Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 2: Gần như vậy, xa đến thế

/26


Lên máy bay, Tân Ý Điền dò số ghế ngồi. Ngồi bên cạnh cô là một ông trung niên béo phì, giống như quái vật to lớn chắn hết chỗ ngồi, khiến cô chỉ có thể không ngừng lách qua lùi vào trong. Tân Ý Điền hỏi ông ta có thể dịch chân qua một chút xíu không, ông ta đảo con mắt thờ ơ hờ hững. Vương Nghi Thất thướt tha yểu điệu đi tới, nở một nụ cười ngọt ngào với ông ta, hỏi ông có thể đổi chỗ ngồi với cô hay không. Mắt ông ta sáng lên, lập tức trả lời không thành vấn đề, hay tay chống tay ghế, động tác khó khăn mà đứng dậy, đi xa rồi mà còn không quên ngoáy đầu lại nhìn Vương Nghi Thất.

Tân Ý Điền thấy vậy muốn cười, vẫn là nhịn xuống. Vương Nghi Thất chào hỏi cô, ngồi xuống cạnh cô. Hai người bắt đầu tán gẫu, phần lớn thời gian là Vương Nghi Thất hỏi Tân Ý Điền đáp.

"Cô công tác ở Pháp hai năm rồi tại sao còn muốn về nước thế? Người Pháp không phải là nửa năm làm việc nửa năm nghỉ ngơi sao, không việc gì thì đi mấy nước Châu Âu khác du lịch, giải khuây, những ngày thoải mái thanh thản biết bao."

"Công việc ở Pháp thấy cũng không tốt lắm, so với lương bổng công nhân viên cũng không cao, có nghề nghiệp mà không có tương lai. Về nước thì cơ hội nhiều hơn chút, chí ít không có phân biệt đối xử, còn có triển vọng lên lương thăng chức nữa."

"Cô có thể kiếm một anh chàng Pháp đẹp mã, toàn bộ vấn đề đều sẽ giải quyết hết." Vương Nghi Thất dùng giọng điệu chế giễu mà nói.

Tân Ý Điền bật cười, "Tôi vẫn thích người Trung Quốc hơn." Đàn ông Pháp nếu nói cho dễ nghe thì gọi là lãng mạn đa tình, nói khó nghe thì là tay chơi, không chịu trách nhiệm, đương nhiên là có người này người khác không ai giống ai.

Vương Nghi Thất hỏi cô nhiêu tuổi, "Tôi không biết nên xưng hô với cô là chị hay là em nữa."

Những lời cô ta nói Tân Ý Điền nghe vô cùng 'thoải mái' quá đi, được biết cô với Tạ Đắc bằng tuổi nhau, che miệng cười cười, "Chị lớn hơn các em đúng năm tuổi đấy, bạn nhỏ à."

Cô ta nghe vậy cười nhạt, "Em không làm bạn nhỏ đã nhiều năm rồi."

Hai người nói nói, máy bay đến nơi rất nhanh. Vương Nghi Thất được biết cô không có ai đến đón, cực lực mời cô ngồi chung xe của bạn mình. Tân Ý Điền thấy người đợi xe taxi xếp hàng vòng trong vòng ngoài kéo dài tới ra ngoài đường, còn không biết phải đợi đến khi nào, đành phải nhận ý tốt của đối phương, nhờ họ thả cô xuống trạm xe điện ngầm trong nội thành là được.

"Chẳng sao đâu, vòng vèo có bao nhiêu con đường đâu. Chị ở đâu?" Vương Nghi Thất hỏi cô.

"Khu nhà cán bộ hưu trí gần Hải Điện Vạn Liễu, em biết không?"

"Biết chứ!" Vương Nghi Thất vỗ tay một cái, cười nói: "Nơi ở của người nhà thuộc Tổng bộ cảnh sát vũ trang, đúng không? Trước đây em ở đối diện chỗ đó."

"Hoa viên Tùng Lộ?" khu phố xa hoa của khu vực Vạn Liễu nhờ "Hoa viên Tùng Lộ" mà nổi tiếng nhất, công trình kiến trúc theo phong cách Châu Âu, kết hợp với cửa sổ sát đất cỡ lớn, an ninh chặt chẽ.

"Đúng. Nhưng mà hiện giờ em ở Tam Nguyên Kiều, sau này nói không chừng còn phải chuyển sang nơi khác ở."

Hai người trao đổi số điện thoại. Tân Ý Điền bảo xe đến cổng khu phố dừng lại, cám ơn lần nữa rồi cô xuống xe, chiếc xe lao đi như tên bắn, lúc này cô mới để ý biển số xe là biển số quân đội đầu V.

Cuối tuần Tạ Đắc đến Bắc Kinh họp hành, xẹ chạy ngang qua khu Thương Mại Quốc Gia thì kẹt đường. Một loạt tòa nhà cao chọc trời đứng sừng sững phía ngoài cửa sổ xe, những bức tường bằng thủy tinh cực lớn dưới ánh nắng phản xạ ánh sánh rực rỡ chói mắt. Tấm đá hình vuông phía trước quảng trường khắc hàng chữ lớn "Kiến Ngoại SOHO"[3]. Nghĩ tới Tân Ý Điền đang ở trong một văn phòng nào đó làm việc, cậu lưỡng lự giây lát, cuối cũng vẫn gọi điện cho cô.

Tiếng chuông vang hồi lâu mà không ai bắt máy. Bên ngoài xe xếp thành hàng rồng rắn dài vô hạn không có tí ti dấu vết di chuyển. Cậu đẩy cửa xe, trợ lý và vệ sĩ trên chiếc xe phía sau thấy cậu bước xuống, vội vàng chui ra. Cậu duỗi ngón trỏ giữa không trung lắc lắc, ra hiệu bọn họ không cần đi theo.

Giữa hai tòa cao ốc giống nhau như đúc có một vòng xoay ngựa gỗ, dưới sự mài mòn theo mưa gió làm cho màu sắc của nó không còn tươi đẹp nữa, thế mà không hề gây trở ngại tới sự khoái chí vui vẻ của bọn nhỏ đang cưỡi lên chúng. Bài hát thiếu nhi sôi nổi dập dềnh bay theo gió, "Xin mời đem bài ca của tớ về nhà cậu, và hãy đem nụ cười của cậu lưu giữ lại..."

Cậu dừng bước chân, dỏng tai lắng nghe, nét mặt có vẻ suy tư. Điện thoại trong túi áo chợt rung lên. Cậu nhanh chóng lấy ra, nhìn cũng không nhìn liền ấn phím nghe.

"Tối nay có rảnh không, nếu không thì cùng ăn bữa cơm?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói của Vương Nghi Thất.

Cậu cau mày, không trả lời.

Vương Nghi Thất tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của cậu: đôi môi mím chặt, đôi mắt lãnh đạm, mặt lạnh như tiền nhìn một điểm nào đó phía trước -- là bộ dáng cô đã quá quen thuộc. Cô thở dài, dịu dàng nói: "Anh em đã từng quen biết nhau, chút giao tình này chung quy có còn không?"

Nói đến như thế này, Tạ Đắc rất khó trả lời. "Ăn cơm thì không thể. Tối nay bảy giờ mười lăm, khách sạn Châu Tế trên đường Kim Dung." Nói xong mới phát hiện không ổn, sợ cô tự ý lên lầu tìm cậu, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Đại sảnh."

Vương Nghi Thất cười khẩy một tiếng, đối với việc anh ta đề phòng mình như vậy cần phải châm chọc vài câu, nghĩ tới việc cầu cạnh anh ta, đành phải cố nén xuống, ấm ức mà nói: "Biết rồi!"

Cô đúng bảy giờ thì đến, gọi một cốc kem chậm rãi mà ăn. Bảy giờ mười lăm phút, Tạ Đắc đúng giờ xuất hiện trước mặt cô, kéo ghế đối diện cô ngồi xuống. Cậu mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản sọc trắng đen, khoác ngoài là áo len màu xám hở cổ chữ V, chiếc quần âu xanh thẫm được cắt may hoàn hảo, vừa vặn rũ xuống mũi giày, toàn thân trang phục đơn giản ưu nhã tản mát ra phong thái của một công tử quý phái.

Vương Nghi Thất cầm thực đơn trên bàn đưa cho cậu, hỏi cậu muốn uống gì. Cậu không tiếp lấy mà nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thẳng áp sát vào sâu trong mắt cô, vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi: "Cô muốn gì?" Tay Vương Nghi Thất đang vươn ra nhất thời khựng giữa không trung, giống như bị điện giật chậm chạp rút về, nhoẻn miệng cười tự giễu, "Em đáng sợ đến thế sao?"

Tạ Đắc không ừ hử gì cả.

Cô đành phải giản lược bớt trình tự ân cần chào hỏi, trực tiếp vào nội dung chính. Cô và người chồng trước Lý Thận Minh đã thảo luận rõ ràng điều kiện ly hôn, lúc làm thủ tục ly hôn mới phát hiện trên tờ đơn thỏa thuận ly hôn tiền chu cấp ông ta phải đưa cho cô thiếu một con số không. Lý Thận Minh thẹn quá hóa giận, dứt khoát trở mặt, hiện rõ bộ dạng cầm thú vốn có, không chỉ nói một đằng làm một nẻo, mà còn vung tay đánh cô, diện mạo khó ưa, lời nói và hành động vô sỉ, làm cô không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến ông ta nữa. Lý Thận Minh bày tỏ thái độ hung hăng càn quấy, ly hôn thì có thể, nhưng mà cô đừng nghĩ đến chuyện lấy được một cắt nào từ ông ta.

"Thế việc này có liên quan gì đến tôi?" Tạ Đắc đối với chuyện của cô, không có tí hứng thú nào, cũng không có ý muốn giương cao chính nghĩa.

"Em biết rất rõ, chỉ có anh mới có thể giúp em giành lại những gì em xứng đáng." Giọng nói của cô lúng túng bi thương hơn nhiều khi đối diện với người yêu cũ. Lúc nói ra vẫn không nhìn cậu, mà là nhìn chậu cây xanh phía bên tay trái cậu.

Rõ ràng là chuyện chẳng liên quan gì đến mình mà lại bị cô ta lôi vào, còn là chuyện của của hai vợ chồng cô, việc này khiến Tạ Đắc rất bực bội.

Cô nghiêng đầu nhìn thẳng cậu, biểu hiện của cậu có vẻ như không quan tâm, trong lòng chán nản, khẽ nói: "Anh đương nhiên có thể, chỉ có điều anh không muốn mà thôi."

Đối mặt với lời chỉ trích gay gắt trắng trợn như thế, Tạ Đắc cũng không phủ nhận. Cậu nghĩ một lúc, tựa như không hiểu mà nói: ''Lúc đầu cô hao tổn tâm sức lấy ông ta, bây giờ lại cố sống cố chết đòi ly hôn..."

Vương Nghi Thất nhảy dựng lên, như không thể chịu đựng nổi đề cao giọng nói: "Này còn không phải do anh!" Cái dáng vẻ của cô xem giống như là đã bị sỉ nhục cực độ, mặt cũng đỏ hết cả lên, nhưng mà nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức chậm rãi ngồi xuống.

Tạ Đắc không có phản ứng nào hết, trước mặt cô giơ cổ tay trái xem đồng hồ, ý tứ rất rõ ràng.

"Em biết anh khó xử." Cô nói một cái êm ái, "Nhưng không cần anh ra mặt. Thứ người cặn bã như Lý Thận Minh, nói chuyện thật tình, giảng đạo lý với ông ta chẳng có ý nghĩa gì cả, người đặc biệt tất nhiên phải dùng thủ đoạn đặc biệt. Đừng thấy ở ngoài ông ta xưng vương xưng bá, tự cao tự đại, thực chất bên trong sợ phiền phức nhất, miệng hùm gan sứa, ngay cả cọp giấy cũng không bằng. Anh chỉ cần cho em mượn vài người, hù ông ta một tiếng, hiển nhiên ông ta sẽ ngoan ngoãn phục tùng.

Tạ Đắc nghe thế thì cau chặt mày, "Mượn vài người? Cô coi tôi là bọn xã hội đen hay sao? Làm chuyện tầm phào, vớ va vớ vẩn! Mời cô tìm người cao siêu khác đi!"

Vương Nghi Thất thấy cậu kiên quyết không chịu, nhất thời nóng nảy, "Em bị buộc không còn cách nào khác mà, nếu không cũng chẳng ra hạ sách này. Đồ khốn nạn Lý Thiệu Minh, chính là nên đánh. Hai người phía sau ấy, anh cho em mượn một lát, em cam đoan sẽ không gây phiền phức nào đến anh." Cô chỉ chỉ vệ sĩ đi theo Tạ Đắc đứng cách đó không xa.

Tạ Đắc càng nghe thì sắc mặt càng kém, lạnh giọng quát: "Cô là loại đàn bà lưu manh sao? Hở ra là đánh người!"

Sắc mặt Vương Nghi Thất từ trắng biến thành đỏ, lại từ đỏ chuyển sang xanh, trầm giọng nói: "Vậy ông ta đánh tôi thì sao? Cái đạo lý này phải đòi lại làm sao? Sở dĩ anh nói như vậy, chẳng qua là vì anh cho tới bây giờ chưa từng yêu tôi!"

Tạ Đắc đứng lên, từ trên cao mà lạnh lùng nhìn xuống cô, ngoảnh đầu đi khỏi.

[3] SOHO: Small Office Home Office, có nghĩa là làm việc tại nhà, hiện nay nhiều văn phòng công ty đều được gọi là SOHO, SOHO là cách gọi khác đối với người có nghề nghiệp tự do, đồng thời cũng biểu thị một loại hình làm việc kiểu mới có thể linh hoạt thời gian.

...s...

Cậu chưa đi được mấy bước, điện thoại lại rung lên, hai chữ "Tân Ý" nhấp nháy trên màn hình. Còn chưa kịp hít một hơi thật sâu, cậu đã ấn phím nghe đặt ngay bên tai.

"Lúc tôi đi làm để rơi điện thoại trên sofa trong phòng khách, về nhà mới thấy cuộc gọi của cậu." Tân Ý Điền giải thích. Cô vừa nói vừa vào phòng ngủ, lần mò bật công tắc đèn trên tường, đột nhiên một tia sáng chói mắt xẹt qua, zzz một tiếng, phụt tắt hết đèn.

"Á?"

Tạ Đắc nghe thấy tiếng kêu khác thường của cô, hỏi làm sao vậy.

"Nổ bóng đèn rồi, trong nhà không có đồ dự phòng, tôi phải xuống lầu đi mua, lát nữa gọi lại cho cậu." Cô vội vã nói xong liền ngắt điện thoại. Đến khi cô đi ra mới phát hiện toàn bộ căn nhà một mảng tối đen như mực, ánh đèn từ tầng lầu đối diện xuyên qua cửa sổ phòng bếp chiếu vào, cho thấy chẳng phải là bất ngờ cúp điện.

Cô bạn Tiểu Quách cùng thuê nhà từ trong phòng mình nhảy ra, gào oa oa: "Sao lại không có điện? Sao lại không có điện? Anime của em đang coi gần hết rồi, laptop đột nhiên tối đen!"

Cô lần lượt bật công tắc đèn từng phòng, y như cũ không thấy một tí ánh sáng, Tiểu Quách đi theo phía sau cô hỏi: "Hay là chưa đóng tiền điện?"

"Không thể nào? Lần trước chị đóng luôn một lần hơn 600 tiền điện.''

"Có lẽ lần này chúng ta xài quá nhiều. Bên ngoài khu phố có máy ATM của ngân hàng Công Thương, có thể nộp tiền điện, em đi nộp. Tối nay nhất định phải đem bộ anime này coi cho bằng hết, thà bị treo mỏ, hơn là đi chết."

Chưa đến mười phút, Tiểu Quách thở hồng hộc chạy về nhà, người chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng: "Có điện chưa, có điện chưa?" Câu trả lời nhận được là một căn phòng tối tăm.

"Chị Tân, em qua nhà bạn em ở một đêm." Cô mang theo laptop chạy đi mất. Tân Ý Điền đi vài bước, không đụng phải cái này thì cũng chạm phải cái kia, đành phải nhàm chán ngồi ngơ ngẩn trong phòng tối như bưng. Điện thoại nhắc nhở có tin nhắn mới, mở ra xem, lại là Tạ Đắc, hỏi cô đèn đóm xong hết chưa. Cô đáp chưa, lập tức cậu gọi điện thoại tới -- "Sao thế?"

"Không biết nữa, tất cả đèn đóm trong nhà không sáng. Công ty quản lý nhà cũng tan sở rồi, chỉ đành đợi sáng mai mới giải quyết thôi."

"Có thể do cường độ dòng điện quá lớn, cầu chì tự động ngắt. Chị lật công tắc xuống."

"Cầu chì là cái gì? Công tắc ở đâu?" Cô nghe mà không hiểu ra sao.

Tạ Đắc bảo cô mở đồng hồ điện ra. Cô mò mẫm đến chỗ lên cầu thang, trên nắp đồng hồ điện treo một ổ khóa, mà chủ cho thuê nhà không có đưa chìa khóa cho cô. Tạ Đắc hỏi cô có mấy loại dụng cụ như kềm nhổ đinh hay không, bẻ khóa ra. Cô lắc đầu, "Không có. Nhưng tôi có thể hỏi mượn hàng xóm." Ngụ đối diện cô là gia đình ba người địa phương, trong nhà ắt hẳn có mấy thứ dụng cụ này. Gõ cửa không thấy ai đáp, có lẽ họ dắt con đi chơi cuối tuần rồi.

Cô đành chịu mà quay về gọi điện cho Tạ Đắc. "Xem ra hết cách rồi. Bỏ đi, tắm rửa ngủ sớm một chút là được thôi." Nghĩ đến chuyện tắm táp, lúc này cô mới nghĩ đến máy nước nóng cũng cần điện mà. Ngồi trong bóng tối, cô mới sâu sắc lĩnh hội được nhà bác học vĩ đại Edison.

"Thật ra vẫn còn cách." Tạ Đắc dừng một chút nói, "Đem cái nắp bên ngoài tháo xuống là được." Lúc nhỏ cậu không biết làm hỏng không ít thiết bị điện trong nhà.

"Tôi không biết làm sao mà tháo xuống." Tân Ý Điền nhìn đồng hồ điện trên tường mà nhức đầu, khung bằng kim loại trên bề mặt lan ra áng sáng yếu ớt lạnh lẽo.

"Chị ở đâu?" Tạ Đắc vốn dĩ đã trở về phòng, lúc này cầm chìa khóa xe ra cửa.

"Cậu đến Bắc Kinh sao?" Tân Ý Điền ngạc nhiên mà hỏi, liền nói tiếp: "Không gì đâu, một đêm không có điện mà thôi, ngày mai bên quản lý nhà sẽ đến. Đêm rồi, cậu không cần đến đâu."

"Không phiền đâu, đến nhanh thôi. Chị đi mua đèn cầy trước đi, dù sao tháo đồng hồ điện tôi cũng thành thạo."

Tân Ý Điền bỗng nhiên bật cười, nhớ đến một việc lúc trẻ. Khi đó cậu ta vẫn là một cậu bé, miễn cưỡng có thể gọi là thiếu niên, giống như những cậu bé khác, mê mẩn với các loại thiết bị máy móc.

Cô thắp đèn cầy vừa mua, thu dọn qua loa phòng khách một chút, Tạ Đắc liền đến. Sau khi lên lầu cậu không vào nhà, xem trước đồng hồ điện một tí, nói cô cần phải tháo đinh ốc trên bốn góc nắp hộp xuống, Tân Ý Điền giơ đèn cầy kề sát cậu để thấy rõ hơn, nhón mũi chân ngửa mặt hỏi: "Tìm thấy cầu chì chưa?" Cô ngửi được trên người cậu tản mát ra một mùi hương ngòn ngọt nhẹ nhàng, lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc không. Trong đầu vẫn lờ mờ đang nghĩ là thứ gì, mùi dầu gội đầu, sữa tắm cũng không có mùi hương dễ chịu như vậy, dầu thơm lại càng không nhẹ nhàng thoang thoảng như vậy.

Tạ Đắc tháo công tắc xuống, đèn trong nhà vẫn không có phản ứng. Cậu trầm ngâm một hồi, động tác thuần thục mà gỡ một chiếc đũa mỏng manh, đó là cái ống dài khoảng hai ba xen-ti-mét, đón lấy ánh sáng để nhìn, nói: "ống cầu chì nổ rồi."

"Vậy phải làm sao?" Tân Ý Điền vẻ mặt thất vọng nhìn cậu.

"Đổi cái khác." Bị cô dùng ánh mắt tín nhiệm như vậy nhờ cậy, cậu cảm thấy mình biến thành một người hùng.

“Siêu thị ở ngoài có bán không?"

Cậu không biết rõ, vì vậy không lên tiếng.

Tân Ý Điền nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu không chúng ta cùng đi? Tôi không biết phải mua loại nào nữa." Anh mắt nhìn cậu tràn ngập mong mỏi và kỳ vọng.

Hai người xuống lầu, sánh vai đi đến một siêu thị lớn gần khu phố. Ngửi được mùi bánh mì bay ra từ quầy phía trong, lúc này Tân Ý Điền mới phát hiện mình đói bụng."Tôi còn chưa ăn cơm nữa, cậu ăn chưa?"

Buổi tối cậu hầu như chưa ăn, vừa nãy lại bận liên tục, bây giờ cũng hơi đói bụng. Tân Ý Điền thấy cậu không nói lời nào, tự mình quyết định cầm hai khúc bánh ngọt, đi ra tính tiền, lấy một túi nhựa trong đó đưa cho cậu, "Ăn dằn bụng trước đi. Lát nữa có điện rồi tôi nấu cơm cho cậu, trên đường đi làm về sẵn dịp mua thức ăn rồi." Nói xong áy náy cười với cậu.

Hai người vừa đi dọc đường vừa ăn. Tân Ý Điền hỏi cậu đến Bắc Kinh làm gì. Cậu theo sự thật mà nói, nói muốn mở một tòa nhà thương mại ở Bắc Kinh, trước mắt còn đang trong giai đoạn đàm phán, thủ tục phức tạp, phải cân đối các mặt có liên quan với nhau, sau đó cậu e rằng phải đến Bắc Kinh công tác thường xuyên.

Tân Ý Điền nghe cậu nói những việc này bình thường tự nhiên giống như đang bàn luận về thời tiết ăn uống, không khoe khoang cũng không oán giận, buộc phải dừng chân quan sát cậu tỉ mỉ, trong lòng khá nhiều xúc động, cười nói: "Ố là la --, người giàu có nha! Ngay cả nhà tôi còn chưa mua nổi nè." Người trước mắt này, tuổi còn trẻ, đã phú lại quý, không còn là cậu thiếu niên hay nổi nóng mà cô quen thuộc nữa. Nghĩ đến mới nãy cậu vậy mà hạ mình vì cô tháo đồng hồ điện, trong một lúc không khỏi hoảng hốt, sợ hãi dâng lên lại có chút đắc ý. Nói cho cùng không phải ai cũng có vinh hạnh thế này, dù rằng sự việc đột nhiên xảy ra.

"Mua được rồi thì làm sao? Nhà cửa và hạnh phúc lại không phải từ đồng nghĩa." Cậu không cho là đúng.

"Nhưng cũng không phải từ trái nghĩa mà!" Tân Ý Điền nói thầm, chính cậu có rất nhiều nhà cửa, đương nhiên không cách nào lĩnh hội được sự thê lương của bộ tộc vô gia cư ăn nhờ ở đậu chúng tôi đâu. Do đó thay đổi đề tài khác, "Ngày đó xuống máy bay, là Vương Nghi Thất đưa tôi về đó, tôi còn chưa cảm ơn em ấy tử tế."

"Hai người làm sao mà biết nhau?"

"Trò chuyện tán gẫu liền quen thôi, lúc về Bắc Kinh chúng tôi ngồi cùng nhau đó."

Cậu "Ờ" một tiếng, không hề nói thêm. Bóng đêm bao phủ khiến Tân Ý Điền không thấy rõ biểu hiện trên mặt cậu, âm thầm tự kiểm điểm có phải đã giẫm lên mìn nổ hay không, vạch áo cho người xem lưng. Cô tranh thủ cứu mình, chỉ vào quầy bán quà vặt phía trước nói: "Tôi muốn ăn kem." Đi vào mua một hộp vùi đầu ăn, cái này dù sao sẽ không nói bậy nữa.

Tạ Đắc đem ống cầu chì mới mua thay vào, đèn điện sáng một chút lại tắt. Cậu thở dài, "Hết cách rồi, nổ đồng hồ điện rồi, chỉ có thể đổi đồng hồ điện."

Lăn qua lăn lại đến bây giờ, Tân Ý Điền ngược lại không gấp gáp như lúc trước, không có điện thì không có điện, ngày mai bàn tiếp. Cô đứng ở nơi ánh đèn cầy yếu ớt cào ăn tiếp hộp kem mới nãy chưa ăn xong.

Không có việc gì làm, Tạ Đắc nhàm chán ngồi ghế sofa nhìn cô ăn kem. Bóng đêm từ bốn phương tám hướng vây quanh cậu, ngọn lửa trên đèn cầy lập lòe nhảy múa trước mắt cậu, giống như một cái miệng đang nhúc nhích lại giống như một trái tim đang đập.

Tân Ý Điền cào khoảng hai ba muỗng thì ăn hết kem, kiếm ly giấy rót nước đưa cho cậu, "Nước lạnh, không có nước nóng." Cô làm ra một vẻ mặt xấu hổ, xoa xoa hai tay nói: "Tối nay thực sự làm phiền cậu rồi."

Cậu chậm rãi đứng lên, "Cái gì cũng giúp không xong."

"Nếu thế, là tôi vô dụng, trước đây những việc như điện nước đều là Ngụy Tiên làm hết. Làm hại cậu bữa cơm cũng không ăn được, bận cả tối mang bụng trống rỗng về nhà, thực sự là ngại quá."

Cô nói khách khí như vậy, khoảng cách hai người chợt đẩy xa hơn. Bốn phía vắng vẻ không tiếng động, cái bóng cô dưới sự chiếu rọi của ánh đèn cầy biến thành một người cao to, từ mặt đất kéo thẳng lên đến trần nhà. Tạ Đắc nhìn cô trầm mặc không nói, cuối cùng thấp giọng nói: "Tôi đi đây". Tân Ý Điền muốn đưa cậu xuống lầu, cậu nói một câu dứt khoát "Không cần", đóng cửa rời khỏi.

Nghe tiếng bước chân cậu xuống lầu càng lúc càng xa, Tân Ý Điền ngồi vùi vào chỗ mà lúc này cậu ngồi. Đèn cầy sắp tàn, tia sáng như hạt đậu, cảnh này khiến cô đối với Tạ Đắc lúc nãy phải chăng trở nên mê hoặc, mà cuộc gọi của Ngụy Tiên khiến cô một lần nữa trở lại hiện thực.

Ngày hôm sau nhân viên công tác Cục điện tín đến đổi đồng hồ điện mới, kiểm tra đường dây phát hiện đèn treo trong phòng cô bị chập mạch.

Ngụy Tiên đi công tác trở về, bảo Tân Ý Điền đến nhà anh ăn cơm. Tân Ý Điền chôn trong chăn không chịu dậy, làm nũng nói: "Em không đi."

"Ngoan, ăn một bữa rồi về."

"Không cần, mẹ anh không thích em."

"Nói bậy! Lúc nào mẹ cũng hỏi anh sao em không đến nhà ăn cơm."

"Mắt thấy con trai một tay nuôi lớn sắp bị người khác cướp đi, trong lòng người phụ nữ nào sẽ sung sướng chứ? Em mới không cần tự đưa mình đến nhà làm bẽ mặt."

Ngụy Tiên cười trách mắng cô, "Nói bậy nói bạ, em nhiều chuyện quá! Rành rành là mình lười biếng không muốn dậy."

Nói là nói như thế, Tân Ý Điền vẫn ngoan ngoãn đến nhà họ Ngụy ăn trưa. Cô tay chân lanh lẹ giúp mẹ chồng tương lai nhặt rau, rửa rau, lột tỏi, bưng thức ăn, tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho hai người lớn nhà họ Ngụy về một đứa con hiền dâu thảo. Trên bàn cơm, mẹ Phạm Hiểu Vân của Ngụy Tiên hỏi họ dự định kết hôn lúc nào.

Tân Ý Điền cắm đầu cắm cổ ăn. Ngụy Tiên nói còn sớm, không vội.

"Sớm cái gì nữa, con cũng gần ba mươi rồi." Phạm Hiểu Vân giáo huấn con trai, lại quay đầu cười với Tân Ý Điền: "Theo thống kê khoa học này, độ tuổi sinh sản thuận lợi nhất là từ 24 đến 30 tuổi, một khi qua độ tuổi này, chính là những sản phụ lớn tuổi, rất nguy hiểm đó."

Thà mặc kệ cái thống kê khoa học này có chính xác hay không, Tân Ý Điền chỉ có gật đầu "Ừm Ừ À" cho là có.

Đứng đầu cả nhà Ngụy Chí Thanh khụ một tiếng, nói: "Tuổi tác các con không nhỏ nữa, cũng nên cân nhắc việc kết hôn đi. Căn hộ ở Thược Dược Cư cho các con làm phòng tân hôn, trang trí tự mình trang trí. Hai ông bà già này mua cho tụi con dụng cụ gia đình, thế nào?"

Tân Ý Điền tự nhiên không dám đưa ra ý kiến phản đối. Ngụy Tiên suy nghĩ một chút nói: "Việc này còn phải hỏi qua mẹ của Điền Điền." Dừng một chút lại nói giỡn: "Người ta nói không chừng chưa muốn đem con gái yêu gả cho con đâu." Anh có khuôn mặt điển hình của người phương Bắc, mặt chữ điền, lông mày rậm, tầm vóc cao to cường tráng, khiến người ta tràn ngập cảm giác an toàn.

Phạm Hiểu Vân vỗ tay con trai với phong thái bảo vệ: "Không sợ, con trai mẹ cũng không kém! Đúng chứ?"

Tân Ý Điền nhíu mày với Ngụy Tiên, pha trò cười.


/26

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status