Tối_
Nó nằm trên giường, nghĩ về những việc xảy ra hôm nay mà không sao nhịn cười. Cười xong, lại thấy tức. Tức vì tên vô duyên vô dáng vô dạng vô hình vô tình vô nghĩa vô lương vô tri vô giác vô học vô thức hắn. Nó thầm trách ông trời, thật không hiểu nổi, rốt cuộc kiếp trước mang nợ gì tên khốn tiểu nhân kia mà kiếp này xui xẻo, năm lần bảy lượt bị hắn bắt nạt một cách vô duyên vô cớ. Trong khi nó thùy mị, đoan trang, dịu dàng, thướt tha hết sức có thể trước mặt các em nhỏ để xây dựng hình tượng trong sáng và lành mạnh trong mắt chúng, thì hắn ta, chỉ một vài câu nói nào đó đã đầu độc tâm hồn ngây thơ trong sáng của thằng Bin. Khiến cho thằng oắt nhận xét nó bằng hai cụm từ duy nhất, nghe mà chối, chối tai, không lọt vào tai nào được. Đó là: "Cáo già giả nai, đạo đức giả."... "Chắc chắn đến 99,99 0,01% là tên chết bầm nhà hắn đầu độc thằng nhóc, không chỉ thế, hắn còn cố tình xui thằng oắt con kia nói cho mình nghe. Trời ạ! Hắn không biết rằng, hắn làm thế là làm trái với những điều Bác Hồ dạy hay sao? Đó chính là có lỗi với Đảng, có lỗi với Đoàn, có lỗi với Chính phủ, có lỗi với các chiến sĩ đã hi sinh, có lỗi với Bác Hồ, có lỗi với bác Giáp, có lỗi với bộ giáo dục, và đặc biệt có lỗi với các em thiếu nhi. Quá lắm! HOÀNG SƠN VIỆT! Anh quá đáng lắm! Chờ xem, chờ tôi thoát khỏi anh, tôi sẽ cho anh hưởng thụ những ngày còn lại của cuộc đời trong địa ngục." nghĩ thế, nó liền cười nham hiểm, ngay sau đó, cầm điện thoại, ấn ấn và nó lại nức nở than vãn với nhỏ Trang. Qua điện thoại, Trang nói nhỏ còn chưa xác định được là khi nào về. Bác sĩ khám cho mẹ nhỏ thì nói chỉ là cảm thường, lại thêm bệnh hen của bà bộc phát nên mất khá nhiều thời gian chữa trị. Đồng thời, cần chăm sóc bà chu đáo sau khi ra viện. Chỉ sợ mất quá nhiều thời gian, phía nhà trường sẽ không đồng ý để nhỏ tiếp tục nghỉ học, không khéo nhỏ sẽ phải học lại, giống như lưu ban..... Vấn đề thứ hai, nhỏ không nói nhưng nó chắc chắn chi phí cho mẹ nhỏ nằm viện lâu như vậy là hoàn toàn rơi vào tình trạng âm.... Chị em tốt rơi vào hoàn cảnh éo le như vậy, người nhân nghĩa, trọng bạn bè như nó không thể không cứu. Cũng may là số tiền lần trước nhỏ để lại nó chưa động tới. Thế nên, nó đưa ra rất nhiều quyết định. Thứ nhất, sáng ngày mai gửi tiền qua thẻ cho nhỏ. Thứ hai, từ ngày mai sẽ tự kiếm tiền bằng cách làm thêm giờ để đóng tiền phòng, tiền học, tiền ăn... Thứ ba, ngày mai, huy động bạn bè cùng góp tiền, thực hiện tâm nguyện "lá lành đùm lá rách" của Bác Hồ. Cái thứ tư, cũng là cái quan trọng nhất, từ ngày mai sẽ thường xuyên gọi điện về nhà, dùng đủ mọi cách, mọi thủ đoạn, tận dụng triệt để tài năng uy hiếp của mình để ba mẹ chuyển tiền tới. Như vậy, vừa có thể trang trải cuộc sống, vừa có thể giảm bớt gánh nặng của nhỏ. Dù rất khó nhưng...đành cố vậy....
Cả ngày mệt mỏi, suy nghĩ lại tốn nhiều công sức như vậy khiến mắt nó nặng trĩu, dần dần, dần dần đi vào giấc ngủ.
Nó nằm trên giường, nghĩ về những việc xảy ra hôm nay mà không sao nhịn cười. Cười xong, lại thấy tức. Tức vì tên vô duyên vô dáng vô dạng vô hình vô tình vô nghĩa vô lương vô tri vô giác vô học vô thức hắn. Nó thầm trách ông trời, thật không hiểu nổi, rốt cuộc kiếp trước mang nợ gì tên khốn tiểu nhân kia mà kiếp này xui xẻo, năm lần bảy lượt bị hắn bắt nạt một cách vô duyên vô cớ. Trong khi nó thùy mị, đoan trang, dịu dàng, thướt tha hết sức có thể trước mặt các em nhỏ để xây dựng hình tượng trong sáng và lành mạnh trong mắt chúng, thì hắn ta, chỉ một vài câu nói nào đó đã đầu độc tâm hồn ngây thơ trong sáng của thằng Bin. Khiến cho thằng oắt nhận xét nó bằng hai cụm từ duy nhất, nghe mà chối, chối tai, không lọt vào tai nào được. Đó là: "Cáo già giả nai, đạo đức giả."... "Chắc chắn đến 99,99 0,01% là tên chết bầm nhà hắn đầu độc thằng nhóc, không chỉ thế, hắn còn cố tình xui thằng oắt con kia nói cho mình nghe. Trời ạ! Hắn không biết rằng, hắn làm thế là làm trái với những điều Bác Hồ dạy hay sao? Đó chính là có lỗi với Đảng, có lỗi với Đoàn, có lỗi với Chính phủ, có lỗi với các chiến sĩ đã hi sinh, có lỗi với Bác Hồ, có lỗi với bác Giáp, có lỗi với bộ giáo dục, và đặc biệt có lỗi với các em thiếu nhi. Quá lắm! HOÀNG SƠN VIỆT! Anh quá đáng lắm! Chờ xem, chờ tôi thoát khỏi anh, tôi sẽ cho anh hưởng thụ những ngày còn lại của cuộc đời trong địa ngục." nghĩ thế, nó liền cười nham hiểm, ngay sau đó, cầm điện thoại, ấn ấn và nó lại nức nở than vãn với nhỏ Trang. Qua điện thoại, Trang nói nhỏ còn chưa xác định được là khi nào về. Bác sĩ khám cho mẹ nhỏ thì nói chỉ là cảm thường, lại thêm bệnh hen của bà bộc phát nên mất khá nhiều thời gian chữa trị. Đồng thời, cần chăm sóc bà chu đáo sau khi ra viện. Chỉ sợ mất quá nhiều thời gian, phía nhà trường sẽ không đồng ý để nhỏ tiếp tục nghỉ học, không khéo nhỏ sẽ phải học lại, giống như lưu ban..... Vấn đề thứ hai, nhỏ không nói nhưng nó chắc chắn chi phí cho mẹ nhỏ nằm viện lâu như vậy là hoàn toàn rơi vào tình trạng âm.... Chị em tốt rơi vào hoàn cảnh éo le như vậy, người nhân nghĩa, trọng bạn bè như nó không thể không cứu. Cũng may là số tiền lần trước nhỏ để lại nó chưa động tới. Thế nên, nó đưa ra rất nhiều quyết định. Thứ nhất, sáng ngày mai gửi tiền qua thẻ cho nhỏ. Thứ hai, từ ngày mai sẽ tự kiếm tiền bằng cách làm thêm giờ để đóng tiền phòng, tiền học, tiền ăn... Thứ ba, ngày mai, huy động bạn bè cùng góp tiền, thực hiện tâm nguyện "lá lành đùm lá rách" của Bác Hồ. Cái thứ tư, cũng là cái quan trọng nhất, từ ngày mai sẽ thường xuyên gọi điện về nhà, dùng đủ mọi cách, mọi thủ đoạn, tận dụng triệt để tài năng uy hiếp của mình để ba mẹ chuyển tiền tới. Như vậy, vừa có thể trang trải cuộc sống, vừa có thể giảm bớt gánh nặng của nhỏ. Dù rất khó nhưng...đành cố vậy....
Cả ngày mệt mỏi, suy nghĩ lại tốn nhiều công sức như vậy khiến mắt nó nặng trĩu, dần dần, dần dần đi vào giấc ngủ.
/55
|