Amy cảm thấy Viên Ninh chính là món quà mà trời ban cho, và điều tốt nhất mà Trần Ni đã làm trong đời chính là đẩy Viên Ninh đến tay Amy: "Có lẽ mấy người Trần Ni đều cho rằng em đang trốn ở đâu đó."
Viên Ninh không chắc mình có thể nhận được vai diễn này hay không, nhưng cô đã làm mọi cách có thể: "Thật ra em cũng có thể đóng vai tiểu sư muội."
Amy buồn cười: "Chị còn tưởng rằng em thật sự muốn vai Thánh Nữ."
"Em rất muốn, rất rất muốn." Viên Ninh không chút che giấu: "Nhưng em chỉ có thể tranh giành, chứ không có tư cách chọn lựa."
Amy nhướng mày, cô rất ngạc nhiên trước sự tỉnh táo của Viên Ninh, một người có kỹ năng diễn xuất tốt, có ngoại hình, có EQ và sự linh hoạt, Viên Ninh quả thực là kho báu trời ban. Ngay khi Amy định an ủi hai câu thì điện thoại của cô vang lên: "Là quản lý của Cố Phi Ngang."
Viên Ninh gật gật đầu.
Amy nhấc máy, nghe bên kia nói xong: "Gửi lời cảm ơn của tôi đến Phi Ngang, nếu có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm."
Sau khi tắt điện thoại, Amy nhìn Viên: "Nhà sản xuất thích Trần Văn Văn hơn, trong khi biên kịch và Cố Phi Ngang thích em hơn. Đạo diễn Chung quyết định mời tác giả nguyên tác và để em cùng Trần Văn Văn thử vai cùng lúc vào mấy hôm nữa."
Viên Ninh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười nói: "Thật sự là một tin tức tốt!"
Amy rất ngạc nhiên, cô nhìn thấy tinh thần phấn đấu trên khuôn mặt của Viên Ninh, khiến cô bị lây nhiễm bởi năng lượng mạnh mẽ của Viên Ninh. Nhưng Amy không thể không dội cho Viên Ninh một gáo nước lạnh: "Kỹ năng diễn xuất của Trần Văn Văn rất tốt. Cô ấy không chỉ có một lượng fan lớn mà còn được lòng cả khán giả..."
Sự yêu mến của khán giả là một điều rất quan trọng đối với nghệ sĩ.
Viên Ninh vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng ít nhất em cũng tranh thủ được cơ hội, nếu không thì còn có vai tiểu sư muội mà."
Amy cảm thấy Viên Ninh suy nghĩ có chút ngây thơ: "Cũng đúng, chỉ là em như vậy sẽ đắc tội Trần Văn Văn, sợ em ở đoàn làm phim sẽ bị người ta làm khó."
"Không thành vấn đề." Viên Ninh ánh mắt kiên định, phảng phất như tất cả ánh sáng đều tụ ở trong đó: "Chỉ có chịu khó cố gắng mới trưởng thành được, hơn nữa kết quả cuối cùng là gì ta còn chưa biết được."
Amy gật đầu: "Chỉ cần em chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu như Trần Văn Văn nhận được vai Thánh Nữ, em chỉ có thể đóng vai tiểu sư muội. Ở trong đoàn làm phim mà bị khi dễ, em cũng đừng tìm chị khóc lóc."
Viên Ninh biết rằng Amy nói vậy không phải là để hù dọa, cô chỉ là một người mới, chỉ cần Trần Văn Văn tỏ ra hơi không thích cô, hầu hết mọi người đều sẽ dẫm lên cô để giành được hảo cảm của Trần Văn Văn: "Tại sao Cố Phi Ngang lại nguyện ý giúp em nhỉ? Cùng Trần Văn Văn diễn vai này không phải sẽ có lợi hơn sao?"
Amy vừa thắt dây an toàn, vừa lái xe vừa nói: "Cố Phi Ngang ra mắt từ rất sớm, nhưng anh ấy chỉ nổi tiếng trong hai năm trở lại đây. Trần Văn Văn người này... quen tâng cao dẫm thấp (*), lúc trước bọn họ có từng hợp tác nhưng không mấy tốt đẹp."
(*) Kiểu đi nịnh mấy người cấp cao hơn hoặc nổi tiếng hơn, còn mấy người mà ít nổi hơn hoặc vai trò thấp hơn thì sẽ coi thường, không để vào mắt.
Viên Ninh hiểu được Cố Phi Ngang trước kia từng đã bị bắt nạt, vì vậy nên bây giờ đương nhiên là không muốn hợp tác với Trần Văn Văn thêm lần nữa.
Amy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Viên Ninh: "Sao vậy? Em nghĩ sao?"
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (*), đối xử tốt với người khác là điều cơ bản." Viên Ninh cũng từng đã trải qua những điều đó, khi cô không nổi tiếng thì bị người ta mắng hai ba câu còn nhẹ: "Chị Amy đừng lo lắng, em sẽ không như vậy."
(*) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng bạn bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến bạn thay đổi con mắt nhìn về họ, thậm chí là bạn còn không với tới họ.
Amy căn bản không nghĩ tới chuyện này, dù sao theo cô người không có đầu óc mới dám làm chuyện này: "Vậy thì..."
Cô còn chưa nói xong, điện thoại lại vang lên. Amy lấy tai nghe Bluetooth ra và đeo vào: "Chuyện gì vậy?"
Viên Ninh lấy kịch bản ra tiếp tục xem qua, cô phải chuẩn bị cho cả hai nhân vật. Tuy rằng vai tiểu sư muội diễn không xuất sắc bằng Thánh Nữ, nhưng nếu cô diễn tốt thì có thể thu hút được fans, nếu fans càng nhiều thì cô sẽ có đủ tư cách để tự chọn vai diễn cho mình.
Amy đợi người bên kia nói xong mới nói: "Được, tôi hiểu rồi, một lát nữa tôi sẽ đến công ty."
Sau khi cúp điện thoại, Amy nói: "Chị đưa em về khách sạn trước, Tiểu Trương sẽ tới ký túc xá của em thu dọn đồ đạc, hai ngày nữa sẽ chuyển đến căn hộ mới."
Tìm một chỗ ở mới, đối với Viên Ninh là chuyện quan trọng: "Em biết rồi."
Amy dùng ngón tay gõ gõ vô lăng, thử nói: "Vấn đề video với Trân Ni sẽ dừng lại."
Viên Ninh mím môi, không khỏi ngạc nhiên, cô nghĩ Triệu tổng và Amy đã trao đổi cái gì đó: "Yêu cầu em hỗ trợ cái gì sao?"
Thấy Viên Ninh hiểu ý, không có oán trách, Amy mới thở phào nhẹ nhõm: "Tạm thời không có."
Viên Ninh gật gật đầu, không nói gì nữa.
Amy vốn lo lắng Viên Ninh sẽ không vui, nhưng thấy Viên Ninh hiểu chuyện như vậy, cô lại cảm thấy đau lòng: "Hay là chị tìm cho em một số tài nguyên âm nhạc nhé?"
Cơ thể này hát, nhảy, viết lời và soạn nhạc đều tốt, nhưng Viên Ninh lại không giỏi về khoản này: "Không cần đâu, Triệu Mộng Kỳ cũng không muốn nhìn thấy em trên sân khấu, em cũng không muốn xung đột với cô ấy, vậy sao ta không sử dụng điều kiện này để trao đổi tài nguyên với Triệu Mộng Kỳ."
Amy sững sờ một lúc, cô ấy đã xem video vũ đạo của Viên Ninh, nó rất bùng nổ và có sức cuốn hút, có thể thấy Viên Ninh rất thích nhảy.
Viên Ninh hơi cúi đầu, thanh âm trở nên trầm hơn một chút: "Đối với chuyện của em, chị Amy đã dành rất nhiều ưu ái cho em, còn giao cho em ba cái tài nguyên, hiện tại lại càng thêm chiếu cố em. Chị Amy sau khi trao đổi tài nguyên với họ xong, có thể dành sự ưu ái này cho nghệ sĩ khác, cả họ lại ý kiến với chị Amy."
Amy hận không thể quay lại tìm đạo diễn Chung, kề dao vào cổ anh ta và yêu cầu anh ta giao vai Thánh Nữ cho bảo bối xinh đẹp, hiểu chuyện, lương thiện của mình.
Viên Ninh hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần: "Hiện tại em cũng rất bận rộn, còn phải quay phim, học tập."
Amy bình tĩnh lại, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại có chuyện 'Phong Hỏa Hí Chư Hầu': "Đúng vậy, năm sau em sẽ thi đại học, cho dù có vào đoàn phim, cũng không thể ảnh hưởng đến thành tích, chị sẽ liên lạc với trường học, và sau đó mời một gia sư dạy kèm cho em."
Viên Ninh rất muốn khóc, nếu không đề cập tới việc thi đại học thì vẫn có thể hòa thuận chung sống: "Em hiểu rồi."
Amy lẩm bẩm: "Mình cần phải hỏi thăm một chút, tìm cho bản thân một số giáo viên tốt và nghiêm khắc. Hơn nữa còn có bài thi nghệ thuật nếu muốn vào trường đại học tổng hợp hay trường cao đẳng nghệ thuật?"
Viên Ninh cảm thấy mình thi cái nào cũng sẽ không đậu: "Em sẽ suy nghĩ kỹ."
Amy không phát hiện ra sự chột dạ của Viên Ninh, đưa cô về khách sạn trước, nói: "Lát nữa Tiểu Trương sẽ qua."
Viên Ninh đồng ý.
Sau đó Amy lái xe trở lại công ty thì đi thẳng vào phòng họp, nơi Triệu tổng đang chỉ vào Trần Ni và tức giận mắng.
Trần Ni hai mắt đỏ ngầu, vừa nhìn thấy Amy, cả khuôn mặt đều vặn vẹo: "Cô thật đê tiện!"
Amy hoàn toàn không để ý đến Trần Ni: "Tôi đến muộn."
Cho dù trong lòng Triệu tổng có bất mãn như thế nào đi chăng nữa thì Amy cũng biết đây không phải là lúc để tức giận: "Trước hết thì phải giải quyết chuyện video đã."
Amy đã lên kế hoạch trước khi ký hợp đồng với Viên Ninh, lúc này cô ngồi xuống và nói: "Triệu tổng nói không có ảnh hưởng là không phải không có khả năng."
Sắc mặt của Triệu tổng hơi khó coi, nếu như Amy không nhúng tay vào thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Amy nhướng mày nhìn giám đốc Triệu: "Triệu tổng cho rằng tất cả mọi người đều mù sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy có đầu óc là thứ rất tốt."
Giám đốc Triệu lườm Amy: "Vậy giải quyết thế nào bây giờ."
Amy hoàn toàn không để ý đến Giám đốc Triệu, và nhìn về phía Hàn Thần, người vẫn im lặng nãy giờ: "Điều chúng ta có thể làm bây giờ là giảm thiểu tác động nhất có thể."
Trần Ni khàn giọng nói: "Chỉ cần Viên Ninh xuất hiện công khai thừa nhận..."
"Cô có muốn bản ghi âm đầy đủ bị tung ra không?" Amy ngắt lời Trần Ni: "Video có thể được lan truyền nhanh như vậy, nhất định phải có người đứng sau châm lửa. Nếu như Viên Ninh có những video khác như lộ mặt, thì toàn bộ Vĩnh Gia Entertainment sẽ trở thành một trò cười."
Trần Ni nghiến răng: "Triệu tiểu thư lúc đó có nói là không lộ mặt."
Amy nhìn giám đốc Triệu: "Đoạn video ngắn kia rõ ràng là có bộ phận nào đó chỉnh sửa, Triệu tiểu thư có xác nhận không có video lộ mặt thì sẽ không có ảnh chụp sao?"
Giám đốc Triệu nhất thời không nói biết nói gì, Triệu Mộng Kỳ không đảm bảo lúc đó cô không uống thuốc, mà chỉ là uống say, sự việc hôm đó xảy còn mơ hồ. Triệu tổng cũng hoài nghi còn có chuyện khác, ông ta đi tìm hai người đàn ông kia, cũng tìm thấy rất nhiều bức ảnh khó coi.
Amy nói thẳng: "Nếu như lúc trước tôi đi báo cho cảnh sát, gửi thư luật sư để cảnh cáo, thái độ cứng rắn hơn thì... quên đi. Nói những điều này đã quá muộn, hiện tại điều ta có thể làm là khắc phục."
Hàn Thần phía dưới gật đầu: "Nói đi."
Thấy Hàn Thần lên tiếng, Amy không nói thêm gì nữa: "Vậy thì phải để Trần quản lý nhận lỗi."
Giọng nói của Trần Ni sắc bén: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi."
Amy coi như không nghe thấy: "Quản lý Trần muốn đưa người quen của cô ấy vào nhóm nhạc nữ. Với tư cách là trưởng nhóm, cô Triệu không muốn các thành viên trong nhóm của mình bị thay thế nên đã cái nhau với quản lý Trần. Trong video là người đóng thế cho cô Triệu, vì cô Triệu muốn để cho việc quay phim sau này. Chỉ là nhân phẩm không tốt, còn cấu kết với quản lý Trần làm việc xấu, còn việc chia sẽ Weibo càng rõ ràng hơn. Quản lý Trần là người có một tính cách độc đoán, tài khoản Weibo của các nghệ sĩ dưới trướng cô ấy đều do cô ấy kiểm soát."
Trần Ni ngồi trên ghế chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cô ta biết mình không có quyền từ chối, giám đốc Triệu và những người khác nhất định sẽ đồng ý với Amy. Cô ta chắc chắn là không xong rồi... bao phủ toàn thân cô ta là cảm giác tuyệt vọng và khó thở. Cô ta bỗng nhiên nghĩ tới cảm giác của Viên Ninh khi ở văn phòng mình chính là cảm giác tuyệt vọng này.
Amy nhìn giám đốc Triệu: "Hơn nữa việc quản lý Trần đưa người tên Sở Mông vào nhóm nhạc nữ là sự thật. Sẽ có người không tin, nhưng nếu dẫn dắt dư luận tốt thì có thể giúp cô Triệu lấy lại được hảo cảm. Nhưng trong tương lai, cô Triệu sẽ phải đối mặt với Viên Ninh, lúc đó cần phải thân thiện hơn nữa. Công ty và quản lý Trần cũng cần phải công khai xin lỗi, chắc cũng không cần tôi phải dạy từng câu một như thế nào nhỉ?
Hàn Thần nhìn về phía Triệu tổng.
Điều mà Triệu tổng hối hận nhất bây giờ là sau khi con gái gặp nạn, ông đã giao chuyện này cho Trần Ni giải quyết, đó là một chuyện đơn giản, nhưng bây giờ... nghĩ đến thứ phải đưa cho Hàn Thần, ông ta cảm thấy cả người đều đau: "Được."
"Chờ một chút." Người ngồi bên cạnh Hàn Thần đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy chuyện này với Thần Ni nên kết thúc, không nên liên lụy đến những người khác."
Amy nhìn Hàn Thần.
Người vừa nói kia lại lên tiếng: "Anh cảm thấy thế nào?"
Hàn Thần trầm mặc một hồi: "Mọi người tự mình thảo luận, biện pháp giải quyết đến đây là được rồi, Amy đi theo tôi vào văn phòng."
Amy không có ý kiến, cô đứng dậy cùng Hàn Thần rời đi, khi đến thang máy dành riêng cho Hàn Thần, cô hỏi: "Nhị thiếu gia và Sở Mông?"
Hàn Thần nhíu mày: "Đâu phải là lần đầu tiên."
"Chậc." Amy giễu cợt nói: "Thỏ còn còn không ăn cỏ gần hang."
Hàn Thần không muốn thảo luận chuyện này, thần sắc có chút mệt mỏi: "Kệ bọn họ đi."
Lợi ích đã đạt được, còn lại cần bàn bạc riêng, Amy sẽ không đề cập đến những điều này nữa: "Tôi muốn khen ngợi Viên Ninh."
Hàn Thần hơi ngạc nhiên, cùng Amy vào văn phòng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Amy nói ngắn gọn về buổi thử vai hôm nay: "Cô ấy có khả năng nổi tiếng, hơn nữa cô ấy còn có thể trở thành con át chủ bài của Vĩnh Gia."
Hàn Thần cau mày: "Cô muốn tôi nói chuyện với nhà sản xuất《 Tiên giai 》?"
Amy gật đầu.
Hàn Thần trầm mặc một hồi: " Cô xác định Viên Ninh xứng đáng chứ? Cho dù có kỹ năng diễn xuất, nhưng cũng chỉ ký hợp đồng ba năm. Nếu em ấy nổi tiếng lập tức bỏ đi thì sao? Cô quên việc của Trần Chử rồi sao?"
Amy vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi tin tưởng em ấy sẽ không làm như vậy."
Hàn Thần không nói gì nữa: "Tôi có thể liên lạc với nhà sản xuất, nhưng đạo diễn Chung thì phải dựa vào chính em ấy."
Amy làm động tác không thành vấn đề.
Viên Ninh không chắc mình có thể nhận được vai diễn này hay không, nhưng cô đã làm mọi cách có thể: "Thật ra em cũng có thể đóng vai tiểu sư muội."
Amy buồn cười: "Chị còn tưởng rằng em thật sự muốn vai Thánh Nữ."
"Em rất muốn, rất rất muốn." Viên Ninh không chút che giấu: "Nhưng em chỉ có thể tranh giành, chứ không có tư cách chọn lựa."
Amy nhướng mày, cô rất ngạc nhiên trước sự tỉnh táo của Viên Ninh, một người có kỹ năng diễn xuất tốt, có ngoại hình, có EQ và sự linh hoạt, Viên Ninh quả thực là kho báu trời ban. Ngay khi Amy định an ủi hai câu thì điện thoại của cô vang lên: "Là quản lý của Cố Phi Ngang."
Viên Ninh gật gật đầu.
Amy nhấc máy, nghe bên kia nói xong: "Gửi lời cảm ơn của tôi đến Phi Ngang, nếu có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm."
Sau khi tắt điện thoại, Amy nhìn Viên: "Nhà sản xuất thích Trần Văn Văn hơn, trong khi biên kịch và Cố Phi Ngang thích em hơn. Đạo diễn Chung quyết định mời tác giả nguyên tác và để em cùng Trần Văn Văn thử vai cùng lúc vào mấy hôm nữa."
Viên Ninh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười nói: "Thật sự là một tin tức tốt!"
Amy rất ngạc nhiên, cô nhìn thấy tinh thần phấn đấu trên khuôn mặt của Viên Ninh, khiến cô bị lây nhiễm bởi năng lượng mạnh mẽ của Viên Ninh. Nhưng Amy không thể không dội cho Viên Ninh một gáo nước lạnh: "Kỹ năng diễn xuất của Trần Văn Văn rất tốt. Cô ấy không chỉ có một lượng fan lớn mà còn được lòng cả khán giả..."
Sự yêu mến của khán giả là một điều rất quan trọng đối với nghệ sĩ.
Viên Ninh vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng ít nhất em cũng tranh thủ được cơ hội, nếu không thì còn có vai tiểu sư muội mà."
Amy cảm thấy Viên Ninh suy nghĩ có chút ngây thơ: "Cũng đúng, chỉ là em như vậy sẽ đắc tội Trần Văn Văn, sợ em ở đoàn làm phim sẽ bị người ta làm khó."
"Không thành vấn đề." Viên Ninh ánh mắt kiên định, phảng phất như tất cả ánh sáng đều tụ ở trong đó: "Chỉ có chịu khó cố gắng mới trưởng thành được, hơn nữa kết quả cuối cùng là gì ta còn chưa biết được."
Amy gật đầu: "Chỉ cần em chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu như Trần Văn Văn nhận được vai Thánh Nữ, em chỉ có thể đóng vai tiểu sư muội. Ở trong đoàn làm phim mà bị khi dễ, em cũng đừng tìm chị khóc lóc."
Viên Ninh biết rằng Amy nói vậy không phải là để hù dọa, cô chỉ là một người mới, chỉ cần Trần Văn Văn tỏ ra hơi không thích cô, hầu hết mọi người đều sẽ dẫm lên cô để giành được hảo cảm của Trần Văn Văn: "Tại sao Cố Phi Ngang lại nguyện ý giúp em nhỉ? Cùng Trần Văn Văn diễn vai này không phải sẽ có lợi hơn sao?"
Amy vừa thắt dây an toàn, vừa lái xe vừa nói: "Cố Phi Ngang ra mắt từ rất sớm, nhưng anh ấy chỉ nổi tiếng trong hai năm trở lại đây. Trần Văn Văn người này... quen tâng cao dẫm thấp (*), lúc trước bọn họ có từng hợp tác nhưng không mấy tốt đẹp."
(*) Kiểu đi nịnh mấy người cấp cao hơn hoặc nổi tiếng hơn, còn mấy người mà ít nổi hơn hoặc vai trò thấp hơn thì sẽ coi thường, không để vào mắt.
Viên Ninh hiểu được Cố Phi Ngang trước kia từng đã bị bắt nạt, vì vậy nên bây giờ đương nhiên là không muốn hợp tác với Trần Văn Văn thêm lần nữa.
Amy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Viên Ninh: "Sao vậy? Em nghĩ sao?"
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (*), đối xử tốt với người khác là điều cơ bản." Viên Ninh cũng từng đã trải qua những điều đó, khi cô không nổi tiếng thì bị người ta mắng hai ba câu còn nhẹ: "Chị Amy đừng lo lắng, em sẽ không như vậy."
(*) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng bạn bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến bạn thay đổi con mắt nhìn về họ, thậm chí là bạn còn không với tới họ.
Amy căn bản không nghĩ tới chuyện này, dù sao theo cô người không có đầu óc mới dám làm chuyện này: "Vậy thì..."
Cô còn chưa nói xong, điện thoại lại vang lên. Amy lấy tai nghe Bluetooth ra và đeo vào: "Chuyện gì vậy?"
Viên Ninh lấy kịch bản ra tiếp tục xem qua, cô phải chuẩn bị cho cả hai nhân vật. Tuy rằng vai tiểu sư muội diễn không xuất sắc bằng Thánh Nữ, nhưng nếu cô diễn tốt thì có thể thu hút được fans, nếu fans càng nhiều thì cô sẽ có đủ tư cách để tự chọn vai diễn cho mình.
Amy đợi người bên kia nói xong mới nói: "Được, tôi hiểu rồi, một lát nữa tôi sẽ đến công ty."
Sau khi cúp điện thoại, Amy nói: "Chị đưa em về khách sạn trước, Tiểu Trương sẽ tới ký túc xá của em thu dọn đồ đạc, hai ngày nữa sẽ chuyển đến căn hộ mới."
Tìm một chỗ ở mới, đối với Viên Ninh là chuyện quan trọng: "Em biết rồi."
Amy dùng ngón tay gõ gõ vô lăng, thử nói: "Vấn đề video với Trân Ni sẽ dừng lại."
Viên Ninh mím môi, không khỏi ngạc nhiên, cô nghĩ Triệu tổng và Amy đã trao đổi cái gì đó: "Yêu cầu em hỗ trợ cái gì sao?"
Thấy Viên Ninh hiểu ý, không có oán trách, Amy mới thở phào nhẹ nhõm: "Tạm thời không có."
Viên Ninh gật gật đầu, không nói gì nữa.
Amy vốn lo lắng Viên Ninh sẽ không vui, nhưng thấy Viên Ninh hiểu chuyện như vậy, cô lại cảm thấy đau lòng: "Hay là chị tìm cho em một số tài nguyên âm nhạc nhé?"
Cơ thể này hát, nhảy, viết lời và soạn nhạc đều tốt, nhưng Viên Ninh lại không giỏi về khoản này: "Không cần đâu, Triệu Mộng Kỳ cũng không muốn nhìn thấy em trên sân khấu, em cũng không muốn xung đột với cô ấy, vậy sao ta không sử dụng điều kiện này để trao đổi tài nguyên với Triệu Mộng Kỳ."
Amy sững sờ một lúc, cô ấy đã xem video vũ đạo của Viên Ninh, nó rất bùng nổ và có sức cuốn hút, có thể thấy Viên Ninh rất thích nhảy.
Viên Ninh hơi cúi đầu, thanh âm trở nên trầm hơn một chút: "Đối với chuyện của em, chị Amy đã dành rất nhiều ưu ái cho em, còn giao cho em ba cái tài nguyên, hiện tại lại càng thêm chiếu cố em. Chị Amy sau khi trao đổi tài nguyên với họ xong, có thể dành sự ưu ái này cho nghệ sĩ khác, cả họ lại ý kiến với chị Amy."
Amy hận không thể quay lại tìm đạo diễn Chung, kề dao vào cổ anh ta và yêu cầu anh ta giao vai Thánh Nữ cho bảo bối xinh đẹp, hiểu chuyện, lương thiện của mình.
Viên Ninh hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần: "Hiện tại em cũng rất bận rộn, còn phải quay phim, học tập."
Amy bình tĩnh lại, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại có chuyện 'Phong Hỏa Hí Chư Hầu': "Đúng vậy, năm sau em sẽ thi đại học, cho dù có vào đoàn phim, cũng không thể ảnh hưởng đến thành tích, chị sẽ liên lạc với trường học, và sau đó mời một gia sư dạy kèm cho em."
Viên Ninh rất muốn khóc, nếu không đề cập tới việc thi đại học thì vẫn có thể hòa thuận chung sống: "Em hiểu rồi."
Amy lẩm bẩm: "Mình cần phải hỏi thăm một chút, tìm cho bản thân một số giáo viên tốt và nghiêm khắc. Hơn nữa còn có bài thi nghệ thuật nếu muốn vào trường đại học tổng hợp hay trường cao đẳng nghệ thuật?"
Viên Ninh cảm thấy mình thi cái nào cũng sẽ không đậu: "Em sẽ suy nghĩ kỹ."
Amy không phát hiện ra sự chột dạ của Viên Ninh, đưa cô về khách sạn trước, nói: "Lát nữa Tiểu Trương sẽ qua."
Viên Ninh đồng ý.
Sau đó Amy lái xe trở lại công ty thì đi thẳng vào phòng họp, nơi Triệu tổng đang chỉ vào Trần Ni và tức giận mắng.
Trần Ni hai mắt đỏ ngầu, vừa nhìn thấy Amy, cả khuôn mặt đều vặn vẹo: "Cô thật đê tiện!"
Amy hoàn toàn không để ý đến Trần Ni: "Tôi đến muộn."
Cho dù trong lòng Triệu tổng có bất mãn như thế nào đi chăng nữa thì Amy cũng biết đây không phải là lúc để tức giận: "Trước hết thì phải giải quyết chuyện video đã."
Amy đã lên kế hoạch trước khi ký hợp đồng với Viên Ninh, lúc này cô ngồi xuống và nói: "Triệu tổng nói không có ảnh hưởng là không phải không có khả năng."
Sắc mặt của Triệu tổng hơi khó coi, nếu như Amy không nhúng tay vào thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Amy nhướng mày nhìn giám đốc Triệu: "Triệu tổng cho rằng tất cả mọi người đều mù sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy có đầu óc là thứ rất tốt."
Giám đốc Triệu lườm Amy: "Vậy giải quyết thế nào bây giờ."
Amy hoàn toàn không để ý đến Giám đốc Triệu, và nhìn về phía Hàn Thần, người vẫn im lặng nãy giờ: "Điều chúng ta có thể làm bây giờ là giảm thiểu tác động nhất có thể."
Trần Ni khàn giọng nói: "Chỉ cần Viên Ninh xuất hiện công khai thừa nhận..."
"Cô có muốn bản ghi âm đầy đủ bị tung ra không?" Amy ngắt lời Trần Ni: "Video có thể được lan truyền nhanh như vậy, nhất định phải có người đứng sau châm lửa. Nếu như Viên Ninh có những video khác như lộ mặt, thì toàn bộ Vĩnh Gia Entertainment sẽ trở thành một trò cười."
Trần Ni nghiến răng: "Triệu tiểu thư lúc đó có nói là không lộ mặt."
Amy nhìn giám đốc Triệu: "Đoạn video ngắn kia rõ ràng là có bộ phận nào đó chỉnh sửa, Triệu tiểu thư có xác nhận không có video lộ mặt thì sẽ không có ảnh chụp sao?"
Giám đốc Triệu nhất thời không nói biết nói gì, Triệu Mộng Kỳ không đảm bảo lúc đó cô không uống thuốc, mà chỉ là uống say, sự việc hôm đó xảy còn mơ hồ. Triệu tổng cũng hoài nghi còn có chuyện khác, ông ta đi tìm hai người đàn ông kia, cũng tìm thấy rất nhiều bức ảnh khó coi.
Amy nói thẳng: "Nếu như lúc trước tôi đi báo cho cảnh sát, gửi thư luật sư để cảnh cáo, thái độ cứng rắn hơn thì... quên đi. Nói những điều này đã quá muộn, hiện tại điều ta có thể làm là khắc phục."
Hàn Thần phía dưới gật đầu: "Nói đi."
Thấy Hàn Thần lên tiếng, Amy không nói thêm gì nữa: "Vậy thì phải để Trần quản lý nhận lỗi."
Giọng nói của Trần Ni sắc bén: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi."
Amy coi như không nghe thấy: "Quản lý Trần muốn đưa người quen của cô ấy vào nhóm nhạc nữ. Với tư cách là trưởng nhóm, cô Triệu không muốn các thành viên trong nhóm của mình bị thay thế nên đã cái nhau với quản lý Trần. Trong video là người đóng thế cho cô Triệu, vì cô Triệu muốn để cho việc quay phim sau này. Chỉ là nhân phẩm không tốt, còn cấu kết với quản lý Trần làm việc xấu, còn việc chia sẽ Weibo càng rõ ràng hơn. Quản lý Trần là người có một tính cách độc đoán, tài khoản Weibo của các nghệ sĩ dưới trướng cô ấy đều do cô ấy kiểm soát."
Trần Ni ngồi trên ghế chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cô ta biết mình không có quyền từ chối, giám đốc Triệu và những người khác nhất định sẽ đồng ý với Amy. Cô ta chắc chắn là không xong rồi... bao phủ toàn thân cô ta là cảm giác tuyệt vọng và khó thở. Cô ta bỗng nhiên nghĩ tới cảm giác của Viên Ninh khi ở văn phòng mình chính là cảm giác tuyệt vọng này.
Amy nhìn giám đốc Triệu: "Hơn nữa việc quản lý Trần đưa người tên Sở Mông vào nhóm nhạc nữ là sự thật. Sẽ có người không tin, nhưng nếu dẫn dắt dư luận tốt thì có thể giúp cô Triệu lấy lại được hảo cảm. Nhưng trong tương lai, cô Triệu sẽ phải đối mặt với Viên Ninh, lúc đó cần phải thân thiện hơn nữa. Công ty và quản lý Trần cũng cần phải công khai xin lỗi, chắc cũng không cần tôi phải dạy từng câu một như thế nào nhỉ?
Hàn Thần nhìn về phía Triệu tổng.
Điều mà Triệu tổng hối hận nhất bây giờ là sau khi con gái gặp nạn, ông đã giao chuyện này cho Trần Ni giải quyết, đó là một chuyện đơn giản, nhưng bây giờ... nghĩ đến thứ phải đưa cho Hàn Thần, ông ta cảm thấy cả người đều đau: "Được."
"Chờ một chút." Người ngồi bên cạnh Hàn Thần đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy chuyện này với Thần Ni nên kết thúc, không nên liên lụy đến những người khác."
Amy nhìn Hàn Thần.
Người vừa nói kia lại lên tiếng: "Anh cảm thấy thế nào?"
Hàn Thần trầm mặc một hồi: "Mọi người tự mình thảo luận, biện pháp giải quyết đến đây là được rồi, Amy đi theo tôi vào văn phòng."
Amy không có ý kiến, cô đứng dậy cùng Hàn Thần rời đi, khi đến thang máy dành riêng cho Hàn Thần, cô hỏi: "Nhị thiếu gia và Sở Mông?"
Hàn Thần nhíu mày: "Đâu phải là lần đầu tiên."
"Chậc." Amy giễu cợt nói: "Thỏ còn còn không ăn cỏ gần hang."
Hàn Thần không muốn thảo luận chuyện này, thần sắc có chút mệt mỏi: "Kệ bọn họ đi."
Lợi ích đã đạt được, còn lại cần bàn bạc riêng, Amy sẽ không đề cập đến những điều này nữa: "Tôi muốn khen ngợi Viên Ninh."
Hàn Thần hơi ngạc nhiên, cùng Amy vào văn phòng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Amy nói ngắn gọn về buổi thử vai hôm nay: "Cô ấy có khả năng nổi tiếng, hơn nữa cô ấy còn có thể trở thành con át chủ bài của Vĩnh Gia."
Hàn Thần cau mày: "Cô muốn tôi nói chuyện với nhà sản xuất《 Tiên giai 》?"
Amy gật đầu.
Hàn Thần trầm mặc một hồi: " Cô xác định Viên Ninh xứng đáng chứ? Cho dù có kỹ năng diễn xuất, nhưng cũng chỉ ký hợp đồng ba năm. Nếu em ấy nổi tiếng lập tức bỏ đi thì sao? Cô quên việc của Trần Chử rồi sao?"
Amy vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi tin tưởng em ấy sẽ không làm như vậy."
Hàn Thần không nói gì nữa: "Tôi có thể liên lạc với nhà sản xuất, nhưng đạo diễn Chung thì phải dựa vào chính em ấy."
Amy làm động tác không thành vấn đề.
/30
|