- 9 rưỡi rồi, tại sao nó vẫn chưa về? - nó đi đi lại lại trước cửa sổ, thinh thoàng ánh mắt lại lo lắng nhìn xuống phía dưới - Không phải là định bùng đấy chứ?
Hết chịu nổi, nó liền rút điện thoại ra gọi nhỏ. Càng bực mình hơn khi đầu dây bên kia không thèm trả lời.
Ngoài kia, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những vệt sáng kéo dài. Trời sắp mưa...
Bỗng, " Bùng ", xung quanh một màu đen tối tăm, một tiếng sấm chói tai làm nó giật bắn mình. Theo phản xạ hét lên hết cỡ có thể làm ai đó cũng giật mình theo.
Điện bị ngắt, chỉ còn nhìn thấy phía ngoài kia loé lên những vệt sáng u ám đến rợn người. Thật giống như cảnh tượng trong phim kinh dị, điều này làm nó rùng mình.
Nó luống cuống bật điện thoại lên, quơ quơ xung quanh mình, cố tìm tới cánh cửa để ra khỏi chỗ này. Ít ra thì, phía dưới cầu thang kia cũng có một người nữa. Không đơn độc giúp nó bớt sợ hãi lúc này, cho dù anh ta có là "sao chổi" đi chăng nữa.
" Rầm ! "
Cánh tay bên phải nhói lên, toàn thân nó ê ẩm sau một cú va chạm "khốc liệt". Hình như là đã đâm vào cái gì rồi. Điện thoại trong tay nó - phương tiện duy nhất để soi sáng không biết đã văng đi đâu. Tuy rất mờ nhạt nhưng nó có thể hình dung được cái tư thế của mình hiện giờ: Cả người nằm nghiêng về bên phải; toàn bộ trọng tâm dồn về tay phải; và bên đau nhức cũng là tay bên phải.
Nén đau đớn, nó gượng dậy, trước mặt hình như còn nghe được tiếng rên không kém phần đau đớn.... Thôi rồi! Không xong rồi! Không phải là có ma chứ?
Đang chưa hết hốt hoảng, tiếng rên kia ngày càng rõ hơn:
- Aha.... aha... Cái đầu tôi...
A! Lần này nó dám khẳng định giọng điệu vừa rồi không liên quan gì đến cái thứ nó vừa nghĩ ra.
- Này! Hoàng Sơn Việt! Là anh phải không? - nó hỏi vô thức.
- Không là tôi thì là ma hả?!! - hắn gắt.
- Tên chết bầm nhà anh! Đi chết đi! Anh biết vừa làm gì không hả?!! Làm tôi sợ muốn chết. Mà anh đi đứng cái kiểu gì thế?!! Mắt có vấn đề à? Tay của tôi gãy mất rồi đấy!
- Này! Chính cô ấy! Tự dưng kêu la ầm lên làm tôi tưởng cô gặp ma hay tên trộm nào mà phi luôn lên đây!
- Cho dù là vậy nhưng... Anh đi đứng kiểu gì thế? Không có mắt hả? Tay tôi muốn gãy rời đây này!
- Bộ cô không thấy là đang cúp điện hả? Còn nữa, mỗi mình cô bị thương hả? Tôi đây cũng không kém phần nha.
- Dù gì thì... thì... thì...
- Làm ơn đi, không thấy cô đang ở trong cái tư thế gì sao? Cái dáng gì không ra cái dáng gì... Mau xuống đi.
Hắn nói rồi nhanh chóng đứng dậy, chấm dứt cuộc cãi vã vô bổ. Toan đi xuống mà không sao gỡ nổi ống tay áo đang bị ghì chặt bởi bàn tay ai kia.
- Làm gì vậy?
-.... Anh.... tôi... anh không mang cái gì để soi đường à?
- Cần sao? Trời cũng sáng lắm mà. Còn có tia sét nữa, vẫn nhìn thấy đường đây thôi.
- Tôi bị cận nhẹ.. Chỉ là cận nhẹ thôi nhưng mà... tối vầy, có hơi mờ một chút. Chỉ là hơi mờ thôi, nhưng mà... trong trường hợp vầy không nhìn thấy đường.
- Xì... Vậy mà cũng phải ấp úng.
Thế là hắn kéo nó đi, giây phút ấy, bỗng nhiên mặt nó ửng hồng, toàn thân nóng ran.... Nó biết tình trạng này là như thế nào, nên không phủ nhận lí do mặt bỗng nhiên nóng lên, bởi vì cho dù bản tính có đáng ghét thế nào cũng không thể phủ nhận rằng hắn đẹp. Mà bản thân My lại là con gái, khi tiếp xúc với một tên con trai, nhất là một tên đẹp trai như hắn ít nhiều cũng có cảm giác đi.
...
- Aha... aiz.... đau quá.- nó loay hoay với miếng dán Salonpas trên tay không sao cố định được với cánh tay đang thâm lại- Này! Anh rốt cục có phải là phái mạnh không thế? Chẳng có chút ga-lăng nào cả. Lẽ ra anh phải.... Mà thôi quên đi! Anh là ai chứ?!!
Nó tuôn một tràng, rồi lại tự mình loay hoay với miếng dán kia.
"Sắp được rồi... sắp được rồi.... được rồi... một chút nữa... Ashh! Lại bong ra nữa!"
Hết chịu nổi. Nó muốn bỏ cuộc, nhưng rồi một bàn tay nào đó đã dựt lấy miếng Salonpas trong tay nó, nhẹ nhàng dán lên vết bầm hồi nãy. My hướng ánh mắt theo bàn tay kia, nó thật không tin nổi là hắn vừa làm chuyện này. Nhưng rồi cũng lấy lại trạng thái bình thường:
- Làm gì vậy?
- Thì giúp cô.
- Tôi nghĩ là anh đang lợi dụng thì có.
- Tôi nghĩ là cô đang mơ tưởng quá rồi đó. Làm ơn, xem lại mình đi.
- ......
- Ê này, không định trả ơn hả? Mau qua đây giúp tôi dán cái đó vào chỗ này - hắn chỉ vào chỗ vết thương bị xước trên trán.
- Tôi biết ngay mà.
Nó đứng dậy, đi tới phía đối diện, vốn định dán đại cho hắn nhưng mà...
Hết chịu nổi, nó liền rút điện thoại ra gọi nhỏ. Càng bực mình hơn khi đầu dây bên kia không thèm trả lời.
Ngoài kia, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những vệt sáng kéo dài. Trời sắp mưa...
Bỗng, " Bùng ", xung quanh một màu đen tối tăm, một tiếng sấm chói tai làm nó giật bắn mình. Theo phản xạ hét lên hết cỡ có thể làm ai đó cũng giật mình theo.
Điện bị ngắt, chỉ còn nhìn thấy phía ngoài kia loé lên những vệt sáng u ám đến rợn người. Thật giống như cảnh tượng trong phim kinh dị, điều này làm nó rùng mình.
Nó luống cuống bật điện thoại lên, quơ quơ xung quanh mình, cố tìm tới cánh cửa để ra khỏi chỗ này. Ít ra thì, phía dưới cầu thang kia cũng có một người nữa. Không đơn độc giúp nó bớt sợ hãi lúc này, cho dù anh ta có là "sao chổi" đi chăng nữa.
" Rầm ! "
Cánh tay bên phải nhói lên, toàn thân nó ê ẩm sau một cú va chạm "khốc liệt". Hình như là đã đâm vào cái gì rồi. Điện thoại trong tay nó - phương tiện duy nhất để soi sáng không biết đã văng đi đâu. Tuy rất mờ nhạt nhưng nó có thể hình dung được cái tư thế của mình hiện giờ: Cả người nằm nghiêng về bên phải; toàn bộ trọng tâm dồn về tay phải; và bên đau nhức cũng là tay bên phải.
Nén đau đớn, nó gượng dậy, trước mặt hình như còn nghe được tiếng rên không kém phần đau đớn.... Thôi rồi! Không xong rồi! Không phải là có ma chứ?
Đang chưa hết hốt hoảng, tiếng rên kia ngày càng rõ hơn:
- Aha.... aha... Cái đầu tôi...
A! Lần này nó dám khẳng định giọng điệu vừa rồi không liên quan gì đến cái thứ nó vừa nghĩ ra.
- Này! Hoàng Sơn Việt! Là anh phải không? - nó hỏi vô thức.
- Không là tôi thì là ma hả?!! - hắn gắt.
- Tên chết bầm nhà anh! Đi chết đi! Anh biết vừa làm gì không hả?!! Làm tôi sợ muốn chết. Mà anh đi đứng cái kiểu gì thế?!! Mắt có vấn đề à? Tay của tôi gãy mất rồi đấy!
- Này! Chính cô ấy! Tự dưng kêu la ầm lên làm tôi tưởng cô gặp ma hay tên trộm nào mà phi luôn lên đây!
- Cho dù là vậy nhưng... Anh đi đứng kiểu gì thế? Không có mắt hả? Tay tôi muốn gãy rời đây này!
- Bộ cô không thấy là đang cúp điện hả? Còn nữa, mỗi mình cô bị thương hả? Tôi đây cũng không kém phần nha.
- Dù gì thì... thì... thì...
- Làm ơn đi, không thấy cô đang ở trong cái tư thế gì sao? Cái dáng gì không ra cái dáng gì... Mau xuống đi.
Hắn nói rồi nhanh chóng đứng dậy, chấm dứt cuộc cãi vã vô bổ. Toan đi xuống mà không sao gỡ nổi ống tay áo đang bị ghì chặt bởi bàn tay ai kia.
- Làm gì vậy?
-.... Anh.... tôi... anh không mang cái gì để soi đường à?
- Cần sao? Trời cũng sáng lắm mà. Còn có tia sét nữa, vẫn nhìn thấy đường đây thôi.
- Tôi bị cận nhẹ.. Chỉ là cận nhẹ thôi nhưng mà... tối vầy, có hơi mờ một chút. Chỉ là hơi mờ thôi, nhưng mà... trong trường hợp vầy không nhìn thấy đường.
- Xì... Vậy mà cũng phải ấp úng.
Thế là hắn kéo nó đi, giây phút ấy, bỗng nhiên mặt nó ửng hồng, toàn thân nóng ran.... Nó biết tình trạng này là như thế nào, nên không phủ nhận lí do mặt bỗng nhiên nóng lên, bởi vì cho dù bản tính có đáng ghét thế nào cũng không thể phủ nhận rằng hắn đẹp. Mà bản thân My lại là con gái, khi tiếp xúc với một tên con trai, nhất là một tên đẹp trai như hắn ít nhiều cũng có cảm giác đi.
...
- Aha... aiz.... đau quá.- nó loay hoay với miếng dán Salonpas trên tay không sao cố định được với cánh tay đang thâm lại- Này! Anh rốt cục có phải là phái mạnh không thế? Chẳng có chút ga-lăng nào cả. Lẽ ra anh phải.... Mà thôi quên đi! Anh là ai chứ?!!
Nó tuôn một tràng, rồi lại tự mình loay hoay với miếng dán kia.
"Sắp được rồi... sắp được rồi.... được rồi... một chút nữa... Ashh! Lại bong ra nữa!"
Hết chịu nổi. Nó muốn bỏ cuộc, nhưng rồi một bàn tay nào đó đã dựt lấy miếng Salonpas trong tay nó, nhẹ nhàng dán lên vết bầm hồi nãy. My hướng ánh mắt theo bàn tay kia, nó thật không tin nổi là hắn vừa làm chuyện này. Nhưng rồi cũng lấy lại trạng thái bình thường:
- Làm gì vậy?
- Thì giúp cô.
- Tôi nghĩ là anh đang lợi dụng thì có.
- Tôi nghĩ là cô đang mơ tưởng quá rồi đó. Làm ơn, xem lại mình đi.
- ......
- Ê này, không định trả ơn hả? Mau qua đây giúp tôi dán cái đó vào chỗ này - hắn chỉ vào chỗ vết thương bị xước trên trán.
- Tôi biết ngay mà.
Nó đứng dậy, đi tới phía đối diện, vốn định dán đại cho hắn nhưng mà...
/55
|