Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lúc này, Lâm Phàm có cảm giác mình là người mạnh nhất Cổ Thánh Giới.
Trong cuộc đời mỗi người, thường có ba sai lầm chí mạng. Mà bây giờ, Lâm Phàm đang mắc một trong ba sai lầm đó, chính là quá tự cao, ảo tưởng sức mạnh. Khi con người dễ dàng đạt được thành công, thường rất tự tin, phải nói rằng tự tin thái quá vào bản thân, tựa như mình hắn có thể cân cả thế giới. Lâm Phàm bây giờ cũng đang ảo tưởng như thế. Hắn tưởng mình đã nắm giữ thực lực tuyệt đối, có đủ thực lực chống lại Thiên Ý. Tuy bây giờ Lâm Phàm rất mạnh, đặc biệt sau khi giết được Thánh, càng trở nên mạnh hơn. Nhưng đối với Thiên Ý, Lâm Phàm bây giờ vẫn vô cùng nhỏ yếu, chỉ như một con kiến mà thôi.
-Ha ha, Thiên Ý thì thế nào. Tiểu gia đã khôi phục toàn bộ pháp lực. Đấu một trận ba ngày ba đêm với ngươi, cũng không có vấn đề gì, ha ha ha...
Lâm Phàm hét dài một tiếng, từ Động Thiên lao ra, hào ngôn hô to. Nhưng hắn chỉ nói được một nửa, đã bị tình cảnh trước mắt làm sợ choáng váng.
-Chuyện này...
Lúc Lâm Phàm từ Động Thiên đi ra, có rất nhiều đôi mắt sắc bén đồng loạt nhìn hắn.
-Các ngươi...
Lâm Phàm trợn tròn mắt, không dám tin nhìn tình phía trước. Hắn thấy có một, hai, ba, đầu, năm đầu. Đếm tới đếm lui, có tới năm đầu Cổ Tộc đang nhìn hắn. Khí tức những Cổ Tộc kia vô cùng thâm hậu, tựa như đại lãng đào sa, khí thế hung mãnh, có thể phá hủy tất cả.
-Các ngươi là ai?
-Thiên Ý đại nhân, hắn chính là cái tên Nhân tộc chết bầm kia phải không?
-Thánh đâu rồi? Sao ta lại không cảm giác được khí tức của hắn nữa?
-Hừ, không ngờ Thánh lại tư tàng Cổ Thánh Tế Đàn, quả thực đáng chết!
...
Lâm Phàm không biết những Cổ Tộc kia tới từ lúc nào. Nhưng dùng mông suy nghĩ cũng biết, những Cổ Tộc kia đều là Chí Cao. Cổ Tộc bát đại Chí Cao, Lâm Phàm đã biết ba người, thừa năm tên hắn không biết, giờ cùng chạy tới đây. Tình cảnh lúc này quả thực kinh khủng. Năm vị Chí Cao đứng trong hư không tỏa ra năm luồng khí tức khổng lồ, thiên địa khuấy động, trời đất rung chuyển, mây gió biến ảo khôn lường.
-Thông chết cụ cái tên Nhân tộc kia cho ta.
Thiên Ý ra lệnh.
-Vâng!
Ngũ đại Cổ Tộc Chí Cao, không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý. Theo Thiên Ý, những Chí Cao và Cổ Tộc thông thường không có gì khác nhau, hết thảy đều là sinh mệnh do hắn sáng tạo. Dù là Chí Cao cũng không ngoại trừ.
-What the hell…??
Lâm Phàm té đái, không ngờ sự tình lại biến thành thế này. Hắn chỉ vừa thăng cấp, đã gặp hết Chí Cao còn lại. Không cho người ta đường sống mà. Một cảm giác nguy hiểm, đột nhiên dâng lên trong lòng. Dù thực lực của Lâm Phàm bây giờ đã vô rất mạnh rồi. Nhưng năm đầu Cổ Tộc Chí Cao, như là như một toà núi lớn đè trên lưng hắn. Hắn không có bất kỳ sức phản kháng nào.
-Đã lâu rồi ta chưa nhìn thấy một Nhân tộc nào.
-Không sai, xem ra Thánh đã bị hắn giết rồi. Tên phế vật kia dĩ nhiên lại chết trong tay của một Nhân tộc yếu nhược, đúng là sỉ nhục của Cổ Tộc.
-Cổ Thánh Tế Đàn chẳng lẽ cũng trong tay hắn luôn hay sao?
Từng đầu Cổ Tộc Chí Cao, đang đánh giá Lâm Phàm, trong những đôi mắt ấy, rất muốn thôn phệ Lâm Phàm.
-Nhân tộc, giao Cổ Thánh Tế Đàn ra đây!
Một đầu Cổ Tộc thân thể cao lớn như Kình Thiên cự nhân, phát ra uy thế làm người khác cảm giác ngột ngạt, như bị ai đó bóp cổ. Còn giọng nói của hắn tràn ngập uy nghiêm vô thượng, như muốn người khác không thể chống cự.
-Đkmn, đám người kia sao lại tới đây? Chẳng lẽ đều bị Cổ Thánh Tế Đàn hấp dẫn?
Lâm Phàm vô cùng kinh hãi, hắn không biết những Cổ Tộc Chí Cao kia đến đây vào lúc nào. Nhưng hắn chắc chắn, bọn chúng vì Cổ Thánh Tế Đàn mà đến. Lúc trước, Lâm Phàm không biết tầm quan trọng của Cổ Thánh Tế Đàn, nhưng sau khi luyện hóa, hắn phát hiện uy lực thật sự của nó. Bất kể ai chiếm được nó, sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Lúc đó Thánh bị hắn bức tới đường cùng, cuối cùng chỉ có thể triệu hoán Cổ Thánh Tế Đàn ra. Mà bọn chúng rất mẩn cảm với chuyện này, khi cảm thụ được khí tức của Cổ Thánh Tế Đàn, toàn bộ đều chạy tới đây.
-Cổ Thánh Tế Đàn? Cổ Thánh Tế Đàn gì, ta không biết gì hết.
Hỏi gì Lâm Phàm cũng giả vờ không biết, lắc đầu nói. Lâm Phàm có cảm giác ông trời đang trêu đùa hắn, lúc trước cho hắn vô hạn hi vọng, nhưng đến cuối cùng, phát hiện rõ ràng là một cái hố đào sẳn cho hắn nhảy vào mà thôi. Một cái hố sâu, khi đã rơi vào là không thể trèo ra. Vừa mới nhặt được một cái bảo bối, tưởng rằng có thể nhất phi trùng thiên, lại không ngờ nó là bùa đòi mạng. Năm đại Chí Cao đều tới, dù lấy ra mạng già ra liều, cũng không đánh lại đối phương a.
-Các vị, không cần nhiều lời, trực tiếp bắt hắn. Sau đó dùng sưu hôn đại pháp, vậy cho nhanh.
Một tên Chí Cao tàn nhẫn nói, Lâm Phàm nghe xong, vô cùng phẩn nộ.
-Người này cũng quá độc ác đi.
-Các ngươi muốn làm gì? Cổ Thánh Tế Đàn xác thực đang trong tay ta, các ngươi muốn thế nào?
Lâm Phàm hô to, trong lòng bất đắc dĩ, đây chẳng lẽ là kết cục của một vô sĩ,... à không, của anh hùng, tuấn tú đập chai như hắn.
Năm đại Chí Cao, nếu như đồng thời xuất thủ, dù cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị, cũng phải đi đời nhà ma.
-Sao vận mệnh của mình bi ai như thế?
Lâm Phàm cảm giác thương cảm. Từ khi hắn xuất đạo đến bây giờ, đều chưa từng cảm thụ cảm giác thuận buồm xuôi gió. Mỗi lần đến thời khắc then chốt, đều xảy ra biến cố. Sau khi có thực lực đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao, Lâm Phàm cứ tưởng sau này mình không còn sợ ai nữa, có thể tận hưởng một cuộc sống sa đọa. Lại không ngờ, Thiên Ý xuất hiện, nguyên bản hắn vẫn tự tin đối đầu với Thiên Ý, từ từ tìm cơ hội chạy trốn. Rồi khi bước ra từ Động Thiên, lại phát hiện, một đám Chí Cao không biết từ nơi nào nhô ra muốn giết hắn. Nếu chỉ có một tên thì còn được, còn đằng này còn sống nhiêu Chí Cao là tới hết, ai mà chịu cho nổi chứ.
-Té thôi!
Trong đầu Lâm Phàm lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Hổn hển!
Trong nháy mắt, Lâm Phàm độn xa ngàn dặm, muốn ly khai nơi này.
-Chỉ Xích Thiên Nhai, tiểu gia đã luyện đến cảnh giới nhất định, chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề.
Lâm Phàm rất tin tưởng Chỉ Xích Thiên Nhai, nhưng ngay khi hắn trốn vào hư không, thì bị đứng hình, từng tầng kết giới ngăn trở không thể đi đâu được.
-Kkhông cho người ta hi vọng mà.
Sắc mặt Lâm Phàm đại biến, hắn bị hư không ép đi ra.
-Nhân tộc, ngươi không chạy được đâu! Ngoan ngoãn giao Cổ Thánh Tế Đàn ra đây, chúng ta cho ngươi được toàn thây.
- Nói nhiều với hắn làm gì? Trực tiếp giết đí có phải đơn giản hơn không.
-Không sai, Thiên Ý đã nổi giận, chúng ta thân là đại biểu Thiên Ý, sao để hắn làm càn như vậy.
-Giết...
Thiên địa rúng động, ngũ đại Cổ Tộc Chí Cao cùng ra tay, một nguồn sức mạnh đáng sợ, bao phủ Lâm Phàm, sắc mặt Lâm Phàm trắng bệch, dưới sức mạnh này, hắn có thể bị trực tiếp giết chết. Một tia hi vọng cũng không có.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lúc này, Lâm Phàm có cảm giác mình là người mạnh nhất Cổ Thánh Giới.
Trong cuộc đời mỗi người, thường có ba sai lầm chí mạng. Mà bây giờ, Lâm Phàm đang mắc một trong ba sai lầm đó, chính là quá tự cao, ảo tưởng sức mạnh. Khi con người dễ dàng đạt được thành công, thường rất tự tin, phải nói rằng tự tin thái quá vào bản thân, tựa như mình hắn có thể cân cả thế giới. Lâm Phàm bây giờ cũng đang ảo tưởng như thế. Hắn tưởng mình đã nắm giữ thực lực tuyệt đối, có đủ thực lực chống lại Thiên Ý. Tuy bây giờ Lâm Phàm rất mạnh, đặc biệt sau khi giết được Thánh, càng trở nên mạnh hơn. Nhưng đối với Thiên Ý, Lâm Phàm bây giờ vẫn vô cùng nhỏ yếu, chỉ như một con kiến mà thôi.
-Ha ha, Thiên Ý thì thế nào. Tiểu gia đã khôi phục toàn bộ pháp lực. Đấu một trận ba ngày ba đêm với ngươi, cũng không có vấn đề gì, ha ha ha...
Lâm Phàm hét dài một tiếng, từ Động Thiên lao ra, hào ngôn hô to. Nhưng hắn chỉ nói được một nửa, đã bị tình cảnh trước mắt làm sợ choáng váng.
-Chuyện này...
Lúc Lâm Phàm từ Động Thiên đi ra, có rất nhiều đôi mắt sắc bén đồng loạt nhìn hắn.
-Các ngươi...
Lâm Phàm trợn tròn mắt, không dám tin nhìn tình phía trước. Hắn thấy có một, hai, ba, đầu, năm đầu. Đếm tới đếm lui, có tới năm đầu Cổ Tộc đang nhìn hắn. Khí tức những Cổ Tộc kia vô cùng thâm hậu, tựa như đại lãng đào sa, khí thế hung mãnh, có thể phá hủy tất cả.
-Các ngươi là ai?
-Thiên Ý đại nhân, hắn chính là cái tên Nhân tộc chết bầm kia phải không?
-Thánh đâu rồi? Sao ta lại không cảm giác được khí tức của hắn nữa?
-Hừ, không ngờ Thánh lại tư tàng Cổ Thánh Tế Đàn, quả thực đáng chết!
...
Lâm Phàm không biết những Cổ Tộc kia tới từ lúc nào. Nhưng dùng mông suy nghĩ cũng biết, những Cổ Tộc kia đều là Chí Cao. Cổ Tộc bát đại Chí Cao, Lâm Phàm đã biết ba người, thừa năm tên hắn không biết, giờ cùng chạy tới đây. Tình cảnh lúc này quả thực kinh khủng. Năm vị Chí Cao đứng trong hư không tỏa ra năm luồng khí tức khổng lồ, thiên địa khuấy động, trời đất rung chuyển, mây gió biến ảo khôn lường.
-Thông chết cụ cái tên Nhân tộc kia cho ta.
Thiên Ý ra lệnh.
-Vâng!
Ngũ đại Cổ Tộc Chí Cao, không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý. Theo Thiên Ý, những Chí Cao và Cổ Tộc thông thường không có gì khác nhau, hết thảy đều là sinh mệnh do hắn sáng tạo. Dù là Chí Cao cũng không ngoại trừ.
-What the hell…??
Lâm Phàm té đái, không ngờ sự tình lại biến thành thế này. Hắn chỉ vừa thăng cấp, đã gặp hết Chí Cao còn lại. Không cho người ta đường sống mà. Một cảm giác nguy hiểm, đột nhiên dâng lên trong lòng. Dù thực lực của Lâm Phàm bây giờ đã vô rất mạnh rồi. Nhưng năm đầu Cổ Tộc Chí Cao, như là như một toà núi lớn đè trên lưng hắn. Hắn không có bất kỳ sức phản kháng nào.
-Đã lâu rồi ta chưa nhìn thấy một Nhân tộc nào.
-Không sai, xem ra Thánh đã bị hắn giết rồi. Tên phế vật kia dĩ nhiên lại chết trong tay của một Nhân tộc yếu nhược, đúng là sỉ nhục của Cổ Tộc.
-Cổ Thánh Tế Đàn chẳng lẽ cũng trong tay hắn luôn hay sao?
Từng đầu Cổ Tộc Chí Cao, đang đánh giá Lâm Phàm, trong những đôi mắt ấy, rất muốn thôn phệ Lâm Phàm.
-Nhân tộc, giao Cổ Thánh Tế Đàn ra đây!
Một đầu Cổ Tộc thân thể cao lớn như Kình Thiên cự nhân, phát ra uy thế làm người khác cảm giác ngột ngạt, như bị ai đó bóp cổ. Còn giọng nói của hắn tràn ngập uy nghiêm vô thượng, như muốn người khác không thể chống cự.
-Đkmn, đám người kia sao lại tới đây? Chẳng lẽ đều bị Cổ Thánh Tế Đàn hấp dẫn?
Lâm Phàm vô cùng kinh hãi, hắn không biết những Cổ Tộc Chí Cao kia đến đây vào lúc nào. Nhưng hắn chắc chắn, bọn chúng vì Cổ Thánh Tế Đàn mà đến. Lúc trước, Lâm Phàm không biết tầm quan trọng của Cổ Thánh Tế Đàn, nhưng sau khi luyện hóa, hắn phát hiện uy lực thật sự của nó. Bất kể ai chiếm được nó, sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Lúc đó Thánh bị hắn bức tới đường cùng, cuối cùng chỉ có thể triệu hoán Cổ Thánh Tế Đàn ra. Mà bọn chúng rất mẩn cảm với chuyện này, khi cảm thụ được khí tức của Cổ Thánh Tế Đàn, toàn bộ đều chạy tới đây.
-Cổ Thánh Tế Đàn? Cổ Thánh Tế Đàn gì, ta không biết gì hết.
Hỏi gì Lâm Phàm cũng giả vờ không biết, lắc đầu nói. Lâm Phàm có cảm giác ông trời đang trêu đùa hắn, lúc trước cho hắn vô hạn hi vọng, nhưng đến cuối cùng, phát hiện rõ ràng là một cái hố đào sẳn cho hắn nhảy vào mà thôi. Một cái hố sâu, khi đã rơi vào là không thể trèo ra. Vừa mới nhặt được một cái bảo bối, tưởng rằng có thể nhất phi trùng thiên, lại không ngờ nó là bùa đòi mạng. Năm đại Chí Cao đều tới, dù lấy ra mạng già ra liều, cũng không đánh lại đối phương a.
-Các vị, không cần nhiều lời, trực tiếp bắt hắn. Sau đó dùng sưu hôn đại pháp, vậy cho nhanh.
Một tên Chí Cao tàn nhẫn nói, Lâm Phàm nghe xong, vô cùng phẩn nộ.
-Người này cũng quá độc ác đi.
-Các ngươi muốn làm gì? Cổ Thánh Tế Đàn xác thực đang trong tay ta, các ngươi muốn thế nào?
Lâm Phàm hô to, trong lòng bất đắc dĩ, đây chẳng lẽ là kết cục của một vô sĩ,... à không, của anh hùng, tuấn tú đập chai như hắn.
Năm đại Chí Cao, nếu như đồng thời xuất thủ, dù cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị, cũng phải đi đời nhà ma.
-Sao vận mệnh của mình bi ai như thế?
Lâm Phàm cảm giác thương cảm. Từ khi hắn xuất đạo đến bây giờ, đều chưa từng cảm thụ cảm giác thuận buồm xuôi gió. Mỗi lần đến thời khắc then chốt, đều xảy ra biến cố. Sau khi có thực lực đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao, Lâm Phàm cứ tưởng sau này mình không còn sợ ai nữa, có thể tận hưởng một cuộc sống sa đọa. Lại không ngờ, Thiên Ý xuất hiện, nguyên bản hắn vẫn tự tin đối đầu với Thiên Ý, từ từ tìm cơ hội chạy trốn. Rồi khi bước ra từ Động Thiên, lại phát hiện, một đám Chí Cao không biết từ nơi nào nhô ra muốn giết hắn. Nếu chỉ có một tên thì còn được, còn đằng này còn sống nhiêu Chí Cao là tới hết, ai mà chịu cho nổi chứ.
-Té thôi!
Trong đầu Lâm Phàm lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Hổn hển!
Trong nháy mắt, Lâm Phàm độn xa ngàn dặm, muốn ly khai nơi này.
-Chỉ Xích Thiên Nhai, tiểu gia đã luyện đến cảnh giới nhất định, chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề.
Lâm Phàm rất tin tưởng Chỉ Xích Thiên Nhai, nhưng ngay khi hắn trốn vào hư không, thì bị đứng hình, từng tầng kết giới ngăn trở không thể đi đâu được.
-Kkhông cho người ta hi vọng mà.
Sắc mặt Lâm Phàm đại biến, hắn bị hư không ép đi ra.
-Nhân tộc, ngươi không chạy được đâu! Ngoan ngoãn giao Cổ Thánh Tế Đàn ra đây, chúng ta cho ngươi được toàn thây.
- Nói nhiều với hắn làm gì? Trực tiếp giết đí có phải đơn giản hơn không.
-Không sai, Thiên Ý đã nổi giận, chúng ta thân là đại biểu Thiên Ý, sao để hắn làm càn như vậy.
-Giết...
Thiên địa rúng động, ngũ đại Cổ Tộc Chí Cao cùng ra tay, một nguồn sức mạnh đáng sợ, bao phủ Lâm Phàm, sắc mặt Lâm Phàm trắng bệch, dưới sức mạnh này, hắn có thể bị trực tiếp giết chết. Một tia hi vọng cũng không có.
/787
|