Trương Thông Uyên đưa lưng về phía hai người, thanh âm lại nhằm vào hai người, Tây Môn Soái và Lâm Phiền liếc nhìn nhau, Tây Môn Soái không muốn chuốc phiền toái, nói:
- Chúng ta chỉ đi ngang qua.
- Làm phiền rồi, bổn môn đang cử hành đại điển tiếp nhận chức chưởng môn, bất luận kẻ nào không mời đều không thể tiến vào.
Trương Thông Uyên chùi tay lên đạo bào của mình, nói:
- Đường vòng đi!
Lâm Phiền khó chịu, nói:
- Bọn ta bay trên trời, ở đây cách Tử Tiêu điện mấy trăm dặm, tại sao lại không thể đi?
- Bởi vì ta nói không thể đi.
Trương Thông Uyên dùng nước chải vuốt lại mái tóc, chậm rãi bay lên cản đường hai người.
Lâm Phiền không thoải mái, còn Tây Môn Soái từ trước tới nay vẫn luôn tâm cao khí ngạo, không phục cái gọi là tám đại cao thủ, lại thấy Trương Thông Uyên cố ý khiêu khích, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vậy bổn soái đành phải mở đường cho mình thôi.
Nói đánh là đánh, Tây Môn Soái ném ra vòng càn khôn, trên mặt Trương Thông Uyên lộ vẻ mừng rỡ, hô lên:
- Tới hay lắm.
Ngón trỏ tay phải điểm ra, một đạo bạch hồng từ sau lưng bay tới, va chạm với vòng càn khôn. Lâm Phiền quan sát, chỉ thấy tên này giắt kiếm trên lưng trần, vừa xuất chiêu liền phá cả đạo bào.
Tây Môn Soái cũng không nương tay, vận dụng thần thông, vòng càn khôn tinh quang đại thịnh, tốc độ xoay tròn cực nhanh, Bạch Hồng kiếm của Trương Thông Uyên liên tục mấy lần bị đánh văng ra. Trương Thông Uyên lập tức vui vẻ, kết kiếm quyết, Bạch Hồng kiếm trở lại bên người, kiếm chỉ Tây Môn Soái, quát:
- Vạn Kiếm quyết.
Bạch Hồng kiếm một hóa hai, hai hóa bốn, trong nháy mắt đã biến thành sáu mươi tư thanh, lấy thế phô thiên cái địa mà giết tới, thanh âm Kim lôi nổ to vang dội.
Tây Môn Soái giật mình, đây cũng không phải là trúc kiếm mà là ngự kiếm chi kiếm, một kiếm đã có thể địch với vòng càn khôn của mình. Không nói hai lời, lập tức giẫm vòng càn khôn mà rời đi, Trương Thông Uyên không chịu buông tha, tiếp tục truy kích, lại kết kiếm quyết, sáu mươi tư thanh bảo kiếm xoay thành vòng tròn, tạo nên một đạo xoáy kiếm tập kích.
Tây Môn Soái chính là đang dụ địch xâm nhập, đột nhiên xoay người, thầm niệm pháp chú, nổ ầm một tiếng, lấy hắn làm trung tâm, một mảnh khói trắng bao phủ.
- Hừ, Yên Độn thuật?
Trương Thông Uyên mở ra thần thức, kiếm phong chém qua cánh tay Tây Môn Soái đang ẩn nấp trong sương mù, bản thể Tây Môn Soái nổ mạnh, biến thành một bức họa, Trương Thông Uyên thầm kêu không tốt, đây là thế thân đại pháp của ma giáo, lợi dụng bức họa vẽ bản thân biến thành bản thể để dụ địch nhân. Làn khói trắng này thực sự không phải để che giấu bản thân, mà là để che giấu thế thân.
Một đạo bạch long từ trong khói trắng lao ra, Tây Môn Soái cầm cổ kiếm chém về phía bản thể Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên bị chém, chỉ nghe “keng” một tiếng, Trương Thông Uyên biến thành Bạch Hồng kiếm tiếp một chiêu này. Ngự kiếm thông linh, Trương Thông Uyên và Bạch Hồng kiếm chỉ trong thoáng chốc đã thay hình đổi vị.
Trương Thông Uyên thét dài một tiếng, lao ra khỏi khói trắng, chân đạp trên Bạch Hồng kiếm, nói:
- Ngươi dám qua đây thì qua.
- Ngươi là cái thá gì? Dám nói như vậy với bản soái.
Tây Môn Soái bị khiêu khích liền giận dữ, kháp động pháp quyết, trước mặt mười trượng xuất hiện một võ tướng tay cầm thiên phủ, hai tay võ tướng cầm khai thiên phủ nện xuống, khai thiên phủ biến thành một thanh phủ khổng lồ bổ xuống Trương Thông Uyên.
- Hừ, ma giáo đều không có chút hài hước gì.
Trương Thông Uyên ngoài miệng thoải mái, nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương, ngón tay vẽ một vòng trên Bạch Hồng kiếm, Bạch Hồng kiếm biến thành cự kiếm dài ba trượng, cứng rắn tiếp lấy một búa này. Sau một kích, võ tướng biến mất, Trương Thông Uyên bay ngược về sau nửa vòng, cẩn thận đề phòng.
Tây Môn Soái nói:
- Quay trở về Tử Tiêu điện, nhờ sư nương dạy thêm cho ngươi hai chiêu rồi hãy đến, thật mất mặt.
Trương Thông Uyên lưu manh hô lớn:
- Sư nương, cháu của ngài đang ở đây, ta nên đánh hay không?
Lâm Phiền đã nhìn ra, hai người đều có chút kiêng kỵ đối phương, nhưng hai người đều là vịt chết mạnh miệng. Trương Thông Uyên âm thầm kêu khổ, bản thân đã nhiều ngày không đánh nhau, thật khó khăn mới gặp được một người có thể so chiêu, không ngờ lại khó giải quyết như thế. Nếu như Tử Tiêu điện biết mình ngang ngược vô lý, e rằng mình sẽ bị bắt đi khổ dịch mất thôi.
Tây Môn Soái thì nghĩ: Lâm Phiền nói rõ là chỉ xem náo nhiệt, đều là đệ tử chính đạo, hắn sẽ không xuất thủ trước. Nên đánh tiếp hay không? Đánh thì chưa chắc có phần thắng, mà không đánh thì mình lại khó chịu.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của hai người đều rơi vào trên người Lâm Phiền, Lâm Phiền là người chính đạo, có thể nói vài câu “chỉ đi ngang qua đây”, sau đó mọi người nói “núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài”, tất cả thu binh, ai tìm nhà nấy. Nếu nói ra thì ánh mắt của Tây Môn Soái còn tương đối uyển chuyển, mà Trương Thông Uyên thì lại nhìn thẳng vào Lâm Phiền, thậm chí gật đầu, ý bảo ngươi nên nói một hai câu a.
Lâm Phiền ho khan một tiếng, nhìn hai bên một chút, một ngón tay chỉ Trương Thông Uyên, nói:
- Ngươi thua rồi.
Tây Môn Soái kêu khổ, tên này không phải xem náo nhiệt mà là đang đổ dầu vào lửa, quả nhiên Trương Thông Uyên giận dữ quát:
- Ta thua? Không có khả năng, bánh bao, xem chiêu.
- Bánh bao?
Tây Môn Soái và Lâm Phiền cùng nghi vấn.
- Bánh bao trắng, xem chiêu.
Trương Thông Uyên sửa lại từ, sau đó giết tới.
Tây Môn Soái quả thực trắng… Nhưng có liên quan gì bánh bao? Cuối cùng, hai người lại giằng co. Lâm Phiền có phải rất nhàm chán không? Đương nhiên không, đây là thiên tính thiếu niên, tâm cao ngất. Trương Thông Uyên là cao thủ bài danh thứ ba trong tám đại cao thủ, bản thân mình muốn nhìn rõ đạo hạnh của hắn. Về phần Tây Môn Soái, hắn cũng chẳng có gì để nói, hoặc là mình đi thử đạo hạnh Trương Thông Uyên, Tây Môn Soái ở bên cạnh nhàn nhã xem cuộc vui. Hoặc là Tây Môn Soái đi thử đạo hạnh Trương Thông Uyên, còn mình ở bên cạnh nhàn nhã xem cuộc vui.
Còn cần phải lựa chọn sao? Tiếp tục xem thôi, có băng ghế không? Cho một vé!
Trương Thông Uyên dựa vào Bạch Hồng kiếm và nhân kiếm hợp nhất Nguyên mới có thể đạt được thủ đoạn của Nguyên Anh kỳ, còn Tây Môn Soái thì ngộ tính rất cao, ngoại trừ vòng càn khôn và cổ kiếm ra, hắn còn sử dụng các loại đạo pháp bình thường vô cùng thuần thục, mượn đặc tính của đạo pháp để du đấu với Trương Thông Uyên.
Trương Thông Uyên càng đánh càng bỉ ổi, không ngờ lúc không phân cao thấp thì dùng nước miếng sỉ nhục Tây Môn Soái. Tây Môn Soái thì càng đánh càng hèn hạ, tay trái dùng Phích Lịch Chấn Quang quyết, Trương Thông Uyên tùy thời tùy khắc phải đề phòng, nhưng Tây Môn Soái lại không phát ra. Đợi Trương Thông Uyên sơ sẩy thì Phích Lịch Chấn Quang quyết liền phát.
Trương Thông Uyên rất bất mãn với cách nói hèn hạ này, đây gọi là chiến thuật, Tây Môn Soái dù chết cũng phải để người sạch sẽ, một ngụm đờm nhổ ra còn có uy lực hơn phi kiếm Trương Thông Uyên xuất ra. Lâm Phiền đã thụ giáo, đây đúng là một pháp môn để đối phó Tây Môn Soái. Tây Môn Soái phải tránh né cục đờm được chân khí bọc lấy công kích, trái uốn phải lượn, vô cùng bị động. (DG: lầy quá =]])
Lâm Phiền cũng học theo cách vận khí trong miệng của Trương Thông Uyên, nhổ ra một cục đờm, không ngờ Trương Thông Uyên lại vừa vặn ngự kiếm công kích, cục đờm dính ngay trên má trái hắn. Mặc dù cục đờm bị chân khí hộ thể ngăn cản, thế nhưng cảm giác đó…
Trương Thông Uyên giận dữ, đột nhiên quay sang ra tay với Lâm Phiền đang ngồi xem náo nhiệt…
- Định!
Lâm Phiền duỗi một ngón tay ra, cố định phân thân Bạch Hồng kiếm muốn công kích tại không trung.
- Lôi!
Lâm Phiền cúi đầu, một đạo lôi điện đánh ra, sau đó là đạo thứ hai, thứ ba,… từng đạo lôi điện không ngừng từ tay trái Lâm Phiền bắn ra.
- Đây là đấu pháp gì?
Trương Thông Uyên sững sờ, ngay cả Tây Môn Soái cũng dừng tay. Trương Thông Uyên kết kiếm quyết, thúc giục phân thân Bạch Hồng kiếm tiếp tục tấn công.
- Chúng ta chỉ đi ngang qua.
- Làm phiền rồi, bổn môn đang cử hành đại điển tiếp nhận chức chưởng môn, bất luận kẻ nào không mời đều không thể tiến vào.
Trương Thông Uyên chùi tay lên đạo bào của mình, nói:
- Đường vòng đi!
Lâm Phiền khó chịu, nói:
- Bọn ta bay trên trời, ở đây cách Tử Tiêu điện mấy trăm dặm, tại sao lại không thể đi?
- Bởi vì ta nói không thể đi.
Trương Thông Uyên dùng nước chải vuốt lại mái tóc, chậm rãi bay lên cản đường hai người.
Lâm Phiền không thoải mái, còn Tây Môn Soái từ trước tới nay vẫn luôn tâm cao khí ngạo, không phục cái gọi là tám đại cao thủ, lại thấy Trương Thông Uyên cố ý khiêu khích, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vậy bổn soái đành phải mở đường cho mình thôi.
Nói đánh là đánh, Tây Môn Soái ném ra vòng càn khôn, trên mặt Trương Thông Uyên lộ vẻ mừng rỡ, hô lên:
- Tới hay lắm.
Ngón trỏ tay phải điểm ra, một đạo bạch hồng từ sau lưng bay tới, va chạm với vòng càn khôn. Lâm Phiền quan sát, chỉ thấy tên này giắt kiếm trên lưng trần, vừa xuất chiêu liền phá cả đạo bào.
Tây Môn Soái cũng không nương tay, vận dụng thần thông, vòng càn khôn tinh quang đại thịnh, tốc độ xoay tròn cực nhanh, Bạch Hồng kiếm của Trương Thông Uyên liên tục mấy lần bị đánh văng ra. Trương Thông Uyên lập tức vui vẻ, kết kiếm quyết, Bạch Hồng kiếm trở lại bên người, kiếm chỉ Tây Môn Soái, quát:
- Vạn Kiếm quyết.
Bạch Hồng kiếm một hóa hai, hai hóa bốn, trong nháy mắt đã biến thành sáu mươi tư thanh, lấy thế phô thiên cái địa mà giết tới, thanh âm Kim lôi nổ to vang dội.
Tây Môn Soái giật mình, đây cũng không phải là trúc kiếm mà là ngự kiếm chi kiếm, một kiếm đã có thể địch với vòng càn khôn của mình. Không nói hai lời, lập tức giẫm vòng càn khôn mà rời đi, Trương Thông Uyên không chịu buông tha, tiếp tục truy kích, lại kết kiếm quyết, sáu mươi tư thanh bảo kiếm xoay thành vòng tròn, tạo nên một đạo xoáy kiếm tập kích.
Tây Môn Soái chính là đang dụ địch xâm nhập, đột nhiên xoay người, thầm niệm pháp chú, nổ ầm một tiếng, lấy hắn làm trung tâm, một mảnh khói trắng bao phủ.
- Hừ, Yên Độn thuật?
Trương Thông Uyên mở ra thần thức, kiếm phong chém qua cánh tay Tây Môn Soái đang ẩn nấp trong sương mù, bản thể Tây Môn Soái nổ mạnh, biến thành một bức họa, Trương Thông Uyên thầm kêu không tốt, đây là thế thân đại pháp của ma giáo, lợi dụng bức họa vẽ bản thân biến thành bản thể để dụ địch nhân. Làn khói trắng này thực sự không phải để che giấu bản thân, mà là để che giấu thế thân.
Một đạo bạch long từ trong khói trắng lao ra, Tây Môn Soái cầm cổ kiếm chém về phía bản thể Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên bị chém, chỉ nghe “keng” một tiếng, Trương Thông Uyên biến thành Bạch Hồng kiếm tiếp một chiêu này. Ngự kiếm thông linh, Trương Thông Uyên và Bạch Hồng kiếm chỉ trong thoáng chốc đã thay hình đổi vị.
Trương Thông Uyên thét dài một tiếng, lao ra khỏi khói trắng, chân đạp trên Bạch Hồng kiếm, nói:
- Ngươi dám qua đây thì qua.
- Ngươi là cái thá gì? Dám nói như vậy với bản soái.
Tây Môn Soái bị khiêu khích liền giận dữ, kháp động pháp quyết, trước mặt mười trượng xuất hiện một võ tướng tay cầm thiên phủ, hai tay võ tướng cầm khai thiên phủ nện xuống, khai thiên phủ biến thành một thanh phủ khổng lồ bổ xuống Trương Thông Uyên.
- Hừ, ma giáo đều không có chút hài hước gì.
Trương Thông Uyên ngoài miệng thoải mái, nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương, ngón tay vẽ một vòng trên Bạch Hồng kiếm, Bạch Hồng kiếm biến thành cự kiếm dài ba trượng, cứng rắn tiếp lấy một búa này. Sau một kích, võ tướng biến mất, Trương Thông Uyên bay ngược về sau nửa vòng, cẩn thận đề phòng.
Tây Môn Soái nói:
- Quay trở về Tử Tiêu điện, nhờ sư nương dạy thêm cho ngươi hai chiêu rồi hãy đến, thật mất mặt.
Trương Thông Uyên lưu manh hô lớn:
- Sư nương, cháu của ngài đang ở đây, ta nên đánh hay không?
Lâm Phiền đã nhìn ra, hai người đều có chút kiêng kỵ đối phương, nhưng hai người đều là vịt chết mạnh miệng. Trương Thông Uyên âm thầm kêu khổ, bản thân đã nhiều ngày không đánh nhau, thật khó khăn mới gặp được một người có thể so chiêu, không ngờ lại khó giải quyết như thế. Nếu như Tử Tiêu điện biết mình ngang ngược vô lý, e rằng mình sẽ bị bắt đi khổ dịch mất thôi.
Tây Môn Soái thì nghĩ: Lâm Phiền nói rõ là chỉ xem náo nhiệt, đều là đệ tử chính đạo, hắn sẽ không xuất thủ trước. Nên đánh tiếp hay không? Đánh thì chưa chắc có phần thắng, mà không đánh thì mình lại khó chịu.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của hai người đều rơi vào trên người Lâm Phiền, Lâm Phiền là người chính đạo, có thể nói vài câu “chỉ đi ngang qua đây”, sau đó mọi người nói “núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài”, tất cả thu binh, ai tìm nhà nấy. Nếu nói ra thì ánh mắt của Tây Môn Soái còn tương đối uyển chuyển, mà Trương Thông Uyên thì lại nhìn thẳng vào Lâm Phiền, thậm chí gật đầu, ý bảo ngươi nên nói một hai câu a.
Lâm Phiền ho khan một tiếng, nhìn hai bên một chút, một ngón tay chỉ Trương Thông Uyên, nói:
- Ngươi thua rồi.
Tây Môn Soái kêu khổ, tên này không phải xem náo nhiệt mà là đang đổ dầu vào lửa, quả nhiên Trương Thông Uyên giận dữ quát:
- Ta thua? Không có khả năng, bánh bao, xem chiêu.
- Bánh bao?
Tây Môn Soái và Lâm Phiền cùng nghi vấn.
- Bánh bao trắng, xem chiêu.
Trương Thông Uyên sửa lại từ, sau đó giết tới.
Tây Môn Soái quả thực trắng… Nhưng có liên quan gì bánh bao? Cuối cùng, hai người lại giằng co. Lâm Phiền có phải rất nhàm chán không? Đương nhiên không, đây là thiên tính thiếu niên, tâm cao ngất. Trương Thông Uyên là cao thủ bài danh thứ ba trong tám đại cao thủ, bản thân mình muốn nhìn rõ đạo hạnh của hắn. Về phần Tây Môn Soái, hắn cũng chẳng có gì để nói, hoặc là mình đi thử đạo hạnh Trương Thông Uyên, Tây Môn Soái ở bên cạnh nhàn nhã xem cuộc vui. Hoặc là Tây Môn Soái đi thử đạo hạnh Trương Thông Uyên, còn mình ở bên cạnh nhàn nhã xem cuộc vui.
Còn cần phải lựa chọn sao? Tiếp tục xem thôi, có băng ghế không? Cho một vé!
Trương Thông Uyên dựa vào Bạch Hồng kiếm và nhân kiếm hợp nhất Nguyên mới có thể đạt được thủ đoạn của Nguyên Anh kỳ, còn Tây Môn Soái thì ngộ tính rất cao, ngoại trừ vòng càn khôn và cổ kiếm ra, hắn còn sử dụng các loại đạo pháp bình thường vô cùng thuần thục, mượn đặc tính của đạo pháp để du đấu với Trương Thông Uyên.
Trương Thông Uyên càng đánh càng bỉ ổi, không ngờ lúc không phân cao thấp thì dùng nước miếng sỉ nhục Tây Môn Soái. Tây Môn Soái thì càng đánh càng hèn hạ, tay trái dùng Phích Lịch Chấn Quang quyết, Trương Thông Uyên tùy thời tùy khắc phải đề phòng, nhưng Tây Môn Soái lại không phát ra. Đợi Trương Thông Uyên sơ sẩy thì Phích Lịch Chấn Quang quyết liền phát.
Trương Thông Uyên rất bất mãn với cách nói hèn hạ này, đây gọi là chiến thuật, Tây Môn Soái dù chết cũng phải để người sạch sẽ, một ngụm đờm nhổ ra còn có uy lực hơn phi kiếm Trương Thông Uyên xuất ra. Lâm Phiền đã thụ giáo, đây đúng là một pháp môn để đối phó Tây Môn Soái. Tây Môn Soái phải tránh né cục đờm được chân khí bọc lấy công kích, trái uốn phải lượn, vô cùng bị động. (DG: lầy quá =]])
Lâm Phiền cũng học theo cách vận khí trong miệng của Trương Thông Uyên, nhổ ra một cục đờm, không ngờ Trương Thông Uyên lại vừa vặn ngự kiếm công kích, cục đờm dính ngay trên má trái hắn. Mặc dù cục đờm bị chân khí hộ thể ngăn cản, thế nhưng cảm giác đó…
Trương Thông Uyên giận dữ, đột nhiên quay sang ra tay với Lâm Phiền đang ngồi xem náo nhiệt…
- Định!
Lâm Phiền duỗi một ngón tay ra, cố định phân thân Bạch Hồng kiếm muốn công kích tại không trung.
- Lôi!
Lâm Phiền cúi đầu, một đạo lôi điện đánh ra, sau đó là đạo thứ hai, thứ ba,… từng đạo lôi điện không ngừng từ tay trái Lâm Phiền bắn ra.
- Đây là đấu pháp gì?
Trương Thông Uyên sững sờ, ngay cả Tây Môn Soái cũng dừng tay. Trương Thông Uyên kết kiếm quyết, thúc giục phân thân Bạch Hồng kiếm tiếp tục tấn công.
/48
|