- Vậy chứ sao tao nghe nó nói là…
- Mày khùng quá!!! Tao với nó làm gì rảnh rỗi mà cãi nhau hoài thế???- Nó nhìn Duy khó chịu.
- Ừh… nếu không đúng thì thôi…nhưng mày đang tức cái gì vậy?
- Thì sáng không thuộc bài bị cô la… với lại cãi nhau với thằng điên kia nữa!!! Nên giờ khó chịu… có gì lạ đâu mà cứ hết người này tới người kia hỏi!!!- nó làm cho một dây.
Ding dong! Ding dong!
- Mày ra mở cửa đi!- nó nhìn Duy ra lệnh.
- Tại sao lại là tao?- Duy tức tối.
- Mày không đi thì ai đi… không mở thì thôi!!!- nó nằm dài lên ghế.
Duy đành phải lết thân ra mở cửa. Duy tức tối tại sao trong khi Duy là anh nó mà nó lại sai khiến mình như thế, thật là không thể chịu nổi cái tính ngang tàng của nó nữa rồi!!!
- Hân tới tìm Pul hả?
- uhm…- Hân cười tươi.
- Không đâu! Hân tới tìm mày đó!!!- nó phán một câu làm cả hai đều ngại.
- Tìm tao làm gì?- Duy ngạc nhiên.
- Thôi…không nói nhiều! Tao lên phòng trước đây! Mày với Hân ở lại mà tâm tình!… Hân tao lên phòng trước nha!!!- Nó nói rồi đi thẳng lên phòng để Hân ngồi đó với Duy.
- Hân ngồi chơi đi… Duy đi lấy nước!
- Con chào dì ạ!- Hân lễ phép đứng lân chào dì khi thấy dì nó từ trong phòng đi ra.
- Ừ! Con là… bạn của Duy hả???- Dì nó cười tươi.
- Dạ… con học cùng lớp với Duy và là bạn thân của Bảo Minh!
- Bạn gái con dễ thương không dì???- Duy từ trong đi ra bưng hai cốc cà phê trên tay mặt hớn hở kèm theo một chút nham nhỡ.
- Dễ thương!!! Con tìm đâu ra cô bé dễ thương vậy chứ???- dì nhìn Duy và Hân cười trêu.
- Nhưng chắc không bằng dì đâu nhỉ!!!
- Cái thằng này!!!! Nhưng sao bữa giờ không thấy Long tới chơi vậy Duy?- dì nó thắc mắc.
- Con cũng không biết chắc tại nó bận quá!!!
- Vậy thôi hai đứa ngồi chơi…dì đi có chút chuyện!
- Dạ!!!- Cả hai đồng thanh.
Hân vẫn còn rất ngại nhưng Duy thì vẫn tỏ ra bình thường như không có gì với những lời mình vừa nói.
- Hân uống nước đi! Con Pul nó đang bực mình nên lúc nãy nó khó chịu vậy đó!- Duy giải thích dùm nó vì Duy vẫn nghĩ là Hân đến để tìm nó.
- Không sao đâu! Hân biết tính nó mà!
- Mà sao lúc nãy thấy Hân ngại thế?
- Duy tự nhiên lại nói với dì Hân là bạn gái của Duy làm gì? Lỡ dì hiểu lầm sao?- Hân tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng rất vui.
- Hân không thích sao?
- Ừh!
- Vậy mà Duy tưởng… Hân thích thế chứ!!!- Duy cười cười nói lí nhí trong miệng.
- Hả??? Duy mới nói cái gì đó?- Hân đứng dậy cầm gối ném thẳng vào đầu Duy.
Duy né được nhưng lại còn lè lưỡi chọc tức Hân làm Hân càng tức hơn. Hân rượt Duy chạy vòng vòng trong nhà.
- Đứng lại không?
- Duy đâu có ngu mà đứng lại cho bị đánh hả?
- Duy mà không đứng lại là chết với Hân!!!
- Đứng lại cũng chết mà không đứng lại cũng chết!!! Mà Duy không ngờ Hân cũng dữ dằn vậy đó!!!- Duy lại cười trêu Hân
Nghe tiếng cười đùa ầm ầm phát ra từ dưới nhà nó không khỏi thắc mắc mà đi ra ngoài lang cang xem thử. Nó thích thú khi thấy Duy với Hân vui vẻ với nhau như thế.
- Này! Sắp sập nhà rồi đó!!!- Nó cuối xuống cố gắng hét to với giọng đùa cợt rồi vào trong.
Hân đứng lại nhìn lên lầu rồi nhìn sang Duy:
- phù…phù…thôi Hân về nha, cũng trễ rồi…phù!!!- Hân vừa nói vừa thở.
- Ừ!…phù… Để Duy… phù…đưa Hân về…phù!- Duy cũng mệt đến nổi thở không ra hơi.
Duy dắt xe máy ra rồi chở Hân về nhà. Hân thấy rất vui khi được ở bên Duy thế này, Duy cũng rất vui. Trên suốt đoạn đường về Duy cứ cười mãi nhưng không biết là vì sao!
Về đến nhà là nó chạy sang phòng Duy ngay như thể là chờ sẵn từ nãy đến giờ. Nảy giờ nó cũng muốn xuống với Hân lắm nhưng lại không muốn làm kì đà cản mũi.
- Về rồi hả? Mày làm gì mà cười mãi thế?
- Ừ!… Kệ tao!!!- Duy chợt giật mình khi biết mình đang cười.
- Mày thấy Hân sao?
- Sao… là sao?- Duy nhìn nó ngơ ngác.
- Thì thấy Hân như thế nào?
- Bình thường thôi! Có gì đâu!- Duy nhìn nó mà vẫn không hiểu nó đang hỏi cái gì?
- Mày… chắc tao tức chết với mày quá!!!- nó tức tối quát Duy.
- Mày… làm gì mà **** tao?… mày nói cái gì tao…
- Vậy sao lúc nãy thấy mày với Hân giỡn nhiệt tình vậy… lại còn nói với dì Hân là bạn gái con nữa chứ!!!- Nó vừa nói vừa nhái lại giọng của Duy lúc nãy. Chap 10:
- Bạn bè giỡn không được hả? Mày ở trên lầu sao mày biết?- Duy nhìn nó bối rối.
- Cái đó là chuyện của tao!!! Khai mau! Mày thích Hân đúng không?- nó cười gian.
- Gì mà thích??? Đã nói là bạn bè thôi!- Duy bối rối giải thích.
- Tao không tin! Bạn bè gì mà lúc nào cũng kè kè đi chung lại còn vì “bạn bè” mà bỏ rơi em gái nữa chứ!!!- nó nói giọng giận dỗi.
- Tao rủ mày đi chung mà mày không đi nên tao mới đi với Hân… mày lại còn ở đó nói tao bỏ rơi em gái!!!- Duy bức xúc.
- Được rồi! Nhưng mày nói đi… có thích Hân không? Nói đi! Có gì tao giúp cho!- nó cười ranh mãnh.
- Khỏi dụ tao! Đã nói là không có!… Chắc chắn mà! Làm gì mà nhìn tao ghê thế?
- Thật không?- nó nhìn Duy săm soi.
- Thật!!!
- Ừh… tao biết rồi! Không có thì không có!- nó tiếc nuối trở về phòng nhưng cũng hơi tức đào bới nãy giờ mà chẳng được gì!
- Duy! Ngồi im đó!- nó quay lại đi thẳng vào phòng Duy rồi đẩy Duy một phát té nhào ra đằng sau rồi nhanh chân zọt lẹ về phòng.
- MÀY KHÙNG HẢ PUL???- Duy tức tối la ầm lên.
Nó về phòng nhảy phịch lên giường rồi lăn ra ngủ. Mặc kệ Duy có thích Hân hay không nhưng nó đã quyết định rồi! không thích cũng phải thích!!!
Sáng hôm sau
- Minh ơi! Đợi Thiên với!- thấy nó từ ngoài cổng Thiên chạy tới nở nụ cười thiên thần với nó làm nó có chút xao xuyến.
- Sao hôm nay Thiên đi học sớm vậy?- nó nhìn Thiên thắc mắc.
- Tại sáng nay dậy sớm… với lại nhớ Minh quá nên đi học sớm thôi!- Thiên cười tinh nghịch.
- ………
Nó biết là Thiên đùa nhưng sao nó cảm thấy không vui khi nghe Thiên nói thế. Bây giờ nó đỡ ghét Thiên hơn rồi mà nói thẳng ra là nó không còn giận Thiên về chuyện cũ nữa nhưng nó vẫn không thể là chính nó khi ở cùng Thiên được! Ở bên Thiên nó ít nói, nó lạnh lùng… bởi vì nó không muốn gục ngã thêm một lần nữa! Bản thân nó không cho phép nó như thế nên nó phải tỏ ra lạnh lùng với Thiên cũng là một điều dễ hiểu!!! Nhưng Thiên thì không hiểu được điều đó. Biết tính nó như thế Thiên cũng chẳng hỏi gì thêm nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn nó nãy giờ. Nó vừa quay qua thì… bắt gặp được đôi mắt ấy… đang nhìn nó, nó hơi ngượng rồi quay đi không nói gì. Thiên thì cứ cười tủm tỉm trước vẻ bối rối của nó. Cả nó và Thiên đều không biết từ đằng xa cũng có hai con mắt khác đang nhìn bọn nó chăm chú!!!
- Gớm thật! cái con nhỏ đó cũng biết ngại nữa sao?… Mà hình như nó thích thằng đó thì phải! Sao qua mắt mình được! kaka…”- Long đứng lẩm bẩm một mình rồi đi vào lớp.
- Mày làm gì mà nãy giờ đứng lảm nhảm một mình trước cửa lớp vậy?
- Không có gì! Tao đang nghĩ chuyện này ấy mà!
- Tao thấy mày bị bệnh nặng lắm rồi đó Long!- Duy đưa tay lên sờ trán Long.
- Mày làm cái gì vậy?- Long đẩy tay Duy ra.
- Tao thấy mày nên đi… khám bệnh liền đi!- Duy cười trêu Long mà không biết mình đang được tặng một ánh nhìn cực kì “triều mến”
- Duy! Mày im lặng dùm tao một chút không? Mày nói nhiều quá! Nhức cả đầu!!!- Long nhìn Duy khó chịu với thái độ đùa cợt đó.
- ………
- DUY!!!- Long la lớn khi thấy Duy vẫn không ngừng cười
- Ok! Ok! Tao biết rồi!- Duy ngừng cười một lát nhưng vẫn đưa tay lên che miệng không để Long thấy trông rất giống một thằng khùng trốn trại hơn là Long đáng lẽ người đi khám bệnh là Duy mới đúng!!!
Từ khi vào lớp nó thấy có gì đó ngại ngại, nó không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên như trước nữa. Thiên cũng rất khác với lúc nãy, cả hai đều không nói với nhau câu nào đến lúc Thiên định mở miệng nói thì Thiên lại rơi vào tầm ngắm của bà cô! Thế là Thiên bị gọi lên dò bài còn nó thì tranh thủ ngủ một lát.
Ra chơi!
Rút kinh nghiệm mấy lần trước, lần này Thiên nhanh tay kéo nó ra thẳng căn tin. Nó hơi ngạc nhiên nhưng chưa nói gì thì bị kéo đi mất rồi.
- Ngồi im đây nhé!!!- Thiên ấn nó ngồi xuống ghế rồi chạy thẳng vào trong mua đồ.
Nó nhìn theo dáng Thiên đang chen chúc trong đó nó lại bật cười. Nó chợt giật mình vì cái hành động lạ lùng của mình vừa rồi.
- Của Minh nè! Ăn đi!!!- Thiên hớn hở đưa đống thức ăn trên tay cho nó.
- Cám ơn!- nó cười tít mắt.
- Lần đầu Thiên thấy Minh cười tươi vậy đó!
- Ăn đi! Đói bụng quá!!!- nó lảng sang chuyện khác
- Hình như… Minh không thích nghe những lời như thế???
- Uhm…
- Vậy lần sau Thiên sẽ không nói nữa… nhưng mà sao… Minh ít nói vậy???
- Không thích thôi!
- Hay là đi chung với Thiên nên thế???
- Đâu có!!!
Long cũng đang ở trong căn tin với thằng bạn cùng lớp. Vừa thấy nó Long đã rất khó chịu. Long ghét nhìn cái cách nó cười như thế! Ai cho phép nó vui vẻ như thế! Đồ đáng ghét!!!
- Đi thôi Long! Sao tự nhiên đứng im vậy?- cậu bạn lay lay người Long.
- Ừ!!!
Đi ngang chỗ nó Long cố tình đụng vào người nó một cái rõ đau rồi bỏ đi một nước.
- ÁÁÁ!… Điên à???- nó tức tối nói với theo.
- Mày khùng quá!!! Tao với nó làm gì rảnh rỗi mà cãi nhau hoài thế???- Nó nhìn Duy khó chịu.
- Ừh… nếu không đúng thì thôi…nhưng mày đang tức cái gì vậy?
- Thì sáng không thuộc bài bị cô la… với lại cãi nhau với thằng điên kia nữa!!! Nên giờ khó chịu… có gì lạ đâu mà cứ hết người này tới người kia hỏi!!!- nó làm cho một dây.
Ding dong! Ding dong!
- Mày ra mở cửa đi!- nó nhìn Duy ra lệnh.
- Tại sao lại là tao?- Duy tức tối.
- Mày không đi thì ai đi… không mở thì thôi!!!- nó nằm dài lên ghế.
Duy đành phải lết thân ra mở cửa. Duy tức tối tại sao trong khi Duy là anh nó mà nó lại sai khiến mình như thế, thật là không thể chịu nổi cái tính ngang tàng của nó nữa rồi!!!
- Hân tới tìm Pul hả?
- uhm…- Hân cười tươi.
- Không đâu! Hân tới tìm mày đó!!!- nó phán một câu làm cả hai đều ngại.
- Tìm tao làm gì?- Duy ngạc nhiên.
- Thôi…không nói nhiều! Tao lên phòng trước đây! Mày với Hân ở lại mà tâm tình!… Hân tao lên phòng trước nha!!!- Nó nói rồi đi thẳng lên phòng để Hân ngồi đó với Duy.
- Hân ngồi chơi đi… Duy đi lấy nước!
- Con chào dì ạ!- Hân lễ phép đứng lân chào dì khi thấy dì nó từ trong phòng đi ra.
- Ừ! Con là… bạn của Duy hả???- Dì nó cười tươi.
- Dạ… con học cùng lớp với Duy và là bạn thân của Bảo Minh!
- Bạn gái con dễ thương không dì???- Duy từ trong đi ra bưng hai cốc cà phê trên tay mặt hớn hở kèm theo một chút nham nhỡ.
- Dễ thương!!! Con tìm đâu ra cô bé dễ thương vậy chứ???- dì nhìn Duy và Hân cười trêu.
- Nhưng chắc không bằng dì đâu nhỉ!!!
- Cái thằng này!!!! Nhưng sao bữa giờ không thấy Long tới chơi vậy Duy?- dì nó thắc mắc.
- Con cũng không biết chắc tại nó bận quá!!!
- Vậy thôi hai đứa ngồi chơi…dì đi có chút chuyện!
- Dạ!!!- Cả hai đồng thanh.
Hân vẫn còn rất ngại nhưng Duy thì vẫn tỏ ra bình thường như không có gì với những lời mình vừa nói.
- Hân uống nước đi! Con Pul nó đang bực mình nên lúc nãy nó khó chịu vậy đó!- Duy giải thích dùm nó vì Duy vẫn nghĩ là Hân đến để tìm nó.
- Không sao đâu! Hân biết tính nó mà!
- Mà sao lúc nãy thấy Hân ngại thế?
- Duy tự nhiên lại nói với dì Hân là bạn gái của Duy làm gì? Lỡ dì hiểu lầm sao?- Hân tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng rất vui.
- Hân không thích sao?
- Ừh!
- Vậy mà Duy tưởng… Hân thích thế chứ!!!- Duy cười cười nói lí nhí trong miệng.
- Hả??? Duy mới nói cái gì đó?- Hân đứng dậy cầm gối ném thẳng vào đầu Duy.
Duy né được nhưng lại còn lè lưỡi chọc tức Hân làm Hân càng tức hơn. Hân rượt Duy chạy vòng vòng trong nhà.
- Đứng lại không?
- Duy đâu có ngu mà đứng lại cho bị đánh hả?
- Duy mà không đứng lại là chết với Hân!!!
- Đứng lại cũng chết mà không đứng lại cũng chết!!! Mà Duy không ngờ Hân cũng dữ dằn vậy đó!!!- Duy lại cười trêu Hân
Nghe tiếng cười đùa ầm ầm phát ra từ dưới nhà nó không khỏi thắc mắc mà đi ra ngoài lang cang xem thử. Nó thích thú khi thấy Duy với Hân vui vẻ với nhau như thế.
- Này! Sắp sập nhà rồi đó!!!- Nó cuối xuống cố gắng hét to với giọng đùa cợt rồi vào trong.
Hân đứng lại nhìn lên lầu rồi nhìn sang Duy:
- phù…phù…thôi Hân về nha, cũng trễ rồi…phù!!!- Hân vừa nói vừa thở.
- Ừ!…phù… Để Duy… phù…đưa Hân về…phù!- Duy cũng mệt đến nổi thở không ra hơi.
Duy dắt xe máy ra rồi chở Hân về nhà. Hân thấy rất vui khi được ở bên Duy thế này, Duy cũng rất vui. Trên suốt đoạn đường về Duy cứ cười mãi nhưng không biết là vì sao!
Về đến nhà là nó chạy sang phòng Duy ngay như thể là chờ sẵn từ nãy đến giờ. Nảy giờ nó cũng muốn xuống với Hân lắm nhưng lại không muốn làm kì đà cản mũi.
- Về rồi hả? Mày làm gì mà cười mãi thế?
- Ừ!… Kệ tao!!!- Duy chợt giật mình khi biết mình đang cười.
- Mày thấy Hân sao?
- Sao… là sao?- Duy nhìn nó ngơ ngác.
- Thì thấy Hân như thế nào?
- Bình thường thôi! Có gì đâu!- Duy nhìn nó mà vẫn không hiểu nó đang hỏi cái gì?
- Mày… chắc tao tức chết với mày quá!!!- nó tức tối quát Duy.
- Mày… làm gì mà **** tao?… mày nói cái gì tao…
- Vậy sao lúc nãy thấy mày với Hân giỡn nhiệt tình vậy… lại còn nói với dì Hân là bạn gái con nữa chứ!!!- Nó vừa nói vừa nhái lại giọng của Duy lúc nãy. Chap 10:
- Bạn bè giỡn không được hả? Mày ở trên lầu sao mày biết?- Duy nhìn nó bối rối.
- Cái đó là chuyện của tao!!! Khai mau! Mày thích Hân đúng không?- nó cười gian.
- Gì mà thích??? Đã nói là bạn bè thôi!- Duy bối rối giải thích.
- Tao không tin! Bạn bè gì mà lúc nào cũng kè kè đi chung lại còn vì “bạn bè” mà bỏ rơi em gái nữa chứ!!!- nó nói giọng giận dỗi.
- Tao rủ mày đi chung mà mày không đi nên tao mới đi với Hân… mày lại còn ở đó nói tao bỏ rơi em gái!!!- Duy bức xúc.
- Được rồi! Nhưng mày nói đi… có thích Hân không? Nói đi! Có gì tao giúp cho!- nó cười ranh mãnh.
- Khỏi dụ tao! Đã nói là không có!… Chắc chắn mà! Làm gì mà nhìn tao ghê thế?
- Thật không?- nó nhìn Duy săm soi.
- Thật!!!
- Ừh… tao biết rồi! Không có thì không có!- nó tiếc nuối trở về phòng nhưng cũng hơi tức đào bới nãy giờ mà chẳng được gì!
- Duy! Ngồi im đó!- nó quay lại đi thẳng vào phòng Duy rồi đẩy Duy một phát té nhào ra đằng sau rồi nhanh chân zọt lẹ về phòng.
- MÀY KHÙNG HẢ PUL???- Duy tức tối la ầm lên.
Nó về phòng nhảy phịch lên giường rồi lăn ra ngủ. Mặc kệ Duy có thích Hân hay không nhưng nó đã quyết định rồi! không thích cũng phải thích!!!
Sáng hôm sau
- Minh ơi! Đợi Thiên với!- thấy nó từ ngoài cổng Thiên chạy tới nở nụ cười thiên thần với nó làm nó có chút xao xuyến.
- Sao hôm nay Thiên đi học sớm vậy?- nó nhìn Thiên thắc mắc.
- Tại sáng nay dậy sớm… với lại nhớ Minh quá nên đi học sớm thôi!- Thiên cười tinh nghịch.
- ………
Nó biết là Thiên đùa nhưng sao nó cảm thấy không vui khi nghe Thiên nói thế. Bây giờ nó đỡ ghét Thiên hơn rồi mà nói thẳng ra là nó không còn giận Thiên về chuyện cũ nữa nhưng nó vẫn không thể là chính nó khi ở cùng Thiên được! Ở bên Thiên nó ít nói, nó lạnh lùng… bởi vì nó không muốn gục ngã thêm một lần nữa! Bản thân nó không cho phép nó như thế nên nó phải tỏ ra lạnh lùng với Thiên cũng là một điều dễ hiểu!!! Nhưng Thiên thì không hiểu được điều đó. Biết tính nó như thế Thiên cũng chẳng hỏi gì thêm nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn nó nãy giờ. Nó vừa quay qua thì… bắt gặp được đôi mắt ấy… đang nhìn nó, nó hơi ngượng rồi quay đi không nói gì. Thiên thì cứ cười tủm tỉm trước vẻ bối rối của nó. Cả nó và Thiên đều không biết từ đằng xa cũng có hai con mắt khác đang nhìn bọn nó chăm chú!!!
- Gớm thật! cái con nhỏ đó cũng biết ngại nữa sao?… Mà hình như nó thích thằng đó thì phải! Sao qua mắt mình được! kaka…”- Long đứng lẩm bẩm một mình rồi đi vào lớp.
- Mày làm gì mà nãy giờ đứng lảm nhảm một mình trước cửa lớp vậy?
- Không có gì! Tao đang nghĩ chuyện này ấy mà!
- Tao thấy mày bị bệnh nặng lắm rồi đó Long!- Duy đưa tay lên sờ trán Long.
- Mày làm cái gì vậy?- Long đẩy tay Duy ra.
- Tao thấy mày nên đi… khám bệnh liền đi!- Duy cười trêu Long mà không biết mình đang được tặng một ánh nhìn cực kì “triều mến”
- Duy! Mày im lặng dùm tao một chút không? Mày nói nhiều quá! Nhức cả đầu!!!- Long nhìn Duy khó chịu với thái độ đùa cợt đó.
- ………
- DUY!!!- Long la lớn khi thấy Duy vẫn không ngừng cười
- Ok! Ok! Tao biết rồi!- Duy ngừng cười một lát nhưng vẫn đưa tay lên che miệng không để Long thấy trông rất giống một thằng khùng trốn trại hơn là Long đáng lẽ người đi khám bệnh là Duy mới đúng!!!
Từ khi vào lớp nó thấy có gì đó ngại ngại, nó không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên như trước nữa. Thiên cũng rất khác với lúc nãy, cả hai đều không nói với nhau câu nào đến lúc Thiên định mở miệng nói thì Thiên lại rơi vào tầm ngắm của bà cô! Thế là Thiên bị gọi lên dò bài còn nó thì tranh thủ ngủ một lát.
Ra chơi!
Rút kinh nghiệm mấy lần trước, lần này Thiên nhanh tay kéo nó ra thẳng căn tin. Nó hơi ngạc nhiên nhưng chưa nói gì thì bị kéo đi mất rồi.
- Ngồi im đây nhé!!!- Thiên ấn nó ngồi xuống ghế rồi chạy thẳng vào trong mua đồ.
Nó nhìn theo dáng Thiên đang chen chúc trong đó nó lại bật cười. Nó chợt giật mình vì cái hành động lạ lùng của mình vừa rồi.
- Của Minh nè! Ăn đi!!!- Thiên hớn hở đưa đống thức ăn trên tay cho nó.
- Cám ơn!- nó cười tít mắt.
- Lần đầu Thiên thấy Minh cười tươi vậy đó!
- Ăn đi! Đói bụng quá!!!- nó lảng sang chuyện khác
- Hình như… Minh không thích nghe những lời như thế???
- Uhm…
- Vậy lần sau Thiên sẽ không nói nữa… nhưng mà sao… Minh ít nói vậy???
- Không thích thôi!
- Hay là đi chung với Thiên nên thế???
- Đâu có!!!
Long cũng đang ở trong căn tin với thằng bạn cùng lớp. Vừa thấy nó Long đã rất khó chịu. Long ghét nhìn cái cách nó cười như thế! Ai cho phép nó vui vẻ như thế! Đồ đáng ghét!!!
- Đi thôi Long! Sao tự nhiên đứng im vậy?- cậu bạn lay lay người Long.
- Ừ!!!
Đi ngang chỗ nó Long cố tình đụng vào người nó một cái rõ đau rồi bỏ đi một nước.
- ÁÁÁ!… Điên à???- nó tức tối nói với theo.
/43
|