Khóe mắt Tây Môn Soái nhìn thấy Lâm Phiền giải trừ trói buộc, muốn lặng lẽ chuồn, lập tức quát:
- Lâm Phiền, đem Huyết Diệu thạch trả cho người ta.
Tuyết Cơ lập tức nhìn về phía Lâm Phiền đứng dưới đất, nói:
- Hắn nói Huyết Diệu thạch ở trên người ngươi.
- Hắn nói mà ngươi cũng tin?
Tây Môn Soái hỏi ngược lại.
Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đám lỗ mũi trâu chính đạo dạy đồ đệ như nhau, căn bản sẽ không nói dối, chỉ cần nói dối là bọn hắn sẽ mắc nghẹn liền.
Tây Môn Soái cười khổ lắc đầu, nói:
- Tên này là ngoại lệ.
Lâm Phiền giá phong chậm rãi bay lên đỉnh rừng trúc, nói:
- Yêu nhân tà đạo, xem chiêu!
Dứt lời liền ném ra một tờ phù chú, Tuyết Cơ liếc nhìn Lâm Phiền, một thanh kiếm trúc đâm xuyên phù chú, bay đến trước mặt Lâm Phiền, Tuyết Cơ xuất chỉ, trúc kiếm đánh lên người Lâm Phiền, Lâm Phiền bị đánh rơi vào trong biển trúc, trong lúc rơi còn phát ra một tiếng hét thảm.
Giả vờ, ngươi nhất định là giả vờ. Tây Môn Soái lệ rơi đầy mặt, ngươi diễn quả nhiên rất sâu, bây giờ thì không còn cách nào giải thích rồi, với tu vi của Lâm Phiền, mà bản thân mình lại đang bị truy kích, làm sao có thể lấy lại Huyết Diệu thạch?
Lâm Phiền cũng rất do dự, môn quy của Vân Thanh môn quy định, trong mười hai châu, nếu gặp người của tà phái, dưới tình huống không địch lại có thể trốn, nếu như có thể địch thì phải diệt sát. Mình hợp tác với Tây Môn Soái, dường như có thể đánh một trận, nhưng mình lại không tin được tên Tây Môn Soái này, tu vi của đối phương không tệ, nhân phẩm lại cực kỳ nát, nói không chừng sẽ bỏ mình mà chạy trốn. Mình cứ âm thầm phát tài thì hơn, bất kể thế nào thì ma giáo cũng là minh hữu, mà Tây Môn Soái lại là người bị ma giáo truy nã, vậy Tây Môn Soái cũng xem như là địch nhân rồi.
Tây Môn Soái há có thể để Lâm Phiền tiện nghi, cam tâm chịu tiếng xấu thay người khác được, liền hét:
- Tuyết Cơ, mặc kệ ngươi có tin ta hay không, nếu ngươi bắt tiểu đạo sĩ kia lại lục soát, nhất định sẽ thấy Huyết Diệu thạch. Nếu không có, chúng ta sẽ tái chiến, thế nào? Nếu bây giờ ngươi chiến với ta một trận, e rằng sẽ tiện nghi cho ngoại nhân.
Nếu Tuyết Cơ là người chính đạo, chắc chắn sẽ không dao động. Nhưng Tuyết Cơ dù sao cũng là nhân vật tà phái, Lâm Phiền trong mắt nàng giống như một con kiến hôi, nàng tự giữ thân phận không đả thương Lâm Phiền. Bây giờ nghe Tây Môn Soái nói vậy, trong lòng thoáng suy tư, bắt đối phương tra hỏi một chút, cũng không tổn thất gì. Vì vậy Tuyết Cơ mở miệng nói:
- Tiểu đạo sĩ, lại đây!
Lâm Phiền vừa viết xong một tấm phù chú, phù chú trong nháy mắt biến mất, Lâm Phiền xoay người chậm rãi bay lên, quát lớn:
- Tà nhân, xem ta thu phục ngươi thế nào.
Tuyết Cơ cười lạnh một tiếng, nói:
- Cho ngươi ba chiêu thì đã sao? Ánh sáng đom đóm cũng dám sánh cùng nhật nguyệt.
Lâm Phiền giận dữ, cắn răng một cái, chậm rãi vẽ một tờ Thổ Lôi quyết, vung tay lên, phù chú bay về phía Tuyết Cơ, Tuyết Cơ một tay bắt lấy, phù chú hóa thành một đạo lôi điện, Tuyết Cơ không hề đổi sắc, nói:
- Còn hai chiêu.
Nàng là người có tâm cơ, lúc này cũng đang âm thầm quan sát Tây Môn Soái, mặc dù ở nơi này, nàng nắm chắc có thể chiến thắng Tây Môn Soái, nhưng Tây Môn Soái có nhẫn càn khôn, nếu Huyết Diệu thạch ở trong nhẫn càn khôn, vậy thì chỉ có thể giết Tây Môn Soái mới có thể lấy được. Nhưng muốn đánh bại Tây Môn Soái thì dễ, còn giết chết Tây Môn Soái thì Tuyết Cơ lại không nắm chắc.
- Hỏa Linh chú.
Lâm Phiền hét to một tiếng, đánh ra một tấm Hỏa Linh chú.
Tuyết Cơ lại bắt lấy Hỏa Linh chú, không hề thương tổn chút nào, Tuyết Cơ nói:
- Chiêu thứ ba, sau đó ngươi đi chết đi!
Tuyết Cơ vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy không ổn, một trăm lẻ tám thanh trúc kiếm tạo thành ba đạo hộ thể, sau đó một tiếng trầm đục vang lên, ba đạo trúc kiếm bị đánh nổ thành một cái lỗ lớn, thân thể Tuyết Cơ gặp phải trùng kích, toàn thân run rẩy, kinh hãi hét lên:
- Quý Thủy Âm Lôi?
- Lại nữa rồi.
Tây Môn Soái đem vòng càn khôn hạ thể, lập tức trong trạng thái báo động.
Cái thứ Lôi nát này, không ngờ lại không sao cả. Lâm Phiền tương đối thất vọng về Quý Thủy Âm Lôi, ngay cả một ngụm máu cũng không phun ra. Nhưng hắn không biết rằng, thương tổn do phù chú Quý Thủy Âm Lôi gây ra quả thực bình thường, nhưng lực uy hiếp thì lại vô cùng kinh người.
Tuyết Cơ thấy thái độ này của Tây Môn Soái, cũng lập tức vận khí tâm pháp trị thương, đồng thời bắt đầu đề phòng, quát:
- Cao nhân phương nào, dám ra tay ám toán?
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Tây Môn Soái quát:
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, cáo từ.
- Chạy đi đâu!
Vừa thấy Tây Môn Soái bay đi, Tuyết Cơ lập tức bắt pháp quyết, một trăm lẻ tám thanh bao kiếm từ sâu trong rừng trúc phóng ra, bao vây lấy Tây Môn Soái, Tuyết Cơ quát:
- Tây Môn Soái, ngươi dám ám toán ta.
Tuyết Cơ đổ lỗi Quý Thủy Âm Lôi lên người Tây Môn Soái, ai bảo Tây Môn Soái là thiên tài tu chân, hơn nữa cực kỳ hèn hạ vô sỉ.
Một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm đều là trúc kiếm, nhưng uy thế không tầm thường, Tây Môn Soái hét lớn một tiếng, thân thể biến ảo mấy lượt, một tay nắm vòng càn khôn quét ngang một vòng, quét rơi trúc kiếm, thuận tay đánh vòng càn khôn về phía Tuyết Cơ. Tuyết Cơ lại triệu hồi ba mươi sáu thanh trúc kiếm ngăn cản vòng càn khôn, đồng thời phóng bảy mươi hai thanh trúc kiếm về phía Tây Môn Soái.
Tây Môn Soái liên tục kêu khổ, xung quanh là trúc hải, trúc kiếm của Tuyết Cơ gần như là vô cùng, dùng không bao giờ hết. Chạy thôi! Tây Môn Soái xông về phía trước, một chân giẫm lên vòng càn khôn, thân hình lướt đi. Tuyết Cơ lo lắng nhất chính là chiêu này của Tây Môn Soái, vòng càn khôn diệu dụng vô cùng, đáng ghét nhất là có thể khống chế phi hành, tốc độ cực nhanh.
Tuy nhiên trấn giáo chi bảo không thể không đuổi theo, Tuyết Cơ đạp kiếm truy kích, Lâm Phiền thì bị bỏ rơi trong trúc hải. Lâm Phiền lấy Huyết Diệu thạch ra nhìn một hồi, thầm nghĩ: thứ đồ chơi này cũng không phải pháp bảo, cũng không phải tài vật, vì cái gì mà nhiều người lại tranh đoạt như vậy?
Tây Môn Soái cũng rất thâm hiểm, bay về phía dãy Cửu Lang sơn, muốn mượn tay đám người chính đạo và tán nhân, liên thủ diệt Tuyết Cơ. Chẳng qua, nhìn bộ dạng Tuyết Cơ, chắc chắn sẽ không rút lui.
Lúc tà đạo đại chiến, chính đạo rất bất lợi, bởi vì tà phái âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, ví dụ Tây Môn Soái dụ dịch xâm nhập thoạt nhìn đơn giản, nhưng có thể hại chết rất nhiều cao thủ chính đạo. Đây cũng là nguyên nhân mà đệ tử nên ra ngoài lịch lãm.
Nếu không ai chú ý tới mình, vậy thì đi thôi…
Lâm Phiền không vội không vàng, đi mua một ít thức ăn, làm một việc, sau đó mới ung dung bay về phía Liên Hoa sơn.
Lúc đến dãy Cửu Lang sơn, Tuyết Cơ xuất hiện, chặn đường Lâm Phiền. Lâm Phiền “ai da” một tiếng, lập tức khẩn trương đề phòng.
- Chạy đi đâu.
Tuyết Cơ chỉ một tay về phía Lâm Phiền.
- Hỏa Linh phù!
Lâm Phiền lại xuất thủ.
Một đạo chân khí của Tuyết Cơ đánh bay Hỏa Linh phù, sau đó chân khí biến ảo thành đại thủ, ném Lâm Phiền vào rừng sâu, lột sạch áo quần hắn… Hồi lâu sau, Tuyết Cơ nhẹ nhàng rời đi.
Đừng hiểu lầm, Lâm Phiền chỉ bị lột sạch và sợ soạng một phen, không phát sinh tình huống cấm trẻ em gì, Lâm Phiền vừa mặc quần áo vừa thở dài, nữ nhân này… Lâm Phiền đã sớm biết tên vương bát đản Tây Môn Soái sẽ không để mình sống yên lành, cho nên căn bản không mang Huyết Diệu thạch trên người, chẳng qua, Lâm Phiền không ngờ rằng Tuyết Cơ lại dùng thủ đoạn trực tiếp như vậy. Trong lúc hắn đang giằng co giữa suy nghĩ phản kháng, không phản kháng thì cuối cùng cũng quyết định không phản kháng, bởi vì Lâm Phiền không cảm nhận được sát ý của Tuyết Cơ. Mặt khác, bản thân quả thật không phải đối thủ của Tuyết Cơ.
Chẳng qua, kẻ lột quần ta, suốt đời truy đuổi. Cho dù ngươi là nữ nhân xinh đẹp… Ngay cả quần cũng lột, ngươi lại là người tà phái, lại không làm gì ư? Cụ thể là làm gì thì Lâm Phiền cũng không biết, chỉ biết là sau khi Tuyết Cơ bay đi, mình lại có cảm giác mất mát, thậm chí còn có suy nghĩ để cho nàng sờ soạng thêm lần nữa…
- Lâm Phiền, đem Huyết Diệu thạch trả cho người ta.
Tuyết Cơ lập tức nhìn về phía Lâm Phiền đứng dưới đất, nói:
- Hắn nói Huyết Diệu thạch ở trên người ngươi.
- Hắn nói mà ngươi cũng tin?
Tây Môn Soái hỏi ngược lại.
Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đám lỗ mũi trâu chính đạo dạy đồ đệ như nhau, căn bản sẽ không nói dối, chỉ cần nói dối là bọn hắn sẽ mắc nghẹn liền.
Tây Môn Soái cười khổ lắc đầu, nói:
- Tên này là ngoại lệ.
Lâm Phiền giá phong chậm rãi bay lên đỉnh rừng trúc, nói:
- Yêu nhân tà đạo, xem chiêu!
Dứt lời liền ném ra một tờ phù chú, Tuyết Cơ liếc nhìn Lâm Phiền, một thanh kiếm trúc đâm xuyên phù chú, bay đến trước mặt Lâm Phiền, Tuyết Cơ xuất chỉ, trúc kiếm đánh lên người Lâm Phiền, Lâm Phiền bị đánh rơi vào trong biển trúc, trong lúc rơi còn phát ra một tiếng hét thảm.
Giả vờ, ngươi nhất định là giả vờ. Tây Môn Soái lệ rơi đầy mặt, ngươi diễn quả nhiên rất sâu, bây giờ thì không còn cách nào giải thích rồi, với tu vi của Lâm Phiền, mà bản thân mình lại đang bị truy kích, làm sao có thể lấy lại Huyết Diệu thạch?
Lâm Phiền cũng rất do dự, môn quy của Vân Thanh môn quy định, trong mười hai châu, nếu gặp người của tà phái, dưới tình huống không địch lại có thể trốn, nếu như có thể địch thì phải diệt sát. Mình hợp tác với Tây Môn Soái, dường như có thể đánh một trận, nhưng mình lại không tin được tên Tây Môn Soái này, tu vi của đối phương không tệ, nhân phẩm lại cực kỳ nát, nói không chừng sẽ bỏ mình mà chạy trốn. Mình cứ âm thầm phát tài thì hơn, bất kể thế nào thì ma giáo cũng là minh hữu, mà Tây Môn Soái lại là người bị ma giáo truy nã, vậy Tây Môn Soái cũng xem như là địch nhân rồi.
Tây Môn Soái há có thể để Lâm Phiền tiện nghi, cam tâm chịu tiếng xấu thay người khác được, liền hét:
- Tuyết Cơ, mặc kệ ngươi có tin ta hay không, nếu ngươi bắt tiểu đạo sĩ kia lại lục soát, nhất định sẽ thấy Huyết Diệu thạch. Nếu không có, chúng ta sẽ tái chiến, thế nào? Nếu bây giờ ngươi chiến với ta một trận, e rằng sẽ tiện nghi cho ngoại nhân.
Nếu Tuyết Cơ là người chính đạo, chắc chắn sẽ không dao động. Nhưng Tuyết Cơ dù sao cũng là nhân vật tà phái, Lâm Phiền trong mắt nàng giống như một con kiến hôi, nàng tự giữ thân phận không đả thương Lâm Phiền. Bây giờ nghe Tây Môn Soái nói vậy, trong lòng thoáng suy tư, bắt đối phương tra hỏi một chút, cũng không tổn thất gì. Vì vậy Tuyết Cơ mở miệng nói:
- Tiểu đạo sĩ, lại đây!
Lâm Phiền vừa viết xong một tấm phù chú, phù chú trong nháy mắt biến mất, Lâm Phiền xoay người chậm rãi bay lên, quát lớn:
- Tà nhân, xem ta thu phục ngươi thế nào.
Tuyết Cơ cười lạnh một tiếng, nói:
- Cho ngươi ba chiêu thì đã sao? Ánh sáng đom đóm cũng dám sánh cùng nhật nguyệt.
Lâm Phiền giận dữ, cắn răng một cái, chậm rãi vẽ một tờ Thổ Lôi quyết, vung tay lên, phù chú bay về phía Tuyết Cơ, Tuyết Cơ một tay bắt lấy, phù chú hóa thành một đạo lôi điện, Tuyết Cơ không hề đổi sắc, nói:
- Còn hai chiêu.
Nàng là người có tâm cơ, lúc này cũng đang âm thầm quan sát Tây Môn Soái, mặc dù ở nơi này, nàng nắm chắc có thể chiến thắng Tây Môn Soái, nhưng Tây Môn Soái có nhẫn càn khôn, nếu Huyết Diệu thạch ở trong nhẫn càn khôn, vậy thì chỉ có thể giết Tây Môn Soái mới có thể lấy được. Nhưng muốn đánh bại Tây Môn Soái thì dễ, còn giết chết Tây Môn Soái thì Tuyết Cơ lại không nắm chắc.
- Hỏa Linh chú.
Lâm Phiền hét to một tiếng, đánh ra một tấm Hỏa Linh chú.
Tuyết Cơ lại bắt lấy Hỏa Linh chú, không hề thương tổn chút nào, Tuyết Cơ nói:
- Chiêu thứ ba, sau đó ngươi đi chết đi!
Tuyết Cơ vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy không ổn, một trăm lẻ tám thanh trúc kiếm tạo thành ba đạo hộ thể, sau đó một tiếng trầm đục vang lên, ba đạo trúc kiếm bị đánh nổ thành một cái lỗ lớn, thân thể Tuyết Cơ gặp phải trùng kích, toàn thân run rẩy, kinh hãi hét lên:
- Quý Thủy Âm Lôi?
- Lại nữa rồi.
Tây Môn Soái đem vòng càn khôn hạ thể, lập tức trong trạng thái báo động.
Cái thứ Lôi nát này, không ngờ lại không sao cả. Lâm Phiền tương đối thất vọng về Quý Thủy Âm Lôi, ngay cả một ngụm máu cũng không phun ra. Nhưng hắn không biết rằng, thương tổn do phù chú Quý Thủy Âm Lôi gây ra quả thực bình thường, nhưng lực uy hiếp thì lại vô cùng kinh người.
Tuyết Cơ thấy thái độ này của Tây Môn Soái, cũng lập tức vận khí tâm pháp trị thương, đồng thời bắt đầu đề phòng, quát:
- Cao nhân phương nào, dám ra tay ám toán?
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Tây Môn Soái quát:
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, cáo từ.
- Chạy đi đâu!
Vừa thấy Tây Môn Soái bay đi, Tuyết Cơ lập tức bắt pháp quyết, một trăm lẻ tám thanh bao kiếm từ sâu trong rừng trúc phóng ra, bao vây lấy Tây Môn Soái, Tuyết Cơ quát:
- Tây Môn Soái, ngươi dám ám toán ta.
Tuyết Cơ đổ lỗi Quý Thủy Âm Lôi lên người Tây Môn Soái, ai bảo Tây Môn Soái là thiên tài tu chân, hơn nữa cực kỳ hèn hạ vô sỉ.
Một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm đều là trúc kiếm, nhưng uy thế không tầm thường, Tây Môn Soái hét lớn một tiếng, thân thể biến ảo mấy lượt, một tay nắm vòng càn khôn quét ngang một vòng, quét rơi trúc kiếm, thuận tay đánh vòng càn khôn về phía Tuyết Cơ. Tuyết Cơ lại triệu hồi ba mươi sáu thanh trúc kiếm ngăn cản vòng càn khôn, đồng thời phóng bảy mươi hai thanh trúc kiếm về phía Tây Môn Soái.
Tây Môn Soái liên tục kêu khổ, xung quanh là trúc hải, trúc kiếm của Tuyết Cơ gần như là vô cùng, dùng không bao giờ hết. Chạy thôi! Tây Môn Soái xông về phía trước, một chân giẫm lên vòng càn khôn, thân hình lướt đi. Tuyết Cơ lo lắng nhất chính là chiêu này của Tây Môn Soái, vòng càn khôn diệu dụng vô cùng, đáng ghét nhất là có thể khống chế phi hành, tốc độ cực nhanh.
Tuy nhiên trấn giáo chi bảo không thể không đuổi theo, Tuyết Cơ đạp kiếm truy kích, Lâm Phiền thì bị bỏ rơi trong trúc hải. Lâm Phiền lấy Huyết Diệu thạch ra nhìn một hồi, thầm nghĩ: thứ đồ chơi này cũng không phải pháp bảo, cũng không phải tài vật, vì cái gì mà nhiều người lại tranh đoạt như vậy?
Tây Môn Soái cũng rất thâm hiểm, bay về phía dãy Cửu Lang sơn, muốn mượn tay đám người chính đạo và tán nhân, liên thủ diệt Tuyết Cơ. Chẳng qua, nhìn bộ dạng Tuyết Cơ, chắc chắn sẽ không rút lui.
Lúc tà đạo đại chiến, chính đạo rất bất lợi, bởi vì tà phái âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, ví dụ Tây Môn Soái dụ dịch xâm nhập thoạt nhìn đơn giản, nhưng có thể hại chết rất nhiều cao thủ chính đạo. Đây cũng là nguyên nhân mà đệ tử nên ra ngoài lịch lãm.
Nếu không ai chú ý tới mình, vậy thì đi thôi…
Lâm Phiền không vội không vàng, đi mua một ít thức ăn, làm một việc, sau đó mới ung dung bay về phía Liên Hoa sơn.
Lúc đến dãy Cửu Lang sơn, Tuyết Cơ xuất hiện, chặn đường Lâm Phiền. Lâm Phiền “ai da” một tiếng, lập tức khẩn trương đề phòng.
- Chạy đi đâu.
Tuyết Cơ chỉ một tay về phía Lâm Phiền.
- Hỏa Linh phù!
Lâm Phiền lại xuất thủ.
Một đạo chân khí của Tuyết Cơ đánh bay Hỏa Linh phù, sau đó chân khí biến ảo thành đại thủ, ném Lâm Phiền vào rừng sâu, lột sạch áo quần hắn… Hồi lâu sau, Tuyết Cơ nhẹ nhàng rời đi.
Đừng hiểu lầm, Lâm Phiền chỉ bị lột sạch và sợ soạng một phen, không phát sinh tình huống cấm trẻ em gì, Lâm Phiền vừa mặc quần áo vừa thở dài, nữ nhân này… Lâm Phiền đã sớm biết tên vương bát đản Tây Môn Soái sẽ không để mình sống yên lành, cho nên căn bản không mang Huyết Diệu thạch trên người, chẳng qua, Lâm Phiền không ngờ rằng Tuyết Cơ lại dùng thủ đoạn trực tiếp như vậy. Trong lúc hắn đang giằng co giữa suy nghĩ phản kháng, không phản kháng thì cuối cùng cũng quyết định không phản kháng, bởi vì Lâm Phiền không cảm nhận được sát ý của Tuyết Cơ. Mặt khác, bản thân quả thật không phải đối thủ của Tuyết Cơ.
Chẳng qua, kẻ lột quần ta, suốt đời truy đuổi. Cho dù ngươi là nữ nhân xinh đẹp… Ngay cả quần cũng lột, ngươi lại là người tà phái, lại không làm gì ư? Cụ thể là làm gì thì Lâm Phiền cũng không biết, chỉ biết là sau khi Tuyết Cơ bay đi, mình lại có cảm giác mất mát, thậm chí còn có suy nghĩ để cho nàng sờ soạng thêm lần nữa…
/48
|