Chương 7: Đi theo ba Mục Thâm về nhà (1)
Editor: May
“Gâu ~” Tiểu Bạch Bạch chậm vài bước lại ngốc đầu ngốc não đụng vào trên người cô, lại còn bị đụng cho ngã lăn tròn ra sau một cái.
“Gâu.” Tiểu Bạch Bạch trừng mắt nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, lắc lắc đầu nhỏ lông xù xù đi về phía trước vài bước, đứng yên bên người Nhuyễn Nhuyễn.
Mục Thâm liếc bọn họ một cái.
“A…… Chân ngắn nhỏ.”
Nhuyễn Nhuyễn “…………”
Những người khác “…………”
Đây là trào phúng đi, tuyệt đối là vậy.
Nhuyễn Nhuyễn phồng má, khuôn mặt nhỏ thịt đô đô lập tức phồng lên hai cái túi nhỏ, lại thêm đôi mắt thật lớn của cô, nhìn giống như một chú cá vàng nhỏ.
“Hiện tại Nhuyễn Nhuyễn nhỏ, nhưng sẽ lớn lên, trưởng thành chân cũng dài giống như ba, vậy thì có thể đi thật nhanh thật nhanh.”
Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc dùng cánh tay nhỏ khoa tay múa chân một chút, đôi mắt nhỏ rất hâm mộ nhìn đôi chân dài của ba, đi một bước có thể đi thật xa.
Mục Thâm nhìn bộ dáng nghiêm túc của nhóc đầu trọc kia, trong mắt chợt lóe lên ý cười rồi biến mất.
Cũng không phản bác Nhuyễn Nhuyễn, mang theo đứa bé tiếp tục đi, chỉ là lần này đi đến rõ ràng chậm hơn lúc trước rất nhiều, chân ngắn nhỏ cũng có thể nhẹ nhàng đuổi kịp.
Một đám người phía sau giống như thấy quỷ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tổng giám đốc thả chậm tốc độ để tiểu hòa thượng đi theo.
Xong rồi, có phải tổng giám đốc thay đổi người rồi không, sao ngài ấy có thể sẽ cố kỵ cảm thụ của người khác, trước nay đều là người khác cố kỵ ngài ấy.
Người phía sau choáng váng đi theo, mãi cho đến trước xe còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Một ánh mắt lãnh lệ của Mục Thâm đảo qua, mọi người vốn còn choáng váng lập tức làm tư thế quân đội tiêu chuẩn, đứng đến đặc biệt thẳng tắp, thân thể căng chặt.
“Chẳng lẽ còn muốn tôi mời các người lên xe?” Ngữ điệu trầm trầm của Mục Thâm làm mọi người giật mình, nhanh chóng tới trên xe.
Thu hồi tầm mắt, anh nhìn Nhuyễn Nhuyễn.
“Tự mình ngồi vào đi.”
Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn dạ một tiếng, buông tay nhỏ lôi kéo Mục Thâm ra, hự hự bò tới trong xe.
Mục Thâm nhìn tay trống không của mình, vừa mới dắt cô bé trong chốc lát, hiện tại buông ra sao lại cảm giác…… có chút không thoải mái.
“Ba mau tiến vào.” Nhuyễn Nhuyễn vỗ vỗ vị trí bên người mình, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời sáng lấp lánh nhìn anh.
“Ngao ô ngao ô……”
Tiểu Bạch Bạch nhảy vài cái, thân thể nhỏ béo đô đô đứng thẳng lên, chân trước đặt ở trên xe, chân ngắn nhỏ phía sau làm sao cũng không bò lên được, thử vài lần đều không có thành công, lập tức y khuất kêu lên với Nhuyễn Nhuyễn.
Nó vẫn là một con thú nhỏ, không bò lên được.
Nhuyễn Nhuyễn leo xuống ghế, đi tới ngồi xổm xuống, duỗi tay ôm sói trắng lên.
Tài xế phía trước nhìn tiểu hòa thượng muốn nói lại thôi, bế chó lên sẽ bị tổng giám đốc mắng đó.
“Tiểu hòa thượng, nếu không cháu để chó con tới trên xe khác đi.”
Ông chủ ghét nhất âm thanh ầm ĩ, anh vẫn là không đành lòng chờ lát nữa đứa bé xinh đẹp này bị mắng.
Nhuyễn Nhuyễn ôm Tiểu Bạch Bạch, hai tiểu khả ái đáng yêu đều mắt trông mong nhìn Mục Thâm, vẻ mặt không có sai biệt.
“Ba, con và Tiểu Bạch Bạch đều rất ngoan rất ngoan, nếu Tiểu Bạch Bạch rời khỏi con, nó sẽ rất thương tâm, để cho nó ở chỗ này được không ~”
Mục Thâm lạnh lùng nhìn tài xế một cái, cả người tài xế kia lập tức toát mồ hôi lạnh, thân thể căng chặt ngồi im, trái tim càng là khẩn trương đến giống như muốn nhảy ra ngoài.
/790
|