồn cầu, móc ra một cái túi, bên trong là chiếc điện thoại di động của cô: “〒▽〒 Miên Miên, nơi này hôi chết đi được, khi nào thì chúng ta có thể đi vậy???”

Đặng Mạn Vân sững người: “Điện thoại di động không phải bị bọn chúng tịch thu hết rồi sao?”

Vì phòng ngừa bọn họ báo cảnh sát, nên buộc thu lại toàn bộ điện thoại, muốn gọi điện thoại thì gọi trước mặt bọn chúng.

“Cái kia là mô hình thôi, em ‘mượn’ được trên đường”.

Khi Dương Miên Miên đi ngang qua cửa hàng bán điện thoại di động, mp3, cô ngừng vài giây, thuận tiện ‘mượn’ một chiếc điện thoại mô hình, từ bên ngoài nhìn vào không chút khác biệt.

Đặng Mạn Linh: “…” Bạn học của tôi IQ cao như vậy sao, thật sự chẳng có ngôn từ nào có thể diễn tả được.

***

Nếu bạn đi du lịch đến Vân Nam, Trung Quốc, và muốn thưởng thức đặc sản của vùng này thì sẽ có rất nhiều món để cho bạn chọn lựa. Và một trong những món mà bạn nên thưởng thức là mỳ “qua cầu”, gọi là mỳ nhưng rất giống bún của Việt Nam.

Đầu tiên người ta sẽ bưng lên cho bạn một bát tô canh nóng hổi với lớp mỡ gà béo ngậy, sau đó sẽ là những chiếc đĩa nhỏ xinh đựng vài miếng thịt gà, vài lát thịt lợn còn tươi … và một chút rau, hành, một chút nấm đặc sản của Vân Nam. Tất cả được bầy thành hình tròn trông như một bông hoa đang nở với nhuỵ hoa là một quả trứng vàng ươm, và không thể thiếu được một tô mỳ.

Mỳ ở đây được chế ra từ bột gạo và đặc biệt là sợi mỳ rất to, to hơn sợi bún. Có lẽ bạn sẽ tự hỏi nếu như thế thì sẽ ăn như thế nào và làm sao mà thịt sống có thể chín được, hãy yên tâm vì bát canh đã được đun rất nóng và có thể làm chín đựơc thịt, rau.

Để thưởng thức món này thì trước tiên bạn sẽ thả vào bát quả trứng, lần lượt là thịt, rau, nấm và sau cùng sẽ là mỳ. Cách ăn đặc biệt này đã góp phần làm cho món ăn thu hút được nhiều khách du lịch đến Vân Nam thưởng thức.

Mì qua cầu còn có tên gọi Cô xèo mí xiển hay Qua cầu mể phảnh, tên tiếng Anh là "Crossing bridge noodle". Tương truyền rằng, năm xưa có một đôi vợ chồng nhà nông tuy nghèo nhưng rất yêu thương nhau. Hằng ngày vào bữa trưa, người vợ thường nấu mỳ từ nhà đem ra đồng cho chồng, đường rất xa, dù có cố đi nhanh mấy thì đến nơi bát mỳ vẫn nguội ngắt. Thương chồng vất vả chị vợ bèn nghĩ ra cách nấu nước dùng trước để lại lớp váng mỡ trên mặt giữ nước nóng lâu, đến nơi mới cho thức ăn tươi ngon vào. Vậy là đã qua cầu rồi mà bát mỳ vẫn nóng hổi thơm ngon.

/153

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status