“Vậy anh ta có bắt mày đền cái áo đó không?” Giọng của nhỏ phát ra từ trong điện thoại. Trong âm điệu có chút gì đó không được hài hòa, như có tiếng thở dài.
“Không. Chắc anh ta tưởng tao uất ức chuyện hồi sáng nên không nhắc đến chuyện bắt đền cái áo nữa. Trời, gã này khùng hết chỗ nói mày ạ, anh ta mặc cái áo triệu bảy? Này nhé, cả ngày hôm nay tao chẳng mở miệng lấy nửa lời với anh ta. Haha, thấy tao hay chưa? Mà mày không thể tưởng tượng nổi cái vẻ mặt của tên đó đâu. Đau ruột lắm. May mà tao nhanh trí “chuyển hướng” mũi tên về phía anh ta. Haha! Tao thông minh chứ? ” nó hớn hở, tiện tay với lấy viên kẹo dẻo đưa vào miệng, từ từ, từ từ cảm nhận vị ngọt khiến nó khẽ rùng mình. Thật thoải mái. Đây là một trong những cảm giác thú vị mà nó muốn tận hưởng nhất. Vị ngọt lịm của viên kẹo làm cho người ta sảng khoái. “À, hôm nay tao có chuyển tiền cho mày đó, nhớ lấy nhé”…
“My này, có chuyện này… tao thật có lỗi với mày…” giọng nhỏ bên kia bỗng dịu xuống lạ thường, mang đến cho nó cảm giác bất an.
“Gì vậy chứ? Có lỗi gì mới được? Chuyện làm giúp việc đó hả, tao đã nói là không có gì to tát mà.” nó cười bất an.
“Không phải chuyện đó. Thật ra tao…” nhỏ định nói gì đó nhưng rồi cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mới được? Mày nói ra đi xem nào. Có chuyện gì thì cũng phải nói ra chứ. Chuyện gì? Không lẽ má mày xảy ra chuyện rồi?”
“My à, tao thật sự xin lỗi mày. Tao… xin lỗi!” nói rồi, bên kia nó chỉ còn nghe tiếng tút kéo dài. Trước khi cúp máy, nó có nghe thất tiếng khóc nấc chủa nhỏ. Tại sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thái độ của nhỏ lại như thế? Tại sao vậy? Nó lo lắng, rất lo lắng. Nhấn gọi lại mấy lần nhưng câu nói nó nghe được đều là "thuê bao qúy khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
"Tình yêu sáng ngời, giữ ta lại thôi...
Đừng đi nhé tình, giữ nu lại thôi.
Bao giờ hết cư àn a xin đền cho..."
- A lô! Trang? Là mày phải không? Tóm lại là có chuyện gì đã xảy ra rồi? Tại sao lại nói những lời như là cự tuyệt thế?- nó hốt hoảng, bắt máy.
- Là tôi đây, tôi đang đứng trước dãy phòng trọ của cô. Nhưng mà... hình như có chuyện gì thì phải?- bên kia nói bằng giọng khàn khàn đặc trưng.
Chất giọng này, không quá xa lạ, nhưng cũng không mấy là gần gũi, cụ thể là chỉ đủ điều kiện để nó nhận ra người đang nói không phải là nhỏ, ngoài ra còn có chút nghi hoặc, có phải là...
- Hoàng Sơn Việt phải không?
- Tốt nhất là nên lưu số điện thoại của tôi vào đi. Đỡ tốn thời gian đoán già đoán non. Có việc cần gặp cô, mau ra đây.
- Tại sao tôi phải ra gặp anh?
- Tùy cô thôi, nếu như việc này không quan trọng với cô.- dứt lời, bên kia cúp máy một cách thô bạo.
Vốn định sẽ không bận tâm đến hắn, nhưng... dường như có một thứ ma lực nào đó thúc đẩy nó ra ngoài gặp anh ta.
Bước ra cửa, nó chợt sững lại trong vài giây...
Anh ta đứng đó, hai tay đút túi quần một cách ung dung. Thần thái khẽ toát lên vẻ đẹp đến mê người, xung quanh gương mặt kia dường như tỏa ra ánh hào quang. Hôm nay, anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, hai ống tay áo được sắn lên một cách gọn gàng, một hàng khuy áo trên cổ được phanh ra như là vô tình, để lộ ra cặp xương quai xanh đầy gợi cảm. Thinh thoảng, đôi chân dài lại di chuyển nhẹ nhàng trên mặt đất khiến cho người ta lầm tưởng về trọng lượng gần như con số "0" của anh ta. Trông anh ta sao mà lãng tử đến thế? Sao mà đẹp đến vậy? Cứ như một vị hoàng tử bước ra từ trong truyền thuyết...
Cái nhìn của anh ta phức tạp, đảo quanh một vòng rồi bất chợt dừng lại ở phía nó. Khiến ai kia tỉnh mộng...
“Không. Chắc anh ta tưởng tao uất ức chuyện hồi sáng nên không nhắc đến chuyện bắt đền cái áo nữa. Trời, gã này khùng hết chỗ nói mày ạ, anh ta mặc cái áo triệu bảy? Này nhé, cả ngày hôm nay tao chẳng mở miệng lấy nửa lời với anh ta. Haha, thấy tao hay chưa? Mà mày không thể tưởng tượng nổi cái vẻ mặt của tên đó đâu. Đau ruột lắm. May mà tao nhanh trí “chuyển hướng” mũi tên về phía anh ta. Haha! Tao thông minh chứ? ” nó hớn hở, tiện tay với lấy viên kẹo dẻo đưa vào miệng, từ từ, từ từ cảm nhận vị ngọt khiến nó khẽ rùng mình. Thật thoải mái. Đây là một trong những cảm giác thú vị mà nó muốn tận hưởng nhất. Vị ngọt lịm của viên kẹo làm cho người ta sảng khoái. “À, hôm nay tao có chuyển tiền cho mày đó, nhớ lấy nhé”…
“My này, có chuyện này… tao thật có lỗi với mày…” giọng nhỏ bên kia bỗng dịu xuống lạ thường, mang đến cho nó cảm giác bất an.
“Gì vậy chứ? Có lỗi gì mới được? Chuyện làm giúp việc đó hả, tao đã nói là không có gì to tát mà.” nó cười bất an.
“Không phải chuyện đó. Thật ra tao…” nhỏ định nói gì đó nhưng rồi cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mới được? Mày nói ra đi xem nào. Có chuyện gì thì cũng phải nói ra chứ. Chuyện gì? Không lẽ má mày xảy ra chuyện rồi?”
“My à, tao thật sự xin lỗi mày. Tao… xin lỗi!” nói rồi, bên kia nó chỉ còn nghe tiếng tút kéo dài. Trước khi cúp máy, nó có nghe thất tiếng khóc nấc chủa nhỏ. Tại sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thái độ của nhỏ lại như thế? Tại sao vậy? Nó lo lắng, rất lo lắng. Nhấn gọi lại mấy lần nhưng câu nói nó nghe được đều là "thuê bao qúy khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
"Tình yêu sáng ngời, giữ ta lại thôi...
Đừng đi nhé tình, giữ nu lại thôi.
Bao giờ hết cư àn a xin đền cho..."
- A lô! Trang? Là mày phải không? Tóm lại là có chuyện gì đã xảy ra rồi? Tại sao lại nói những lời như là cự tuyệt thế?- nó hốt hoảng, bắt máy.
- Là tôi đây, tôi đang đứng trước dãy phòng trọ của cô. Nhưng mà... hình như có chuyện gì thì phải?- bên kia nói bằng giọng khàn khàn đặc trưng.
Chất giọng này, không quá xa lạ, nhưng cũng không mấy là gần gũi, cụ thể là chỉ đủ điều kiện để nó nhận ra người đang nói không phải là nhỏ, ngoài ra còn có chút nghi hoặc, có phải là...
- Hoàng Sơn Việt phải không?
- Tốt nhất là nên lưu số điện thoại của tôi vào đi. Đỡ tốn thời gian đoán già đoán non. Có việc cần gặp cô, mau ra đây.
- Tại sao tôi phải ra gặp anh?
- Tùy cô thôi, nếu như việc này không quan trọng với cô.- dứt lời, bên kia cúp máy một cách thô bạo.
Vốn định sẽ không bận tâm đến hắn, nhưng... dường như có một thứ ma lực nào đó thúc đẩy nó ra ngoài gặp anh ta.
Bước ra cửa, nó chợt sững lại trong vài giây...
Anh ta đứng đó, hai tay đút túi quần một cách ung dung. Thần thái khẽ toát lên vẻ đẹp đến mê người, xung quanh gương mặt kia dường như tỏa ra ánh hào quang. Hôm nay, anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, hai ống tay áo được sắn lên một cách gọn gàng, một hàng khuy áo trên cổ được phanh ra như là vô tình, để lộ ra cặp xương quai xanh đầy gợi cảm. Thinh thoảng, đôi chân dài lại di chuyển nhẹ nhàng trên mặt đất khiến cho người ta lầm tưởng về trọng lượng gần như con số "0" của anh ta. Trông anh ta sao mà lãng tử đến thế? Sao mà đẹp đến vậy? Cứ như một vị hoàng tử bước ra từ trong truyền thuyết...
Cái nhìn của anh ta phức tạp, đảo quanh một vòng rồi bất chợt dừng lại ở phía nó. Khiến ai kia tỉnh mộng...
/55
|