Chương 5: Người ba thứ nhất (1)
Editor: May
“Mục tổng ngài không có việc gì đi.” Lý Ngạn quan tâm hỏi Mục Thâm, thật ra đôi mắt lại đang nhìn Nhuyễn Nhuyễn.
Di…… bộ dạng đứa bé này thật là đẹp mắt, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho trước mắt người sáng ngời, đáng tiếc chính là không có tóc.
“Không có việc gì.” Mục Thâm nhàn nhạt đáp lại một câu, cũng không thèm nhìn tới Nhuyễn Nhuyễn liền muốn rời đi.
Nhuyễn Nhuyễn lại đặt Tiểu Bạch Bạch tới một bên, sau đó ở dưới mọi người không kịp chuẩn bị đột nhiên nhào về phía Mục Thâm.
“Ba!!”
“A……”
Một tiếng ba này có thể nói là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, không chỉ có trợ lý và thư ký bên người Mục Thâm, đến một đám vệ sĩ và thôn dân phía sau đều bị cả kinh hít một ngụm khí lạnh.
Nhuyễn Nhuyễn như là sợ Mục Thâm sẽ chạy, hai tay hai chân cùng nhau ôm chặt lấy chân dài của anh, giống như đứa bé gấu treo ở trên chân dài của anh.
Mục Thâm nhìn đứa nhỏ treo ở trên đùi mình, mày kiếm nhíu chặt lại.
“Buông ra, nhận sai người.” Giọng nói hơi lộ ra chút không kiên nhẫn.
Trẻ con gì đó, ở chỗ anh là một loại sinh vật rất phiền, quá ồn.
Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt hơn nữa, liên tục lắc đầu “Người chính là ba con, con nhận ra được, ba Mục Thâm, sư phụ nói kêu con tới tìm các người, chính là người.”
“Ngao ô.” Tiểu Bạch Bạch phía sau xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới, một đầu đụng vào trên người Nhuyễn Nhuyễn.
“Buông tay.” Mục Thâm đã dùng hết kiên nhẫn, duỗi tay nắm tiểu hòa thượng lên tính toán ném ra.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú của anh, vốn dĩ cô đã chịu ủy khuất, nước mắt trong mắt to liền không nhịn được.
“Ba người…… Người không cần Nhuyễn Nhuyễn sao?” Nhuyễn Nhuyễn cũng không có lớn tiếng khóc lên, nhưng nước mắt không khống chế được chảy ra, bộ dáng cô môi hồng răng trắng, cho dù hiện tại trên khuôn mặt nhỏ có chút bẩn, nhưng bộ dáng rơi lệ kia làm người mềm lòng không thôi.
Ngay cả trợ lý và thư ký bên cạnh Mục Thâm nhìn bộ dáng rơi lệ vô cùng đáng thương này của cô bé cũng không đành lòng, muốn khuyên một chút, nhưng nhìn khuôn mặt luôn lạnh nhạt nghiêm túc của tổng giám đốc bọn họ, vị này thật sự xây dựng ảnh hưởng quá sâu, bọn họ lại không dám nói lời nào.
“Ba, Nhuyễn Nhuyễn rất ngoan, đừng không cần con.” Giọng nói của tiểu hòa thượng rất mềm mại, bộ dáng nói chuyện giống như ngọt tới trên tâm khảm mọi người.
Mục Thâm nắm cô nhóc, vốn dĩ muốn ném văng ra, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ ủy khuất không thôi này, không biết vì sao, đột nhiên có chút không hạ thủ được.
“Vì sao con gọi ta là ba.” Lúc Mục Thâm nói chuyện, mắt phượng hẹp dài sắc bén nhìn chằm chằm cô, bình thường bị đôi mắt của anh nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là trợ lý thường xuyên đi theo bên người anh cũng sẽ không chịu nổi.
Cố tình Nhuyễn Nhuyễn lại dùng cặp mắt to thủy nhuận kia nhìn lại anh, đôi mắt trong suốt không hề nhìn thấy sợ hãi.
“Sư…… Sư phụ nói.” Nhuyễn Nhuyễn dùng tay béo nhỏ xoa xoa nước mắt trên mặt, sau đó lấy ba lô trên lưng lại đây, lấy ra từ bên trong một bức ảnh và một phần tư liệu.
Người đàn ông trên ảnh chụp giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, cả người mang theo sắc bén bức người, ngũ quan lập thể thâm thúy, một đôi mắt phượng đặc biệt khiến người sợ hãi.
Người trên ảnh chính là Mục Thâm.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Mục Thâm tiếp nhận ảnh, nhìn người phía trên, còn có chữ sau ảnh, đôi mắt hẹp dài nguy hiểm híp lại.
/790
|