Một ngày mới lại đến trên thành phố. Bầu trời sáng sớm đã trong xanh như vừa được rửa, báo hiệu một ngày nóng nực. Từng con đường vẫn còn đọng lại vài vũng nước, vài cành cây, vài chiếc lá... tất cả, là dư âm của trận mưa đêm qua.
Những tia nắng yếu ớt luồn qua từng kẽ lá, chiếu rọi xuống mặt đường, làm cho bầu không khí tưởng như trong lành hơn... Trên đường dần trở nên nhộn nhịp, thoáng chốc đã lác đác vài người chạy bộ. Xe cộ cũng dần đông lên, nhà nhà lần lượt mở cửa chuẩn bị cho một ngày bận rộn trong khi một ngôi nhà khang trang khác nằm gần ngoại ô vẫn chưa hề có động tĩnh...
Những người trong ngôi nhà kia vẫn còn ngủ thật say...
Nó nằm trên giường với cái tư thế "bá đạo". Xung quanh là chăn, gối vứt toé tung. Tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ nãy giờ có lẽ đã được 20 phút...
Lại một hồi chuông nữa vang lên. Rốt cục, nó cũng cựa mình, ngồi dậy với bộ dạng "lôi thôi". Ngó ngang dọc, trái phải, lật tung chăn gối mà nó vẫn chưa thể tìm ra cái thứ đang reo ầm ĩ ấy... Nghe kĩ một chút, nó áp tai xuống nệm, phân tích một chút, liền bò tới mép giường, cúi đầu xuống "thăm dò'' trong khi cả cơ thể ở trên. Nếu như có ai đó ở dưới gầm giường lúc này, chắc chắn là sẽ bị dọa cho hết hồn. Nhìn cái gương mặt kia, hơn nữa còn xõa tóc làm người ta nghĩ ngay đến... Ma nữ.
- A! Ra mày trốn ở đây!
Nó reo lên. Thì ra là, hôm qua, sau cú vá chạm kia di động của nó đã có một màn "hỏi thăm" ấn tượng như vậy. Nó nhảy "bộp" cái xuống sàn, vừa hay... chuông tắt.
- A ha ha! Mày thật biết trêu tức tao nha.
Nó nghiến răng kèn kẹt. Nằm sấp xuống, dùng hết khả năng có thể để với tới chiếc di động... Không được rồi, thay đổi phương thức... dùng chân. Ha! Rốt cuộc cũng lôi được "cục cưng" ra.
Mắt nó sáng lên, woah... 22 cuộc gọi nhỡ từ "Lê sâu". Toan gọi lại thì một hồi chuông nữa lại reo lên. Nó nhanh tay nhấn trả lời.
"Buổi sáng tốt lành!"
Đầu dây bên kia không chần chừ, volume vặn to hết cỡ, hét vào trong điện thoại: "Buổi trưa rồi tiểu thư ạ! Có biết mấy giờ rồi không? Sao bây giờ mới nghe điện thoại hả?!"
"Được rồi được rồi, bình tĩnh đi, hít thở sâu..."
Lê ở bên kia quả nhiên hít thật sâu, giọng cũng hạ xuống vài tông "Mấy giờ rồi?"
Nó ngơ ngác nhìn đồng hồ đeo tay, hồn nhiên trả lời: "7 giờ 23 phút 19 giây. Sao hả?"
Bên kia có vẻ như hết kiên nhẫn nhưng vẫn cố dịu giọng: "Ok. Chỉ muốn nhắc mày, Diệt Tuyệt sư thái chuẩn bị đến rồi đấy." nói hết câu bên kia cũng lập tức cúp máy.
Gì kia? Là thế nào? Lại một lần nữa xem đồng hồ....
- AAAAAA!!!!
Những tia nắng yếu ớt luồn qua từng kẽ lá, chiếu rọi xuống mặt đường, làm cho bầu không khí tưởng như trong lành hơn... Trên đường dần trở nên nhộn nhịp, thoáng chốc đã lác đác vài người chạy bộ. Xe cộ cũng dần đông lên, nhà nhà lần lượt mở cửa chuẩn bị cho một ngày bận rộn trong khi một ngôi nhà khang trang khác nằm gần ngoại ô vẫn chưa hề có động tĩnh...
Những người trong ngôi nhà kia vẫn còn ngủ thật say...
Nó nằm trên giường với cái tư thế "bá đạo". Xung quanh là chăn, gối vứt toé tung. Tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ nãy giờ có lẽ đã được 20 phút...
Lại một hồi chuông nữa vang lên. Rốt cục, nó cũng cựa mình, ngồi dậy với bộ dạng "lôi thôi". Ngó ngang dọc, trái phải, lật tung chăn gối mà nó vẫn chưa thể tìm ra cái thứ đang reo ầm ĩ ấy... Nghe kĩ một chút, nó áp tai xuống nệm, phân tích một chút, liền bò tới mép giường, cúi đầu xuống "thăm dò'' trong khi cả cơ thể ở trên. Nếu như có ai đó ở dưới gầm giường lúc này, chắc chắn là sẽ bị dọa cho hết hồn. Nhìn cái gương mặt kia, hơn nữa còn xõa tóc làm người ta nghĩ ngay đến... Ma nữ.
- A! Ra mày trốn ở đây!
Nó reo lên. Thì ra là, hôm qua, sau cú vá chạm kia di động của nó đã có một màn "hỏi thăm" ấn tượng như vậy. Nó nhảy "bộp" cái xuống sàn, vừa hay... chuông tắt.
- A ha ha! Mày thật biết trêu tức tao nha.
Nó nghiến răng kèn kẹt. Nằm sấp xuống, dùng hết khả năng có thể để với tới chiếc di động... Không được rồi, thay đổi phương thức... dùng chân. Ha! Rốt cuộc cũng lôi được "cục cưng" ra.
Mắt nó sáng lên, woah... 22 cuộc gọi nhỡ từ "Lê sâu". Toan gọi lại thì một hồi chuông nữa lại reo lên. Nó nhanh tay nhấn trả lời.
"Buổi sáng tốt lành!"
Đầu dây bên kia không chần chừ, volume vặn to hết cỡ, hét vào trong điện thoại: "Buổi trưa rồi tiểu thư ạ! Có biết mấy giờ rồi không? Sao bây giờ mới nghe điện thoại hả?!"
"Được rồi được rồi, bình tĩnh đi, hít thở sâu..."
Lê ở bên kia quả nhiên hít thật sâu, giọng cũng hạ xuống vài tông "Mấy giờ rồi?"
Nó ngơ ngác nhìn đồng hồ đeo tay, hồn nhiên trả lời: "7 giờ 23 phút 19 giây. Sao hả?"
Bên kia có vẻ như hết kiên nhẫn nhưng vẫn cố dịu giọng: "Ok. Chỉ muốn nhắc mày, Diệt Tuyệt sư thái chuẩn bị đến rồi đấy." nói hết câu bên kia cũng lập tức cúp máy.
Gì kia? Là thế nào? Lại một lần nữa xem đồng hồ....
- AAAAAA!!!!
/55
|