Chương 11: Phòng ngủ của Nhuyễn Nhuyễn (1)
Editor: May
Người hầu xung quanh đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Xong rồi, thiếu gia sẽ không đánh tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn đi, quản gia đang nghĩ ngợi chờ lát nữa nên cứu Nhuyễn Nhuyễn như thế nào, lại thấy Mục Thâm chỉ là trầm mặc trong chốc lát, liền kẹp cây rau xanh trong chén ăn lên.
Quản gia “!!!”
Ông đều hoài nghi có phải đôi mắt ông xuất hiện ảo giác không, duỗi tay xoa xoa đôi mắt, không nhìn lầm! Thiếu gia thật sự ăn!
Ông lập tức che lại trái tim mình, ánh mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn lập tức càng thêm phức tạp.
Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết một loạt phản ứng trong lòng quản gia, cô đang vui vẻ vì Mục Thâm ăn rau xanh cô gắp, chính mình ăn đến càng vui vẻ hơn.
Tiểu Bạch Bạch cũng hự hự gặm các loại rau dưa mỹ vị của mình phía dưới bàn, híp mắt ăn đến vui vẻ.
Ăn cơm xong, Mục Thâm tiếp tục đi làm chuyện của anh, Nhuyễn Nhuyễn lại cùng quản gia ở dưới lầu thu dọn đồ của Tiểu Bạch Bạch.
Quản gia đã sai người mua một loạt đồ dùng của chó, đương nhiên đồ ăn của chó là vô dụng, Tiểu Bạch Bạch hoàn toàn không ăn thức ăn của chó, chỉ ăn thịt và xương.
Ổ chó còn lại và toilet món đồ chơi linh tinh, đều là cái loại đặc biệt xa hoa này, ngay cả Nhuyễn Nhuyễn nhìn cũng hâm mộ.
“Gâu gâu……”
Tiểu Bạch Bạch nhảy nhót tới bên trong ổ chó xa hoa của nó.
Bên trong cái đệm rất mềm, nó nằm ở phía trên lăn vài vòng, đều không muốn ra ngoài.
“Đều dọn mấy thứ này đến trong phòng khách cách vách của cô chủ nhỏ đi.”
Quản gia phân phó xong, mọi người liền động lên, Nhuyễn Nhuyễn cùng nhau đi theo, tò mò nhìn đại mọi người hợp lại dọn vào dọn ra, sau đó phòng này liền hoàn toàn thay đổi.
“Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn, về sau nơi này chính là chỗ ở của Tiểu Bạch Bạch.”
Nhuyễn Nhuyễn trợn tròn đôi mắt.
“Tiểu Bạch Bạch ở nơi lớn như vậy sao!”
Thật…… thật hâm mộ.
Quản gia cười nói “Cách vách chính là phòng của cô, chỉ là cô tới gấp, đêm nay tạm chấp nhận một chút, chờ ngày mai ta lại sai người sửa bố trí phong cách căn phòng.”
“Cháu có thể đi xem thử không?” Ánh mắt Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh nhìn quản gia, đột nhiên chờ mong lên.
“Đương nhiên có thể.” Quản gia lập tức mang theo Nhuyễn Nhuyễn đi, Tiểu Bạch Bạch vốn còn đang gặm một món đồ chơi xương cốt lập tức từ bỏ món đồ chơi mới của nó, bước chân ngắn nhỏ chạy theo Nhuyễn Nhuyễn.
Phòng Nhuyễn Nhuyễn ở gần phòng ngủ chính của Mục Thâm, là phòng lấy ánh sáng chỉ ở sau phòng ngủ của Mục Thâm, bố trí cũng là bố trí dựa theo phong cách của Mục Thâm.
Phòng rất lớn, màu xám là chủ, mặc kệ là giường và bức màn, đều lộ ra nghiêm túc lạnh lẽo.
Chỉ là trên mặt đất lại trải một tầng thảm lông xù xù màu trắng, có vẻ có chút không hợp nhau với toàn bộ phong cách căn phòng.
Nhuyễn Nhuyễn đặt dép lê ở cửa, gót chân nhỏ trần trụi trắng nõn dẫm vào.
Quản gia cũng cởi giày đi vào, Tiểu Bạch Bạch lại trực tiếp đi vào, nó lại không có giày.
Nhuyễn Nhuyễn thật cẩn thận dẫm dẫm ở trên thảm.
Đầu ngón chân Nhuyễn Nhuyễn mượt mà, như là từng viên trân châu nhỏ xinh đẹp, móng chân cắt đến chỉnh tề.
Lộ ra chút đầu ngón chân phấn nộn cuộn tròn cọ cọ ở trên thảm, nhìn đặc biệt đáng yêu, giống như người của cô.
“Ha ha…… cảm giác dẫm lên cái này giống như giẫm trên người Đại Bạch.”
Nhuyễn Nhuyễn nhảy nhót vài cái, nói đến Đại Bạch, cô liền có chút nhớ chúng nó.
/790
|