Hắn ta ra ngoài chưa được 1' thì từ trong nhà nó đã nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ của thằng oắt con nào đó bên ngoài cổng. Theo bản năng, nó mò ra ngoài, thấy một thằng nhóc chừng 4 tuổi đang ôm cổ tên khốn cao hơn mét tám kia mà cười khúc khích. Trong đầu nó chợt nảy ra một ý nghĩ vô cùng đen tối "Lẽ nào......không lẽ......... Ôi trời ơi! Thật không ngờ!.......thằng nhóc kia là con của hắn ta." (t/g: Ựa! Ngất! Lạy chúa phù hộ cho con bé để căn bệnh hoang tưởng của nó thuyên giảm phần nào)
Sau màn hội ngộ "sướt mướt" của hai "bố con" nhà kia. Nó bỗng cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Phải rồi! Mùi hương này........quen lắm. Nó đã từng ngửi cái mùi này một vài lần khi.........
- Ối cha mẹ ơi!- nó giật mình, chạy thật nhanh vào trong bếp. Thôi rồi! Xong rồi! Món rau muống xào mà hắn cất công xuống tận nhà bếp để ra tay giờ đã thành món "muống xào đen" mà trước đây, một vài lần nó từng thưởng thức.
Lúc này, hắn ta mới hấp tấp chạy từ ngoài vào. Nhìn hiện trường xảy ra vụ án, không khỏi lo lắng mà hỏi:
- Cái gì thế?
- Khụ khụ, nhìn là biết rồi còn hỏi!
- Cô chết lâm sàn ở đây hay sao mà để nó cháy đen thế này hả?
- Tôi đâu có ở đây. Tôi ra ngoài chứ.
- Ai kêu cô ra đó?
Câu nói đánh trúng ngay trọng điểm, làm nó cứng họng và đành lòng cam phận làm thân trâu ngựa mà nghe hắn ca cẩm... May thay, có một "vật thể lạ" chui vào thu hút sự chú ý của hắn.
- Cái gì thế này? Anh hôm nay lại "đổi gió" vào bếp nấu cơm hả?- giọng nói của một cô gái vọng lên. Cơ mà nghe giọng chị gái này nó thấy quen lắm nhoé.
Nó ngẩng đầu lên theo phản xạ, đảo mắt tìm bóng dáng con người vừa lên tiếng, rồi đôi mắt nó bỗng tập trung lại một điểm. "..V....Vy?"
Giây phút cô em họ phát ngôn ra những lời châm chọc như thế, mặt ông anh kia đỏ lên bừng bừng. Không còn biết nên phản ứng ra sao, hắn ta cố cãi:
- Cô nói nhảm cái gì đấy hả? Anh "đổi gió" cái gì chứ?
- Lại còn giả bộ? Haha! Biết ngay mà. Đến lọ muối còn chẳng biết ở đâu... Làm sao mà nấu được một mâm cơm cho đúng nghĩa chứ? Hahahah.a.......- cô gái kia vẫn cứ hả hê mà không hề để ý đến "cục đất xét" đang đứng như tượng bên cạnh ông anh giai của mềnh.- Bin ơi! Bin! Bin à, lại đây nhanh lên! Nhanh lên đi! Cậu của cháu mới nấu bữa trưa mời dì cháu mình này. Qua đây! Hahahahahaha..
Oắt con nghe dì nó gọi, chạy thật nhanh từ ngoài sân vào đứng bên cạnh nhỏ Vy.
- Bin này!- Vy cúi đầu xuống.
- Dạ!- thằng bé nhanh nhảu.
- Nhớ lần trước ăn cơm nhà cậu không?
- Hả? Cháu.....cháu nhớ nhưng.....
- Vậy thì tốt! Hôm nay cậu biết dì cháu mình đến nên đã nấu sẵn cơm chờ rồi đấy.
- Hảảảảả.... Không phải vậy chứ?- thằng oắt nhăn nhó mặt mày rồi quay sang cậu, làm bộ mặt có lỗi- Cậu à... Cậu là đẹp trai nhất! Giỏi nhất! Cái gì cậu cũng nhất hết. Nhưng mà.......cậu có thể đừng bắt cháu ăn cơm của cậu không?
- hahahahahaha ôi chết mất! Đau bụng quá...hahaha
Nhỏ Vy cười lăn lộn mà không thèm để ý đến vẻ mặt hằm hằm sát khí, từ đỏ chuyển sang đen, từ đen chuyển sang tím tái của ông anh giai. Gân xanh trên trán hắn hiện rõ mồn một, hai tai cũng bị hỏa giận làm cho nóng bừng. Bên cạnh hắn, chứng kiến cảnh có 102 này, nó không sao nhịn nổi cơn "thịnh cười" này, liền cười ha hả, thậm chí tiếng của nó còn toa hơn cả nhỏ Vy. "Tên này cũng thật là.. Đã ngu còn...... Vậy mà dám lên mặt dạy mình nấu ăn! Tức cười chết mất, ít ra ta đây còn thành thật hơn mi" nõ nghĩ và cứ thế cười. Cùng lúc này, nó mới nhận ra thằng nhóc kia không phải là con trai hắn ta mà là cháu trai đồng thời, nhỏ Vy là em gái dây dưa gì gì đó với hắn....
Bấy giờ, Vy mới để ý đến sự có mặt của cô bạn tâm giao bên cạnh, suýt chút nữa thì ngạc nhiên.
- Lần trước ăn nhà cậu, cháu với mẹ cháu tranh toilet cả buổi đấy. Mẹ cháu bảo chẳng hiểu đầu óc cậu bị con chuột nào chui vào rồi gặm hết mấy phần thông minh đi rồi, chắc là còn để lại sản phẩm nên mới đi nấu súp thập cẩm toàn mấy thứ rau linh tinh trộn lại như thế. Cháu hỏi mẹ là con chuột ấy để lại cái gì thì mẹ bảo giống như kiểu "shit" ý. Cơ mà shit là gì hả cậu?
Thằng bé ngây thơ vô (số) tội cứ hồn nhiên mà nói thẳng. Không hề biết hậu quả của những lời nó vừa nói. Thế là lại làm cho hai bà chị kia được một cơn "thịnh cười", còn hắn thì tức sôi máu.
Thằng oắt con này cũng không phải vừa đâu nha. Dì nó "cáo" như thế, huấn luyện thằng nhóc thành hạng tinh ranh không kém.
- Đủ rồiiiii
Sau màn hội ngộ "sướt mướt" của hai "bố con" nhà kia. Nó bỗng cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Phải rồi! Mùi hương này........quen lắm. Nó đã từng ngửi cái mùi này một vài lần khi.........
- Ối cha mẹ ơi!- nó giật mình, chạy thật nhanh vào trong bếp. Thôi rồi! Xong rồi! Món rau muống xào mà hắn cất công xuống tận nhà bếp để ra tay giờ đã thành món "muống xào đen" mà trước đây, một vài lần nó từng thưởng thức.
Lúc này, hắn ta mới hấp tấp chạy từ ngoài vào. Nhìn hiện trường xảy ra vụ án, không khỏi lo lắng mà hỏi:
- Cái gì thế?
- Khụ khụ, nhìn là biết rồi còn hỏi!
- Cô chết lâm sàn ở đây hay sao mà để nó cháy đen thế này hả?
- Tôi đâu có ở đây. Tôi ra ngoài chứ.
- Ai kêu cô ra đó?
Câu nói đánh trúng ngay trọng điểm, làm nó cứng họng và đành lòng cam phận làm thân trâu ngựa mà nghe hắn ca cẩm... May thay, có một "vật thể lạ" chui vào thu hút sự chú ý của hắn.
- Cái gì thế này? Anh hôm nay lại "đổi gió" vào bếp nấu cơm hả?- giọng nói của một cô gái vọng lên. Cơ mà nghe giọng chị gái này nó thấy quen lắm nhoé.
Nó ngẩng đầu lên theo phản xạ, đảo mắt tìm bóng dáng con người vừa lên tiếng, rồi đôi mắt nó bỗng tập trung lại một điểm. "..V....Vy?"
Giây phút cô em họ phát ngôn ra những lời châm chọc như thế, mặt ông anh kia đỏ lên bừng bừng. Không còn biết nên phản ứng ra sao, hắn ta cố cãi:
- Cô nói nhảm cái gì đấy hả? Anh "đổi gió" cái gì chứ?
- Lại còn giả bộ? Haha! Biết ngay mà. Đến lọ muối còn chẳng biết ở đâu... Làm sao mà nấu được một mâm cơm cho đúng nghĩa chứ? Hahahah.a.......- cô gái kia vẫn cứ hả hê mà không hề để ý đến "cục đất xét" đang đứng như tượng bên cạnh ông anh giai của mềnh.- Bin ơi! Bin! Bin à, lại đây nhanh lên! Nhanh lên đi! Cậu của cháu mới nấu bữa trưa mời dì cháu mình này. Qua đây! Hahahahahaha..
Oắt con nghe dì nó gọi, chạy thật nhanh từ ngoài sân vào đứng bên cạnh nhỏ Vy.
- Bin này!- Vy cúi đầu xuống.
- Dạ!- thằng bé nhanh nhảu.
- Nhớ lần trước ăn cơm nhà cậu không?
- Hả? Cháu.....cháu nhớ nhưng.....
- Vậy thì tốt! Hôm nay cậu biết dì cháu mình đến nên đã nấu sẵn cơm chờ rồi đấy.
- Hảảảảả.... Không phải vậy chứ?- thằng oắt nhăn nhó mặt mày rồi quay sang cậu, làm bộ mặt có lỗi- Cậu à... Cậu là đẹp trai nhất! Giỏi nhất! Cái gì cậu cũng nhất hết. Nhưng mà.......cậu có thể đừng bắt cháu ăn cơm của cậu không?
- hahahahahaha ôi chết mất! Đau bụng quá...hahaha
Nhỏ Vy cười lăn lộn mà không thèm để ý đến vẻ mặt hằm hằm sát khí, từ đỏ chuyển sang đen, từ đen chuyển sang tím tái của ông anh giai. Gân xanh trên trán hắn hiện rõ mồn một, hai tai cũng bị hỏa giận làm cho nóng bừng. Bên cạnh hắn, chứng kiến cảnh có 102 này, nó không sao nhịn nổi cơn "thịnh cười" này, liền cười ha hả, thậm chí tiếng của nó còn toa hơn cả nhỏ Vy. "Tên này cũng thật là.. Đã ngu còn...... Vậy mà dám lên mặt dạy mình nấu ăn! Tức cười chết mất, ít ra ta đây còn thành thật hơn mi" nõ nghĩ và cứ thế cười. Cùng lúc này, nó mới nhận ra thằng nhóc kia không phải là con trai hắn ta mà là cháu trai đồng thời, nhỏ Vy là em gái dây dưa gì gì đó với hắn....
Bấy giờ, Vy mới để ý đến sự có mặt của cô bạn tâm giao bên cạnh, suýt chút nữa thì ngạc nhiên.
- Lần trước ăn nhà cậu, cháu với mẹ cháu tranh toilet cả buổi đấy. Mẹ cháu bảo chẳng hiểu đầu óc cậu bị con chuột nào chui vào rồi gặm hết mấy phần thông minh đi rồi, chắc là còn để lại sản phẩm nên mới đi nấu súp thập cẩm toàn mấy thứ rau linh tinh trộn lại như thế. Cháu hỏi mẹ là con chuột ấy để lại cái gì thì mẹ bảo giống như kiểu "shit" ý. Cơ mà shit là gì hả cậu?
Thằng bé ngây thơ vô (số) tội cứ hồn nhiên mà nói thẳng. Không hề biết hậu quả của những lời nó vừa nói. Thế là lại làm cho hai bà chị kia được một cơn "thịnh cười", còn hắn thì tức sôi máu.
Thằng oắt con này cũng không phải vừa đâu nha. Dì nó "cáo" như thế, huấn luyện thằng nhóc thành hạng tinh ranh không kém.
- Đủ rồiiiii
/55
|