Ngửi thấy mùi thanh thanh, nhạt nhạt Triệu Tử Hiển từ từ tỉnh lại.
Cảm giác thật kỳ diệu, thân thể vừa mỏi vừa đau, đầu như từng trận búa bổ nhưng cỗ mùi thơm ngát kia lại như bàn tay nhỏ bé dịu dàng thần kỳ xoa dịu hết khó chịu trong người hắn, đó là mùi đồ ăn đã chín.
Thức ăn?
Thần trí hắn thoáng tỉnh táo lại, khó khăn đứng dậy, phát hiện trên người đã đổi một bộ quần áo ngủ khác, nhất định là lúc ngủ toát mồ hôi nên cô đã thay đổi cho hắn. Hắn nhịn cảm giác đau trong cổ họng tìm theo mùi thơm đi ra khỏi phòng ngủ.
Hắn không bao giờ để thức ăn qua đêm nên hắn biết rõ trong nhà không có đồ ăn nấu chín nào, nhưng cái mùi này từ nơi nào bay đến đây?
Mãi cho đến khi hắn xuyên qua phòng khách mới nhìn thấy, phải hình dung cảm giác như thế nào khi thấy cảnh tượng trước mắt này?
Ngoài cửa sổ vẫn là mưa rơi tí tách, bên trong phòng ấm áp một mảnh.
Dưới ánh đèn màu vàng dịu dàng, một cô gái mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt, mái tóc dài được cặp lên bằng chiếc cặp tóc được đính hạt kim cương có vài sợi buông xuống mặt. Cô đang nghiêm túc nhìn cái nồi trước mặt. Bàn tay xinh đẹp thon dài thường ngày chỉ cầm bút vẽ giờ lại cầm chiếc muôi bằng gỗ tỉ mỉ quấy nồi cháo đang sôi ùng ục. Thỉnh thoảng nghiêm túc ngó qua tập giấy trắng cầm ở tay bên kia.
Rất ấm áp, rất gia đình, rất bận rộn, cũng rất luống cuống là hình ảnh của cô làm cho tim của hắn dâng lên một loại tư vị chua ngọt mãnh liệt.
Cô đang nấu cháo, xuất thân là Đại tiểu thư, từ lúc sinh ra đến giờ chưa biết phòng bếp hình dạng như thế nào, không biết làm thế nào có thể biến gạo thành cơm. Thạch gia Đại tiểu thư mà lại có thể đứng trong phòng bếp nấu cháo cho hắn.
Cái dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận đó hoàn toàn không thua kém khi cô đang chuẩn bị đề cương luận văn cho mình.
Không có cảnh khoa trương hoang tàn khắp nơi như trong tiểu thuyết, không giống như chiến trường ngổn ngang như đại chiến thế giới thứ ba, mặc dù nhiều thứ đã bị đảo lộn nhưng ít ra vẫn còn có chút trật tự, nhưng lại vượt qua khả năng tưởng tưởng của hắn.
Hắn tựa vào tường, cứ như vậy ngây ngốc nhìn mọi cử động của cô.
Nhắm chặt đôi mắt có vài vết thâm quầng, gò má trắng noãn như ngọc vì hơi nóng xông lên mà đỏ nhàn nhạt như hai đóa hoa màu hồng, đôi môi đỏ tươi ướt át, vài sợi tóc lơ thơ bên má, lúc này Thạch Sắc Vi bớt đi vẻ xinh đẹp sắc sảo nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp nữ tính khoan khoái dịu dàng khiến càng mê người hơn.
Cô cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng ngần, đôi mắt hắn lưu luyến nơi đó như đang ngắm nhìn một món đồ cổ xinh đẹp tinh tế bằng sứ. Còn có bả vai cũng trắng nõn như tơ lụa, trắng như tuyết, non mềm như da em bé. Đó là nơi cô cực kỳ nhạy cảm, mỗi lần chỉ cần hắn dùng môi hôn nhẹ thì thân thể của cô sẽ không kiềm chế được mà rên rỉ. Quá mê người, hắn không thể chống cự được hấp dẫn như vậy.
Đi tới ôm lấy hông cô từ phía sau, khuôn mặt vùi sâu vào cổ cô, hương thơm đều là hơi thở ngọt ngào của cô, một loại mùi giống hoa hồng.
“Đã tỉnh rồi hả?” Động tác của cô dừng một chút, đưa thay sờ sờ trán của hắn, vì nơi đó không giảm nhiệt độ nhiều khiến cô cau mày: “Tiêm rồi, lại uống thuốc nữa, sao lại không hạ sốt?”
Hắn nhẹ nhàng rên hừ hừ, quyến luyến dính vào trên da thịt cô không chịu rời đi.
“Có đói bụng không? Người ta nấu cháo, ăn một chút nha.”
Giọng nói của cô thật dịu dàng và nhẹ nhàng không giống như Thạch Sắc Vi lúc bình thường là Nữ Vương phách lối, luôn hất hàm sai khiến người khác, cái loại sai khiến vô cùng đương nhiên như thể hắn là bạn trai cô, hôm nay đã biến mất hoàn toàn.
Hắn nhẹ nhàng hôn một cái vào cổ của cô, lầu bầu mấy câu.
“Nói cái gì?”
Hắn ngẩng đầu, gương mặt dán vào gương mặt của cô, tham luyến nhiệt độ mát lạnh ở đó, cùng cô nhìn vào nồi cháo: “Cô nấu cháo?”
Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, giơ tay huơ huơ cái tập giấy trắng: “Cái này thì có cái gì khó khăn? Tôi đem toàn bộ các bước in hết ra.”
Hắn vẫn ôm lấy cô, dò xét cẩn thận cái nồi đang sôi kia, một nồi cháo trắng đặc, không đa dạng, chẳng qua chỉ là mùi gạo thuần túy nhưng lại đủ khiến người khác động lòng. Thạch gia Đại tiểu thư lần đầu tiên xuống bếp, mặc dù chỉ là cháo trắng đơn giản, nhưng thành quả coi như vừa lòng.
Đưa tay cầm cái tay vẫn đang cầm cái muôi nâng lên, nhẹ nhàng hôn một cái, khép hờ con mắt có thể cảm thấy được đáy mắt khẽ ướt: “Cô nấu trong bao lâu?”
Không có mùi khét, không nấu tràn ra, không có tất cả những sai lầm của tay mới sẽ phạm phải, rất rõ ràng cô vẫn lấy cái muôi canh nồi cháo rồi từ từ khuấy đều mới có thể nấu ra được nồi cháo trắng nhừ như thế này.
Cô rõ ràng là Đại tiểu thư, mười ngón tay không chịu dính nước, thậm chí ngay cả hình dạng thức ăn trước khi nấu chín thế nào cũng không biết. Tính nhẫn nại của cô vô cùng kém, phách lối vô cùng nhưng có thể chăm sóc hắn, có thể trong mấy tiếng đứng làm cái việc đơn điệu nhất, nhàm chán nhất là nấu cháo.
Rõ ràng chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể mua được cháo trắng, nhưng cô lại tự mình xuống bếp.
“Cái đó không quan trọng..., mà quan trọng là người ta hôm nay mới phát hiện, thì ra là làm một bữa cơm cũng không đơn giản hơn bao nhiêu so với thiết kế một bộ trang phục.” Mặc dù cô không giống trong tiểu thuyết rất cẩu thả cắt phải ngón tay hoặc làm bỏng tay, nhưng cô cũng đã thất bại vô số lần.
Chỉ chỉ vào mấy cái nồi lớn bên cạnh, trong đó đựng cái thứ không giống là cơm cũng không phải là cháo. Hoặc trực tiếp đổ đi, hoặc để đó, trải qua vô số lần thất bại và nếm thử xong giờ mới miễn cưỡng được như thế này, chỉ còn lại là cháo trắng mà thôi.
Không làm qua cũng không biết những năm này hắn vì cô mà vất vả như thế nào.
Mỗi một bữa ăn, mỗi một đĩa thức ăn, đều là món cô thích ăn, đều là cô muốn ăn. Món ăn kiểu Trung Quốc, đúng cách thức tiêu chuẩn, các món tráng miệng và các món chính hắn đều học được, tinh thông thuần thục chỉ vì khẩu vị tinh quái của cô.
Tấm lòng của hắn với cô, từng ly từng tý, đều ở bên trong từng chi tiết sinh hoạt nhỏ nhoi mà cô cũng đang dần dần nghiệm ra.
“Tôi lên mạng tra thấy tình trạng cảm mạo nóng sốt của cậu tốt nhất là ăn cháo trắng, chờ hết sốt rồi sẽ thêm thịt nạc vào nồi cho đủ dinh dưỡng.” Cô xoay người trong ngực hắn nhìn trong tay một tập giấy dày, mặt lóe sáng.
“Thạch Sắc Vi.” Hắn cúi đầu gọi tên của cô.
Cô đảo tập giấy trong tay, thuận miệng lên tiếng: “Ừ?”
“Cám ơn cô.”
Ngón tay đang giở chợt dừng lại, ước chừng một phút cô mới hung hăng nói: “Cảm ơn cái gì? Còn không mau ngồi xuống chuẩn bị ăn cháo?”
“Được.”
Hắn thật biết điều, rất nghe lời đáp ứng, sau đó nắm lấy bàn tay cô, lật qua lòng bàn tay mềm mại và nhẹ nhàng cúi đầu hôn xuống một cái.
Hô hấp của cô cứng lại, lòng bàn tay nhạy cảm giống như là tất cả dây thần kinh toàn thân cùng hội tụ ở nơi đó, môi của hắn cực nóng, nụ hôn của hắn cũng rất nóng khiến cho lòng cô càng trở nên xót xa, chỉ có thể không nói gì nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu, cũng ngắm cô. Tròng mắt đen nhánh thâm thúy và đầy phức tạp, bọn họ nhìn thẳng thật sâu vào mắt nhau, tim của cô đập rất mau, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy hắn sẽ nói câu nói mà cô đang muốn nghe mà hắn cũng chầm chậm mở miệng...
Tiếng chuông cửa thanh thúy làm cắt đứt luôn không khí lúc này, Thạch Sắc Vi bừng bừng lửa giận, đôi mắt cô có thể đốt cháy luôn cả phòng. Đáng chết! Là kẻ nào không thức thời dám cố tình quấy rầy bọn họ lúc này? Cô muốn giết người!
“Ngồi xuống, người ta đi mở cửa!” Khí thế mười phần ra lệnh cho hắn rồi xoay người đi ra mở cửa. Triệu Tử Hiển nghe giọng nói của cô hiểu rõ cô đang cực kỳ bất mãn, hắn ngoan ngoãn đến bên bàn ăn mà ngồi xuống.
Thạch Sắc Vi dằn mạnh gót chân đầy khí thế vọt tới cánh cửa, không thèm nhìn xem người đến là ai liền kéo cửa ra, nhìn thấy kẻ phá đám tới khiến cô trợn tròn mắt, có chút không dám tin.
“Hi.” Cô gái ngọt ngào yếu ớt, sợ hãi đứng nép vào một chỗ cố gắng nặn ra một nụ cười:, “Nghe nói Triệu ngã bệnh, tôi tới thăm anh ấy.”
Elaine! Lại là Elaine!
Thạch Sắc Vi không thể tin được cô ta còn dám đến, lại còn dám tìm tới tận cửa. Khoanh tay trước ngực nhìn vị khách không mời mà đến hỏi: “Làm sao mà cô biết nhà chúng tôi ở đây?”
Elaine đỏ mặt cúi đầu.
Rất tốt, không cần hỏi nữa cũng biết, một cô gái cuồng dại ngoài thầm mến ra còn lặng lẽ theo dõi người ta, cho nên mới biết hắn có một chị gái và cũng biết hắn ở nơi này. Thật là muốn để cho người ta mắng chửi!
Cô gái xấu hổ một lần nữa ngẩng đầu lên: “Xin hỏi tôi có thể vào thăm Triệu một lát được không?”
Triệu! Triệu! Triệu! Hắn có tên tiếng Anh để cô ta có thể gọi, nhất định phải thân thiết như vậy sao?
Thạch Sắc Vi chậm rãi nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Triệu là ai?”
“À...” Elaine cứng họng, gương mặt hồng như lửa, ngượng ngùng động lòng người, một hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Xin hỏi Dean có ở đây không?”
“Hắn ngã bệnh, cần nghỉ ngơi.”
“Tôi muốn nhìn anh ấy một lát, một lát là được rồi, hơn nữa...Cô ôm lấy laptop, “Đây là bài giảng hôm nay, tôi muốn đưa cho anh ấy.”
Trên đời này, không quản được ong bướm, nhưng vẫn có thể giữ được hoa. Thạch Sắc Vi dù trong lòng khó chịu nhưng cô vẫn hiểu đạo lý này, mà cho tới bây giờ cô cũng không có thói quen làm khó người khác. Nghiêng người sang một bên khiến cho cô gái kia nhẹ giọng cảm ơn không ngừng và bước vào nhà.
Nặng nề đóng cửa chính lại, xoay người đi vào phòng khách, trong nháy mắt cô chợt thấy hối hận vì quyết định vừa rồi bởi vì nhìn một màn trước mắt kia làm sao chịu nổi.
Triệu Tử Hiển mặc bộ quần áo ngủ màu xám tro ngoan ngoãn ngồi ở bàn húp cháo, mái tóc vì mới ngủ dậy mà trở nên xốc xếch, những sợi tóc mềm rủ xuống mắt mà đôi mắt đen láy vì ngã bệnh mà không còn chút thần thái, da trắng, đôi môi đỏ ngậm lấy cái thìa to bộ dạng thật đáng yêu, giống như những bé trai trong tranh manga, đáng yêu chết đi được.
Thạch Sắc Vi trợn mắt há hốc mồm sững sờ giống hệt như cô gái kia vẫn còn đứng ở phòng khách.
Hắn thấy cô gái vừa đến, đối với sự xuất hiện của cô ấy cũng không ngạc nhiên, nhưng vẫn lạnh đạm tiếp tục ăn cháo, không để ý tới sự tồn tại của cô.
Elaine khiếp sợ mấy phút đồng hồ sau mới phục hồi lại tinh thần, gương mặt càng trở nên đỏ, cất bước đi tới gần hắn, “Hi, Triệu... Dean, bạn đỡ hơn chút nào chưa?”
Hắn cháo trắng trong miệng, ngước nhìn lên lạnh lùng mở miệng: “Cô tới có chuyện gì?”
Không nghĩ tới hắn so bình thường còn lãnh đạm hơn mấy phần, Elaine ngẩn người, một hồi lâu phản ứng kịp, mới đưa máy vi tính xách tay của mình ra: “Hôm nay bạn ốm không đi học, đây là bài giảng mình đã sửa sang lại rồi.”
“Cám ơn, không cần.” Cầm thìa tiếp tục ăn, không thèm nhìn cô gái kia thêm lần nào nữa mà cũng không có ý tứ mời người ta ngồi xuống.
Elaine lớn như vậy chưa từng bị người khác lạnh lùng như vậy, hắn trước đó mặc dù lãnh đạm nhưng ít ra cô nói mười câu hắn còn đáp lại một câu, không giống như hôm nay, chẳng lẽ hắn thật...
“Mình thực sự thích bạn, Dean.”
“Vậy thì thế nào?” Hắn ăn rất nhanh,nhưng hành động vẫn lịch sự đẹp mắt: “Tôi không thích cô.”
“Bạn và chị ấy sẽ không có kết quả.” Ngón tay chỉ về phía cô gái đang xem trò vui kia. “Cô ấy là chị của bạn.”
“Oành” một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt toàn bộ người Thạch Sắc Vi, cô tới gần Elaine: “Hắn cứ thích chị gái đấy, thì sao nào? Hả?”
Khí thế cường hãn vô cùng lớn, cô gái tuổi còn nhỏ quả nhiên không phải là đối thủ của cô, lập tức bị sợ tới mắt rưng rưng, uất ức mà kêu người trong lòng: “Dean...”
“Cám ơn bài giảng cô đã ghi lại, Elaine, nhưng mà tôi không cần.” Triệu Tử Hiển ngước mặt lạnh nhạt nhìn cô, “Nếu không còn gì để nói thì tôi muốn yên tĩnh dùng bữa.”
Ý tứ đuổi khách đã rõ ràng nên cô nữ sinh nhỏ không chịu nổi đả kích một lần nữa run rẩy chạy trối chết.
Hắc, hắc, hắc, lực hút thật lớn. Thạch Sắc Vi đến gần nhìn cái người đang nghiêm túc ăn cháo, lửa giận đột nhiên biến mất sạch sẽ. Có cái gì phải tức giận đâu, trong mắt người nào đó, cô gái kia ngay cả muỗng cháo cũng không bằng thì cô việc gì phải tức.
Cúi người áp vào bả vai hắn, cúi đầu hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừm...” Hắn ngậm thìa nhìn cô, “Ăn ngon.” Gương mặt phúng phính, đôi môi vì ngậm thìa mà biến thành chữ O, yêu chết đi được.
Trong lòng cô vui sướng tựa như từng đợt sóng vỗ vào lòng, không thể cản nổi, “Để người ta nếm.” Cúi đầu nhẹ liếm bên môi hắn, “Ừ, quả nhiên ăn ngon.”
Ánh mắt của hắn sáng lên, nhưng rất nhanh lại ngầm hạ xuống, “ tôi đang bị bệnh.”
“Ừ, người ta biết rõ.” Từng chút từng chút đem làn môi ướt át của hắn liếm hết môi này lại liếm qua môi kia.
“Sẽ lây bệnh.”
“Vậy thì thử xem một chút có thể hay không?” Nụ hôn của cô lướt qua cằm của hắn, làm làn da nóng rực của hắn lưu lại từng dấu ẩm ướt.
Hô hấp của hắn càng nặng nề, rút cục không chịu nổi đưa tay kéo lấy cô.
Cô lại cười vội tránh ra, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, “Ngoan ngoãn, dùng bữa ngon miệng.”
Hắn buồn bực trợn to hai mắt nhìn cô, cô gái này rõ ràng đang đùa bỡn hắn, lại còn cười đắc ý như vậy.
Cô tựa vào ghế, hai mắt sáng trong nhìn hắn, cười đến kiều mị: “A Hiển nhà ra thật là đáng yêu nha.”
“...” Nổi đóa.
Đêm khuya, phòng ngủ yên tĩnh chỉ có ánh đèn mờ mờ chiếu xuống, màn đêm tĩnh lặng chính là lúc thích hợp nhất để ngủ.
Triệu Tử Hiển nằm trên chiếc giường mềm mại nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng từ người nằm bên cạnh khiến trong lòng yên tĩnh đến kỳ lạ. Nhưng vẫn không ngủ được, có lẽ là do ban ngày ngủ quá nhiều khiến hắn tỉnh táo không thể ngủ lại nổi. Đôi mắt đen láy mở ra, cẩn thận xê dịch người để không làm đánh thức người bên cạnh. Quay đầu, dưới ánh đèn mờ mờ tỉ mỉ ngắm người đẹp đang ngủ.
Thạch Sắc Vi chính là người đẹp không cần đến son phấn, trời sinh mỹ lệ, người đẹp vô cùng, dung mạo đẹp bẩm sinh để cho cô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là trung tâm của tất cả. Hình dáng cô không giống Thạch tiên sinh cũng như Thạch phu nhân, nghe nói cô giống với bà nội lúc trẻ như đúc. Cho nên từ bé cô đã được ông bà nội đặc biệt cưng chiều, cha mẹ cũng quý như viên minh châu.
Có lẽ bà nội là người lai nên ngũ quan cô không giống người Phương Đông mà hơi nghiêng về Phương Tây, toàn thân xinh đẹp, khi cô cười thì ánh mắt vô cùng thu hút người khác. Đôi mày của cô thật đẹp, hơi xếch lên chứng tỏ tính cách của cô hơi ngang bướng, tính chiếm hữu lớn. Đôi mắt có thần giống như ngôi sao rơi xuống từ dải Ngân Hà sáng long lanh, nhưng giờ đôi mắt ấy đã yên tĩnh nhắm lại, chỉ còn đôi mi vừa cong vừa dài theo nhịp thở của cô khẽ rung động. Mũi cao thẳng khiến cho ngũ quan của cô thêm tinh xảo, đôi môi...Tầm mắt hắn không tự chủ dừng lại, làn môi này hình trái tim rất xinh đẹp và hoàn mỹ, hơi cong lên, ngọt ngào non nớt như muốn mời người ta hôn.
Hắn biết hôn cô cảm giác tuyệt vời đến mức nào, cũng biết đôi môi của cô có thể mang đến cho hắn bao nhiêu là khoái cảm. Suy nghĩ không tự chủ nhớ đến những đêm cuồng nhiệt mà cô thì đang cúi đầu xuống giữa hai chân hắn... Đáng chết, nghĩ tới đây, thân thể hắn nóng lên như thể sắp bị thiêu hủy, hô hấp dồn dập.
Hắn giống như có chút không nhịn được, bàn tay ở trong chăn từ từ lục lọi, ôm trọn lấy ngực cô. Cô mặc váy ngủ bằng tơ tằm hai dây nên hắn dễ dàng nắm lấy mà xoa nắn.
Hắn yêu cực kỳ thứ mềm mại này của cô, quyến luyến vuốt ve, lòng bàn tay khẽ nắn vuốt khiến nụ hoa của cô nhạy cảm mà đứng thẳng đâm vào lòng bàn tay hắn. Hắn thở gấp kéo chăn ra cúi xuống ngậm nó vào miệng, đầu lưỡi không ngừng đảo qua, lai bàn tay ôm trọn phần nhũ thịt trắng như tuyết đưa vào thật sâu trong miệng tận tình mút.
“Ưm!” Cô uốn éo, không thoải mái khẽ giãy giụa.
Hắn hưng phấn không thể tưởng tượng nổi, nặng nề thở hổn hển đem váy ngủ của cô cởi ra, ôm chặt lấy cô, hôn, liếm khắp bộ ngực thỏa thuê.
Bàn tay trượt đến chỗ kín của cô, nhẹ nhàng sờ nắn, thuần thục tìm được nơi nhạy cảm châu ngọc, dùng cường độ cô thích nhất xoa nắn. Nghe tiếng hô hấp của cô dần dần nặng nề hắn liền biết cô đã có cảm giác. Ngón giữa đi xuống quả nhiên thấy ẩm ướt, cô đã quá quen thuộc với thân thể hắn, dù không tỉnh cũng đã động tình. Thật không thể nào tốt hơn, đưa đầu gối đẩy một chân cô ra, nâng chân lên và từ tư thế nằm nghiêng liền đi vào cô.
Thạch Sắc Vi mở mắt mông lung, nhìn thấy cái đầu đen bóng trước ngực mà ngực thì sưng lên đau đau lại bị hắn đang ngậm cắn. Chỗ kín còn thấy tiếng nước và còn bị cọ xát với tốc độ nhanh rõ ràng nói cho cô biết người này đang làm gì.
“Không ngủ còn...Ưm...Làm gì?”
Hắn ngẩng đầu, nước miếng trên môi cũng như trên ngực cô sáng như bạc: “Làm gì? Cô nói xem đang làm gì? Hửm?”
Trừ ăn cô, còn có thể làm gì?
“A... Chậm một chút... Không phải đang ngã bệnh sao?” Thật là tà ác, cái tên tiểu quỷ này.
“Ngã bệnh?” Khóe môi hắn cười mang theo vài phần tà khí. “Đúng, chính là ngã bệnh, cô cảm thấy sao? Tôi nóng lên rất nhiều,...A...Chân mở ra một chút...Đúng...Chính là như vậy.”
Cô rên rỉ, làm sao có thể không cảm thấy được, bởi vì phát sốt nên dục vọng hắn so với bình thường càng nóng hơn nhiều khiến cho cô có chút đau nhưng cảm giác bủn rủn vô lực còn hơn nữa.
“Nhẹ một chút, thân thể của cậu.” Sóng mắt như nước trợn trừng nhìn hắn. Người này, để cho hắn nhẹ một chút, hắn cố tình muốn đi vào chỗ sâu nhất khiến cho cô bị khoái cảm như điện giật ập xuống.
Dường như hắn đã kích động đến mất lý trí nhưng hắn vẫn còn nhớ là không thể lây bệnh cho cô nên không hôn môi cô. Cứ ở trên vai cắn mút khiến cô run rẩy càng dữ dội hơn, dịch ra càng nhiều hơn mà động tác của hắn càng thêm kịch liệt. Thân thể nóng đến muốn nổi giận, trong mắt hắn chỉ có hai gò má sáng rỡ của cô, cặp mắt hơi khép lại, xuân tình nhộn nhạo, đôi môi ướt át đỏ tươi hết sức câu dẫn, hấp dẫn đến tận xương tủy.
Hắn chống đỡ ở nơi non mềm, cật lực cọ xát ở đó, cảm giác ngay được thân thể cô xoắn thật chặt, thủy dịch ở bên trong không ngừng chảy ra tưới lên dục vọng của hắn, lại bị hắn gắt gao chặn lại khiến cho cô vừa đau lại vừa trướng, thở dốc nặng nề, bản thân bất lực mà khóc lên.
Liều chết triền miên, tận hứng hưởng thụ, thân thể của cô đã nói cho hắn biết cô sắp lên đến cực điểm rồi. Hắn vội rút ra rồi lại hung hăng tiến vào, nghe giọng cô nghẹn ngào cầu xin khiến hắn càng thêm điên cuồng.
Nhiệt độ cao đến mức muốn nổ tung, mồ hôi như mưa, hơi thở hổn hển nặng nề, trong tiếng thét cao triều của cô thì cao triều của hắn cũng tự nhiên mà đến, hắn chuyển động dữ dội trong cơ thể cô và bắn vào nơi sâu nhất. Hắn nặng nề đè lên người cô, khuôn mặt vùi sâu vào cần cổ, nhịp tim đập như sấm.
Cô bị hắn ép tới không thở nổi, đưa tay đi chụp bờ vai của hắn, Triệu Tử Hiển lầu bầu lật người lại đem cô ôm lên người, ôm sát vào. Giữa chân mày, đuôi mắt đều tràn đầy thỏa mãn, giống hệt như con hổ vừa được ăn uống no say chỉ còn thiếu thè lưỡi mà liếm móng vuốt nữa thôi.
Thạch Sắc Vi tức muốn chết, cái tên này, tự dưng nửa đêm không chịu ngủ lại liều mạng giày vò cô. Hắn thì thỏa mãn còn cô mệt mỏi tức không thở nổi. Nhìn cái bản mặt đang khép hờ hưởng thụ khiến cô liền hận nghiến răng nghiến lợi, đưa tay cấu tay hắn một cái rõ đau: “Dính chết rồi, cút ngay.”
Hắn cười hi ha đứng dậy, từ đầu giường rút khăn giấy ra rồi dọn dẹp cho cô. Cô miễn cưỡng lật mình, những chất lỏng từ trong cơ thể chảy ra, nghe tiếng thở gấp của tên kia cô chẳng buồn mở mắt nói: “Còn dám làm nữa thì một tháng tới đừng mong được làm.”
Dọn dẹp một chút cho cô rồi cho chính hắn xong, Triệu Tử Hiển nằm dài trên giường ôm lấy cô vào trong ngực dịu dàng gọi: “Sắc Vi.”
Cô không thèm để ý tới hắn.
“Cám ơn cô.”
Cô bấm tay hắn một cái.
Hắn an tĩnh lại, mỉm cười ôm chặt cô, từ từ nhắm mắt lại.
Thạch Sắc Vi, cảm ơn em đã ở bên tôi, cảm ơn em đã yêu tôi, thật sự thật sự vô cùng cảm tạ.
Cảm giác thật kỳ diệu, thân thể vừa mỏi vừa đau, đầu như từng trận búa bổ nhưng cỗ mùi thơm ngát kia lại như bàn tay nhỏ bé dịu dàng thần kỳ xoa dịu hết khó chịu trong người hắn, đó là mùi đồ ăn đã chín.
Thức ăn?
Thần trí hắn thoáng tỉnh táo lại, khó khăn đứng dậy, phát hiện trên người đã đổi một bộ quần áo ngủ khác, nhất định là lúc ngủ toát mồ hôi nên cô đã thay đổi cho hắn. Hắn nhịn cảm giác đau trong cổ họng tìm theo mùi thơm đi ra khỏi phòng ngủ.
Hắn không bao giờ để thức ăn qua đêm nên hắn biết rõ trong nhà không có đồ ăn nấu chín nào, nhưng cái mùi này từ nơi nào bay đến đây?
Mãi cho đến khi hắn xuyên qua phòng khách mới nhìn thấy, phải hình dung cảm giác như thế nào khi thấy cảnh tượng trước mắt này?
Ngoài cửa sổ vẫn là mưa rơi tí tách, bên trong phòng ấm áp một mảnh.
Dưới ánh đèn màu vàng dịu dàng, một cô gái mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt, mái tóc dài được cặp lên bằng chiếc cặp tóc được đính hạt kim cương có vài sợi buông xuống mặt. Cô đang nghiêm túc nhìn cái nồi trước mặt. Bàn tay xinh đẹp thon dài thường ngày chỉ cầm bút vẽ giờ lại cầm chiếc muôi bằng gỗ tỉ mỉ quấy nồi cháo đang sôi ùng ục. Thỉnh thoảng nghiêm túc ngó qua tập giấy trắng cầm ở tay bên kia.
Rất ấm áp, rất gia đình, rất bận rộn, cũng rất luống cuống là hình ảnh của cô làm cho tim của hắn dâng lên một loại tư vị chua ngọt mãnh liệt.
Cô đang nấu cháo, xuất thân là Đại tiểu thư, từ lúc sinh ra đến giờ chưa biết phòng bếp hình dạng như thế nào, không biết làm thế nào có thể biến gạo thành cơm. Thạch gia Đại tiểu thư mà lại có thể đứng trong phòng bếp nấu cháo cho hắn.
Cái dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận đó hoàn toàn không thua kém khi cô đang chuẩn bị đề cương luận văn cho mình.
Không có cảnh khoa trương hoang tàn khắp nơi như trong tiểu thuyết, không giống như chiến trường ngổn ngang như đại chiến thế giới thứ ba, mặc dù nhiều thứ đã bị đảo lộn nhưng ít ra vẫn còn có chút trật tự, nhưng lại vượt qua khả năng tưởng tưởng của hắn.
Hắn tựa vào tường, cứ như vậy ngây ngốc nhìn mọi cử động của cô.
Nhắm chặt đôi mắt có vài vết thâm quầng, gò má trắng noãn như ngọc vì hơi nóng xông lên mà đỏ nhàn nhạt như hai đóa hoa màu hồng, đôi môi đỏ tươi ướt át, vài sợi tóc lơ thơ bên má, lúc này Thạch Sắc Vi bớt đi vẻ xinh đẹp sắc sảo nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp nữ tính khoan khoái dịu dàng khiến càng mê người hơn.
Cô cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng ngần, đôi mắt hắn lưu luyến nơi đó như đang ngắm nhìn một món đồ cổ xinh đẹp tinh tế bằng sứ. Còn có bả vai cũng trắng nõn như tơ lụa, trắng như tuyết, non mềm như da em bé. Đó là nơi cô cực kỳ nhạy cảm, mỗi lần chỉ cần hắn dùng môi hôn nhẹ thì thân thể của cô sẽ không kiềm chế được mà rên rỉ. Quá mê người, hắn không thể chống cự được hấp dẫn như vậy.
Đi tới ôm lấy hông cô từ phía sau, khuôn mặt vùi sâu vào cổ cô, hương thơm đều là hơi thở ngọt ngào của cô, một loại mùi giống hoa hồng.
“Đã tỉnh rồi hả?” Động tác của cô dừng một chút, đưa thay sờ sờ trán của hắn, vì nơi đó không giảm nhiệt độ nhiều khiến cô cau mày: “Tiêm rồi, lại uống thuốc nữa, sao lại không hạ sốt?”
Hắn nhẹ nhàng rên hừ hừ, quyến luyến dính vào trên da thịt cô không chịu rời đi.
“Có đói bụng không? Người ta nấu cháo, ăn một chút nha.”
Giọng nói của cô thật dịu dàng và nhẹ nhàng không giống như Thạch Sắc Vi lúc bình thường là Nữ Vương phách lối, luôn hất hàm sai khiến người khác, cái loại sai khiến vô cùng đương nhiên như thể hắn là bạn trai cô, hôm nay đã biến mất hoàn toàn.
Hắn nhẹ nhàng hôn một cái vào cổ của cô, lầu bầu mấy câu.
“Nói cái gì?”
Hắn ngẩng đầu, gương mặt dán vào gương mặt của cô, tham luyến nhiệt độ mát lạnh ở đó, cùng cô nhìn vào nồi cháo: “Cô nấu cháo?”
Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, giơ tay huơ huơ cái tập giấy trắng: “Cái này thì có cái gì khó khăn? Tôi đem toàn bộ các bước in hết ra.”
Hắn vẫn ôm lấy cô, dò xét cẩn thận cái nồi đang sôi kia, một nồi cháo trắng đặc, không đa dạng, chẳng qua chỉ là mùi gạo thuần túy nhưng lại đủ khiến người khác động lòng. Thạch gia Đại tiểu thư lần đầu tiên xuống bếp, mặc dù chỉ là cháo trắng đơn giản, nhưng thành quả coi như vừa lòng.
Đưa tay cầm cái tay vẫn đang cầm cái muôi nâng lên, nhẹ nhàng hôn một cái, khép hờ con mắt có thể cảm thấy được đáy mắt khẽ ướt: “Cô nấu trong bao lâu?”
Không có mùi khét, không nấu tràn ra, không có tất cả những sai lầm của tay mới sẽ phạm phải, rất rõ ràng cô vẫn lấy cái muôi canh nồi cháo rồi từ từ khuấy đều mới có thể nấu ra được nồi cháo trắng nhừ như thế này.
Cô rõ ràng là Đại tiểu thư, mười ngón tay không chịu dính nước, thậm chí ngay cả hình dạng thức ăn trước khi nấu chín thế nào cũng không biết. Tính nhẫn nại của cô vô cùng kém, phách lối vô cùng nhưng có thể chăm sóc hắn, có thể trong mấy tiếng đứng làm cái việc đơn điệu nhất, nhàm chán nhất là nấu cháo.
Rõ ràng chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể mua được cháo trắng, nhưng cô lại tự mình xuống bếp.
“Cái đó không quan trọng..., mà quan trọng là người ta hôm nay mới phát hiện, thì ra là làm một bữa cơm cũng không đơn giản hơn bao nhiêu so với thiết kế một bộ trang phục.” Mặc dù cô không giống trong tiểu thuyết rất cẩu thả cắt phải ngón tay hoặc làm bỏng tay, nhưng cô cũng đã thất bại vô số lần.
Chỉ chỉ vào mấy cái nồi lớn bên cạnh, trong đó đựng cái thứ không giống là cơm cũng không phải là cháo. Hoặc trực tiếp đổ đi, hoặc để đó, trải qua vô số lần thất bại và nếm thử xong giờ mới miễn cưỡng được như thế này, chỉ còn lại là cháo trắng mà thôi.
Không làm qua cũng không biết những năm này hắn vì cô mà vất vả như thế nào.
Mỗi một bữa ăn, mỗi một đĩa thức ăn, đều là món cô thích ăn, đều là cô muốn ăn. Món ăn kiểu Trung Quốc, đúng cách thức tiêu chuẩn, các món tráng miệng và các món chính hắn đều học được, tinh thông thuần thục chỉ vì khẩu vị tinh quái của cô.
Tấm lòng của hắn với cô, từng ly từng tý, đều ở bên trong từng chi tiết sinh hoạt nhỏ nhoi mà cô cũng đang dần dần nghiệm ra.
“Tôi lên mạng tra thấy tình trạng cảm mạo nóng sốt của cậu tốt nhất là ăn cháo trắng, chờ hết sốt rồi sẽ thêm thịt nạc vào nồi cho đủ dinh dưỡng.” Cô xoay người trong ngực hắn nhìn trong tay một tập giấy dày, mặt lóe sáng.
“Thạch Sắc Vi.” Hắn cúi đầu gọi tên của cô.
Cô đảo tập giấy trong tay, thuận miệng lên tiếng: “Ừ?”
“Cám ơn cô.”
Ngón tay đang giở chợt dừng lại, ước chừng một phút cô mới hung hăng nói: “Cảm ơn cái gì? Còn không mau ngồi xuống chuẩn bị ăn cháo?”
“Được.”
Hắn thật biết điều, rất nghe lời đáp ứng, sau đó nắm lấy bàn tay cô, lật qua lòng bàn tay mềm mại và nhẹ nhàng cúi đầu hôn xuống một cái.
Hô hấp của cô cứng lại, lòng bàn tay nhạy cảm giống như là tất cả dây thần kinh toàn thân cùng hội tụ ở nơi đó, môi của hắn cực nóng, nụ hôn của hắn cũng rất nóng khiến cho lòng cô càng trở nên xót xa, chỉ có thể không nói gì nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu, cũng ngắm cô. Tròng mắt đen nhánh thâm thúy và đầy phức tạp, bọn họ nhìn thẳng thật sâu vào mắt nhau, tim của cô đập rất mau, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy hắn sẽ nói câu nói mà cô đang muốn nghe mà hắn cũng chầm chậm mở miệng...
Tiếng chuông cửa thanh thúy làm cắt đứt luôn không khí lúc này, Thạch Sắc Vi bừng bừng lửa giận, đôi mắt cô có thể đốt cháy luôn cả phòng. Đáng chết! Là kẻ nào không thức thời dám cố tình quấy rầy bọn họ lúc này? Cô muốn giết người!
“Ngồi xuống, người ta đi mở cửa!” Khí thế mười phần ra lệnh cho hắn rồi xoay người đi ra mở cửa. Triệu Tử Hiển nghe giọng nói của cô hiểu rõ cô đang cực kỳ bất mãn, hắn ngoan ngoãn đến bên bàn ăn mà ngồi xuống.
Thạch Sắc Vi dằn mạnh gót chân đầy khí thế vọt tới cánh cửa, không thèm nhìn xem người đến là ai liền kéo cửa ra, nhìn thấy kẻ phá đám tới khiến cô trợn tròn mắt, có chút không dám tin.
“Hi.” Cô gái ngọt ngào yếu ớt, sợ hãi đứng nép vào một chỗ cố gắng nặn ra một nụ cười:, “Nghe nói Triệu ngã bệnh, tôi tới thăm anh ấy.”
Elaine! Lại là Elaine!
Thạch Sắc Vi không thể tin được cô ta còn dám đến, lại còn dám tìm tới tận cửa. Khoanh tay trước ngực nhìn vị khách không mời mà đến hỏi: “Làm sao mà cô biết nhà chúng tôi ở đây?”
Elaine đỏ mặt cúi đầu.
Rất tốt, không cần hỏi nữa cũng biết, một cô gái cuồng dại ngoài thầm mến ra còn lặng lẽ theo dõi người ta, cho nên mới biết hắn có một chị gái và cũng biết hắn ở nơi này. Thật là muốn để cho người ta mắng chửi!
Cô gái xấu hổ một lần nữa ngẩng đầu lên: “Xin hỏi tôi có thể vào thăm Triệu một lát được không?”
Triệu! Triệu! Triệu! Hắn có tên tiếng Anh để cô ta có thể gọi, nhất định phải thân thiết như vậy sao?
Thạch Sắc Vi chậm rãi nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Triệu là ai?”
“À...” Elaine cứng họng, gương mặt hồng như lửa, ngượng ngùng động lòng người, một hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Xin hỏi Dean có ở đây không?”
“Hắn ngã bệnh, cần nghỉ ngơi.”
“Tôi muốn nhìn anh ấy một lát, một lát là được rồi, hơn nữa...Cô ôm lấy laptop, “Đây là bài giảng hôm nay, tôi muốn đưa cho anh ấy.”
Trên đời này, không quản được ong bướm, nhưng vẫn có thể giữ được hoa. Thạch Sắc Vi dù trong lòng khó chịu nhưng cô vẫn hiểu đạo lý này, mà cho tới bây giờ cô cũng không có thói quen làm khó người khác. Nghiêng người sang một bên khiến cho cô gái kia nhẹ giọng cảm ơn không ngừng và bước vào nhà.
Nặng nề đóng cửa chính lại, xoay người đi vào phòng khách, trong nháy mắt cô chợt thấy hối hận vì quyết định vừa rồi bởi vì nhìn một màn trước mắt kia làm sao chịu nổi.
Triệu Tử Hiển mặc bộ quần áo ngủ màu xám tro ngoan ngoãn ngồi ở bàn húp cháo, mái tóc vì mới ngủ dậy mà trở nên xốc xếch, những sợi tóc mềm rủ xuống mắt mà đôi mắt đen láy vì ngã bệnh mà không còn chút thần thái, da trắng, đôi môi đỏ ngậm lấy cái thìa to bộ dạng thật đáng yêu, giống như những bé trai trong tranh manga, đáng yêu chết đi được.
Thạch Sắc Vi trợn mắt há hốc mồm sững sờ giống hệt như cô gái kia vẫn còn đứng ở phòng khách.
Hắn thấy cô gái vừa đến, đối với sự xuất hiện của cô ấy cũng không ngạc nhiên, nhưng vẫn lạnh đạm tiếp tục ăn cháo, không để ý tới sự tồn tại của cô.
Elaine khiếp sợ mấy phút đồng hồ sau mới phục hồi lại tinh thần, gương mặt càng trở nên đỏ, cất bước đi tới gần hắn, “Hi, Triệu... Dean, bạn đỡ hơn chút nào chưa?”
Hắn cháo trắng trong miệng, ngước nhìn lên lạnh lùng mở miệng: “Cô tới có chuyện gì?”
Không nghĩ tới hắn so bình thường còn lãnh đạm hơn mấy phần, Elaine ngẩn người, một hồi lâu phản ứng kịp, mới đưa máy vi tính xách tay của mình ra: “Hôm nay bạn ốm không đi học, đây là bài giảng mình đã sửa sang lại rồi.”
“Cám ơn, không cần.” Cầm thìa tiếp tục ăn, không thèm nhìn cô gái kia thêm lần nào nữa mà cũng không có ý tứ mời người ta ngồi xuống.
Elaine lớn như vậy chưa từng bị người khác lạnh lùng như vậy, hắn trước đó mặc dù lãnh đạm nhưng ít ra cô nói mười câu hắn còn đáp lại một câu, không giống như hôm nay, chẳng lẽ hắn thật...
“Mình thực sự thích bạn, Dean.”
“Vậy thì thế nào?” Hắn ăn rất nhanh,nhưng hành động vẫn lịch sự đẹp mắt: “Tôi không thích cô.”
“Bạn và chị ấy sẽ không có kết quả.” Ngón tay chỉ về phía cô gái đang xem trò vui kia. “Cô ấy là chị của bạn.”
“Oành” một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt toàn bộ người Thạch Sắc Vi, cô tới gần Elaine: “Hắn cứ thích chị gái đấy, thì sao nào? Hả?”
Khí thế cường hãn vô cùng lớn, cô gái tuổi còn nhỏ quả nhiên không phải là đối thủ của cô, lập tức bị sợ tới mắt rưng rưng, uất ức mà kêu người trong lòng: “Dean...”
“Cám ơn bài giảng cô đã ghi lại, Elaine, nhưng mà tôi không cần.” Triệu Tử Hiển ngước mặt lạnh nhạt nhìn cô, “Nếu không còn gì để nói thì tôi muốn yên tĩnh dùng bữa.”
Ý tứ đuổi khách đã rõ ràng nên cô nữ sinh nhỏ không chịu nổi đả kích một lần nữa run rẩy chạy trối chết.
Hắc, hắc, hắc, lực hút thật lớn. Thạch Sắc Vi đến gần nhìn cái người đang nghiêm túc ăn cháo, lửa giận đột nhiên biến mất sạch sẽ. Có cái gì phải tức giận đâu, trong mắt người nào đó, cô gái kia ngay cả muỗng cháo cũng không bằng thì cô việc gì phải tức.
Cúi người áp vào bả vai hắn, cúi đầu hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừm...” Hắn ngậm thìa nhìn cô, “Ăn ngon.” Gương mặt phúng phính, đôi môi vì ngậm thìa mà biến thành chữ O, yêu chết đi được.
Trong lòng cô vui sướng tựa như từng đợt sóng vỗ vào lòng, không thể cản nổi, “Để người ta nếm.” Cúi đầu nhẹ liếm bên môi hắn, “Ừ, quả nhiên ăn ngon.”
Ánh mắt của hắn sáng lên, nhưng rất nhanh lại ngầm hạ xuống, “ tôi đang bị bệnh.”
“Ừ, người ta biết rõ.” Từng chút từng chút đem làn môi ướt át của hắn liếm hết môi này lại liếm qua môi kia.
“Sẽ lây bệnh.”
“Vậy thì thử xem một chút có thể hay không?” Nụ hôn của cô lướt qua cằm của hắn, làm làn da nóng rực của hắn lưu lại từng dấu ẩm ướt.
Hô hấp của hắn càng nặng nề, rút cục không chịu nổi đưa tay kéo lấy cô.
Cô lại cười vội tránh ra, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, “Ngoan ngoãn, dùng bữa ngon miệng.”
Hắn buồn bực trợn to hai mắt nhìn cô, cô gái này rõ ràng đang đùa bỡn hắn, lại còn cười đắc ý như vậy.
Cô tựa vào ghế, hai mắt sáng trong nhìn hắn, cười đến kiều mị: “A Hiển nhà ra thật là đáng yêu nha.”
“...” Nổi đóa.
Đêm khuya, phòng ngủ yên tĩnh chỉ có ánh đèn mờ mờ chiếu xuống, màn đêm tĩnh lặng chính là lúc thích hợp nhất để ngủ.
Triệu Tử Hiển nằm trên chiếc giường mềm mại nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng từ người nằm bên cạnh khiến trong lòng yên tĩnh đến kỳ lạ. Nhưng vẫn không ngủ được, có lẽ là do ban ngày ngủ quá nhiều khiến hắn tỉnh táo không thể ngủ lại nổi. Đôi mắt đen láy mở ra, cẩn thận xê dịch người để không làm đánh thức người bên cạnh. Quay đầu, dưới ánh đèn mờ mờ tỉ mỉ ngắm người đẹp đang ngủ.
Thạch Sắc Vi chính là người đẹp không cần đến son phấn, trời sinh mỹ lệ, người đẹp vô cùng, dung mạo đẹp bẩm sinh để cho cô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là trung tâm của tất cả. Hình dáng cô không giống Thạch tiên sinh cũng như Thạch phu nhân, nghe nói cô giống với bà nội lúc trẻ như đúc. Cho nên từ bé cô đã được ông bà nội đặc biệt cưng chiều, cha mẹ cũng quý như viên minh châu.
Có lẽ bà nội là người lai nên ngũ quan cô không giống người Phương Đông mà hơi nghiêng về Phương Tây, toàn thân xinh đẹp, khi cô cười thì ánh mắt vô cùng thu hút người khác. Đôi mày của cô thật đẹp, hơi xếch lên chứng tỏ tính cách của cô hơi ngang bướng, tính chiếm hữu lớn. Đôi mắt có thần giống như ngôi sao rơi xuống từ dải Ngân Hà sáng long lanh, nhưng giờ đôi mắt ấy đã yên tĩnh nhắm lại, chỉ còn đôi mi vừa cong vừa dài theo nhịp thở của cô khẽ rung động. Mũi cao thẳng khiến cho ngũ quan của cô thêm tinh xảo, đôi môi...Tầm mắt hắn không tự chủ dừng lại, làn môi này hình trái tim rất xinh đẹp và hoàn mỹ, hơi cong lên, ngọt ngào non nớt như muốn mời người ta hôn.
Hắn biết hôn cô cảm giác tuyệt vời đến mức nào, cũng biết đôi môi của cô có thể mang đến cho hắn bao nhiêu là khoái cảm. Suy nghĩ không tự chủ nhớ đến những đêm cuồng nhiệt mà cô thì đang cúi đầu xuống giữa hai chân hắn... Đáng chết, nghĩ tới đây, thân thể hắn nóng lên như thể sắp bị thiêu hủy, hô hấp dồn dập.
Hắn giống như có chút không nhịn được, bàn tay ở trong chăn từ từ lục lọi, ôm trọn lấy ngực cô. Cô mặc váy ngủ bằng tơ tằm hai dây nên hắn dễ dàng nắm lấy mà xoa nắn.
Hắn yêu cực kỳ thứ mềm mại này của cô, quyến luyến vuốt ve, lòng bàn tay khẽ nắn vuốt khiến nụ hoa của cô nhạy cảm mà đứng thẳng đâm vào lòng bàn tay hắn. Hắn thở gấp kéo chăn ra cúi xuống ngậm nó vào miệng, đầu lưỡi không ngừng đảo qua, lai bàn tay ôm trọn phần nhũ thịt trắng như tuyết đưa vào thật sâu trong miệng tận tình mút.
“Ưm!” Cô uốn éo, không thoải mái khẽ giãy giụa.
Hắn hưng phấn không thể tưởng tượng nổi, nặng nề thở hổn hển đem váy ngủ của cô cởi ra, ôm chặt lấy cô, hôn, liếm khắp bộ ngực thỏa thuê.
Bàn tay trượt đến chỗ kín của cô, nhẹ nhàng sờ nắn, thuần thục tìm được nơi nhạy cảm châu ngọc, dùng cường độ cô thích nhất xoa nắn. Nghe tiếng hô hấp của cô dần dần nặng nề hắn liền biết cô đã có cảm giác. Ngón giữa đi xuống quả nhiên thấy ẩm ướt, cô đã quá quen thuộc với thân thể hắn, dù không tỉnh cũng đã động tình. Thật không thể nào tốt hơn, đưa đầu gối đẩy một chân cô ra, nâng chân lên và từ tư thế nằm nghiêng liền đi vào cô.
Thạch Sắc Vi mở mắt mông lung, nhìn thấy cái đầu đen bóng trước ngực mà ngực thì sưng lên đau đau lại bị hắn đang ngậm cắn. Chỗ kín còn thấy tiếng nước và còn bị cọ xát với tốc độ nhanh rõ ràng nói cho cô biết người này đang làm gì.
“Không ngủ còn...Ưm...Làm gì?”
Hắn ngẩng đầu, nước miếng trên môi cũng như trên ngực cô sáng như bạc: “Làm gì? Cô nói xem đang làm gì? Hửm?”
Trừ ăn cô, còn có thể làm gì?
“A... Chậm một chút... Không phải đang ngã bệnh sao?” Thật là tà ác, cái tên tiểu quỷ này.
“Ngã bệnh?” Khóe môi hắn cười mang theo vài phần tà khí. “Đúng, chính là ngã bệnh, cô cảm thấy sao? Tôi nóng lên rất nhiều,...A...Chân mở ra một chút...Đúng...Chính là như vậy.”
Cô rên rỉ, làm sao có thể không cảm thấy được, bởi vì phát sốt nên dục vọng hắn so với bình thường càng nóng hơn nhiều khiến cho cô có chút đau nhưng cảm giác bủn rủn vô lực còn hơn nữa.
“Nhẹ một chút, thân thể của cậu.” Sóng mắt như nước trợn trừng nhìn hắn. Người này, để cho hắn nhẹ một chút, hắn cố tình muốn đi vào chỗ sâu nhất khiến cho cô bị khoái cảm như điện giật ập xuống.
Dường như hắn đã kích động đến mất lý trí nhưng hắn vẫn còn nhớ là không thể lây bệnh cho cô nên không hôn môi cô. Cứ ở trên vai cắn mút khiến cô run rẩy càng dữ dội hơn, dịch ra càng nhiều hơn mà động tác của hắn càng thêm kịch liệt. Thân thể nóng đến muốn nổi giận, trong mắt hắn chỉ có hai gò má sáng rỡ của cô, cặp mắt hơi khép lại, xuân tình nhộn nhạo, đôi môi ướt át đỏ tươi hết sức câu dẫn, hấp dẫn đến tận xương tủy.
Hắn chống đỡ ở nơi non mềm, cật lực cọ xát ở đó, cảm giác ngay được thân thể cô xoắn thật chặt, thủy dịch ở bên trong không ngừng chảy ra tưới lên dục vọng của hắn, lại bị hắn gắt gao chặn lại khiến cho cô vừa đau lại vừa trướng, thở dốc nặng nề, bản thân bất lực mà khóc lên.
Liều chết triền miên, tận hứng hưởng thụ, thân thể của cô đã nói cho hắn biết cô sắp lên đến cực điểm rồi. Hắn vội rút ra rồi lại hung hăng tiến vào, nghe giọng cô nghẹn ngào cầu xin khiến hắn càng thêm điên cuồng.
Nhiệt độ cao đến mức muốn nổ tung, mồ hôi như mưa, hơi thở hổn hển nặng nề, trong tiếng thét cao triều của cô thì cao triều của hắn cũng tự nhiên mà đến, hắn chuyển động dữ dội trong cơ thể cô và bắn vào nơi sâu nhất. Hắn nặng nề đè lên người cô, khuôn mặt vùi sâu vào cần cổ, nhịp tim đập như sấm.
Cô bị hắn ép tới không thở nổi, đưa tay đi chụp bờ vai của hắn, Triệu Tử Hiển lầu bầu lật người lại đem cô ôm lên người, ôm sát vào. Giữa chân mày, đuôi mắt đều tràn đầy thỏa mãn, giống hệt như con hổ vừa được ăn uống no say chỉ còn thiếu thè lưỡi mà liếm móng vuốt nữa thôi.
Thạch Sắc Vi tức muốn chết, cái tên này, tự dưng nửa đêm không chịu ngủ lại liều mạng giày vò cô. Hắn thì thỏa mãn còn cô mệt mỏi tức không thở nổi. Nhìn cái bản mặt đang khép hờ hưởng thụ khiến cô liền hận nghiến răng nghiến lợi, đưa tay cấu tay hắn một cái rõ đau: “Dính chết rồi, cút ngay.”
Hắn cười hi ha đứng dậy, từ đầu giường rút khăn giấy ra rồi dọn dẹp cho cô. Cô miễn cưỡng lật mình, những chất lỏng từ trong cơ thể chảy ra, nghe tiếng thở gấp của tên kia cô chẳng buồn mở mắt nói: “Còn dám làm nữa thì một tháng tới đừng mong được làm.”
Dọn dẹp một chút cho cô rồi cho chính hắn xong, Triệu Tử Hiển nằm dài trên giường ôm lấy cô vào trong ngực dịu dàng gọi: “Sắc Vi.”
Cô không thèm để ý tới hắn.
“Cám ơn cô.”
Cô bấm tay hắn một cái.
Hắn an tĩnh lại, mỉm cười ôm chặt cô, từ từ nhắm mắt lại.
Thạch Sắc Vi, cảm ơn em đã ở bên tôi, cảm ơn em đã yêu tôi, thật sự thật sự vô cùng cảm tạ.
/13
|