Người thanh tu cảnh giới Nguyên Anh cũng không hiếm gặp, bởi vì bọn họ truy cầu cảnh giới càng cao hơn, cho nên vô cùng chuyên chú, nhưng năng lực chiến đấu của bọn họ vô cùng kém, có vài người thậm chí còn không vận dụng pháp môn công kích. Vị Nam Cung Vô Hận này không chỉ cảnh giới cao, mà năng lực chân khí cũng thành thạo, có thể nói là trong những người Lâm Phiền từng gặp và xuất thủ thì hắn là mạnh nhất.
Chẳng qua, dựa theo tu vi và tuổi mà tính, có lẽ hắn rất già, lão già này rất có khả năng đã tham gia đại chiến tà đạo ba trăm năm trước. Lâm Phiền không khỏi nghĩ tới cảm giác khi mình chạm vào ngực Thượng Quan Phi Tuyết, còn Tuyết Cơ… Thưởng thức? Bàng hoàng? Mơ hồ? Tâm tình của Lâm Phiền rất loạn. Ảnh hưởng khác phái đối với Lâm Phiền theo tuổi của hắn mà xuất hiện. Lâm Phiền vẫn cho rằng song tu là một nam một nữ kết hôn, sau đó cùng tu luyện. Ngưng ngoại trừ lợi ích đối với tu vi và cảnh giới ra, còn có gì đó khác khác.
- Ồ? Ngươi ở đây?
Đang lúc Lâm Phiền tâm viên ý mã, Thượng Quan Phi Tuyết hạ xuống bên cạnh mà hắn cũng không phát giác, Lâm Phiền xoay người nhìn lại, chỉ thấy một cô nương mái tóc dài như thác nước bay xuống, thân mặc bạch y, đai lưng theo gió lay động, đôi mắt như ánh sao trong đêm, đôi môi đỏ mọng non mềm, dáng người đầy đặn… Ai đây? Đáng chết, Lâm Phiền cảm thấy tức giận, trong lòng buồn bực, toàn thân lâng lâng, muốn nói lại không nói nên lời. Cảm giác này không giống như như đụng vào chỗ kia…
Không tốt, Lâm Phiền nhớ Tông chủ Tam Tam Chân Nhân từng nói:
- Nếu như có một ngày ngươi nhìn thấy một vị cô nương, có… có những cảm giác dị thường, ngươi cần phải làm một vài chuyện. Chuyện thứ nhất, hỏi tên của cô nương đó, người ở nơi nào. Chuyện thứ hai, bỏ qua hết tất cả, lập tức tìm ta, để ta tới xử lý.
Lâm Phiền lúc nhỏ hỏi:
- Là tà thuật ư?
- Là tà mà không phải tà.
Lâm Phiền chậm rãi đứng lên, nhìn Thượng Quan Phi Tuyết, Thượng Quan Phi Tuyết bị nhìn thì sờ thử lên mặt, trên mặt nào có gì, Lâm Phiền nói:
- Ngươi…
- Ta là vị thư sinh kia, ta dùng thuật dịch dung của người giang hồ bình thường thôi, ngươi không sao chứ?
Thượng Quan Phi Tuyết hỏi.
Lâm Phiền lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta cảm thấy rất khó chịu.
- Chẳng lẽ chân khí của Nam Cung bá bá khiến ngươi bị thương?
Thượng Quan Phi Tuyết đi qua, cầm tay trái của Lâm Phiền xem mạch.
Lâm Phiền cảm thấy nhịp tim cấp tốc đập nhanh, dựa theo đạo lý mà nói, đây là nhắc nhở mình gặp nguy hiểm, nhưng Lâm Phiền lại không muốn rời đi, không dám thở mạnh, không dám động, cũng không dám nói lời nào.
Thượng Quan Phi Tuyết gật đầu nói:
- Ngươi hao phí quá nhiều chân khí, dễ tổn hại tới Trúc Cơ, ngươi có sử dụng đạo pháp gì không phải cảnh giới của ngươi bây giờ có thể sử dụng hay không?
Thơm quá, có thể ngửi thấy được… gió khẽ thổi mái tóc Thượng Quan Phi Tuyết, quét qua mặt Lâm Phiền, Lâm Phiền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Thượng Quan Phi Tuyết buông tay Lâm Phiền ra, lấy một viên đan dược trong túi càn khôn ở bên hông, nói:
- Vận khí của ngươi tốt, gặp được thần y Phi Tuyết đó, dùng nó rồi, tĩnh tâm đả tọa, rất nhanh có thể khôi phục.
- …
Lâm Phiền dường như nghe không hiểu lời nói của Thượng Quan Phi Tuyết.
Thượng Quan Phi Tuyết nhíu mày, chẳng lẽ thương nặng như vậy? Sau khi ném đan dược vào trong miệng Lâm Phiền, lại đỡ Lâm Phiền ngồi xuống, sau đó đặt một ngón tay lên kinh mạch trên tay trái Lâm Phiền, nói:
- Kỳ quái… Tại sao ngươi lại đổ mồ hôi lạnh?
- Ta không biết, mặc kệ ta.
Lâm Phiền bực bội bất an đẩy Thượng Quan Phi Tuyết ra, lần này không ngờ mình lại đẩy trúng ngực nàng.
Thượng Quan Phi Tuyết đỏ mặt, nhưng không tức giận, hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Lâm Phiền.
Lâm Phiền đang cùng bản thân đấu tranh, một thanh âm tự nói với hắn, đây là ma nữ, càng tiếp cận nàng thì càng không thể khống chế bản thân. Một thanh âm khác thì nói: tiếp cận nàng, ngươi muốn tiếp cận nàng.
- Ngươi là đệ tử ở đâu?
- Vân Thanh môn.
Xa như vậy?
Thượng Quan Phi Tuyết âm thầm lo lắng, biểu hiện của Lâm Phiền có chút tương tự tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa vừa rồi dò xét, phát hiện Lâm Phiền không chỉ tu chân khí chính đạo thuần khiết mà còn có chút bóng dáng phật gia. Chẳng lẽ là phật đạo song tu? Làm sao bây giờ? Vân Thanh môn này có quan hệ rất tốt với ma giáo, hai bên lại có minh ước, nếu như Vân Thanh môn biết Nam Cung Vô Hận khiến môn nhân tẩu hỏa nhập ma, e rằng…
Tây Môn Soái xuất hiện, hắn bay sát ruộng lúa, rất nghi hoặc nhìn hai người, đang làm gì thế? Thượng Quan Phi Tuyết nhìn thấy Tây Môn Soái như tìm được cứu tinh, hô lên:
- Bằng hữu của ngươi có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
- Ồ?
Tây Môn Soái kinh hãi, con bà nó chứ, bản soái không phải xui xẻo vậy chứ. Vội bước tới xem xét, Thượng Quan Phi Tuyết thì lùi lại hai bước, Thượng Quan Phi Tuyết một tay đặt lên ngực Lâm Phiền, dùng thần thức cảm giác.
Không có mà, không hề có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma nào, chân khí vận chuyển tự nhiên, chân khí thanh thuần… Tây Môn Soái suy nghĩ một hồi, sau đó tát Lâm Phiền một cái.
Lâm Phiền triệt để tỉnh táo, giận dữ mắng:
- Tây Môn tiện nhân…
- Nàng nói ngươi tẩu hỏa nhập ma, ta thử xem… Ồ?
Tây Môn Soái nhìn xuống, lại nhìn hai bên, đột nhiên hiểu ra, lẩm bẩm:
- Mười tám năm hoa động xuân tâm… Hắc hắc, có ai mà không trải qua chứ.
- Cái gì?
Thượng Quan Phi Tuyết và Lâm Phiền đồng thanh hỏi.
Tây Môn Soái trầm tư một lúc, nói:
- Thượng Quan Phi Tuyết, phụ thân ngươi là Thượng Quan Cừu?
- Đúng.
Thượng Quan Phi Tuyết gật đầu.
- Ta nhớ ngươi có chỉ phúc vi hôn.
Tây Môn Soái nói:
- Hình như là một người nào đó trong Dạ Hành cung thuộc thượng Cửu Cung.
- Ừm…
Thượng Quan Phi Tuyết thoáng cái đỏ bừng mặt, lẩm bẩm nói:
- Là Diệp sư huynh.
Thật buồn bực, lần đầu tiên buồn bực là vì sờ ngực Thượng Quan Phi Tuyết, tuy thích nhưng cảm thấy vô lễ. Lần thứ hai là nhìn thấy Thượng Quan Phi Tuyết, rất yêu thích nhưng lại buồn phiền, thậm chí bàn tay không khỏi có chút run rẩy. Mà lần này thì buồn bực đến mức hít thở không thông, trong lòng không thoải mái, giống như mất hồn.
Cô đơn, bất lực biểu lộ hết trên gương mặt Lâm Phiền.
Trong lòng Tây Môn Soái hiểu rõ, nói:
- Cáo từ trước, Thượng Quan cô nương cứ tự nhiên.
- Ừm.
Thượng Quan Phi Tuyết gật đầu, nhìn Tây Môn Soái và Lâm Phiền bay đi.
…
Tây Môn Soái chỉ xuống dưới, Lâm Phiền căn bản không hỏi han gì liền hạ xuống, là một tòa núi lưng chừng, phía trên có một khối đá bằng phẳng, Tây Môn Soái lấy nước trà từ trong nhẫn càn khôn ra, quan sát Lâm Phiền đang không yên lòng, nên biết rằng Lâm Phiền vẫn luôn cực kỳ hâm mộ nhẫn càn khôn, mình biểu hiện cực ngầu như vậy, ít nhất cũng sẽ khiến hắn nhìn mình với ánh mắt hèn mọn.
Tây Môn Soái cầm ly trà, dựa lưng vào một gốc tùng, nhìn xéo bầu trời hồi lâu, nói:
- Lúc ta mười sáu tuổi, ta gặp một cô nương, biểu hiện bên ngoài cũng giống như ngươi, không có ba hồn bảy vía.
- Ồ?
Lâm Phiền hoàn hồn, hỏi:
- Thế nào? Ngươi cũng có?
- Ai mà không có?
Tây Môn Soái nhớ lại lúc đó, nói:
- Nàng cười, trái tim ta giống như muốn nhảy ra ngoài. Nàng buồn, lòng ta đau nhói. Nói đơn giản một chút, đây gọi là tình yêu nam nữ, ngươi thích Thượng Quan Phi Tuyết cô nương.
- Ta không có.
Lâm Phiền phủ nhận.
- Hừ, nam tử hán đại trượng phu, thích thì thích, có gì mà không dám thừa nhận. Chẳng qua… Thượng Quan Phi Tuyết này đã sớm có ý trung nhân… Ngươi vẫn tốt hơn ta, ngươi sẽ dễ dàng vượt qua thôi.
- Vượt qua như thế nào?
- Thời gian, không cần quá nhiều thời gian.
Tây Môn Soái khẽ than:
- Ta phải mất năm năm. Muốn trị bệnh này, trước hết ngươi phải thừa nhận mình thích Thượng Quan Phi Tuyết, sau đó lại tự nhủ với bản thân rằng Thượng Quan Phi Tuyết không thích ngươi.
Chẳng qua, dựa theo tu vi và tuổi mà tính, có lẽ hắn rất già, lão già này rất có khả năng đã tham gia đại chiến tà đạo ba trăm năm trước. Lâm Phiền không khỏi nghĩ tới cảm giác khi mình chạm vào ngực Thượng Quan Phi Tuyết, còn Tuyết Cơ… Thưởng thức? Bàng hoàng? Mơ hồ? Tâm tình của Lâm Phiền rất loạn. Ảnh hưởng khác phái đối với Lâm Phiền theo tuổi của hắn mà xuất hiện. Lâm Phiền vẫn cho rằng song tu là một nam một nữ kết hôn, sau đó cùng tu luyện. Ngưng ngoại trừ lợi ích đối với tu vi và cảnh giới ra, còn có gì đó khác khác.
- Ồ? Ngươi ở đây?
Đang lúc Lâm Phiền tâm viên ý mã, Thượng Quan Phi Tuyết hạ xuống bên cạnh mà hắn cũng không phát giác, Lâm Phiền xoay người nhìn lại, chỉ thấy một cô nương mái tóc dài như thác nước bay xuống, thân mặc bạch y, đai lưng theo gió lay động, đôi mắt như ánh sao trong đêm, đôi môi đỏ mọng non mềm, dáng người đầy đặn… Ai đây? Đáng chết, Lâm Phiền cảm thấy tức giận, trong lòng buồn bực, toàn thân lâng lâng, muốn nói lại không nói nên lời. Cảm giác này không giống như như đụng vào chỗ kia…
Không tốt, Lâm Phiền nhớ Tông chủ Tam Tam Chân Nhân từng nói:
- Nếu như có một ngày ngươi nhìn thấy một vị cô nương, có… có những cảm giác dị thường, ngươi cần phải làm một vài chuyện. Chuyện thứ nhất, hỏi tên của cô nương đó, người ở nơi nào. Chuyện thứ hai, bỏ qua hết tất cả, lập tức tìm ta, để ta tới xử lý.
Lâm Phiền lúc nhỏ hỏi:
- Là tà thuật ư?
- Là tà mà không phải tà.
Lâm Phiền chậm rãi đứng lên, nhìn Thượng Quan Phi Tuyết, Thượng Quan Phi Tuyết bị nhìn thì sờ thử lên mặt, trên mặt nào có gì, Lâm Phiền nói:
- Ngươi…
- Ta là vị thư sinh kia, ta dùng thuật dịch dung của người giang hồ bình thường thôi, ngươi không sao chứ?
Thượng Quan Phi Tuyết hỏi.
Lâm Phiền lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta cảm thấy rất khó chịu.
- Chẳng lẽ chân khí của Nam Cung bá bá khiến ngươi bị thương?
Thượng Quan Phi Tuyết đi qua, cầm tay trái của Lâm Phiền xem mạch.
Lâm Phiền cảm thấy nhịp tim cấp tốc đập nhanh, dựa theo đạo lý mà nói, đây là nhắc nhở mình gặp nguy hiểm, nhưng Lâm Phiền lại không muốn rời đi, không dám thở mạnh, không dám động, cũng không dám nói lời nào.
Thượng Quan Phi Tuyết gật đầu nói:
- Ngươi hao phí quá nhiều chân khí, dễ tổn hại tới Trúc Cơ, ngươi có sử dụng đạo pháp gì không phải cảnh giới của ngươi bây giờ có thể sử dụng hay không?
Thơm quá, có thể ngửi thấy được… gió khẽ thổi mái tóc Thượng Quan Phi Tuyết, quét qua mặt Lâm Phiền, Lâm Phiền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Thượng Quan Phi Tuyết buông tay Lâm Phiền ra, lấy một viên đan dược trong túi càn khôn ở bên hông, nói:
- Vận khí của ngươi tốt, gặp được thần y Phi Tuyết đó, dùng nó rồi, tĩnh tâm đả tọa, rất nhanh có thể khôi phục.
- …
Lâm Phiền dường như nghe không hiểu lời nói của Thượng Quan Phi Tuyết.
Thượng Quan Phi Tuyết nhíu mày, chẳng lẽ thương nặng như vậy? Sau khi ném đan dược vào trong miệng Lâm Phiền, lại đỡ Lâm Phiền ngồi xuống, sau đó đặt một ngón tay lên kinh mạch trên tay trái Lâm Phiền, nói:
- Kỳ quái… Tại sao ngươi lại đổ mồ hôi lạnh?
- Ta không biết, mặc kệ ta.
Lâm Phiền bực bội bất an đẩy Thượng Quan Phi Tuyết ra, lần này không ngờ mình lại đẩy trúng ngực nàng.
Thượng Quan Phi Tuyết đỏ mặt, nhưng không tức giận, hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Lâm Phiền.
Lâm Phiền đang cùng bản thân đấu tranh, một thanh âm tự nói với hắn, đây là ma nữ, càng tiếp cận nàng thì càng không thể khống chế bản thân. Một thanh âm khác thì nói: tiếp cận nàng, ngươi muốn tiếp cận nàng.
- Ngươi là đệ tử ở đâu?
- Vân Thanh môn.
Xa như vậy?
Thượng Quan Phi Tuyết âm thầm lo lắng, biểu hiện của Lâm Phiền có chút tương tự tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa vừa rồi dò xét, phát hiện Lâm Phiền không chỉ tu chân khí chính đạo thuần khiết mà còn có chút bóng dáng phật gia. Chẳng lẽ là phật đạo song tu? Làm sao bây giờ? Vân Thanh môn này có quan hệ rất tốt với ma giáo, hai bên lại có minh ước, nếu như Vân Thanh môn biết Nam Cung Vô Hận khiến môn nhân tẩu hỏa nhập ma, e rằng…
Tây Môn Soái xuất hiện, hắn bay sát ruộng lúa, rất nghi hoặc nhìn hai người, đang làm gì thế? Thượng Quan Phi Tuyết nhìn thấy Tây Môn Soái như tìm được cứu tinh, hô lên:
- Bằng hữu của ngươi có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
- Ồ?
Tây Môn Soái kinh hãi, con bà nó chứ, bản soái không phải xui xẻo vậy chứ. Vội bước tới xem xét, Thượng Quan Phi Tuyết thì lùi lại hai bước, Thượng Quan Phi Tuyết một tay đặt lên ngực Lâm Phiền, dùng thần thức cảm giác.
Không có mà, không hề có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma nào, chân khí vận chuyển tự nhiên, chân khí thanh thuần… Tây Môn Soái suy nghĩ một hồi, sau đó tát Lâm Phiền một cái.
Lâm Phiền triệt để tỉnh táo, giận dữ mắng:
- Tây Môn tiện nhân…
- Nàng nói ngươi tẩu hỏa nhập ma, ta thử xem… Ồ?
Tây Môn Soái nhìn xuống, lại nhìn hai bên, đột nhiên hiểu ra, lẩm bẩm:
- Mười tám năm hoa động xuân tâm… Hắc hắc, có ai mà không trải qua chứ.
- Cái gì?
Thượng Quan Phi Tuyết và Lâm Phiền đồng thanh hỏi.
Tây Môn Soái trầm tư một lúc, nói:
- Thượng Quan Phi Tuyết, phụ thân ngươi là Thượng Quan Cừu?
- Đúng.
Thượng Quan Phi Tuyết gật đầu.
- Ta nhớ ngươi có chỉ phúc vi hôn.
Tây Môn Soái nói:
- Hình như là một người nào đó trong Dạ Hành cung thuộc thượng Cửu Cung.
- Ừm…
Thượng Quan Phi Tuyết thoáng cái đỏ bừng mặt, lẩm bẩm nói:
- Là Diệp sư huynh.
Thật buồn bực, lần đầu tiên buồn bực là vì sờ ngực Thượng Quan Phi Tuyết, tuy thích nhưng cảm thấy vô lễ. Lần thứ hai là nhìn thấy Thượng Quan Phi Tuyết, rất yêu thích nhưng lại buồn phiền, thậm chí bàn tay không khỏi có chút run rẩy. Mà lần này thì buồn bực đến mức hít thở không thông, trong lòng không thoải mái, giống như mất hồn.
Cô đơn, bất lực biểu lộ hết trên gương mặt Lâm Phiền.
Trong lòng Tây Môn Soái hiểu rõ, nói:
- Cáo từ trước, Thượng Quan cô nương cứ tự nhiên.
- Ừm.
Thượng Quan Phi Tuyết gật đầu, nhìn Tây Môn Soái và Lâm Phiền bay đi.
…
Tây Môn Soái chỉ xuống dưới, Lâm Phiền căn bản không hỏi han gì liền hạ xuống, là một tòa núi lưng chừng, phía trên có một khối đá bằng phẳng, Tây Môn Soái lấy nước trà từ trong nhẫn càn khôn ra, quan sát Lâm Phiền đang không yên lòng, nên biết rằng Lâm Phiền vẫn luôn cực kỳ hâm mộ nhẫn càn khôn, mình biểu hiện cực ngầu như vậy, ít nhất cũng sẽ khiến hắn nhìn mình với ánh mắt hèn mọn.
Tây Môn Soái cầm ly trà, dựa lưng vào một gốc tùng, nhìn xéo bầu trời hồi lâu, nói:
- Lúc ta mười sáu tuổi, ta gặp một cô nương, biểu hiện bên ngoài cũng giống như ngươi, không có ba hồn bảy vía.
- Ồ?
Lâm Phiền hoàn hồn, hỏi:
- Thế nào? Ngươi cũng có?
- Ai mà không có?
Tây Môn Soái nhớ lại lúc đó, nói:
- Nàng cười, trái tim ta giống như muốn nhảy ra ngoài. Nàng buồn, lòng ta đau nhói. Nói đơn giản một chút, đây gọi là tình yêu nam nữ, ngươi thích Thượng Quan Phi Tuyết cô nương.
- Ta không có.
Lâm Phiền phủ nhận.
- Hừ, nam tử hán đại trượng phu, thích thì thích, có gì mà không dám thừa nhận. Chẳng qua… Thượng Quan Phi Tuyết này đã sớm có ý trung nhân… Ngươi vẫn tốt hơn ta, ngươi sẽ dễ dàng vượt qua thôi.
- Vượt qua như thế nào?
- Thời gian, không cần quá nhiều thời gian.
Tây Môn Soái khẽ than:
- Ta phải mất năm năm. Muốn trị bệnh này, trước hết ngươi phải thừa nhận mình thích Thượng Quan Phi Tuyết, sau đó lại tự nhủ với bản thân rằng Thượng Quan Phi Tuyết không thích ngươi.
/48
|