Chương 4: Gặp chuyện không may (1)
Editor: May
“Oa a a a…… mày đánh tao, tao muốn nói với mẹ tao mày đánh tao!”
Nhuyễn Nhuyễn lại nhìn về phía đứa bé khác, đôi mắt hồng không thôi, mấy đứa bé khác bị cô dọa rồi, vội vàng lắc đầu.
“Là Ngô Dũng kêu chúng tớ đánh, không liên quan đến chúng tớ!”
“Đúng vậy, không liên quan đến tụi tớ.”
Ngày thường đám trẻ con này đều lấy Ngô Dũng, cũng chính là thằng bé mập mạp bị Nhuyễn Nhuyễn đánh kia làm chủ, rốt cuộc cậu ta đánh nhau rất lợi hại hơn nữa thân thể lại rắn chắc, khổ người lớn, hiện tại thấy Ngô Dũng bị một tiểu hòa thượng thu thập, lập tức sợ hãi không thôi.
Thằng bé mập mạp kia còn đang khóc, Nhuyễn Nhuyễn cũng không để ý cậu ta, vội tìm kiếm ở trong túi nhỏ, sau đó cầm một bình sứ nhỏ ra.
Sau khi mở ra bên trong là một loại thuốc mỡ màu xanh nhạt, mang theo mùi hương thơm ngát nhàn nhạt.
Cô dùng tay móc một ít thuốc mỡ nhanh chóng đắp lên cho Tiểu Bạch Bạch.
“Tiểu Bạch Bạch ngoan, chờ một lát sẽ không đau, ta thổi thổi cho mày.” Nhuyễn Nhuyễn vừa bĩu môi nhẹ nhàng thổi chỗ bị thương của sói con bị thương vừa bôi thuốc cho nó.
Tiểu sói con kêu ô ô, đôi mắt ướt dầm dề không muốn xa rời nhìn chằm chằm cô.
“Ai khi dễ Tiểu Dũng nhà ta! Là sát thiên đao nào!!”
Một giọng nói sắc nhọn to lớn vang dội chợt vang lên, Nhuyễn Nhuyễn nhìn qua, liền thấy một bà thím béo thân thể cường tráng chạy tới.
Vẻ mặt bà ta tràn đầy dữ tợn, ánh mắt hung ác.
Nhuyễn Nhuyễn mím môi, vội cất thuốc mỡ, ôm chặt Tiểu Bạch Bạch, trong mắt mang theo một chút sợ hãi.
Rốt cuộc cô có thể dễ dàng đánh thắng được trẻ con, nhưng cô không có nắm chắc với người lớn.
Người phụ nữ kia lại đây liền ôm Ngô Dũng trên mặt đất mắng to lên.
“A!! Tiểu tiện nhân sát thiên đao kia đánh Tiểu Dũng nhà ta thành cái dạng này! Thứ gì đố, sẽ không được chết tử tế đâu!”
Nhuyễn Nhuyễn nhìn người phụ nữ khóc trời đập đất kia, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, ôm Tiểu Bạch Bạch không nói gì.
“Gâu gâu……”
Ánh mắt Tiểu Bạch Bạch hung dữ nhìn những đứa bé đó, nhe răng phát ra âm thanh uy hiếp cảnh giác.
Ngô Dũng bên kia thấy mẹ mình lại đây, lập tức bắt đầu cáo trạng.
“Mẹ…… Chính là nó, nó đụng con còn đá con.”
Người phụ nữ kia lập tức hung ác trừng mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn. “Thứ tiểu tiện nhân không ai muốn này, dám khi dễ Tiểu Dũng nhà ta, hôm nay bà đây muốn cho mày biết lợi hại”
Bà ta kéo tay áo, giơ lên bàn tay to hung hăng đánh Nhuyễn Nhuyễn.
Nhuyễn Nhuyễn lập tức ôm Tiểu Bạch Bạch nhanh nhẹn chạy đi.
Đánh không lại thì chạy, sư phụ nói ăn gì cũng không thể chịu thiệt.
“Còn dám chạy! Mày đứng lại cho bà, xem tao có đánh chết mày không.”
“Lý Miêu cô dừng tay, muốn làm gì!”
Bà lão chạy tới vừa lúc thấy Nhuyễn Nhuyễn bị đuổi đánh, bà nhanh chóng chạy tới bảo vệ Nhuyễn Nhuyễn ở sau người.
Những người khác trong thôn cũng lại đây, thấy tình huống này cũng cảm thấy người phụ nữ quá mức.
“Lý Miêu cô cũng không nhìn xem chính mình bao lớn, còn đuổi đánh một đứa bé, có xấu hổ hay không!”
“Phi…… cô ta muốn mặt cái rắmn, chỉ cho con mình khi dễ con nhà người ta, khổ người của Ngô Dũng kia, còn không phải là bị đẩy một cái liền giống như giết cô ta sao.”
Lý Miêu vừa nghe lập tức há mồm mắng lên.
“Không phải con nhà các người nên không đau lòng đúng không, tiểu tiện nhân này đánh Tiểu Dũng nhà tôi còn muốn sống yên, phi, không có cửa đâu.”
/790
|