Binh lính không khách khí không dùng kính ngữ, cũng không có bất kỳ cử chỉ bá đạo nào, chỉ làm theo phép. Lúc này một tiếng hô từ trên đường truyền đến:
- Phụng lệnh tướng quân, hôm nay đóng quan.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, một con ngữa chạy giữa đường cái, một tên binh lính cầm một lá cờ xí, vừa phi ngựa vừa hò hét.
Thực khách ở lầu hai không ngừng nghị luận:
- Bắt gian tế?
- Trấn Thiên quan làm gì có gian tế nào, chẳng lẽ là giang dương đại đạo (dâm tặc).
- Nhìn nữ tử này mặt mày thanh tú, không thể nào a.
- Trụ trì Thiên Long tự ở quan ngoại cũng mặt đầy phật quang, ai biết được hắn lại là một tên dâm tặc, đã chà đạp sự trong sạch của biết bao nữ tử? Người không thể nhìn bề ngoài. Chẳng qua lần trước bắt hắn ở Trấn Thiên quan, cũng không có đóng quan a. Xem ra nữ tử này ắt hẳn bất thường.
Lâm Phiền nhìn chữ “cấm” trong lòng bàn tay, âm thầm kêu khổ, Đảo Nghịch Càn Khôn thuật này chỉ có hai canh giờ, thần thông này không phải có thể sử dụng liên tục, dựa theo lời của Tây Môn Soái, phải mười hai canh giờ sau mới có thể sử dụng lại, về phần tại sao? Đây là dựa theo công thức mà tính toán… Bản thân Tây Môn Soái cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ biết pháp môn Đảo Nghịch Càn Khôn này, cũng không biết nguyên lý của nó.
Lần này đóng quan, một khi hai canh giờ qua đi, đệ tử ma giáo thông qua trận pháp bố trí ở Trấn Thiên quan là có thể biết trong quan nội có hai người tu chân, phiền toái rồi. A? Nếu nói như vậy… Đảo Nghịch Càn Khôn là bí pháp của ma giáo, tám chín phần mười cô gái này là người của ma giáo rồi. Nếu tiếp theo mạch suy nghĩ này, cô gái đó chắc là đang mưu toan lợi dụng pháp môn Đảo Nghịch Càn Khôn để tiến vào quan nội, rời khỏi Tây châu, mà ma giáo nhận được tiếp báo, lập tức đóng quan, sau đó đệ tử khác tiềm phục ở quan ngoại xung quanh Trấn Thiên quan, cô gái này có chạy đằng trời.
Tại sao phải truy nã cô gái này? Lâm Phiền cũng có thể đoán ra được đôi chút, bộ quản lý trong ma giáo cũng theo lý niệm pháp gia, giáo pháp sâm nghiêm, từ ma quân cho tới môn nhân đều bị giáo pháp ước thúc, cho nên một vài đệ tử trong ma giáo làm trái với giáo quy nghiêm trọng, liền lập tức lẩn trốn, bởi vì bọn họ biết hành vi của mình không có khả năng được đặc xá. Những đệ tử này lẩn trốn, một số rơi vào đường cùng phải tiến vào tuyệt địa mênh mông gia nhập tà phái, phần lớn thì lựa chọn rời khỏi phạm vi thế lực ma giáo ở Tây châu, trở thành tán nhân. Thông thường mà nói, mà giáo chỉ truy nã đệ tử phản giáo nội bộ, không liên lạc với chính đạo giúp truy nã, ma giáo cũng có tiểu đội đặc biệt đuổi giết những người này. Mà có thể khiến ma giáo vận dụng lực lượng dân gian, phong quan để tìm kiếm thì thân phận người đó tất nhiên bất thường, hoặc là người tu vi cao thâm, hoặc là trọng tội, hoặc là đánh cắp bảo vật của ma giáo.
Mặc dù Tây Môn Soái đánh cắp Khấp Huyết kiếm, nhưng chẳng qua nể tình hắn là đệ tử duy nhất của ma quân đời trước, phẩm hạnh cũng đạt tiêu chuẩn giáo quy ma giáo, cho nên ma giáo mới không tiến hành truy nã toàn bộ châu, thậm chí không đặc biệt nhằm vào hắn.
- Bây giờ phải làm sao đây…
Một thanh âm vang lên bên cạnh Lâm Phiền, Lâm Phiền nhìn ra ngoài bình phong xem xét, là một thư sinh tuấn mỹ tướng mạo thanh tú, thư sinh quay đầu thấy Lâm Phiền, hai tay thi lễ, nói:
- Công tử thứ lỗi… Xin hỏi công tử có chứng thư quá quan hay không?
- Có.
Lâm Phiền gật đầu, người đi dường không cần chứng thư quá quan mà vẫn có thể tự do xuất nhập, nhưng vận chuyển hàng hóa thì cần chứng thư, đây là vì vấn đề thu thuế, Tây Môn Soái quen đường quen lối, đã sớm chuẩn bị xong chứng thư để thông quan. Chẳng qua đã đóng quan rồi, nên chứng thư này cũng vô dụng.
Thư sinh gật đầu, nói:
- Quấy rầy công tử, xin thứ lỗi.
- Ừm.
Lâm Phiền gật đầu lễ phép, sau đó không để ý nữa, bắt đầu ăn cơm.
…
Sau khi ăn xong, Lâm Phiền và Tây Môn Soái trở về xe ngựa, Tây Môn Soái lộ ra vẻ mặt khó chịu, Lâm Phiền nói:
- Nói chính sự, bây giờ phải làm sao đây? Một đệ tử danh môn chính phái như ta không thể để người ta biết đang đi cùng với một kẻ xấu đang bị ma giáo truy nã được.
Tây Môn Soái nhíu mày, nói:
- Không hay rồi, người của tà phái muốn nhập quan, vậy thì phải xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn, chẳng qua trong Thập Vạn Đại Sơn có yêu vật hoành hành, tương đối nguy hiểm. Mặt khác một bên là ma sơn, tất nhiên không thể xông qua. Mà Trấn Thiên quan có pháp trận của ma giáo, pháp trận này không đả thương người khác, nhưng nếu là người tu chân thì chắc chắn bị người chủ trận phát giác. Ta rời khỏi Tây châu đều là thông qua Đảo Nghịch Càn Khôn thuật mà thông qua Trấn Thiên quan. Không ngờ hôm nay lại đóng quan.
Lâm Phiền trầm ngâm, nói:
- Biện pháp duy nhất chính là chúng ta trợ giúp ma giáo bắt được cô nương trên bức họa trong vòng một canh giờ, như vậy có thể mở quan.
- Hừ, tại sao ta phải giúp ma giáo?
Tây Môn Soái hỏi ngược lại một câu, sau đó nói:
- Sợ cái gì, cùng lắm thì trực tiếp vượt qua.
Tây Môn Soái chỉ lo cho Lâm Phiền, bản thân thì vẫn có chút khả năng xông qua, còn Lâm Phiền thì tám chín phần mười sẽ bị chặn lại. Không có Lâm Phiền hỗ trợ, sẽ không có người kiềm chế đệ tử Tử Đồng môn phục thị yêu hồ ngàn năm.
Lâm Phiền chỉ một ngón tay, nói:
- Ồ? Tại sao xe ngựa kia lại có thể xuất quan?
Tây Môn Soái liếc nhìn vài chiếc xe ngựa sau khi được kiểm tra rời khỏi quan ải, nói:
- Ta đi nghe ngóng chút.
Rất nhanh, Tây Môn Soái đã trở lại, cao hứng nói:
- Đóng quan chỉ đối với người đi đường, không đóng hàng. Chúng ta có chứng thư thông quan, có thể vượt qua kiểm tra.
Lâm Phiền nghi vấn hỏi:
- Không phải đóng quan sao?
- Tây châu là vùng đất pháp gia, người đi đường không cần phí tổn thông hành cũng có thể tự do xuất quan, nhưng nếu như đóng quan đối với thương nhân một ngày thì thương nhân sẽ gặp tổn thất. Trừ tình huống có địch, bằng không thương gia có thể thông qua.
Lâm Phiền khinh bỉ hỏi:
- Thì ra ngươi không biết?
- Ta làm sao biết được? Ta chỉ mới ra ngoài một lần, đi Tiểu Đông châu mà thôi.
Tây Môn Soái nói:
- Lúc ấy ta đổi trang phục một thư sinh cưỡi xe ngựa thương gia nhập quan.
Nói đến đây, đột nhiên thư sinh gặp được ở tửu lâu đi tới trước xe ngựa, nói:
- Hai vị hữu lễ.
Tây Môn Soái bất động, Lâm Phiền thì khách khí chắp tay hồi lễ, thư sinh hỏi:
- Gia phụ bệnh nặng, có thể xin công tử mang theo tiểu sinh xuất quan hay không?
Nói xong còn lấy ra một kim nguyên bảo, nói:
- Xin hai vị giúp đỡ, gia phụ muốn gặp mặt tiểu sinh lần cuối.
Tây Môn Soái có chút hoài nghi, chẳng qua đây là muốn xuất quan, không phải nhập quan, hẳn không phải là người ma giáo truy nã, Lâm Phiền khẳng định sẽ thuận nước đẩy thuyền, người chính đạo… Quả nhiên Lâm Phiền nói:
- Nguyên bảo không dám thu, mời công tử.
Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, đương nhiên nên tạo thuận lợi.
Tây Môn Soái đánh xe, Lâm Phiền ngồi sau lưng, thư sinh ngồi bên cạnh Lâm Phiền, nhìn hàng hóa trong xe ngựa. Lâm Phiền nói:
- Đi thôi.
Bản thân đã sớm muốn đánh cho hắn một trận, Tây Môn Soái rất không quen nghe loại khẩu khí ra lệnh này của Lâm Phiền, bắt đầu giục ngựa, xe ngựa chậm rãi đi tới quan khẩu. Lúc này, thư sinh rất hữu hảo… Không, phải nói là quá hữu hảo, tay phải hắn khoác vai Lâm Phiền, tay trái thì đưa ra, tựa như ôm choàng lấy cổ Lâm Phiền, thư sinh khẽ phát ra thanh âm nữ tính, nói:
- Không xuất quan, chuyển đi Tây châu.
Lâm Phiền khẽ cúi đầu, một thanh chủy thủ đang đặt trên cổ họng của mình, mẹ nó, gặp phải cướp đường rồi… Không đúng, lại mẹ nó lần nữa, đây là nữ nhân, tám chín phần mười là nữ nhân bị ma giáo truy nã rồi.
Lâm Phiền do dự, chủy thủ đâm lên đùi Lâm Phiền, Lâm Phiền muốn hét lên, lại bị thư sinh dùng tay bịt miệng, thư sinh nói:
- Đừng hô bậy, nếu không đừng trách ta không khách khí, hiểu chưa?
Lâm Phiền gật đầu, tay trái thư sinh rơi ra một viên đan dược, vê thành bột đắp lên vết thương trên đùi Lâm Phiền, máu lập tức ngừng chảy. Thư sinh nói:
- Đi thôi!
- Phụng lệnh tướng quân, hôm nay đóng quan.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, một con ngữa chạy giữa đường cái, một tên binh lính cầm một lá cờ xí, vừa phi ngựa vừa hò hét.
Thực khách ở lầu hai không ngừng nghị luận:
- Bắt gian tế?
- Trấn Thiên quan làm gì có gian tế nào, chẳng lẽ là giang dương đại đạo (dâm tặc).
- Nhìn nữ tử này mặt mày thanh tú, không thể nào a.
- Trụ trì Thiên Long tự ở quan ngoại cũng mặt đầy phật quang, ai biết được hắn lại là một tên dâm tặc, đã chà đạp sự trong sạch của biết bao nữ tử? Người không thể nhìn bề ngoài. Chẳng qua lần trước bắt hắn ở Trấn Thiên quan, cũng không có đóng quan a. Xem ra nữ tử này ắt hẳn bất thường.
Lâm Phiền nhìn chữ “cấm” trong lòng bàn tay, âm thầm kêu khổ, Đảo Nghịch Càn Khôn thuật này chỉ có hai canh giờ, thần thông này không phải có thể sử dụng liên tục, dựa theo lời của Tây Môn Soái, phải mười hai canh giờ sau mới có thể sử dụng lại, về phần tại sao? Đây là dựa theo công thức mà tính toán… Bản thân Tây Môn Soái cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ biết pháp môn Đảo Nghịch Càn Khôn này, cũng không biết nguyên lý của nó.
Lần này đóng quan, một khi hai canh giờ qua đi, đệ tử ma giáo thông qua trận pháp bố trí ở Trấn Thiên quan là có thể biết trong quan nội có hai người tu chân, phiền toái rồi. A? Nếu nói như vậy… Đảo Nghịch Càn Khôn là bí pháp của ma giáo, tám chín phần mười cô gái này là người của ma giáo rồi. Nếu tiếp theo mạch suy nghĩ này, cô gái đó chắc là đang mưu toan lợi dụng pháp môn Đảo Nghịch Càn Khôn để tiến vào quan nội, rời khỏi Tây châu, mà ma giáo nhận được tiếp báo, lập tức đóng quan, sau đó đệ tử khác tiềm phục ở quan ngoại xung quanh Trấn Thiên quan, cô gái này có chạy đằng trời.
Tại sao phải truy nã cô gái này? Lâm Phiền cũng có thể đoán ra được đôi chút, bộ quản lý trong ma giáo cũng theo lý niệm pháp gia, giáo pháp sâm nghiêm, từ ma quân cho tới môn nhân đều bị giáo pháp ước thúc, cho nên một vài đệ tử trong ma giáo làm trái với giáo quy nghiêm trọng, liền lập tức lẩn trốn, bởi vì bọn họ biết hành vi của mình không có khả năng được đặc xá. Những đệ tử này lẩn trốn, một số rơi vào đường cùng phải tiến vào tuyệt địa mênh mông gia nhập tà phái, phần lớn thì lựa chọn rời khỏi phạm vi thế lực ma giáo ở Tây châu, trở thành tán nhân. Thông thường mà nói, mà giáo chỉ truy nã đệ tử phản giáo nội bộ, không liên lạc với chính đạo giúp truy nã, ma giáo cũng có tiểu đội đặc biệt đuổi giết những người này. Mà có thể khiến ma giáo vận dụng lực lượng dân gian, phong quan để tìm kiếm thì thân phận người đó tất nhiên bất thường, hoặc là người tu vi cao thâm, hoặc là trọng tội, hoặc là đánh cắp bảo vật của ma giáo.
Mặc dù Tây Môn Soái đánh cắp Khấp Huyết kiếm, nhưng chẳng qua nể tình hắn là đệ tử duy nhất của ma quân đời trước, phẩm hạnh cũng đạt tiêu chuẩn giáo quy ma giáo, cho nên ma giáo mới không tiến hành truy nã toàn bộ châu, thậm chí không đặc biệt nhằm vào hắn.
- Bây giờ phải làm sao đây…
Một thanh âm vang lên bên cạnh Lâm Phiền, Lâm Phiền nhìn ra ngoài bình phong xem xét, là một thư sinh tuấn mỹ tướng mạo thanh tú, thư sinh quay đầu thấy Lâm Phiền, hai tay thi lễ, nói:
- Công tử thứ lỗi… Xin hỏi công tử có chứng thư quá quan hay không?
- Có.
Lâm Phiền gật đầu, người đi dường không cần chứng thư quá quan mà vẫn có thể tự do xuất nhập, nhưng vận chuyển hàng hóa thì cần chứng thư, đây là vì vấn đề thu thuế, Tây Môn Soái quen đường quen lối, đã sớm chuẩn bị xong chứng thư để thông quan. Chẳng qua đã đóng quan rồi, nên chứng thư này cũng vô dụng.
Thư sinh gật đầu, nói:
- Quấy rầy công tử, xin thứ lỗi.
- Ừm.
Lâm Phiền gật đầu lễ phép, sau đó không để ý nữa, bắt đầu ăn cơm.
…
Sau khi ăn xong, Lâm Phiền và Tây Môn Soái trở về xe ngựa, Tây Môn Soái lộ ra vẻ mặt khó chịu, Lâm Phiền nói:
- Nói chính sự, bây giờ phải làm sao đây? Một đệ tử danh môn chính phái như ta không thể để người ta biết đang đi cùng với một kẻ xấu đang bị ma giáo truy nã được.
Tây Môn Soái nhíu mày, nói:
- Không hay rồi, người của tà phái muốn nhập quan, vậy thì phải xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn, chẳng qua trong Thập Vạn Đại Sơn có yêu vật hoành hành, tương đối nguy hiểm. Mặt khác một bên là ma sơn, tất nhiên không thể xông qua. Mà Trấn Thiên quan có pháp trận của ma giáo, pháp trận này không đả thương người khác, nhưng nếu là người tu chân thì chắc chắn bị người chủ trận phát giác. Ta rời khỏi Tây châu đều là thông qua Đảo Nghịch Càn Khôn thuật mà thông qua Trấn Thiên quan. Không ngờ hôm nay lại đóng quan.
Lâm Phiền trầm ngâm, nói:
- Biện pháp duy nhất chính là chúng ta trợ giúp ma giáo bắt được cô nương trên bức họa trong vòng một canh giờ, như vậy có thể mở quan.
- Hừ, tại sao ta phải giúp ma giáo?
Tây Môn Soái hỏi ngược lại một câu, sau đó nói:
- Sợ cái gì, cùng lắm thì trực tiếp vượt qua.
Tây Môn Soái chỉ lo cho Lâm Phiền, bản thân thì vẫn có chút khả năng xông qua, còn Lâm Phiền thì tám chín phần mười sẽ bị chặn lại. Không có Lâm Phiền hỗ trợ, sẽ không có người kiềm chế đệ tử Tử Đồng môn phục thị yêu hồ ngàn năm.
Lâm Phiền chỉ một ngón tay, nói:
- Ồ? Tại sao xe ngựa kia lại có thể xuất quan?
Tây Môn Soái liếc nhìn vài chiếc xe ngựa sau khi được kiểm tra rời khỏi quan ải, nói:
- Ta đi nghe ngóng chút.
Rất nhanh, Tây Môn Soái đã trở lại, cao hứng nói:
- Đóng quan chỉ đối với người đi đường, không đóng hàng. Chúng ta có chứng thư thông quan, có thể vượt qua kiểm tra.
Lâm Phiền nghi vấn hỏi:
- Không phải đóng quan sao?
- Tây châu là vùng đất pháp gia, người đi đường không cần phí tổn thông hành cũng có thể tự do xuất quan, nhưng nếu như đóng quan đối với thương nhân một ngày thì thương nhân sẽ gặp tổn thất. Trừ tình huống có địch, bằng không thương gia có thể thông qua.
Lâm Phiền khinh bỉ hỏi:
- Thì ra ngươi không biết?
- Ta làm sao biết được? Ta chỉ mới ra ngoài một lần, đi Tiểu Đông châu mà thôi.
Tây Môn Soái nói:
- Lúc ấy ta đổi trang phục một thư sinh cưỡi xe ngựa thương gia nhập quan.
Nói đến đây, đột nhiên thư sinh gặp được ở tửu lâu đi tới trước xe ngựa, nói:
- Hai vị hữu lễ.
Tây Môn Soái bất động, Lâm Phiền thì khách khí chắp tay hồi lễ, thư sinh hỏi:
- Gia phụ bệnh nặng, có thể xin công tử mang theo tiểu sinh xuất quan hay không?
Nói xong còn lấy ra một kim nguyên bảo, nói:
- Xin hai vị giúp đỡ, gia phụ muốn gặp mặt tiểu sinh lần cuối.
Tây Môn Soái có chút hoài nghi, chẳng qua đây là muốn xuất quan, không phải nhập quan, hẳn không phải là người ma giáo truy nã, Lâm Phiền khẳng định sẽ thuận nước đẩy thuyền, người chính đạo… Quả nhiên Lâm Phiền nói:
- Nguyên bảo không dám thu, mời công tử.
Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, đương nhiên nên tạo thuận lợi.
Tây Môn Soái đánh xe, Lâm Phiền ngồi sau lưng, thư sinh ngồi bên cạnh Lâm Phiền, nhìn hàng hóa trong xe ngựa. Lâm Phiền nói:
- Đi thôi.
Bản thân đã sớm muốn đánh cho hắn một trận, Tây Môn Soái rất không quen nghe loại khẩu khí ra lệnh này của Lâm Phiền, bắt đầu giục ngựa, xe ngựa chậm rãi đi tới quan khẩu. Lúc này, thư sinh rất hữu hảo… Không, phải nói là quá hữu hảo, tay phải hắn khoác vai Lâm Phiền, tay trái thì đưa ra, tựa như ôm choàng lấy cổ Lâm Phiền, thư sinh khẽ phát ra thanh âm nữ tính, nói:
- Không xuất quan, chuyển đi Tây châu.
Lâm Phiền khẽ cúi đầu, một thanh chủy thủ đang đặt trên cổ họng của mình, mẹ nó, gặp phải cướp đường rồi… Không đúng, lại mẹ nó lần nữa, đây là nữ nhân, tám chín phần mười là nữ nhân bị ma giáo truy nã rồi.
Lâm Phiền do dự, chủy thủ đâm lên đùi Lâm Phiền, Lâm Phiền muốn hét lên, lại bị thư sinh dùng tay bịt miệng, thư sinh nói:
- Đừng hô bậy, nếu không đừng trách ta không khách khí, hiểu chưa?
Lâm Phiền gật đầu, tay trái thư sinh rơi ra một viên đan dược, vê thành bột đắp lên vết thương trên đùi Lâm Phiền, máu lập tức ngừng chảy. Thư sinh nói:
- Đi thôi!
/48
|