Trong bệnh viện.
Cố Ngộ Thù tức giận bước ra khỏi phòng bệnh, anh nắm vai Diệp Tam Tuế đập vào tường: “Con của Nam Chi mất rồi, em vui chưa?”
Diệp Tam Tuế đau đớn hét lên, cô không để ý trong lời nói của Cố Ngộ Thù, không phải là con của tôi mà là con của Tô Nam Chi, cô chỉ có thể yếu ớt giải thích: “Tôi không đẩy cô ấy!”
Cô biết rằng Tô Nam Chi cố ý.
Cũng là một người mẹ, lúc đầu cô mang thai, cả tim cũng mềm nhũn, cô cẩn thận như vậy nhưng vẫn không giữ lại được đứa nhỏ, thế mà Tô Nam Chi có thể coi đứa nhỏ như con cờ sao?
Cố Ngộ Thù trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt: “Nhà họ Tô sẽ không buông tha cho em!” Những năm qua anh đối với Tô Nam Chi rất tốt, vì Tô Nam Chi đã cho anh một quả thận, cũng vì bối cảnh chính trị lớn mạnh của nhà họ Tô.
Diệp Tam Tuế biết rằng Cố Ngộ Thù cũng sẽ không tha cho cô, không sao, dù gì cô cũng sẽ chết.
Vì vậy cô rất bình tĩnh: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không đẩy Tô Nam Chi, địa vị chính trị của nhà họ Tô ăn sâu vào gốc rễ, chẳng lẽ nhà họ Diệp của tôi không có ai sao?” Nhân vật như Diệp Trầm Phù, nắm giữ quyền lực to lớn, có thể cứu cô một mạng.
Cố Ngộ Thù đột ngột tức giận, người phụ nữ này thật giống lợn chết không sợ nước sôi, hại Nam Chi thành như thế này, còn nghĩ rằng Diệp Trầm Phù còn thể bao che cho cô sao? Nhắc mới nhớ... mối quan hệ giữa người phụ nữ này và Diệp Trầm Phù cũng là một bí ẩn, không biết bên trong còn có giao dịch bẩn thỉu gì!
Anh nắm lấy cánh tay cô kéo vào phòng bệnh, đẩy cô ngã đến trước giường của Tô Nam Chi: “Quỳ xuống! Nhận sai với Nam Chi!”
Diệp Tam Tuế cảm thấy không hợp lý, cô cũng không làm gì sai: “Tại sao tôi phải quỳ trước loại người này?” Nếu như nói trước đây cô còn có quan hệ bạn bè với Tô Nam Chi, thì hôm nay hoàn toàn không còn nữa, một người phụ nữ có thể làm hại con của mình, làm sao có thể là một người tốt được!
Cố Ngộ Thù kiên quyết ép cô cúi đầu, đá vào bắp chân của cô: “Không nhận sai sao? Muốn ngồi tù vì tội cố ý hại người à?”
Cơ thể cô vốn dĩ rất yếu, còn Cố Ngộ Thù thực sự rất khỏe, đầu gối của cô phút chốc khuỵu xuống đất.
Ngay lúc đó, Diệp Tam Tuế cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp, tức giận đến nỗi máu nóng trào dâng, mạch máu như muốn vỡ tung, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi, cô không ngờ người đàn ông cô hết lòng yêu thương sẽ ép cô quỳ xuống vì một người phụ nữ khác.
Lúc Diệp Tam Tuế tỉnh dậy, trước mắt mờ ảo, không nhìn thấy gì.
Cô trống rỗng đưa tay ra, sau này... bị mù rồi sao?
Đột nhiên, bàn tay của cô người bị giữ lại.
“Em rốt cuộc làm sao vậy?” Giọng người đàn ông trầm xuống, như lộ ra một chút dịu dàng vậy.
Nước mắt của Diệp Tam Tuế rơi xuống, có lẽ vì không thể nhìn thấy anh, cảm thấy anh đang đau lòng, thật ngốc! Anh bắt cô quỳ trước một người phụ nữ khác!
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng điệu dường như thực sự mềm mỏng lại: “Đừng khóc, em mang thai rồi. Em là bác sĩ, còn không rõ cơ thể mình sao? Tôi nói, gần đây sao em lại gầy như vậy, cảm giác sờ vào không tốt nữa.”
Diệp Tam Tuế đột ngột ngồi dậy, huyết áp tăng vọt, cô như thể nhìn thấy lại: “Tôi có thai sao?”
Điều này là không thể! Năm năm trước, cô suýt bị Cố Giang Hành cưỡng bức, em bé đã không còn, thành đáy huyệt quá mỏng nên khả năng thụ thai rất thấp, ngay cả khi mang thai, khả năng cao sẽ bị sảy thai.
Nếu không, cô sẽ không cho phép Cố Ngộ Thù tùy ý chạm vào những ngày qua, dù sao loại người như anh cũng sẽ không nghe câu “Đừng chạm vào tôi".
Anh không bao giờ đeo bao cao su.
Sau cơn sung sướиɠ, chỉ có nỗi tuyệt vọng vô tận nuốt chửng Diệp Tam Tuế, trong não cô có khối u, đáy huyệt không thích hợp để sinh con. Hơn nữa, đứa trẻ này không được sinh ra từ tình yêu thương, không thể mang đưa nó đến thế giới này chịu khổ.
Cô muốn làm mẹ hơn bất cứ ai, cô muốn sinh một đứa con cho Cố Ngộ Thù hơn bất kỳ ai, nhưng cô chỉ có thể là kẻ ra tay tàn nhẫn, bỏ đứa bé bằng xương bằng thịt.
Cô bình tĩnh nói, giọng run run: “Đừng lo lắng, anh Cố, nếu do chơi đùa gây ra chuyện, vậy thì tôi tự nhiên sẽ phá nó.”
/41
|