Dịch: Dii
“Quý tiểu thư điện thoại của cô đang reo.”
Quý Tinh Diêu đang nấu súp theo công thức trong nhà bếp, dì giúp việc gọi hai lần rồi mới nghe thấy.
Quý Tinh Diêu đáp lại, rửa tay, nhận điện thoại từ tay dì, ‘cảm ơn’ rồi chỉ vào bếp để dì trông lửa, sau đó ra ban công nhận điện thoại.
Trên điện thoại xuất hiện một dãy số, không có biệt danh, thật ra Quý Tinh Diêu cũng có chút hiếu kỳ là ai gọi cho mình, từ lúc cô tỉnh lại sau khi mất trí đến bây giờ, không nhận được quá nhiều cuộc gọi.
Quý Tinh Diêu nhận thông báo, có một giọng nữ truyền từ micro, “Tinh Diêu, tin nhắn mình gửi cậu cậu đã xem chưa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Âm thanh này quen thuộc đến khó hiểu, Quý Tinh Diêu nửa ngày mới phản ứng lại, người gọi điện thoại cho cô là bạn cùng phòng Dương Nhân Nhân của mình thời đại học, không khỏi tò mò: “Nhân Nhân, cậu đổi số mới hả?”
Dương Nhân Nhân kì lạ: “Không có.”
Quý Tinh Diêu xem lịch sử cuộc gọi, chợt phản ứng lại, tai nạn xe đợt trước không chỉ đụng vào cô, mà còn làm nát điện thoại của cô, điện thoại với thẻ liên kết với điện thoại đều nát vụn, sau này cô mới lấy căn cước đi làm thẻ điện thoại, nhưng không kịp chuẩn bị nên không cách nào lấy lại, bởi thế bây giờ danh bạ của chiếc điện thoại trên tay cô là một mảnh trống rỗng.
Dương Nhân Nhân đang rất vội, thấy Quý Tinh Diêu chưa trả lời câu hỏi của mình, cô ấy càng lo lắng hơn, “Cậu xem chưa?”
Quý Tinh Diêu chậm rãi nói: “Hả, chưa xem nữa bây giờ xem liền đây.”
Quý Tinh Diêu bật loa ngoài, thoát giao diện mở tin nhắn WeChat. Mười phút trước, Dương Nhân Nhân đã gửi một ảnh chụp màn hình. Đó là tin nhắn từ nhóm lớp đại học. Cô đã chặn nhóm lớp đó có lẽ vì vậy cô không nhận thấy bất kỳ tin nhắn nào trong nhóm hết.
Giọng của Dương Nhân Nhân nghe qua điện thoại có vẻ không thoải mái cho lắm, “Tô Tiểu Tiểu không phải chỉ diễn vai hotgirl mạng là nữ phụ thứ N sao? Thế mà cũng ra oai trong nhóm. Mọi người chỉ nói vài câu lấy lệ, mà cô ta tưởng thật, còn giả vờ giả vịt nói muốn họp lớp. Mọi người mới tìm được công việc, nào có thời gian chứ. Tự nhiên nói cậu ở thành phố Yến, kéo cậu ra so sánh, lúc cậu học đại học thì chuyện gì cũng so bì với cậu, nhưng không vượt qua cậu một cái nào, tới bây giờ vẫn không đổi được cái nết đó.”
Oán giận một hồi, Dương Nhân Nhân tự hạ giọng xuống, mang theo nét quan tâm, “….. Nhưng mà Tinh Diêu này, điều cô ta nói là thật hay giả thế? Cậu vẫn ổn chứ?”
Quý Tinh Diêu nhìn vào ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, cả người như đông cứng lại.
【Tô Tiểu Tiểu: Lớp của chúng ta cũng không có nhiều người ở Yến Thị】
【 Tô Tiểu Tiểu: Phải rồi Quý Tinh Diêu cũng ở Yến thị đó, mình cũng gặp được cậu ta rồi nhưng mà đáng thương lắm.】
【Vu Trân Tích: Sao vậy?】
【Tô Tiểu Tiểu: Bạn trai của cậu ta lừa dối cậu ta, bỏ mặc cậu ta ở bữa tiệc đính hôn đi với một người phụ nữ khác. 】
【Vương Phi Tuyết:Chắc không đâu, tình cảm của Quý Tinh Diêu và bạn trai cậu ta tốt lắm mà 】
【Tô Tiểu Tiểu:Tôi lừa các cậu làm gì, bạn trai cậu ta là phú nhị đại, là người quen của chị tôi, lúc đó tôi cũng có ở đó mà.】
【Tô Tiểu Tiểu: Đáng thương thật, chắc là cậu ta không biết bên cạnh bạn trai mình có người phụ nữ khác.】
Quý Tinh Diêu chết lặng đầu óc quay cuồng.
Thực ra cô cũng không tin cho lắm, lúc Tô Tiểu Tiểu này ở trường đại học thì đã có gì đó không đúng với cô, chỉ là Quý Tinh Diêu không thèm để ý tới cô ta. Dựa vào danh tiếng bên ngoài của cô ta, thì dù chuyện này là lời đồn, cô ta có thể cũng làm ra được.
Quý Tinh Diêu hiểu rõ hơn ai hết, Hạ Kiêu đối với cô tốt như thế nào, chỉ là sáng nay, Hạ Kiêu đi ra ngoài quá gấp, không có thời gian để ăn sáng nhưng anh còn làm bữa sáng cho cô. Quý Tinh Diêu không thể tin tưởng vào lời nói phiến diện một phía của Tô Tiểu Tiểu được.
Quý Tinh Diêu càng không muốn tin.
Nhưng mà, lại cứ là lúc cô nhìn thấy mấy câu này, trong đầu cô lại hiện lên vài đoạn hình ảnh, những hình ảnh mơ hồ đứt quãng cứ xuất hiện liên tiếp trong giấc mơ mấy ngày qua của cô. Trong giấc mơ, cô không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, chỉ thấy bên cạnh người đàn ông đó xuất hiện một người phụ nữ khác, cảnh tượng càng ngày càng rời xa cô. Hình như, Tô Tiểu Tiểu nói trúng rồi, chuyện bị bỏ rơi đúng là từng xảy ra.
Quý Tinh Diêu rất buồn, cô không muốn nghi ngờ Hạ Kiêu nhưng cô không thể không nghĩ đến việc anh đã đi đâu trong suốt một tháng sau khi cô tỉnh dậy vì mất trí nhớ. Có thực sự giống như anh nói, anh đã không liên lạc với cô ở đoàn phim trong một tháng vì hai người cãi vã?
Tổ quay phim có thu điện thoại đâu, cãi nhau cả tháng không liên lạc sao? Nhưng tính cách của Hạ Kiêu không phải thế này…
Lẽ nào giống như trong mơ vậy, giống như Tô Tiểu Tiểu nói?
Để rồi bây giờ mối quan hệ êm ấm của họ chỉ là ảo tưởng của cô, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào?
Nhưng mà…..
Quý Tinh Diêu không thể hiểu được, nếu anh thực sự yêu một người phụ nữ khác, tại sao anh lại đưa cô về chăm sóc cô thật tốt? Tại sao không tận dụng cơ hội để thoát khỏi cô? Cô chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, sau vụ tai nạn cô gần như trở thành đồ phế thải vô giá trị.
Hay, trái tim của một người đàn ông thực sự có thể chứa được hai người phụ nữ cùng một lúc? Anh không giả vờ hay âm mưu, chỉ là anh có thể đối xử tốt với hai người phụ nữ cùng một lúc.
Nghĩ về việc Hạ Kiêu cũng đồng thời quan tâm đ ến một người phụ nữ khác khiến trái tim Quý Tinh Diêu chua xót.
“Tinh Diêu….”
“Alo Tinh Diêu? Có chuyện gì vậy? Có phải tín hiệu không tốt không?”
Trong điện thoại giọng nói của Dương Nhân Nhân cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu định thần lại thì thấy trên màn hình điện thoại đã xuất hiện một vài giọt nước từ lúc nào không rõ. Nhưng tay cô thì rõ ràng là khô, tầm nhìn của cô dần trở nên mờ mịt, chỉ có thể là cô đã rơi nước mắt mà thôi.
Quý Tinh Diêu lấy tay áo lau mặt, cố gắng giữ giọng nói bình thường nhất có thể, cố gắng trấn tĩnh, “Nhân Nhân lúc nãy tính hiệu không tốt lắm bây giờ thì bình thường rồi.”
“Tin nhắn cậu gửi mình xem rồi, mình tốt lắm không sao đâu, lời của Tô Tiểu Tiểu cậu đừng tin nha.”
Dương Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, “Mình biết cậu ta nói bậy bạ mà, xem mình có xé miệng cậu ta không!”
Quý Tinh Diêu vội vàng ngăn cản, “Nhân Nhân đừng, xem như không nhìn thấy đi, cậu càng để ý thì cậu ta càng đắc ý.”
Dương Nhân Nhân mắng hai tiếng liền cúp điện thoại.
Quý Tinh Diêu nhớ ra câu nói “Cô ta có lẽ không biết, bạn trai của cô ta giờ đang ở bên cô gái khác” của Tô Tiểu Tiểu trong bức ảnh tải về máy, Quý Tinh Diêu đột nhiên muốn được biết bây giờ Hạ Kiêu đang làm gì, ngay lập tức.
Ánh mắt Quý Tinh Diêu từ từ đổ dồn vào chiếc điện thoại, cô có muốn … gọi cho anh sao?
Quý Tinh Diêu nghĩ đến đây, mặt cô chợt đỏ bừng, vừa giận bản thân, vừa cảm thấy xấu hổ vì mình đã có ý nghĩ như vậy, cô cảm thấy lẽ ra mình không nên làm chuyện này, không nên nghi ngờ thâm dò anh như vậy nhưng một mặt, cô bị dày vò bởi sự tò mò và nghi ngờ mãnh liệt.
Trong lòng cô như thể có một ác quỷ và một thiên thần đang tranh cãi, một bên nói: Gọi đi, cô là bạn gái của anh, gọi một cuộc điện thoại thì có làm sao? Nói không chừng gọi cuộc điện thoại này xong sẽ biết rõ được ý nghĩ trong lòng anh ấy? Một bên lại nói: Cô không thể làm như vậy, sao cô có thể nghi ngờ anh ấy, anh ấy đối xử với cô tốt bao nhiêu, cô quên rồi à?
Quý Tinh Diêu đấu tranh một lúc, cuối cùng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ mà gọi điện cho Hạ Kiêu.
Điện thoại reo rất lâu mới được kết nối, nhưng ngay sau khi cuộc gọi được kết nối Quý Tinh Diêu đã rất hối hận, cô vẫn cảm thấy không nên nghi ngờ anh.
“Diêu Diêu?” Giọng của Hạ Kiêu từ trong điện thoại truyền ra, không biết đang ở đâu, giọng nói có chút trầm thấp.
Quý Tinh Diêu trong lòng cô rất xấu hổ nhưng phải cắn răng chịu đựng, cô không muốn anh phát hiện ra cô nghi ngờ anh, “Anh đang làm việc sao?”
Hạ Kiêu gật đầu, “Ừm, sao vậy em?”
Quý Tinh Diêu càng cảm thấy xấu hổ, thiên thần chỉ vào ác quỷ trong lòng cô nói, “Xem đi anh ấy đang làm việc sao cô có thể nghi ngờ anh ấy, chất vấn anh ấy. Như vậy thật là quá bỉ ổi rồi!”
Quý Tinh Diêu giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu xuống, thì thầm, “Không có gì em chỉ muốn hỏi anh khi nào về, em nấu súp rồi.”
Hạ Kiêu cười một tiếng, hơi cao giọng, giọng nói hơi khàn, có vẻ hơi mệt mỏi, mang theo một loại lười biếng thản nhiên, “Bảo bối, anh đã nói với em cái gì, còn nhớ không? Đôi tay nhỏ bé của em không phải dùng để làm việc nhà, lại không vâng lời, hửm?”
Quý Tinh Diêu bị một tiếng bảo bối của anh làm cho tai đỏ lên, “Súp em nấu ngon lắm.”
Hạ Kiêu lại cười cười “Ừm” một tiếng.
Quý Tinh Diêu: “Cho nên lúc nào thì anh về?”
Hạ Kiêu nữa ngày mới thở dài, “Làm sao đây, anh còn đang bận quá, sợ là sẽ về muộn lắm.”
Quý Tinh Diêu: “Không sao em đợi anh.”
Hạ Kiêu: “Không cần đâu. Em cứ ăn trước đi, cơm tối em không cần làm đâu, anh kêu Tiểu Vương đặt món riêng cho em.”
Sau khi Quý Tinh Diêu cúp điện thoại, cô đứng trên ban công một lúc, cho đến khi dì giúp việc đến nói súp đã xong rồi, Quý Tinh Diêu mới phản ứng lại, vội vàng bước vào bếp.
Dì giúp việc múc ra bát canh, nếm thử rồi khen: “Súp này thật sự rất ngon, tối nay tiên sinh về trễ nên để lại một ít cho cậu ấy.”
“Cũng không biết mấy ngày gần đây tiên sinh bận gì nữa, cứ đi sớm về muộn.”
Quý Tinh Diêu rũ mi, nhưng không nói gì.
Buổi tối dì giúp việc tan làm về nhà, Quý Tinh Diêu bật TV lên rồi thẫn thờ ngồi trên ghế sofa.
Lúc Hạ Kiêu không ở nhà, Quý Tinh Diêu thích bật TV chiếu bộ phim truyền hình anh đóng vai chính. Nhìn thấy mặt anh trên TV nghe giọng nói của anh giống như là cô đang ở nhà với anh.
Thật tiếc vì Hạ Kiêu chỉ là nam 2, không có nhiều cảnh quay, có khi không xuất hiện trong cả một tập phim.
“Leng keng”
Chuông cửa vang lên, là Tiểu Vương mang đồ ăn từ nhà hàng giao cho cô.
Quý Tinh Diêu mở cửa đầu tiên đập vào mắt cô là một bó hoa hồng trắng lớn.
Quý Tinh Diêu sững sờ một lúc, sau đó khuôn mặt của Tiểu Vương từ sau bó hoa hồng trắng hiện ra, mỉm cười: “Chào chị dâu ạ.”
Quý Tinh Diêu không quen khi Tiểu Vương gọi cô là chị dâu, cô cảm thấy rất ngại, “Xin chào.”
Tiểu Vương bỏ bông hoa hồng màu trắng ở trên cuốn sách qua, Quý Tinh Diêu nhận hoa hồng và hộp cơm, hỏi một câu, “Hôm nay sao cậu không theo anh ấy, một mình anh ấy làm việc sao?”
Tiểu Vương: “Anh Kiêu không có làm gì hết, anh ấy đem tất cả công việc gần đây đẩy lùi rồi mà.”
Quý Tinh Diêu lắc đầu, không phải anh ấy bận việc bên ngoài sao?
Vậy anh ấy làm gì ở bên ngoài?
Những nghi ngờ vừa được xua tan bởi cuộc điện thoại buổi chiều hiện về trong đầu cô, Quý Tinh Diêu cảm thấy hơi ủ rũ buồn bã.
Từng bông hồng trắng đều hoàn mỹ, tinh xảo đẹp đẽ, Quý Tinh Diêu đưa tay vuốt v e cánh hoa hồng mỏng manh, cảm giác đầu ngón tay mềm mại chạm vào, nhưng trong lòng không có một chút vui sướng.
Quý Tinh Diêu đã chụp ảnh hoa gửi cho Hạ Kiêu trên WeChat: Hôm nay là một ngày đặc biệt gì sao?
Hạ Kiêu rất nhanh đã trả lời: Không phải là một ngày đặc biệt gì cả.
Hạ Kiêu: Sợ em buồn nên để bọn chúng ở cùng em.
Hạ Kiêu: Anh rất nhanh sẽ về thôi.
Quý Tinh Diêu chút cảm động cũng có chút buồn, liệu anh có tốt như vậy với những người phụ nữ khác không?
“Quý tiểu thư điện thoại của cô đang reo.”
Quý Tinh Diêu đang nấu súp theo công thức trong nhà bếp, dì giúp việc gọi hai lần rồi mới nghe thấy.
Quý Tinh Diêu đáp lại, rửa tay, nhận điện thoại từ tay dì, ‘cảm ơn’ rồi chỉ vào bếp để dì trông lửa, sau đó ra ban công nhận điện thoại.
Trên điện thoại xuất hiện một dãy số, không có biệt danh, thật ra Quý Tinh Diêu cũng có chút hiếu kỳ là ai gọi cho mình, từ lúc cô tỉnh lại sau khi mất trí đến bây giờ, không nhận được quá nhiều cuộc gọi.
Quý Tinh Diêu nhận thông báo, có một giọng nữ truyền từ micro, “Tinh Diêu, tin nhắn mình gửi cậu cậu đã xem chưa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Âm thanh này quen thuộc đến khó hiểu, Quý Tinh Diêu nửa ngày mới phản ứng lại, người gọi điện thoại cho cô là bạn cùng phòng Dương Nhân Nhân của mình thời đại học, không khỏi tò mò: “Nhân Nhân, cậu đổi số mới hả?”
Dương Nhân Nhân kì lạ: “Không có.”
Quý Tinh Diêu xem lịch sử cuộc gọi, chợt phản ứng lại, tai nạn xe đợt trước không chỉ đụng vào cô, mà còn làm nát điện thoại của cô, điện thoại với thẻ liên kết với điện thoại đều nát vụn, sau này cô mới lấy căn cước đi làm thẻ điện thoại, nhưng không kịp chuẩn bị nên không cách nào lấy lại, bởi thế bây giờ danh bạ của chiếc điện thoại trên tay cô là một mảnh trống rỗng.
Dương Nhân Nhân đang rất vội, thấy Quý Tinh Diêu chưa trả lời câu hỏi của mình, cô ấy càng lo lắng hơn, “Cậu xem chưa?”
Quý Tinh Diêu chậm rãi nói: “Hả, chưa xem nữa bây giờ xem liền đây.”
Quý Tinh Diêu bật loa ngoài, thoát giao diện mở tin nhắn WeChat. Mười phút trước, Dương Nhân Nhân đã gửi một ảnh chụp màn hình. Đó là tin nhắn từ nhóm lớp đại học. Cô đã chặn nhóm lớp đó có lẽ vì vậy cô không nhận thấy bất kỳ tin nhắn nào trong nhóm hết.
Giọng của Dương Nhân Nhân nghe qua điện thoại có vẻ không thoải mái cho lắm, “Tô Tiểu Tiểu không phải chỉ diễn vai hotgirl mạng là nữ phụ thứ N sao? Thế mà cũng ra oai trong nhóm. Mọi người chỉ nói vài câu lấy lệ, mà cô ta tưởng thật, còn giả vờ giả vịt nói muốn họp lớp. Mọi người mới tìm được công việc, nào có thời gian chứ. Tự nhiên nói cậu ở thành phố Yến, kéo cậu ra so sánh, lúc cậu học đại học thì chuyện gì cũng so bì với cậu, nhưng không vượt qua cậu một cái nào, tới bây giờ vẫn không đổi được cái nết đó.”
Oán giận một hồi, Dương Nhân Nhân tự hạ giọng xuống, mang theo nét quan tâm, “….. Nhưng mà Tinh Diêu này, điều cô ta nói là thật hay giả thế? Cậu vẫn ổn chứ?”
Quý Tinh Diêu nhìn vào ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, cả người như đông cứng lại.
【Tô Tiểu Tiểu: Lớp của chúng ta cũng không có nhiều người ở Yến Thị】
【 Tô Tiểu Tiểu: Phải rồi Quý Tinh Diêu cũng ở Yến thị đó, mình cũng gặp được cậu ta rồi nhưng mà đáng thương lắm.】
【Vu Trân Tích: Sao vậy?】
【Tô Tiểu Tiểu: Bạn trai của cậu ta lừa dối cậu ta, bỏ mặc cậu ta ở bữa tiệc đính hôn đi với một người phụ nữ khác. 】
【Vương Phi Tuyết:Chắc không đâu, tình cảm của Quý Tinh Diêu và bạn trai cậu ta tốt lắm mà 】
【Tô Tiểu Tiểu:Tôi lừa các cậu làm gì, bạn trai cậu ta là phú nhị đại, là người quen của chị tôi, lúc đó tôi cũng có ở đó mà.】
【Tô Tiểu Tiểu: Đáng thương thật, chắc là cậu ta không biết bên cạnh bạn trai mình có người phụ nữ khác.】
Quý Tinh Diêu chết lặng đầu óc quay cuồng.
Thực ra cô cũng không tin cho lắm, lúc Tô Tiểu Tiểu này ở trường đại học thì đã có gì đó không đúng với cô, chỉ là Quý Tinh Diêu không thèm để ý tới cô ta. Dựa vào danh tiếng bên ngoài của cô ta, thì dù chuyện này là lời đồn, cô ta có thể cũng làm ra được.
Quý Tinh Diêu hiểu rõ hơn ai hết, Hạ Kiêu đối với cô tốt như thế nào, chỉ là sáng nay, Hạ Kiêu đi ra ngoài quá gấp, không có thời gian để ăn sáng nhưng anh còn làm bữa sáng cho cô. Quý Tinh Diêu không thể tin tưởng vào lời nói phiến diện một phía của Tô Tiểu Tiểu được.
Quý Tinh Diêu càng không muốn tin.
Nhưng mà, lại cứ là lúc cô nhìn thấy mấy câu này, trong đầu cô lại hiện lên vài đoạn hình ảnh, những hình ảnh mơ hồ đứt quãng cứ xuất hiện liên tiếp trong giấc mơ mấy ngày qua của cô. Trong giấc mơ, cô không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, chỉ thấy bên cạnh người đàn ông đó xuất hiện một người phụ nữ khác, cảnh tượng càng ngày càng rời xa cô. Hình như, Tô Tiểu Tiểu nói trúng rồi, chuyện bị bỏ rơi đúng là từng xảy ra.
Quý Tinh Diêu rất buồn, cô không muốn nghi ngờ Hạ Kiêu nhưng cô không thể không nghĩ đến việc anh đã đi đâu trong suốt một tháng sau khi cô tỉnh dậy vì mất trí nhớ. Có thực sự giống như anh nói, anh đã không liên lạc với cô ở đoàn phim trong một tháng vì hai người cãi vã?
Tổ quay phim có thu điện thoại đâu, cãi nhau cả tháng không liên lạc sao? Nhưng tính cách của Hạ Kiêu không phải thế này…
Lẽ nào giống như trong mơ vậy, giống như Tô Tiểu Tiểu nói?
Để rồi bây giờ mối quan hệ êm ấm của họ chỉ là ảo tưởng của cô, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào?
Nhưng mà…..
Quý Tinh Diêu không thể hiểu được, nếu anh thực sự yêu một người phụ nữ khác, tại sao anh lại đưa cô về chăm sóc cô thật tốt? Tại sao không tận dụng cơ hội để thoát khỏi cô? Cô chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, sau vụ tai nạn cô gần như trở thành đồ phế thải vô giá trị.
Hay, trái tim của một người đàn ông thực sự có thể chứa được hai người phụ nữ cùng một lúc? Anh không giả vờ hay âm mưu, chỉ là anh có thể đối xử tốt với hai người phụ nữ cùng một lúc.
Nghĩ về việc Hạ Kiêu cũng đồng thời quan tâm đ ến một người phụ nữ khác khiến trái tim Quý Tinh Diêu chua xót.
“Tinh Diêu….”
“Alo Tinh Diêu? Có chuyện gì vậy? Có phải tín hiệu không tốt không?”
Trong điện thoại giọng nói của Dương Nhân Nhân cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu định thần lại thì thấy trên màn hình điện thoại đã xuất hiện một vài giọt nước từ lúc nào không rõ. Nhưng tay cô thì rõ ràng là khô, tầm nhìn của cô dần trở nên mờ mịt, chỉ có thể là cô đã rơi nước mắt mà thôi.
Quý Tinh Diêu lấy tay áo lau mặt, cố gắng giữ giọng nói bình thường nhất có thể, cố gắng trấn tĩnh, “Nhân Nhân lúc nãy tính hiệu không tốt lắm bây giờ thì bình thường rồi.”
“Tin nhắn cậu gửi mình xem rồi, mình tốt lắm không sao đâu, lời của Tô Tiểu Tiểu cậu đừng tin nha.”
Dương Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, “Mình biết cậu ta nói bậy bạ mà, xem mình có xé miệng cậu ta không!”
Quý Tinh Diêu vội vàng ngăn cản, “Nhân Nhân đừng, xem như không nhìn thấy đi, cậu càng để ý thì cậu ta càng đắc ý.”
Dương Nhân Nhân mắng hai tiếng liền cúp điện thoại.
Quý Tinh Diêu nhớ ra câu nói “Cô ta có lẽ không biết, bạn trai của cô ta giờ đang ở bên cô gái khác” của Tô Tiểu Tiểu trong bức ảnh tải về máy, Quý Tinh Diêu đột nhiên muốn được biết bây giờ Hạ Kiêu đang làm gì, ngay lập tức.
Ánh mắt Quý Tinh Diêu từ từ đổ dồn vào chiếc điện thoại, cô có muốn … gọi cho anh sao?
Quý Tinh Diêu nghĩ đến đây, mặt cô chợt đỏ bừng, vừa giận bản thân, vừa cảm thấy xấu hổ vì mình đã có ý nghĩ như vậy, cô cảm thấy lẽ ra mình không nên làm chuyện này, không nên nghi ngờ thâm dò anh như vậy nhưng một mặt, cô bị dày vò bởi sự tò mò và nghi ngờ mãnh liệt.
Trong lòng cô như thể có một ác quỷ và một thiên thần đang tranh cãi, một bên nói: Gọi đi, cô là bạn gái của anh, gọi một cuộc điện thoại thì có làm sao? Nói không chừng gọi cuộc điện thoại này xong sẽ biết rõ được ý nghĩ trong lòng anh ấy? Một bên lại nói: Cô không thể làm như vậy, sao cô có thể nghi ngờ anh ấy, anh ấy đối xử với cô tốt bao nhiêu, cô quên rồi à?
Quý Tinh Diêu đấu tranh một lúc, cuối cùng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ mà gọi điện cho Hạ Kiêu.
Điện thoại reo rất lâu mới được kết nối, nhưng ngay sau khi cuộc gọi được kết nối Quý Tinh Diêu đã rất hối hận, cô vẫn cảm thấy không nên nghi ngờ anh.
“Diêu Diêu?” Giọng của Hạ Kiêu từ trong điện thoại truyền ra, không biết đang ở đâu, giọng nói có chút trầm thấp.
Quý Tinh Diêu trong lòng cô rất xấu hổ nhưng phải cắn răng chịu đựng, cô không muốn anh phát hiện ra cô nghi ngờ anh, “Anh đang làm việc sao?”
Hạ Kiêu gật đầu, “Ừm, sao vậy em?”
Quý Tinh Diêu càng cảm thấy xấu hổ, thiên thần chỉ vào ác quỷ trong lòng cô nói, “Xem đi anh ấy đang làm việc sao cô có thể nghi ngờ anh ấy, chất vấn anh ấy. Như vậy thật là quá bỉ ổi rồi!”
Quý Tinh Diêu giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu xuống, thì thầm, “Không có gì em chỉ muốn hỏi anh khi nào về, em nấu súp rồi.”
Hạ Kiêu cười một tiếng, hơi cao giọng, giọng nói hơi khàn, có vẻ hơi mệt mỏi, mang theo một loại lười biếng thản nhiên, “Bảo bối, anh đã nói với em cái gì, còn nhớ không? Đôi tay nhỏ bé của em không phải dùng để làm việc nhà, lại không vâng lời, hửm?”
Quý Tinh Diêu bị một tiếng bảo bối của anh làm cho tai đỏ lên, “Súp em nấu ngon lắm.”
Hạ Kiêu lại cười cười “Ừm” một tiếng.
Quý Tinh Diêu: “Cho nên lúc nào thì anh về?”
Hạ Kiêu nữa ngày mới thở dài, “Làm sao đây, anh còn đang bận quá, sợ là sẽ về muộn lắm.”
Quý Tinh Diêu: “Không sao em đợi anh.”
Hạ Kiêu: “Không cần đâu. Em cứ ăn trước đi, cơm tối em không cần làm đâu, anh kêu Tiểu Vương đặt món riêng cho em.”
Sau khi Quý Tinh Diêu cúp điện thoại, cô đứng trên ban công một lúc, cho đến khi dì giúp việc đến nói súp đã xong rồi, Quý Tinh Diêu mới phản ứng lại, vội vàng bước vào bếp.
Dì giúp việc múc ra bát canh, nếm thử rồi khen: “Súp này thật sự rất ngon, tối nay tiên sinh về trễ nên để lại một ít cho cậu ấy.”
“Cũng không biết mấy ngày gần đây tiên sinh bận gì nữa, cứ đi sớm về muộn.”
Quý Tinh Diêu rũ mi, nhưng không nói gì.
Buổi tối dì giúp việc tan làm về nhà, Quý Tinh Diêu bật TV lên rồi thẫn thờ ngồi trên ghế sofa.
Lúc Hạ Kiêu không ở nhà, Quý Tinh Diêu thích bật TV chiếu bộ phim truyền hình anh đóng vai chính. Nhìn thấy mặt anh trên TV nghe giọng nói của anh giống như là cô đang ở nhà với anh.
Thật tiếc vì Hạ Kiêu chỉ là nam 2, không có nhiều cảnh quay, có khi không xuất hiện trong cả một tập phim.
“Leng keng”
Chuông cửa vang lên, là Tiểu Vương mang đồ ăn từ nhà hàng giao cho cô.
Quý Tinh Diêu mở cửa đầu tiên đập vào mắt cô là một bó hoa hồng trắng lớn.
Quý Tinh Diêu sững sờ một lúc, sau đó khuôn mặt của Tiểu Vương từ sau bó hoa hồng trắng hiện ra, mỉm cười: “Chào chị dâu ạ.”
Quý Tinh Diêu không quen khi Tiểu Vương gọi cô là chị dâu, cô cảm thấy rất ngại, “Xin chào.”
Tiểu Vương bỏ bông hoa hồng màu trắng ở trên cuốn sách qua, Quý Tinh Diêu nhận hoa hồng và hộp cơm, hỏi một câu, “Hôm nay sao cậu không theo anh ấy, một mình anh ấy làm việc sao?”
Tiểu Vương: “Anh Kiêu không có làm gì hết, anh ấy đem tất cả công việc gần đây đẩy lùi rồi mà.”
Quý Tinh Diêu lắc đầu, không phải anh ấy bận việc bên ngoài sao?
Vậy anh ấy làm gì ở bên ngoài?
Những nghi ngờ vừa được xua tan bởi cuộc điện thoại buổi chiều hiện về trong đầu cô, Quý Tinh Diêu cảm thấy hơi ủ rũ buồn bã.
Từng bông hồng trắng đều hoàn mỹ, tinh xảo đẹp đẽ, Quý Tinh Diêu đưa tay vuốt v e cánh hoa hồng mỏng manh, cảm giác đầu ngón tay mềm mại chạm vào, nhưng trong lòng không có một chút vui sướng.
Quý Tinh Diêu đã chụp ảnh hoa gửi cho Hạ Kiêu trên WeChat: Hôm nay là một ngày đặc biệt gì sao?
Hạ Kiêu rất nhanh đã trả lời: Không phải là một ngày đặc biệt gì cả.
Hạ Kiêu: Sợ em buồn nên để bọn chúng ở cùng em.
Hạ Kiêu: Anh rất nhanh sẽ về thôi.
Quý Tinh Diêu chút cảm động cũng có chút buồn, liệu anh có tốt như vậy với những người phụ nữ khác không?
/44
|