Tôi Sẽ Là Ác Quỷ Bên Em!

Chương 36 - Không Phải...

/49


Bốn giờ sáng hôm sau, Bop đã bị mấy tên áo đen lôi ra ngoài. Vy chỉ biết đưa mắt nhìn theo mà chẳng thể nói được lời nào... Cô cảm thấy bất lực, cảm thấy mình như gánh nặng vậy... Trông bóng Bop đi xa dần, Vy ngồi thụp xuống. Cứ khóc phiền mãi thế này không phải cách, điều cô cần là phải nhanh chóng ra khỏi đây, như vậy sẽ khiến mọi người đỡ vất vả hơn. Sáng mai, cô sẽ bị giải đi... Đến đâu nhỉ? Vy cứ nghĩ mãi. Bọn chúng đem cô đi đâu đây? Sang Trung Quốc ư? Nhưng sang đó để làm gì chứ? Bọn chúng thực sự muốn gì ở cô? Chẳng lẽ... Bọn chúng muốn cô gia nhập Hắc Gia ư? Không, không thể nào! Vy sẽ không bao giờ làm điều phản bội ấy. Không chỉ vì mọi người trong Black Wolf đều rất quý mến cô, mà còn vì Erik nữa. Cô không thể phản bội anh và mọi người được, dù cho... lý do khiến cô chịu biết bao nhiêu đau khổ, cũng là anh...

Mà, anh sẽ tới cứu cô ư? Cũng như lần cô đã cứu anh trước đây? Hazzz... Từ lúc có anh, cô đã thay đổi biết bao nhiêu... Cô từ một cô nhỏ ngây thơ sẵn sàng đánh cược mạng sống của mình, như cái lần dám giựt đuôi hổ, nhờ xe anh đến trường, hay một cô bé ngốc nghếch tin vào cuộc tình đẹp, ... Cô đã thay đổi rồi! Cô biết cô cần phải sống chậm lại một chút, cô cần phải suy nghĩ nhiều hơn một chút, biết rút lui để chọn lấy yên bình cho chính mình, và yên bình cho người khác nữa... Ừ, bây giờ cô đã khác nhiều rồi...

“Cạch!”

Cánh cửa sắt bật mở. Tên áo đên tiến tới, nám cổ tay Vy lôi cô đứng dậy, kéo ra ngoài. Cô bị lôi vào một phòng kín, một cái bàn, chiếc ghế bên này là dành cho cô, còn bên kia, là dành cho hắn - HắcThiên Kình.

- *Có vẻ, một tối ngủ ở đây cũng không quá khó khăn nhỉ?*

Hắn chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau.

Vy đầu tóc rũ rượi. Cô thả mình trên chiếc ghế nhỏ, lừ mắt nhìn hắn.

- *Có gì thì nói thẳng ra đi. Đừng vòng vo tam quốc nữa...*

Hắn cười. Lại một nụ cười khó đoán.

- *Mục đích ư? Vẫn vậy thôi. *

Vy cau mày không hiểu. Chẳng lẽ... đúng là dự đoán của cô? Hắn thực sự nghiêm túc trong chuyện mời cô vào Hắc Gia?

- *Trông vẻ mặt của cô thế kia, chắc là cô hiểu được phần nào rồi nhỉ?*

Vy nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn. Cô bất ngờ nhận ra, dưới ánh đèn mờ ảo kiểu này, hắn trở nên đẹp lạ kì! Nhưng với Erik, hắn còn kém một bậc.

- *Muốn hỏi gì, hỏi đi*

- *Vì sao cô rời Hà Nội vào Sài Gòn?*

- *Lý do cá nhân, không liên quan tới Black Wolf...*

- *Nhưng có liên quan tới Erik, đúng không?*

Vy giật mình nhìn ahwns. CHuyện của cô với Erik, quả thật giới ngầm đã biết rồi ư?

- *Tôi không chắc là đoán được suy nghĩ của cô, nhưng... Đúng là phần lớn dân sống trong thế giới này đã biết rồi... Bỗng dưng hắn bỏ đám cưới, không phải rất lạ sao?*

Vy giật mình nhìn hắn. Đôi mắt cô mở to. Hắn vừa nói gì? Cái gì mà... Bỏ... Bỏ đám cưới ư? Không phải là...

- Cô nghĩ thử xem, vì ai mà hắn phải làm vậy chứ? Hắn bỏ đám cươi, ngay sau khi cô vào Sài Gòn. Và hắn lao ngay tới sân bay, sau khi chiếc máy bay của cô cất cánh được 1 phút... Mọi việc có lẽ là trùng hợp quá nhỉ?

Vy không tin vào tai mình... Có thật sự là... Erik... Anh đã thật sự đuổi theo cô? Anh đã muốn giữ cô lại? Vy bật thở mạnh. Tim cô đập rộn rã. Hoá ra... hoá ra... Vy nhoẻn một nụ cười rạng rỡ. Một nụ cười làm hắn chao đảo... hắn khó hiểu. hán, thực sự là chẳng hgieeur gì cả. Cô nhóc này bị cái qiaus gì thế? vừa nãy còn cứng đầu cứng cổ, mặt lạnh như tiền, bây giờ lại mỉm cười tươi vui như thế chứ? Thật không thể hiểu nổi mà...

- *Này, cô có bị sao không hả?*

Vy giật mình nhìn hắn. Có vẻ cô hơi lộ liễu quá rồi nhỉ?

- *Tôi làm sao chứ?*

- *Tôi đang hỏi cô là vì sao cô lại vào Sài Gòn? Mục đích của Erik là gì? Kế hoạch của Black Wolf là gì? Có phải là không thực hiện được nên hắn mới định bay cùng cô? Nhưng sau đó Joke lại giữ hắn lại?*

Hả? Joke giữ anh lại?

Tim Vy đang trên thiên đường, rơi thẳng xuống địa ngục. Joke... Lami... Anh có muốn cũng không thể làm được... Không thể...

Đôi mắt Vy trở nên buồn thảm, đáy mắt sâu hun hút, và buồn, buồn lắm!

Đến nước này thì thật sự là Thiên Kình không hiểu gì nữa. Hắn hoàn toàn không hiểu cô đang nghĩ gì và những cảm xúc gì đang diễn ra trong cô. Điển hình cho tính cách con gái là đây ư? Một phut trước còn đanh đá như thép, phút sau lại cười, phút sau nữa lại trông như sắp khóc? Thế quái nào vậy?

- *Tôi thật không hiểu được... Nhưng, có điều này cần phải nói cho cô biết, sáng mai, cô sẽ bay, sang Trung Quốc.*

- *Để làm gì?*

- *Ha ha...*- Hắn cười lớn. - *Ở đây vẫn đang là địa phận của Black Wolf, sao tôi dám ra tay làm gì cô chứ? Nhưng sang đến bên kia, thì cô sẽ biết thế nào được gọi là Hắc Gia, babe ạ!*

Hán ta cười ha hả, đứng dậy và đi ra ngoài. Vy há mồm không nói được... Hắn vừa gọi là... Babe? Chẳng nhẽ ý hắn khi sang bên kia là... Kiểu như bị bán sang Trung Quốc vô điều kiện đó ư?

Vy nhìn xuống chiếc nhẫn Black Wolf...

***

Sau khi Vy về phòng được một lát, Bop cũng trở về. Những vệt máu hôm qua mới khô bị bôi lên những vệt máu tươi mới...

Vy trông thấy hắn như vậy, liền bật khóc. Cô nhỏ thấy lương tâm bị giày vò quá... Vy chỉ biết tiến tới gần hắn, hỏi han hắn qua chấn song sắt lạnh giá...

- *Có sao không?*

- *Không sao! Dễ như ăn cháo ấy mà! Người Black Wolf phải luyện tập mấy cái này suốt...*

- *Các anh phải chịu đau như thế này ư?*

- *Không như vậy thì làm sao mà đi làm nhiệm vụ được!*

Hắn cười. Tiếng cười rất quen... Như mới đâu đây thôi... Vy ngừng lại một chút để nhớ...

- *Sao cô lại im rồi?*

- *À... À không có gì... - Vy không thể nhớ ra, cô đành vứt qua một bên, ngồi tựa lưng vào lưng hắn - Kể tôi nghe chuyện đời anh đi!*

- *Chuyện đời tôi á? Sao cô muốn nghe?*

- *Hazzzz... Không phải khám phá cuộc đời ẩn sau một giang hồ cũng rất thú vị sao?

- *Thật là muốn nghe chứ?*

- *Ừ. Kể đi...*

Hắn chỉnh lại lưng, sao cho Vy dễ tựa nhất, rồi bắt đầu cất gọng trầm trầm...

- *Tôi sinh ra trong một khu ổ chuột... Tôi không biết bố mẹ mình là ai... Tôi được bọn buôn người nuôi... Bọn chúng dạy tôi trộm cướp từ nhỏ... Rồi, tôi bị cảnh sát bắt... Tôi vào trại giam, bị lũ người man rợ trong đó hành hạ... Ha! cuộc sống đôi khi vui vẻ lắm! Nhất là sống với đánh đập và hành hạ tới mức muốn chết cũng không thể được... Bọn chúng bắt tôi làm việc thayc ho cọn chúng, bắt tôi nhỏ cỏ, lau trại, giặt quần áo, rồi còn rửa những căn phòng ấy... Đó sẽ là dấu ấn cả đời mà tôi không bao giờ quên được! Mẹ ơi, cái thứ kinh tởm đó vẫn xuất hiện trong mỗi giấc mơ... Đau đớn lắm!*

Vy lặng đi. Tưởng như nước mắt Bop đang rơi trong im lặng vậy.

- *Rồi... - Bop kể tiếp. - Cái lần... Tên tù mới đến... Hắn là trùm, hắn mạnh nhất... Cô không tưởng tượng được đâu... Tôi đã phải quỳ dưới chân hắn không dám ngẩng đầu lên, tôi đã phải ăn cơm thừa của hắn, như một con chó, nhất là mỗi tối, với cái lũ đồng tính luyến ái chết mẹ đó...*

Vy thoảng thốt. Cô co người lại, sợ thay cho Bop... Cô nghĩ tới con người bị hành hạ hơn cả súc vật... Vy nhìn qua vai Bop. Cô thấy bờ vai to lớn ấy run run... Vy liền rụt rè đưa tay ra, chạm nhẹ vào vai hắn:

- *Anh... thật sự sao?*

Bop vỗ nhè nhẹ lên tay cô, bàn tay hắn có gì rất quen...

- *Tôi từng tính kế chết đi, tôi tuyệt vọng, nhưng, một ý nghĩ khác lại tới! Tôi cần phải sống, tôi cần phải ra ngoài, để tôi có thể trả thù lại bọn chúng, trả thù lại những kẻ đã hại tôi...*

- *Vậy là anh ra nhập Black Wolf?*

- *Ừ...* - Bop cười, chua xót... - *Vẫn thế, gia nhập vào kẻ mạnh, bạn ngẫu nhiên sẽ mạnh lên!*

- *Rồi sau đó, anh có trả thù được không?*

- 8Có chứ! Đương nhiên! Tôi đã... À mà thôi, nói ra cô sẽ sợ chết khiếp mất! Tôi y như con thú ấy! Cô không nên nghe thì hơn! Chỉ có điều, những giấc mơ ngày xưa vẫn cứ ám lấy tôi... Tôi vẫn... giật mình mỗi đêm... Lạnh, và sợ... Dù tôi đang trên đỉnh...*

- *Trên đỉnh?*

- *À.. Trên đỉnh của sự trả thù! Kẻ từng hại tôi đã bị tôi tiêu diệt, vậy mà tôi vẫn sợ...*

- *Anh, ngày ấy, chắc khổ sở lắm nhỉ?*

- *Ừ, có lẽ... Nhưng qua cả rồi, tôi đã là Bop rồi, đã là người của Black Wolf rồi...*

Vy đồng cảm với hắn. Cô không trách hắn đã giết người. Có lẽ, trong cô cũng co dòng máu “ham chém giét” anof đấy, nhưng, cô vẫn thấy thương hắn nhiều hơn là ghét bỏ hắn... Vy mỉm cười, trong giọng nói đã vui vẻ hơn:

- *Mọi chuyện qua rồi! Anh cũng nên sống cho chính mình đi! Mà, anh có vợ con gì chưa?*

- *Vợ con? - Bop bật cười ha hả. - Vợ của tôi là trời, con của tôi là đất, thế được chưa!?*

Vy cũng bật cười theo hắn. Thế thì, hắn vẫn độc thân nhỉ?

-* Còn cô? Cô thích cậu Erik đúng không?*

Vy sững lại. sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

- *Sao vậy?*

- *Sao anh lại hỏi thế?*

- *Ui xời, chuyện đó cả Black Wolf biết rồi, sao phải dấu chứ!*

- *Mà anh nói Lami với anh Erik kết hôn rồi...*

- *Trêu cô chút thôi, chứ anh ấy bỏ dở hôn lễ mà! bên thông gia còn ầm ĩ lên kia kìa!*

Vy bất giác nhoẻn miệng cười.

- *Ê, này! Nói gì đi chứ! Vì sao cô yêu cậu Erik? Kể tôi nghe đi!*

Vy để đôi mắt rơi vào khoảng không nào đó. Cô bắt đầu nhớ về cái ngày cô dạy muộn đến nỗi suýt muộn học...

***

Biệt thự Sói Đêm, 12h...

Erik đứng trên lan can. Anh hướng mắt về phía nam, nơi Vy đnag bị giam, làm con tin...

- Vy à.. - Anh thở dài. Ngày mai, anh sẽ đi vào đó. Kế hoạch anh đã vạch ra sẵn sàng, anh không muốn mất cô lần nào nữa...

- Cậu Erik...

Erik quay lại. Mẫn Phương tiến tới kế bên. Cô nhóc hiện đã là một tài năng hiếm có của Black Wolf. Vừa xinh đẹp, lại rất giỏi trong tất cả các môn Tổ chức đề ra.

- Có chuyện gì?

- Theo tôi thì... Chúng ta còn thiếu vài thứ...

Anh nghiêng đầu. Ra ý hỏi.

- Là lõi giảm âm và bảo vệ lốp...

Anh giật mình. Sao anh có thể quên được những thứ đó chứ nhỉ?

- Vậy cô bảo chuẩn bị đi!

- Đã chuẩn bị xong hết rồi!

Cô nhóc mỉm cười nhìn Erik. Dưới ánh trăng, khuôn mắt với mái tóc tím ánh lên nét kì diệu huyền ảo.. Erik hơi sững lại trước khuôn mặt thần kì ấy, nhưng anh lấy lại ngay...

- Thế... Chuẩn bị đi! 6h sáng ngày mai lên đường!

***

Sài Gòn...

Vy đã ngủ từ lâu. Cô chìm vào trong mộng, với một Erik kề bên...

- *Đại ca, sao vậy?*

- *A ha ha... Hoá ra chỉ là chuyện trẻ con, làm ta lãng phí công sức rồi! Nhưng không sao, ta cũng biết được vài thứ...*

Bop đứng dậy, bỏ mái tóc giả. Hắc Thiên Kình hiện ra, ánh mắt nói rõ vẻ đắc thắng.

- *Trông coi cô ta cẩn thận... Còn nữa.... - Hắn ngừng lời. - Để phụ nữ chăm sóc cô ta, các người ra ngoài hết đi!*

Mấy người canh gác hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đi ra. hắc Thiên Kình... trúng mê ư?

Cô gái nhỏ nằm yên bình, hắn đứng ngoài nhìn cô... Cô gái này... Hơi khác ...

_______________

Tác giả bị mất nick fb rồi nhé, đây là nick mới này mọi người!!! Mà chả hiểu mình ăn ở thế nào bị mất nick... T_T

https://www.facebook.com/mieu.linh.77715

/49

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status